LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 66

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Dọc ranh giới Cát Lâm.

Một chiếc xe Jeep thuê chở vài người chầm chậm bò trên con đường núi, vừa lên tới núi cảnh tượng đã biến đổi, hiện tại vẫn chưa đến đợt không khí lạnh cuối cùng ở Siberia nên sườn núi còn khá ấm áp, lúc chạng vạng, trên đường mọc đầy những cây thông Picea Omorika và cây phong ướt đẫm, còn trên đỉnh núi phía xa mà mắt thường có thể thấy được lại bị bao phủ bởi một tầng sương khổng lồ xám xịt.

Lớp không khí đó giống như chiếc bóng của gã khổng lồ mùa đông rét mướt đè lên dãy núi, thấp thoáng gầm thét quấn theo băng tuyết và sương lạnh đến muộn, hình thành nên một khung cảnh kỳ lạ nguy nga.

“Các cậu không được đâu, thật sự không được đâu”. Trang Minh Thanh nói.

“Câm miệng đi anh giai”. Đường Du và Triển Hành đồng thanh quát mắng.

Trang Minh Thanh: “Hành động lần này của chúng ta không nhất định phải đánh đấm nhiều, nhưng cần phải chạy thoát. Như Tam gia sư phụ cậu…”.

Triển Hành: “Ai hành nghề như anh, trình độ chuyên môn quá kém cỏi, ngay cả chữ Tiên Bi cổ cũng xem không hiểu”.

Đường Du: “Chậm quá vậy, để tôi lái xe cho”.

Hai người đổi chỗ cho nhau, từ Liêu Ninh chạy một mạch thẳng tới ven rìa lãnh thổ, nơi này là địa giới của người Triều Tiên, không hiểu họ nói gì, đêm dần buông xuống, trong phạm vi mấy cây số xung quanh chỉ nghe được tiếng động cơ cùng với tiếng gió Bắc thét gào.

 Trên sườn núi đằng xa, có một căn nhà gác ba tầng đứng lặng thinh trong ánh mặt trời ấm áp, đó là văn phòng giới thiệu du lịch bản địa, Trang Minh Thanh nói: “Ấy ông anh à, phải lái từ bên phải sang, vượt qua con đường này, đường phía trước dẫn lên đỉnh núi, lên đấy là nhìn thấy Thiên Trì[1] rồi, chúng ta phải đi vào đường giữa để tới biên giới”.

Đường Du bẻ bánh lái, Trang Minh Thanh lại ở phía sau nhắc nhở: “Lái chậm thôi, đoạn đường này không bằng phẳng, thiếu cẩn thận chút thôi là tan xương nát thịt đấy. Này anh cao to, chúng ta đổi chỗ ngồi đi, lát nữa lên núi anh nghiêng sát vào vách núi nhé”.

Triển Hành dựa vào cửa sổ xe ngủ, Hoắc Hổ và Trang Minh Thanh đổi chỗ ngồi, Đường Du mở đèn xe trước, dưới chân là dốc núi dựng đứng cao chót vót, trên con đường đang chạy là tro núi lửa đen kịt tích tụ suốt cả ngàn năm.

Đường Du nói: “Sư phụ cậu cũng đi con đường này”.

“Cái gì?”. Triển Hành mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhìn thấy trên đường có mấy vệt bánh xe khác lăn qua.

Triển Hành cởi đai an toàn ra: “Không nhất định là bọn họ”, sau đó xuống xe định kiểm tra thì chợt dừng động tác.

Có một đứa bé khoảng bảy tám tuổi mặc quần áo đỏ ngồi trên một nhánh cây ven đường.

“Cậu nhìn thấy không, Đường Du?”. Triển Hành lẩm bẩm.

Đường Du đánh xe lùi lại, quay đầu xe, đèn xe chiếu sáng choang.

Đứa bé đứng dậy, đi chầm chậm theo vách núi, như muốn kêu họ theo sau nó, rồi nó dang hai tay ra lắc lư thân người đi vào trong bóng tối.

Đường Du nhìn Trang Minh Thanh một cái, mọi người đều không hỏi gì, hiện nhiệt độ bên ngoài đã xuống dưới không độ, không thể có chuyện trẻ con bình thường còn đi lại được, khả năng duy nhất chỉ có…

Hoắc Hổ nói: “Không chừng là thần linh trong núi, trước đây từng nghe nói rồi”.

Triển Hành cau mày hỏi: “Nó muốn dẫn chúng ta đi đâu? Có theo không đây?”.

Đường Du đắn đo chốc lát, rồi gạt cần số, lái chầm chậm đi theo đứa bé kia về phía trước.

“Núi Trường Bạch có thần linh sao?”. Đường Du vừa tập trung nhìn theo hướng đứa trẻ kia di chuyển vừa hỏi.

Triển Hành mở đèn buồng lái, cúi đầu xem bản dịch: “Có”.

“Núi Trường Bạch là địa bàn của người Mãn”. Triển Hành nói: “Bắt đầu từ đời Nỗ Nhĩ Cáp Xích, nơi này đã là núi thánh của người Mãn, Khang Hi và Càn Long đều từng làm văn tế đấy”.

Đường Du: “Tộc Tiên Bi có quan hệ gì với tộc Mãn thế?”.

Triển Hành: “Không có quan hệ gì hết, cho nên bản tư liệu này vô cùng quý giá, nó chứng minh một chuyện: Núi Tiên Bi không nằm ở núi Đại Hưng An, mà nằm ở núi Trường Bạch, suýt nữa đã bị hủy trong tay nhóm người của anh cậu rồi”.

Đường Du không biết chuyện này có ý nghĩa gì, cậu đạp chân ga, bảo: “Nói rõ chút đi”.

Triển Hành: “Ở nước ngoài có rất nhiều lý luận tìm hiểu về nguồn gốc tộc Tiên Bi, ba tôi từng tham gia thảo luận một thời gian, họ cho rằng, người tộc Tiên Bi đã tồn tại từ triều Hạ những hai ngàn năm trước, căn cứ theo ghi chép cổ xưa trong tộc của họ, nơi phát tích chính là núi Tiên Bi”.

“Tại thời kỳ sớm nhất, người Tiên Bi có tôn giáo và thần linh của riêng mình, về phần tín ngưỡng của họ là gì, chúng ta không sao biết rõ”. Triển Hành ngẩng đầu nhìn đứa bé phía trước một cái, thấy nó còn chưa bước vào mảng rừng cây tối tăm kia.

Hoắc Hổ hỏi: “Không phải tín Phật sao?”.

Triển Hành: “Đó là thời kỳ Bắc Triều nổi dậy, ngay từ đầu họ đã không tin Phật giáo, cho nên phần ghi chép này có thể sẽ vạch ra một bí mật lớn kinh thiên động địa về lịch sử dân tộc phương Bắc Trung Quốc, ví dụ như, có không ít học giả cho rằng núi Tiên Bi là thánh địa, họ tìm kiếm rất lâu trong hệ thống núi Đại Hưng An, nhưng không hề để ý tới núi Trường Bạch, bởi vì ngay từ đầu núi Trường Bạch đã là cái nôi của người Mãn, nên về cơ bản đã làm đứt gãy rất nhiều phỏng đoán nghiên cứu”.

Trang Thanh Minh chen miệng vào: “Trong thánh địa có thần linh của họ”.

Triển Hành gật đầu: “Bức thư kia đại khái nói như vậy đấy, trước khi người Tiên Bi tiến vào Trung Nguyên, họ thờ phụng vị thần linh khác, sau khi dòng họ Thác Bạt tôn sùng đạo Phật, thì vị thần linh này bị tộc Tiên Bi vứt bỏ, niêm phong trong núi Trường Bạch. Mấy thi thể mà các anh tìm được ở Đôn Hoàng chính là lính gác thánh địa Tiên Bi, họ tới vương mộ Ô Tôn để tìm một loài thực vật”.

Đường Du hỏi: “Thực vật gì?”.

Triển Hành lắc đầu: “Loài thực vật có thể kéo dài sinh mệnh cho thần linh của bọn họ, từ này tôi không dịch được”.

Đường Du nói: “Có dính líu tới xung đột tôn giáo không?”.

Triển Hành: “Có khi lại là vậy, cậu nghĩ xem, vào thời kỳ Ngũ Hồ thập lục quốc hơn một ngàn năm trước, Tiên Bi định cư ở vùng phương Bắc của Trung Nguyên, Phật giáo có xung đột với giáo phái nguyên bản của bọn họ, cuối cùng dòng họ Thác Bạt rời khỏi núi Đại Hưng An và lưu vực sông Nộn Giang[2], chuyển một vài món đồ quan trọng trong tộc giấu vào trong núi Trường Bạch, để tránh bị người Hán phát hiện, cứ thế cho đến mãi về sau, người ta đều tưởng những thứ ở trong núi Trường Bạch là của tộc Mạt Cát… cũng chính là địa bàn của người Nữ Chân, không ai nghĩ tới người Tiên Bi lại có được sự che chở này cả”.

Đường Du tăng tốc xe Jeep: “Bên trong liệu có nguy hiểm gì không?”.

Triển Hành đáp: “Có lẽ sẽ gặp được đồ đằng của họ từ hơn… một ngàn năm trước, cùng một vài thứ vu thuật, căn cứ theo bản dịch bức thư, bên trong từng có một người thờ cúng rất già, người thờ cúng đó đã chết rồi…”.

Triển Hành bỗng nhiên ý thức được cái gì, đánh mắt nhìn thẳng lên phía trước, tay Đường Du chợt dừng lại: “Không có nhắc đến đứa bé à?”.

Triển Hành: “Tôi cảm thấy không liên quan gì tới nó đâu… nó muốn dẫn chúng ta đi đâu thế?”.

Hoắc Hổ nói: “Anh thì thấy nó là chú bé nhân sâm, các cậu từng nghe nói chưa? Trên núi Đông Bắc, có rất nhiều nhân sâm thành tinh chạy lung tung… Coi chừng!”.

“A!”. Triển Hành và Đường Du cùng hét to.

Xe Jeep đột ngột đổ về phía trước, đồng tử Triển Hành tức khắc co chặt lại, phản chiếu vực sâu muôn trượng!

Đường Du đạp mạnh chân phanh, trong xe nháo nhào cả lên, Trang Minh Thanh sợ hãi la hét inh ỏi, con vẹt đập cánh kêu ầm ĩ: “Sò khô đâu… sò khô đâu…”.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trên sườn núi cách đó mấy chục mét, một sợi dây thừng dài có móc câu ba chân bay vút tới, “keng” một tiếng ghim chắc vào phía sau làm thành cái xà.

Đầu xe Jeep dốc đầu xuống, cả chiếc xe lấy phần sàn giữa làm trọng tâm, chầm chậm đổ xuống vực sâu.

Đường Du phát điên: “Chuyện gì vậy? Tính sao bây giờ! Chạy mau lên! Mau xuống xe!”.

Hoắc Hổ: “Xảy ra chuyện gì vậy! Để anh xem xem!”.

Trang Minh Thanh sợ hãi hét lên: “Anh cao to đừng nghiêng về phía trước! Sắp rơi xuống rồi!”.

Triển Hành: “Đừng nhúc nhích! Tất cả mọi người dựa vào lưng ghế! Đừng cử động!”.

Con vẹt: “Sò khô đâu sò khô đâu…”.

Triển Hành hét to: “Ngậm mỏ”.

Xe Jeep từ từ ổn định, đầu xe nghiêng một góc bốn mươi lăm độ rơi xuống vực sâu không thấy đáy, đèn xe biến thành hai cột sáng, rọi thẳng vào bóng tối vô biên.

Trong bóng tối dường như có con quái vật nào đó đang chòng chọc nhìn bọn họ.

Triển Hành: “Được…được rồi, để tôi nghĩ xem phải làm sao”.

Đường Du: “Mới nãy nơi này là đường! Tôi không có đi sai!”.

Triển Hành: “Tôi biết! Tôi không có quy kết trách nhiệm!”.

Đường Du: “Anh Hổ, anh mặt bàn ủi, các anh cẩn thận xuống xe đi”.

Triển Hành: “Không không! Cậu đừng lên tiếng, lúc này nghe tôi chỉ huy đi”.

Hoắc Hổ tuyệt đối không thể xuống xe, bằng không Hoắc Hổ vừa đi, cả chiếc xe sẽ bổ nhào xuống đáy khe sâu.

Triển Hành chầm chậm giơ tay lên, bấm một cái nút trước ghế lái, cửa sổ trên nóc xe từ từ mở ra, gió lạnh gào thét lùa vào.

“Mặt bàn ủi, anh trèo ra đi, đu ở phía sau đuôi xe”.

Trang Minh Thanh theo lời làm theo, chiếc xe Jeep giống hệt một cây cầu bập bênh, chầm chậm đổ về phía sau, Triển Hành lại nói: “Đường Du, cậu ra ghế sau, trèo lên cửa sổ ra khỏi xe”.

Lưng Đường Du ướt đẫm mồ hôi, cậu chầm chậm bò ra khỏi xe, lúc này xe Jeep mới coi là ổn định.

“Anh Hổ, anh có thể ra ngoài rồi, nhưng đừng xuống xe…”. Triển Hành liếc nhìn ra sau một cái, nửa thân xe vẫn còn mắc ở trên vách núi, Hoắc Hổ đẩy cửa.

Đường Du phát hiện ra sợi dây thừng, kinh ngạc hỏi: “Cái gì thế này?”.

Đầu kia của sợi dây thừng nối liền với đỉnh núi, Triển Hành đã hít thở được ổn định hơn, cậu chui ra ghế sau của chiếc xe Jeep trong cơn gió lạnh.

Bị một trận hú vía, Triển Hành thở hắt ra, nói: “Các anh xuống xe cả đi, không cần đu ghế sau nữa, sợi dây thừng này…”.

Đường Du cau mày, búng lên sợi dây thừng, Hoắc Hổ hỏi: “Kéo xe lên chứ?”.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đằng xa khẽ vang lên một tiếng, đầu dây ở chỗ cao trên vách núi cách đó mấy chục mét đứt lìa.

Đường Du: “Kẻ nào!”. Dứt lời cậu móc súng ra, Triển Hành còn chưa kịp phản ứng thì xe Jeep đã kéo theo dây thừng rơi thẳng xuống vực.

Đoạn cuối dây thừng bay ra vun vút từ trong bóng tối, quất một vệt lên mặt Triển Hành đến bật máu, ước chừng năm giây sau, có một tiếng trầm đục vang lên từ vực sâu dưới chân, sau đó loáng thoáng có tiếng nổ đùng đoàng.

“Tiểu sư phụ”. Triển Hành hô lên trong bóng tối: “Em biết là anh, qua đây đi”.

Không ai trả lời, chỉ có tiếng gió vù vù.

Xe mất rồi, không cách nào tiến về phía trước nữa, phần lớn trang bị của mọi người đều ở trên xe, mà xe thì đang dưới đáy khe sâu.

“Chúng ta phải làm sao đây?”. Đường Du mù tịt hỏi: “Tiểu Tiện, nghĩ cách coi”.

Triển Hành mặc kệ hết thảy, đạp vào vách đá trèo lên trên, Đường Du nói: “Đừng chạy lung tung, xuống đây!”.

Triển Hành bỏ ngoài tai, Hoắc Hổ vội theo sau cậu, gió thét gào quét qua bầu trời mênh mang và mặt đất tăm tối.

Trên đỉnh núi, sợi dây thừng được buộc vào một thân cây to, vẫn còn mắc lại đoạn cắt ngay ngắn, trên thân cây có khắc hai chữ:

Về đi.

“Em không về đâu”. Triển Hành thì thầm tự nói.

Đã gần hai giờ khuya, họ ngồi sau một tảng đá to chắn gió, trùm áo khoác run lẩy bẩy, chịu đựng cơn rét lạnh suốt cả đêm.

Hôm sau:

“Tôi cũng không về đâu”. Đường Du nói vậy.

Họ lặng lẽ nhúc nhích, chia nhau ăn chút gì lót dạ rồi tiếp tục lên đường, gió lạnh như đao cắt, quét qua tay như muốn vạch toác da, Đường Du lo lắng nhìn Triển Hành, thấy cậu chỉ có một chiếc găng đeo bên tay phải, lại còn hở ngón nữa chứ.

Trang Minh Thanh thấy lạnh, bèn làm một động tác: “Cho tay vào túi áo đi”.

Triển Hành xua tay bảo không sao, trời bắt đầu đổ tuyết, họ men theo đường núi đi xuống, chầm chậm bước vào đáy cốc, nơi đó có xác chiếc xe Jeep bị va đập đến nát tan, còn bốc cháy một trận, bị lửa thiêu ngùn ngụt suốt đêm, giờ chỉ còn là cục than ấm nóng.

Tay Triển Hành bị đông cứng đến đỏ hỏn, cậu lục lọi trong đống hoang tàn, tìm được ba lô leo núi, mọi người kiểm tra một lúc, hầu hết trang bị vẫn còn dùng được.

Nhưng máy tính xách tay của Đường Du thì đã vỡ tan tành.

Triển Hành hỏi: “Em gái anh đang ở trong tay chúng, đúng rồi, bảo tàng của tộc Tiên Bi ở chỗ nào?”.

Trang Minh Thanh nói: “Nếu xe không rơi hỏng, thì chạy qua con đường núi này sẽ tới”.

Triển Hành đeo kính râm lên, nói: “Đi thôi, cuốc bộ từ từ tới đó”.

Ngọn bên sườn của núi Trường Bạch chập trùng nhấp nhô, gần như không có đường đi, khắp nơi phủ kín rêu xanh và địa y mà chỉ vùng địa cực mới có, mỗi năm khi mùa hè tới, băng tuyết trắng xóa ở nơi này đều sẽ tan chảy ngấm vào đất, khiến trăm hoa thi nhau đua nở.

Mấy người tay không trèo lên mảnh đất tĩnh lặng đầy những bụi tro núi lửa, Triển Hành thoáng liếc xuống dưới, trong lòng chợt có chút không yên.

“Anh Hổ, hay anh về chỗ căn phòng du lịch đợi tụi em đi”.

Anh trai Đường Du gặp nguy hiểm, em gái Trang Minh Thanh không rõ tung tích, hai người họ đều không thể trở về, chỉ có mình Hoắc Hổ… Triển Hành thực sự không biết phải nói thế nào.

“Cậu coi thường đại ca hả”. Hoắc Hổ ở phía dưới nói lớn.

Triển Hành cười, không nói gì nữa cả.

Đường Du ở trên cao nhất cảnh giác quay đầu lại, một tay nắm sợi dây thừng leo núi, tay kia ra dấu thật mạnh kêu mọi người im lặng.

Tiếng gió thổi tới mang theo cuộc đối thoại ở phía xa, là giọng một người phụ nữ.

“Lão tam… vất vả quá…”.

Triển Hành bỗng giật mình, cố gắng trèo lên cao, cùng Đường Du áp vào một tảng đá, nghe được cuộc nói chuyện từ trong khe hở truyền lại.

Một tiếng súng vang lên, tất cả mọi người đều ngừng động tác.

Triển Hành nghiêng người chìa một tay ra vẫy vẫy.

Đường Du tìm tới chỗ phát ra âm thanh, đó là hai địa hình kỳ lạ do dung nham phun thành, trên một vạn tấn dung nham từ gần chục nghìn năm trước đã phun ra rồi trút xuống từ khe nứt nào đó, cuối cùng chảy thành một miệng khe hẹp dài, chỗ miệng khe sâu lõm xuống đó, ở chỗ sâu nhất có một lỗ khí khổng lồ.

Dung nham khoét mòn khối núi đá khổng lồ thành hai nửa, hình thành nên hai khe đá đối diện nhau như tấm bình phong, trong khe không một ngọn cỏ.

Đây là dạng địa hình đặc thù chỉ núi Trường Bạch mới có trong số rất nhiều các dãy núi lửa trên trái đất, mà nhóm người Triển Hành và Đường Du đang đứng ở trên một mặt bức “bình phong” đó.

Núi đá bị phong hóa lâu ngày, trong khe nứt truyền ra âm thanh, đồng thời có thể thoáng thấy cảnh tượng trong khe.

Trên mặt đất có một người nằm giãy dụa trong vũng máu, Triển Hành hốt hoảng không nhìn rõ đó là ai, nhưng Đường Du lại nhận ra, cậu làm một khẩu hình, nói chữ “Thôi”.

Thôi Văn lớn tiếng la hét kêu cứu, không kịp đề phòng bị Cừu Nguyệt quất một roi, sau một tiếng “pằng”, mọi thứ yên lặng trở lại, không rõ sống chết.

Cừu Nguyệt cười quyến rũ: “Lại còn ngàn dặm xa xôi đuổi tới tận đây nữa à, thật đúng là không tới đường cùng không tuyệt vọng, vợ của lão nhị đâu?”.

Lâm Cảnh Phong vẫn mặc áo khoác dài màu đen, đeo kính râm, trên gương mặt gầy không có bất kì biểu cảm nào, một tay cầm khẩu Chim Ưng Sa Mạc, không nói chuyện với Cừu Nguyệt mà tránh né chiếc roi dài như rắn độc quất tới, nhảy lên vách đá bên cạnh, giẫm vài bước lên đá núi, vóc dáng cao lớn chạy ngang trên mặt đất, hai chân giẫm mạnh lướt ngang qua, ba tiếng súng vang lên liên tiếp.

Cừu Nguyệt nhanh nhẹn né tránh, vung roi quất, một tiếng “xoẹt” vang lên, roi thép quất tới làm đá văng tung tóe.

Lâm Cảnh Phong khom người xuống, tiếp đất, lạnh lùng nói: “Muốn đánh cứ đánh, đừng có phí lời, người ta còn phải về nhà ôm vợ”.

Cừu Nguyệt duyên dáng bảo: “Chỉ sợ lần này cậu không còn đường về nữa đâu”.

Triển Hành giật thót tim, không dám thở mạnh, Đường Du dường như phát hiện ra điều gì đó, đưa tay đè đầu Triển Hành túm lên, ép cậu nhìn lên cao.

Triển Hành trông thấy đứa bé mặc đồ đỏ đứng ngay miệng hang, đứng im như tượng nhìn chằm chằm cuộc đối đầu của Cừu Nguyệt và Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong cũng phát hiện ra, kính râm trượt xuống sống mũi, trán đẫm mồ hôi, anh cau mày nheo mắt lại.

Cừu Nguyệt dường như phát hiện ra điều gì đó, bèn cất bước lượn vòng quanh, giống như một con báo mẹ chầm chậm bước tới gần Lâm Cảnh Phong.

Đứa bé mặc đồ đỏ nhìn bọn họ đầy thù địch.

Bên má trái của thằng bé đó là gương mặt non nớt như đứa trẻ bảy tuổi, nhưng bên má phải lại tóc bạc da mồi, hằn đầy nếp nhăn, không khác gì nửa gương mặt của bà lão bị xé xuống, rồi ghép mặt trẻ con vào.

 

Chú thích:

[1] Một hồ miệng núi lửa nằm giữa biên giới Trung Quốc – Bắc Triều Tiên, trên một hõm chảo ở đỉnh núi Trường Bạch. Tại Trung Quốc, hồ còn có tên là Long Đàm và thuộc địa phận của tỉnh Cát Lâm, còn ở Bắc Triều Tiên, hồ thuộc tỉnh Ryanggang (Lưỡng Giang).

[2] Nộn Giang là một dòng sông tại Đông Bắc Trung Quốc, chảy qua phần phía bắc của tỉnh Hắc Long Giang và một phần đông bắc của Nội Mông.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp