LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 68

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Hổ lớn giơ vuốt cào cào lên mặt băng gãy đang chặn lối đi.

“Dày khoảng chục mét”. Tóc Đỏ nói, sau đó điều chỉnh đại kiếm, điện trở trên thân kiếm bắt đầu phát nhiệt, tiếp đến biến thành đỏ rực.

Hổ lớn gầm gừ một tiếng, gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Triển Hành bị lạnh tím tái cả môi, co rụt bên cạnh khối băng, hổ lớn lo lắng nhìn chốc lát, rồi ép sát vào cậu, Triển Hành ấm hơn được một chút, vòng tay ôm hổ lớn, nói: “Chú Đỏ”.

Tóc Đỏ không ngừng tay, cắm đại kiếm vào trong băng, máy liên lạc trên cổ tay vang lên.

“Gọi Lông Đỏ, bên dưới không sao chứ, tôi nghe thấy tiếng nổ, hết”.

Tóc Đỏ trầm giọng đáp: “Gọi chủ tiệm, đường không đi được, tạm thời không có nguy hiểm, hết. Triển Hành, cậu muốn hỏi gì?”.

Triển Hành: “Tiểu sư phụ thật sự không phải loại người đó, đừng giết anh ấy”.

Đại kiếm hòa tan lớp băng ra một rãnh nhỏ, Tóc Đỏ chậm rãi nói: “Chỉ cần có một người chịu trả giá sinh mạng để cứu cậu, thì cậu sẽ được cứu”.

Triển Hành đứng dậy, Tóc Đỏ nhìn lớp băng, như đang chìm vào hồi ức miên man.

Triển Hành: “Chú cũng từng cố chấp một chuyện rồi à?”.

Tóc Đỏ: “Đã từng”.

Triển Hành: “Có người tới cứu chú, nên mới thay đổi được chú sao? Là ai vậy?”.

Tóc Đỏ: “Ba cậu, Lục Thiếu Dung”.

Tóc Đỏ khoét tan tầng băng ra một kẽ hở cao hai mét, dẫn Triển Hành đi qua chướng ngại vật.

Liên tục vượt qua bốn vách ngăn bằng băng, có tiếng truyền tới từ máy liên lạc: “Gọi Lông Đỏ, bão tuyết ập tới, đường núi rất khó đi, hết”.

Lông Đỏ nhìn đồng hồ, từ khi bọn họ vào hang băng tới giờ đã hơn sáu tiếng trôi qua, răng Triển Hành va vào nhau lập cập, dọc đường nhai bánh quy lấy năng lượng, tay chân sắp bị đông cứng luôn.

Lông Đỏ nói: “Gọi Mắt Xanh, bọn tôi vẫn còn đang cật lực vật lộn trong cái tủ lạnh to vật vã đây, cậu với Mũ Xanh tự nghĩ cách đi, hết”.

Trong máy liên lạc truyền lại giọng của Mũ Xanh: “Thưa ngài đội trưởng, giữa sườn núi có nhà nghỉ suối nước nóng, xin được mang thương binh tới đó nghỉ tạm”.

Trán Lông Đỏ nổi gân xanh, gào um lên: “Ai dám nửa đường bỏ đi ngâm suối nước nóng, trừ một tháng quân lương! Hết!”.

Triển Hành: “…”.

Nước nhỏ xuống từ trên đỉnh tầng băng dựng đứng cuối cùng, rơi vào đầu Triển Hành.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn, thấy một kẽ hở ở trên cao, băng nơi đó đang chầm chậm tan chảy, cạnh khe nứt có một lỗ hổng, trông như có người đã trèo lên, chắc là Lâm Cảnh Phong vừa chui qua khe nứt, vượt qua vách chắn này.

“Nơi này ấm hơn một chút… lạ thật, dưới lòng đất còn có nước nóng sao?”. Triển Hành quay đầu lại nhìn chỗ bọn họ tới, từ ngoài vào trong là sáu hang băng thẳng hàng.

Tóc Đỏ im lặng cắt tầng băng cuối cùng, một luồng không khí nóng rực ập thẳng vào mặt.

Ở phía xa hơn năm mươi mét có một chấm đỏ hình tròn, trong mắt hổ lớn là ánh lửa hừng hực, nó lùi lại nửa bước.

Triển Hành giơ tay che mắt, sau đó lấy kính râm từ trong túi áo khoác ra đeo lên, chạy về phía trước, không ngờ chấm đỏ lại là lối ra của một con đường băng, hơi dốc lên trên, thông ra một không gian ngầm to lớn rộng rãi hơn nhiều.

“Đừng tháo kính xuống”. Tóc Đỏ nói khẽ: “Chú ý đừng phát ra âm thanh”.

Triển Hành vừa tới gần cửa hang đã bị hơi nóng phả vào mặt thiếu điều ngất xỉu, rốt cuộc bên trong có cái gì mà nóng đến vậy?

“Anh Hổ không chịu nổi nữa rồi”. Triển Hành sờ mũi hổ lớn thấy ướt nhẹp, trên người các loài động vật họ mèo không có tuyến mồ hôi, chỉ có thể tiết mồ hôi qua mũi và móng vuốt, nếu gặp môi trường quá nóng sẽ rất dễ bị cảm. Triển Hành nói: “Anh Hổ chờ ở đây đi, đừng xuống dưới”.

Tóc Đỏ nói: “Tôi có thể bảo vệ cậu ấy”.

Hổ lớn gật đầu, lùi ra ngồi ở gần vách băng gần đó, giơ vuốt vẫy Triển Hành.

Tóc Đỏ lấy chiếc kính màu đỏ sậm từ trong túi áo khoác lính ra đeo lên tai, điều chỉnh vài cái nút, màu sắc trong chiếc kính đơn biến thành màu xanh biếc và xanh lam choáng ngợp, hiển thị cường độ ánh sáng theo mức nhiệt độ.

Khắp nơi đều là màu xanh biếc sáng ngời, đây là một vùng dung nham ở miệng núi lửa.

Triển Hành rón rén đi ra từ ven hồ dung nham, dán người vào vách hang cao, chỉ sợ bước hụt một cái thôi là sẽ bị dung nham dưới chân thiêu thành tro bụi.

Cầu đá đen thui đan xen ngang dọc không khác gì mạng nhện, nối liền cả động đá ngầm tự nhiên khổng lồ này.

Triển Hành dựa vào hình dáng của cầu đá mà loáng thoáng có thể nhìn ra căn nguyên hình thành của chúng, giống hệt như vô số mũi tên bằng nước mọc lên từ dưới đáy hồ, một đoạn cố định dưới mặt đất, một đoạn ghim chặt vào vách hang, thậm chí còn có thể nhìn ra chất lỏng đặc sệt nhỏ xuống trên cầu đá, hoàn toàn bị đông cứng thành hình giọt nước vào một khoảnh khắc nào đó.

Chúng từng dòng dung nham phụt trào từ bụng núi Trường Bạch vào hơn mười nghìn năm trước, dưới tác dụng của lực phun, vô số mũi tên dung nham bay lên không trung, gặp phải luồng khí xoáy rét lạnh ở trên cao thì lập tức ngưng kết lại, thiên nhiên đã điêu khắc ra hang động thần bí này, xung quanh đầy những dấu vết khắc đá của người Tiên Bi, Triển Hành đếm qua, có chừng mười bảy cái, chúng được tạo thành từ đá thủy tinh núi lửa, rồi khảm lên bảo thạch phản chiếu ánh sáng đỏ rực.

Giọng Hành Vân truyền tới ngay dưới chân.

“Đây là một vị thần bị vứt bỏ”. Hành Vân nói.

Cừu Nguyệt: “Không muốn chết thì nhanh lên”.

Hành Vân thản nhiên nói: “Kẻ thù của chị đuổi tới rồi à? Tam gia và Thiên Diện Hoa tới gây chuyện với chị sao?”.

Triển Hành kéo cung.

Tóc Đỏ ấn bàn tay to lớn lên vai Triển Hành, Triển Hành chợt cảm thấy có một thứ sức mạnh kiềm chế mình lại, cậu ngạc nhiên quay đầu nhìn, thấy gương mặt điển trai đeo kính đơn màu đỏ sậm của Tóc Đỏ. Tóc Đỏ hơi ngẩng đầu lên, ra hiệu Triển Hành nhìn về phía đối diện.

Bên kia vách hang, Lâm Cảnh Phong cởi trần nửa thân trên, trên cơ thịt rắn chắc ướt đẫm mồ hôi, làn da rám nắng hệt như được bôi một lớp dầu.

Anh bám ở trên cao như thằn lằn, chịu đựng sóng nhiệt, chỉ về phía cửa hang mà bọn họ vừa bước vào, ý bảo mau về đi.

Triển Hành chĩa ngón tay thối về phía Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong cau mày, giơ tay, một cây tiểu đao bay vèo qua, ghim chặt vào vách hang cách đầu Triển Hành chỉ có năm phân.

Triển Hành nhìn Lâm Cảnh Phong chằm chằm, mấp máy môi, trở tay rút tiểu đao ra ném lại, con dao nhỏ bay ra xoáy vù vù trong không trung, “keng” một tiếng, ghim chính xác vào ngay gần cổ, chỗ động mạch chủ của Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong đành mặc kệ Triển Hành, nhìn xuống dưới.

Cừu Nguyệt: “Mở cửa ra, đồ chúng mày giấu trong hang ở đâu cả rồi? Đừng hòng giở trò, tao cảnh cáo mày, anh trai mày còn đang ở trong tay tao đấy”.

Hành Vân nói: “Bên trong cánh cửa không có đồ, tôi cũng không biết, anh tôi để mấy món Đôn Hoàng ở chỗ này, ngay trên đàn tế, chị để tôi lên xem xem”.

Cừu Nguyệt nhấc chân đá xe lăn một cái, Hành Vân cố gắng giữ bánh xe, chậm rãi đi lên bậc thang, điều chỉnh vị trí ở chính giữa đàn tế, nhìn liếc qua ba người trên cao.

“Cho dù tìm được…”. Hành Vân thản nhiên nói: “Chị cũng sẽ giết chết tôi thôi”.

Cừu Nguyệt: “Không đâu, mày có thể ở lại chỗ này, tao nói được làm được, hiện giờ tao gần như không còn giết người nữa”.

Hành Vân nhởn nhơ nói: “Là vì sắp làm mẹ à?”.

Cừu Nguyệt tức giận quát: “Đừng hòng kéo dài thời gian! Bằng không tao giết mày rồi tự tao đi tìm!”.

Ở vách hang đối diện, Lâm Cảnh Phong giơ ngón tay ra lắc lắc, ra hiệu Triển Hành đừng làm bất kỳ hành động gì.

Triển Hành đã hiểu, Hành Vân đang thúc giục mấy người mình xuống cứu cô ta, mà Lâm Cảnh Phong thì vẫn còn đang đợi, anh cũng muốn số hàng đó.

Hành Vân bảo: “Nghe nói nơi này chỉ có một vị thần bị tộc Tiên Bi vứt bỏ, chị có nhìn thấy tảng đá kia và quan tài ở giữa đàn tế không?”.

Cừu Nguyệt cảnh giác nói: “Nghĩa là sao?”.

Hành Vân: “Vào một ngàn sáu trăm năm trước, tộc Tiên Bi có thần linh của riêng mình, vị thần này gọi là Quỷ Đồng Tử[1], nó đi lại trong núi, châm lửa dọc đường, thích những nơi cực nóng, cũng thích ăn một loại thực vật chịu nhiệt ở vùng sa mạc… giống như trên cuộn da dê có viết”.

“Thứ nó thích ăn chính là loại hoa mọc quanh đàn tế. Núi Đại Hưng An, nơi thờ phụng Quỷ Đồng Tử lửa khi đó ấm áp quanh năm, cây cối rậm rạp tươi tốt, có thể chống lại giá rét”. Hành Vân chỉ vào hồ dung nham: “Khi tộc Tiên Bi vào định cư ở vùng Trung Nguyên, Quỷ Đồng Tử bị người Tiên Bi vứt bỏ, dòng họ Thác Bạt đưa nó tới nơi này, rồi phái vài lính gác canh bên ngoài hồ băng…”.

Mọi người đều đầm đìa mồ hôi, giống như mới chui ra từ dưới nước vậy, mồ hôi men theo gò má chảy xuống, nhỏ vào trong hồ dung nham, làm phát ra những tiếng xèo xèo khe khẽ.

Hô hấp của Triển Hành càng lúc càng gấp, tóc mai của cậu đã bị hơi nóng dung nham hun cho xoăn tít.

Miệng thở ra những luồng hơi nóng rực, Tóc Đỏ cởi áo khoác, chỉ mặc một cái ba lỗ, cũng bị mồ hôi thấm ướt gần như xuyên thấu, hỏi khẽ: “Con bé đó đang bịa đặt à?”.

Triển Hành khẽ lắc đầu: “Chắc không đâu, cháu cũng có một bản sao, nội dung giống như những lời con bé nói, nó tính làm gì nhỉ?”.

Hành Vân nói tiếp: “Dòng họ Thác Bạt phái cho nó một thầy cúng già, hứa sau khi Trung Nguyên được bình định sẽ tới đây đón nó”.

Cừu Nguyệt đi chầm chậm lên quan tài đá ở giữa tế đàn, trên quan tài chất đầy những bông hoa đá được trạm chổ từ đá thủy tinh núi lửa, một con vẹt vỗ cánh bay qua hang băng băng, lượn vòng trên không trung, chầm chậm đáp xuống vai Hành Vân.

Dường như Hành Vân đã nhận được tin tức anh trai bình an vô sự, bèn nhẹ nhàng giơ một tay lên vai, đẩy con vẹt, kêu nó trốn ra sau gáy mình.

Cừu Nguyệt lạnh lùng nói: “Ngày đó tụi bây giấu đồ ở trong này sao?”.

Hành Vân đẩy xe lăn lên phía trước một chút: “Phải, tôi cũng rất khó hiểu, sao mới chớp mắt đã không thấy nữa? Chẳng lẽ tên Thôi Văn kia trộm mất rồi?”.

Cừu Nguyệt: “Chắc ở trong quan tài”.

Hành Vân trả lời lấy lệ: “Ai biết, chung quy tôi cũng đâu có xuống”.

Cừu Nguyệt đưa tay đặt lên nắp quan tài, dùng sức từ từ đẩy mở nó ra.

Triển Hành gần như cùng lúc nhìn thấy đứa trẻ mặc đồ đỏ kia lại xuất hiện sau lưng Cừu Nguyệt và Hành Vân!

“Chú Đỏ! Chú có nhìn thấy không? Thằng bé đó!”. Triển Hành căng thẳng nói.

“Cái gì?”. Mắt phải của Tóc Đỏ bị hồ dung nham nóng rực phả khói làm nhòe đi, mắt trái nhìn qua lớp kính đỏ chỉ trông thấy một quầng sáng màu vàng nhạt tỏa nhiệt độ cao ở bên rìa đàn tế.

Triển Hành lập tức kéo trường cung, Cừu Nguyệt lật nắp quan tài, hất nó bay vào trong hồ dung nham, Quỷ Đồng Tử nổi giận lớn tiếng gào thét, Cừu Nguyệt ngạc nhiên quay lại, một luồng sóng nhiệt ập tới, đẩy ả bay ra xa.

“Cẩn thận!”. Triển Hành hét lên, thấy Quỷ Đồng Tử chuyển hướng sang Hành Vân, cậu dứt khoát buông dây cung, vù một tiếng, Quỷ Đồng Tử dường như cảm ứng được mối nguy, nó ầm ầm tan ra, trở thành lửa đỏ tràn ngập cả hang đá.

Lửa vừa bùng cháy, khắp nơi đều chìm trong sương mù mờ mịt, Lâm Cảnh Phong dựa vào âm thanh mà phân biệt phương hướng, nổ súng đùng đoàng.

Tóc Đỏ hét lớn, từ trên vách đá nhảy xuống đánh “rầm”, rút đại kiếm sau lưng ra khua vài cái, đẩy lùi ngọn lửa về phía đàn tế.

Hành Vân cuống quýt điều khiển xe lăn lộc cộc rời khỏi đàn tế, khắp nơi đều tràn ngập khói bụi và lửa lớn, lửa cháy hừng hực bóp méo tầm nhìn, mang theo bụi núi lửa phun ra khỏi hang đá.

“Sò khô không! Sò khô không!”. Con vẹt vỗ cánh kêu um lên.

Trong khói bụi truyền đến vài tiếng súng hỗn loạn, Cừu Nguyệt và Lâm Cảnh Phong đều nhận ra phương hướng của nhau, nổ súng lung tung, Hành Vân đột ngột cảm thấy một cơn đau đớn chạy dọc sống lưng, xe lăn nóng bỏng đến độ gần như ủi phẳng hai cánh tay cô lên ghế sắt, Hành Vân kêu gào đau đớn.

“Sò khô không!”. Con vẹt xoay người, quơ vuốt bắt lấy cái gì đó, cào túm lung tung một lúc, rồi đột nhiên tăng cao giọng điệu: “Sò khô không em!”.

“Két”. Tiếng kêu cuống quýt của con vẹt ngừng bặt.

Tóc Đỏ vung thanh kiếm lớn quét một vòng hoàn mỹ, keng keng keng ba tiếng liên tiếp chặn đứng ba viên đạn, vươn một tay ra níu xe lăn, ném Hành Vân cả người lẫn xe bay ra sau, Hành Vân té xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

“Đừng nổ súng!”. Tóc Đỏ quát lên, sóng nhiệt thình lình ập tới, ngực bị va mạnh một cú, bay thẳng về phía sau.

Tiếng súng ngừng bặt, một con mãnh hổ màu vàng kim gầm gừ nhảy ra khỏi lối vào động băng, khói lửa và tro bụi mịt trời rút về, bụi núi lửa tung bay, hé ra một gương mặt dữ tợn, nó kêu gào ầm ĩ, mãnh hổ hít sâu một hơi, sau đó gầm một tiếng kinh thiên động địa, tiếng hổ gầm như sấm sét vang vọng trong hang, Triển Hành và Lâm Cảnh Phong suýt bị chấn động đến hộc máu.

Ngọn lửa vừa rút, mãnh hổ lại gầm lên tiếng nữa, đè lại luồng sóng nhiệt kia, tiếng hổ gầm trong khoảnh khắc xé tan màn tro bụi mịt mù, dồn nó trở về ngay giữa đàn tế.

Triển Hành đầu váng mắt hoa, chầm chậm đi lên phía trước.

Mãnh hổ nhìn vào giữa đàn tế, thấy ngọn lửa như có sinh mệnh, đột nhiên rút lại, tụ về bên quan tài, hiện ra thân hình Quỷ Đồng Tử.

Quỷ Đồng Tử sợ hãi lùi một bước, nhìn chằm chằm vào vua hổ.

Vua hổ như đang uy hiếp, lại như đang khuyên răn tiểu quỷ, nhỏ giọng gầm gừ vài tiếng, vỗ một vuốt xuống đất, làm tro bụi tung bay.

“Ắt xì!”. Triển Hành hắt hơi một cái long trời lở đất.

Cừu Nguyệt gục bên rìa đàn tế, không rõ sống chết.

Hành Vân ngã bên hồ dung nham, hôn mê bất tỉnh.

Quỷ Đồng Tử đứng lẻ loi giữa đàn tế, trong mắt ngấn lệ.

“Cậu…”. Triển Hành cất cung: “Cậu là thần ở nơi này à?”.

Quỷ Đồng Tử nhìn Triển Hành, không trả lời.

Triển Hành tiến lên một bước, mãnh hổ vội giơ vuốt ra cản, Triển Hành nói: “Không sao đâu”.

Hổ lớn lắc mạnh toàn thân, giũ sạch tro bụi bám trên lông, Triển Hành lại hắt hơi một cái, tiến lên một bước nói: “Cậu bị họ vứt bỏ lại chỗ này sao?”.

Quỷ Đồng Tử nghe không hiểu, ngờ vực nhìn Triển Hành, Triển Hành vừa nói vừa khua khoắng tay chân, đè hổ lớn lại, Quỷ Đồng Tử không sợ sệt lùi về phía sau nữa.

“Vị thần bị vứt bỏ à?”. Tóc Đỏ đi lên tế đàn.

Quỷ Đồng Tử lại lùi về phía sau một bước.

Triển Hành chầm chậm tới gần nó: “Cậu không muốn bọn tôi lên núi hả?”.

Quỷ Đồng Tử đứng chặn trước quan tài đá, Triển Hành đưa tay ra sờ sờ đầu nó, Quỷ Đồng Tử rốt cuộc cũng thả lỏng, nhưng vẫn không dám rời mắt khỏi hổ lớn.

Đại hổ nghệt mặt ngồi trên tế đàn, mũi nhỏ mồ hôi tí tách, ôi sao mà nóng quá.

Triển Hành cúi xuống nhìn vào quan tài đá, trong quan tài đặt thi thể của một bà lão, xung quanh chất đầy đồ tùy táng kỳ lạ hiếm có, Triển Hành vừa nhìn đã nhận ra ngay vài món trong số đó là đồ cổ Đôn Hoàng, có lẽ là do bọn người Đường Sở đặt trên đàn tế, rồi sau đó Quỷ Đồng Tử lại gom thả vào trong quan tài.

“Đây có lẽ là… bà cụ thầy cúng năm xưa”. Triển Hành nhìn thi thể khô quắt của bà lão kia, bên cạnh thi thể đặt rất nhiều hoa đá, cùng với một vài cây thuốc màu xanh lam gom từ trong hồ băng về, biết đâu chừng đây chính là những thứ giúp thi thể bà cụ được giữ gìn hoàn hảo.

Gương mặt bà lão bị xé xuống nửa bên da, Triển Hành nhìn Quỷ Đồng Tử, nửa da mặt của bà đang dán trên má trái Quỷ Đồng Tử.

Triển Hành nhìn lên cao, Lâm Cảnh Phong đang nhảy xuống vách hang, men theo cầu đá đan xen mà chậm chầm đi tới.

“Đồ ở trong quan tài cả à?”. Lâm Cảnh Phong dùng súng chĩa vào Quỷ Đồng Tử, đề phòng nó giở động tác gì, nói: “Qua đây, đừng đến gần nó quá”.

Triển Hành: “Liên quan gì tới anh?”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Đám người Đường Sở đâu?”.

Triển Hành: “Anh muốn đồ cơ mà, không tự tới lấy được à?”.

Lâm Cảnh Phong lặng thinh.

Triển Hành nói với Quỷ Đồng Tử: “Tôi lấy vài món đồ ra trao đổi với cậu, được không?”.

Quỷ Đồng Tử chần chừ nhìn Triển Hành, Triển Hành lục lọi trong túi, tìm được vài món đồ nho nhỏ, cầm mấy miếng nhãn dán hộp sữa tươi Erie ra.

Quỷ Đồng Tử: “?”.

Triển Hành: “Đổi với cậu, nha”.

Con hổ gừ một tiếng, như thể có chút không đành.

Triển Hành xua tay, đưa thêm vài cái bình thủy tinh nho nhỏ nữa, trong bình đựng toàn hoa khô, mầm đậu đỏ mà Lâm Cảnh Phong bỏ vào lúc trước, giao cho Quỷ Đồng Tử.

Cậu khom người xuống quan tài, đặt thi thể của bà lão kia lại cho ngay ngắn, rồi lấy ra một món đồ cổ, nhét vào trong ngực: “Tôi lấy đi nhé?”.

Quỷ Đồng Tử hiểu ý, nhìn ra đó là những thứ mà Triển Hành và hổ lớn hết sức yêu thích, bèn nhận lấy mớ đồ màu mè đó, gật gật đầu.

Triển Hành lại cúi xuống, chủ động đưa một tay ra, nắm lấy tay Quỷ Đồng Tử.

Quỷ Đồng Tử nhìn Lâm Cảnh Phong, nó giơ tay kia lên, giống như muốn nắm tay Lâm Cảnh Phong.

Chỉ một giây sau, một tiếng súng vang lên, đầu Quỷ Đồng Tử bị nổ tung bay vèo đi.

Cũng trong một giây đó, Lâm Cảnh Phong hét lên: “Không phải anh!”.

Máu toàn thân Triển Hành như đông lại, cậu tận mắt chứng kiến đầu Quỷ Đồng Tử bị bắn nát, rồi chầm chậm đổ ra sau, ngã xuống đàn tế.

Cừu Nguyệt băn khoăn kinh ngạc, tay cầm súng, lại thêm hai tiếng súng nổ liên tiếp vang lên, hổ lớn tức giận gầm rống, Lâm Cảnh Phong lập tức xoay họng súng, chẳng hề do dự bắn đứt cổ tay Cừu Nguyệt!

“Chờ đã!”. Triển Hành gặp phải biến cố đột ngột, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Tóc Đỏ túm cổ áo ném xuống đàn tế.

Cừu Nguyệt hét chói tai, ôm cổ tay cụt không ngừng lùi lại, trốn sau một tảng đá.

Thi thể Quỷ Đồng Tử nháy mắt bốc hơi, bay ra vô số tro đen, đầu rơi xuống hồ dung nham.

Chốc lát sau có một tiếng động ầm ĩ vang lên, ngay cả hổ lớn cũng sợ hãi lùi một bước, hồ dung nham nâng lên một ngọn núi nhỏ màu cam, cả hang đá lung lay dữ dội, cầu đá xưa cũ rơi xuống, đàn tế chia năm xẻ bảy, chìm xuống lòng đất.

“Đi mau!”. Tóc Đỏ loáng thoáng cảm giác được mối nguy hiểm cực kỳ khủng khiếp.

“Sò khô không…”. Con vẹt yếu ớt vỗ cánh.

Mọi người: “…”.

Lúc này Triển Hành mới nhớ tới Hành Vân đã hôn mê.

“Bọn tôi chặn hậu! Cậu đi trước đi!”. Tóc Đỏ thúc giục quát.

Lâm Cảnh Phong bế Hành Vân đang bất tỉnh, men theo nửa đoạn cầu đá nhảy lên cao, Triển Hành bật lên mấy bước, Lâm Cảnh Phong đưa tay ra, Triển Hành lấy món đồ cổ Đôn Hoàng từ trong ngực ra, là một cái bình gốm, cậu đưa nó cho Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong nổi điên quát: “Lúc nào rồi cơ chứ! Em lại muốn quậy phá gì!”. Anh ném mạnh chiếc bình gốm sang một bên, bảo vật vô giá vỡ tan, tiếp theo anh lại nắm chặt cổ tay Triển Hành, dùng sức thật mạnh, khiến Triển Hành đau đớn vô cùng.

Triển Hành nhắm mắt, hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng nắm ngược lại được cổ tay Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong kéo Triển Hành lên cửa hang, tiến vào lối đi trong động băng.

Cầu đá lần lượt sụp đổ trong động dung nham, hổ lớn nhảy liền mấy cái, chuyển hướng giữa mớ đá rơi, móng vuốt bám vào mép vách hang cào lung tung một hồi, cố gắng trèo lên trên.

Dung nham từ từ dâng cao, bọt khí đỏ ngầu vỡ ra, lửa đỏ trong hồ chảy đặc sệt như có thứ khổng lồ nào đó bị đánh thức.

Hổ lớn dốc hết sức bình sinh điên cuồng bấu víu, đuôi vung qua vung lại giữa không trung, Triển Hành chạy được mấy bước, lại đẩy Lâm Cảnh Phong, xông trở lại hét lớn: “Anh Hổ!”.

Đuôi hổ lớn sượt một cái, quét qua mặt dung nham, một ít da đuôi bị cháy sém.

“Grừ!!!”. Hổ lớn đau đớn gầm lên một tiếng thê lương.

 

Chú thích:

[1] Nghĩa là “đứa trẻ ma”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp