LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 73

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

“Này, Đường Sở! Anh không sao chứ!”. Triển Hành cuống quýt cạy miệng Đường Sở ra, kêu la: “Có ai không! Mau tới giúp tôi!”.

Tim Đường Du như thắt lại.

Miệng Đường Sở chảy máu đầm đìa, sau khi tỉnh dậy anh ta bất ngờ cắn lưỡi tự vẫn, Triển Hành hốt hoảng cạy miệng anh ta ra, đồng thời kêu la ỏm tỏi. Cánh cửa mở rầm ra, vài gã đàn ông Nga xông vào, Triển Hành lấy khăn quàng cổ màu trắng nhét vào miệng Đường Sở, thấy toàn là máu.

“Đi theo tụi tao”. Vài gã tay chân nhìn thấy rõ chuyện xảy ra trong nhà giam, phát hiện mạch Đường Sở còn đập.

Triển Hành hỏi: “Thôi Văn đâu?”.

“Cởi sạch quần áo ra”.

Triển Hành hốt hoảng: “Muốn làm gì!”.

Một gã tay chân vứt bọc vải cho Triển Hành, bắt đầu lục soát người cậu, tên khác lấy một bộ đồ mới bắt cậu mặc vào, đồng thời gỡ bỏ toàn bộ đồ kim loại trên người cậu xuống, điện thoại, đồng hồ ném hết vào trong một cái giỏ, chẳng nói chẳng rằng chụp bao đen lên đầu cậu, đẩy ra khỏi nhà giam.

Đường Sở kêu ưm ưm, vẫn theo sau Triển Hành, Triển Hành biết hiện giờ phải đi gặp sư phụ của Lâm Cảnh Phong rồi, cậu liếm miếng dán nhỏ trên chiếc răng nanh, may quá, máy định vị của Đường Du không bị lấy mất. Nhưng máy liên lạc gắn trên nút áo thì đã mất rồi, tiếp theo chỉ đành dựa vào chính mình trì hoãn thời gian thôi.

Triển Hành bị còng tay lại đẩy lên một chiếc xe, trước mắt tối đen lại. Cậu vô thức sờ sang bên cạnh, mò trúng đầu Đường Sở, bèn vỗ về, ra hiệu anh ta cứ yên tâm.

Đường Sở thì vẫn còn kêu ưm ưm, tựa như tiếng gào của con thú dữ trước lúc chết, đau đớn đập đầu lên lưng ghế, đằng trước vang lên tiếng mở chốt súng, Triển Hành vội la: “Đừng giết anh ta!”.

Không nghe tiếng súng nổ, xe đã bắt đầu khởi động, trong xe nồng nặc mùi máu tanh.

Đường Du nói: “Họ đã ra ngoài bằng lối khác rồi”.

Lâm Cảnh Phong đi vào sòng bài, lối vào là một quầy rượu bí mật, một cô gái Nga tóc vàng liếc mắt đưa tình với anh, còn mời anh một ly rượu, anh kéo thấp vành mũ, lọt vào máy giám sát.

Đường Du: “Quả nhiên sư phụ anh không có ở Khabarovsk, bọn chúng đang chạy ra hướng ngoại thành, anh phụ trách trì hoãn cho tới khi nào nhóm chú Đỏ hành động là được”.

Đường Du cất máy tính xách tay, bọn chúng muốn đi đâu?

Lâm Cảnh Phong ngồi xuống trước một cái bàn đánh bạc: “Nhà cái đâu?”.

Tên râu ria cất cây cơ đi tới, ngồi vào vị trí nhà cái, dùng tiếng Trung gượng gạo nói: “Hôm nay náo nhiệt thật, Lâm tam gia nhỉ”.

Lâm Cảnh Phong: “Anh quen tôi à?”.

Tên râu ria bật cười: “Chơi xì dách[1] nhé?”.

Thủ hạ đặt hai cái giỏ lên bàn, bên trong là quần áo, phụ kiện và điện thoại của Triển Hành.

Lâm Cảnh Phong nói: “Các anh làm gì cậu ấy rồi?”.

Tên râu ria: “Chẳng phải cậu kêu nó tới đổi hàng sao?”.

Lâm Cảnh Phong: “Là tự cậu ấy theo Thôi Văn tới, tôi khuyên không được”.

Tên râu ria: “Chơi một lượt hỏi một câu, cậu mà thua thì trả tôi cái gì?”.

Lâm Cảnh Phong lấy ra một cái bọc vải, quăng lên bàn.

Tên râu ria xào bài rồi chia.

Máy ghi hình siêu nhỏ trên áo gió của Lâm Cảnh Phong truyền hình ảnh ván bài về máy tính xách tay của Đường Du, Đường Du nói: “Lá bài tẩy của gã là bảy, anh có thể lấy bài, cũng có thể bỏ qua. Lá đầu tiên trong chồng bài là Q, lá thứ hai là sáu”.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Ván đầu tiên, Lâm Cảnh Phong thắng.

Tên râu ria: “Ngài Lam xưa nay vẫn luôn tán thưởng cậu, muốn hỏi gì?”.

Lâm Cảnh Phong: “Các anh dẫn cậu ấy đi gặp sư phụ tôi rồi à? Cần gì phải làm vậy? Đồ đều ở đây cả rồi”.

Tên râu ria bật cười: “Tôi có đưa họ đi gặp sư phụ cậu đâu”.

Gã tiếp tục chia bài, Lâm Cảnh Phong cảnh giác cau mày lại.

Ván thứ hai, tên râu ria thắng, Lâm Cảnh Phong đẩy bao vải tới, tên râu ria có vẻ không mấy hứng thú với mớ đồ cổ ông Lam muốn, gã hỏi: “Cừu Nguyệt chết rồi à?”.

Lâm Cảnh Phong đáp: “Phải, lúc chị ấy chết, trong bụng còn mang thai đứa con của sư phụ tôi”.

Tên râu ria im lặng.

“Thật đáng tiếc”. Gã thổn thức nói, ngừng trong giây lát rồi tiếp tục chia bài.

Đường Du vừa nhìn ván bài Lâm Cảnh Phong truyền về vừa theo dõi đốm lập lòe trên màn hình, vị trí của Triển Hành càng lúc càng tiến đến gần bờ sông, còn nhóm Tóc Đỏ thì chầm chậm theo sau Triển Hành.

Định đi đâu đây? Đường Du nheo mắt, nơi đó chắc chắn không có công trình kiến trúc nào. Cậu bấm vài cái nút, mở bản đồ khu vực quanh sông ra, lập tức nói: “Phiền to rồi! Chúng muốn làm gì? Chú Đỏ, chú có nghe thấy không?”.

Trong máy liên lạc không có tiếng trả lời, Lâm Cảnh Phong chợt cứng đờ lại, lật bài.

“Anh thua rồi”. Lâm Cảnh Phong hỏi: “Ông già đang ở đâu?”.

Giọng nói nôn nóng của Đường Du truyền ra: “Chúng muốn tới bờ sông! Chú Đỏ!”.

“Nghe thấy rồi”. Giọng Tóc Đỏ vang lên.

Tên râu ria: “Ông ấy ở Phố Miếu, cậu không lấy di vật của tình nhân bé bỏng mình về à?”.

Một chiếc xe hơi màu đen lái đến bờ sông hoang vu vắng vẻ rồi dừng lại chốc lát, một lúc sau tài xế và đám chân tay dùng tiếng Nga nói với nhau mấy câu.

Thôi Văn: “Chuyện này khác với thỏa thuận ban đầu!”.

Triển Hành cảnh giác hỏi: “Thôi Văn? Anh cũng ở trong xe à, tại sao không nói chuyện?”.

Thôi Văn không đáp, tài xế dùng giọng tiếng Trung lơ lớ nói: “Ông Lam trước nay luôn coi trọng chữ tín”.

Triển Hành thầm nghĩ toi rồi, cậu dùng khuỷu tay huých vào Đường Sở: “Anh nhìn thấy không?”.

Đường Sở không lên tiếng, bất ngờ hỏi: “Tình hình Đường Du trước khi chết ra sao? Nó có gì muốn nói với tôi không?”.

Triển Hành: “Không… không có nói gì hết, ấy, anh đừng tự trách mình”.

Đường Sở gào lên: “Nó chết rồi! Tôi còn sống làm cái quái gì nữa!”.

Triển Hành hoàn toàn không ngờ Đường Sở lại kích động tới vậy, mưu kế này là do Đường Du nghĩ ra, lần này chẳng khác nào lấy đá tự đập chân mình, suốt cả một lúc lâu cậu vẫn không biết phải an ủi thế nào, đành bảo: “Anh… đừng tự sát, tuyệt đối đừng tự sát, có gì từ từ nói”.

Đường Sở yếu ớt nói: “Lát nữa là có thể gặp được nó rồi, chỉ chốc lát nữa thôi”.

Triển Hành: “Phải rồi phải rồi… cái gì cơ?”.

Cậu còn chưa dứt lời thì cửa xe trước đã thình lình đập rầm rầm hai tiếng, Triển Hành lập tức xoay người: “Chuyện gì vậy!”.

Mấy giây sau, xe lại khởi động lần nữa rồi từ từ tăng tốc, cuối cùng cả chiếc xe bay lên không trung rồi rơi xuống.

Lâm Cảnh Phong nghe xong câu cuối cùng, kết hợp với báo cáo của Đường Du thì đã lập tức hiểu ra chuyện gì, anh đạp đổ chiếc bàn đang ngồi đánh bài, tên râu ria kêu “ơ” một tiếng, giơ hai tay lên.

Đám tay chân la hét xông vào, ngoài quầy rượu lập tức vang lên tiếng phụ nữ kêu la chói tai cùng tiếng súng nổ đùng đoàng!

Sau khi đá đổ bàn đánh bài, Lâm Cảnh Phong tiện đà lăn xuống gầm bàn, tiếp theo đạp bay cái bàn đi, lách mình ra sau quầy rượu, rút súng giắt bên hông ra, mấy tiếng súng nổ liên tiếp vang lên, tên râu ria tức giận mắng chửi, đạn bay tung tóe, những người khách đánh bạc ôm đầu chui rúc lung tung. Tên râu ria quay về phòng làm việc lấy ra một khẩu súng kíp[2], bắn “đoàng” một tiếng, đạn sắt bắn tủ rượu gãy đôi.

Rượu chất đầy tủ ào ào rơi xuống, tiếng thủy tinh vỡ nát vang lên liên tiếp.

Chai rượu Vodka từ sau quầy rượu bay ra, bị một phát đạn bắn vỡ giữa không trung nát bấy, rượu và mảnh thủy tinh văng khắp nơi, một bóng đen lướt vụt qua, tên râu né ra sau, đúng lúc bị một họng súng chĩa vào đầu.

Chị Bân nói: “Ngừng bắn!”.

Biến cố xảy ra quá đột ngột, trong sòng bài ai cũng ngừng động tác, Lâm Cảnh Phong lập tức chớp lấy cơ hội nhảy ra khỏi quầy rượu, bắn liền mấy phát giữa không trung, quét ngã mấy tên thủ hạ.

Tên râu ria chầm chậm đặt khẩu súng kíp xuống đất.

“Mày đưa họ đi đâu rồi, nói!”. Lâm Cảnh Phong lạnh lùng hỏi.

Chiếc xe hơi rơi tòm xuống sông, băng vụn bắn tung tóe, tiếp theo chầm chậm chìm xuống.

Triển Hành: “Đường Sở! Mau gỡ bao trùm trên đầu tôi xuống đi!”.

Dòng nước lạnh băng dưới chân không ngừng tràn vào khắp nền thảm xe, Đường Sở cười khổ nói: “Muộn rồi, cậu nghĩ chúng ta có thể chạy thoát sao?”.

Triển Hành: “Đường Du không có chết! Mọi chuyện đều là kế hoạch đã tính từ trước!”.

Mặt Đường Sở biến sắc: “Cái gì!”.

Đường Sở vội giật bao trùm đầu Triển Hành xuống. Triển Hành thấy trước mắt lóe lên tia sáng, sau đó tối dần, chiếc xe hơi từ từ chìm xuống đáy sông, Triển Hành chẳng rảnh quan tâm đầu đuôi sự việc nữa: “Mau nghĩ cách ra ngoài! Đường Du đang ở ngay trong thành phố này!”.

Đường Sở hét lên: “Cậu lừa tôi!”.

Triển Hành cũng quát lại: “Tôi không có! Thôi Văn, anh nói cho anh ta biết đi… Thôi Văn?”.

Lúc này Triển Hành mới ý thức được Thôi Văn vẫn còn ở trong xe.

Thôi Văn nhỏ giọng nói: “Tạm biệt”.

Gã quay đầu lại liếc Triển Hành và Đường Sở một cái, rồi mở cửa một bên ghế lái, nước sông lạnh ngắt ồ ạt tràn vào, Thôi Văn lết cái chân bị thương đạp một cú, đóng cửa xe rồi dùng điều khiển từ xa khóa cửa lại, sau đó bơi lên mặt sông.

Triển Hành bị nước lạnh ập vào người, ý thức ngay lập tức trở nên mơ hồ, cái lạnh thấu xương khiến cậu không ngừng run rẩy thở dốc đến gần như ngạt thở, nước sông dần nhấn chìm cả chiếc xe, khiến cậu không còn cơ hội nói chuyện với Đường Sở nữa.

Giữa cái rét lạnh cắt da cắt thịt, suy nghĩ duy nhất trong đầu Triển Hành chính là mình sắp chết rồi.

Đường Sở đập mạnh kính xe, cố giật chốt cửa, nhưng nó đã bị khóa chặt rồi.

Nước sông ồ ạt dâng lên quá trần xe, Triển Hành cảm thấy đau đớn như có ngàn vạn cây kim đâm vào da thịt, cậu mở hai mắt, trông thấy Thôi Văn không ngừng đạp nước bơi đi.

Thôi Văn tràn đầy thương tiếc quay đầu lại, Triển Hành cùng gã nhìn nhau qua lớp cửa kính, Đường Sở điên cuồng đập kính xe, ánh mắt đầy vẻ cầu xin.

Cổ tay anh ta bị còng, chỉ vào Triển Hành lắc đầu; sau đó lại chỉ vào mình, gật đầu, nhắm mắt lại.

Thôi Văn dường như thay đổi ý định, xoay người lặn xuống đáy sông lần nữa, do dự chốc lát rồi bấm điều khiển từ xa.

Đường Sở lập tức mở cửa xe, lôi Triển Hành ra ngoài, Thôi Văn suy nghĩ giây lát rồi ra hiệu cho họ bơi theo mình, gã quạt nước trồi lên mặt sông, đi tới phía sau một tảng đá.

Triển Hành run rẩy trèo lên tảng đá, đôi môi tím tái: “Anh… anh vẫn luôn ở trong xe sao?”.

Thôi Văn: “Tôi…”.

Đoàng! Một tiếng súng vang lên.

Ngực Thôi Văn tóe máu, bắn lên mặt Triển Hành.

Đường Sở quát gọi: “Tiểu Thôi_____!”.

Thôi Văn gục trên tảng đá, Triển Hành đứng bên bờ sông rét đến run cầm cập, nhìn thấy trên cao có vài tên tay sai từ từ đi xuống, không ngờ chúng vẫn theo tới tận bờ sông!

Đường Sở vô thức che chắn Triển Hành ở phía sau.

Đó là thời khắc gần với cái chết nhất trong cuộc đời Triển Hành, chẳng biết vì sao, cậu lại chẳng mảy may sợ hãi, cũng không nghĩ tới bất cứ người nào, như thể đây chỉ là một trò cười hoang đường, một giấc mộng mở dài trước mặt.

Một tên chĩa súng vào Đường Sở, bóp cò.

“Đoàng!”. Lại một tiếng súng vang lên.

Đường Sở không ngã xuống, mà đầu tên tay sai kia lại nổ tung văng cả óc ra bờ sông!

Lạch cạch.

Đoàng!

Tiếng súng lại vang, thêm một gã tay sai vừa đuổi tới bị bắn vỡ đầu.

Triển Hành lập tức kéo Đường Sở nấp ra sau tảng đá.

Lại một tiếng súng lạch cạch lên nòng, mấy tên tay sai chạy lên một chiếc xe con đậu ở quốc lộ đằng xa, tiếng súng lại vang lên lần nữa.

Bốn viên đạn bắn nát đầu ba tên đang trốn chạy, tên cuối cùng nhào tới chỗ buồng lái, ném bao vải trong tay vào xe, nhưng gã còn chưa kịp mở cửa xe thì viên đạn đã chuẩn xác bắn nát cả đầu gã lẫn kính chiếu hậu.

Mắt Xanh xuất hiện ở trên cao, Tóc Đỏ nhảy xuống bờ sông, lội ra sau tảng đá kéo Triển Hành lên.

“Tiểu Tiện!”. Đường Du từ trên xe Jeep chạy tới.

Triển Hành thở phào nhẹ nhõm, đứng thở hổn hển.

Chiếc xe con vòng vèo bỏ chạy, Mắt Xanh không nói hai lời, lên nòng lần nữa, bắn một phát thủng bánh xe, chiếc xe trượt dài trên quốc lộ trơn trượt, tông rầm vào vách đá, sau đó lại tăng tốc lao như bay trên quốc lộ!

Mắt Xanh: “Xe của Nga đều có chất lượng tốt vậy à?”.

Tóc Đỏ đứng dậy, dường như đoán ra gì đó.

Triển Hành ôm Thôi Văn la lên: “Anh ta sắp chết rồi! Cứu anh ta đi!”.

Đường Du chạy tới đứng bên cạnh Triển Hành, thở ra: “Chuyện gì vậy?”.

Ngực Thôi Văn tuôn máu như suối, gã đẩy Triển Hành ra, níu cổ áo Đường Sở.

Triển Hành: “Anh ta… vốn định dìm chúng tôi dưới sông, nhưng sau lại quay về… mở cửa xe”.

Đường Du: “Chúng tôi vẫn ở một bên quan sát”.

Triển Hành không ngừng thở dốc, Đường Du nói: “Chú Đỏ định xuống kéo các cậu lên mà, đừng sợ”.

Triển Hành: “Tôi không có… không có sợ…”.

Đường Du và Triển Hành ôm nhau, Triển Hành cảm thấy ấm hơn được chút, cậu run rẩy nói: “Hai chuyện này không giống nhau, đúng là tôi luôn nghĩ mọi người sẽ tới cứu… nhưng Thôi Văn thì…”.

Mắt Xanh cất súng, chậm rãi đi tới: “Cho dù tên đó không cứu các cậu, trực tiếp lên bờ cũng sẽ bị giết thôi, ngay từ đầu chiếc xe đó đã chờ sẵn ở đây rồi”.

Tóc Đỏ qua nhìn sơ vết thương trên ngực Thôi Văn, chỗ đó loang lổ máu, lắc đầu: “Không cứu nổi”.

Đường Sở nắm tay Thôi Văn, Thôi Văn dốc hết sức lực cuối cùng, thều thào nói: “Anh Sở… em… xin lỗi anh”.

Đường Du: “Anh ta chết rồi”.

Mắt Thôi Văn mở trừng trừng, Đường Sở vuốt mắt cho thi thể, lặng lẽ ôm gã trong cơn gió lạnh bên bờ sông.

Tóc Đỏ nói: “Đi thôi, kế hoạch đã thất bại, tiến hành kế hoạch hai thôi, các cậu về khách sạn nghỉ ngơi đi, chuyện tiếp theo giao cho bọn tôi”.

Mắt Xanh ấn máy liên lạc bên tai nói: “Tổ hai thất bại, tình hình bên tổ một thế nào rồi?”.

Giọng Lâm Cảnh Phong truyền tới: “Tôi hỏi ra tung tích ông già rồi, ông ta đang ở Phố Miếu cách đây hai mươi lăm cây số”.

“Mấy chú nói chuyện đi”. Triển Hành nói, cậu mệt mỏi lết tới chiếc xe Jeep, chui vào trong xe, lục quần áo khô ra thay.

“Buồn bực cái gì?”. Mắt Xanh nói: “Gã đó đã bán đứng các cậu lần thứ hai rồi, không phải sao?”.

Triển Hành buồn bã bảo: “Phải, nhưng cuối cùng anh ta vẫn cứu bọn cháu, có quần áo khô không ạ, lạnh quá”.

Mắt Xanh nhún vai: “Tiểu Đường có một bộ, cậu lấy thay đi”.

Triển Hành lục quần áo ở ghế sau, vụng về mặc lên, Đường Du mở cửa xe chui vào.

Mắt Xanh ngồi ở ghế lái nói: “Tiểu Đường, tôi nghĩ tốt nhất cậu nên xác nhận lại, kiểm tra thành viên, tổ một Triển Hành, Đường Du ở chỗ tôi, tổ hai Đỏ, Xanh Lam an toàn”.

Giọng Tham Tiền từ trong máy liên lạc truyền ra: “Đã nghe, tổ hai đã nắm được mục tiêu, chuẩn bị toàn lực công phá, tôi và Xanh Lá tới Phố Miếu tiếp ứng đây”.

Triển Hành: “Cậu không định nói với anh cậu câu nào à?”.

Đường Du đặt máy tính xách tay lên đầu gối rồi mở ra, hướng mắt nhìn ra xa.

Tóc Đỏ đặt thi thể Thôi Văn vào trong một cái túi lớn, vung thanh kiếm chém đứt đôi chiếc còng trên tay Đường Sở, sau đó đi về phía xe Jeep.

Đường Sở chống nạng đuổi theo, Tóc Đỏ lên xe, Đường Sở hỏi: “Hiện tại tính sao?”.

Tóc Đỏ nói: “Chờ ở đây, lát nữa sẽ có người tới đón cậu”.

Từ sau khi gặp lại anh trai, Đường Du vẫn không hé răng với anh nửa lời, Đường Sở lo lắng vỗ kính xe, nhưng Đường Du chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

“…Du… nói”.

Triển Hành quay đầu lại, ấn kính xe xuống, tiếng gió thổi át cả tiếng Đường Sở.

“Em trai”. Đường Sở gọi.

Đường Du quát: “Lạnh muốn chết! Ai kêu cậu hạ kính xe vậy!”.

Đường Du đẩy Triển Hành ra, bực tức gạt tay cầm kính xe lên, Đường Sở đưa tay chặn phía đầu tầm kính.

Đường Du: “Lái xe đi! Phải tiếp tục kế hoạch rồi còn gì?”.

Mắt Xanh bật cười, Đường Du mắng: “Chú Xanh!”.

Mắt Xanh kéo cần số, đạp thắng, Đường Sở một chân cà nhắc lảo đảo đuổi theo, Mắt Xanh lái không nhanh lắm, cố ý kéo anh ta đi, giống như muốn giúp Đường Du trút giận.

“Em trai, anh có chuyện muốn nói với em”. Đường Sở hét to: “Người… anh em này, xin anh chờ chút được không, giúp tôi hoàn thành tâm nguyện, tôi nói xong sẽ đi ngay”.

 

Chú thích:

[1] Trò cờ bạc được chơi nhiều nhất trong các casino trên toàn thế giới, gồm một nhà cái và nhiều người chơi.

[2] Súng kíp là loại súng trường kiểu cũ, nguyên tắc hoạt động rất đơn giản. Thuốc phóng và đạn được nạp từ miệng nòng, gây hỏa bằng một kíp kiểu va đập đặt ở đuôi nòng súng.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp