LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 70

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Đỏ, Vàng, Hổ ba người đang đánh bài trong phòng nghỉ ở cuối hành lang, Hoắc Hổ thấy Triển Hành tới, vội nói: “Đỡ hơn chưa?”.

Triển Hành gật đầu, cuộn người trên sô pha, lấy ra hai cái túi nhỏ, một cái đựng di vật của Cừu Nguyệt, cái còn lại đựng mấy món đồ cổ Đôn Hoàng, như bút lưu sa Phật Dược Sư khắc đá, gương đồng Tam Công, kinh văn tế Đại Phổ.

“Còn một chiếc bình gốm chim bay nữa, bị anh ấy tự tay ném vỡ rồi”. Triển Hành nói: “Anh Hổ đưa mấy món này cho Cảnh Phong nhé?”.

Hoắc Hổ nhận lấy, nhìn hai người Tóc Đỏ xin ý kiến, Tóc Đỏ ngậm điếu thuốc, thản nhiên nói: “Bọn tôi không quan tâm chuyện văn vật”.

Hai mắt Tham Tiền lập tức lấp lánh ánh tiền: “Đưa tôi xem đưa tôi xem…”, chưa dứt lời đã bị Tóc Đỏ đè gáy, lập tức nói: “Xời, đồng nát”.

Hoắc Hổ gật đầu, quay về phòng, Triển Hành thay chân Hoắc Hổ đánh bài.

Tham Tiền uể oải nói: “Dưới lầu có suối nước nóng, có thể đi ngâm mình cho chóng khỏi bệnh”.

Triển Hành “dạ” một tiếng, quan sát sắc mặt Tóc Đỏ, nhìn không ra vui buồn, cậu đang ngẫm ngợi xem có nên mở miệng hỏi chuyện sau này xử lý thế thế nào không, Tóc  Đỏ úp bài lên bàn, nói: “Bệnh của Tiểu Đường sao rồi?”.

Triển Hành đáp lấy lệ: “Đỡ rồi, các chú không đi thăm cậu ấy à?”.

Tóc Đỏ gạt tàn thuốc: “Lát nữa, cậu dẫn Tiểu Đường ngâm nước nóng, đợi tinh thần tốt hơn rồi hãy tới tìm tôi, ngày mai cũng được, tôi có chuyện muốn bàn bạc với nó”.

Triển Hành gật đầu, Tham Tiền cười hì hì nói: “Các cậu lấy tiền của Tiểu Đường à? Một năm quân lương nó chỉ có ba ngàn, tiết kiệm được chút đó cũng vất vả lắm…”.

Triển Hành lập tức nói: “Cháu sẽ trả lại cậu ấy”.

Tham Tiền gật đầu, Lâm Cảnh Phong từ trong phòng đi ra, đứng ở hành lang, dường như muốn nói gì đó, nhìn chốc lát rồi lên tiếng: “Tiểu Tiện, qua đây”.

Triển Hành: “Không rảnh, đang đánh bài”.

Hoắc Hổ duỗi lưng đi ra, nói: “Ngâm nước nóng ngâm nước nóng”.

Lông Đỏ và Tham Tiền giống như nhận được tín hiệu, đều đứng cả dậy: “Mua ít bia ướp lạnh uống, xuống dưới ngâm nước nóng cho thoải mái!”.

Hai lính đặc chủng đi theo Hoắc Hổ xuống lầu hết, Triển Hành đành lạnh mặt thu bài, đờ đẫn xào bài, thả bừa vào hộp.

Lâm Cảnh Phong đứng ở đằng xa, nói: “Giờ qua được chưa?”.

Triển Hành: “Tại sao không phải là anh qua đây?”.

Lâm Cảnh Phong suy nghĩ một lát, rồi đi qua, Triển Hành ném bài đi, làm rơi bừa bãi trên bàn trà, cậu đứng dậy lướt qua Lâm Cảnh Phong về phòng.

“Em giở trò gì?”. Lâm Cảnh Phong giơ tay chống lên tường, cản đường Triển Hành.

Triển Hành nhìn chằm chằm Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong cười mỉa: “Dạy thành đồ đệ, sư phụ chết đói, ông trẻ Triển đủ lông đủ cánh, có thể tự mình xuống đấu rồi?”.

Triển Hành cười nói: “Xin lỗi sư phụ, con đã giấu đồ riêng, còn vật này nữa”. Dứt lời cậu lấy một tấm thẻ đồng khắc hoa văn ngựa chồng nhau trong túi áo khoác ra đưa cho Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong do dự giây lát, nhận lấy tấm thẻ: “Em không có đọc bức thư kia à?”.

Triển Hành: “Thư gì?”.

Lâm Cảnh Phong: “Đừng giận nữa”.

Triển Hành: “Nào có, sư phụ à, con đã giao hết đồ cho sư phụ rồi, muốn đi thì tốt nhất nên đi ngay bây giờ, kẻo qua hai ngày nữa không cất bước nổi đâu, chú Đỏ bảo sẽ giao sư phụ cho cảnh sát đấy”.

Lâm Cảnh Phong nhíu mày, Triển Hành lại cười nói: “Đã đưa hết đồ rồi, khỏi nợ nần nhau nhé, mau đi đi, nguy hiểm lắm”.

Lâm Cảnh Phong kéo Triển Hành lại, nói: “Em nghe anh nói, Tiểu Tiện”.

Sắc mặt Triển Hành dường như hơi thả lỏng một chút.

Lâm Cảnh Phong: “Em không có xem thư, phải không? Anh biết tung tích của Đường Sở, chị Bân nói anh ta bị ông già mang đến Phủ Viễn rồi, đang chờ lấy mấy thứ này, nên lúc ở dưới lòng đất anh mới bảo em lấy một món ra, chứ không phải chính anh muốn nó”.

Triển Hành: “Ờ, thì sao?”.

Lâm Cảnh Phong: “Anh tính giao những món hàng này cho Thôi Văn, kêu anh ta đưa chúng ta tới Phủ Viễn… Tình hình nơi đó tương đối phức tạp, có quân đội Nga đóng quân, Tiểu Tiện, em và Đường Du về trước đi, anh đảm bảo…”.

Triển Hành nói: “Tôi tên Triển Hành, chỉ có ba tôi, cậu tôi mới có thể gọi tôi là Tiểu Tiện, biệt danh này mọi người gọi chơi cho vui thôi, chứ tôi không ti tiện, hiểu chưa? Không được gọi mãi như vậy nữa”.

Lâm Cảnh Phong hết sức buồn bực, im lặng hồi lâu, quyết không buông tay: “Tiểu Tiện!”.

Lâm Cảnh Phong kéo mạnh Triển Hành vào lòng, đè lên tường ôm chặt.

“Anh…”. Lâm Cảnh Phong thở dốc nói: “Em nghe anh nói”.

Triển Hành nhìn đôi mắt Lâm Cảnh Phong, hàng lông mày của Lâm Cảnh Phong cau chặt lại trông hết sức khí khái.

Lâm Cảnh Phong cúi người muốn hôn, nhưng ngực lại bị một thứ gì đó lạnh lẽo chọc vào.

“Giật anh nhé”. Triển Hành cầm gậy kích điện, đẩy Lâm Cảnh Phong ra, lạnh lùng nói: “Tránh ra”.

Lâm Cảnh Phong cười giễu: “Em giật đi, giật đi”.

Triển Hành bấm công tắc, Lâm Cảnh Phong hoàn toàn không ngờ Triển Hành nói giật là giật, cả người lập tức dính điện kêu roèn roẹt, ngã uỳnh xuống đất.

“Anh thách tôi giật đấy nhé”. Triển Hành nói.

Lâm Cảnh Phong nằm co giật một lúc trên mặt đất, há miệng thở phì phò, rồi vịn tường đứng dậy, Triển Hành quên mất điện áp đã bị điều chỉnh, cường độ không lớn quá, Lâm Cảnh Phong dường như khó có thể tin nổi, tức giận nói: “Em thật sự ra tay được!”.

“Lẽ ra nên chỉnh cao lên một chút…”. Triển Hành lẩm bẩm, cất gậy kích điện đi, xoay người trở về phòng.

Lâm Cảnh Phong kéo cổ tay cậu lại, quát: “Em giết anh luôn đi! Giết đi!”.

“Em nổ súng đi!”.

Lâm Cảnh Phong giống như chịu đả kích cực độ, móc khẩu Chim Ưng Sa Mạc ra, cưỡng ép nhét vào tay Triển Hành, không nói hai lời ấn cổ tay cậu kéo tới trước ngực mình, để họng súng chĩa ngay vào tim, tức giận quát: “Bắn đi!”.

Cổ tay Triển Hành bị Lâm Cảnh Phong siết chặt, lực mạnh đến đau buốt, Lâm Cảnh Phong như mất lý trí quát: “Giết anh ngay đi!”.

Lâm Cảnh Phong vừa hét một tiếng cửa phòng đã mở tới tấp, Đường Du, Xanh Lam, Xanh Lá đều ra khỏi phòng nhìn cặp vợ chồng son cãi nhau.

Triển Hành lặng người chốc lát, rồi chửi bới inh ỏi như chốn không người: “Con mẹ anh, đồ khốn nạn! Ông đây không phải người chắc! Ông đây theo anh là để anh vứt bỏ à! Nói đi là đi! Anh muốn tiền thì đi mà kiếm đi!”.

Cơn giận đầy bụng của Lâm Cảnh Phong không có chỗ xả, lập tức quát lại Triển Hành: “Anh không phải vì tương lai của chúng ta sao! Chẳng lẽ muốn anh để em sống ở tầng hầm cả đời?!”.

Triển Hành: “Phải! Anh đi kiếm đi! Kiếm về xong tự xài luôn đi! Hôm nay tôi nói cho anh hay, kể từ lúc anh rời bỏ tầng hầm đó thì chúng ta đã tan rồi! Tự anh trở về tầng hầm sống một mình cả đời đi!”.

Lâm Cảnh Phong: “Em…”.

Triển Hành hét lên: “Nói thật cho anh biết tôi tới đây không phải để tìm anh! Tôi là tới giúp Đường Du! Anh đừng cho rằng tính tình tôi cứ mãi như vậy! Anh cút đi! Anh thích làm gì thì làm! Hàng anh muốn tôi đã tìm giúp anh rồi! Giờ đường ai nấy đi, không ai dựa vào ai nữa hết! Chữ Q của tôi như con giun, nhưng con giun cũng có tự tôn nhé! Anh hiểu chưa!!!”.

Triển Hành túm ngực Lâm Cảnh Phong đẩy thật lực, nghẹn ngào mắng to: “Anh đi đâu chỉ cần dẫn tôi theo thôi, tôi sẽ không nói tiếng nào lập tức đi theo anh! Đằng này anh lại chẳng nói chẳng rằng chạy đi một mình! Coi tôi là cái gì! Con giun cũng có tự tôn anh hiểu chưa! Hiểu chưa! Hiểu hay không!!!”.

Đường Du cầm loa phóng thanh tới: “Cần cái này không?”.

Triển Hành xoay người giật loa phóng thanh, hùng hổ chỉnh âm lượng lên mức lớn nhất, hướng về phía Lâm Cảnh Phong quát: “Lâm Cảnh Phong! Con giun cũng có tự tôn! Anh – hiểu – chưa!!!”.

Lâm Cảnh Phong bị Triển Hành dùng loa phóng thanh hét thẳng vào mặt thì choáng váng đầu óc muốn chảy máu tai luôn, vội nói: “Em nghe anh nói…”.

Anh gắng gượng tiến lên ấn loa phóng thanh của Triển Hành xuống, Triển Hành gọn gàng giơ tay tung quyền, đấm thẳng vào mặt Lâm Cảnh Phong, đánh anh bật ngửa ra sau, ngã lên nền thảm.

Lâm Cảnh Phong lại đuổi theo, Triển Hành tung cước đạp Đường Du vào phòng rồi vung tay sập cửa lại.

Mũ Xanh và Mắt Xanh đứng ngoài vừa ăn chung một gói đậu phộng vừa hóng chuyện, say sưa bàn tán rôm rả.

Mũ Xanh: “Tuổi trẻ thật tuyệt vời”.

Mắt Xanh: “Ờ, tuổi trẻ tuyệt thật”.

Lâm Cảnh Phong đứng ở ngoài một chốc, cuối cùng giật phăng áo len, tóc tai rối bù, cầm chiếc áo đập thật lực trước cửa phòng.

Triển Hành dí mắt vào lỗ mắt mèo nhìn ra ngoài, thấy Lâm Cảnh Phong phát điên thì lập tức giật phăng cửa, tóm cổ Lâm Cảnh Phong đập tiếp.

“Không thèm nữa thì trả cho tôi! Tôi đem lót ổ chó!”. Triển Hành điên tiết giật áo len, rồi sập cửa phòng lần nữa.

Lâm Cảnh Phong vuốt tóc, buồn bực ngồi trong phòng nghỉ trước thang máy hút thuốc, hung hăng đạp bàn trà một cái.

Triển Hành cầm áo len, nhìn đi nhìn lại qua lỗ mắt mèo, Đường Du nói: “Đừng cãi cọ nữa, giáp mặt mà nói chuyện đàng hoàng, chí chóe gì chứ?”.

Triển Hành cầm loa phóng thanh hét Đường Du: “Tôi không tin tôi không chỉnh đốn được anh ta…”.

Lỗ tai Đường Du ong lên, giật mạnh loa phóng thanh, quát lại Triển Hành: “Cậu đánh lại anh ta hả! Hả?! Đến tôi cũng không đánh được anh ta! Bộ dạng anh ta vừa nhìn liền biết là người luyện võ, nếu không phải anh ta nhường cậu, cậu đã bị đập chết từ lâu rồi, không hiểu à?”.

Triển Hành bị hét thiếu điều thổ huyết, xua tay ý bảo không chấp, đứng đực ra chốc lát, rồi bắt đầu lục đồ.

“Tôi thấy anh ấy không dám phản kháng, nên mới ra tay đánh trước đấy chứ”. Triển Hành vênh váo nói.

Đường Du bực bội: “Lại làm gì nữa?”.

Triển Hành lục ra cái áo choàng tắm: “Ngâm nước nóng, chú Đỏ bảo đấy, bọn họ đang ngâm rồi”.

Đường Du nằm trên giường nhìn trần nhà: “Lát nữa hẵng đi, giờ đụng mặt các chú ấy cậu bảo tôi phải nói gì đây?”.

Triển Hành cầm loa phóng thanh hét Đường Du: “Đi ngay bây giờ mới nhìn thấy chứ! Cái đồ ngốc nhà cậu!”.

Đường Du: “…”.

Lát sau, Triển Hành và Đường Du cầm áo choàng và khăn tắm, đi dép lê ra ngoài, lướt qua Lâm Cảnh Phong, Triển Hành liếc mắt nhìn trộm, Lâm Cảnh Phong lập tức dụi thuốc đứng dậy: “Em đi đâu?”.

Triển Hành nháy mắt, ra hiệu Đường Du kệ xác anh ta rồi bước vào thang máy, Lâm Cảnh Phong vọt vào phòng như một cơn gió, thay đồ theo xuống suối nước nóng.

Ở một góc phòng thay đồ, Triển Hành cởi sạch sẽ, nhồi quần áo dơ mấy ngày liền, kể cả chiếc áo len của Lâm Cảnh Phong vào máy giặt của nhà nghỉ một cách hết sức bạo lực, còn giơ chân đạp cho mấy cái.

Lâm Cảnh Phong đứng một bên lặng lẽ cởi đồ, một món, hai món… cuối cùng lõa thể toàn thân, đứng một bên nhìn, rồi chầm chậm cương lên.

Lâm Cảnh Phong cởi chiếc quần lót chữ T màu đen bằng vải the xuống, một mảnh vải vắt trên hai sợi dây thừng, Triển Hành không nhịn được liếc trộm, Lâm Cảnh Phong đỏ mặt, cũng nhét quần áo vào máy giặt, sau đó mở chức năng giặt và hong khô.

Triển Hành quấn khăn tắm quanh hông, bừng bừng khí thế, hiên ngang oai hùng đi ngâm nước nóng chòng ghẹo giai.

Oa! Ít người ghê! Không có các bác già gây mất hứng, toàn là mấy chú đẹp trai!

Đường núi Trường Bạch đã bị chặn đứng rồi, mấy ngày trước lúc bão tuyết đổ bộ du khách đã xuống núi hết, hiện tại trong nhà nghỉ chỉ còn nhóm người bọn họ.

Bốn người đàn ông: Đỏ, Xanh Lam, Xanh Lá, Vàng Kim đều đang ngâm nước nóng, Đỏ đang uống bia lạnh, cánh tay cường tráng vắt lên mép hồ, trò chuyện với Hoắc Hổ.

Triển Hành nhảy tùm xuống nước, sặc mấy ngụm nước nóng, kêu ầm ĩ cả lên.

Đường Du thở hắt ra, ngâm đến đỏ bừng cả người, khoác vai Triển Hành ra hiệu cậu nhích sang đây một chút, có chuyện muốn nói, Triển Hành kề sát qua, nhìn xuống dưới nước.

Tiếng Triển Hành vang vọng: “Của cậu bé tẹo”.

Đường Du xù lông: “Tôi chưa có cương đâu!”.

Xanh Lam và Xanh Lá cười ha ha.

Hoắc Hổ và Tóc Đỏ đều là những người đàn ông cường tráng, nước sau hòn non bộ mờ mịt hơi sương, không nhìn rõ gì hết, Triển Hành và Đường Du nói chuyện một lúc, rồi nửa bơi nửa bước tiến đến.

“Uống bia không?”. Đường nét cơ bắp của Tóc Đỏ thật hoàn hảo, nước nóng nung da đến đỏ bừng, cổ đầm đìa mồ hôi hết sức gợi cảm.

Triển Hành nhìn mà dưới háng cương lên, bèn víu qua cọ lên người Hoắc Hổ, tóc của Tóc Đỏ hơi dài, ướt sũng bết vào cần cổ, hỏi: “Muốn làm gì? Đừng qua đây”, dứt lời giơ tay đẩy đầu Triển Hành ra.

Triển Hành cưỡi trên đùi Hoắc Hổ, vểnh khẩu pháo nhỏ của mình lên, đang muốn thừa dịp thả dê Tóc Đỏ, Tóc Đỏ ho một cái: “Có gì nói mau, miễn dong dài”.

Triển Hành: “Đường Du nhờ cháu hỏi thử xem chú tính xử lý chuyện của… anh cậu ấy thế nào”.

Tóc Đỏ ngẫm nghĩ, rồi bảo: “Cậu gọi nó qua đây”.

Triển Hành: “Ố, chú có hình xăm kìa…”. Dứt lời cậu đưa tay sờ cổ Tóc Đỏ, rồi nhéo cơ ngực người ta một cái, Tóc Đỏ đột nhiên nhấc tay ấn Triển Hành xuống.

Ùng ục ùng ục.

Tóc Đỏ nhịn không được muốn uốn nắn thằng ôn con này một trận, nhưng động tác này lại quá đúng ý Triển Hành.

Triển Hành đạp nước, mở to mắt nhìn vào trong hồ.

Tóc Đỏ: “…”.

Triển Hành: “!!!”.

Triển Hành quay đầu nhìn Hoắc Hổ, Hoắc Hổ luống cuống tay chân nói: “Mau đứng dậy, coi chừng sặc nước…”.

Tóc Đỏ thực sự bó tay với thằng nhỏ này, bèn đạp Triển Hành một cái, để Triển Hành bơi ra: “Đi mau!”.

Da Triển Hành bị nước nóng thấm đến trơn tuột, Hoắc Hổ lại đẩy ra, xấu hổ rút tay về.

“Da trắng thịt non, ba nó nuôi khéo thật”. Tóc Đỏ nói.

Hoắc Hổ gật đầu: “Giống hệt con gái”.

Triển Hành bơi về bên kia hồ nước nóng, nói: “Chú Đỏ kêu cậu qua kìa”.

Đường Du do dự chốc lát, Triển Hành kêu: “Đi đi, đừng sợ”.

Đường Du: “Tôi không có sợ!”.

Triển Hành: “Thật ra không đau đâu, có điều của anh Hổ cũng to khủng khiếp, tiến công liên tục hai đợt thì còn được, chứ mà song long nhập động sẽ chết người đó, cậu cố gắng gượng nha…”.

Đường Du xù lông: “Cậu nói nhố nhăng cái gì đấy!”.

Triển Hành: “Hay là tôi qua cùng cậu, cậu phụ trách chú Đỏ tôi lo bên anh Hổ?”.

Triển Hành đẩy Đường Du, đồng thời thầm nghĩ trong đầu cảnh tượng: trước tiên Đường Du ngồi trên eo Lông Đỏ chuyển động lên xuống, đến lúc thoi thóp lại bị Hoắc Hổ ôm sang, ngồi ngay trên hông Hoắc Hổ mà nhún nhảy phập phồng, cuối cùng Hoắc Hổ và Lông Đỏ đè Đường Du ra chơi trò song long hung mãnh kích thích chết người.

Cậu đang tính bơi qua xem phim người lớn thì nghe Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Họ đâu có gọi em sang, háo sắc như vậy làm gì?”.

Triển Hành oán hận quay đầu liếc Lâm Cảnh Phong, ánh mắt như muốn nói liên quan đếch gì đến anh.

Lâm Cảnh Phong ngồi xuống mép hồ, gọi: “Qua đây”.

Triển Hành lùi một chút, Lâm Cảnh Phong cởi trần, quấn cái khăn trắng ngang hông, chỗ giữa háng gồ lên, ngâm đôi chân dài trong hồ.

“Còn giận à? Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng xong, em còn muốn sao nữa? Nói thẳng ra cho thoải mái đi”. Trên mắt trái của Lâm Cảnh Phong vẫn còn vết bầm đen, chính là dấu ấn để lại sau cú đấm của Triển Hành ban nãy.

Triển Hành nhìn thấy thì mềm lòng, nhưng vẫn không để ý tới anh, mà nhìn Đường Du ở đằng xa.

Lâm Cảnh Phong thấy Triển Hành lại muốn đi chỗ khác, bèn ôm eo cậu từ sau lưng.

Triển Hành: “Tránh ra chút coi, ai quen anh chứ”.

Vật nọ của Lâm Cảnh Phong chọc vào giữa mông Triển Hành: “Ồ? Em có thể làm gì anh nào?”.

Triển Hành: “Giật chết anh”.

Lâm Cảnh Phong: “Em không có gậy kích điện, muốn sặc nước không, để anh tiểu vào trong nước”.

Triển Hành: “…”.

Lâm Cảnh Phong: “Tới phiên anh giật em rồi, muốn thử không?”.

Triển Hành hơi cử động, Lâm Cảnh Phong lập tức siết càng chặt hơn, Triển Hành cắn răng chịu đựng, cảm thấy cây gậy cứng kia đang chầm chậm đâm vào.

“Ê chỗ này không được… em la lên đó”. Triển Hành vội nói khẽ: “Thực sự không được…”.

May mà Lâm Cảnh Phong húc vào chưa lâu, bèn nói: “Thế đợi về thì làm em nhé?”, sau đó rút cả cây ra.

Triển Hành đỏ mặt tía tai, nước nóng khiến da họ trơn trượt, lúc ma sát nảy sinh khoái cảm khó nói, thậm chí không cần bôi trơn đã có thể húc thẳng vào.

Vừa rồi Lâm Cảnh Phong cắm vào gần như ngập cả cây, khiến cậu hơi si mê cảm giác căng đầy đó, có điều dù có to gan cỡ nào cậu cũng không dám làm chuyện kia trong hồ nước nóng đầy người này.

Lâm Cảnh Phong thổi một hơi nóng rực vào tai cậu: “Để sư phụ ôm một lát, nhớ em quá”.

Triển Hành mệt mỏi gật đầu, Lâm Cảnh Phong ngồi xuống một tảng đá bên cạnh, mở rộng đôi chân thon dài, kêu Triển Hành ngồi trước háng, đưa lưng về phía mình.

“Anh nói xem, họ sẽ giúp Đường Du chứ?”. Triển Hành gối lên vai Lâm Cảnh Phong.

Trong đồng tử đen láy sâu thẳm của Lâm Cảnh Phong tràn ngập hơi sương, anh đáp: “Sẽ giúp, dù sao Đường Du cũng đã theo họ mấy năm rồi”.

Đột nhiên Triển Hành nói: “Lông bên dưới của chú Đỏ cũng có màu đỏ đấy”.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Triển Hành: “Là màu đỏ sậm, hơi điểm nâu, cực ngầu cực gợi cảm, to xấp xỉ anh Hổ… không biết chú Xanh Lam có phải cũng… chúng mình đi xem chứ?”.

Lâm Cảnh Phong: “Em…”.

Triển Hành: “Ấy da… a…”.

Lâm Cảnh Phong ở đằng sau khẽ cắn vào vành tai Triển Hành: “Đẹp lắm sao?”.

Triển Hành không ngừng xin tha, nhưng Lâm Cảnh Phong không chịu thả cậu, ngón tay thon dài nhéo vật nhỏ cương vểnh của Triển Hành, chầm chậm ấn nhẹ vào chỗ quy đầu, vân vê lỗ niệu đạo của cậu mở ra.

Nước nóng kích thích chỗ mẫn cảm của quy đầu vốn đã khiến Triển Hành thích thú khó tả, giờ cửa niệu đạo lại bị vân vê hơi hé ra làm cho cảm giác kích thích đó càng tăng lên gấp bội, Triển Hành chịu không nổi, đưa tay đẩy Lâm Cảnh Phong ra, nhưng Lâm Cảnh Phong cứ siết chặt eo cậu sống chết không buông.

“Còn dám không?”. Lâm Cảnh Phong uy hiếp.

Triển Hành: “Không… không dám nữa”.

Đến giờ Lâm Cảnh Phong mới chịu buông tay, Triển Hành đỏ mặt thở dốc, Lâm Cảnh Phong lại nhấc chân Triển Hành lên, để cậu hướng mặt tới chỗ mấy người trong suối nước nóng đằng xa, mở rộng hai chân cậu ra như tư thế đi tiểu.

“Nằm xuống chút nữa đi”. Lâm Cảnh Phong để lưng Triển Hành dán lên ngực mình, hơi dựa nghiêng vào.

“Ưm… không được”. Triển Hành nói: “Sẽ bị nhìn thấy mất”.

Lâm Cảnh Phong kéo lấy chiếc khăn lông trên bờ, thả vào trong nước, đắp ngang eo Triển Hành, rồi dùng đầu gối kẹp lại.

Triển Hành lưu luyến nằm trên người Lâm Cảnh Phong, cảm thấy cực kỳ thoải mái, trong mắt tràn ngập hơi sương, cậu lười động đậy, cũng chẳng muốn động đậy, cảm giác ngón tay của Lâm Cảnh Phong đang nhẹ nhàng đùa giỡn giữa háng mình.

“Thoải mái chứ?”. Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng hỏi.

Triển Hành: “Ưm… em cũng giúp anh nhé?”.

Lâm Cảnh Phong: “Để lát nữa đi, em không cần nhúc nhích”.

Triển Hành buông hai tay thả bên hông, vuốt ve đùi Lâm Cảnh Phong, hưởng thụ cảm giác từ ngón tay anh chuyển động lặp lại nhiều lần mang đến.

Lâm Cảnh Phong hiểu rất rõ những chỗ mẫn cảm của Triển Hành, tay anh vuốt ngực Triển Hành, kẹp đầu vú cậu, ngón cái tay kia thì vân vể đỉnh quy đầu cậu, hai ngón giữa gập lại, bụng ngón tay miết lên những thớ gân thịt trên vật cứng.

Triển Hành thoải mái rên rỉ, đằng xa, Đường Du đứng trong nước, cúi thấp đầu.

Hình như Tóc Đỏ đang dạy bảo gì đó.

Lâm Cảnh Phong: “Đường Du đang khóc?”.

Triển Hành: “Không có đâu, em nghĩ cậu ấy đang cúi đầu nhòm… cái đó của chú Đỏ và Hoắc Hổ…”.

Lâm Cảnh Phong: “Em… đừng tưởng cậu ấy cũng thô bỉ như em…”.

Triển Hành: “Á… sắp bắn rồi”.

Lâm Cảnh Phong ngừng động tác, dương vật Triển Hành run lên trong nước, căng phồng đến đau tức.

Lâm Cảnh Phong dùng gan bàn tay kẹp gốc vật nhỏ của Triển Hành, nắm nó phe phẩy, Triển Hành tiếp tục rên rỉ không ngừng.

“Khóc thật kìa”. Lâm Cảnh Phong hôn lên gò má Triển Hành, ra hiệu cậu nhìn Đường Du.

Đường Du đưa cánh tay lau nước mắt, bốn người của tổ hành động đặc biệt đều nhao qua, thi nhau trêu ghẹo Đường Du, Tóc Đỏ lại cười xoa xoa đầu cậu.

Đường Du buồn bã đứng khóc không ngừng, cậu ôm eo Tóc Đỏ không buông, vùi mặt vào người Tóc Đỏ, bờ vai chậm rãi phập phồng.

Triển Hành hâm mộ: “Em cũng muốn ôm từng người… ư, em không có nói gì hết…”.

Để trừng phạt, Lâm Cảnh Phong đâm ngón giữa và ngón trỏ vào cửa sau của Triển Hành, Triển Hành vội nắm cổ tay anh xin tha.

Mãi hồi lâu Đường Du mới bình tĩnh trở lại, các chiến hữu của cậu đứng trong nước nóng, từng người xoa đầu cậu, Đường Du đỏ mắt gật đầu.

Các lính đặc chủng mặc áo choàng tắm lên bờ, Tóc Đỏ đi qua bên hồ, nói: “Các cậu mới bệnh dậy, đừng ngâm lâu quá”.

“Các chú đi đâu vậy? Định bao giờ thì đi?”. Triển Hành hỏi.

Triển Hành nhìn đôi chân bên dưới áo choàng tắm của họ, nhịn không được đưa tay ra bứt lông chân một người, Mắt Xanh la um lên, đạp đầu Triển Hành khiến cậu văng xuống nước, mọi người cười ầm ĩ.

Tóc Đỏ nói: “Tối nay có thể đánh bài, bắt đầu từ ngày mai, mọi người cùng nhau hành động”. Dứt lời Tóc Đỏ lại nhìn Lâm Cảnh Phong: “Sáng mai chúng ta tiến hành họp bàn kế hoạch”.

“Được”. Lâm Cảnh Phong tránh né đường nhìn của Tóc Đỏ.

Triển Hành gật đầu, Hoắc Hổ cũng đi rồi.

“Này, họ bảo gì thế?”. Triển Hành hỏi: “Đồng ý chưa?”.

Đường Du: “Đồng ý rồi, nhưng anh tôi… hiện không biết còn sống hay đã chết nữa”.

Triển Hành: “Đừng khóc mà, anh ấy sẽ không sao đâu”.

Lâm Cảnh Phong: “Tôi biết anh trai cậu còn sống, đừng suy nghĩ vẩn vơ”.

Đường Du lại ngâm suối một lúc nữa, Triển Hành và Lâm Cảnh Phong ôm nhau ở một bên hồ thì thầm to nhỏ, Đường Du nói: “Tôi sang phòng anh Hổ ngủ nhé?”.

Lâm Cảnh Phong: “Vậy thì cảm ơn”. Đường Du gật đầu, cũng mặc áo choàng rồi lên bờ.

Triển Hành lười biếng nói: “Em đã đồng ý chung phòng với anh đâu?”.

Lâm Cảnh Phong lơ đãng nói: “Dựa vào biểu hiện hôm nay của em, tối đến nhất định phải thêm mấy pháo nữa, làm tới khi nào em hoàn toàn thành thật mới thôi, nhé? Không còn ai nữa à?”.

Lúc này Lâm Cảnh Phong mới nhận ra mọi người đã đi hết sạch.

Triển Hành do dự nhìn Lâm Cảnh Phong, nói: “Ôi phải rồi, em phát hiện trò này vui lắm”.

Lâm Cảnh Phong: “Em thì nghĩ được trò vui gì chứ… em muốn làm gì?”.

Triển Hành: “Dùng ngón tay… ấy ấy, anh cảm giác thử xem”.

Triển Hành xoay người qua, dạng chân ngồi lên tảng đá, ôm Lâm Cảnh Phong ngồi ngay ngắn hướng mặt về phía mình, nhấc một chân anh lên gác vào vai mình.

Lâm Cảnh Phong dùng tư thế xấu hổ này mà nửa nằm trước mặt Triển Hành, đỏ mặt tía tai nói: “Em muốn chơi trò gì?”.

Triển Hành cười: “Đừng nhúc nhích, thoải mái lắm đó, tới lượt em hầu hạ anh rồi”.

Lâm Cảnh Phong kêu “ư” một tiếng, Triển Hành cầm cậu nhỏ của Lâm Cảnh Phong khẽ vuốt lên xuống, Lâm Cảnh Phong thở hắt ra đầy thỏa mãn, Triển Hành lại hỏi: “Thoải mái không?”.

Lâm Cảnh Phong: “Anh lên bờ ngồi, em muốn ăn gì không”.

Triển Hành kề sát tới hôn Lâm Cảnh Phong, nói: “Lát nữa…”.

Một tay Triển Hành vuốt lên xuống, tay kia cũng chẳng rảnh rang, nâng bọc nang của anh lên nhẹ nhàng xoa nắn, Lâm Cảnh Phong sung sướng cong lưng, vắt một chân lên vai Triển Hành, đưa tay quay cổ Triển Hành lại, hôn thật sâu lên môi cậu.

Triển Hành chuyên tâm đáp lại nụ hôn ướt át quấn quýt đó, ngón tay lướt dọc một đường đi xuống, sờ tới cửa sau của Lâm Cảnh Phong, đâm nhẹ ngón trỏ vào.

Lâm Cảnh Phong: “Ưm…”. Anh tách khỏi môi Triển Hành, nhưng Triển Hành lại hôn tiếp, không cho anh nói chuyện, hai người hôn nhau muốn ngạt thở, Triển Hành khép hai ngón giữa lại, chầm chậm đâm vào cửa sau của Lâm Cảnh Phong, khẽ xoay tròn xung quanh, tránh cho kích thích quá mức, tiếp theo đầu ngón tay chầm chậm nhấn vào chỗ bụng dưới của anh, bụng ngón tay cách trực tràng ấn lên tuyến tiền liệt.

Lâm Cảnh Phong đỏ bừng mặt, nhìn Triển Hành không ngừng thở dốc.

Triển Hành cười nói: “Thích lắm đúng không”.

Lâm Cảnh Phong miễn cưỡng gật đầu, bảo: “Đừng mạnh tay quá… cảm giác tê rần…”.

Triển Hành: “Đúng, lúc ấn vào sẽ hơi tê… có điều rất thoải mái… đầy khoái cảm”.

Triển Hành không đâm rút ngón tay mà chỉ nhiều lần đè lên tuyến tiền liệt của Lâm Cảnh Phong, vật kia của Lâm Cảnh Phong phơi bày hoàn toàn dưới nước, chằng chịt gân xanh, cương đến cực đại, Triển Hành dùng tay còn lại ve vuốt lên quy đầu anh, nắm cả cây gậy cứng thô dài cương vểnh vuốt lên vuốt xuống, Lâm Cảnh Phong nhắm hai mắt lại, yết hầu chuyển động lên xuống.

“Sắp bắn rồi”. Lâm Cảnh Phong nói: “Đợi đã”.

Triển Hành thở hắt ra, rút ngón tay, Lâm Cảnh Phong mở mắt, cười với cậu, từ lồng ngực rắn chắc cho tới cần cổ và mang tai anh đều đỏ ửng màu tình dục.

Triển Hành đỡ cây gậy của mình đặt ngoài cửa sau của Lâm Cảnh Phong dò xét, nhìn Lâm Cảnh Phong hỏi ý, Lâm Cảnh Phong không phản đối, Triển Hành bèn chầm chậm đẩy vào.

Lâm Cảnh Phong nhấc nốt chân kia lên, Triển Hành từ từ đâm vào, cho đến khi cảm giác được đã vào tới cuối trực tràng rồi mới bắt đầu nhẹ nhàng rút ra.

“Ưm …ưm…”.

Thứ dưới háng Lâm Cảnh Phong vẫn còn đang vểnh lên, không thể không thừa nhận động tác của Triển Hành rất dịu dàng, không đau cũng không quá kích thích, tuyến tiền liệt bị va chạm nhiều lần sinh ra khoái cảm như nước lũ, ban đầu không rõ lắm, thậm chí còn hơi khó chịu, nhưng sau khi đâm rút một lúc, khoái cảm dần tích tụ, xâm nhập, khiến anh thoải mái kêu thành tiếng.

“A…”. Lâm Cảnh Phong phập phồng lồng ngực, xung quanh vốn đã nóng, hơn nữa còn ngâm quá nửa người trong nước, thành ra trước mắt mờ mịt tối đen.

Triển Hành dừng lại, gục lên mình Lâm Cảnh Phong thở dốc.

Lâm Cảnh Phong hỏi: “Bắn rồi à?”.

Triển Hành: “Vẫn… chưa, anh không chịu nổi nữa hả?”.

Lâm Cảnh Phong: “Tới đây, đến lượt anh đâm em”.

Triển Hành rút ra, cửa sau của Lâm Cảnh Phong vẫn liên tục co quắp, anh muốn đứng dậy, Triển Hành vội đè anh xuống, để anh dựa vào đá ngồi cho vững vàng, cười nói: “Để em”.

Cậu mở hai chân ra ngồi xuống giữa thắt lưng Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong trêu: “Coi em dâm chưa kìa”.

Mặt Triển Hành đỏ bừng, Lâm Cảnh Phong dựng thẳng gậy cứng, đặt vào cửa sau Triển Hành, để cậu từ từ ngồi xuống.

Triển Hành thỏa mãn rên lên một tiếng, mặt đỏ tới tận mang tai, trực tràng được lấp đầy khiến cậu thoải mái muốn chết, đang hưởng thụ sự xâm nhập từ từ của Lâm Cảnh Phong, lấp đầy cơ thể mình thì Lâm Cảnh Phong bỗng ngồi thẳng người, ôm eo cậu, không nói hai lời ấn cậu xuống tận cùng.

“Ối…”. Triển Hành bị thúc đột ngột, kích thích ôm chặt lấy bả vai Lâm Cảnh Phong, nước mắt trào ra, phì phò thở dốc.

Lâm Cảnh Phong nói: “Nhấc chân lên, vừa rồi suýt thì bắn ra à?”.

Triển Hành “ưm” một tiếng, tự giác gập chân lên một chút, để ngồi càng sâu hơn, làm cây gậy thịt nóng bỏng của Lâm Cảnh Phong xỏ vào đến tận cùng.

Lâm Cảnh Phong mê say hôn cần cổ Triển Hành: “Cắm cho em bắn ra luôn, hôn em trước đã, kẻo lát nữa em không còn sức nữa…”.

Lâm Cảnh Phong áp lên xương quai xanh của Triển Hành mút một lúc lâu, để lại trên đó một dấu hôn.

Triển Hành hôn vành tai Lâm Cảnh Phong, gương mặt anh vốn đã điển trai, nhìn từ sườn mặt lại càng thêm tuấn tú, Triển Hành ôm cổ anh cúi đầu hôn sâu, cũng để lại trên cổ anh một vết hôn.

“Ưm… a…”. Triển Hành chỉ cảm thấy vật ở giữa mông cứng rắn như gậy sắt, eo cậu bị Lâm Cảnh Phong ôm chặt, thân thể nổi trong nước, Lâm Cảnh Phong nhìn vào đôi mắt cậu, chân dùng sức đạp nhẹ, bắt đầu đâm vào rút ra.

“Ư ư… để em, để em ngồi…”.

“Không… để anh”.

“A!”.

Triển Hành ôm chặt vai Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong mím môi ngắm nghía biểu cảm của Triển Hành, bắt đầu thúc thật mạnh, Triển Hành thở dốc đứt quãng, hơi nước nóng khiến cậu hoa mắt, mông bị Lâm Cảnh Phong va chạm nhiều lần, tốc độ đâm rút của Lâm Cảnh Phong càng lúc càng nhanh, Triển Hành chuyển từ la ầm lên sang rên rỉ yếu ớt, Lâm Cảnh Phong mượn lực nổi đứng dậy, tiện đà ôm eo Triển Hành, bế cậu lên, đặt cậu vào bờ đâm mạnh một trận.

Hai mắt Triển Hành mất hồn, mấy lần bị đẩy muốn ngất xỉu, Lâm Cảnh Phong để ý thấy bèn rút cả cây ra, rồi lại đâm thật sâu vào lần nữa, Triển Hành lấy lại tinh thần trong tiếng hét to, ngay sau đó lại đón tiếp một đợt va chạm thần tốc như bão táp gió giật.

Triển Hành siết chặt nắm đấm nhét vào miệng, thân thể run rẩy theo từng động tác va chạm của Lâm Cảnh Phong, vật nhỏ của cậu đã cương cứng đến đau nhức, cảm giác tê dại ở đùi và cơn kích thích vì bị đâm rút ở cửa sau hóa thành khoái cảm cao trào nhấn chìm cậu.

Nếu không phải mình đang ở trong suối nước nóng, thì bây giờ đã chảy nhiều nước lắm rồi… Triển Hành nhìn vào đôi ngươi tuyệt đẹp của Lâm Cảnh Phong, ý thức mơ hồ nghĩ vậy, Lâm Cảnh Phong như cảm nhận được gì đó, khom người hôn cậu.

Nụ hôn sâu đó đưa họ cùng lên đỉnh, Triển Hành hít thở khó khăn ôm chặt lấy Lâm Cảnh Phong, gập đầu gối lại, cảm giác được gậy thịt cắm sâu trong cơ thể mình của Lâm Cảnh Phong bắn ra chất nhầy nóng bỏng, phía trước cậu đã mất khống chế, bị cơ bụng rắn chắc của Lâm Cảnh Phong đè ép rồi từ từ ma sát, không ngừng run rẩy phun ra chất lỏng đặc sệt.

Lâm Cảnh Phong thở dốc một hồi, ngẩn ngơ nhìn Triển Hành, vẫn còn chưa thỏa mãn, khẽ hôn nhiều lần lên mặt cậu.

Triển Hành sắp ngất đến nơi, trước mắt tối đen lại, ra hiệu phải lên bờ, sắp không thở nổi rồi.

Lâm Cảnh Phong chống hai tay vào mép hồ đá, mất một lúc lâu mới bình thường lại, rút thân dưới ra, sờ lên cửa sau của Triển Hành, chỗ đó vẫn còn hơi đóng mở.

“Bắn rồi à?”. Lâm Cảnh Phong: “Xem đi, đâm cho em bắn ra rồi”.

Triển Hành: “Em… em… sắp ngất xỉu rồi, ngâm lâu quá…”.

Lâm Cảnh Phong bật cười, bế Triển Hành ra khỏi suối nước nóng, nắm lấy tay cậu. Triển Hành hơi choáng váng, chân tay không vững, lảo đảo theo sau anh vào phòng thay đồ, dựa lên vai anh ngây ngẩn thất thần.

Lâm Cảnh Phong giũ khăn tắm ra, quấn hai người lại một chỗ, khăn tắm chà xát làn da trần trụi dính sát của họ, nảy sinh cảm giác hạnh phúc khó nói nên lời.

Triển Hành giống hệt một chú chó nhỏ, cúi đầu cọ lên lồng ngực Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong thở dài, nói: “Anh xin lỗi”.

Triển Hành: “Viết giấy cam kết đi”.

Lâm Cảnh Phong: “Được, sau này… ừ, sẽ không vậy nữa”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp