LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 72

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Thuyền vừa cập bờ, đám đông chen chúc đi lên, người trên thuyền đi xuống, tràn về phía bến tàu và xe buýt của thị trấn; Triển Hành đã qua cửa soát vé lẫn hải quan, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có ba người.

Cái người vừa đi vừa ăn, đầu quấn lại như chày gỗ chính là Hoắc Hổ; Đường Du thì đã thay áo sơ mi kẻ ca-rô, cổ áo bẻ ngược ra, đội cái nón tròn rộng vành, trông rất giống một thiếu niên Thượng Hải thời Dân Quốc.

Còn Lâm Cảnh Phong thì mặc chiếc áo khoác đen, dáng người trưởng thành thon dài đi tới đâu cũng khó mà che giấu được, cổ quấn chiếc khăn trắng, phần mũ liền áo được kéo lên che khuất nửa gương mặt điển trai – đây cũng là một phần trong kế hoạch của Tóc Đỏ, kêu Lâm Cảnh Phong cải trang làm mồi câu như Triển Hành, cố tình để ông Lam phát hiện mà lơi là cảnh giác.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau, chỉ cần Triển Hành bại lộ thân phận, ông Lam sẽ đoán được Lâm Cảnh Phong đang bám theo mà chuyển mục tiêu sang Lâm Cảnh Phong, đòn sát chiêu thật sự của mồi nhử liên hoàn này là bốn bộ đội đặc chủng, sẽ chẳng ai ngờ tên trộm mộ lại bắt tay với bộ đội đặc chủng cả.

Lông Đỏ cải trang như thế nào nhỉ? Triển nhìn ngó khắp nơi, nhưng vẫn không hề phát hiện tung tích của các chú bộ đội này, nên đành ngồi xuống mép boong thuyền.

Xung quanh chật ních người, đa số là phụ nữ Nga chít khăn trùm đầu và mặc áo bông dày, tiếng còi kêu lên, con thuyền khởi hành, rẽ lớp băng vụn trên sông Hắc Long chạy về phía hạ du.

Những người này đều là dân đổ bao, Triển Hành từng nghe Lâm Cảnh Phong đề cập, họ làm thị thực du lịch, mặc đồ cũ sang Trung Quốc, rồi mua bộ đồ mới thay, trong quần áo và thắt lưng đựng đầy hàng hóa, khi qua hải quan bị giới hạn trọng lượng, nên có những bác gái nhét chật ních cả người, ngồi trên boong tàu bắt đầu chờ đợi cuộc hành trình dài đằng đẵng đầy tẻ nhạt.

Triển Hành đẩy chiếc xe lăn, tựa lưng ngồi tại mạn thuyền, lấy một gói thuốc ra phe phẩy.

Thôi Văn lặng thinh nhìn cậu, đột nhiên mở miệng hỏi: “Nghe bảo nhà cậu giàu lắm hả? Là cái gì đó ở Bắc Kinh ấy nhỉ…”.

Triển Hành không ngẩng đầu: “Cháu của Tôn Lượng, hút điếu không?”.

Thôi Văn: “Cậu chọn đại công việc nào đó làm không ổn sao mà cứ phải chạy tới đây làm gì?”.

Triển Hành chẳng ngó ngàng: “Mơ ước của tôi, anh không hiểu đâu”.

Thôi Văn khịt mũi khinh bỉ, Triển Hành đưa cho gã một điếu thuốc, mãi một lúc lâu sau Thôi Văn mới nói: “Cảm ơn”.

Triển Hành: “Anh thân với anh trai Tiểu Đường lắm sao?”.

Thôi Văn: “Quen biết từ nhỏ, là anh ta dẫn tôi vào nghề”.

Triển Hành gật đầu, vì Thôi Văn đã bán đứng Đường Sở, nên trước giờ Triển Hành không thích qua lại với hạng người này lắm, thành ra cũng chẳng muốn nhiều lời.

Lát sau Thôi Văn lại hỏi: “Sao ai cũng xem sách hết vậy?”.

Triển Hành thờ ơ nhìn quanh, hành trình còn những mấy tiếng nữa, gần như người nào trên thuyền cũng cầm một quyển sách, bất kể già trẻ gái trai, ai cũng đều đang đọc sách.

“Người Nga là một dân tộc ham thích văn học”. Triển Hành nói vu vơ: “Anh không biết à? Ví dụ như Dostoyevsky, Turgenev, Gogol… họ còn giỏi cả khoa học tự nhiên nữa, như địa lý và hải dương học, còn cả sinh vật học kìa”.

Thôi Văn không trả lời, thật lâu sau mới nói: “Lúc nhỏ lẽ ra nên học tập nhiều, về sau chẳng còn cơ hội nữa”.

Triển Hành lấy tập thơ Puskin ra lật, lơ đãng nói: “Học, học nữa, học mãi mà, chỉ cần có lòng thì bất cứ lúc nào cũng học được, hơn nữa cũng không nhất định phải tới trường”.

Thôi Văn thở dài: “Không phải bị lão họ Lam giết thì cũng bị đám anh em của cậu giết thôi, còn không thì ngồi ghế điện…”.

Triển Hành chợt nghĩ tới tương lai của Thôi Văn, gã quả thật chẳng có hy vọng nào.

Triển Hành nghiêm mặt nói: “Thôi Văn, tôi cảm thấy trên đời này… có rất nhiều chuyện mà bất kể lúc nào làm cũng không muộn, hơn nữa tương lai cũng chưa biết chắc mà”.

Lòng Triển Hành không nắm chắc lắm, cậu từng nghe về nhiều trường hợp những người cận kề cái chết luôn nói những lời chân thật và lương thiện, nhưng cũng có những kẻ đến chết không hối cải, biết không thoát được thì kéo cả người khác chết chung. Thôi Văn có thể sống tiếp hay không chẳng ai nói rõ được, nhóm Tóc Đỏ không ai đếm xỉa gì đến Thôi Văn, lỡ như có xảy ra bất trắc thì cũng không thể đùa được.

“Anh túng thiếu lắm à?”. Triển Hành hỏi.

Thôi Văn suy sụp nói: “Phải, đáng tiếc không theo đường ngay, giờ hối hận cũng đã muộn”.

Gã thở dài, Triển Hành lật một trang sách, cười nói: “Anh bạn à, anh đừng hối hận vội, khoảng thời gian sống phí hoài vừa qua không phải hoàn toàn tồi tệ”.

Thôi Văn hỏi: “Tại sao?”.

Triển Hành: “Bởi vì tương lai vẫn còn hy vọng, Đường Sở là bạn thân của anh, anh không muốn sống tiếp để gặp lại anh ấy, nói câu xin lỗi sao?”.

Thôi Văn không trả lời nữa, Triển Hành lại tự lẩm bẩm: “Anh còn trẻ, còn có rất nhiều người chung tình với anh”.

Thôi Văn hỏi: “Cũng là ông đó nói à?”.

Triển Hành gật đầu.

Triển Hành chân thành nói: “Thôi Văn, nghe này, sau khi gặp ông già, anh nhất định phải nhớ đừng khai toàn bộ, già vờ như còn có chuyện không nói cho chúng biết, như vậy chúng tuyệt đối không dám giết anh, bởi vì chúng cảm thấy còn có thể moi ra được tin tức quan trọng từ miệng anh, nhớ giữ lại một chút phòng thân, ra vẻ muốn nói lại thôi, lúc họ cứu tôi, tôi sẽ kêu tiểu sư phụ cứu anh luôn”.

Thôi Văn: “Cho dù thoát, cái người tóc đỏ kia cũng sẽ không tha cho tôi đâu”.

Triển Hành: “Chú ấy sẽ tha! Tin tôi đi, tôi sẽ dốc hết sức bảo vệ anh. Anh bắt đầu từ bây giờ cũng không xem là muộn đâu”.

Thôi Văn có vẻ rất coi thường: “Cậu thì có thể làm được gì?”.

Triển Hành cười, sức cậu quả thật có hạn, chẳng làm được chuyện gì. Nhưng từ lúc đó trở đi, Thôi Văn lại rơi vào thinh lặng, là cơn hồi tưởng trước thời khắc phải chết, hay cũng có thể là khát khao hi vọng vào tương lai.

Thuyền tới bến Khabarovsk, tên tiếng Trung là Bá Lợi.

Đây là thành thị đầu tiên của người Nga tại biên giới Hắc Long Giang, có rất nhiều người trung chuyển tại nơi này, thành phố không lớn lắm, so với cảnh tượng sầm uất ở những khu chợ thương nghiệp vùng biên giới Phủ Viễn của Trung Quốc thì nơi này đông người hơn, cũng hỗn tạp hơn, nhưng không nhiều cửa hàng bằng, thay vào đó là đủ bước chân chen chúc nhau.

Thôi Văn tự đẩy xe lăn xuống ván nghiêng: “Chắc người liên lạc đang ở địa điểm tên là tiệm cơm Bắc Kinh”.

Triển Hành hỏi: “Cần nói gì anh nhớ không, ôn lại chút nhé?”.

Thôi Văn lặng thinh không trả lời.

Triển Hành cũng không thúc giục, đẩy gã đi chầm chậm giữa đám đông, đồng thời thỉnh thoảng nhìn quanh, trông thấy Lâm Cảnh Phong đang ở cách mình không quá năm mươi mét.

Khăn quàng cổ của anh tung bay trong gió lạnh, còn giơ hai ngón giữa lên lướt qua đôi môi mềm mại, khẽ gửi một nụ hôn gió tới Triển Hành.

Thôi Văn miễn cưỡng nói: “Đi nhanh lên, đằng nào chẳng phải chết”.

Triển Hành tỳ khuỷu tay lên xe lăn: “Phong cảnh đẹp thật, đừng bi quan như vậy, anh nhìn bên kia kìa? Có cô gái đang cười với chúng ta đó…”.

Thôi Văn nhìn theo hướng Triển Hành chỉ, một thiếu nữ Nga tóc vàng mắt xanh đang mua báo, quay đầu lại nhìn bọn họ.

Thôi Văn cười mỉa lắc đầu, Triển Hành lại đẩy gã vào tiệm cơm Bắc Kinh, phục vụ nữ ra ghi món.

“Hai vị muốn ăn gì ạ?”. Phục vụ nữ đưa thực đơn tới.

Triển Hành thầm chấn động, nữ phục vụ lại nói khẽ: “Đừng ngẩng đầu lên, người của ông già đã chờ anh ta suốt mấy ngày rồi”.

Triển Hành: “Cho món… ơ, hình như chỉ có thịt xông khói thì phải, cô chọn giúp tôi đi, cảm ơn, hình như cô độn ngực hả?”.

Chị Bân: “Chúng vẫn chưa biết chuyện Cừu Nguyệt chết, tên râu ria trong góc là một trong những tình nhân của ả”.

Triển Hành cười mờ ám ngẩng đầu lên, thấy chị mặc một chiếc tạp dề viền hoa, đầu đội mũ hầu gái, mái tóc xoăn vàng óng như nắng mặc trời rực rỡ, môi thoa son màu hoa hồng đỏ dụ người, làn da trắng ngần như sữa, trông thật giống Greta Garbo[1] thuở nào.

Chị Bân trong bộ dạng cải trang cười với Triển Hành, cầm thực đơn đi.

Lát sau chị ta bưng khay lên, gồm hai ly rượu Vodka, thịt hun khói lạnh, cá tầm nướng, xúc xích cùng một giỏ bánh mì đen.

Thôi Văn: “Sao không gọi món Trung?”.

Triển Hành chẳng buồn để ý: “Ra ngoài chơi thì phải nếm thử hương vị bản địa chứ, phải không nào?”.

Cậu nhìn sang phục vụ nữ, cô nâng khuỷu tay đứng sau quầy, nhấc giày cao gót bên chân trái gãi vào bắp chân phải, nhìn vào góc nhà ăn bứt rứt không yên .

Chỗ đó có một bàn khách người Nga, tên râu ria uống đến mặt đỏ phừng phừng, toàn thân nồng nặc mùi rượu.

Triển Hành chạm cốc với Thôi Văn, uống một hớp rượu, lập tức phun ra đầy bàn.

Thôi Văn: “Ha ha ha!”.

Triển Hành mặt mày méo mó: “Chẳng khác nào uống cồn công nghiệp vậy!”.

Một tên râu ria say khướt đi qua, ném chén rượu lên bàn, nói một câu tiếng Trung bằng cái giọng ồm ồm: “Chú em từ đâu tới?”.

Tên râu khoác tay lên vai Triển Hành hết sức sỗ sàng, lại còn nhéo má cậu.

Triển Hành nói: “Tôi có đồ từ Trung Quốc mang qua muốn bán… anh biết chỗ nào có chợ mua bán hàng cũ không?”.

Tên râu ria mắt say lờ đờ bật cười, hỏi: “Chú em tên gì?”.

Thôi Văn không yên phận mà đẩy xe lăn lùi ra sau, dường như muốn bỏ chạy.

Tên râu ria thuận miệng hỏi, nhưng không chờ Triển Hành trả lời đã chuyển tầm mắt trông ra cửa, dường như cảm giác được có người nào đó bước vào.

Một thiếu niên mặc áo gió đen xuất hiện ở bên trong cánh cửa xoay, ném chiếc ba lô vải bạt vào trong góc, gập một chân lại, duỗi dài chân kia ra tựa lên chiếc ba lô, rồi moi một chiếc kèn harmonica ngắn từ trong túi áo gió ra.

Lâm Cảnh Phong đặt hộp cơm nhỏ bằng sắt tây ở trước mặt, đưa harmonica lên môi thổi một khúc nhạc.

Là bài dân ca “Ca Chiu Sa” của người Nga.

Tiếng nhạc rất nhỏ, phát ra từ ngón tay đeo găng của anh, tên râu ria lười biếng nói: “Có, cần tôi dẫn cậu đi không?”.

Triển Hành cười: “Quá tốt rồi, cách nơi này xa không?”.

Tên râu ria đứng dậy, ném mấy đồng tiền xu vào hộp cơm của Lâm Cảnh Phong, rồi xoay người nói vài câu với đồng bọn, thế là người đàn ông Nga đang uống rượu rời khỏi nhà ăn, đi ra đại sảnh. Tên râu ria làm động tác lịch thiệp như một quý ông: “Mời”.

Ở ngay trong tiệm cơm ư? Triển Hành và Lâm Cảnh Phong cùng nghĩ, tiếng kèn của Lâm Cảnh Phong đúng lúc dừng lại, tiếp theo đổi sang khúc “chiều ngoại ô Moscow”.

Triển Hành đứng dậy đẩy Thôi Văn đi, tên râu ria giúp họ bấm thang máy, đi xuống bãi đỗ xe ngầm của quán cơm.

Trong nhà ăn, Lâm Cảnh Phong trút tiền xu trong hộp cơm lên chiếc khay của chị Bân, rồi lách mình ra khỏi quán cơm.

Triển Hành cùng Thôi Văn lên xe rồi được đưa tới một sòng bạc ngầm, ánh sáng mờ tỏ, tên râu ria sai người đẩy Thôi Văn đi, Triển Hành thầm cầu nguyện chúc Thôi Văn may mắn, còn mình thì bị dẫn vào một căn phòng làm việc một mình.

Tên râu ria cầm lấy cây cơ, ngồi lên cạnh bàn bi-a: “Nói đi, tới đây làm gì?”.

Triển Hành lấy đồ trong ba lô ra: “Tôi tới tiến hành một vụ giao dịch, xin hỏi, có một người Trung Quốc tên là Đường Sở đang ở trong tay các anh đúng không?”.

Khóe miệng tên râu ria hơi giật: “Cậu tìm Đường Sở à? Cậu là gì của hắn?”.

Triển Hành đặt một bọc vải lên bàn: “Em trai anh ấy nhờ tôi tới đưa anh ấy về”.

Tên râu ria chẳng buồn nhìn bọc vải, nói: “Tôi biết người này, thế cậu định trả tôi bao nhiêu?”.

Triển Hành: “Toàn bộ chỗ này là của anh hết…”.

Tên râu ria: “Đó không phải thứ tôi muốn, huống hồ tôi cũng không dám muốn”.

Triển Hành khó hiểu cau mày.

Tên râu ria nói tiếp: “Nói cho cậu biết nhé, tôi là tôi, họ là họ, tôi chỉ phụ trách giúp ngài Lam xử lý mọi chuyện ở biên giới Nga thôi, chứ không trực tiếp tham gia vào giao dịch của ông ấy”.

Triển Hành giật mình: “Ông ta đang ở đâu?”.

Lâm Cảnh Phong ấn tai nghe, bên trong truyền ra tiếng đối thoại của Triển Hành và tên râu ria, âm thanh rất yếu, chứng tỏ đã có tầng bảo vệ, may mà máy truyền tin của Đường Du vô cùng mạnh nên mới có thể loáng thoáng nghe thấy âm thanh.

Giọng Đường Du từ máy liên lạc vang lên bên tai kia: “Căn cứ vào hiển thị từ thiết bị truy tìm trên người Tiển Tiện thì hiện tại họ đang ở trong một tầng hầm, lối vào là tòa nhà thứ hai nằm bên tay trái anh, đi thẳng ba trăm mét, sau đó rẽ phải tại ngã tư thứ hai, băng qua ba khu phố là tới”.

“Anh quen Cừu Nguyệt không?”. Triển Hành đột nhiên hỏi.

Tên râu ria trả lời: “Đó không phải chuyện tôi cần quan tâm, tôi chỉ cảm thấy khá khó hiểu, tại sao lần này lại đổi người”.

Triển Hành: “Vì chị ta chết rồi”.

Tên râu gật đầu, hỏi tiếp: “Cậu tên là gì?”.

Triển Hành: “Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, chính là Cừu Tiểu Kiện!”.

Lâm Cảnh Phong đứng ở đối diện sòng bạc dưới đất, một tay đè lên thiết bị truyền âm trên tai: “Tôi nghe được giọng của anh cậu, anh ta cũng ở dưới đó”.

Đường Du hít sâu một hơi: “Tiểu Tiện thì sao?”.

Lâm Cảnh Phong: “Đương nhiên là bị chúng giam chung một chỗ rồi”.

Đường Du: “Những tên khác đang thẩm vấn Thôi Văn, anh đừng vào vội”.

Triển Hành còn chưa dứt lời thì tên râu ria đã nói: “Được, cậu ở đây chờ một lát”. Sau đó gã cầm lấy bọc vải của cậu, đẩy cậu vào một căn phòng bí mật, Triển Hành lảo đảo cố đứng cho vững, trong phòng vang lên giọng đàn ông đầy cảnh giác: “Ai?”.

Giọng nói vừa cất lên, Triển Hành biết ngay là Đường Sở, cậu nhớ Đường Sở, nhưng Đường Sở không nhớ cậu.

“Chuyển phát nhanh đây”. Triển Hành cởi khăn quàng cổ và áo khoác ra, cười nói: “Phật Dược Sư khắc đá, gương đồng Tam Công, anh còn nhớ không?”.

Đường Sở đứng bật dậy, sau tiếng leng keng anh ta lại ngã trở về, cả căn phòng tối đen, phải mất một lúc lâu Triển Hành mới quen được với thứ ánh sáng mịt mù hắt vào từ ba lớp cửa sổ áp mái bằng sắt, cậu trông thấy một người đàn ông vừa dơ dáy vừa tàn tật, chống gậy ngồi trên giường.

“Đường Du chết rồi”. Triển Hành nói.

Đường Sở hỏi: “Ai kêu cậu tới đây? Thằng nhãi Thôi Văn bị bắt rồi à?”.

Triển Hành nói: “Gã bán đứng anh, Thôi Văn, Cừu Nguyệt và lính đặc chủng Hoa Nam Kiếm đấu súng trên núi Trường Bạch, Đường Du chết rồi”.

Đường Sở phụt máu, ngã xuống đất.

Tên râu ria mê mẩn nheo mắt, lắng nghe cuộc đối đáp truyền ra từ trong nhà giam, bên cạnh gã là Thôi Văn mặt mày xanh xao.

“Cậu ta chỉ là một lớp của cái bẫy”. Thôi Văn nói.

Tên râu hỏi: “Nó tính làm gì?”.

Thôi Văn: “Chúng muốn dùng hai món đồ cổ dụ ngài Lam ra, sau đó Lâm Tam sẽ dùng món đồ cổ khác làm anh lơ là cảnh giác, chúng đã bàn tính cả rồi, Lâm Tam sẽ giữ chân anh, để anh tưởng rằng thằng ôn đó mới là kẻ địch thật sự của anh. Như vậy ông Lam sẽ yên tâm lộ mặt để nhận hàng. Bốn tên lính đặc chủng kia còn đang ẩn nấp trong tối, chúng đã gắn thiết bị phát tín hiệu trên người thằng ranh kia để lần theo dấu nó”.

“Cừu Nguyệt còn sống không?”. Tên râu ria hỏi.

“Tôi không… không rõ lắm”. Thôi Văn nói: “Ngài Lam đang ở đâu? Tôi cũng muốn gặp ngài ấy, báo cáo chuyện trải qua lần này”.

Tên râu ria bảo: “Tôi đi mời ông ấy, cậu chờ một chút, nếu cậu nói dối thì…”.

Thôi Văn: “Lời tôi nói hoàn toàn chính xác, tôi làm nhiều chuyện vì ông ấy như vậy, xin ông ấy hãy đưa tôi đi! Bằng không trở về tôi sẽ bị…”.

Tên râu ria ra hiệu im lặng, gọi điện thoại cho ông Lam, lát sau thì cúp máy, nói với Thôi Văn: “Ông Lam vô cùng cảm ơn cậu, ông ấy nhờ cậu làm cho ông ta một chuyện cuối cùng, sau khi giải quyết xong sự việc, ông ấy sẽ đón cậu đi, xe chờ bên sông, cậu có thể đem đồ lên xe”.

Lâm Cảnh Phong nói khẽ: “Chúng vẫn khăng khăng không chịu nói tung tích ông già, rốt cuộc ông ta đang ở đâu?”.

Chị Bân nói trong máy liên lạc: “Cậu có định vào xem không?”.

Đường Du: “Cứ chờ cái đã”.

Thôi Văn nói: “Trước lúc Đường Du chết đã nhờ hai thầy trò Lâm Cảnh Phong cứu anh trai nó, thằng nhóc bên trong và Đường Du là bạn”.

Tên râu ria cười cợt: “Bạn cơ à”.

Triển Hành dìu Đường Sở lên giường, một lúc lâu sau thì Đường Sở tỉnh lại.

“Đường Du và tôi là bạn thân”. Triển Hành làm đúng theo những gì đã bàn bạc trước đó: “Trước lúc chết cậu ấy cầu xin chúng tôi một chuyện, bảo tôi đem đồ cổ tới chuộc anh về”.

Đường Sở nhắm mắt, mặt xám như tro, lát sau nước mắt giàn dụa, không kiềm chế nổi bật khóc thành tiếng.

Đường Sở khóc nấc từng cơn, đau khổ muốn ngạt thở, Triển Hành thông cảm nói: “Người chết không thể sống lại, cậu ấy còn để lại ít đồ cho anh, bảo anh về nhà xem”.

Chị Bân nói: “Kế hoạch thuận lợi, chắc ông già không có ở đây, mau chuyển luôn sang bước tiếp theo, không cần phí thời gian với tên phụ trách đó nữa”.

“Đường Du?”. Lâm Cảnh Phong gọi.

Đường Du đang ở trong một quán cà phê nghe tiếng khóc của anh trai, nhìn máy tính xách tay đến ngẩn người, Lâm Cảnh Phong thúc giục mấy tiếng, cậu mới lấy lại tinh thần.

Đường Du nói: “Chắc giờ có thể vào rồi, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì anh vào từ cửa trước, tên người Nga đó sẽ đưa bọn họ đi ra cửa sau”.

Lâm Cảnh Phong chỉnh cổ áo, bước vào sòng bạc dưới đất.

 

Chú thích:

[1] Greta Garbo là một diễn viên người Mỹ gốc Thụy Điển và là một trong những diễn viên nổi tiếng nhất trong thời kỳ vàng son của Hollywood.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp