LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 74

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Triển Hành thấy trên người Đường Sở mang thương tích, đàn ông đàn ang mà phải chịu đựng dằn vặt đau khổ vì cái chết của Thôi Văn, bộ dạng hai mắt đỏ hoe trông hết sức đáng thương, cậu chung quy vẫn không đành lòng, nói: “Mèo máy, chân anh ấy bị đánh què rồi đấy”.

Mắt Xanh dừng xe.

Đường Du vẫn không lên tiếng, nhưng khóe mắt đã rưng rưng.

Trong gió rét, Đường Sở cách lớp kính xe tiến lên phía trước trước, thành khẩn nói: “Em trai, anh xin lỗi em, làm xấu mặt em rồi”.

Đường Du lau nước mắt, Đường Sở nói tiếp: “Cái cậu em ban nãy…”.

Triển Hành phì cười: “Em tên là Triển Hành”.

Đường Du: “Tóm lại anh muốn nói gì?”.

Đường Sở: “Anh cứ tưởng em chết thật rồi, sợ hết cả hồn, không sao thì tốt”.

Đường Du: “Đi thôi”.

Đường Sở biết điều rút tay về, nói: “Em cẩn thận nhé”.

Xe Jeep chầm chậm chuyển động, Đường Sở gần ba mươi tuổi, người đàn ông cao mét tám đứng trong gió lạnh thét gào, dõi mắt tiễn nhóm người Đường Du rời khỏi bờ sông.

Triển Hành hỏi: “Tại sao lại để anh ấy ở đây?”.

Mắt Xanh lười biếng nói: “Sẽ có người tới đón thôi”.

Triển Hành: “Ai? Họ sẽ đưa anh ấy về Trung Quốc chứ?”.

Tóc Đỏ và Mắt Xanh đều không trả lời, lát sau Đường Du nói: “Không đâu, thật ra…”.

Triển Hành: “Cái gì?”.

Đường Du muốn nói lại thôi, Triển Hành cau mày: “Ai tới đón?”.

Tóc Đỏ: “Bạn của cậu, sẽ đưa cậu ta ra nước ngoài trốn”.

Triển Hành gật đầu: “Lỡ đụng phải đám người kia thì tính sao?”.

Đường Du vùi đầu vào máy tính xách tay nhập thông số, bắt đầu theo dõi hai điểm sáng khác: “Cho nên hiện tại phải giải quyết toàn bộ bọn chúng”.

Triển Hành ghé sát tới: “Anh cậu nói chuyện không rõ từ, cứ như bị ngọng ấy, cậu không phát hiện sao?”.

Đường Du dừng động tác, nhìn Triển Hành: “Anh ấy bị sao vậy?”.

Triển Hành chỉ vào miệng mình: “Nghe tin cậu chết, anh ấy cắn lưỡi tự vẫn… hình như cắn đứt rồi, đau lắm đó”.

Đường Du: “Đáng đời”.

Triển Hành: “Chân trái của anh ấy, lúc mới gặp tôi có hỏi rồi, anh ấy bảo là bị bọn xấu xa đó đánh què rồi cố tình nối sai, mãi mãi không thể khỏi lại nữa”.

Câu nói này trở thành cọng rơm cuối cùng nghiến vụn mèo máy, cuối cùng Đường Du cũng trở về hiện thực, bật khóc nức nở.

Xe Jeep dừng bánh, quay đầu, chậm rãi chạy về.

Đường Sở vẫn còn đứng trong gió lạnh, quần áo đóng một tầng băng, lạnh đến mặt mày trắng bệch đôi môi tím tái, trông như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã gục giữa băng tuyết ngợp trời.

Triển Hành mở cửa xe, nói: “Lên đi”.

Đường Du ngồi khóc như một đứa trẻ, nước mắt thoáng chốc tuôn ra ào ạt, Đường Sở cuống quýt: “Em khóc cái gì? Sao vậy? Nó sao thế?”.

Đường Du gục mặt lên lưng ghế trước khóc lóc khổ sở, Triển Hành nhích sang một bên nhường chỗ, tự giác đón lấy máy tính của Đường Du.

Triển Hành thả bỏng ngô vào miệng, gỡ tai nghe của Đường Du xuống: “Tiểu sư phụ, anh nghe thấy không? Anh Hổ đang ở đâu?”.

Đường Du không còn tâm tình chỉ huy nữa, Đường Sở ôm vai em trai khẽ dỗ dành.

Lâm Cảnh Phong và chị Bân tóm tên râu ria đẩy mạnh vào một chiếc xe Jeep đậu ngoài tiệm cơm Bắc Kinh, Hoắc Hổ đeo tai nghe ngồi trong xe vừa nghe nhạc vừa lắc lư.

Lâm Cảnh Phong: “Nghe thấy rồi, bên em thuận lợi hết chứ?”.

Triển Hành: “Chẳng thuận lợi chút nào hết, không thấy sư phụ anh”.

Lâm Cảnh Phong: “Thế à, xưa nay ông ta rất sợ chết, không sao, anh đã biết chỗ ẩn nấp của ông ta rồi, chúng ta gặp nhau tại Phố Miếu nhé”.

Não Triển Hành chợt lóe lên, thoáng bắt được ý nghĩ gì đó, nhưng lại rất mơ hồ, không chân thật.

“Mấy đốm sáng này tượng trưng cho cái gì?”.

Mũ Xanh: “Là máy theo dõi Tiểu Đường lắp trong đồ cổ”.

Triển Hành: “Nhưng nó đâu có tới Phố Miếu”.

Mắt Xanh thắng gấp một cái, Triển Hành và Mắt Xanh đồng thời nghĩ tới một vấn đề.

Triển Hành: “Chiếc xe kia, cháu nhìn thấy rồi, gã đã quăng đồ lên xe…”.

Mắt Xanh: “Tính năng chống đạn vượt trội như vậy, tôi cũng nghĩ tới khả năng này rồi”.

Triển Hành lập tức la lên: “Ông già đang ở trên chiếc xe đó!”.

Mắt Xanh rẽ ngoặt đầu xe, chạy lên một con đường quốc lộ khác, đạp ga hết cỡ, đuổi sát theo hướng chiếc xe con vừa đi khỏi ban nãy!

Lâm Cảnh Phong ấn tai nghe: “Ông ta đi bao lâu rồi?”.

Triển Hành: “Sắp mười phút rồi! Bên anh rất gần đó, có thể từ đoạn quốc lộ gần nhất chặn đầu ông ta!”.

Lâm Cảnh Phong: “Xe chạy hướng nào?”.

Triển Hành nhìn các thông số hiển thị trên màn hình máy tính, xoay nó lại, dựng đứng lên nhìn: “Trên một con đường quốc lộ, đằng cuối có một cái ngã ba rất to…”.

Đường Du không khóc nữa, lên tiếng: “Cửa biển Hắc Long Giang cách Phố Miếu ba nghìn mét về phía Bắc”.

Mắt Xanh thầm mắng chết tiệt, xe Jeep lao vùn vụt trên quốc lộ, gió lạnh cuốn bông tuyết tung bay, cả con đường đóng băng, Mắt Xanh lái xe kêu két một tiếng, bánh xe gần như bay bổng qua con đường ven sông gồ ghề rồi khựng lại.

Tóc Đỏ nheo mắt: “Tốt nhất là ông lái chậm lại chút, có phiền phức rồi”.

Mắt Xanh: “Quá tốc độ à?”.

Tóc Đỏ: “Ông nói xem? Kim đồng đồ sắp bung ra rồi kìa”.

Mắt Xanh: “Nơi này có cảnh sát giao thông đâu…”.

Xe lại kêu rầm một tiếng, Triển Hành ở ghế sau hét to: “Chú vững tay lái chút! Ổ cứng máy tính long ra bây giờ!”.

Mắt Xanh quát: “Thắt dây an toàn vào!”.

Tóc Đỏ: “Phiền to rồi”.

Bên kia đường có người phất cờ, Mắt Xanh làm như không thấy, xe Jeep lướt vù qua, hất tuyết văng tung tóe, Mắt Xanh đột ngột rẽ ngoặt ở cuối đường, vặn ngược vô lăng bằng một tay.

“A a a…”. Triển Hành dồn sang Đường Du, Đường Du ép Đường Sở vào cửa xe.

Cái chân đau của Đường Sở bị đè trúng, nhịn không được la to, Mắt Xanh lướt vụt qua người kia thì bẻ vô lăng, nhấn lên tốc độ tối đa.

Sương mù mờ mịt, sắc trời âm u, lính Nga bắt đầu chặn đường, đồng thời dùng bộ đàm lớn tiếng thông báo cho nhau, Tóc Đỏ ra lệnh: “Xông qua!”.

Xe Jeep tông bay hai cái rào chắn đường, lướt vụt qua nhanh như chớp.

“Các anh tới đâu rồi?”. Triển Hành la to.

“Bọn anh đang cách giao lộ hơn ba cây số, ông ta tới đâu rồi!”. Lâm Cảnh Phong nói: “Báo cáo phương hướng liên tục nhé!”.

Đường Du lấy máy tính xách tay về, giật lại tai nghe, đọc ra kinh vĩ độ, Lâm Cảnh Phong đối chiếu với thiết bị định vị GPS: “Bọn anh đuổi kịp được!”.

Tóc Đỏ la: “Sau khi đuổi tới hãy cầm chân lão mười phút!”.

Mắt Xanh: “Ơ… Lông Đỏ?”.

Xe Jeep từ từ dừng lại, ngay giữa đường ở đằng xa có lính Nga gác súng máy lên giá, Mắt Xanh chạy chậm lại: “Tôi nghi mục tiêu đã lên kế hoạch từ trước rồi”.

Tóc Đỏ: “Có thể lắm, là lão già đó báo cảnh sát à?”.

Mắt Xanh: “Làm sao đây?”.

Mấy người lính mắng to bằng tiếng Nga, gác súng máy lên, giờ muốn xông qua ải rõ ràng là bất khả thi, xe Jeep chầm chậm dừng lại ở giữa đường, Tóc Đỏ nói: “Bọn tôi xuống xe, các cậu tùy cơ hành sự”.

Tóc Đỏ và Mắt Xanh lấy căn cước quân nhân ra, xuống xe từ ghế trước, lính Nga chĩa súng vào bọn họ, nói lớn mấy câu, hai người để tay lên mui xe, có người lập tức tới kiểm tra.

Đường Sở ngồi ở ghế sau, có người gõ kính xe, mấy máy môi: “Triển Hành, cậu có thể đạp tới chân ga không?”.

Triển Hành: “Để em thử”, sau đó lấy cây gậy của Đường Sở sang.

Nhóm lính bắt đầu mắng nhiếc, dùng báng súng đập mạnh kính xe, Đường Sở ngọng nghịu nói: “Anh nói gì?! Không nghe!”. Anh ta thè lưỡi rồi chỉ vào miệng mình.

Tóc Đỏ thoắt cái xoay người, gần như hành động cùng một lúc với Mắt Xanh, mỗi người tung một quyền đánh văng hai tên lính bên cạnh xe, trong cùng một giây đó, Triển Hành lấy gậy chọc vào chân ga, xe Jeep bắt đầu tăng tốc.

“Cúi xuống!”. Dứt lời Đường Sở trèo lên lưng ghế, nhảy tới vị trí tài xế, bẻ mạnh vô lăng, tông thẳng vào cây súng máy đối diện kính xe trước.

Nhóm lính tức giận quát mắng, súng máy bắn pằng pằng, Tóc Đỏ và Mắt Xanh nhanh chóng ôm đầu chạy đi tìm chỗ ẩn nấp, Mắt Xanh trốn sau một tảng đá, cầm bộ đàm lên: “Các cậu đi trước đi!”.

Tóc Đỏ lấy đại kiếm ra che chắn cho hai người, một loạt đạn bắn lên thân kiếm, xung lực khiến gan bàn tay Tóc Đỏ chấn động, Mắt Xanh chẳng buồn nhìn bắn trả một phát, một tên lính mặc áo chống đạn bị bắn văng về phía sau.

Đường Sở dùng gậy chặn chân ga, khom mình né tránh, từ dưới chân ghế thò tay sờ soạng vô lăng, xe Jeep lại tăng tốc tối đa lần nữa, Triển Hành và Đường Du úp sấp dưới chân ghế, kính xe bị súng máy bắn vỡ tan tành.

Xe chạy càng lúc càng nhanh, gió thổi rét buốt, kính vỡ cứa vào tay đau nhói, tiếng súng máy văng vẳng xung quanh, giọng nói nôn nóng của Lâm Cảnh Phong truyền lại: “Bên em xảy ra chuyện gì vậy? Anh nghe thấy tiếng súng! Tiểu Tiện!”.

“Không sao!”. Triển Hành căng thẳng thở gấp: “Quân đội giàn rào chắn, giờ vượt qua được rồi!”.

Lâm Cảnh Phong: “Thông báo phương hướng của mục tiêu đi!”.

Đường Du: “Các anh sắp đụng mặt ông ta rồi!”.

Trên màn hình, hai con đường xếp thành hình chữ nhân, ngay chỗ ba ngã rẽ chụm lại, một chiếc xe chứa đồ cổ đang chạy thẳng lên với tốc độ rất nhanh; vị trí của Lâm Cảnh Phong đang từ góc phải bên trên chạy men theo bờ sông đâm chéo xuống quốc lộ.

Lâm Cảnh Phong: “Tôi nhìn thấy rồi… anh Hổ, các anh nhảy xuống đi”.

Hoắc Hổ vẫn còn đang đeo tai nghe lắc lư đầu theo điệu nhạc, Lâm Cảnh Phong mở cửa xe tung cước đạp bay Hoắc Hổ ra ngoài.

Chị Bân: “Bảo trọng, Lâm Tam”.

Triển Hành thình lình nghe được câu này thì giật mình đến thót tim.

“Anh tính làm gì?”. Giọng Triển Hành run rẩy.

Chị Bân nhảy xuống xe, Lâm Cảnh Phong cũng đạp nốt tên râu ria bay ra ngoài, sau đó đóng cửa xe, thở hắt ra: “Không làm gì cả, chơi đâm xe chút thôi”.

Triển Hành: “Anh điên à?! Bọn em sắp tới nơi rồi đây! Em thấy chiếc xe đó rồi!”.

Lâm Cảnh Phong lái xe với tốc độ tối đa, men theo bãi đất cao ở bờ sông lao thẳng xuống, chiếc xe con của ông Lam xuất hiện tại con đường bên kia của giao lộ hình chữ nhân, sắp sửa vượt qua trạm kiểm soát.

Phía bên kia cửa biển Hắc Long Giang là biển cả vô biên vô tận.

Con sóng trắng xóa gào thét như thiên binh vạn mã lao ầm ra biển cả, giữa trời đất, nước sông giống như sấm rền vang lên từng trận, nước lớn tuôn ngược như rồng lượn.

Trời đất mịt mùng, ở rìa vùng đất lạnh lẽo khô cằn không một ngọn cỏ, chiếc xe Jeep trở thành một chấm đen nhỏ giữa đất trời, từ trên cao lao xuống.

Rầm một tiếng, chiếc xe Jeep đâm thẳng vào chiếc xe con trên con đường đóng băng, hất cả chiếc xe con đen bóng bay lộn vòng giữa không trung.

Đất trời tĩnh lặng, chiếc xe con bay ngang ra ngoài.

Triển Hành chỉ nghe thấy một tiếng vang đinh tai nhức óc, máy liên lạc kêu sàn sạt không ngừng.

Chiếc xe con lộn bảy trăm hai mươi độ trên không trung rồi rơi rầm xuống đất, bốn bánh xe quay như điên, trượt vèo trên mặt băng.

Xe Jeep cắm đầu xuống quốc lộ, lật nghiêng ở ven đường, trán Lâm Cảnh Phong đầm đìa máu, anh cởi dây an toàn, đạp mạnh cánh cửa xe méo xẹo.

Người trong xe con còn sống, lập tức tăng tốc, quay đầu chạy về phía cửa biển Hắc Long Giang.

Đường Sở hét lên: “Vịn cho chắc!”.

Một chiếc xe Jeep khác lao vùn vụt trên mặt băng vượt qua hai ngàn dặm đường, hung hăng tông vào đuôi chiếc xe con, cú tông này hoàn toàn chặt đứt khả năng hành động của nó, hất nghiêng xe con bay đi.

Lúc tăng tốc tông cú này, xe Jeep lấy mui xe trước làm trọng tâm nên phần đáy dựng lên trời, lộn một vòng, trần xe nện xuống đất.

Sau tiếng nổ rầm đinh tai nhức óc, sáu mặt kính xe như bị một lực lớn phá mạnh từ bên trong làm kính vỡ bắn tứ tung.

Thế giới trở nên tĩnh lặng.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp