LINH HỒN NỔI LOẠN

Phiên ngoại 3: Sách cổ đầm Vân Mộng (thượng)

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Lâm Cảnh Phong xoay bả vai của Triển Hành lại: “Tiếp!”.

Triển Hành nằm lỳ trên giường không nhúc nhích.

Lâm Cảnh Phong: “Không nổi nữa à?”.

Triển Hành uể oải mềm nhũn: “Tha cho em đi…”.

Lâm Cảnh Phong: “Hai lần một tuần trong suốt bốn năm, tính ra là năm mươi bốn nhân với hai nhân với bốn, tổng cộng bốn trăm ba mươi hai lần… giờ mới làm có hai mươi tám lần, vẫn còn bốn trăm linh tư lần nữa, kỹ thuật của em tệ quá, sắp lỏng đến nơi rồi, em càng không chủ động, chồng em càng bắn chậm, em phải bùng cháy lên, nào…”.

Lâm Cảnh Phong bật ngón cái làm điệu bộ cổ vũ: “Em phải lấy lại tinh thần, rên rỉ phóng túng, như vậy chồng em mới không nhịn được mà chuyển động càng nhanh, mà chuyển động càng nhanh thì sẽ bắn càng nhanh, bằng không mỗi lần đến bốn mươi phút, hai lần là ba tiếng, mười sáu lần một ngày, ít nhất cũng phải mất nửa tháng…”.

Triển Hành: “Em chỉ đùa thôi mà…”.

Lâm Cảnh Phong không chút thương xót: “Em đã nói rồi: Sau khi gặp lại nhau, cần phải làm hết những lần chưa làm trong quá khứ thì em mới tha thứ cho anh”.

Lâm Cảnh Phong lấy điện thoại ra, mở nút ghi âm, lắc lư điện thoại, trong đó phát ra giọng nói huênh hoang của Triển Hành: “Anh chơi em đi, có bản lĩnh thì chơi cho hết số lần chưa chơi trong suốt bốn năm đi…”.

Triển Hành: “…”.

Lâm Cảnh Phong: “Tiểu Tiện?”.

Lâm Cảnh Phong đang trần như nhộng, tỳ một đầu gối lên giường, chống ngay cạnh người Triển Hành, cổ Triển Hành đỏ bừng, bờ vai phập phồng, thở thều thào ngắt quãng, chỗ cửa sau hơi co giật không khống chế được, cho thấy vừa mới trải qua một đợt sóng triều dữ dội.

“Cục cưng”. Ngón tay thon dài của Lâm Cảnh Phong khẽ len qua mái tóc của Triển Hành, anh nhẹ nhàng nói vào tai cậu: “Kẹp chặt!”.

“A…”. Mắt Triển Hành ngấn nước, không khống chế được mà bật ra thành tiếng.

Lâm Cảnh Phong: “Em thích hình xăm này không? Đây là ký hiệu kỳ lân của Muộn Du Bình đó”.

Triển Hành vùi đầu vào gối, cảm thấy dương vật nóng rực kia lại đâm tới rồi, mỗi lần Lâm Cảnh Phong bắn xong sẽ nằm nghiêng ra giường, ôm lấy Triển Hành, ánh mắt mờ mịt, lẩm bẩm những lời ân ái của người tình gặp lại sau chuỗi ngày xa cách, Triển Hành nghe vậy lại không nhịn được mà hôn anh, cứ hôn cứ hôn đến nỗi Lâm Cảnh Phong lại cứng lên, rồi tiếp tục một đợt tổng tấn công tiếp theo.

Bắt đầu thì rất ngon lành, nhưng Lâm Cảnh Phong cứ như kẻ điên vậy, từ sau khi anh trở về thì luôn trong trạng thái đè vật Triển Hành ra giường, trừ những lúc ăn uống ngủ nghỉ tắm rửa vệ sinh… để rửa sạch những chất lỏng khó nói trong thân thể, thì Triển Hành căn bản chẳng ăn được thứ gì, cứ bị Lâm Cảnh Phong ôm ấp đâm rút mãi thôi.

Lâm Cảnh Phong vừa đâm rút vừa thì thào vào tai cậu: “Em có biết mấy năm nay anh nhớ em đến mức nào không?”.

Đêm đầu tiên qua đi, Triển Hành cảm thấy toàn thân rã rời, tình trạng này cứ như là bị một đám bạn gay chơi luân phiên theo nhóm vậy, chỉ khác ở chỗ kẻ lâm trận ở đây chỉ có một người – chính là Lâm Cảnh Phong mà cậu ngày nhớ đêm mong.

Hơn nữa khoái cảm mệt lả gần chết này khiến cậu khó lòng khước từ, mỗi đợt nghỉ ngơi cậu còn chưa thở được mấy hơi thì Lâm Cảnh Phong lại ào ào tiến tới, hết đợt sóng này tới đợt sóng khác, tựa hồ mãi mãi không có điểm dừng, khiến cậu vừa khó chịu lại vừa tiếc nuối.

“Em… ư…”. Cửa sau của Triển Hành đã bị đâm đến gần như không cần dầu bôi trơn nữa, kết hợp với tinh dịch còn sót lại trong người Triển Hành lúc trước, Lâm Cảnh Phong ra vào đã dễ dàng hơn rất nhiều, Triển Hành chỉ có thể gắng siết chặt, nhắm hai mắt lại, tận hưởng cảm giác đâm chọc phía sau, cùng với môi hôn và ve vuốt mà Lâm Cảnh Phong để lại nơi cần cổ.

“Em phối hợp chút đi”. Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng nói vào tai cậu: “Làm xong lần nữa anh sẽ để em nghỉ ngơi một lát”.

 “Ư…”. Triển Hành gắng gượng gật đầu.

Lâm Cảnh Phong nghiêng người sang, ôm lấy eo Triển Hành, khẽ húc từ phía sau đầy hưởng thụ, Triển Hành đỏ bừng mặt, khổ sở cầu xin: “Anh thật sự sắp làm chết em rồi…”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Anh biết trong lòng em vẫn muốn mà”.

Triển Hành cắn góc gối, không thể nói rõ đó là mùi vị gì, đúng là Lâm Cảnh Phong là người hiểu cậu nhất, mỗi lần Triển Hành cảm giác được tuyến tiền liệt bị đè ép, căng phồng, sắp bắn tinh đến nơi thì Lâm Cảnh Phong sẽ luôn dừng lại, hoặc từ từ rút ra, sau đó tiện đà húc vào, hoặc đâm chọc liên tục mấy phút liền, đâm đến tận cùng, dường như Lâm Cảnh Phong rất muốn nghe được tiếng la to mất kiểm soát của Triển Hành, không ngừng tùy ý trêu ghẹo, đúng vào thời khắc quan trọng nhất.

“A a…”. Triển Hành kiệt sức la lên, ngón tay Lâm Cảnh Phong bèn nắm chặt lại, nhưng đã không kịp nữa rồi, quy đầu của Triển Hành đã bắn ra một dòng dịch trắng đục, xúc cảm cao trào mới xảy ra tựa như dòng nhiệt nóng từ từ chảy xuôi trong cơ thể, khiến cả người cậu co quắp, Lâm Cảnh Phong rút ra toàn bộ, chống nó lên lưng Triển Hành rồi bắn ra.

Triển Hành thở hổn hển: “Sao anh… sao anh lại rút ra vậy?”.

Lâm Cảnh Phong bật cười: “Anh vốn định bắn vào miệng em đấy, không khống chế được”.

Rồi anh rút lấy khăn giấy, lau sạch tinh dịch của Triển Hành trên tay, rồi lại dùng ngón tay mình lau sạch tinh dịch của mình trên lưng Triển Hành, nói: “Nào, xoay sang đây”.

Mặt Triển Hành đã ửng đỏ màu tình dục, lật người ra, đối mặt với Lâm Cảnh Phong: “Em thật sự không chịu nổi nữa đâu”.

Lâm Cảnh Phong nhìn chăm chú vào đôi mắt Triển Hành, khẽ hất cầm, quét tinh dịch của mình lên môi, sau đó thè lưỡi, nhẹ nhàng liếm một vòng.

Triển Hành nghẹn họng, động tác đó thật sự quá mê người, chỉ chốc lát sau, Lâm Cảnh Phong cúi người xuống, chạm môi với cậu, đưa cái lưỡi đẫm mùi vị tinh dịch của chính mình vào trong miệng Triển Hành.

“Em lại cương rồi”. Lâm Cảnh Phong trần như nhộng nằm ép trên người Triển Hành, khi tách môi ra còn ra lệnh: “Nuốt đi!”.

Triển Hành liếm môi cười xấu xa.

“Không làm nữa!”. Triển Hành cảm giác được vật kia của Lâm Cảnh Phong lại chống lên người mình, bèn kháng nghị ngay lập tức.

Lâm Cảnh Phong nói: “Thôi được, tạm thời tha cho em, ôm cái nào”.

Triển Hành: “Ôm thế này… đan tay qua, ôm càng chặt hơn”.

Lâm Cảnh Phong chạm môi với Triển Hành, làm cho khi nói chuyện lại càng thêm gợi cảm: “Ôm chặt quá lại muốn làm nữa rồi…”.

Triển Hành: “Anh đúng là cái đồ… đại bác, cứ làm mãi thế này cẩn thận tinh tẫn thân vong đấy”.

Lâm Cảnh Phong: “Không đâu, chồng em khỏe lắm, em nhớ anh không?”.

Triển Hành: “Anh hỏi câu này cả trăm lần rồi”.

Lâm Cảnh Phong: “Nói lại lần nữa đi!”.

Triển Hành: “Nhớ!”.

Lâm Cảnh Phong: “Nhớ ra sao? Nhớ chỗ nào? Nhớ cái này hả?”. Anh vừa nói vừa húc nhẹ vào giữa háng Triển Hành.

“Nhớ chỗ này… chỗ này… chỗ này nữa của anh”. Triển Hành mệt phờ lần sờ đôi mày, gò má, đôi môi anh tuấn của Lâm Cảnh Phong, lại mò dần xuống, chạm đến lồng ngực trần trụi mà gầy gò, rồi nắm lấy gậy thịt của anh.

“Anh nhớ chỗ này của em”. Lâm Cảnh Phong thì thào, ngón tay chạy dọc xuống theo sống lưng Triển Hành, trượt xuống mông, hai ngón giữa đâm nhẹ vào lối sau của cậu, khiến Triển Hành rên khẽ một tiếng.

“Ngủ lát đi…”. Lâm Cảnh Phong chăm chú ngắm Triển Hành ngủ, hôn lên môi cậu lần nữa: “Lát nữa sẽ đâm cho em tỉnh dậy”.

Triển Hành nhắm mắt lại, gượng gạo gật đầu: “Anh cũng ngủ lát đi”.

Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng: “Anh ngắm em ngủ cơ”.

Thật sự Triển Hành đã cạn sức nói chuyện rồi, cậu buồn ngủ muốn chết, gương mặt mệt mỏi tựa như đứa trẻ nô đùa chán rồi, còn Lâm Cảnh Phong trong lúc ngắm nhìn dáng hình cậu ngủ say, sẽ thường hôn lên mặt cậu, gần như ngắm suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng mới trần trụi ôm lấy nhau, chìm vào giấc mộng.

Triển Hành ngủ suốt một ngày một đêm, lúc tỉnh dậy hai chân tê rần như đi trên mây, thấy nhà cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ, cả mớ đồ ăn vặt của Hoắc Hổ đã được xử lý gọn gàng, phân loại đặt lên giá, sàn nhà sạch bóng không một hạt bụi đến mức có thể dùng làm giường nằm, trên bàn có đồ ăn KFC giao đến.

Lâm Cảnh Phong nằm trên sô pha bấm điều khiển từ xa, còn Triển Hành thì ngồi ngấu nghiến đống đổ ăn như hổ đói, cảm giác như được sống lại lần nữa vậy.

Triển Hành: “Không phải anh nhiều tiền lắm sao, tài sản lên đến mấy trăm triệu”.

Lâm Cảnh Phong lười biếng đáp: “Anh Hổ đâu rồi nhỉ?”.

Triển Hành: “Chắc ra ngoài chơi rồi, anh về đến nhà cũng chẳng ngó ngàng gì tới anh ấy, ở lỳ trong phòng suốt mấy ngày trời… không phải anh trở nên lắm tiền rồi đấy sao”.

Lâm Cảnh Phong: “Nào, tiếp tục làm luôn trên sô pha”.

Triển Hành lật bàn: “Không phải anh nhiều tiền lắm à? Gọi đồ ăn KFC cũng không thèm thêm bánh mứt trứng! Còn chẳng cả có đồ ngọt nữa!”.

Lâm Cảnh Phong: “Ồ, em đoán thử xem chồng em giờ có bao nhiêu tiền? Sẽ dọa em hết hồn đó!”.

Triển Hành ngẫm nghĩ: “Năm tỷ hả?”.

Lâm Cảnh Phong cười phì một tiếng: “Em coi anh là cái máy in tiền à?”.

Triển Hành: “Cậu hai có tài sản hơn năm mươi tỷ đó”.

Lâm Cảnh Phong: “Sao có thể so anh với cậu hai em? Ông ấy bốn mươi tuổi rồi, anh có già đến thế không hả? Với lại năm mươi tỷ đã là gì? Anh kiếm ngon…”.

Triển Hành: “Hay là đô la…”.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Triển Hành rung đùi đắc ý: “Ba em cũng có bảy trăm đấy, Lục Thiếu Dung thì có cổ phần trong công ty giải trí, tài sản cỡ hơn bốn tỷ…”.

Lâm Cảnh Phong: “Được rồi, anh thua rồi, thật ra anh chỉ có hơn năm mươi triệu, không có tư cách khoe khoang trước mặt em, phần nhiều mang đi quyên tặng hết rồi”.

Triển Hành: “Hơn năm mươi triệu?”.

Lâm Cảnh Phong: “Ừ”.

Triển Hành: “Không đủ mua một căn hộ ở Tomson Riviera[1] mà trước đây cậu hai từng tặng cho Lục Thiếu Dung nữa…”.

Lâm Cảnh Phong vừa đau thương vừa phẫn nộ gào lên: “Đừng nói nữa!”.

“Vợ ơi, hay là vậy đi”. Lâm Cảnh Phong nói: “Em muốn làm cái gì?”.

Triển Hành: “Em có sức rồi, em muốn chơi anh, ít nhất cũng phải cho em chơi vài lượt chứ”.

Lâm Cảnh Phong: “Anh không nói đến cái này, nè, trong túi đeo lưng ở góc tường có một cái thẻ ngân hàng, mật khẩu là ngày sinh của em, tiền trong đó hết, em thích mua gì cứ mua đi, hay là chúng ta mở một tiệm đồ cổ nhé? Em đã từng nói…”.

Triển Hành ăn uống no say, hài lòng đi qua, mặc đồ ngủ đè lên mình Lâm Cảnh Phong, hai người ôm nhau, chen chúc trên chiếc sô pha nhỏ hẹp, cảm giác ấm áp do chiếc áo ngủ bằng bông mang lại khi ma sát lẫn nhau khiến lòng hai người tràn đầy hưng phấn khó tả.

“Chúng ta thế này đi”. Triển Hành nghịch đinh tai của Lâm Cảnh Phong, phát hiện anh đã bấm lỗ tai, trên đinh tai sáng loáng trang trí một hình chữ “Z”, chính là chữ cái đầu tiên trong phiên âm tên của Triển Hành.

Triển Hành kiến nghị: “Dù gì cũng có năm mươi triệu rồi, cứ lấy lãi hàng năm là đủ ăn tiêu, mỗi ngày chúng ta đều gọi đồ ăn về, không làm gì cả, chỉ ở nhà làm tình thôi, ngày lẻ anh chơi em, ngày chẵn em chơi anh, làm cho đến chết thì thôi”.

Lâm Cảnh Phong: “Cũng được… nhưng phải sửa lại một chút, bình thường anh chơi em, còn hai ngày ba mươi và ba mốt tháng hai thì em chơi anh”.

Triển Hành: “Thêm nữa đi mà”.

Lâm Cảnh Phong: “Thêm nữa không được đâu, mỗi năm cho em làm hai ngày đó, em có thể xài đạo cụ, dây trói, tra tấn, treo ngược anh lên, làm cái gì với anh cũng được”.

Triển Hành cười xấu xa, rồi chợt nhớ ra một chuyện…

Tháng hai chỉ có hai mươi chín ngày là cùng…

Điện thoại đổ chuông, Lâm Cảnh Phong uể oải nhận điện, rồi áp vào tai Triển Hành.

“Sao cơ?”. Triển Hành nói: “Đúng vậy, chồng tôi về nhà rồi, không đi đâu!”.

Lâm Cảnh Phong liếc mắt sang Triển Hành.

Triển Hành: “Đã nói không đi mà, anh ấy giải nghệ rồi!”.

Triển Hành: “Có kỳ lạ mấy cũng không đi!”.

Lâm Cảnh Phong: “Ai đấy?”.

Triển Hành: “Người hướng dẫn của bọn em”.

Lâm Cảnh Phong: “Cái gì vậy?”.

Triển Hành: “Là món đồ mà người thương nhân nước ngoài thần bí kia quyên cho viện bảo tàng ấy, nó bị trộm mất rồi…”. Cậu còn chưa dứt lời thì chợt nhớ tới một chuyện, Lâm Cảnh Phong chẳng phải là “thương nhân thần bí” đó sao?

Triển Hành hỏi: “Là cái gì đấy?”.

Là một cuốn sách cổ không đầy đủ, đã từng trôi dạt dưới chợ đen ở Nga, rồi được trả về Trung Quốc, tạm thời để trong chiếc hộp màu xanh lam ở trung tâm văn vật quốc gia.

Lâm Cảnh Phong híp mắt, cố nhớ lại, không có ấn tượng gì về cái hộp kia cả.

Chiều hôm đó, Lâm Cảnh Phong và Triển Hành tay trong tay đi tới trung tâm văn vật quốc gia, có hai đặc vụ đang chụp ảnh hiện trường, ánh đèn flash chớp tắt chói mắt.

“Vị này là ngài Triển Hành”. Người phụ trách trung tâm văn vật quốc gia giới thiệu với một đặc vụ.

Lúc Triển Hành bắt tay với người đàn ông kia thì có để ý đến tấm huy hiệu Hoa Nam Kiếm gắn trên ngực chiếc áo lính của anh ta.

Triển Hành hỏi: “Sao ngài biết tôi?”.

Đặc vụ kia đáp: “Chúng ta tìm chỗ ngồi trước đã, cấp trên còn chưa ra chỉ thị, vị này là giám đốc trung tâm họ Bạch”.

Lâm Cảnh Phong hơi động hàng mày, bắt tay với hai người, đặc vụ làm động tác “mời”, bốn người đi ra một góc phòng, ngồi xuống trước một cái bàn, Lâm Cảnh Phong đi mua mấy cốc cà phê.

“Một tuần trước, khi thông tin mất trộm ở đây còn chưa truyền ra ngoài, xin hai vị giữ bí mật tuyệt đối”. Giám đốc họ Bạch đổ đầy mồ hôi, xoa tay nói: “Tình hình hết sức nghiêm trọng…”.

Đặc vụ lên tiếng: “Tôi là người phụ trách khu vực Bắc Kinh ở lần hành động này, chuyện là như sau, trong số các văn vật mà phú thương Ukraine về nước quyên tặng ba năm trước có một cuốn sách cổ, mà theo giám định Carbon-14 của trung tâm văn vật thì đây là món đồ vô cùng quan trọng của thời kỳ hai trăm năm trước công nguyên”.

Đặc vụ lấy một tấm ảnh trong phong thư ra, Triển Hành để ý thấy trên phong thư có đóng dấu hỏa tốc, hai người vừa xem ảnh vừa nghe đặc vụ giải thích.

“Giờ vụ án mất trộm này không có đầu mối, không tìm thấy dấu vân tay ở hiện trường, cũng không chạm đến hệ thống chống trộm bằng tia hồng ngoại, cả trung tâm văn vật rơi vào trạng thái tê liệt trong cái đêm bị trộm một tuần trước, sau khi bị cúp điện thì cuốn sách cổ đó đã không cánh mày bay”.

Lâm Cảnh Phong nhìn kĩ tấm ảnh, trên ảnh có hơn nửa trang giấy ố vàng, trên trang giấy là một tấm bản đồ mờ tịt.

Đặc vụ lại nói: “Cùng lúc ấy, Bạch Tùng – con trai của giám đốc Bạch – cũng bị kẻ trộm bắt đi”.

Triển Hành cau mày hỏi: “Con trai ông bị bắt đi sao?”.

Giám đốc Bạch tái mét mặt mày: “Thằng nhãi đó bình thường không lo làm việc đàng hoàng, khó khăn lắm mới về một lần, tối đó trong lúc cúp điện tôi nghe thấy một tiếng hét to, sau đó thì nó biến mất cùng với tấm bản đồ rồi”.

Lâm Cảnh Phong trầm ngâm giây lát, nói: “Thế rốt cuộc, các vị gọi chúng tôi tới đây làm gì?”.

Đặc vụ: “Cảnh sát Bắc Kinh không phá nổi vụ án này, đành phải liên hệ với tổ hành động đặc biệt, cấp trên của chúng tôi tin tưởng vào năng lực của ngài Triển Hành, vụ việc lần này không thể xem thường, không chừng có cả một tổ chức đứng sau mưu đồ phạm tội, bọn chúng chỉ lấy đi một tấm bản đồ, còn ống trúc và chiếc hộp màu lam đựng bản đồ thì bị bỏ lại, biết đâu chừng chúng muốn tìm thứ trên bản đồ này, chứ không phải bán văn vật đi lần nữa”.

“Em có nhìn ra thứ gì trên bản đồ này không?”. Lâm Cảnh Phong hỏi.

Triển Hành cầm bức ảnh lên, xoay đi xoay lại quan sát tỉ mỉ, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có địa danh, cũng không có dãy núi, nhìn ra kiểu gì chứ?”.

Đặc vụ: “Lần này cậu Bạch Tùng và bản đồ mất tích cùng một lúc, chuyện không thể làm rùm beng lên được, trụ sở chính của Hoa Nam Kiếm đã khống chế tin tức trong phạm vi cực nhỏ, mong hai vị giữ kín tin tức này, tổ hành động đặc biệt đã được phái đi trước, đến khu vực này giăng lưới sẵn rồi, hi vọng có thể giải quyết nhanh chóng vụ việc”.

Lâm Cảnh Phong: “Các anh cho rằng người có được tấm bản đồ này sẽ đến khu vực được xác định mà tìm của báu sao?”.

Đặc vụ: “Khả năng cao là vậy”.

Triển Hành hỏi: “Chúng ta có cần đi không?”.

Đặc vụ: “Chuyện này không thể nói chính xác được, ý của cấp trên là, nếu hai vị đi được là tốt nhất, dù gì cũng đã hợp tác chung mấy lần, có thành viên của tổ hành động đặc biệt ở đó, cũng không gặp nguy hiểm gì quá lớn đâu, chỉ cần hai vị dẫn đường là được”.

Triển Hành: “Cấp trên của các anh họ gì, cho tôi một cái máy tính có thể truy cập mạng quốc tế rồi đợi chút nha”.

Lâm Cảnh Phong: “Thế thù lao thì sao?”.

Đặc vụ: “Chuyện này… cấp trên không nhắc đến”.

Lâm Cảnh Phong: “Rất xin lỗi, cái việc không có thù lao chúng tôi không làm đâu”.

Điện thoại của đặc vụ đổ chuông, màn hình chớp nháy liên tục, người gọi đến: Cấp trên. Anh ta ra dấu “xin lỗi”, rồi dè dặt nhận điện thoại.

“Dạ, em chào sếp, vâng ạ vâng ạ, vị tiên sinh họ Lâm kia đòi tiền thù lao, chuyện này…”.

Đặc vụ cầm máy, nhìn Triển Hành đầy dò xét, Triển Hành bắt lấy điện thoại luôn.

Triển Hành: “Nè…”.

Ba giây sau.

Triển Hành: “Khà khà khà, em chào sếp nhé, sếp thật là oai phong sáng suốt nha, nghe được chất giọng tràn đầy uy nghiêm của sếp, ôi chao thiệt là dọa cho con tim bé bỏng của em hết hồn chim én luôn, mấy người nhà quê như em còn chưa được thấy sếp bao giờ mà đã mềm nhũn cả chân rồi đây, sếp làm quan từ lúc nào vậy, lần này nhất định phải bắt tay thật chặt với sếp mới được, vị quan to nhất mà em được gặp từ nhỏ đến lớn chỉ có trưởng thôn thôi, sếp ơi trên tay sếp đeo mấy cái đồng hồ vậy, ba cái đều thẳng hàng hả sếp?”.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Triển Hành: “Sếp nói gì kì vậy, sếp đã có lời em không đi sao được? Vì sếp em có vào chốn nước sôi lửa bỏng cũng không từ nan, không không không, sao dám đòi sếp thù lao chứ? Chờ đến lúc chúng ta gặp mặt, sếp cứ tắm rửa sạch sẽ, để hai chúng em cùng anh Hổ mỗi người nã một pháo, thì làm gì cũng được…”.

Đặc vụ: “…”.

Triển Hành mở loa ngoài, truyền ra tiếng la hét phát điên của Đường Du: “Triển Tiểu Tiện mi chờ cho ta! Đừng có mà huênh hoang quá!”.

Trong nhà.

Triển Hành xoay ngược xoay xuôi tấm bản đồ cả nửa ngày trời, Hoắc Hổ và Lâm Cảnh Phong cũng chụm đầu lại xem, Hoắc Hổ vừa xem vừa ăn kẹo dẻo trái cây, Lâm Cảnh Phong bốc luôn một bốc kẹo dẻo, vừa xem vừa thò tay vào quần Triển Hành, lần sờ lung tung.

“Giống không?”. Triển Hành hỏi, rồi lại chỉnh bản đồ lộn trái lộn phải lần nữa.

Lâm Cảnh Phong do dự lắc đầu, trên màn hình máy tính là hình dạng đất đai qua các triều đại Trung Quốc cổ, tổng cộng có bốn tấm bản đồ thuộc các niên đại khác nhau, mỗi tấm lại cách nhau đến mấy trăm năm.

Từ thời cận đại đổ về trước, địa hình dịch chuyển liên tục, với tác giả bản đồ đầu tiên lần lượt là Ngụy Nguyên, Từ Hà Khách, Lệ Đạo Nguyên và Bùi Tú. Bút tích của Bùi Tú vô cùng hiếm thấy, đã trở thành bản duy nhất sót lại cả trong và ngoài nước, Triển Hành mất bao nhiêu công sức mới tìm ra được.

Hình dáng trên tấm bản đồ này giống với địa hình thời của Bùi Tú nhất, thế nhưng chỗ duy nhất tương tự trên cả tấm bản đồ chỉ có góc phía Nam và khu vực phụ cận hồ Ngũ Đại Liên phía Đông Bắc thôi.

Trên bản đồ vẽ đầy những vòng tròn nhỏ chi chít như sao chẳng theo nguyên tắc nào, mỗi vòng tròn được phết lên bằng bột cát trắng, giống như những đốm vằn trên người con báo gấm vậy.

“Ư ư… đừng sờ nữa”. Mắt Triển Hành lại bắt đầu ướt nước, nài nỉ: “Thế kỳ lắm”. Cậu nhỏ của cậu nằm trong tay Lâm Cảnh Phong, được chà sát bằng một viên kẹo dẻo, khiến cậu cảm thấy cực kỳ quái dị.

Triển Hành lại hỏi: “Giống chỗ nào?”.

Hoắc Hổ nói: “Anh thấy giống vùng Kinh Châu lắm”.

Lâm Cảnh Phong: “Anh cảm giác không thể là vùng Đông Bắc được”.

Triển Hành phân tích: “Trải qua hơn trăm năm địa hình đã có nhiều thay đổi, nếu như được phù sa của sông Hán và sông Kinh bồi đắp, thì không khó thay đổi hình dạng một vài cái hồ nhỏ đâu”.

Lâm Cảnh Phong hỏi: “Giờ thì sao?”.

Triển Hành bấm mấy cái, mở ra toàn cảnh địa hình hiện tại, sau khi thu nhỏ lại bản đồ, màn hình xuất hiện một hồ lớn có màu xanh nhạt.

Trên đó viết hai chữ: Hồng Hồ[2].

Điện thoại đổ chuông, Triển Hành bấm nghe: “A lô, em chào sếp ạ, sếp có chỉ thị gì ạ? Dạ dạ dạ, em đã so sánh rồi, gửi qua cho sếp nhé? Số hòm thư của sếp là bao nhiêu ạ?”.

Đường Du: “Triển Tiểu Tiện cậu luyên thuyên ít thôi, nhanh lên cho tôi! Tôi đang đợi cứu người đấy!”.

Triển Hành gửi phân tích đi, Hoắc Hổ hỏi: “Có cần làm chuyến đi chơi không?”.

Triển Hành: “Ừm, chắc là cần đấy, anh đi thu dọn trước đi, Đường Du bao ăn ở”.

Hoắc Hổ mặc quần áo ra ngoài chào từ biệt đám hậu cung mèo của mình, Lâm Cảnh Phong ném hạt sô-cô-la đi, giật quần lót của Triển Hành ra, để cậu nằm trên sô pha bắt đầu liếm mút.

“A a a…”. Thứ kia của Triển Hành bị Lâm Cảnh Phong đùa đến cứng lên rồi, trên quy đầu lại dính không ít nước đường, Lâm Cảnh Phong ngậm vật đó của cậu thật sâu vào trong miệng, liếm đến nỗi Triển Hành bừng bừng lửa dục.

Điện thoại lại đổ chuông, tiếng Đường Du đầy gượng gạo: “Thế này nhé, nhiệm vụ lần này dính líu phức tạp, tôi vừa mở một cuộc họp để nghiên cứu, cảm thấy rất có khả năng nằm ở vùng đầm Vân Mộng cổ thuộc tỉnh Hồ Bắc, dù sao thì khu vực xung quanh hồ Ngũ Đại Liên ngay từ thời kỳ trước Tần đã không thể khảo sát được nữa rồi, cậu phân tích tốt lắm…”.

Triển Hành: “Ư ư… cảm ơn sếp, sếp đã tuyên dương em ạ…”.

Đường Du: “Nhưng tôi không trả thù lao được, Đại học Nhân Văn có sắp xếp một nhóm khảo sát thực địa mùa hè, sẽ xuất phát vào mấy ngày tới…”.

Triển Hành: “A…”.

Đường Du: “Cho nên tôi đã sắp xếp lộ trình của các cậu trong nhóm thực tập rồi, sau khi đến các cậu tách khỏi nhóm, chúng ta sẽ tập trung trước ở Vũ Hán…”.

Triển Hành: “Ư ư ư… được… ạ!”. Triển Hành thều thào thở dốc.

Đường Du: “Sau khi đến thì liên hệ với tôi, Triển Tiểu Tiện, tôi sẽ gọi – điện – thoại cho trường cậu! Cậu chớ có mà rên rỉ giường chiếu với nhân viên của quân đội quốc gia! Cậu đang khiêu khích tôi vẫn còn độc thân à?”.

Triển Hành: “Sếp ơi, sếp không tìm ai yêu thương sếp sao… em cảm thấy anh trai sếp đối xử rất dịu dàng với sếp…”.

Đường Du phát điên kêu lên: “Làm ơn đi mi! Khỏi cần! Hơn nữa không thể nào là anh tôi được! Cậu buồn nôn quá đấy!”.

Triển Hành nghẹn họng, đầu dây kia cũng im lặng hồi lâu.

Đường Du: “A lô, Tiểu Tiện cậu không sao chứ?”.

Triển Hành phì phò thở dốc, Đường Du căng thẳng: “Cậu làm sao vậy?”.

Triển Hành: “Không sao, tôi bắn rồi, cứ vậy nhé, lúc đó gặp, bye bye”.

Đường Du: “…”.

Ba ngày sau.

“Chào sư huynh ạ…”. Một đám sinh viên năm hai của Đại học Nhân Văn mặc quần áo thể thao nhao nhao chào hỏi.

Triển Hành cười nói: “Tốt lắm, mọi người tập trung đủ rồi chứ?”.

Lâm Cảnh Phong đeo kính râm, ăn mặc hết sức mát mẻ: chiếc quần lính màu đen của bộ đội đặc chủng và chiếc áo ba lỗ đen bó sát bằng vải mỏng, làm lộ ra cánh tay tráng kiện, bắp thịt ngăm đen vô cùng gợi cảm.

Hoắc Hổ thì đường hoàng mặc áo voan đi biển và quần ngố bảy phân, đi đôi giày xăng-đan, đầu đội mũ bóng chày, trên mũ có khuôn mặt mèo màu vàng cười tươi rói, còn có hai cái tai mèo dựng thẳng lên.

Có một con mèo mềm oặt nằm trên vai Hoắc Hổ, cất tiếng kêu “meo”, ý là nóng quá, mau lên xe ngồi điều hòa đi.

Triển Hành gầy đi không ít, nhưng vẫn tràn đầy vẻ khỏe khoắn căng tràn sức sống, tóc cũng dài ra, chạm đến lông mày lại toát lên vẻ sáng sủa ngày hè, trước khi lên xe cậu nói với hướng dẫn viên phụ trách đội mấy câu, Lâm Cảnh Phong để ý thấy các sinh viên châu đầu vào nhau nhỏ to bàn tán, ánh mắt hướng về hai người bọn họ.

“Bạn của sư huynh à?”. Có người thể hiện sự hiếu kỳ đối với Lâm Cảnh Phong đang đeo chiếc ba lô to đùng.

“Ừm”. Lâm Cảnh Phong đeo gang tay hở ngón, ngón cái dắt trong túi quần, thờ ơ đung đưa, lát sau mới ý thức ra vấn đề, bèn cười tà bảo: “Chào mọi người”.

“Oa…”. Một đám sinh viên nữ nhỏ giọng thốt lên.

Triển Hành đội mũ lưỡi trai lên xe, nói: “Xuất phát được rồi”.

Đám học sinh lên xe, bốn người Triển Hành ngồi ở hàng cuối cùng, Hoắc Hổ bấu vào lưng ghế, cùng Ami bám vào cửa kính cuối xe nhìn về phía sau.

Lâm Cảnh Phong: “Em quen hết những người này à?”.

Triển Hành cười đáp: “Quen một phần, đa số trong hội học sinh”.

Lâm Cảnh Phong: “Ồ, ở trường em vẫn nổi tiếng ghê”.

Triển Hành nói: “Đương nhiên, em từng đoạt cúp cuộc thi hùng biện đó, là sư huynh huyền thoại nha”.

Lâm Cảnh Phong ghé vào tai Triển Hành: “Nếu để đám nhóc đó biết được sư huynh huyền thoại của họ tối qua bị ấn vào trong bồn tắm, làm thẳng đến ban công, lại từ ban công vào thảm phòng khách, lại làm thẳng lên bàn trà, rồi cuối cùng mới trở lại giường, thì sẽ có cảm giác gì nhỉ?”.

Triển Hành liếc mắt, hàng trước có sinh viên nữ quay đầu lại, hiếu kỳ hỏi: “Bạn của sư huynh ơi, anh tên là gì đấy? Tại sao anh không mặc áo khoác trùm đầu?”.

Lâm Cảnh Phong giấu đi nụ cười gian tà, ánh mắt tỏ vẻ lơ đãng: “Áo khoác trùm đầu nóng lắm, không tiện hoạt động đâu”.

“Oa…”. Đám nữ sinh lại thi nhau thốt lên, lập tức có người lên tiếng: “Anh làm nghề khảo cổ đúng không? Anh quen biết thế nào với Triển sư huynh vậy? Anh có Hắc Kim Cổ Đao[3] không?”.

Lâm Cảnh Phong nhấc chân lên, đạp giày lính lên ghế ngồi, khoác vai Triển Hành đầy khí thế, lạnh lùng nói: “Anh đã rửa tay gác kiếm rồi”.

“Oa…”. Đám học sinh khóa dưới nhao nhao chấn động, một chàng trai cầm máy ảnh tới, nói: “Anh và Triển sư huynh thật đẹp đôi! Chụp chung tấm ảnh được không ạ!”.

Triển Hành chỉ vào cánh tay Lâm Cảnh Phong, giải thích: “Hình xăm kỳ lân này là dán lên thôi, rửa nước một cái là trôi sạch”.

Cánh tay Lâm Cảnh Phong siết mạnh, Triển Hành lập tức kêu gào thảm thiết.

“Chụp ảnh chung đi, ai vừa đòi chụp ảnh chung mà”. Lâm Cảnh Phong thản nhiên nói.

“Nào nào nào…”. Mọi người xếp hàng vào đúng vị trí, Hoắc Hổ ôm Ami ghé sát lại, miệng nói “dze” một cái, Ami tự giác giơ móng vuốt đầy lông ra vẫy vẫy trước ống kính.

“3… 2… 1…”.

Nút chụp kêu “tách” một cái, đèn flash sáng lên, Triển Hành nhanh chóng trở tay, chọc hai ngón giữa vào đúng lỗ mũi của Lâm Cảnh Phong.

Từ đó trở đi tấm ảnh này đã được truyền tay rộng rãi bởi các sinh viên của Đại học Nhân Văn, đạt giải đặc biệt trong cuộc thi nhiếp ảnh liên trường, với đề tài là “COS Muộn Du Bình phiên bản thất bại”.

Giữa hè tháng bảy, nắng như đổ lửa, nhóm sinh viên xuống xe tại Vũ Hán, hơi nóng hầm hập phả vào mặt, người dẫn đoàn bắt xe buýt bên ngoài ga xe lửa.

Triển Hành: “Nóng chết mất”.

Lâm Cảnh Phong: “Ba thành phố nóng lực như hỏa lò là Vũ Hán, Trùng Khánh và Nam Kinh, giờ còn chưa phải là nóng nhất đâu… anh Hổ anh vẫn ổn chứ?”.

Hoắc Hổ thè cả lưỡi ra, mắt nổ đom đóm, Ami trên vai Hoắc Hổ đổ mồ hôi đầy lỗ mũi rơi tí tách tí tách.

“Sao lại nóng thế này được chứ”. Hoắc Hổ khổ không thể tả: “Trước đây anh có đến vài lần đều mát mẻ lắm mà”.

Lâm Cảnh Phong lấy làm lạ hỏi: “Anh từng đến Vũ Hán rồi à? Đến khi nào thế?”.

Hoắc Hổ ngẫm nghĩ, bảo: “Khoảng hai nghìn năm trước thì phải, anh dẫn Hổ vệ quân đến đây tìm thừa tướng, lúc đó đội tàu của thừa tướng bị thiêu cháy, chạy thẳng tới phía Bắc Kinh Châu…”.

Triển Hành và Lâm Cảnh Phong: “!!!”.

Một cô sinh viên khóa dưới bấm máy tanh tách, hỏi: “Thừa tướng ạ?”.

Lâm Cảnh Phong ra hiệu bảo Hoắc Hổ đừng nói nữa, Triển Hành lịch thiệp hỏi: “Có xe chưa nhỉ?”.

Cô sinh viên quay đầu nhìn, nói: “Sư huynh ơi, có người muốn gặp anh kìa”.

Triển Hành nhìn theo hướng cô gái chỉ, Đường Du mặc bộ quần áo lính, đội mũ nồi giữa trời hè ba mươi tám độ, đứng ở lối ra của ga xe lửa nói chuyện với một học sinh của Đại học Nhân Văn, dưới chân còn thả một cái túi xách.

Triển Hành: “Chào sếp ạ!”.

Lâm Cảnh Phong: “Sếp đến rồi!”.

Hoắc Hổ: “Em chào sếp!”.

Ami: “Meo… meo meo méo méo meo meo…”.

Đường Du mệt muốn chết, qua tụ tập: “Chào các đồng chí… các đồng chí vất vả rồi”.

Triển Hành: “Đám người chú Đỏ đâu?”.

Đường Du: “Đi chơi ở hồ Động Đình rồi, tôi đã gây nên tội lỗi gì cơ chứ!”.

Hoắc Hổ gỡ kính râm xuống: “Sếp tính bố trí cho chúng em chơi gì ạ?”.

Lâm Cảnh Phong thành khẩn bảo: “Sếp giải quyết giúp vấn đề hộ khẩu ở Bắc Kinh được không? Em đây cầm hộ chiếu Ukraine đợi cả tháng rồi còn chưa đăng ký hộ khẩu được ạ”.

Đường Du quát: “Đừng có đùa nữa! Ngay cả tôi còn chưa có hộ khẩu Bắc Kinh đây! Tiểu Tiện qua đây, tôi có chuyện cần bàn với cậu!”.

Chốc lát sau thì xe buýt tới, Đường Du đưa giấy chứng nhận, lên xe cùng đám sinh viên đang hò hét ầm ĩ, chen chúc đến hàng ghế cuối cùng, đặt máy tính xách tay lên đầu gối rồi mở ra, ra hiệu bảo Triển Hành nhìn.

Lâm Cảnh Phong bỏ kính râm xuống: “Gì vậy?”.

Đường Du bảo: “Anh xem cũng không hiểu đâu, đừng ồn ào”.

Trên màn hình là một bản đồ phân bố các hồ nước trong lịch sử, Triển Hành nhìn chốc lát rồi bảo: “Cậu chắc chắc là khu vực xung quanh các hồ nước của đầm cổ Vân Mộng?”.

Đường Du nhỏ giọng để tránh thu hút lòng hiếu kỳ của các sinh viên ghế trên, giải thích: “Theo như sự phát triển của hồ, quần thể hồ nước cổ từ thời trước Tần đến nay đã bị bao phủ trong thảm thực vật um tùm, chỉ còn lại dãy sông Hồng Hồ, nhưng nếu lùi thời gian trở về trước, tôi cảm thấy nếu căn cứ theo phân tích của phần mềm mà suy đoán, thì thời đó trông như thế này”.

Cậu gõ mấy cái, Hồng Hồ mở ra thành dãy hồ lấm chấm, mỗi giây diễn biến chính là cả trăm năm trên thực tế, sau hai mươi giây thì hình ảnh dừng lại, gần như giống hệt với phong cảnh trên bản đồ.

Triển Hành nói: “Có gì chôn ở đây?”.

Đường Du mờ mịt lắc đầu: “Tôi không biết rõ, có lẽ là vài món văn vật thời kỳ Tần Hán, đã có manh mối về sự mất tích của Bạch Tùng chưa?”.

Lâm Cảnh Phong chen miệng vào: “Chưa có nội dung gì cụ thể”.

Đường Du gật đầu lấy lệ: “Họ đang điều tra, nghe đâu Bạch Tùng khá thân thiết với nhiều con quan con quân cũng như các cán bộ tai to mặt lớn, ngày nào cũng chơi bời lêu lổng ăn không ngồi rồi”.

Lâm Cảnh Phong cùng Triển Hành ngẫm nghĩ một lúc, đều không thấy manh mối, Đường Du lại nói: “Mọi người xem cái này đi”.

Đường Du cắm thẻ mạng không dây vào, mở ra một trang tin tức, trên trang web có một thông tin kèm hình ảnh:

“Dân sống quanh khu vực Hồng Hồ mất tích bí ẩn, nông dân địa phương cho biết đã nhìn thấy thủy quái”.

Tấm ảnh trên bài được chụp buổi tối, có một bóng đen khổng lồ dưới trăng đang ngẩn đầu nhìn về phía bầu trời.

Triển Hành hỏi: “Sao tôi không phát hiện nhỉ?”.

Đường Du nói: “Đó là tin tức vào một tuần trước, cậu xem cái này đi”.

Đường Du chỉ về một góc trên tấm ảnh chụp, nơi có một bóng đen hình tam giác, sau khi phóng to ảnh lên thì có thể loáng thoáng thấy được một thiết bị bay hình tam giác đang lơ lửng.

Lâm Cảnh Phong vân vê mũi, nói: “Tấm ảnh này chưa bị rò rỉ ra ngoài đúng không?”.

Đường Du: “Bị phong kín rồi, chính quyền bản địa đã tìm được một cái cánh bay tam giác ở dưới đáy hồ, chính là thiết bị được sản xuất tại Bắc Kinh, hiện tại do công an địa phương bảo quản, chúng ta đi xem đã, có gì không ổn sẽ liên hệ với nhóm chú Đỏ gọi họ qua đây”.

Triển Hành gật đầu, chiếc xe buýt chạy băng băng trên con đường cao tốc, hướng về phía huyện Hồng Hồ ở phía Bắc của tỉnh Hồ Bắc.

Trong xe, đám sinh viên nhốn nháo ca hát rồi ăn uống, cuối cùng mới yên ắng lại. Giữa đường họ xuống xe ăn cơm, sau khi lên xe thì mỗi người tự nghe nhạc hoặc chơi bài, mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống thì hầu như ai nấy đều ngủ ngay tại ghế, mặt trời nhá nhem tối ánh sắc đỏ sậm ấm áp, hắt qua cửa kính xe.

Triển Hành dựa vào lồng ngực Lâm Cảnh Phong, mỗi người đeo một chiếc tai nghe thưởng thức tiếng đàn violin, Hoắc Hổ thì nằm nghiêng ngả bành trướng ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên, một mình chiếm bốn chỗ ngồi.

Ami ngồi cạnh cửa sổ ngắm chiều tà, Hồng Hồ rộng rãi như biển khơi, nước hồ bị hoàng hôn mùa hè thổi về phía bờ.

Đường Du miệt mài lắp ráp một cái ống lò xo, Triển Hành nhấc chân đá cậu, hỏi: “Dạo này sếp sống sao?”.

Đường Du vỗ quần lính: “Đừng nhắc đến nữa, cậu khéo tay, giúp tôi tách cái này ra đi!”.

Lâm Cảnh Phong mỉm cười: “Cậu định làm lính cả đời à? Rồi leo dần lên hả?”.

Đường Du nói: “Anh thấy tướng tôi có gì giống lãnh đạo không? Đi công tác mà còn phải chen chúc chung xe với các anh nữa”.

Triển Hành và Lâm Cảnh Phong đều bật cười.

Triển Hành: “Không có em nào theo đuổi cậu sao?”.

Đường Du đáp lấy lệ: “Cả ngày chôn chân ở cái chỗ khỉ gió đó, đều là đám đàn ông thô thiển thì lấy đâu cơ hội yêu đương?”.

Triển Hành: “Khi nào xuất ngũ, còn tận ba mươi năm nữa à?”.

Đường Du hung hăng: “Đừng nói nữa! Còn không phải tại các người sao, tôi còn chưa trả hết thù lao lần trước mấy cậu cứu anh tôi đây này!”.

Triển Hành ghép xong ống lò xo, để vào tay Đường Du, Đường Du lại thở dài, nói: “Ngại quá, các cậu vừa gặp lại, lại phải tiếp tục trèo non lội suối giúp chúng tôi, còn không được trả tiền nữa”.

Triển Hành: “Nè, nói gì vậy!”.

Lâm Cảnh Phong cười bảo: “Đừng khách khí, tụi anh ở nhà cũng chẳng làm gì, ngày ngày chơi Tiểu Tiện, đi đâu thì cũng đều chơi như nhau cả, mà ra ngoài còn có thể chơi dã chiến nữa chứ”.

Đường Du: “…”.

Đường Du lại chịu đả kích rồi, bèn cất ống lò xo đi, lẻ loi ôm ba lô, túm gáy Ami ném lên mình Hoắc Hổ, trúng ngay giữa háng, Hoắc Hổ đang say giấc mộng kêu “hự” một tiếng, trở mình, ôm Ami ngủ tiếp.

Đường Du ngồi trong góc ngủ gà gật, Triển Hành và Lâm Cảnh Phong vẫn ôm nhau nghe nhạc chung, lẳng lặng đùa nghịch ngón tay nhau.

Chẳng mấy chốc thì đêm xuống, xe chạy khỏi đường cao tốc, còn phải đi thêm một đoạn đường cái gồ ghề nữa, ước chừng phải mười giờ đêm mới đến được tỉnh Hồng Hồ.

Triển Hành nhìn ra mặt hồ đen kịt ngoài cửa xe, đường cái cao hơn mép hồ cả chục mét, lan can được xây bằng xi măng chạy quanh co theo bờ hồ, nước hồ phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh trăng.

 Lâm Cảnh Phong mặt lạnh như tiền nhìn vào lỗ tai Triển Hành dưới ánh phản quang của cửa kính xe.

Triển Hành hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”.

Lâm Cảnh Phong: “Nhớ em”.

Triển Hành bật cười, túm lấy cổ anh, nghiêng đầu hôn lên, lát sau hai mắt Lâm Cảnh Phong thình lình mở to, ôm chặt lấy Triển Hành, căng thẳng nói: “Cái gì vậy?”.

Trên mặt Hồng Hồ màu bạc ở phía xa xuất hiện một vật thể khổng lồ.

Triển Hành quay ngoắt đầu lại, được Lâm Cảnh Phong che chở phía sau, một tiếng “rào” vang lên, Đường Du và Hoắc Hổ cùng lúc choàng tỉnh, mấy người đồng thời nhào về phía bên phải, kéo rèm cửa sổ ra.

“Biến mất rồi?”. Triển Hành cau mày nói, lấy điện thoại di động ra định chụp ảnh.

Trong thời khắc đó, quái vật ở phía xa trồi ra khỏi mặt nước lần nữa, Triển Hành hành động ngay tức khắc, bấm nút chụp ảnh, “tách” một tiếng, một cái đuôi cá khổng lồ dài đến cả trăm mét quẫy ngang qua mặt hồ.

“Cái gì vậy?”. Hoắc Hổ mơ màng hỏi.

Đường Du: “Là con quái vật đó… không hay rồi”.

Đuôi cá quét ngang vào dãy núi phía xa, làm vang lên một tiếng “rầm” long trời lở đất, sau đó tiện đà bổ phập xuống, làm mặt đất chấn động ầm ĩ, thế là đám học sinh thi nhau giật mình tỉnh dậy.

“Cẩn thận!”. Triển Hành hét.

Đường Du nhìn thấy con thủy quái muốn quật vào đường cái, bèn rút cây súng đóng đinh cầm tay từ trong ba lô ra, mấy tiếng “rắc” vang lên liên tiếp, lắp ráp xong xuôi thì hung hăng bóp cò!

Một mũi tên dài bay vút đi, đóng ngay vào đuôi con quái vật, tài xế bẻ lái thật mạnh làm chiếc xe quay ngang một phát, con quái vật giữa lòng hồ phát ra tiếng kêu ghê rợn chói tai, sau đó rút cái đuôi khổng lồ vắt ngang trời đất kia về.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đuôi cá bay vụt qua trước xe, cào một vệt ngay trên trần xe.

Trong khoảnh khắc trời nghiêng đất ngả đó, cả chiếc xe buýt lộn nhào.

“Túm chặt!”. Lâm Cảnh Phong hét lên.

Chiếc xe buýt từ trên đường cái nghiêng ngả lăn xuống, đụng vào sườn núi cách đó cả chục mét, trên đường húc đổ rất nhiều cây xanh, sinh viên trong xe gào thét ầm ĩ, hoảng sợ vô cùng, cuối cùng mới “rầm” một tiếng, bốn bề chìm vào bóng tối.

Lâm Cảnh Phong đá cửa sổ xe vỡ tan tành, dùng áo khoác che chắn tấm cửa kính vỡ thành vô số mảnh vụn, kéo lấy tay Triển Hành, bỏ ra ngoài từ chỗ cửa sổ bên sườn chiếc xe đổ ngược.

Triển Hành tỉnh táo trở lại, kêu lên: “Đường Du!”.

Đường Du nhếch nhác thảm hại: “Không sao”.

Trong rừng cây dưới ánh trăng, loáng thoáng có tiếng con gì bò sột soạt ngoài bờ hồ.

Lâm Cảnh Phong khựng lại: “Có nghe thấy không?”.

Hoắc Hổ trèo ra ngoài, buông tay, để Ami chui vào trong túi áo.

Triển Hành: “Còn hả? Tiếng gì vậy?”.

Lâm Cảnh Phong: “Mọi người không bị thương chứ?”.

Triển Hành khoát tay nói: “Không, cứu người trước đã”.

Lâm Cảnh Phong: “Em và Đường Du ở lại đây cứu người, anh và anh Hổ qua bờ hồ xem thử”. Nói đoạn, anh nhét súng vào trong túi quần sau, dắt theo Hoắc Hổ đi về phía bờ hồ cách đó không xa.

 

Chú thích:

[1] Tổ hợp nhà cao cấp ở trung tâm thành phố Thượng Hải, Trung Quốc.

[2] Hồ lớn phía Nam tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc.

[3] Thanh đao mà Muộn Du Bình dùng trong Đạo Mộ Bút Ký.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp