LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 60

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

“Trương Soái còn đang hôn mê!”. Triển Hành bị hổ lớn kéo lùi ra sau.

Lâm Cảnh Phong: “Cứ kệ đi, mọi người cẩn thận!”.

Đứa bé bò tới gốc cây thần, Lâm Cảnh Phong trở tay vung một đao, đứa bé nhìn Đường Du gào lên, nhức tai đến mức mọi người thiếu chút thổ huyết, âm thanh đi dần theo hướng Đường Du, chẳng mấy chốc Đường Du đã choáng váng quay cuồng, ngất xỉu tại trận, ngã nhào xuống đất.

Lâm Cảnh Phong hét lớn một tiếng, tung người nhảy lên, vung dao bổ thẳng vào đứa bé máu, đứa bé xanh lập tức xoay người, trừng mắt với Lâm Cảnh Phong, há miệng để lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn.

Lâm Cảnh Phong đâm một đao vào miệng đứa bé máu, một trong hai cái đầu của nó nhả ra làn sương màu xanh lục, Lâm Cảnh Phong giơ tay chắn, chiếc vòng trầm hương trên tay rơi lả tả xuống đất.

Đứa bé máu đột ngột bổ nhào tới, cắn mạnh vào cổ tay Lâm Cảnh Phong.

“A a a”. Lâm Cảnh Phong mặc kệ bàn tay bị cắn, tay trái xoay thanh đao, tay phải giật mạnh, chém bay đầu huyết anh xuống đất!

“Tiểu Tiện! Chạy mau!”.

Lúc này lại có vô số con Nao bánh tông nhào tới, Lâm Cảnh Phong hít sâu một hơi, rút một khẩu súng lục ra, bắn đùng đoàng sáu phát liên tục, mỗi viên đạn đều ghim chuẩn xác vào đầu một con Nao, não tóe ra đen xì.

Con Nao này vừa chết, đồng loại lại tràn lên dữ dội hơn, tranh nhau gặm nhấm não đồng loại. Càng ngày càng có nhiều Nao bánh tông đột phá cấm địa, ra sức kéo rễ cây cổ thụ, làm cho cả gốc cây ngả nghiêng.

Cổ anh màu xanh lục thét gào đầy đau đớn, Lâm Cảnh Phong đứng đầu hàng ngũ, phun ra một ngụm máu, bị sóng âm hất văng đi thật xa, ngã xuống đất không ngừng run rẩy.

Hổ lớn tức giận gầm gừ xông lên, đứa bé lại gào một tiếng chói tai, trong khoảnh khắc thân hình hổ lớn dừng giữa không trung, nó đã bị đứa trẻ huơ tay đánh trúng bụng, xương sườn lập tức gãy rời, té ngã dưới gốc cây.

Cổ anh dừng bước.

Triển Hành thở phì phò, đứng dưới gốc cây, trong tay cầm một vật lấp lánh ánh vàng.

“Mày có một nửa là cương thi”. Triển Hành thở dốc nói: “Mày không sợ cái này à? Tới đây nào?”.

Cổ anh lùi lại, Triển Hành cầm xương Phật tiến lên một bước, trong đôi mắt cổ anh toát ra nỗi sợ hãi, nó há cái miệng đầy răng nanh, muốn gào lên nhưng không gào được.

Trong lòng Triển Hành dâng lên một cơn rét lạnh, tay cầm xương Phật, tiến thêm bước nữa, cổ anh lùi khỏi phạm vi thần thụ.

Ngay giữa thời khắc tối tăm nhất trước lúc bình minh, sao trời khuất bóng, mọi người nằm la liệt trên mặt đất, Triển Hành thậm chí còn không biết phải làm thế nào, chỉ đành cầm khúc xương Phật chần chừ do dự.

Lâm Cảnh Phong khó nhọc ho ra một ngụm máu: “Em chạy mau, Tiểu Tiện!”.

Triển Hành run lẩy bẩy: “Em… em… em không chạy, em phải… làm sao bây giờ?”.

Cậu nhìn thấy thóp trán của đứa bé căng phồng lên, bèn nghĩ ra một cách, nếu mình đâm xương Phật vào, liệu có thể xử được nó không?

Triển Hành gỡ trường cung sau lưng xuống, lá cây đa vang xào xạc.

Cậu lắp xương Phật lên dây, kéo căng trường cung, cổ anh như biết mình sắp tới số rồi thì sợ hãi nhìn chằm chằm Triển Hành đến run rẩy, miệng há mấy lần, nhưng không phát ra tiếng gì.

Rễ phụ của cây đa dịu dàng đưa lên, nhè nhẹ quấn lấy bàn tay phải đang kéo cung của Triển Hành, một cọng rễ cuốn xương Phật trên tay cậu, rút nó ra.

“Thật xin lỗi”. Có giọng phụ nữ vang lên: “Con ta gây họa rồi”.

Triển Hành ngẩng đầu nhìn đại thụ: “Ai đấy? Bà là ai?”.

Người đàn bà khẽ ngàng đáp: “Ta”.

Triển Hành nhìn Bặc Mẫu trong thân cây: “Là bà đang nói chuyện với tôi sao?”.

Bặc Mẫu đáp lại: “Phải”.

Lâm Cảnh Phong: “Em… Tiểu Tiện… em đang nói chuyện với ai vậy?”.

Triển Hành mù mịt lắc đầu, dường như chỉ có mình cậu nghe thấy tiếng nói của Bặc Mẫu.

Giọng nói dịu dàng của Bặc Mẫu truyền vào đầu Triển Hành: “Nó là con gái của ta, Thần Quang Cổ đang ở trong cơ thể nó, cậu có thể giúp ta một việc được không?”.

Triển Hành: “Chẳng phải bà đã chết rồi ư? Sao lại sinh con được?”.

Bặc Mẫu nhỏ giọng đáp: “Linh hồn ta dung hòa cùng thần thụ vạn cổ, Đại Tư Tế của ba trăm năm trước đeo mặt nạ lên, bị Cung Thương nhập vào người, sau khi bày bố tinh quan trận xong vẫn không chịu đi khỏi, nấn ná ở nơi này thật lâu…”. Giọng bà từ từ nhỏ dần.

Triển Hành dường như nghe được tiếng bà thở dài.

Triển Hành hỏi: “Cung Thương là… ai?”.

Bặc Mẫu: “Không nhắc đến cũng được, người cũng đã chết rồi. Ta vẫn cứ… ngủ mãi, nếu không nhờ có thứ trên tay cậu, có lẽ ta sẽ không bao giờ tỉnh lại, nếu không nhờ cậu, chắc ta sẽ mãi mãi ngủ say, xin lỗi. Nao nơi này rất đông, con bé chỉ muốn tìm bạn chơi, không ngờ lại khiến đám Nao bị thi biến nhiều đến vậy… Trẻ nhỏ vô tội, nó còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, ta xin lỗi”.

Triển Hành: “Vậy tôi… phải làm sao đây?”.

Bặc Mẫu: “Lấy Cửu Vân Châu trong mình nó ra, mới có thể cởi bỏ trói buộc trên Thần Quang Cổ”.

Triển Hành: “Định Thi Châu của bà đang ở trên người nó à?”.

Bặc Mẫu đáp: “Ừ”.

Rễ cây trả xương Phật cho Triển Hành, bế đứa bé lên, đứa bé há to miệng dưới sự uy hiếp của xương Phật.

Triển Hành nhìn đám răng nhọn hoắc của nó mà run rẩy không ngừng, Lâm Cảnh Phong lảo đảo đứng dậy, nói: “Tính làm gì?”.

Triển Hành nói: “Móc viên châu từ… trong miệng nó ra”.

Lâm Cảnh Phong nhìn chốc lát, rồi đưa tay vào, lấy ra một viên châu màu xanh biếc lấp lánh ánh sáng.

Một con bọ cánh cứng từ trong trán đứa bé vỗ cánh bay ra, lượn vào bầu trời đêm.

Đứa trẻ ngoan ngoãn khép miệng lại, nhắm hai mắt, Định Thi Châu bị rễ cây lấy đi.

Giọng Bặc Mẫu lại vang lên lần nữa: “Cảm ơn các cậu, những người ngoại tộc”.

Lần này Lâm Cảnh Phong cũng nghe thấy: “Bặc Mẫu? Là bà đang nói chuyện sao?”.

Triển Hành: “Con gái bà… có tên không? Tên nó là gì?”.

Bặc Mẫu: “Tên nó là Niệm Thương, vất vả cho cậu rồi, tổ tiên người Bặc chúc các cậu trọn đời bình an”.

Rễ cây đa rào rào cuốn tới, cạnh người Bặc Mẫu trên thân cây xuất hiện một cái hốc nhỏ khác, rễ cây bế đứa bé đang nằm yên tới cạnh thân cây, đặt nó vào hốc chung với Định Thi Châu, tiếp theo từng lớp từng lớp phủ kín miệng hốc.

Cấm địa trở lại trạng thái tĩnh lặng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, trên đỉnh vách đá, ánh mặt trời bình minh nhuộm đỏ nửa ngọn núi.

Gió thổi không ngừng, lá cây xào xạc, ban mai sâu thẳm, xác la liệt đất, có người có thú, có công có thụ, cả đoàn người ngã hết, chỉ còn mỗi Triển Hành và Lâm Cảnh Phong.

Hoắc Hổ tỉnh lại đầu tiên, cả người trần trụi, Triển Hành trèo lên vách đá lấy quần áo cho anh, sau khi Hoắc Hổ mặc xong xuôi thì Trương Soái cũng tỉnh lại.

Trương Soái dùng thuốc cầm máu cho em trai, rồi giúp Hoắc Hổ nối đoạn xương sườn bị gãy, lặng thinh nghe Triển Hành kể lại mọi chuyện, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Cảm ơn, lần này may nhờ có các cậu”.

Trương Huy và Đường Du cũng đã tỉnh lại, cả người thương tật ngả nghiêng trên đất, Trương Soái nói: “Tôi vẫn chưa thể đi được, còn phải dọn dẹp sạch sẽ mấy thứ mà đứa trẻ đó mang ra, rồi châm lửa đốt xác Nao, để phòng có biến, Tam gia dẫn họ về trước đi?”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Tôi bị thương không nặng, để tôi ở lại giúp anh, Tiểu Tiện dẫn họ về môn phái, Trương Huy bị thương quá nặng, phải điều trị ngay”.

Đường Du gắng gượng làm một cái bàn tời, ba người hợp sức chuyển người bị thương lên, Triển Hành dẫn đầu cả đoàn cùng trở về Vạn Cổ Môn.

Hai ngày sau.

Lâm Cảnh Phong vẫn chưa về, Triển Hành nằm sấp trên giường ngây người lật sách, chính là tài liệu cụ thể về lịch sử của Vạn Cổ Môn, nội dung vô cùng phong phú. Sau khi học xong đại học ở Quế Dương trở về nhà, anh em Trương Soái đã dịch lại một phần lịch sử viết bằng chữ cổ sang chữ Hán, đồng thời ghi chú thêm những chỗ đặc biệt.

Triển Hành lật một bản môn phả trong số đó, có ghi chép tường tận quá trình người Bặc từ đất Xuyên Thục lưu lạc đến vùng Vân Quý, rồi dung hòa huyết mạch với người bản địa, đặc biệt trong này còn đề cập đến Đại Tư Tế từng đời.

Triển Hành lật tiếp đến chỗ có nhắc tới hai anh em Tư Tế đầu tiên rời khỏi Ba Thục.

Đại Tư Tế tên Cung Thương, Thiếu Tư Tế tên Thanh Thương, Cung Thương mang theo thi thể em trai, cùng với hơn một vạn tộc nhân lặn lội sông núi rời khỏi Ba Thục, sau khi định cư ở thôn mới xong thì không ăn không uống, cứ ôm thi thể Thanh Thương khóc đến chín ngày chín đêm rồi mất.

Sau khi mất Thanh Thương giải phóng Tinh Cổ Trùng Thần, hợp linh hồn cả hai anh em vào một thân xác, tìm Tư Tế mới, từ đó không còn phân chức Đại Tư Tế và Thiếu Tư Tế nữa.

Triển Hành lật sách sột soạt, tìm được ghi chép của ba trăm năm trước, khi đó Đại Tư Tế hộ tống Bặc Mẫu, thiết lập tinh quan trận trấn áp con yêu tinh Nao dưới lòng đất, sau khi chết trùng thần tinh cổ trên người đã tách ra.

Người Đại Tư Tế yêu là Bặc Mẫu, nhưng chưa bao giờ thổ lộ.

Ngay thời khắc cuối cùng, Đại Tư Tế phải khó khăn quyết định số phận của cả ba người, cần phải có một người ở lại chặn hậu, thế là buông bỏ người yêu, muốn dẫn em trai rời đi.

Nhưng Thiếu Tư Tế lại biết điều đó… cậu ta không muốn đi, tính ở lại một mình, đối mặt với đại quân nước Tần, để Bặc Mẫu và Đại Tư Tế cùng rời khỏi. Chỉ là Bặc Mẫu không đành lòng ra đi, cuối cùng lại cứ ở lại Ba Thục.

Sau cùng, Đại Tư Tế vẫn quay trở về.

Tại sao mãi đến khi Đại Tư Tế của ba trăm năm trước chết đi, tinh cổ mới lại tách ra lần nữa? Chẳng lẽ Thiếu Tư Tế đã tỉnh lại rồi?

Đột nhiên Triển Hành nhớ ra, sau khi con gái của Bặc Mẫu bị hồn cây phong ấn, cũng có một con cổ Thần Quang rời khỏi cấm địa, bay trở về, vậy nó đi đâu?

Trăng sáng giữa trời, khoảng sân ngập tràn hương hoa giữa đêm xuân, giọng Trương Huy vang lên ngoài cửa: “Triển Hành”.

“Ơi, vào đi”. Triển Hành nhảy khỏi giường.

Trương Huy nói: “Không cần mở cửa. Anh ở ngoài nói vài câu rồi đi”.

Triển Hành hỏi: “Vết thương của anh khá hơn chưa?”.

Trương Huy cười đáp: “Sắp khỏi hẳn rồi”.

Trương Huy cởi trần, giữa ngực và bụng quấn băng vải, anh dựa vào tường ngồi xuống, lúc ngẩng đầu lên, trong con ngươi phản chiếu vầng trăng sáng treo giữa trời.

“Tam gia đang trên đường về rồi, chúc các cậu sau này không còn cãi nhau nữa, sống thật hạnh phúc”. Trương Huy nói.

Triển Hành mỉm cười: “Cảm ơn nhé, em cũng chúc anh sớm tìm được người yêu”.

Trương Huy thờ ơ bảo: “Khi đó ở Liễu Châu, anh trộm mất viên Định Thi Châu, tuy không phải dùng đến, nhưng cậu không hề trách anh, anh rất cảm ơn”.

Triển Hành nói: “Anh đã cảm ơn em rồi mà”.

Trương Huy chân thành: “Anh vẫn phải cảm ơn cậu đã giúp hai anh em anh giải quyết chuyện lần này”.

Triển Hành vội bảo: “Đâu phải chỉ mình em đâu, mọi người đều có phần mà”.

Trương Huy: “Lúc đang ở Liễu Châu, cảm ơn cậu đã tin tưởng anh”.

Triển Hành: “Ấy, đừng khách sáo vậy mà… em nổi hết cả da gà lên rồi”.

Trương Huy: “Anh đã trả thù lao cho Tam gia rồi, thế là yên dạ yên lòng, còn Tiểu Đường và Anh Hổ… thật ra họ đều nghe lời cậu, cậu tham gia họ mới tham gia, cho nên anh vừa tặng họ ít đồ, coi như tấm lòng. Nghe nói nhà cậu rất giàu, chẳng thiếu cái gì hết, anh cũng không biết nên tặng cậu thứ gì nữa, nhưng anh rất vui vì quen biết được người bạn như cậu trên thế gian này”.

Triển Hành: “Anh định đi đâu?”.

Trương Huy: “Tìm chị dâu”.

Triển Hành: “Chị dâu?”.

Trương Huy im lặng không đáp, lát sau mới đột nhiên hỏi: “Lúc cậu đeo mặt nạ lên, cũng nghe được lời anh ta nói chứ?”.

Triển Hành vội bảo: “Vâng! Anh cũng từng thấy ký ức của Thiếu Tư Tế rồi à?”.

Trương Huy đáp: “Hồi nhỏ thấy mấy lần, thỉnh thoảng đeo lên, cũng chẳng rõ vì sao lại thế, chỉ biết đã thấy được khá nhiều chuyện của anh ta”.

Triển Hành nổi hứng, vội hỏi: “Anh nhìn thấy cái gì?”.

Trương Huy: “Một vài chuyện lặt vặt về anh ta, ví dụ như Đại Tư Tế đưa anh ta ra bờ sông chơi, dùng bùn nặn lọ gốm, Đại Tư Tế cõng anh ta trên cổ, đưa đi xem hoa đào…”.

Triển Hành: “Ai cũng thấy được hả? Còn chuyện gì mà em chưa thấy không?”.

Trương Huy bỗng nói: “Hồi ức của linh hồn trong chiếc mặt nạ đó, thật ra không phải cứ đeo lên mặt là nhìn thấy, cậu có muốn thử không?”.

Triển Hành đáp: “Đương nhiên! Thế làm cách nào?”.

Trương Huy đẩy cửa đi vào, lấy mặt nạ Thiếu Tư Tế ra, đặt lên bàn, hơi trầm ngâm giây lát: “Đây là một cách truyền thừa vu thuật rất quan trọng của người Bặc, Tư Tế các đời đưa thêm phép tắc vu thuật mới mà họ sáng tạo ra vào trong mặt nạ, sau khi Tư Tế mới kế thừa chức vị, sẽ có thể đọc được rất nhiều thông tin có ích từ trong chiếc mặt nạ này”.

Triển Hành hiếu kỳ hỏi: “Thế là tương đương với một quyển bách khoa toàn thư ấy hả?”.

Trương Huy gật đầu: “Nhưng cần phải sử dụng máu của Tư Tế để khởi động, ngày đó hai chiếc mặt nạ này khiến các cậu bị nhập là do cảm nhận được mùi máu của anh”.

Anh ta cắn ngón tay, nhẹ nhàng bôi máu lên phần môi của chiếc mặt nạ, sau đó nói: “Nắm lấy tay anh”.

Triển Hành nắm bàn tay gầy guộc của Trương Huy, Trương Huy lại dùng tay kia khẽ ấn vào trước mặt, thoáng chốc cả căn phòng chìm trong bóng tối, ánh trăng cùng ánh đèn mờ tỏ đều tắt phụt, hiện ra non xanh Ba Thục vô bờ.

Lần này, họ đóng vai người ngoài cuộc mà bước vào thế giới thần bí hơn hai ngàn năm trước.

Đoàn người rút khỏi Ba Thục đi vòng vèo trên đường núi.

“Người Tần sắp đánh tới rồi!”. Người trong tộc hoảng loạn đuổi theo.

Thiếu Tư Tế quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Biết rồi”.

Người kia bảo: “Thanh Thương! Cậu đi đâu vậy! Bặc Mẫu bảo cậu mau chóng đi theo anh trai cậu!”.

Thiếu Tư Tế băng qua thôn trang ngổn ngang chết chóc, đi vào tường thành cổ: “Để Bặc Mẫu đi đi, ta lưu lại”.

Người trong tộc: “Cậu là Thiếu Tư Tế! Cậu phải trông coi con cháu của cả tộc Bặc, không có cậu, linh hồn tổ tiên sẽ không phù hộ cho tộc chúng ta đời đời hưng thịnh nữa!”.

Triển Hành nắm tay Trương Huy, một lớn một nhỏ đứng ở cửa thành, Triển Hành mở miệng: “Em chưa từng thấy cảnh tượng này”.

Trương Huy nói: “Chúng ta hãy theo anh ta, đừng buông tay anh, bằng không cậu sẽ bị xua ra khỏi ký ức đấy”.

Trương Huy dẫn Triển Hành đi theo sau Thiếu Tư Tế, giống như hai người hoàn toàn không liên quan gì với thế giới này.

Dọc đường chỉ còn những chiến sĩ người Bặc ở lại, bọn họ người thì cởi trần phơi ngực, tay cầm giáo mác thanh đồng, người thì dùng khiên da che ngực, đều hành lễ chào hỏi Thiếu Tư Tế Thanh Thương.

Thiếu Tư Tế đi lên một căn miếu đá, ánh sáng lập tức trở nên nhạt nhòa, chậu lửa bốn bề bốc cháy hừng hực, chiếu sáng một người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên ghế đá dưới đàn tế.

Trương Huy: “Đó là Bặc Mẫu, cậu còn nhớ dáng vẻ bà ấy không”.

Triển Hành: “Rất giống”. Cậu lại ngắm nhìn Trương Huy và Thiếu Tư Tế, dường như đang so sánh mặt mũi của hai người họ, nói: “Anh và Thanh Thương cũng có vẻ giống nhau”.

Trương Huy cười.

Thiếu Tư Tế cũng cười: “Nàng đi đi, ta ở lại”.

Bặc Mẫu tức giận: “Như vậy sao được! Ta đã nói rõ ràng là hai huynh đệ huynh phải đi cùng nhau, nếu huynh không đi, thì làm sao duy trì được huyết mạch ngàn năm của dân tộc?”.

Thiếu Tư Tế tháo mặt nạ trên đầu ra, ngồi xuống trước đàn tế, nhìn chậu lửa đến thất thần.

Trong ngôi miếu cổ xưa thần bí này có thờ phụng một vị thần linh kỳ lạ của nước Ba Thục, một cây cổ thụ bằng thanh đồng khúc xạ lại ánh sáng diễm lệ trong ánh lửa.

Bặc Mẫu không buồn nhiều lời với Thiếu Tư Tế nữa, đứng dậy gọi người, Thiếu Tư Tế nói: “Không cần gọi nữa, bọn họ đều bị ta phái ra cổng thành hết rồi”.

Bặc Mẫu thở dài, ngơ ngẩn ngồi lại ghế.

“Ca ca huynh cũng chẳng còn cách nào nữa… huynh ấy nhất định phải dẫn tộc nhân rời đi”. Bặc Mẫu ngây người nói: “Thanh Thương, huynh tùy hứng quá rồi”.

Thiếu Tư Tế chẳng hề để trong lòng: “Nàng thích ca ca ta nhiều bao nhiêu, mới có thể đưa ra quyết định này? Dùng đến sống chết chia lìa để hoàn thành ý nguyện cho nhau”.

Bặc Mẫu thoáng nhìn Thiếu Tư Tế, lạnh nhạt nói: “Huynh không hiểu đâu, Thanh Thương”.

Thiếu Tư Tế đứng dậy, nói: “Nàng đi mau lên, hãy chung sống với ca ca thật hạnh phúc”.

Bặc Mẫu xoay người lại nói: “Huynh muốn làm gì!”.

Thiếu Tư Tế đứng dưới gốc cây, khép chặt hai mắt, thoáng chốc tay áo tung bay, cây thanh đồng ào ào sụp đổ, nhánh cây rơi rụng, lá cây phiêu tán, một mảnh đồng khắc chữ “Thương” xẹt qua trước mặt Triển Hành và Trương Huy, mở màn cho một trận đại chiến.

Triển Hành: “Cô ấy rốt cuộc vẫn không đi”.

Trương Huy gật đầu: “Cậu xem pháp khí anh ấy dùng kìa”.

Trên cổng thành cao, Thiếu Tư Tế cầm miếng lá đồng kia, trên lá nhuốm đầy máu, một con sâu màu vàng kim từ đầu bên kia dãy núi bay tới, ngân quang lượn lờ quanh người Thiếu Tư Tế.

Trương Huy nói: “Tinh cổ rời thân thể, Ngân Vũ cổ trên người Thanh Thương bay ra rồi”.

Triển Hành: “Có tác dụng gì?”.

Trương Huy: “Đẩy vu lực của mình lên đến đỉnh điểm, cuối cùng sẽ mất mạng”.

“Thanh Thương”. Đại Tư Tế ở phương xa đau đớn thét lên, tiếng thét đó xuyên qua trời cao xanh thẳm trăm dặm truyền tới.

Thiếu Tư Tế nhắm mắt, kim cổ mấy lần đụng vào vai chàng, muốn đưa ngân cổ đi, dường như đang cầu xin nó bay theo mình, nhưng ngân cổ vẫn chẳng chút xê dịch, cuối cùng vù một tiếng, đôi cánh gãy lìa, hóa thành chiếc kén nhập vào giữa trán Thiếu Tư Tế.

Bặc Mẫu từ xa nhìn thấy cảnh này, cuối cùng xoay người nhấc tà váy lên, đi xuống cổng thành, yên lặng bước vào đàn tế giữa thành.

Thiếu Tư Tế: “Tại sao nàng vẫn không đi”.

Bặc Mẫu nhỏ giọng nói: “Dù sao cũng phải có người ở lại”.

Thiếu Tư Tế thều thào: “Người đó là ta”.

Bặc Mẫu: “Thôi, cũng đã ở lại rồi, nếu huynh chết, ta và huynh ấy có ở bên nhau, cả đời cũng chẳng thể yên lòng”.

Triển Hành: “Đang yên đang lành, sao lại trở thành pháo hôi thế kia nhở?”.

Trương Huy: “…”.

Trương Huy: “Nàng ấy đẹp quá, đúng không?”.

Triển Hành gật đầu, Trương Huy nói tiếp: “Thảo nào anh trai anh thích nàng ấy”.

Triển Hành: “Là anh trai anh ta, chứ không phải anh trai anh”.

Trương Huy: “Hồi nhỏ, anh đã chứng kiến đoạn hồi ức này rất lâu, sau này lớn lên mới từ từ hiểu chuyện gì xảy ra”.

Triển Hành: “Anh trai anh không giải thích cho anh à?”.

Trương Huy thản nhiên nói: “Anh ấy không thấy, chẳng qua anh dẫn cậu vào đây nên cậu mới thấy được mọi chuyện thôi”.

Triển Hành gật đầu: “Cái anh ấy thấy chắc là cảnh bên trong mặt nạ của Đại Tư Tế…”.

Trương Huy ngắt lời: “Đúng vậy, chuyện sau đó hẳn cậu đã chứng kiến rồi, đi thôi”.

Triển Hành đột nhiên bật cười, Trương Huy hỏi: “Cười cái gì?”.

Triển Hành nói: “Hai người các anh đáng yêu thật, đổi cho nhau xem không được à?”.

Bàn tay Trương Huy vuốt nhẹ một cái, kéo ảnh phản chiếu trước mặt ra, đưa hai người trở lại căn phòng, Trương Huy thở dài, nói: “Sao phải vậy? Mỗi người vốn có lập trường khác nhau, có đôi khi, đừng thấy nhiều quá sẽ tốt hơn”.

Triển Hành: “Đừng cãi nhau với anh trai anh nữa”.

Trương Huy “ừm” một tiếng, đứng dậy: “Đi đây, có duyên gặp lại, Tiểu Tiện”.

Triển Hành đứng trước cửa một hồi, chẳng rõ trong lòng có cảm giác gì, cậu về giường đi ngủ, nửa đêm có người nhẹ nhàng mở cửa phòng đi vào, hôn lên môi Triển Hành.

“Về rồi à?”. Triển Hành mơ màng hỏi.

Trên người toàn là mồ hôi, Lâm Cảnh Phong cởi quần áo, để trần chui vào trong chăn, Triển Hành ôm lấy anh, Lâm Cảnh Phong mệt mỏi rã rời: “Thu dọn xong hết rồi”.

Triển Hành tỉnh táo hơn chút, cọ đầu trên mặt Lâm Cảnh Phong: “Anh hôi mù ấy…”.

Lâm Cảnh Phong cười bảo: “Trương Soái cũng về rồi. Để ngày mai tắm, thông cảm đi, hôi thì hôi, tốt xấu gì cũng là ông chồng nhà mình”.

Triển Hành uốn éo xiêu vẹo, nắm cậu nhỏ của Lâm Cảnh Phong chìm vào giấc ngủ.

Ba ngày sau.

Trương Soái giải quyết mọi chuyện lớn nhỏ trong môn phái xong thì đích thân tiễn nhóm người tới Khải Lý.

Trương Soái cười bảo: “Lại phải nói lời từ biệt rồi, Tam gia bảo trọng”.

Lâm Cảnh Phong vác ba lô lên, khẽ giơ nắm đấm cụng vào Trương Soái: “Anh cũng vậy”.

Triển Hành ngồi bên lề đường, bịn rịn lưu luyến Đường Du: “Vậy là cậu phải về rồi hả, bọn chú Đỏ có đánh cậu không? Nếu cậu bị bắt nạt…”.

Đường Du trợn mắt khinh thường: “Cậu tưởng tôi là cậu hả? Anh đây không có gợn đòn như cậu đâu nhé. Nếu họ đánh tôi, cậu có thể làm gì được? Để họ nhéo cậu nhỏ đau chết vẫn không đánh lại chắc? Đây, tặng cậu cái này”.

Đường Du lấy một tấm ván đen thui trong ba lô ra: “Hai người tính định cư ở Bắc Kinh đúng không? Cái này có thể dùng tạm đó”.

Triển Hành: “Cái thớt à?”.

Đường Du: “Có thể làm thớt, rút các thanh gấp hai bên ra đậy kín lại là xài được như lò nướng và lò vi sóng, sau khi cắm điện treo lên tường thì có chức năng của máy nước nóng, gắn ống nước vào cái lỗ là có thể dùng làm máy giặt, giặt xong còn có thể tự động hong khô… treo lên tường có thể làm máy nước nóng… chỗ này mở rộng ra lật lại thì dùng làm tủ lạnh, mùa hè đặt trên bệ cửa sổ quay lưng ra ngoài dùng như điều hòa…”.

Triển Hành ôm Đường Du sụt sùi nước mắt nước mũi: “Ôi òa òa òa… sao cậu lại đi chứ!”.

Đường Du: “Hu hu hu…”.

Triển Hành tiếc nuối nói: “Ngay cả sách hướng dẫn cũng không có thì cậu bảo tôi dùng thế nào đây òa òa òa”.

Đường Du: “…”.

Triển Hành: “Thật ra cậu có bị đánh cũng chẳng sao, nhưng cậu đem luôn anh Hổ của tôi đi, lỡ anh ấy bị ăn hiếp thì làm thế nào”.

Đường Du tức anh ách.

Hoắc Hổ: “Anh đưa cậu ấy về tận nhà xong sẽ tới Bắc Kinh tìm các cậu, không làm lính đặc chủng đâu, nghèo muốn chết”.

Trương Soái nhìn ba người Triển Hành rồi quay ra cười nói với Lâm Cảnh Phong: “Nghe Tiểu Tiện bảo Tam gia tính giải nghệ hả?”.

Lâm Cảnh Phong ngẫm nghĩ, đáp: “Chắc vậy, tiền không đủ tiêu, còn cách mục tiêu của tôi xa quá, nói không chừng phải chạy tới Đôn Hoàng một chuyến nữa”.

Trương Soái hiểu ý gật đầu, hỏi tiếp: “Sắp tới còn có tính toán gì không?”.

Lâm Cảnh Phong: “Trước hết đi Bắc Kinh, đem xương Phật trên người Tiểu Tiện tới viện bảo tàng, rồi tìm một nơi để cậu ấy ở, những chuyện khác đi bước nào tính bước đó, chứ như vậy mãi cũng không phải cách”.

Trương Soái: “Được, sau khi tới nơi nhớ cho tôi địa chỉ, khi nào rảnh rỗi anh tới thăm các cậu”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu, Triển Hành, Đường Du và Hoắc Hổ đi qua, Triển Hành hỏi: “Rốt cuộc em trai anh đi đâu vậy?”.

Trương Soái: “Đi tìm cổ Thần Quang rồi, Thập Vạn Đại Sơn có hơn bảy ngàn trại, chắc vẫn còn không ít máu mủ của người Bặc”.

Đường Du ngạc nhiên: “Vậy nếu tìm được thì anh sẽ có thêm em dâu rồi?”.

Trương Soái ngại ngùng cười, không đáp.

Triển Hành nghi ngờ nheo mắt nhìn Trương Soái: “Không phải vậy chứ, hôm trước anh ấy còn bảo… muốn đi tìm vợ cho anh cơ mà?”.

Trương Soái nghiêm túc nói: “Thằng hư đốn đó muốn tìm vợ hay tìm chị dâu, cậu bảo anh quản được nó chắc? Ai cũng nói anh cả như cha, anh thật sự hết cách rồi, đành phải tùy nó thích làm gì thì làm thôi, chụp tấm hình lưu niệm không? Không phải Tiểu Tiện rất thích chụp ảnh sao?”.

Triển Hành lấy điện thoại ra, chụp một tấm hình.

Trương Soái nói: “Vậy các anh em thì sao? Giải tán ở đây nhé?”.

Mọi người lần lượt ôm Trương Soái, Triển Hành lại nói: “Em cũng chúc các anh sống tốt”.

Hốc mắt Trương Soái ngấn đỏ, nói: “Sau này nhớ họp mặt thường xuyên nhé, vé xe đây, hãy giữ gìn! Các anh em!”.

Từ biệt tại Khải Lý, mỗi người một nơi, Lâm Cảnh Phong và Triển Hành nắm tay nhau ngồi xe lửa tới Bắc Kinh, còn Hoắc Hổ thì vẫy tay với Trương Soái, dắt theo Đường Du về Quảng Châu.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp