LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 61

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Mùa xuân tại Phan Gia Viên ở Bắc Kinh, người nước ngoài lui tới mua hàng nườm nượp không dứt, không khí Tết còn chưa tan, dây pháo nhựa vẫn treo dưới mái hiên nhà.

Trong núi không rõ năm tháng, khiến Triển Hành có cảm giác rằng thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, nhưng tính từ mùng ba Tết rời khỏi New York tới nay mới chỉ có mười ngày ngắn ngủi, hiện giờ còn chưa tới mười lăm tháng Giêng.

Cửa lớn của Thanh Vân Trai đóng chặt, Lâm Cảnh Phong một tay dắt Triển Hành, một tay cầm chiếc vòng hình miệng sư tử lên gõ xuống cánh cửa gỗ sơn đen, chẳng thấy ai đáp lại.

“Đi nghỉ cả rồi à?”. Triển Hành hỏi.

Lâm Cảnh Phong nheo mắt lại, chuyện này không khớp với phán đoán của anh, Hành Vân thân thể tàn tật, năm hết Tết đến lại là thời gian kinh doanh tốt nhất, hẳn sẽ không rời tiệm mới phải, chẳng lẽ anh trai cô ta xảy ra chuyện gì rồi? Anh quay đầu lại nhìn, không phát hiện người nào theo dõi hết.

Hàng chất đầy ba lô không có chỗ tiêu thụ, Lâm Cảnh Phong lặng lẽ ra khỏi Phan Gia Viên, vẫn nắm chặt tay Triển Hành như trước.

Lâm Cảnh Phong: “Anh phải liên lạc với chị Bân, cần bán đồ trong túi mới có tiền”.

Triển Hành: “Được bao nhiêu tiền, tiếp đến chúng ta làm gì?”.

Lâm Cảnh Phong: “Theo em thì sao?”.

Triển Hành ấp úng: “Ờ… tìm nơi nào đó ở trước đã?”.

Lâm Cảnh Phong hơi suy tư, gật đầu nói: “Được, anh đi coi thử”.

Triển Hành: “Để em hỏi cậu hai, nhờ cậu ấy tìm một căn nhà giúp chúng ta?”.

Lâm Cảnh Phong dở khóc dở cười, Triển Hành vội giải thích: “Chúng ta tự bỏ tiền ra, mua căn nhỏ chút thôi”.

Lâm Cảnh Phong nghiêm mặt nói: “Vợ ơi, em có biết “căn nhà nhỏ” ở Bắc Kinh bao nhiêu tiền không?”.

Triển Hành nghệt mặt: “Đắt lắm hả? Thế thì thuê cũng được”.

Lâm Cảnh Phong ngẫm nghĩ: “Thuê thì có thể suy nghĩ”.

Triển Hành nối thông điện thoại: “Hây, cậu hai hả?”.

Tôn Lượng: “Mày là đứa nào?”.

Triển Hành: “Củ cải! Cháu trai cậu nè! Con về Bắc Kinh rồi, cậu hai ới, cậu đang làm gì đó”.

Tôn Lượng: “Cháu trai? Ông đây làm gì có thằng cháu trai nào? Cút!”. Dứt lời Tôn Lượng ngắt điện thoại.

Triển Hành: “…”.

Lâm Cảnh Phong: “??”.

Triển Hành chỉ muốn gào um lên quăng điện thoại, nhưng cuối cùng cũng hiểu ra, mấy người này thông đồng với nhau cả rồi! Đáng ghét thật!

Lâm Cảnh Phong bảo: “Cậu em phớt lờ em à? Không sao, anh đi liên hệ thuê nhà, hôm nay tạm thời tìm một khách sạn ở trước đã”.

Triển Hành mặt mày ủ dột, điện thoại lại đổ chuông, là giọng của Lục Diêu.

Triển Hành: “Má cậu hai? Em ở Canada bị bà ngoại lấy thước đánh vào tay đấy hả?”.

Lục Diêu mếu máo nói: “Ấy, đừng nhắc nữa, anh trai, em đang ở nhà cậu hai”.

Triển Hành chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lục Diêu lại dịu dàng nhã nhặn nói: “Anh ơi, anh có thể qua đây một chuyến không? Nghe nói, Triển Dương và Lục Thiếu Dung…”.

Tôn Lượng giật lấy điện thoại, hỏi: “Không đùa nữa, bây đang ở đâu hả Tiểu Tiện?”.

Triển Hành tức giận nói: “Ông là ai đấy?”.

Tôn Lượng: “Được rồi được rồi, đưa cái địa chỉ, lát nữa cậu cho người tới đón bây”.

Triển Hành báo địa chỉ xong thì cúp điện thoại, mặt mày hằn học, Lâm Cảnh Phong mỉm cười hỏi: “Sao vậy?”.

Triển Hành: “Tạm thời về nhà cậu hai, tối nay ở lại nhà cậu ấy được không?”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu: “Đương nhiên, mang ít quà đến nhé? Đi thôi, chúng ta đi dạo trước đã”.

Lâm Cảnh Phong dẫn Triển Hành đi lang thang trong siêu thị, Triển Hành nói: “Chắc cậu ấy không ăn mấy thứ này đâu…”.

Lâm Cảnh Phong: “Có lòng là được rồi, không ăn thì cho cún ăn, dù sao quà cáp vẫn phải có, gặp cậu ấy phải nói gì nhỉ? Ngày trước ở bệnh viện chạm mặt lần đầu, cậu ấy không để ý tới anh”.

Triển Hành cười bảo: “Tính tình cậu ấy tốt lắm, có ra vẻ kiểu cách bao giờ đâu, cứ tự nhiên là được”.

Lâm Cảnh Phong thản nhiên nói: “Đó là đối với bọn em, biết đâu đối với người ngoài ông ấy còn chẳng buồn nói vài câu khách sáo nữa đó”.

Triển Hành nhớ tới một chuyện, nói: “Phải rồi, em gái em đang ở nhà cậu, lát nữa gặp mặt, anh nhất định phải chú ý một chuyện, đừng nói lỡ lời”.

Lâm Cảnh Phong: “?”.

Triển Hành: “Em gái em ấy, bình thường ghét người khác gọi nó là “cô bé” nhất, đừng coi nó như trẻ ranh, hơn nữa nó thích cậu hai em, anh cũng biết rồi đấy…”.

Lâm Cảnh Phong: “Biết, không được kêu nó nhỏ trước mặt cậu hai em chứ gì, hiểu rồi”.

Triển Hành: “Bằng không hậu quả sẽ tương đối nghiêm trọng!”.

Hai người mua đồ xong ra ngoài, Triển Hành ngồi, Lâm Cảnh Phong đứng, ở ngoài Phan Gia Viên hút thuốc trông như hai anh công nhân trẻ, mười phút sau xe tới, họ lên xe, nhanh chóng đi tới nhà Tôn Lượng.

Nhà Tôn Lượng hào nhoáng thênh thang, hai vị thái thượng hoàng và hoàng thái hậu Triển Hành, Lục Diêu cùng tới, có lẽ cả đời này Tôn Lượng không dám chê nhà cửa hiu quạnh nữa.

 Lần cuối hai anh em Triển Hành và Lục Diêu cùng nhau tới là vào trung thu năm năm trước, đến nay Tôn Lượng vẫn còn nhớ như in cảnh tượng bi tráng gà bay chó sủa, người giúp việc treo xà tự tử, vệ sĩ vung đao tự sát năm đó. Cho nên vừa nghe đến thánh giá của Triển Hành đã tới Bắc Kinh, việc đầu tiên Tôn Lượng làm là bài trí các phương án phòng bị cho chặt chẽ rồi mới dám cử xe đi đón.

Nhà họ Tôn:

“Nè!!!”.

“Tặng cậu đó!!!”.

Triển Hành la hét khuân quà vặt và đồ lưu niệm mua từ Quý Châu quăng lên bàn trà.

Tôn Lượng bảo: “Ái chà, giận cậu hả? Cậu bận việc thôi mà, nào nào, cho cậu hai ôm cái coi, mùng ba về nước mà lại chạy đi đâu mất tiêu thế hả thằng cháu lêu lổng này?”.

Lục Diêu bưng chén trà, dịu dàng cười nói: “Anh, anh làm vậy không được đâu, sao cứ trút thêm phiền hà cho cậu hai thế?”.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Tôn Lượng quan sát Lâm Cảnh Phong, nói: “Ngồi đi, cậu lừa thằng cháu tôi đi đâu thế hả? Cậu thành khẩn khai báo ngay…”.

Triển Hành lấy làm lạ: “Ủa, sếp Tôn, sếp có cháu hả? Đâu đâu, giới thiệu cho tụi em quen với?”.

Tôn Lượng kêu khổ thấu trời, xua tay nói: “Tiểu Tiện, rốt cuộc bây tính làm cái gì?”.

Triển Hành như một con ếch xanh cáu kỉnh, Lâm Cảnh Phong tự giác tiếp chuyện: “Chúng cháu định ở Bắc Kinh, làm hàng xóm với cậu hai”.

Tôn Lượng giống như nghe phải một câu chuyện hoang đường khủng khiếp, hết nhìn Triển Hành rồi nhìn sang Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong nói tiếp: “Chúng cháu đang tính thuê căn nhà, rồi đăng ký cho Triển Hành đi học”.

Tôn Lượng đã choáng váng hoàn toàn, lát sau nói với Triển Hành: “Củ cải! Mày tới Bắc Kinh không ở nhà cậu hai, lại đòi đi thuê nhà?”.

Lâm Cảnh Phong uống trà xong, xua tay nói: “Chúng cháu qua thăm ngài chút thôi, cháu đi trước đây ạ”.

Tôn Lượng ngạc nhiên: “Đi đâu?”.

Lâm Cảnh Phong lễ phép gật đầu: “Đi tìm môi giới nhà xem thử, Tiểu Tiện, tối nay em ở lại đây à?”.

Triển Hành: “Anh cũng về đây đi, cùng nhau ăn cơm nha”.

Lâm Cảnh Phong hơi lưỡng lự: “Được, anh sẽ cố gắng làm xong chuyện sớm rồi về”.

Tôn Lượng nhìn ngắm Lâm Cảnh Phong chốc lát, dường như hiểu ra gì đó, bèn gật đầu, đứng dậy bảo: “Để tôi kêu người đưa cậu đi?”.

Lâm Cảnh Phong mặc áo khoác vào: “Không cần, mọi người cứ nói chuyện đi, đồ đạc cháu gửi tạm ở đây nhé”. Dứt lời anh buộc túi đeo hông lên.

Tôn Lượng: “Nào nào, cậu tên Cảnh Phong phải không, cho cậu gói thuốc lá mà hút này”.

Lâm Cảnh Phong nhận lấy, cười nói: “Cháu cảm ơn”, sau đó rời khỏi nhà Tôn Lượng.

Lâm Cảnh Phong đi rồi, Tôn Lượng ngả lưng vào sô pha, nhìn ngắm Triển Hành như người xa lạ: “Được lắm thằng cháu, Tiểu Tiện, sao lại chạy ra ngoài? Không định về nhà nữa à?”.

Triển Hành kể lại tỉ mỉ chuyện ở New York cho Tôn Lượng, Tôn Lượng nghe xong thật lâu mới gật đầu đáp một tiếng: “Ồ”.

Triển Hành: “Con tính sau này sẽ sống ở Bắc Kinh hằng năm, rồi về New York ở vài tháng, thật ra Cảnh Phong rất tốt”.

Tôn Lượng nhận xét: “Rất mạnh mẽ, là thứ sức mạnh ngầm bên trong. Cậu hai nhìn lầm rồi, vẫn tưởng rằng tụi bây còn là con nít, giờ xem có vẻ đều biết suy nghĩ cả rồi”.

Lục Diêu nghi ngờ nói: “Anh ơi, anh sống tiếp được không đó?”.

Triển Hành: “Thì chẳng phải đang nghĩ cách đấy ư?”.

Tôn Lượng nói: “Tùy bây, sau này không hối hận là được”.

Lục Diêu chợt ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, nói: “Như vậy sao được? Thế này chẳng phải anh lập gia đình rồi sao? Trên thế giới này không có thuốc hối hận để uống đâu đấy anh trai”.

Tôn Lượng vỗ đùi Triển Hành: “Chúng ta có thuốc hối hận để uống đấy chứ, bây còn trẻ, chuyện sau này không gấp, được rồi, cứ như vậy đã, bây cứ vui đùa thỏa thích đi, chừng nào bây hết cầm cự nổi, cậu hai sẽ che chở cho bây, không có oang oang lên giọng người lớn với bây đâu, thôi, hai đứa cứ chơi đi”.

Tôn Lượng đứng dậy lên lầu, Triển Hành nói: “Cậu ấy đi gọi điện cho Lục Thiếu Dung à? Em tới nhà cậu hai làm gì thế?”.

Lục Diêu thấy Tôn Lượng đi rồi thì lập tức đập mạnh chén trà xuống bàn, làm nước trà văng tung tóe, chống nạnh hét ầm ĩ: “Bà đây vất vả lắm mới trốn được khỏi nhà! Có dễ dàng gì cho cam! Nếu không phải vì đi tìm anh, em làm sao ra nông nỗi này? Vừa xuống máy bay đã bị cậu hai tóm cổ, nhốt ở đây không cho đi đâu, toi rồi, vẫn phải cun cút về nhà rồi! Biết thế thà rằng đi trượt tuyết với đám Lisa còn hơn! Anh phải bồi thường tổn thương tinh thần cho em…”.

Tôn Lượng vội vã xuống lầu, Lục Diêu lập tức trở lại trạng thái đoan trang hiền thục: “Anh trai, anh xem em vì anh mà… thật là… ôi… anh cứ thế này khiến người khác lo lắng đó”.

Triển Hành cười muốn ngã ngửa trên sô pha, Tôn Lượng nói với người giúp việc: “Lấy ít bánh pudding cho thiếu gia ăn, Tiểu Tiện, vài ngày nữa hai người ba của bây sẽ tới đây, tiện thể đón Lục Diêu về luôn”.

Lục Diêu: “…”.

Triển Hành: “Há há há há…”.

Tôn Lượng lại đi lên lầu, Triển Hành đã sung sướng muốn điên rồi, Lục Diêu thì đau khổ khoét một miếng pudding sữa trên đĩa, ném thìa đi: “Ông trời rõ bất công!”.

“Em phải chấp nhận thôi…”. Triển Hành nói.

Lục Diêu: “Em cũng muốn yêu mà, hu hu hu…”.

Lục Diêu còn chưa nói hết thì bên ngoài vườn hoa nhà Tôn Lượng đã vang lên một giọng nói.

“Ê! Giao Triển Hành ra đây!”.

Triển Hành: “…”.

Lục Diêu: “Thằng cha nào vậy, bạn anh à?”.

Các vệ sĩ lớn tiếng mắng nhiếc, Triển Hành chạy ra khỏi nhà họ Tôn như một cơn gió, đích thân mở cánh cửa có chấn song, hô to: “Anh Hổ! Sao anh tới nhanh vậy?”.

Hoắc Hổ đáp: “Anh vừa gặp sư phụ cậu ở Phan Gia Viên, cậu ấy bảo cậu đang ở đây”.

“Tiểu Đường về nhà rồi chứ?”. Triển Hành hỏi.

Hoắc Hổ gật đầu: “Đưa thằng nhóc ấy về nhà rồi, các cậu thế nào?”.

Lục Diêu đi ra cổng, dòm ngó đầy hiếu kỳ, Hoắc Hổ lập tức ngây ra.

Lục Diêu mặc một chiếc áo liền quần giả da báo màu vàng nhạt, đi boot da, cổ quấn một cái khăn quàng lông cáo, đứng trước cửa hỏi: “Anh, đây là ai nữa?”.

Triển Hành giới thiệu: “Đây là anh Hổ, ông anh của anh, lần trước cho em xem hình rồi đó, anh Hổ, anh tính làm gì? Anh Hổ?”.

Hoắc Hổ bỏ kính râm xuống, chầm chậm tới gần Lục Diêu.

Lục Diêu: “???”.

Hoắc Hổ giống như tìm thứ gì đó vô hình giữa không khí, mũi hít hà, kề sát mũi vào cổ Lục Diêu, ngửi đầy mê say.

Lục Diêu tỏ vẻ ghét bỏ, khóe miệng giật giật, hơi né đi, Hoắc Hổ nhích lên theo, Lục Diêu không nhịn nổi nữa, đập một cái lên trán Hoắc Hổ, gào thét muốn điên lên: “Đồ biến thái…”.

Triển Hành sực tỉnh, cười to: “Em gái à… nãy tắm em vẫn dùng sữa tắm sữa bò hả?”.

Lục Diêu: “Anh… anh trai! Sao anh toàn quen mấy gã biến thái vậy!”.

Tôn Lượng đã quen Hoắc Hổ từ trước, năm ngoái Triển Hành đi Tây Tạng, chính là đi cùng chàng trai cao to này, sau nghe Dư Hàn Phong nhắc tới người này, biết chuyện dọc đường anh ta luôn bảo vệ Triển Hành, không có nuốt lời, bèn mời Hoắc Hổ ở lại.

Lúc cơm tối được dọn ra thì Lâm Cảnh Phong cũng trở về, trên trán Hoắc Hổ hằn dấu tay đỏ hỏn, mọi người cùng ngồi vào bàn ăn.

“Cậu kể truyện cười cho mấy đứa nghe nha”. Tôn Lượng buộc khăn ăn xong nói.

Triển Hành: “Kể chuyện cậu lại lòi thêm thằng cháu trai nào đó ấy hả?”.

Tôn Lượng bưng đĩa của Lục Diêu đến, cắt thịt bò cho cô bé: “Cậu sai rồi được chưa! Nhóc con cứ nhớ hoài!”.

Lục Diêu: “A a a, người ta cũng muốn nghe truyện cười trước bữa ăn của cậu mà”.

Tôn Lượng: “Không kể nữa không kể nữa, bị ghét rồi!”.

Người giúp việc bưng món Pháp thanh cao quý phái mà Lục Diêu yêu cầu lên.

Lâm Cảnh Phong và Hoắc Hổ nhìn một hàng dài dao dĩa đến ngớ người, Triển Hành bèn nói: “Hai anh cứ chọn đại cái nào thuận tiện là được, trước giờ em vẫn dùng cái này”.

Triển Hành chọn một cái dĩa lớn rồi bắt đầu ăn.

Lâm Cảnh Phong kéo đĩa Triển Hành lại, cắt thịt bò giúp cậu, mỉm cười nói: “Cũng là loạt truyện cười bắt đầu bằng con heo đó phải không?”.

Hoắc Hổ nhìn Lâm Cảnh Phong, không rõ vì sao cậu ta lại giúp Triển Hành cắt thịt bò, bèn hỏi: “Anh cắt giúp ai?”.

Triển Hành: “Anh tự cắt cho mình là được rồi”.

Tôn Lượng có chút xúc động, nghẹn ngào: “Diêu Diêu đã lớn nhường này rồi, vài năm nữa là có thể dẫn bạn trai tới ăn cơm chung”.

Lục Diêu: “…”.

Triển Hành vô cùng khổ sở nhịn cười.

Hoắc Hổ thấy vẻ mặt Lục Diêu có vẻ không tốt lắm, vội dốc lòng an ủi: “Trông cô nhóc còn nhỏ lắm mà”.

Lâm Cảnh Phong quay đầu sang kề sát miệng vào tai Hoắc Hổ nhỏ giọng nhắc nhở: “Không được nói nó nhỏ, nó sẽ nổi cáu đấy”.

Hoắc Hổ vội gật đầu, lòng tốt thiếu chút đã làm hỏng chuyện,.

Tôn Lượng nói: “Nào, mọi người đừng khách sáo, rượu đỏ này khá ngon, Diêu Diêu vẫn còn là con nít, không uống nhiều rượu được”.

Vẻ mặt của Lâm Cảnh Phong và Triển Hành cùng một lúc trở nên hết sức kỳ quái, cố nhịn cười nâng ly.

Lục Diêu u ám thở dài, nở một nụ cười dịu dàng: “Diêu Diêu cũng coi như lớn rồi, may mà cậu hai vẫn mãi không già…”.

Tôn Lượng mỉm cười đáp: “Ây, đương nhiên rồi! Còn nhớ hồi nhỏ không? Con còn kêu cậu hai chơi mấy trò nhà cửa bếp núc cơ mà”.

Lục Diêu: “…”.

Triển Hành phụt một tiếng, vội vàng lấy khăn ăn lau miệng, Tôn Lượng hoàn toàn không nhận ra tâm tình hiện tại của Lục Diêu, nói tiếp: “Con mua một đống cốc chén, mâm bát, nấu cơm cho cậu hai ăn, nhất định bắt cậu hai ngồi trên thảm, uống rượu cốc-tai do con pha chế, kết quả bị xe điều khiển từ xa của anh con đụng đổ, làm con khóc om sòm cả một buổi chiều”.

Triển Hành rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, phụt hết cả rượu ra ngoài, cười sằng đặc như điên.

Lục Diêu hít sâu, nắm lấy góc bàn, cuối cùng mỉm cười nhìn Triển Hành: “Cậu hai không nói con cũng… không còn nhớ rõ nữa, haha… anh hai?”.

Triển Hành ngừng cười ngay lập tức.

Cơm tối xong, Tôn Lượng rốt cuộc cũng lải nhải kể hết chuyện hồi nhỏ của Lục Diêu, mọi người cảm thông nhìn Lục Diêu, sau đó giải tán.

Lục Diêu chịu đả kích quá lớn, ngồi trong vườn hoa với trạng thái ngơ ngẩn.

Lâm Cảnh Phong và Triển Hành ở lầu hai, Triển Hành từ trên ban công nhìn xuống một cái, Lâm Cảnh Phong nói: “Em không đi an ủi con bé à?”.

Triển Hành ngẫm nghĩ, không nói gì.

Lâm Cảnh Phong lại hỏi: “Hai đứa đều rất thân với cậu hai mình à?”.

Triển Hành gật đầu: “Ngày lễ Phục Sinh và nghỉ hè hàng năm em đều ở Bắc Kinh, Lục Thiếu Dung cho bọn em tới, nhưng mấy năm Diêu Diêu mới chịu tới một lần”.

Lâm Cảnh Phong ôm eo Triển Hành từ phía sau, hỏi: “Chẳng phải cô bé thích cậu hai sao? Tại sao không theo em tới làm khách hàng năm thế?”.

Triển Hành mờ mịt đáp: “Không biết nữa, Lục Thiếu Dung bảo nó tới, nhưng nó chỉ lắc đầu, tâm tư con gái ai mà hiểu thấu được chứ? Em ra chơi với nó đây”.

Lâm Cảnh Phong: “Anh Hổ đi rồi, em xem”.

Mùa xuân hoa cỏ đâm chồi nảy lộc, Lục Diêu mặc váy ngủ, để chân trần ngồi trong vườn hoa cầm một cái xẻng nhỏ đào đất, chỗ đó có hoa tulip mà Triển Hành và Lục Diêu trồng khi tới nhà Tôn Lượng chơi vào mười năm trước, khi Lục Diêu mới sáu tuổi.

Tôn Lượng còn đặc biệt dành riêng một khoảng vườn nhỏ cho họ, để hai anh em trồng hoa ở đây. Mỗi lần đi công tác, Lục Thiếu Dung đều mang về một giống hoa châu Âu, Triển Hành trồng ở nhà mình, rồi lại tới nhà Tôn Lượng trồng.

Lục Diêu vừa xúc đất vừa lẩm bẩm: “Chờ tulip lớn thành biển hoa rồi, mình sẽ có thể kết hôn”.

Nhưng vườn hoa tulip cây héo cây chết, thời tiết không hợp, dù Tôn Lượng đã thuê cả nông dân chuyên trồng hoa tới chăm sóc cũng không thể giữ được màu hoa tươi đẹp, huống chi là lớn thành cả biển hoa.

Hôn lễ của Lục Diêu cũng xa xôi vô cùng, không biết đang ở nơi nào.

Hoắc Hổ uống Rafael Mora (sữa tươi cao cấp hai trăm đồng sáu hộp), ăn thịt bò khô Úc chất lượng vàng của nhà Tôn Lượng, đứng ở một góc vườn hoa nhìn hồi lâu.

“Ê, cho em nè”. Hoắc Hổ cao to vạm vỡ cũng ngồi xổm xuống, đưa cho Lục Diêu một con sâu.

Lục Diêu phũ phàng nói: “Đây là con thiêu thân chứ không phải bươm bướm, xin anh đấy, làm ơn thả nó ra đi, đáng thương quá”.

Hoắc Hổ hỏi: “Em đang làm gì vậy?”.

Lục Diêu nhỏ giọng đáp: “Em đang chăm sóc hoa của em”.

Hoắc Hổ lại hỏi: “Chăm sóc nó để làm gì?”.

Lục Diêu: “Chờ khi nào chúng nở thật nhiều hoa, em sẽ có thể kết hôn, hoa để dùng trong hôn lễ”.

Hoắc Hổ: “Kết hôn với ai?

Lục Diêu trợn mắt: “Với Obama”.

Hoắc Hổ: “Ngựa[1] gì cơ? Phi nhanh không?”.

Lục Diêu: “…”.

Lục Diêu đi tới trước hành lang, ngồi cạnh cửa sổ sát đất, nhìn vườn hoa đến ngây người.

Hoắc Hổ cũng tới ngồi bên cạnh cô bé.

Lục Diêu nhìn ngó Hoắc Hổ: “Obama không có phi nhanh như thảo nê mã[2], thảo nê mã chính là phiên bản thăng cấp tốc độ gấp bốn lần so với Obama, hiểu chưa?”.

Hoắc Hổ ù ù cạc cạc gật đầu: “Cố lên”.

Lục Diêu: “Anh cao to này, anh có thích người nào không?”.

Hoắc Hổ: “Không có, trước kia từng có, giờ không thích nữa, phụ nữ là mầm họa”.

Lục Diêu bĩu môi nói: “Thế đàn ông thì tốt lắm chắc… anh là đại ca của anh trai em hả? Bình thường các anh đi đâu chơi? Quen nhau thế nào?”.

Hoắc Hổ ngẫm nghĩ rồi nói: “Trước kia anh ở Thổ Phồn, từng thích một người phụ nữ, cô ấy sinh cho anh ba đứa con…”.

Lục Diêu nhướng mày: “Chính là Tây Tạng hả?”.

Hoắc Hổ nói: “Ừ, Tây Tạng”.

Lục Diêu: “Về sau vợ anh thế nào, anh chị ly hôn à?”.

Triển Hành ở trên ban công nói: “Không được, em phải tìm cách xua anh ấy đi”.

Lâm Cảnh Phong cười nói: “Em lo thừa như vậy làm gì, một người là anh kết nghĩa của em, một người là em gái em…”.

Triển Hành: “Lừa ông à! Anh Hổ đến dùng tờ tiền nào cũng không phân biệt được, không có gì còn đỡ, lỡ em gái em thích anh ấy thì sao, đi theo anh ấy hít gió mà sống hả? Không được! Tuyệt đối không được!”.

Lâm Cảnh Phong kéo tay Triển Hành lại, mỉm cười nhìn cậu.

Triển Hành: “Em phải có trách nhiệm với em gái em!”.

Lâm Cảnh Phong: “Tình yêu là chuyện của cá nhân mỗi người, em yêu ạ”.

Triển Hành: “Em gái em vẫn còn là trẻ con! Nó vốn chưa thể hiểu tình yêu là gì, đối với cậu hai em cũng thế! Em thấy em phải bắt đầu hướng dẫn nó rồi…”.

Lâm Cảnh Phong chợt nói: “Ba em cũng nghĩ vậy về em đấy, mấy câu vừa rồi thật sự rất giống giọng điệu của ba em”.

Triển Hành ngẩn người, nhớ tới lời dạy của Triển Dương và Lục Thiếu Dung, cùng với việc hai người phản đối quan hệ giữa cậu là Lâm Cảnh Phong, đột nhiên hiểu ra gì đó.

Cậu cười đầy mỉa mai, nói: “Em hiểu rồi”.

Lâm Cảnh Phong: “Thật ra anh Hổ cũng không tồi, nhìn lại đi, anh nghĩ em gái em chẳng qua là cần một người tâm sự thôi”.

Hoắc Hổ: “Ly hôn nghĩa là gì? Mấy đứa con của anh và cô ấy… đều ngã bệnh”.

Trong lòng Lục Diêu hơi hốt hoảng: “Chữa khỏi không?”.

Hoắc Hổ buồn bã nói: “Con trai, con gái đều bị, trên mặt mọc đầy lông…”.

Lục Diêu kinh ngạc: “Là hiện tượng lại giống[3] đó, cả mấy đứa con của anh đều bị vậy hết à? Sao lại thế chứ? Em nhớ đây là trường hợp hiếm lắm mà”.

Hoắc Hổ gật đầu, hồi tưởng lại chuyện xưa: “Anh muốn nuôi lớn tụi nhỏ, nhưng sau đó… vợ anh dìm chết tụi nó mất rồi”.

Lục Diêu hét “a” một tiếng, không cầm được nước mắt: “Tại sao lại tàn nhẫn vậy chứ?”.

Hoắc Hổ gục đầu nói: “Lúc anh rời khỏi cung Potala, cô ấy thừa lúc anh không hay biết, đã đưa đám nhỏ tới hồ Namtso, tự tay dìm chết chúng, rồi nhận nuôi hai đứa bé khác, nói với người ngoài rằng đó là con của tụi anh…”.

Lục Diêu che miệng, sờ đầu Hoắc Hổ đầy cảm thông.

Hoắc Hổ nói: “Cho nên anh mới… không còn thích ai nữa. Anh rất thích chơi với mấy đứa nhỏ, anh trai em và em đều là những đứa trẻ đáng yêu”.

Lục Diêu nhận thấy tiền căn hậu quả của chuyện này thực sự chẳng có đầu đuôi gì hết, không ăn khớp với nhau, Hoắc Hổ lại nói: “Đừng nghĩ nữa, em phải cố gắng lên!”.

Lục Diêu rưng rưng nước mắt, gật đầu.

Ngoài tường rào nhà Tôn Lượng, trên đầu tường có một con mèo hoa màu trắng sữa đang ngồi, Hoắc Hổ nhìn một lúc rồi xắn tay áo tới gần, vạch đuôi nó lên xem.

Con mèo hoa kia vểnh mông, chẳng hiểu chuyện gì, quay đầu nhìn Hoắc Hổ.

Hoắc Hổ thất vọng nói: “Đực à”.

Mèo hoa: “?”.

Mèo hoa kêu “meo” một tiếng, Triển Hành ở trên cầu thang nói: “Lục Diêu, vào uống sô-cô-la nóng này, bên ngoài lạnh lắm”.

Lục Diêu uể oải đáp “vâng” một tiếng, gọi: “Anh Hổ, uống gì ấm ấm không?”.

Hoắc Hổ vẫn còn ở ngoài vườn hoa, do dự một lúc lâu, dường như đang suy nghĩ một vấn đề khó khăn gì đó, bèn xua tay nói: “Các em cứ uống đi, kệ anh”.

Mười một giờ đêm, hai anh em ai về phòng nấy, Triển Hành nắm cậu nhỏ của Lâm Cảnh Phong, nằm trên giường mơ mơ màng màng, nghe thấy bên ngoài vườn hoa…

“Meo”. Chú mèo vàng to lớn thích thú kêu lên.

“Meo”. Chú mèo hoa trắng sữa kêu dịu dàng: “Meo…”.

“Meo meo meo”. Tiếng hai con mèo đực gọi xuân.

“Meo!”. Mèo hoa kêu đầy sợ sệt.

“Meo!!!”. Mèo hoa xù lông, có vẻ bị làm đau rồi.

Lâm Cảnh Phong: “Mùa xuân đến rồi”.

Triển Hành: “Ồn muốn chết”.

Triển Hành quăng gối, hét to: “Anh Hổ! Nhỏ giọng chút đi!”.

Âm thanh nhỏ dần, ngoài vườn hoa, mèo hoa trắng sữa vừa như muốn bỏ chạy lại vừa lưu luyến không rời, do dự kêu “meo” một tiếng.

Mèo vàng to lớn đưa chân trước ra, mạnh mẽ ôm lấy mèo hoa, ba cái chân còn lại cào đất, nửa tha nửa ôm mang mèo hoa vào trong hẻm nhỏ.

 

Chú thích:

[1] Chữ “ma” trong Obama phát âm giống “mã” (ngựa).

[2] Thảo nê mã (草泥马) là từ cư dân mạng Trung Quốc thường dùng để thay thế cho từ 肏你妈 (một từ chửi bậy, tương đương Fuck you) do có cách đọc gần giống nhau, nhằm tránh kiểm duyệt trên mạng, đồng thời đây cũng là tên loài lạc đà Alpaca của Nam Mỹ.

[3] Hiện tượng một số đặc điểm của tổ tiên xa xưa bỗng nhiên xuất hiện ở con cháu.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp