LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 69

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Tóc Đỏ ở bên dưới cắn răng dùng vai đỡ, Triển Hành dốc hết sức bình sinh cố kéo hai chân hổ lên, rốt cuộc cũng kéo được nó vào hang.

“Cầu viện khẩn cấp, cầu viện khẩn cấp…”. Tóc Đỏ che chở cho mọi người chạy một mạch qua hang băng: “Sự cố cấp S! Tất cả mọi người tập trung lại tại địa điểm chia tách lúc đầu!”.

“Đã nhận được”. Trong máy liên lạc cất lên mấy giọng đồng thanh đáp lại.

Triển Hành: “Bọn cháu có phải nán lại kéo dài thời gian không?”.

Tóc Đỏ: “Đi mau! Các cậu không đối phó nổi đâu!”.

Tầng băng sụp đổ liên tiếp, nước hồ sôi trào, cảnh tượng tự nhiên hiếm thấy cổ xưa bị hủy hoại hoàn toàn, Lâm Cảnh Phong kéo Triển Hành, vác Hành Vân trên vai lao ào ra, một dòng máu tím đen như tấm biến chỉ đường, chảy uốn lượn về phía lối ra.

Ầm, tốc độ của dung nham nhanh không thể tưởng tượng, phá hủy lối đi, sôi trào về phía bọn họ.

Triển Hành có cảm giác thân thể sắp bốc cháy, cậu gào thét như điên, ngờ đâu hổ lớn chạy nhanh nhất, xông vọt lên phía trước, Triển Hành huơ tay kéo bậy bạ, cởi áo ngoài quăng quật lung tung, áo trong bị hong đến nóng rực, ai nấy đầm đìa mồ hôi, cởi trần chạy tới nơi đầu gió.

Hành Vân bị gió lốc thổi lên mặt đất, ngay sau đó là Triển Hành, rồi tới Lâm Cảnh Phong, họ chạy ra khỏi hang gió, hổ lớn tung bốn chân chạy băng băng, xoay mạnh người trên nền tuyết, hất tuyết bay khắp trời, căng thẳng nhìn khe hở hun hút gió.

“Một người…”. Tham Tiền cầm một cái ống bắn chim, thấy có người ra khỏi hang, bèn phồng má thổi mũi tên ra.

Vèo một tiếng, Cừu Nguyệt chạy ra đầu tiên bị cây kim mảnh bay vù tới đâm trúng cổ, mềm oặt ngã xuống đất.

“Hai người…”. Tham Tiền tiếp tục thổi vào Hành Vân: “Hơ? Người này ngất xỉu sẵn rồi à?”.

“Sò khô không…!”. Con vẹt tức giận kêu um lên.

Triển Hành theo sát Hành Vân bay ra ngoài, Tham Tiền: “Ba người… ồ cậu là người nhà, an toàn, cho qua, người tiếp theo”.

“???”. Triển Hành dáo dác nhìn quanh, Lâm Cảnh Phong cũng ra đến nơi rồi.

Tham Tiền: “Bốn người…”, sau đó gồng quai hàm thổi.

Lâm Cảnh Phong thình lình trúng phải ám tiễn, la lên một tiếng, ôm cổ, rồi ngã oặt xuống đất.

Triển Hành phát điên gào lên: “Chú làm cái gì vậy!”.

Tham Tiền: “Đừng kích động mà, chỉ là cây kim gây mê hòa vào máu thôi, Tiểu Đường phát minh ra đó, cứ để cậu ta ngủ một lát, tránh gây thêm phiền phức”.

“Năm người… Ớ? Cái gì nữa vậy? Hổ hả?”. Tham tiền trợn tròn mắt, hổ lớn xoay người gầm một tiếng, ngậm quần áo chạy ra sau núi đá tìm chỗ thay đồ.

Triển Hành: “Cháu chuyển họ thế nào đây!”.

Tham tiền: “Anh Đỏ đâu?! Bị vùi bên trong à?”.

Gió lốc chỗ miệng khe dừng thổi, trả lại sự tĩnh lặng trong vài giây ngắn ngủi.

“Ở trong này!”. Giọng Tóc Đỏ vang lên.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sau một tiếng nổ ầm, núi đá hóa thành vô số mảnh vụn bay tán loạn, thân thể Tóc Đỏ bắn ra ngoài, tay cầm thanh kiếm lớn, tiêu sái lộn một vòng giữa không trung, vững vàng tiếp đất.

Xe Jeep dừng lại ngay trên con đường núi, Xanh Lam và Xanh Lá đạp cửa xe, bỏ kính râm xuống quát: “Các người lên xe trước đi!”.

Hoắc Hổ tiến lên giúp Triển Hành khiêng người, chuyển cả đám lên xe Jeep, rồi liếc Cừu Nguyệt, nói: “Cái cô này thì sao?”.

Triển Hành lần sờ trên người Cừu Nguyệt, xác nhận không có vũ khí, bèn bảo: “Khuân ra ghế sau, anh để mắt đến mụ ấy”.

Triển Hành lái xe đánh một vòng, hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra hỏi: “Bây giờ tính sao?”.

Mắt Xanh chậm rãi đi tới gần chỗ dung nham phun trào, Mũ Xanh quay đầu lại nói: “Các cậu cứ đi trước! Mặc kệ bọn tôi!”.

Triển Hành lái xe xuống đường núi, dừng giữa lưng chừng núi phía xa, lay Lâm Cảnh Phong dậy, nhưng anh vẫn còn hôn mê, bị lượng thuốc mê mạnh tan vào máu thế này, ít nhất cũng phải mất sáu tiếng mới tỉnh dậy hoàn toàn được.

Hoắc Hổ: “Đừng đi, phải chờ bọn họ”.

Triển Hành: “Em biết rồi, có cần lái xe đến gần chút không?”.

Hoắc Hổ xua tay, trên một góc ngọn núi Trường Bạch đằng kia có mấy trận nổ vang lên liên tiếp, dòng nham thạch ngủ say dưới lòng đất dường như bị gọi dậy toàn bộ theo phản ứng dây chuyền, làm khói bụi mờ mịt khắp nơi, giăng trắng cả một góc trời.

Giữa màn sương mịt mù là một mảnh đỏ sáng rực.

Cừu Nguyệt tỉnh dậy.

Triển Hành quay đầu lại nhìn ả.

Sao tỉnh dậy nhanh thế được nhỉ?

Gương mặt xinh đẹp của ả tái nhợt vô cùng, máu trên cổ tay còn tuôn chảy không dứt, nhuộm đỏ cả buồng xe.

Hoắc Hổ hỏi: “Có cần băng bó cho cô ta không?”.

Triển Hành lạnh lùng nói: “Không cần”. Cậu đột nhiên hiểu ra, Cừu Nguyệt bị Lâm Cảnh Phong bắt nát cổ tay, nãy giờ vẫn liên tục mất máu, nên tác dụng của của thuốc mê cũng bị máu cuốn đi rồi.

Cừu Nguyệt yên lặng chốc lát, rồi nói: “Cảm ơn anh, anh cao to, anh là người tốt”.

Hoắc Hổ không lên tiếng, Triển Hành do dự giây lát, rồi bảo: “Băng bó cho cô ta đi”.

Cừu Nguyệt cười buồn: “Không cần đâu, cứ để nó chảy đi, đều là máu bẩn cả”.

Triển Hành ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm nhìn một người phụ nữ có thai chết trước mặt mình, bèn xoay người lấy hòm thuốc ra, móc băng vải đưa cho Hoắc Hổ.

Ngoài cửa sổ xe là sương khói mịt mù, Triển Hành muốn đi cũng không đi được, đành lẳng lặng quan sát tình hình.

Hoắc Hổ vụng về quấn băng vải cho Cừu Nguyệt, đầu Cừu Nguyệt dựa vào cửa sổ xe, tóc tai rối bời, đưa mắt nhìn màn sương đến thất thần.

“Chín tuổi”. Cừu Nguyệt lẩm bẩm: “Ông ta nói với tôi rằng, nếu tôi không nghe lời ông ta, đêm xuống những người chết trong mộ đều sẽ tới tìm tôi, cậu có biết đối với một bé gái mới chín tuổi mà nói, điều này có nghĩa là gì không?”.

Triển Hành ngạc nhiên: “Là gì?”.

Cừu Nguyệt cười.

“Nghe đây”. Môi ả mấp máy yếu ớt: “Tôi… lúc nổ súng…”.

“Đừng nhắc lại những chuyện ngu xuẩn mà cô đã làm!”. Cừu Nguyệt không nhắc tới còn đỡ, vừa nói ra miệng, Triển Hành lập tức nổi giận quát lên.

Giọng Cừu Nguyệt càng nhỏ hơn, khẽ hỏi: “Cậu tên là gì?”.

Hoắc Hổ trầm giọng nói: “Triển Hành, chuyện đã tới nước này, có tức giận cũng vô ích”.

Hơi thở dồn dập của Triển Hành đã đều trở lại: “Tôi tên là Triển Hành, tôi biết cô là sư tỷ của tiểu sư phụ”.

Cừu Nguyệt lẩm bẩm: “Triển Hành… cậu không thấy đâu… tôi cứ tưởng… con yêu quái kia… muốn đưa tay ra… bắt, muốn hại… lão tam. Tôi cũng không nghĩ nhiều… bèn nổ súng”.

Triển Hành ngây người.

Cừu Nguyệt: “Không ngờ… tôi lại có… suy nghĩ này”.

Cừu Nguyệt lại nhỏ giọng nói thêm câu gì đó, vô cùng mệt mỏi nhắm mắt lại, Hoắc Hổ lắng tai nghe, giọng của ả vô cùng yếu ớt và đứt quãng: “Tôi lại có… lại có suy nghĩ ấy, thật… kỳ lạ… chuyện sau này… giao cho cậu”.

Triển Hành im lặng.

“Có lẽ ở sâu trong nội tâm cô vẫn có, không, chuyện này thật ra là vô thức, Ừm, trong tiềm thức cô vẫn còn sót lại chút tình thân với tiểu sư phụ”. Triển Hành thực sự không rõ phải nhận xét hành vi của ả thế nào.

Hoắc Hổ nói: “Cô ta chết rồi”.

Triển Hành: “…”.

Triển Hành đưa tay sờ lên cổ ả, Cừu Nguyệt đã ngừng thở.

Lâm Cảnh Phong nhắm mắt, lặng lẽ dựa vào ghế, gương mặt say ngủ giống hệt như một đứa trẻ vô lo vô nghĩ.

Hoắc Hổ đi ra khỏi xe, sương mù dày đặc đến nỗi gần như đưa tay không thấy rõ năm ngón, Triển Hành cầm loa phóng thanh, hét vào trong màn sương: “Chú Đỏ, các chú không sao chứ?”.

“Không sao!”. Giọng Mắt Xanh cất lên, vang vọng từng hồi trong núi.

Triển Hành: “Không thấy cái gì hết, bọn cháu có giúp được gì các chú không?”.

Hoắc Hổ trầm ngâm chốc lát, rồi chồng hai tay lại thành hình chữ thập, đứng sừng sững trên vách đá, ngón trỏ và ngón giữa dựng thẳng, những ngón khác gập lại, hít sâu một hơi.

Tiếng hổ gầm xuyên thủng từng tầng sương khói, một luồng ánh sáng vàng rực lượn lờ dưới sắc trời xám xịt, màn sương bị đè nén tan sạch, chỉ còn lại lớp hơi nước mờ mịt giữa đất trời.

Mưa tuyết khắp lối còn chưa kịp rơi xuống gần núi đã bị tan chảy, bốn người đàn ông mặc quân phục lượn vòng tròn giữa không trung, trên đỉnh núi có một người đá khổng lồ tỏa ánh sáng dung nham rạng rỡ, vỏ ngoài chằng chịt vết rạn đỏ sậm, hung hãn đập một cái trên cao!

Bốn bộ đội đặc chủng chân đạp ván phun khí nén bay qua lại giữa không trung, mình mẩy ướt đẫm, không ngừng di chuyển xung quanh sinh vật dung nham kia.

Tóc Đỏ đã thay một thanh kiếm đơn, tay cầm khiên lớn, cao giọng ra lệnh, sau đó né tránh đá tảng bay vèo tới trước mặt.

“Chúng ta không nhúng tay vào được đâu”. Hoắc Hổ giữ Triển Hành lại.

Triển Hành: “Thứ kia rốt cuộc là cái gì?”.

Hoắc Hổ: “Chắc là nguyên thân của Quỷ Đồng Tử. Cậu từng nghe về một loài sinh vật viễn cổ tên là “Tiêu” chưa?”.

Triển Hành mù mịt lắc đầu, Hoắc Hổ giải thích: “Tiêu, thích nhiệt độ cao và dung nham, giọng nói như tiếng trẻ con khóc, không hiểu việc đời, dễ nổi giận”.

Dưới chân mỗi người đều có một tấm ván bay, lao qua lao lại giữa đất đá tung tóe, Tóc Đỏ quát: “Bắt đầu dùng sức!”.

Lam và Kim quăng sợi dây thừng có móc câu ra, quấn chặt hai tay của con quái vật kia lại, kéo sang hai bên, Tóc Đỏ xoay người ở giữa không trung, vai đỡ khiên lao vào con quái vật.

Một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên, chiếc khiên khổng lồ của Tóc Đỏ va rầm vào ngực con quái vật, đẩy nó lảo đảo ra sau rồi ngã ngửa xuống đất.

Mũ Xanh cầm súng ngắm tầm xa, khoan thai bắn một phát, đạn pháo rời súng kéo theo một vệt khói trắng bay sang chóp núi bên kia, đỉnh núi băng tuyết ngàn năm sụp đổ, bọc lấy tảng băng khổng lồ cùng hơn vạn tấn tuyết đọng trút xuống ầm ầm, đè lên mình con quái vật.

Quái vật gào thét không cam lòng, xác ngoài bằng đá gặp lạnh vỡ tan thành đá tảng, các lính đặc chủng bay giật ra xa, ở giữa không trung lẳng lặng nhìn cảnh tượng này.

Cả thân thể dung nham cao như ngọn núi nhỏ điên cuồng giãy dụa trong dòng lũ băng tuyết, cuối cùng bị lớp tuyết của cả dãy núi nhấn chìm, cuốn xuống khe sâu, lại vang thêm một tiếng long trời lở đất, lũ tuyết cuốn người khổng lồ vào vực thẳm.

Bốn người tụ tập trên đỉnh vực sâu, lực kháng từ dưới đế giày đi tuyết nâng tấm ván nhấp nhô, họ cùng nhìn xuống hướng rơi của con quái vật dung nham.

Tóc Đỏ giơ tay ấn cái nút bên tai, tấm kính đơn bắt đầu kêu tít tít tít, phân tích nhiệt độ dưới đáy khe, màu xanh nhạt sáng rực dần mờ đi, hòa làm một thể với màu tuyết xanh đậm xung quanh.

Tóc Đỏ thở phào nhẹ nhõm: “Đi thôi, giải quyết xong rồi”.

Bốn người quay đầu bay về phía chiếc xe việt dã trên đường núi, Triển Hành chạy lên đón: “Con quái vật trong dung nham kia là gì thế?”.

Tóc Đỏ nhìn Triển Hành: “Cậu định kết bạn với con yêu quái đó hả? Đừng hỏi nữa, đi thôi, nó không hợp với cậu đâu”.

“Ồ, nhiều người quá đi, náo nhiệt ghê”. Tham Tiền nói.

Mũ Xanh kéo thi thể Cừu Nguyệt xuống, bỏ ở rìa đường: “Người chết cũng đem lên xe làm gì? Mang về nhà ăn à?”.

“Ấy, chờ đã”. Triển Hành nói: “Chị ta là người thân của tiểu sư phụ”.

Tóc Đỏ nói: “Hỏa táng cô ta đi, chứ đem thi thể đi đâu được? Mang xuống núi cũng phải hỏa táng thôi”.

Triển Hành buồn thiu nhìn một lát, Mắt Xanh lấy thùng dầu hỏa ở ghế sau ra, tưới lên người Cừu Nguyệt.

“Đường xuống núi không dễ đi, cậu xem…”. Mắt Xanh ra hiệu: “Chúng ta chỉ có thể ở lưng chừng núi chờ tuyết tạnh rồi lái xuống”.

Tóc Đỏ hỏi: “Người các cậu mang đi đâu hết rồi? Tiểu Đường đang ở đâu?”.

Mắt Xanh đáp: “Thu xếp trong một nhà nghỉ suối nước nóng ở dưới Thiên Trì rồi”.

Hoắc Hổ và Triển Hành một lớn một nhỏ sóng vai đứng ở ven đường, cuồng phong gào thét, lốc xoáy quét giật giống như một vị thần viễn cổ giáng xuống nhân gian, rống giận liên hồi trên đầu bọn họ.

Ngọn lửa nhảy nhót bập bùng, ngả nghiêng điên cuồng trong gió, thi thể Cừu Nguyệt bị thiêu thành tro, bay tản mác vào trong cuồng phong của ngọn núi Trường Bạch, Triển Hành nhặt vài món di vật của cô thả vào trong một cái túi ni lông, để cho Lâm Cảnh Phong đang hôn mê bất tỉnh ôm lấy, Tóc Đỏ nói: “Tốt nhất là nên đi mau, kẻo bão mà tới là dễ quét cả cái xe xuống khe núi luôn đấy”.

Mọi người chen chúc lên xe, Mắt Xanh khởi động máy, chạy lắc lư xuống núi.

Ngoài xe gió giật đùng đùng, nhưng trong xe lại vô cùng ấm áp, toàn thân Triển Hành nóng hầm hập, dựa vào người Lâm Cảnh Phong mơ mơ màng màng, nghe thấy Hoắc Hổ đang trò chuyện với mấy người trong tổ hành động đặc biệt.

Giọng Mắt Xanh nói: “Thằng nhóc đó… mà cũng dám cùng Tiểu Đường chạy tới đây… to gan thật…”.

Tóc Đỏ thờ ơ nhận xét: “Cái tính giống hệt ba nó, toàn đi kết bạn với yêu quái…”.

Giọng Mũ Xanh: “Anh mèo to, nếu anh không có dự định gì…”.

Giọng Hoắc Hổ: “Con mắt… không tốt… đợi một thời gian nữa… lại quậy tiếp…”.

Đoàn người Tóc Đỏ có giấy tờ đặc biệt, chỉ nói là lên núi chấp hành nhiệm vụ, người phụ trách thắng cảnh suối nước nóng không dám hỏi nhiều, thu xếp cho họ mấy căn phòng nghỉ.

Theo dự báo thời tiết thì trận bão tuyết sau đầu xuân này hình thành do khí xoáy vùng địa cực thổi về phương Nam, muốn chờ đến khi xuống núi được chí ít cũng phải mất hai ngày.

Triển Hành cũng ngã bệnh, bệnh của cậu còn nghiêm trọng hơn cra Đường Du, Đường Du chỉ sốt nhẹ cộng thêm cảm lạnh, còn Triển Hành là do chạy qua chạy lại trong hang băng, khe gió và động dung nham nên sốt rất cao.

Sau khi Hoắc Hổ cho Triển Hành uống thuốc hạ sốt xong, mọi người nằm dài nhàn rỗi trong nhà nghỉ.

Triển Hành ngủ mấy tiếng đồng hồ, choàng tay qua ôm theo thói quen, ý thức được không phải đang ở nhà, thế là tỉnh lại.

“Tiểu sư phụ đâu?”.

Triển Hành ngồi dậy, đầu óc nặng chịch mơ màng.

Đường Du đáp: “Ở gian bên cạnh, chung phòng với anh Hổ”.

Triển Hành: “Tình hình sao rồi? Đường Du, chưa tìm được anh cậu, anh ta và ông già đều không có trong hang”.

Đường Du ngồi trước bàn, mới khỏi bệnh nên sắc mặt còn nhợt nhạt: “Biết rồi, để nghĩ cách sau vậy. Trên núi nổi bão tuyết nên đường xá khó đi, họ quyết định ở đây nghỉ ngơi hai ngày đã”.

Triển Hành xoay người xuống giường, Đường Du hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”.

Triển Hành ngẫm nghĩ, rồi hỏi: “Có những ai đang ở chỗ này?”.

Đường Du: “Chú Đỏ và chú Vàng một phòng, chú Xanh Lam và chú Xanh Lá một phòng, anh Hổ và Lâm Cảnh Phong một phòng, còn hai anh em cô gái kia chung một phòng, Thôi Văn đã được cầm máu, đạn cũng đã lấy ra, được họ thay phiên canh chừng”.

Triển Hành gật đầu, ngó khắp nơi tìm giày, lúc đứng dậy bị choáng váng, Đường Du vội tới đỡ.

“Tôi đổi phòng với Lâm Cảnh Phong nhé?”. Đường Du hỏi.

Triển Hành xua tay ý bảo không cần, cậu ra ngoài hành lang, bên ngoài gió gào rung trời chuyển đất, như thể sắp tới ngày tận thế, cửa sổ va rầm rầm, nhưng trong nhà nghỉ lại là một thế giới nhỏ ấm áp.

Biết đi tìm ai trò chuyện bây giờ? Triển Hành đứng trong hành lang ngơ ngẩn.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp