LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 71

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Lâm Cảnh Phong nhìn Tóc Đỏ, đồng tử trái màu ánh kim, đồng tử phải màu đỏ sậm, tạo nên cảm giác rất khó tả, giống như một vị vương giả vậy.

Tóc Đỏ nói: “Cậu tên Trang Minh Thanh à?”.

Ngực và bụng của Trang Minh Thanh được quấn băng vải, gã biết điều gì đang chờ đợi mình.

Tóc Đỏ nói: “Mang em gái cậu về đi, hy vọng lần sau tôi không phải đích thân kết liễu cậu”.

Hô hấp Trang Minh Thanh nghẹn lại, nhìn Tóc Đỏ trân trân, Tóc Đỏ nói bâng quơ: “Cậu cút được rồi, nói ít thôi”.

Xanh Lam, Xanh Lá, Vàng Kim ba người kẻ ngồi người đứng bên ghế sô pha trong phòng nghỉ nghe Tóc Đỏ chỉ đạo.

Viên đạn trong người Thôi Văn đã được lấy ra, gã ngồi trên xe lăn, sắc mặt trắng bệch nhìn mọi người.

Lâm Cảnh Phong hỏi: “Anh đã bán đứng Đường Sở”.

Thôi Văn thành thật gật đầu, Lâm Cảnh Phong lại nói: “Ông già cho anh lợi lộc gì?”.

Thôi Văn đáp: “Ông ta nói… đưa tôi đi cùng”.

Lâm Cảnh Phong: “Đi đâu?”.

Thôi Văn: “Từ Khabarovsk[1]… ngồi thuyền tới Vladivostok[2], rồi nhập cảnh vào Nhật Bản, đi đến Australia”.

Tóc Đỏ: “Cho nên, hiện tại chúng đang ở chỗ đó chờ rồi?”.

“Phải… phải”. Thôi Văn gật đầu.

Lâm Cảnh Phong nói: “Hàng của ông già đều ở chỗ này. Ông ta bảo anh chừng nào tìm ông ta hội hợp?”.

Thôi Văn: “Từ hai mươi tám tháng hai đến… mùng hai tháng ba, đến Phủ Viễn tìm người liên lạc trên thuyền, tới thẳng bến tàu chờ ông ta”.

Lâm Cảnh Phong: “Ám hiệu liên lạc là gì?”.

Thôi Văn: “Chị Cừu Nguyệt mới biết, tôi không rõ… tôi thực sự không biết, đừng giết tôi!”.

Lâm Cảnh Phong: “Giao anh cho cảnh sát cũng là tội chết thôi”.

Thôi Văn kích động la ầm lên: “Cậu cũng chạy không thoát đâu! Tôi biết cậu cũng làm nghề này mà!”.

Lâm Cảnh Phong: “Đương nhiên, có điều chưa đến lượt anh lo”.

Tóc Đỏ ngẫm nghĩ, nói: “Sau khi tới Phủ Viễn, cậu phụ trách đem đồ lên thuyền, tìm người liên lạc, tìm được rồi tôi không quản cậu nữa, cứ tự thu xếp là được”.

Mắt Xanh: “Lỡ như bọn chúng phát hiện gã này bị chúng ta theo dõi, bị chính đám người đó diệt khẩu thì sao?”.

Tóc Đỏ nói: “Vậy thì phải xem vận mệnh cậu ta thôi. Ba tiếng chuẩn bị, sau đó xuất phát”.

Triển Hành ở trong phòng nghịch con sứa chung với Đường Du, gió ngoài cửa sổ đã nhẹ lại, chiếc bình thủy tinh nhỏ đựng sứa đặt trên bàn trà, mỗi người cầm một tờ giấy, vẽ lại hình dáng con sứa đang uốn éo kia.

Đường Du vẽ hết sức tử tế, còn Triển Hành lại nghệch ngoạc ra một con quái vật ngoằn ngoèo, trên đầu sứa có hai con mắt to đùng, miệng há hốc, thè cả lưỡi ra.

“Cậu nói xem họ sẽ tính toán thế nào?”. Đường Du không tập trung, cứ muốn nghe trộm hoài.

Triển Hành gỡ máy khuếch đại âm thanh trên tai Đường Du xuống, nói: “Chú Đỏ đã hứa với cậu rồi còn gì, đừng lo nữa”.

Đường Du đành nằm ườn ra bàn tiếp tục vẽ vời chán chết, đúng lúc Lâm Cảnh Phong quay về.

“Thu dọn đồ đạc, hai tiếng sau xuất phát”. Lâm Cảnh Phong nói.

Đường Du hất tranh đi dọn đồ, Lâm Cảnh Phong nhìn thấy bức tranh con sứa tả thực của Triển Hành, khóe miệng không khỏi co giật.

“Bảo sao?”. Triển Hành nhìn Lâm Cảnh Phong đầy mong đợi.

Lâm Cảnh Phong đeo găng tay lên, điều chỉnh súng ống, không ngẩng đầu lên: “Em phải giúp họ”.

“Lúc nhóm chú Đỏ tới Phủ Viễn lần đầu đã bị tay chân của ông già phát hiện, biết anh Hổ là ai, biết Đường Du là em trai Đường Sở, lại càng không cần phải nói đến anh nữa. Bọn chúng đều nhẵn mặt cả”.

Triển Hành căng thẳng: “Ý là sao?”.

Lâm Cảnh Phong đưa một chiếc găng cho cậu: “Ngoại trừ em, thì tất cả mọi ngươi đều dễ dàng bị lộ thân phận, không phải em thì không xong”.

Triển Hành: “Em cũng có thể làm được rất nhiều chuyện”.

Lâm Cảnh Phong thản nhiên nói: “Phải, sau khi cùng nhau tới Phủ Viễn, mọi người cần em giúp, em dẫn Thôi Văn tới chỗ liên lạc chờ, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn em sẽ bị bắt đi gặp ông già, như vậy em sẽ đảm nhiệm thân phận nội ứng”.

Triển Hành cười nói: “Không thành vấn đề!”. Cậu đứng dậy đón lấy găng tay của Lâm Cảnh Phong đeo vào: “Rốt cuộc cũng không bị hắt hủi nữa”.

Lâm Cảnh Phong nhìn Triển Hành, lặng thinh giây lát rồi nói: “Phải rồi, thật không ngờ đấy, lát nữa lên xe, bên chú Đỏ sẽ nói cho em tường tận xem phải làm những gì”.

Triển Hành chống một tay lên tường, dùng ngón tay ngoắc cằm Lâm Cảnh Phong, hôn lên môi anh: “Vợ yêu đừng lo lắng, chồng em sẽ trở về nhà an toàn!”.

Lâm Cảnh Phong dở khóc dở cười.

Ngày đó, Tóc Đỏ chỉnh đốn lại trang bị, dẫn bảy thành viên lên xe rời khỏi núi Trường Bạch, chạy lên đường cao tốc, đi tới Phủ Viễn ở đường biên giới cực Đông Trung Quốc.

“Ai cho anh ăn mấy thứ gớm ghiếc này!”. Triển Hành xù lông nói.

Hoắc Hổ ôm cái ba lô to đùng, miệng nhai rôm rốp trông vô cùng ngon miệng: “Không có tiền, món này thơm, mùi sữa bò, muốn thử không?”.

Triển Hành: “Ăn bỏng ngô cũng được, tự dưng ăn thức ăn mèo làm gì, mà đã ăn thức ăn mèo còn không biết chọn nhãn hiệu nào cho tốt? Whiskas mà cũng ăn được à, còn nữa, anh ăn thức ăn cho mèo trưởng thành không được à, mà cứ phải ăn loại cho mèo con, em…”.

Triển Hành ném gói thức ăn mèo vị sữa đầy đầu Hoắc Hổ, khóc không ra nước mắt: “Dọc đường thấy cái siêu thị nào thì xuống xe mua đồ”.

Mũ Xanh và Tham Tiền đang đánh bài trong chiếc xe du lịch: “Tiện thể mời khách luôn đi, biết nhà cậu giàu mà”.

“Dạ mời”. Triển Hành cáu kỉnh: “Mấy chú muốn ăn gì, hiện giờ cháu không hề xài một đồng nào của ba hết, toàn tự kiếm ra thôi”.

“Tốt lắm”. Tóc Đỏ đẩy kính râm: “Tiếp tục cố gắng nhé”.

Lâm Cảnh Phong dựa lưng vào ghế, kéo ngón tay đầy đăm chiêu, lát sau cười ôm Triển Hành vào lòng.

“Cái bình gốm mấy đứa ném vỡ trị giá những hai triệu tám đó”. Tham Tiền nghe hết vụ việc dưới lòng đất thì đau lòng nói.

Triển Hành: “Hai triệu tám”.

Lâm Cảnh Phong: “Em làm bao lâu mới kiếm đủ số này, tính thử xem?”.

Triển Hành xòe ngón tay ra đếm: “Một ngày làm được ba trăm, một năm làm ba trăm ngày, ba mươi năm…”.

Lâm Cảnh Phong mỉm cười nhìn Triển Hành, không lên tiếng.

Triển Hành thì lại không quan tâm tới món tiền bất chính này cho lắm, cậu ngẫm nghĩ hồi lâu, nói: “Nhưng đó không phải đồ của em, dùng mấy món đồ cổ này làm mổi nhử xong thì đưa vào viện bảo tàng đi”.

Lâm Cảnh Phong thờ ơ đáp: “Tùy em”.

Bốn người lính đặc chủng nói cười vui vẻ, Triển Hành nhanh chóng nhập bọn với họ, xuống xe mua bia và thịt bò khô, giống như cả nhóm đang được nghỉ phép lên xe du lịch ra ngoài chơi vậy, đánh bài tới quên trời đất luôn.

Những người lính đặc chủng này trông chẳng khác gì người thường, Triển Hành hoàn toàn không nhìn ra mỗi người đều mang đầy tài nghệ, Tóc Đỏ rất giỏi dùng kiếm, khí thế vô cùng dũng mãnh, Mắt Xanh ngắm bắn siêu chuẩn, chính xác không khác gì trang bị kính ngắm trên người, Mũ Xanh thì có vẻ biết rất nhiều mánh khóe kỳ quái, thế còn Tham Tiền thì chuyên về thứ gì?

Hai ngày sau, họ tới Phủ Viễn.

Phía cuối ba tỉnh Đông Bắc[3] tuy mới vào đầu tháng ba, nhưng băng tuyết đã đang tan dần, cái rét căm căm chầm chậm tan đi, chờ chồi non dưới lòng đất nhú lên.

Cư dân ở vùng cực Bắc có câu “miêu đông”, nghĩa là lúc vào đông thì họ dừng làm việc, cả gia đình lớn nhỏ ở trong nhà sưởi ấm tránh rét, khi mùa xuân tới, băng tuyết dần tan chảy thì dân chúng mới hoạt động trở lại.

Trên đường Phủ Viễn có rất nhiều người, các cô gái chít khăn trùm đầu, con lai có hai dòng máu Trung – Nga mang nét đặc trưng của dân châu Á, đôi mắt đen láy thoáng lẫn màu xanh lam, sống mũi cao thẳng và làn da trắng ngần như sữa vô cùng hút mắt.

Hoắc Hổ: “Ợ…”.

Vài thiếu nữ tóc vàng cao gầy đi ngang qua, không thèm để ý tới anh chàng cao to nọ.

Triển Hành nhéo lỗ tai Hoắc Hổ kéo sang một bên: “Làm gì! Anh tính làm gì!”.

Hoắc Hổ cười nói: “Lông của bọn họ vàng óng ánh, đẹp quá đi! Chỗ này có gì ăn không?”.

Phủ Viễn gần Hắc Long Giang, thủy sản phong phú, mùa đông mặt sông đóng băng, những năm nay khí hậu ấm lên, khiến cho thời gian đóng băng từ từ ngắn lại, hiện tại mới tháng ba mà băng đã bắt đầu tan, tàu phá băng nghiến qua nghiến lại trên mặt sông, vụn băng trắng ngần bay lả tả, tuy có luồng khí lạnh, nhưng vẫn không thể làm nguôi bớt lòng nhiệt tình của các ngư dân chuẩn bị đánh mẻ lưới đầu ven sông.

Tóc Đỏ và Mắt Xanh cởi áo khoác lính ra để tránh bị chú ý ở vùng biên cảnh, mọi người đều thay áo jacket da. Triển Hành và Lâm Cảnh Phong mặc áo len, tay nắm tay đứng trên bờ sông ngắm cảnh. Các lính đặc chủng thu thẻ căn cước và hộ chiếu của mọi người, đi liên lạc với văn phòng làm việc biên giới để xin thị thực du lịch.

Mọi người họp mặt ở một chỗ vắng vẻ ngoài đường, Mũ Xanh phát vài tờ thị thực du lịch để tiện cho mọi người khi bước sang bên kia biên giới không bị quân Nga tống cổ về nước.

“Nhiệm vụ lần này rất có khả năng sẽ vượt biên giới quốc gia”. Tóc Đỏ nói: “Những người còn lại phải biết chừng mực, còn Tiểu Đường và Triển Hành, hai đứa phải chú ý, nếu bị cảnh sát biên giới Nga điều tra, thì nhớ không được huênh hoang đấy”.

Mắt Xanh bổ sung: “Đừng có quăng bom đạn gì giữa chợ, Tiểu Đường, nghe rõ chưa?”.

Đường Du “dạ” một tiếng cho có.

Tóc Đỏ: “Tại Khabarovsk có thể nói tiếng Trung, đa số mọi người đều hiểu, nhưng vào sở cảnh sát rồi thì khó nói lắm”.

Triển Hành: “Biết rồi ạ… ớ, tiểu sư phụ, sao thị thực của anh lại là lao động? Của mọi người đều là du lịch mà…”.

Lâm Cảnh Phong mất tự nhiên nhét hộ chiếu vào túi: “Sao anh biết được chứ?”.

Mũ Xanh cười nói: “Cậu ấy dùng thị thực lao động sẽ tiện hơn”.

Đường Du cau mày: “Thị thực lao động không phải làm ở nơi đăng ký hộ khẩu à?”.

Lâm Cảnh Phong nhăn nhó: “Tôi đã làm xong xuôi rồi mới tới đây, bởi vì trước đó đã nghĩ tới việc phải sang Nga rồi…”.

Triển Hành thầm nghĩ chắc là do vấn đề trình tự nên cũng không hỏi nhiều, Tóc Đỏ nói tiếp: “Trước tiên mọi người tự do hoạt động một lát, đến một giờ trưa thì tập họp tại bến tàu, sau khi tập trung xong thì bắt đầu chia ra chấp hành nhiệm vụ, cần chia nhau ra lên thuyền, ai nấy tự chen vào đám đông, không được tung vào nhau…”.

Tóc Đỏ nhìn Lâm Cảnh Phong và Triển Hành, nói tiếp: “Mọi người… chia nhau ra đi dạo, hai cậu đi chung?”.

Triển Hành ù ù cạc cạc, cứ cảm thấy có gì đó không đúng, bảo: “Anh Hổ ơi chúng ta cùng đi ăn cá đi… không phải là anh…”.

Lâm Cảnh Phong thản nhiên đáp: “Được, tôi dẫn cậu ấy đi dạo”.

Hoắc Hổ muốn chạy theo, nhưng lại bị Tóc Đỏ túm lại, đi chung với nhóm lính đặc chủng.

Triển Hành: “???”.

Lâm Cảnh Phong kéo tay Triển Hành, mấy ngày nay anh không rời cậu nửa bước, đi đâu cũng đeo bám theo, đột nhiên Triển Hành dừng lại, hỏi: “Các anh có kế hoạch gì? Không phải anh lại định vứt em lại rồi chuồn chứ?”.

Lâm Cảnh Phong phì cười thành tiếng: “Sao thế được?”.

Triển Hành: “Giấy cam kết của anh đâu?”.

Lâm Cảnh Phong quên khuấy mất, nói: “Tối nay nhất định viết, viết xong sẽ đưa em”.

Triển Hành gật đầu: “Vậy còn được”.

Trên đường vô cùng náo nhiệt, nơi này là chợ biên giới giữa Nga và Trung Quốc, có không ít người Nga mua sắm đồ trên chợ mang về đảo Sakhalin hoặc Vladivostok bán lại, rượu, đồ trang sức, quần áo rồi cả giày dép đều là những món hàng được giành giật mua nhiều nhất, cũng có rất nhiều quầy bày bán các tác phẩm nghệ thuật của Nga.

Triển Hành dừng bước trước một sạp hàng, nghịch búp bê Matryoska[4], bên trong ruột ông bố râu cá trê là bà mẹ cài hoa, trong nữa là bé gái, cuối cùng là bé trai múp míp mặc quần yếm.

Triển Hành thích thú lấy bộ búp bê Matryoska lên so sánh với Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong thì mặt lạnh như tiền, ánh mắt hờ hững, đoán được chút tâm ý của Triển Hành: “Nhìn cái gì mà nhìn”.

Triển Hành vẫn còn buồn cười: “Anh càng lúc càng giống một người cha đó”.

Lâm Cảnh Phong: “Tại em quá bướng bỉnh, anh không quản nổi em, muốn mua hả? Để anh xem, em đang làm gì đó?”.

Triển Hành ném bé trai đi, nhét người gỗ nhỏ mà Lâm Cảnh Phong tặng cậu vào, lẩm bẩm: “Thế là thành người một nhà rồi”.

Lâm Cảnh Phong cầm tập thơ Puskin dịch song ngữ lên lật qua loa rồi trả tiền.

Rất nhiều năm sau, Lâm Cảnh Phong vẫn còn nhớ như in những gì họ đã làm ngày hôm nay, cũng như khắc ghi từng cử chỉ, từng nụ cười của Triển Hành.

Họ mua khá nhiều món đồ hay ho trên chợ, Triển Hành còn sắm một chiếc vòng đeo chân cho Lâm Cảnh Phong, là hàng đan mà phụ nữ Ukraine làm cho người yêu, bện thành từ ba sợi dây màu đỏ, lam và đen, với ý nghĩa là dù anh đi qua muôn sông nghìn núi, dù anh có rời nhà bao xa, thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày anh quay về bên em, quay về mái ấm của chúng ta.

Ánh mặt trời ban trưa hắt chéo lên nóc tòa giáo đường, ở một bên quảng trường, Lâm Cảnh Phong cởi giày lính, ngồi trên ghế đá trong vườn hoa, Triển Hành quỳ một chân xuống buộc sợi dây lên cổ chân Lâm Cảnh Phong.

Lúc cậu ngẩng đầu lên, chợt thấy gương mặt ngược sáng của Lâm Cảnh Phong thoáng mờ ảo mịt mù.

Họ ở trước giáo đường xem một buổi lễ thành hôn, sau đó Lâm Cảnh Phong mới khoác vai Triển Hành đi vào tiệm ăn cơm, toàn là món Triển Hành thích, gọi món trai sông đầu mùa, Triển Hành còn nhai trúng một viên ngọc trai bé xíu có hình thù kỳ lạ. Thế là hai người bật cười ha ha, Triển Hành thả viên ngọc trai vào bình thủy tinh, để nó chung với con sứa nhỏ.

Con sứa không thích nghi tốt lắm với ánh sáng mạnh cho nên hơi ỉu xìu, làm Triển Hành sụt sịt một trận, tính khi nào về thì ghé viện hải dương hỏi thử.

Họ nắm tay nhau trượt băng trên một mặt hồ nhân tạo, có người tới đuổi đi, làm cả hai ngã lăn quay, cuống quýt tay chân bỏ chạy, băng qua mấy ngõ hẻm mới sóng vai ngồi xuống băng ghế, tắm mình trong ánh nắng xuân, mặc áo len đôi, quấn khăn quàng tình nhân.

Lâm Cảnh Phong đọc thơ Puskin cho Triển Hành nghe: Người được em lựa chọn trong mộng mị triền miên, đã trông thấy ánh dương hạnh phúc.

Triển Hành: “Ha ha ha, dùng tiếng Cam Túc đọc cho em nghe đi?”.

Lâm Cảnh Phong dùng tiếng địa phương ngọng nghịu đọc thơ như thật, Triển Hành ôm bụng cười sặc sụa, Lâm Cảnh Phong vào Nam ra Bắc, biết rất nhiều giọng địa phương.

Anh đổi sang dùng đủ kiểu giọng khác như Đông Bắc, Tứ Xuyên, Tây An, đọc một đoạn lại đổi một loại ngôn ngữ, làm Triển Hành cuời muốn lăn ra đất, rớt cả nước mắt.

Lâm Cảnh Phong mỉm cười nhìn Triển Hành, cảm thấy cậu chẳng khác nào con khỉ, tính cách gặp chuyện gì cũng có thể vui vẻ như thế này thực sự rất hay.

Chẳng biết từ khi nào, Lâm Cảnh Phong đã không còn là cậu thiếu niên u ám ngồi ngơ ngẩn trước quan tài và thi thể trong hầm mộ tăm tối nữa, cánh cửa sổ mái trong căn phòng đá sâu thẳm của rất nhiều năm trước cuối cùng cũng đã mở toang, Triển Hành thả một sợi dây thừng xuống tự tay kéo anh ra khỏi thế giới ẩm ướt, chết lặng và mịt mờ đó.

“Đi thôi”. Lâm Cảnh Phong gấp sách lại, nhìn đồng hồ: “Bắt đầu hành động thôi”.

Người của tổ hành động đặc biệt dẫn Thôi Văn tới chờ tại một kho hàng cạnh bến tàu.

Vẽ mặt Đường Du tràn đầy nỗi lo lắng không giấu được.

Triển Hành: “Vẫn còn buồn phiền hả, để tôi đọc thơ cho cậu nghe nha ha ha ha, tiểu sư phụ dạy tôi đó…”.

“Ạnh tựng thậm lặng thích em”. Triển Hành gật gù đắc ý, còn chưa bắt đầu đọc đã tự cười như điên.

Mọi người nhìn Triển Hành, khói đen đầy đầu, nhạt nhẽo muốn chết.

Đường Du co chân đạp cho một phát, Triển Hành vội né, Đường Du quát Triển Hành: “Mau làm việc đi! Anh tôi còn chưa biết sống chết kìa, thơ với thẩn cái khỉ gió…”.

Triển Hành cười nói: “Được được, không đùa nữa, muốn trêu cho cậu vui lên chút thôi mà”. Nói xong cậu cất thơ đi, đón lấy chiếc xe lăn Tóc Đỏ đẩy tới, người ngồi trên xe là Thôi Văn ốm yếu dặt dẹo.

Tóc Đỏ đưa cho Triển Hành một cái túi nhỏ và hai tấm vé tàu, Triển Hành đeo túi ra sau lưng, Tóc Đỏ thốt lên một câu đầy hiếm có: “Cẩn thận nhiều vào”.

Triển Hành gật đầu, hôn Lâm Cảnh Phong, rồi đẩy Thôi Văn rẽ hướng đi khỏi.

Khi cậu mới rời khỏi kho hàng, Đường Du gọi giật cậu lại.

“Gì?”. Triển Hành hỏi.

Đường Du nói: “Cảm ơn, Tiểu Tiện, cậu vất vả rồi”.

“Hơ, nói nhảm gì vậy”. Triển Hành xua tay, đẩy xe lăn của Thôi Văn đi xếp hàng lên thuyền.

“Thằng bé này khá thật”. Mắt Xanh buông lời đánh giá hiếm hoi: “Sau này phải biết trân trọng”.

Lâm Cảnh Phong “vâng” một tiếng, mắt hơi ướt, cất cây trường đao đi, mọi người tản ra nhập vào đám đông, tự cầm cầm vé tàu đi xếp hàng.

 

Chú thích:

[1] Khabarovsk là thành phố lớn nhất và là trung tâm hành chính của Khabarovsk Krai, Nga.

[2] Vladivostok là trung tâm hành chính của Primorsky Krai, Nga, tọa lạc gần biên giới Nga – Trung Quốc và Bắc Triều Tiên.

[3] Đông Bắc Trung Quốc bao gồm ba tỉnh: Hắc Long Giang, Liêu Ninh và Cát Lâm; phía Tây giáp Hoa Bắc, phía Bắc và phía Đông giáp Nga và Triều Tiên, phía Nam trông ra vịnh Bột Hải.

[4] Một loại búp bê đặc trưng của Nga, gồm những búp bê rỗng ruột có kích thước từ lớn đến nhỏ. Con búp bê nhỏ nhất sẽ được chứa đựng trong lòng con búp bê lớn hơn cho đến con lớn nhất sẽ chứa tất cả những con búp bê còn lại trong bộ.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp