LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 75

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Bốn bề lặng ngắt, chỉ còn dòng sông Hắc Long Giang như một con rồng khổng lồ gầm gào chạy chồm về phía biển cả.

Một chiếc xe Jeep bị lật ở mép đường, chiếc khác thì dừng bánh ngay giữa đường, Triển Hành và Đường Du đều đã ngất.

Lâm Cảnh Phong đứng bên lề đường, ông Lam chật vật bò ra từ trong xe, run rẩy chống cây gậy đồng đầy cực nhọc.

“Sư phụ, người quên lấy đồ rồi”. Lâm Cảnh Phong ném bọc vải xuống đất.

Ông Lam chảy đầy máu đầu, nện cây gậy đồng xuống đất, thều thào: “Thằng ba à… sư phụ từng dạy con cái gì? Giặc cùng đường chớ đuổi, con quên rồi sao?”.

Lâm Cảnh Phong lạnh nhạt nói: “Sư phụ cũng từng dạy con lúc xuống đấu nhất định phải khoắng sạch đồ: trời ban không lấy, ắt phải chịu tội. Con luôn khắc ghi lời dạy đó trong lòng”.

Ông Lam chống gậy, trên cây gậy có buộc một gói đồ, lão im lặng nhìn Lâm Cảnh Phong: “Sư phụ thu nhận ba đứa đồ đệ, nhưng vẫn yêu thích con nhất, lão tam à, con có biết tại sao không?”.

Lâm Cảnh Phong không trả lời, đôi môi mím lại của anh vẫn y chang lúc nhỏ bị ông Lam đưa từ huyện Dân Cần rời khỏi Cam Túc, dường như chưa từng thay đổi khí phách thiếu niên ấy.

Ông Lam nói: “Mặc dù Nguyệt Nhi tâm tính cao ngạo, nhưng chung quy vẫn là con gái; Bạch Nhị cưới vợ xong…”. Nói đến đây lão lắc đầu mỉa mai: “… thì trở thành con rùa rụt cổ, cái gì cũng nghe vợ nó xui. Chút ít khí phách anh hùng của nó đã bị da thịt đàn bà mài cho mòn hết”.

Lâm Cảnh Phong: “Sư phụ nói đúng lắm, đàn bà chính là mồ chôn anh hùng, ai nấy cũng lần lượt rửa tay gác kiếm”.

Ông Lam chống gậy đứng vững, chẳng sợ hãi mảy may: “Chúng ta làm nghề này, có thể tẩy trắng được sao? Rửa sạch được sao? Xuống đấu một lần đổ được mấy vạn tiền, đủ cho con ngồi tù cả đời! Thằng ba à, tay con đã nhuốm đỏ máu, cả đời này đừng mong rửa sạch”.

Lâm Cảnh Phong nhìn ông Lam, nói: “Sư phụ dạy phải lắm, làm nghề này tổn hại âm đức, kẻ vọng tưởng tẩy sạch đều chẳng có kết cục tốt lành gì”.

Ông Lam chầm chậm gật đầu, dùng gậy chỉ vào con sông đang cuồn cuộn nước chảy, chỗ có chiếc ca nô đang đậu nhấp nhô.

“Thằng ba à, theo sư phụ đi thôi”. Ông Lam nói: “Những chuyện lúc trước sẽ xí xóa hết, sư phụ đời này không con không cháu…”.

Lâm Cảnh Phong: “Sư phụ, người có một đứa con, có điều nó đã chết rồi”.

Ông Lam nheo mắt, Lâm Cảnh Phong nói: “Sư tỷ mang thai con của sư phụ, cả hai mẹ con họ đều đã chết trên núi Trường Bạch”.

Ông Lam run rẩy: “Mày đã giết nó?!”.

Lâm Cảnh Phong: “Là chính sư phụ giết chị ấy”.

“Sư phụ giết nhị sư ca, giết sư tỷ, kể từ năm chín tuổi thì lòng chị ấy đã chết rồi”. Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Sư phụ, Tiểu Song cũng chết trong tay người, chẳng phải đối với người mà nói, chỉ có người chết mới an toàn nhất sao”.

Lâm Cảnh Phong: “Người không tin tưởng bất cứ người sống nào, người muốn nuôi họ thành người chết hết, người chết là nghe lời nhất, đúng chứ?”.

Ông Lam nhè nhẹ thở dốc, giống như chịu cú sốc quá lớn, lẩm bẩm: “Thảo nào… thảo nào…”.

Lâm Cảnh Phong nhướng mày: “Thảo nào cái gì?”.

Ông Lam lắc đầu rất nhẹ, Lâm Cảnh Phong nói: “Thảo nào sư tỷ định làm xong chuyến này cũng rửa tay, đưa sư phụ ra nước ngoài, còn mình thì ở lại Nga? Chị Bân nói với tôi rằng khó khăn lắm chị ấy mới có người mình hết lòng yêu mến, nhưng cuối cùng vẫn phải chết”.

Ông Lam yếu ớt thở dài.

Lâm Cảnh Phong nói tiếp: “Bọn tôi theo sư phụ từ thuở nhỏ, đều là trang giấy trắng…”.

Ông Lam tức giận cắt ngang: “Nếu không phải sư phụ nuôi dưỡng dạy bảo chúng mày, thì Cừu Nguyệt đã bị bán làm gái! Bạch Bân bị cóng chết trên núi Đại Hưng An! Còn mày! Lâm Tam!”.

Lâm Cảnh Phong lạnh nhạt nói: “Ơn dưỡng dục không thể tính toán như vậy… sư phụ, kẻ làm cha mẹ, dù có không tốt với con cái thế nào, cũng chẳng bao giờ lôi đứa nhỏ ra làm công cụ kiếm tiền”.

“Tôi còn nhớ…”.

Ông Lam nện mạnh cây gậy đồng trong tay xuống đất, quát lớn bằng cái giọng khàn đặc: “Không thể tính toán như vậy à?! Nếu không có sư phụ, thì ai dạy bọn mày kiếm tiền! Ai dạy nghề cho bọn mày…”.

Ông Lam vung gậy đồng trong tay, kích động tột độ, vô mục đích chỉ về phía con sông ở đằng xa, rồi lại chỉ sang Lâm Cảnh Phong, quát đến lạc giọng: “Chúng mày đã đủ lông đủ cánh, lão luyện cả rồi thì quên phắt người dạy chúng mày giữ mạng! Ai dạy mày…”.

Lâm Cảnh Phong lật bàn tay, lấy khẩu Chim Ưng Sa Mạc ra, bắn đoàng một phát.

Ngay sau đó cây gậy đồng của ông Lam chĩa lên trời nổ “đoàng”, bốc ra một luồng khói xanh, lão trợn trừng đôi mắt vẩn đục, lồng ngực bị bắn phụt máu tươi, lão ngửa ra sau, cả người cong thành hình vòng cung ngã phịch xuống đất.

“Ai dạy tôi rút súng”. Lâm Cảnh Phong nói: “Sư phụ, vừa rồi trong một khoảnh khắc nào đó, tôi đã hơi muốn thả ông đi đấy”.

Ngực ông Lam thủng một lỗ, chẳng còn nghe thấy câu đó nữa, thân thể già nua của lão co quắp trong tuyết lạnh, máu tràn ra thành vũng lớn.

Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng: “Khi rơi vào tình huống kẻ địch dùng bất cứ thứ gì chĩa vào mình, thì mình nhất định phải bóp cò trước. Sư tỷ, Bạch sư ca, Tiểu Song, ba mạng người, một phát đạn giải quyết hết mọi ân oán đã qua, sư phụ, lên đường mạnh khỏe”.

Chị Bân từ trên cao chầm chậm đi xuống, nhìn thấy mà lòng kinh hãi.

“Gậy đồng ông ta cầm là của lão Lưu”. Chị Bân nói: “Tôi quên nhắc cậu chuyện này, bên trong có giấu một khẩu súng”.

Lâm Cảnh Phong cất súng, đi tới chiếc xe Jeep: “Tôi biết rồi, tôi vẫn luôn đề phòng lão giở trò hiểm độc. Đường Sở, anh còn sống không?”.

Lâm Cảnh Phong mở cửa xe ra, nghiêm túc kiểm tra tình trạng của Triển Hành, thấy cậu vẫn còn hôn mê.

Lâm Cảnh Phong bế Triển Hành lên, hôn lên môi cậu, khẽ nói “Em yêu… chờ anh trở về, anh sẽ về bên em nhanh thôi”.

Chị Bân tát Đường Sở một cái, Đường Sở rên rỉ tỉnh lại.

Lâm Cảnh Phong: “Anh có thể cử động không, Đường Sở”.

Đường Sở miễn cưỡng gật đầu, lấy cây gậy cong queo chống xuống đất, ra khỏi xe.

Lâm Cảnh Phong nhìn đồng hồ: “Chúng ta lập tức rời khỏi chỗ này”.

Đường Sở ngạc nhiên hỏi: “Đi đâu?”.

Lâm Cảnh Phong không nói gì thêm, đeo kính râm, đi về bến tàu ở cuối sông Hắc Long Giang, bước lên chiếc ca nô.

Sau khi ca nô chạy đi, chị Bân mới nhẹ nhàng lay Triển Hành.

“Tiểu Tiện, tỉnh dậy”. Chị bốc một nắm tuyết thả lên cổ Triển Hành: “Dậy mau”.

Triển Hành mơ màng mở mắt, chị Bân lấy một vật ra đặt vào tay Triển Hành: “Cái này là của lão tam để lại cho cậu, nó kêu cậu về nhà trước chờ nó, qua một khoảng thời gian nữa nó nhất định sẽ quay về”.

Ý thức của Triển Hành hết sức mông lung, xung lực của trận tông xe lúc trước khiến cậu vẫn còn choáng váng, chị Bân nói rất khẽ: “Trong thẻ có ba triệu, tài khoản mở tên cậu, để cậu dùng cho học hành và sinh hoạt. Nó dính tới quá nhiều vụ án, giờ mà về sợ sẽ bị bắt ngay, liên lụy cậu ngồi tù theo”.

“Văn vật lão già vận chuyển ra nước ngoài đều được cất giấu cùng một chỗ, nó muốn tới Ukraine dọn sạch hang ổ của ông già, rồi đem đồ trả về nước. Nó bảo tạm thời cậu hãy chờ nó, lần này về tôi sẽ giúp nó tài trợ cho Dân Cần để cả thôn dọn tới chỗ ở mới, trong lúc di dời lén trộm hồ sơ hộ khẩu ra trước, để đến khi cảnh sát điều tra không tìm được ghi chép gì về gốc gác của nó… Chỉ cần trốn vài năm là an toàn, nếu có thể, nó sẽ nhập cảnh sớm về bên cậu, nhưng không thể công khai ra mặt, cậu hiểu không? Tiểu Tiện?”.

Chị Bân lại hỏi: “Nghe rõ không?”.

Triển Hành mơ hồ gật đầu, đằng xa có tiếng xe vang lên, chị Bân vội vàng xoay người rời khỏi hiện trường.

“Triển Hành!”.

Trên đầu Hoắc Hổ nổi một cục u to tướng, giờ mới tìm tới nơi.

Triển Hành yếu ớt gọi: “Anh Hổ! Tiểu sư phụ đâu?”.

Hoắc Hổ phát hiện đầu chiếc xe Jeep bị tông lõm xuống, thê thảm vô cùng, bèn hốt hoảng chạy tới, la lớn: “Cậu không sao chứ! Triển Hành!”.

Triển Hành: “Xảy ra chuyện gì…”.

Hoắc Hổ đang chạy qua chỗ chiếc xe Jeep thì chợt ngừng bước, quay đầu lại.

Thi thể ông Lam vẫn còn giật.

Hoắc Hổ: “???”.

Ngón tay ông Lam hơi động đậy.

Hoắc Hổ đi đến, ngoẹo đầu quan sát “thi thể” giây lát, sau đó lấy ngón tay vạch ngực lão già ra.

Áo chống đạn? Hay giáp sắt? Cái gì đây nhỉ?

Hoắc Hổ khó hiểu nhìn hồi lâu, rồi khom người xuống vặn đầu lão già, nhẹ nhàng xoay một vòng.

“Rắc”, từ cổ ông Lam truyền ra tiếng xương cốt gãy lìa, cả cái đầu bị vặn vẹo sang một bên, toàn thân mềm nhũn xuống, chết hẳn.

“Cảnh Phong…”. Triển Hành khẽ gọi.

Hoắc Hổ vội bỏ ông Lam ở đấy không đoái hoài nữa, xoay người lên xe.

Chuyến đuổi bắt lần này đã kinh động lớn tới nước Nga, quân đội đóng giữ ở Vladivostok phái bộ đội đặc chủng tới Khabarovsk tiến hành hòa giải.

Bốn người Tóc Đỏ cùng với Triển Hành, Đường Du, Hoắc Hổ nán lại biên giới, nhận sự điều tra từ quân đội Nga, cuối cùng phía Trung Quốc ra mặt, lấy lý do không xảy ra xung đột vũ trang ngay trong biên giới Nga để dẫn độ mọi người về nước.

Cuộc đấu súng trong sòng bạc được kết tội cho Lâm Cảnh Phong, còn ông Lam và thủ hạ vẫn mang quốc tịch Trung Quốc, chỉ dùng thị thực du lịch quá cảnh, nên đã bị đặc cảnh Trung Quốc bắn chết tại Phố Miếu, không cấu thành vụ án xung đột quốc tế nghiêm trọng.

Tóc Đỏ là đội trưởng, sau khi về Bắc Kinh tự ứng phó với mọi cuộc điều tra, còn Đường Du thì bị đưa về căn cứ của tổ hành động đặc biệt của Hoa Nam Kiếm.

Hoắc Hổ và Triển Hành bị bỏ ở ngoài Thiên An Môn, Mắt Xanh chĩa hai ngón giữa về phía họ một cách đầy phong cách: “Hẹn gặp lại!”.

Triển Hành: “Tiểu sư phụ của cháu đâu?”.

Mắt Xanh nhún vai, lái xe đi.

Hoắc Hổ dò hỏi: “Chẳng phải cậu ta để lại cho cậu một bức thư sao?”.

Triển Hành xoay người đeo ba lô đi dưới ánh chiều tà rời khỏi quảng trường.

Hoắc Hổ không dám lên tiếng, Triển Hành cúi đầu đá cái lọ rỗng đi, chiếc lọ lăn leng keng tới hành lang, rồi cậu lại đá vào xe điện ngầm, đá lên xe, đá xuống xe, đá mãi về tới tận cửa nhà.

Đất trời chìm trong một bầu âm u xám xịt của thời khắc hoàng hôn.

“Meo”. Trong cửa vang lên một tiếng mèo kêu sợ hãi.

“Em về rồi”. Triển Hành gọi: “Tiểu sư phụ, anh đang ở nhà phải không?”.

Cậu cầm chìa khóa, tay run rẩy không kiểm soát được, Hoắc Hổ cầm lấy chìa khóa tra vào ổ.

Ami vui vẻ chạy lại cọ chân Hoắc Hổ, Hoắc Hổ vội nói: “Ngoan, đừng nghịch”, xong choàng vai Triển Hành rồi bật đèn lên.

Con mèo nhỏ cuộn mình ở đuôi giường, rúc vào trong chiếc áo khoác của Lâm Cảnh Phong, thò nửa cái đầu ra nhìn ngó xung quanh.

Hoắc Hổ: “Giờ… làm gì ấy nhỉ?”.

Triển Hành: “Nên làm gì thì làm cái đó”.

Hoắc Hổ: “Cậu xem thư đi”.

Triển Hành: “Không xem”.

Hoắc Hổ: “Em yêu…”.

Triển Hành: “Ai là em yêu của anh chứ!”.

Hoắc Hổ: “Trong thư viết thế mà”.

Triển Hành rụt cổ vào trong chăn, Ami nhìn một lát rồi cũng trèo lên giường chui vào theo.

Hoắc Hổ mở thư ra đọc: “Em yêu, tha lỗi cho anh, anh phải đi rồi”.

Triển Hành bò ra khỏi chăn, nghe kỳ cục chết đi được, bèn giật lấy thư: “Để em tự xem”.

Em yêu,

Tha lỗi cho anh, anh phải đi rồi.

Kể từ ngày hai mươi mốt tháng mười năm ngoái chúng ta quen nhau cho đến ngày hai mươi sáu tháng hai hôm nay, tổng cộng đã bốn tháng lẻ năm ngày, anh cảm thấy khoảng thời gian bốn tháng này còn dài hơn hai mươi hai năm cuộc đời của mình rất nhiều.

Anh từng nghe chị Bân bảo, có những người yêu nhau đột ngột, mới được nửa năm đã đòi cưới rồi, gọi là “hôn nhân chớp nhoáng”, lúc ấy anh cảm thấy thật khó hiểu, để đi tới được bước đó, không tìm hiểu nhau đến chục năm thì sao mà làm được? Nhưng, khi chính anh trải qua việc đó, anh lại không hề cảm thấy bốn tháng là ngắn ngủi, chỉ hận chúng ta không quen biết nhau từ thuở bé, ngay vào cái ngày mà anh cầm cây trâm ngọc bị gãy đem đi bán, còn em thì nhõng nhẽo đòi mua ở Phan Gia Viên.

May thay duyên phận không vứt bỏ anh, mười năm sau, em từ bờ bên kia đại dương trở về đây, quả nhiên ý trời đã định.

Anh tin trên đời này sẽ chẳng còn gì chia cắt được chúng ta nữa, anh sẽ quay về bên em sớm thôi, đời này chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, không rời xa nữa.

Nhưng trước đó, anh phải giải quyết cho xong mọi chuyện, chuyện này em không giúp anh được, anh phải tự mình chấm dứt chuỗi ân oán này.

Anh muốn cho em một cuộc sống thật thoải mái, không cần nơm nớp lo sợ nữa, anh không muốn nhiều năm sau, vào một buổi tối nào đó đang ôm em ngủ thì có cảnh sát tìm tới nhà, lôi anh đi ngay trước mặt em.

Anh càng không muốn lúc con của chúng ta (nếu như có) hỏi anh kiếm tiền mua đồ chơi cho nó bằng cách nào, anh lại do dự chẳng dám trả lời.

Cho nên anh phải đi, ông già đã mang rất nhiều văn vật xuất cảnh, anh phải nghĩ cách đưa chúng về, dù anh cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, nhưng hy vọng ông trời thương cho nỗ lực của anh mà để anh ở bên em thêm nhiều năm nữa.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, anh sẽ trở về ngay, lần này anh không đi đâu nữa, anh sẽ ở bên em trọn đời, từ giờ trở đi, ngoại trừ cái chết, sẽ chẳng còn gì có thể chia cắt được hai ta.

Anh yêu em.

Chồng em: Lâm Cảnh Phong.

Triển Hành không nói gì nữa, cậu ở nhà ngủ cả buổi tối, hôm sau cầm loa phóng thanh đi làm.

Tháng ba, Triển Hành nộp đơn xin học tại đại học Nhân Văn, vượt qua kỳ thi đầu vào.

Cậu thuê một căn nhà nhỏ hai phòng ở gần trường, một phòng cậu ở, phòng còn lại nhường cho Hoắc Hổ.

“Đã bảo rồi mà, có em nuôi cơm, anh không đói được đâu anh Hổ ạ”. Triển Hành nói.

Vậy nên Hoắc Hổ thật sự định cư tại Bắc Kinh, ngày ngày đều ngồi trên sô pha xem ti vi, trên sô pha còn có thêm một con mèo khác nằm cuộn mình, chờ Triển Hành tan học về nhà.

Một năm sau, có một thương gia giàu có gốc Hoa ở Ukraine về nước, mang theo gần trăm món tàng phẩm cổ đại Trung Quốc gây rúng động khắp trong ngoài nước.

Dựa theo đánh giá của các chuyên gia, những món tàng phẩm này chưa từng xuất hiện trên thị trường cổ vật Trung Quốc, giá trị lên tới gần bốn tỉ. Người Ukraine kia quyên tất cả tàng phẩm cho trung tâm văn vật trung ương, điều kiện là đổi lấy quốc tịch Trung Quốc.

Tin tức về người đàn ông thần bí kia chiếm trọn mọi đầu đề của các tờ báo lớn, người ta nhao nhao suy đoán làm cách nào mà người này lấy được nhiều đồ cổ quý giá như vậy, đồng thời, cũng có không ít tổ chức theo dõi sít sao.

Một tối nọ, Triển Hành nhận được tin nhắn của chị Bân:

“Lâm Tam và Đường Sở đã về nước rồi, tin tức của Đường Du đã được chuyển đến bọn họ, tạm thời không thể lộ mặt. Thời hạn truy lùng của quốc gia là bốn năm, bốn năm sau mới được liệt vào án chìm. Tôi sống ở nước Anh rất tốt, không cần mong nhớ, chúc cậu học hành tiến bộ, không cần nhắn tin lại”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp