LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 67

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Đó là nơi hút gió, cuồng phong từ trong hang đá rít gào ùa ra, càng tới gần cửa hang thì gió lốc càng mạnh, Cừu Nguyệt thử vung roi mấy lần, nhưng đều bị gió lốc thổi ngược trở về.

Nhưng trong khe núi cách hang gió không tới ba mươi mét, lại chỉ có một cơn gió nhẹ phất qua, dường như vừa ra khỏi hang thì đã bị tản lên trời, mất tăm mất tích.

Lâm Cảnh Phong đứng thẳng người, tình hình trước mặt đã rất khó phán đoán, dường như Cừu Nguyệt cũng không hề quen biết đứa bé đột nhiên xuất hiện ở nơi đầu gió kia, nó là ai được chứ? Chẳng lẽ là yêu quái trong núi? Sao nó bò lên đây được?

Cừu Nguyệt quan sát Lâm Cảnh Phong: “Ồ, lão Tam còn dẫn con theo nữa à?”.

Lâm Cảnh Phong lạnh lùng đáp: “Có được không?”.

Cừu Nguyệt thình lình quất một roi, mũi roi cuốn về phía đứa bé mặc đồ đỏ, nhưng trong thế roi lại chứa đường lùi, sau khi bị gió lốc thổi bay đi, chiếc roi bẻ hướng quấn lấy Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong lập tức nhảy giật ra sau, chiếc roi đó còn chưa kịp quất tới trước mặt đứa bé thì ở chỗ cửa hang nó đang đứng đã xảy ra biến hóa cực kỳ chấn động.

Một luồng ánh sáng đỏ chói mắt chiếu rực lên, một đám lửa bốc cháy hừng hực, cả người đứa bé áo đỏ phun trào lửa mạnh, thân thể chìm trong ngọn lửa, khuôn mặt dữ tợn tách làm hai phần, tiếng gào và tiếng gió lẫn lộn vào nhau.

Chỉ trong nháy mắt ngọn lửa đã chạy tràn ra, nương theo thế gió quét tới chỗ Lâm Cảnh Phong và Cừu Nguyệt, Cừu Nguyệt hét một tiếng, vứt bỏ roi thép nóng bỏng tay, vội vàng lách mình trốn ra sau tảng đá, Lâm Cảnh Phong thì ngay lập tức ngửa người ra sau một góc chín mươi độ, luồng hơi nóng rực phả thẳng vào mặt, giống như trong hang động có kíp mìn bị châm nổ, ầm ầm bắn ra ngoài.

“Cẩn thận!”.

Triển Hành và Đường Du lập tức tránh đi, một trận lửa xuyên qua vách núi, mang theo đá vụn rào rào bắn ra.

“Đoàng” một tiếng, Lâm Cảnh Phong nổ súng, lộn một vòng tại chỗ, bắn xuyên qua đầu quái vật tắm lửa, làm nó gào thét đến chói tai, tan thành ngọn lửa như vải rách, bừng bừng rút vào trong hang rồi mất dấu.

Cừu Nguyệt từ sau tảng đá lách mình đuổi vào sơn động.

Triển Hành và Đường Du nhìn nhau một cái, đều sợ hãi không nói nên lời.

“Tam gia!”. Trang Minh Thanh trèo lên cửa hang đang thiêu trong lửa, bị những mảnh tinh thạch ở nhiệt độ cao làm cho bỏng đến kêu la om sòm, vụng về trèo vào.

Lâm Cảnh Phong một tay cầm súng, đứng lặng yên nhìn chằm chằm vào khe hút gió.

“Không phải anh đã kêu bọn em về rồi sao?”. Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói.

Triển Hành, Đường Du và Hoắc Hổ đều trèo lên, Triển Hành nhảy vào cửa hang xong chẳng thèm để ý tới Lâm Cảnh Phong, chuyện đầu tiên là chạy tới kiểm tra Thôi Văn.

Đùi Thôi Văn trúng đạn, máu chảy ròng ròng, vừa nhìn đã biết ngay là do Lâm Cảnh Phong gây ra.

Lâm Cảnh Phong nói: “Mang gã xuống núi”.

Triển Hành gọi: “Thôi Văn!”.

Triển Hành tát Thôi Văn một cái, nhưng Thôi Văn đã hôn mê bất tỉnh rồi.

Đường Du túm cổ áo gã, hét lên: “Đồ khốn nạn! Anh tôi ở đâu!”.

Triển Hành cúi người xuống nghe ngóng: “Bị choáng rồi, kích điện cho gã có được không?”.

Lâm Cảnh Phong tức giận quát: “Lập tức mang gã đi tìm bác sĩ, em không nghe thấy sao!”.

Triển Hành: “Anh là ai đấy, lớn tiếng như vậy làm gì? Ba mẹ anh không có dạy anh ăn nói lễ phép à?”.

Lâm Cảnh Phong sững sờ.

Đường Du thả Thôi Văn ra, đứng dậy nói: “Tôi tới xin anh một việc”.

Lâm Cảnh Phong lạnh lùng bảo: “Tôi không biết anh trai cậu ở đâu, tôi chỉ tới làm việc của mình”.

Đường Du: “Xin anh giúp tôi tìm anh tôi, đưa anh ấy ra khỏi cơn nước lửa, được không? Tôi trả thù lao cho anh, giống như Trang Minh Thanh vậy”.

Lâm Cảnh Phong không lên tiếng, mặt mày xám xịt nhìn Triển Hành đang tất bật tay chân.

Đường Du lấy một tấm thẻ từ trong túi ra: “Trong này có sáu ngàn, là quân lương hai năm từ khi tôi làm sinh viên quốc phòng cho tới khi tham gia quân đội, giờ tôi chỉ có bấy nhiêu thôi, tôi phải phụng sự Hoa Nam Kiếm hai mươi bốn năm, sau này có bao nhiêu tiền đều sẽ đưa hết cho anh, giúp tôi cứu anh tôi đi”.

Triển Hành nghe mà muốn rớt nước mắt, cậu muốn quát mắng ngắt lời Đường Du, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra miệng được. Cậu lặng thinh hồi lâu, vén áo Thôi Văn lên, nói: “Cầu người không bằng cầu mình, Đường Du, lấy gậy kích điện ra đây, không chừng thằng cha này biết đấy”.

Lâm Cảnh Phong cầm lấy tấm thẻ của Đường Du, Đường Du xoay người điều chỉnh điện áp của hai cây gậy kích điện.

Phát minh của trường phái ru rú trong nhà trước giờ luôn là sản phẩm đa chức năng, Đường Du ấn gậy kích điện vào ngực Thôi Văn, nhấn mạnh nút mở điện, Thôi Văn giãy đành đạch như cá chết.

Thôi Văn đột ngột ho mạnh, mất máu quá nhiều lại thêm bị Cừu Nguyệt quất một roi ngay giữa ngực làm sắc mặt gã tái nhợt.

“Anh tôi đang ở đâu!”. Đường Du gào lên.

Thôi Văn: “Cậu… cậu… cậu… tới muộn rồi…”.

Trong khoảnh khắc ấy Đường Du chỉ cảm thấy máu toàn thân gần như ngừng chảy.

Triển Hành đẩy Đường Du sang một bên, ép hỏi: “Trong hang có những ai? Nói!”.

Thôi Văn: “Hành Vân… Cừu Nguyệt…”.

Trang Minh Thanh mở miệng: “Tam gia, em tôi ở trong đó sao?”.

“Tôi vừa mới biết thì ra ba mẹ tôi không có dạy tôi thế nào là lễ phép đấy”. Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói, đẩy kính râm lên rồi chạy vào hang đá.

Triển Hành ngẩng mạnh đầu lên, Lâm Cảnh Phong chỉ để lại cho cậu một bóng lưng trong cơn gió lớn.

Tiếng quát của Đường Du gần như nức nở: “Anh tôi ở đâu! Thôi Văn cái tên súc vật này!”.

Thôi Văn: “Phủ… Phủ Viễn…”.

“Không có ở Phủ Viễn”. Giọng một người đàn ông khác từ trên cao truyền xuống, Đường Du và Triển Hành đồng thời rùng mình sợ hãi.

Bốn người đàn ông mặc áo khoác lính màu vàng đất đứng ở bốn góc khác nhau, có ít nhất ba người mà Triển Hành biết: Tóc Đỏ, Mắt Xanh, Mũ Xanh, và một gương mặt xa lạ khác.

Đường Du quỳ trên mặt đất, níu cổ áo Thôi Văn, ngỡ ngàng ngẩng đầu lên.

Cậu im lặng giây lát, cuối cùng ngất xỉu, ngã trên mặt đất.

“Đường Du!”.

Tóc Đỏ nhảy xuống, Triển Hành vội che chở cho Đường Du, cảnh giác nói: “Đừng đánh cậu ấy”.

Mũ Xanh nói: “Ai dám đánh, đụng thế nào được đám trẻ ngày nay, để tôi xem nào! Ồ, tình cảm hai đứa tốt thế nhỉ?”.

“Bị sốt rồi”. Người thứ tư nói.

Trang Minh Thanh nhìn chốc lát, đột nhiên hỏi: “Sao lại là các anh, từ đảo Gấu Chó về à?”.

Người thứ tư cười hi hi, tung một đồng tiền xu trong tay, nói: “Sao lại chỉ đường lung tung cho bọn tôi thế, anh bạn, anh không có nghĩa khí chút nào hết trơn”.

Trang Minh Thanh biến sắc, vô thức nhìn đồng tiền xu trong tay người nọ.

Tóc Đỏ nói với Triển Hành: “Đây là ông chú tham tiền của cậu, có thể gọi anh ta là chú Tiền, Tiểu Đường làm sao thế?”.

Mũ Xanh đi lên kiểm tra, đáp: “Bị sốt rồi, các cậu đều không phát hiện à?”.

Triển Hành mù tịt lắc đầu, thử sờ trán Đường Du, phát hiện đúng là rất nóng.

Tóc Đỏ nói: “Xanh Lam và Xanh Lá đưa Tiểu Đường và người này xuống, giao người này cho cảnh sát địa phương. Bắt nốt thằng cha kia luôn đi, vướng víu”.

Mắt Xanh và Mũ Xanh buồn thiu “ừm” một tiếng, Mắt Xanh bế Đường Du, Mũ Xanh tiện tay xách Thôi Văn lôi lên chỗ cao.

“Anh cũng lượn xuống đi”. Tóc Đỏ lạnh lùng nói.

Tham Tiền cười bảo: “Đưa anh xuống nhé?”.

Trang Minh Thanh do dự: “Em… em gái tôi ở trong đó…”. Gã còn chưa dứt lời đã bị Tham Tiền đạp một cú bâng quơ vào giữa ngực, lập tức gãy xương sườn, phụt máu ngã xuống đất.

“Ê, đừng đánh lộn!”. Hoắc Hổ tức giận nói.

“Anh là ai nữa?”. Tham Tiền nghiêng đầu quan sát Hoắc Hổ.

Tóc Đỏ đưa tay ra hiệu: “Người nhà, lần trước là anh ta đưa Tiểu Đường về”.

Tham Tiền gật đầu.

Mũ Xanh ném Thôi Văn lên xe, quay lại xách Trang Minh Thanh, Tóc Đỏ nói: “Để cảnh sát xử lý hết đi, tuyết sắp rơi rồi, không biết đường núi có dễ đi không nữa”.

Chiếc xe việt dã sau núi nổ máy, Triển Hành nói: “Vậy… bọn cháu thì sao? Tiểu sư phụ của cháu còn ở bên trong”.

Tóc Đỏ khoanh hai tay trước ngực, trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Chủ tiệm, anh biết thằng nhóc này không?”.

Tham Tiền ngắm nghía thật kỹ Triển Hành, lát sau phát hiện ra điều gì đó, kinh ngạc thốt lên một tiếng rồi một tay che vai, một tay xòe sau đầu, một chân co lên, làm một tác hết sức cường điệu.

“Cậu là con trai của Lục Thiếu Dung?”. Tham Tiền đã phát hiện ra.

Triển Hành thật thà nói: “Đúng, vợ cháu đến… truy sát sư tỷ của anh ấy, đuổi vào trong hang rồi”.

Tham Tiền: “Vợ cậu là ai?”.

Tóc Đỏ: “Là thằng nhãi ban nãy đấy”.

Tham Tiền gãi đầu: “Vậy thì phiền rồi, anh cao to à, anh nói phải làm sao đây?”.

Lông Đỏ không vui: “Đừng đùn đẩy trách nhiệm, chuyện này thì liên quan gì đến anh ta”.

Tham Tiền nhún vai, Lông Đỏ nói tiếp: “Chưởng quầy, tôi xuống dưới. Anh ở ngoài tiếp ứng chứ?”.

Tham Tiền chẳng thèm để ý: “Anh cứ tự xem mà làm nha, tôi đi dạo loanh quanh, nhớ về nhanh nhé”. Dứt lời Tham Tiền vẫy tay với Lông Đỏ.

Lông Đỏ xoay người vào hang gió, hỏi tiếp: “Các cậu muốn vào không?”.

Triển Hành: “Đương nhiên!”. Cậu rút trường cung sau lưng ra, cùng Hoắc Hổ chạy theo Lông Đỏ.

“Chú sẽ không giết anh trai Đường Du chứ?”. Triển Hành lo lắng hỏi: “Cũng sẽ không giết sư phụ cháu đúng không?”.

Hoắc Hổ hiếm thấy khi mở miệng: “Nể mặt chút, để cho họ một con đường sống, họ đều không phải người xấu”.

Tóc Đỏ đón gió đi đầu mở đường, đang định nói gì đó, bỗng cảm thấy chân hụt xuống, vội thốt lên: “Coi chừng!”.

Lối vào hang gió đột ngột bị rẽ ngoặt, một đoạn hướng xuống bỗng nhiên dựng đứng chín mươi độ, Triển Hành còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Hoắc Hổ túm lại, Tóc Đỏ kéo Hoắc Hổ, Hoắc Hổ xách cổ Triển Hành, ba người treo lơ lửng ở rìa hang dựng đứng.

Tóc Đỏ cau mày: “Không có đường à? Cái hang này nhỏ thật…”.

Triển Hành cúi đầu xuống nhìn, gió lốc ù ù thổi từ dưới chân lên, mạnh đến nỗi làm cậu rớt cả nước mắt, cậu nói lớn: “Chắc phải nhảy xuống, anh buông tay thử xem anh Hổ, không sao đâu!”.

Tóc Đỏ hiểu ra, buông tay đầu tiên, mớ tóc ngắn của Triển Hành bị gió thổi rối tung, cậu giang hai tay, trải rộng tứ chi chầm chậm rơi xuống như một con diều người.

Sức gió và trọng lực rơi xuống triệt tiêu lẫn nhau, khi rơi tới đáy hang, gió lốc bốn phía thổi đan vào nhau, “phịch” một tiếng, Triển Hành rơi xuống đất.

“Đây là cái gì? Thang máy à?”.

Triển Hành lùi ra sau một chút, quan sát xung quanh, bốn miệng gió thiên nhiên hình thành trên vách đá, gió lốc vù vù đan xen, điên cuồng khua đụng trong hang ngầm hẹp dài, cuốn thốc lên trên.

Hoắc Hổ và Tóc Đỏ cũng chầm chậm đáp xuống.

“Sao biết bọn họ ở trong này?”. Triển Hành hỏi.

Cậu thò tay lấy tờ hóa đơn ra đặt ở giữa cửa hang, tờ giấy lập tức bị gió lốc cuốn lên trên, Triển Hành đã hiểu ra nguyên lý.

Tóc Đỏ trở tay cởi thanh kiếm lớn sau lưng xuống, hờ hững nói: “Cậu vẫn còn lắm tại sao quá nhỉ”.

Triển Hành bật cười tự giễu, Tóc Đỏ nói tiếp: “Có điều nhìn trông trưởng thành hơn rất nhiều, lần này không vẽ bậy lên cửa hang nữa à?”.

Triển Hành vội xua tay bảo quên đi, Hoắc Hổ thoáng nhìn qua lối ra ở đáy hang, bên trong ngợp một màu xanh đậm, khắp nơi đều là băng.

Tóc Đỏ nhỏ giọng nói: “Lạnh quá, hai người chịu nổi không?”.

Hoắc Hổ ngẫm nghĩ, rồi bắt đầu cởi quần áo, Triển Hành quay đầu lại, Hoắc Hổ vội vàng che đũng quần rón rén chạy vào góc khuất, nói: “Tạm thời đừng nhìn”.

Triển Hành: “…”.

“Nhìn cái coi mà nhìn cái coi mà…”. Triển Hành giơ điện thoại lên, mở chức năng chụp ảnh ra đuổi theo, Lông Đỏ mắng: “Đến giờ này rồi, đừng có quậy nữa”.

Lát sau, một con mãnh hổ đủn lưng Triển Hành, ra hiệu cậu đi nhanh, sau đó nghênh ngang xuất hiện ở lối vào, nhe răng cười.

Tóc Đỏ đi đầu, Triển Hành ở giữa, Hoắc Hổ bọc hậu, hai người một thú chầm chậm tiến vào khe băng màu xanh lam khổng lồ.

Có lông thật tốt, ấm áp quá chừng, Triển Hành lạnh đến độ răng va vào nhau lập cập, từ đêm qua cho đến giờ cậu gần như không ăn uống gì, bụng rỗng không lại hứng gió lạnh cả đêm, có cảm giác như đang giẫm trên bông, chỉ dựa vào lý trí mà chống đỡ.

Tóc Đỏ đưa tay sờ trán Triển Hành: “Cậu cũng hơi sốt rồi, lên trên trước chứ?”.

Triển Hành kiên quyết lắc đầu, đằng xa lại truyền đến một tiếng súng, kế tiếp là tiếng cột băng đổ sập.

Giữa khe băng là một hồ nước khổng lổ lấp lánh, nước trong hồ đã xuống đến âm độ, nhưng chẳng rõ vì sao lại không đóng băng, mặt hồ tỏa ra sương lạnh mù mịt, giữa lòng nước có vô số viên đá nhỏ lơ lửng tỏa ánh sáng lấp lánh, nhìn kỹ lại thì hóa ra chúng là vô số con sứa huỳnh quang nguyên thủy, đáy hồ không biết hướng ra đâu, lại còn cả những con cá có vảy phát sáng và vi sinh vật lưu hóa kỵ khí bơi đầy hồ, hình thành nên hệ một sinh thái tự nhiên.

Ánh sáng trong hồ chiếu lên khiến cả hang băng trở nên vô cùng thần bí, có chừng hơn ngàn cột băng nửa trong suốt, hoặc mang hình dạng đỉnh núi chập trùng, hoặc ngưng kết thành nhũ băng san sát, tất cả đều tỏa ra sương mù mờ mịt, băng trong hang được thiên nhiên trạm khắc thành vô số hình dạng khác nhau, nhưng đơn vị cấu thành đều là tinh thể băng hình lục giác.

Ngàn vạn năm trước, sau khi núi lửa phun trào, hơi nước dưới lòng đất bốc lên, rồi chịu tác động của áp suất cao mà từ từ đóng băng thành cảnh tượng kỳ diệu này.

Lâm Cảnh Phong cầm súng đuổi tới chỗ này, Cừu Nguyệt đã mất roi thép, bèn đổi sang súng lục giảm thanh, đứng ở bên kia hồ đối đầu với anh, ánh sáng hồ từ dưới hắt lên, chiếu vào gương mặt họ.

“Không có roi độc xà thì chị không phải đối thủ của tôi”. Lâm Cảnh Phong thuận tay xoay Chim Ưng Sa Mạc, lạnh lùng nói: “Đầu hàng đi, chị nhốt Hành Vân và Đường Sở ở đâu?”.

Sau khi chạy vào hang thì bụng Cừu Nguyệt cứ đau âm ỉ, lúc này không buồn trả lời, vịn vào một vách băng nôn khan.

Lâm Cảnh Phong cảnh giác híp mắt lại, chị ta tính giở trò gì nữa? Anh biết nơi này có rất nhiều người mai phục, có đến vài chục bóng người đang chuyển động sau những vách băng chằng chịt, nhất định là biệt thự Lam đã huy động toàn bộ tay chân cho chuyến này rồi.

Cừu Nguyệt nôn một lúc, sau đó ngước mắt nhìn Lâm Cảnh Phong đầy oán hận.

Lâm Cảnh Phong: “Là còn của ai?”.

Cừu Nguyệt lau miệng, lắc đầu.

Lâm Cảnh Phong: “Con ông già?! Chị mang thai con của ông già?”.

Cừu Nguyệt cười khổ.

Lâm Cảnh Phong cất súng: “Chị đi đi, tôi không giết chị, người chị bắt đang ở đâu?”.

Cừu Nguyệt tức hận hét lên: “Không liên quan tới mày! Bọn mày đã phản bội sư môn!”.

Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Tự chị cam chịu sao, cớ gì không phản kháng lão?”.

Cừu Nguyệt: “Lên hết cho tao!”.

Lâm Cảnh Phong lập tức rút súng, Cừu Nguyệt vừa dứt lời, lập tức có tiếng súng vang lên rào rào sau các kẽ băng, tiếng súng tiểu liên quét qua liên tiếp.  Lâm Cảnh Phong lướt tới trước, Cừu Nguyệt lách mình lùi ra sau, Lâm Cảnh Phong không nhìn mà giơ tay bắn xiên một phát, vỡ cột băng trên đầu một kẻ đứng đằng xa.

“A”. Có tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi bắn tung tóe, nóng rực phun lên mặt băng, lại có thêm năm sáu người từ phía sau vách băng lách mình lên tiếp ứng, Lâm Cảnh Phong nấp ra sau một kẽ hang, nổ súng đùng đoàng, không kiêng nể nương tay gì nữa, mỗi phát súng đều bắn xuyên lồng ngực một người.

“Kỹ thuật bắn súng của Tiểu Song là do tôi dạy, tôi cũng biết một phát bắn xuyên qua đầu đấy”. Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Chẳng qua không dùng thường xuyên thôi, các người muốn thử không?”.

Lâm Cảnh Phong vừa mở miệng, vách chắn che đằng trước lại có vô số viên đạn bắn xoẹt ra, tiếng súng nối tiếp nhau, ghim vách băng thành cái sàng, sau đó ầm ầm sụp đổ.

Cừu Nguyệt: “Không thấy đâu nữa, mọi người cẩn thận!”.

Cừu Nguyệt giật lùi về phía sau, Lâm Cảnh Phong sải bước nhảy ra, nghiêng người di chuyển thật nhanh, một gối khụy xuống đất, chân kia đạp nghiêng một góc, mượn xung lực trên mặt băng trượt đi, dáng người cao thẳng mượn lực đạp quét thành một đường vòng cung, hai tay cầm súng, mắt không nhìn, vừa di chuyển vừa bắn đùng đoàng liên tiếp.

Ngón tay Lâm Cảnh Phong lật ngược hai khẩu súng, cất vào.

Trong hang băng tất cả tiếng súng đều ngừng bặt.

Sau ba mươi ba phát đạn liên tiếp, đám tay sai nấp sau cột băng hoặc vách băng đều bị một phát xuyên tim, máu tung tóe khắp nơi, hệt như màu nước vẽ trên băng.

Thi thể dựa trên băng chầm chậm trượt xuống, máu tươi phun không bao lâu thì ngưng kết lại, sương mù ập tới, khiến những cái xác đó đông vào làm một với hang băng do quỷ thần tạo nên.

Bước chân Cừu Nguyệt xa dần, Lâm Cảnh Phong cúi đầu nhìn chằm chằm hồ băng, lặng thinh hồi lâu không nói.

Một vũng máu từ thi thể bên hồ từ từ chảy xuống, thấm vào trong hồ.

Bầy sứa trong suốt tỏa ánh huỳnh quang chầm chậm dập dìu, Lâm Cảnh Phong lấy một cái lọ thủy tinh từ trong túi áo gió ra, nó là bình đựng quà lưu niệm nhặt được ở trước viện bảo tàng Cố Cung.

Lâm Cảnh Phong khom lưng, vớt vài con sứa nhỏ vào trong lọ, đặt ở ven hồ, hờ hững nói: “Tiểu Tiện, chơi đủ rồi thì về đi, tiểu sư phụ phải giết người, đừng đi theo anh nữa, em không muốn nhìn đâu”.

Lâm Cảnh Phong đuổi theo Cừu Nguyệt vào con đường khác của hang băng, Triển Hành chầm chậm bước lên, nhặt lấy chiếc lọ, bỏ vào trong túi áo khoác.

Cậu nhìn đâu cũng thấy một mảnh mông lung, lòng quặn thắt khó chịu, sắp ngã khuỵu đến nơi.

Tóc Đỏ nhìn lướt qua, nói: “Tôi đi trước, hai người bám sau”.

Lâm Cảnh Phong đuổi theo Cừu Nguyệt vào một con đường đầy băng nổi, tiếng súng vang lên liên tiếp, Cừu Nguyệt vừa chạy vừa trở tay nổ súng, cột băng trên đầu sụp đổ ầm ầm, khối băng lạnh khổng lồ từ trên nóc sơn động rơi xuống đất vỡ tan tành.

Tiếng súng trỗi dậy, khắp con đường đầy những vụn băng bay ngang dọc, Lâm Cảnh Phong suýt bị văng trúng mấy lần, anh vừa né tránh vừa nổ súng, mục tiêu là băng ngưng kết trên đầu Cừu Nguyệt.

Cừu Nguyệt bị ngăn cản nên tốc độ chậm lại, ả ném một tấm thép hình lục giác ra, xoay vun vút lướt qua đỉnh đầu Lâm Cảnh Phong, ghim chặt vào đỉnh hang.

Lâm Cảnh Phong thầm kêu không ổn, vội giật lùi về phía sau, chỉ mấy giây tiếp theo, một tiếng nổ ầm ĩ vang lên, đỉnh hang rào rào sụp đổ.

Con đường dài sụp thành sáu khúc, Cừu Nguyệt chạy ra khỏi hang băng, hướng xuống nơi sâu hơn trong lòng đất.

Lâm Cảnh Phong bị nhốt ở giữa hai tầng băng nứt khổng lồ.

Triển Hành, Tóc Đỏ và Hoắc Hổ bị chặn ở lối vào bên ngoài hồ băng.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp