LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 59

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Đây là nơi nào? Trong mơ à? Triển Hành muốn quay đầu lại nhìn, nhưng cơ thể cứ như đi mượn, không thể khống chế được bản thân mà bước về phía bờ sông. Nơi đó có một người đàn ông tuấn tú, vóc dáng cao gầy đang đứng, nhìn nước trôi đến thất thần.

Hình như trên trán cậu có đội một cái mũ, vành mũ chắn mất tầm nhìn, Triển Hành đã hiểu ra, đó là mặt nạ Tư Tế, chỉ không biết cái mình đang đội trên đầu là của Đại Tư Tế hay Thiếu Tư Tế đây?

Người đàn ông kia có vẻ ngoài thanh tú, làn da trắng ngần, trông hơi giống Trương Soái, trên trán cũng đội nghiêng một chiếc mặt mạ Tư Tế bằng thanh đồng, chiếc mặt nạ đó khảm viền vàng, chỗ gò má có hai đường vân màu vàng nhàn nhạt, chính là cái Đường Du được đưa cho lúc trước.

“Đó hẳn là Tư Tế của nhiều năm về trước”. Đường Du nói: “Triển Hành, cậu ở đâu?”.

Triển Hành nghe thấy, hỏi: “Đường Du, thế cậu đang ở đâu?”.

Giọng nói dội lại trong não, nhưng tai lại không nghe thấy gì, Đường Du nói: “Tôi đang ở trong thân thể một người khác”.

“Tôi là anh? Cậu là em à?”. Triển Hành nói: “Chuyện gì thế này?”.

Đường Du: “Tôi mới là anh! Cậu không thấy mặt nạ anh ta đeo là của Trương Soái sao?”.

Triển Hành: “Rồi rồi rồi, coi như cậu thắng đi”.

Đường Du: “…”.

Thiếu Tư Tế dừng bước, Đại Tư Tế nhìn anh ta, rồi đưa tay lên gỡ mặt nạ xuống: “Huynh phải đi rồi, Thanh Thương”.

Thiếu Tư Tế hỏi: “Đi đâu? Trung Nguyên sắp nổi can qua rồi. Bặc Mẫu bảo đệ tới tìm huynh”.

Đại Tư Tế lạnh nhạt bảo: “Nước Bặc đã như một lão già gần đất xa trời rồi, mỗi khắc trôi qua đều chỉ như kéo dài hơi tàn mà thôi, đệ nhìn sông nước này đi…”.

Thoáng chốc non xanh hai bên bờ sông đã úa tàn, khắp núi đồi cây khô cằn cỗi, đỗ quyên nhỏ máu, khỉ vượn thét gào, cảnh tượng biến đổi, lúc tươi lúc héo, mặt sông phủ đầy lá úa xác xơ, trôi mãi theo dòng, đám côn trùng xúm xụm lại trên không, bay về phương Nam.

“Nơi này chẳng còn gì để lưu luyến nữa, theo huynh đi đi”. Đại Tư Tế nói.

Thiếu Tư Tế lắc đầu: “Huynh tham sống sợ chết thì cứ tự đi đi, huynh không còn vướng bận, nhưng đệ có”.

Đại Tư Tế: “Đệ cần gì phải khổ như thế? Ba ngày sau Bặc Mẫu sẽ chết, đệ canh giữ một người chết…”.

Thiếu Tư Tế đột nhiên giận dữ: “Nếu không phải Bặc Mẫu xả thân chịu chết, thì cả đất nước này liệu có thời gian chạy trốn hay không? Đệ sẽ theo nàng, nàng chết, đệ cũng chết theo!”.

Triển Hành: “Meo meo meo”.

Đường Du: “Gâu gâu gâu”.

Đại Tư Tế nói: “Để huynh ở lại với nàng ấy, đệ đi cùng tộc nhân đi, về phương Nam”.

Thiếu Tư Tế lạnh lùng đáp: “Không cần nói nữa, đệ sẽ không rời khỏi đây một bước”.

Thiếu Tư Tế quay lưng bỏ đi, ý thức Triển Hành bị giam trong thân thể Thiếu Tư Tế, gào lên thảm thương: “Anh ơi”.

Đường Du: “Cút!”.

Cảnh tượng biến đổi trong chớp mắt, có tiếng chém giết bạt mạng vang lên bên tai.

Triển Hành: “Ấy”.

Đường Du: “Có nghe thấy không? Bên cậu thế nào rồi?”.

Ý thức của Triển Hành rất muốn tìm chút thịt bò khô để ăn, dù sao thì bộ phim điện ảnh này thực sự quá hoành tráng đi.

Khắp nơi mịt mùng khói lửa chiến tranh, vạc dầu sôi bay vào trong thành, phi trùng trong cổ quốc Ba Thục giăng kín trời, Thiếu Tư Tế giang hai tay, ngửa mặt nhìn lên không trung, gió bão và tuyết rơi mang theo vô số phi trùng màu xanh đậm che kín đại quân mặc giáp nước Tần.

“Bên tôi đang đánh trận, bên cậu thì sao?”. Triển Hành tả sơ lại cảnh tượng rồi hỏi Đường Du.

Đường Du: “Đại Tư Tế dẫn người trong tộc rút lui về phương Nam, chỗ này ước chừng chỉ còn không quá một vạn người”.

Triển Hành ở nơi xa truyền tin bằng ý thức: “Chắc là đi huyện Củng, cậu nói xem đám người Trương Huy đang làm gì? Làm sao gỡ được cái mặt nạ này xuống?”.

Đường Du: “Chờ chút nữa đã, nói không chừng chuyện này có liên quan tới cây cổ thụ và bầy khỉ kia đấy, ô, Đại Tư Tế quay lại rồi”.

Triển Hành: “Đừng quay về! Sắp mất nước tới nơi rồi!”.

Đường Du: “Anh ta quay lại một mình!”.

Bặc Mẫu đứng ở trung tâm tòa thành cổ, khoác tấm áo choàng lớn màu đen bay phần phật trong gió, phi trùng dày đặc từ cuối tay áo nàng bay rào rào ra như thủy triều, thoáng chốc đã phủ kín cả thành.

Bầy cổ hợp lại thành một gương mặt gào thét, gầm gừ hướng thẳng về phía mười vạn quân Tần.

Sao trời lấp lánh, chiếu ánh sáng trắng xuống giữa nước Ba Thục, Thiếu Tư Tế cất cao giọng tụng văn tế trong gió, khoảnh khắc đó trời đất ngả nghiêng dữ dội, cả tòa thành cổ như đang tan dần dưới sự chà xát của bầy côn trùng, những tảng đá lớn xoáy tròn bay vèo vèo giữa không trung. Triển Hành ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, tự mình cảm nhận được thế nào là cảm giác ngọc đá cùng nát.

“Hình như họ… muốn cho nổ tung cả tòa thành cổ, kéo đám quân Tần cùng chết”. Triển Hành lẩm bẩm: “Thật đáng sợ”.

Đường Du: “Đại Tư Tế cũng cảm giác được, anh ta đang trên đường trở về, còn xảy ra chuyện gì nữa không?”.

Triển Hành: “Quân Tần có cách đối phó rồi! Đó là cái gì? Thập nhị kim nhân à?”.

Máy công thành được đẩy ra từ giữa trận quân Tần đông nghìn nghịt, tượng kim nhân sừng sững giữa đất trời được dựng lên xung quanh tòa thành Ba Thục, ép bầy cổ vào giữa thành, thất khiếu Thiếu Tư Tế đổ máu, người run rẩy không ngừng, cuối cùng sau một tiếng “ầm”, thế giới trở nên tĩnh lặng.

Triển Hành: “Hết phim rồi, màn hình đen thui”.

Đường Du: “Bên tôi còn nè, chắc cậu chết rồi, nằm đó đi”.

Giữa không trung tuyết trắng tung bay, dịu dàng như sương muối bao trùm chiến trường chết chóc, khói lửa tan đi, Đại Tư Tế đi qua đống xác chết, cuối cùng dừng bước trên đàn tế ở cửa thành.

Đường Du: “Cậu và người phụ nữ đó đều bị lột sạch quần áo rồi treo lên, chết cả rồi”.

Triển Hành: “Làm ơn đi, là Thiếu Tư Tế chứ, cậu cương rồi à?”.

Đường Du: “Thảm quá, toàn thân đẫm máu… cậu đừng có chọc cười nữa, phải cho cậu thấy mới đúng”.

Đại Tư Tế thả bọn họ xuống, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, thi thể Bặc Mẫu nằm lặng thinh giữa tế đàn, Đại Tư Tế cởi áo ngoài trùm thân thể nàng lại, hôn lên đôi môi nàng.

Đại Tư Tế cất tiếng hát lên một khúc ca bi thương, mặt đất sụp xuống, thi thể Bặc Mẫu chìm vào lòng đất, phun trào một dòng suối.

Trên trán Thiếu Tư Tế bay ra một đốm sáng màu bạc, Đại Tư Tế cũng lật tay thả cổ trùng màu vàng kim trong cơ thể mình ra, hai con cổ quấn quýt lấy nhau giữa không trung, tập hợp lại một chỗ, trở thành một con bọ cánh cứng kỳ lạ có cánh trái óng ánh vàng, cánh phải lấp lánh bạc, bay vào cơ thể Đại Tư Tế.

“Hóa ra đây là lý do Tư Tế không còn phân chức nữa”. Triển Hành nghe Đường Du miêu tả thì lẩm nhẩm tự nói.

Đại Tư Tế ôm thi thể Thiếu Tư Tế lên, rời khỏi đống đổ nát của Ba Thục.

Cùng lúc đó:

Tiếng trẻ con khóc càng ngày càng lớn, Lâm Cảnh Phong và Trương Soái dừng bước tại một ngõ cụt trong hang đá, trên bức tường in đầy dấu tay nhuốm máu của trẻ con.

Ở góc sâu nhất, có một người đàn ông có râu quai nón đang nằm nghiêng.

“Sao ông ta lại ở đây?”. Lâm Cảnh Phong cau mày nói: “Anh có súng không?”.

Trương Soái: “Tôi không dùng súng, tay không là được, Tam gia cậu phải cầm chắc đao, đề phòng thi biến xảy ra bất cứ lúc nào.”.

Tiếng khóc của đứa trẻ truyền ra từ thân thể Râu Quai Nón

Trương Soái nhỏ giọng nói: “Cậu xem đồ đạc trên người ông ta đi, tôi nghĩ ông ta bị đứa bé quỷ nhập rồi”.

Trong túi áo ngực của Râu Quai Nón có thấp thoáng một chiếc hộp trang điểm, họ đã từng nhìn thấy thứ đó trước kia rồi, chính là đồ mà người phụ nữ trong đội quay phim từng dùng, Lâm Cảnh Phong vừa ngẫm nghĩ đã hiểu ra chuyện ba người của tổ quay phim rơi vào cấm địa, Râu Quai Nón chờ lâu quá nên đi vào xem xét, phát hiện cả ba đã chết sạch nên bắt đầu trộm đồ đạc của người chết.

“Cảnh cuối cùng là do ông ta quay”. Lâm Cảnh Phong nói: “Có khả năng là chạy không thoát, bị đứa bé quỷ nhập rồi”.

Trương Soái im lặng gật đầu, lát sau lấy ra một cái hộp vàng trên người, bảo: “Tam gia, cậu giúp tôi kéo dài thời gian, tôi nghĩ cách giải quyết nó”.

Lâm Cảnh Phong chắn trước người Trương Soái, để cho anh ta có đủ thời gian thi pháp, Trương Soái mở nắp hộp, lẩm nhẩm đọc mấy câu thần chú, trong hộp phun ra một làn khói đỏ chập chờn, lượn lờ dưới mặt đất, sau đó hợp thành một đứa bé cả người đỏ hỏn.

“Anh cũng nuôi quỷ nữa à?”. Lâm Cảnh Phong đột nhiên cảm thấy lạnh toát sống lưng.

Ánh mắt Trương Soái do dự vô định, không trả lời, chứng tỏ đang tập trung toàn bộ tinh thần để khống chế đứa bé đỏ hỏn kia.

Hồi còn ở sư môn Lâm Cảnh Phong từng nghe nói rằng, những người dùng bùa ngải đôi khi cũng sẽ nuôi đứa trẻ ma, bằng cách thả một đứa bé chết non vào máu, luyện cùng với bào thai chết trong bụng mẹ thành đứa bé ma, là một loại thuật vu cổ cực kỳ khủng khiếp. Chắc Trương Soái cũng không dám dùng quỷ anh cổ lung tung, nhưng lúc này bất chấp mối nguy bị cắn ngược mà thả nó ra, dùng quỷ nuốt quỷ, đủ thấy tình hình nguy cấp cỡ nào.

Lâm Cảnh Phong nhìn chằm chằm xác chết kia, tiếng khóc của trẻ con lớn dần, cảm ứng được mối nguy hiểm, đứa bé máu lảo đảo đi về phía thi thể Râu Quai Nón, Râu Quai Nón chầm chậm mở mắt, đứng thẳng người dậy.

Lâm Cảnh Phong quát lên: “Coi chừng!”.

Thi thể của Râu Quai Nón bốc mùi tanh tưởi, ông ta há miệng, phần miệng bị bẻ thành một góc hết sức kinh dị, thi thể ông ta tránh né đứa bé máu, bổ nhào về phía Lâm Cảnh Phong và Trương Soái.

Lâm Cảnh Phong quyết đoán vung đao, thi thể Râu Quai Nón chẳng hề sợ hãi, mỗi nhát đao chém xuống đều kéo theo cổ trùng phun ra từ vết thương, lúc họ sắp không chống đỡ nổi thì đứa bé máu đã thành công tóm lấy một chân của Râu Quai Nón.

Tiếng trẻ con gào thét lẫn vào nhau, Lâm Cảnh Phong cắn răng quơ đao, chém bay đầu Râu Quai Nón, làm thi thể ông ta ngã phịch xuống.

“Thế này được rồi chứ?”. Lâm Cảnh Phong thở phào, đi lên kiểm tra: “Hạt châu lúc trước đâu?”.

Dường như Trương Soái đã phát hiện ra chuyện đáng sợ hơn nhiều, bèn quát: “Lùi lại! Đừng tới gần nó, nó là cổ anh đã biến dị đấy!”.

Lâm Cảnh Phong vừa cúi xuống thì phát hiện cỗ thi thể trưởng thành kia đã có thay đổi, da bụng nó rách toác, lộ ra một gương mặt con nít xanh xao dính trên lồng ngực.

Lâm Cảnh Phong lập tức lùi về phía sau, đứa bé máu hình như đang do dự, Trương Soái thúc giục liên hồi, làm nó quay đầu lại nhìn, trong ánh mắt chứa đầy nỗi uất hận.

Lâm Cảnh Phong: “Nó muốn tấn công lại anh à?”.

Trương Soái bất chấp hết thảy, quát lớn một tiếng, tay giũ ra một lá bùa nhuốm máu, sắc mặt trắng bệch, lúc này cái xác không đầu dùng một tay chống đỡ thân thể, muốn ngồi dậy, đứa bé máu rốt cuộc cũng bổ nhào vào thi thể Râu Quai Nón.

Trương Soái gần như đã cạn sạch sức lực: “Rời khỏi chỗ này ngay, đừng để ý nữa! Cổ anh sắp nổ tung rồi! Bị nó phun lên người ắt chết ngay tức khắc!”.

Lâm Cảnh Phong vội vàng rút đao về, nâng Trương Soái chạy khỏi hang đá, trong hang truyền đến tiếng thét chói tai của đứa trẻ sơ sinh.

Âm thanh thảm thiết vang vọng trong cả hệ thống hang động, thậm chí không ngừng vang dội quanh vách đá hình vành khuyên, khắp nơi chìm trong ánh sáng đỏ như máu, chợt lóe chợt tắt, chỉ còn mỗi đại thụ ở chính giữa là còn giữ được quầng sáng màu lam lục. Dưới cây cổ thụ có thứ gì đó đang rục rịch, muốn phá đất chui lên, từ các cửa hang có quan tài treo trên vách đá, đám Nao bánh tông cũng lao xuống ào ào, tụ tập lại ở chỗ đại thụ, giật đám rễ phụ của cây đa.

Trương Huy khẽ nheo hai mắt, đứng thẳng trước thân cây, mười ngón tay chập nghiêng vào nhau tạo thành một ấn quyết chắn ngay trước mặt, từng đợt Nao bánh tông mỗi lúc một đông chạy tới, liên tục cào lớp đất dưới rễ cây đa cổ.

Trương Huy lớn tiếng tụng thần chú, giọng nói du dương quẩn quanh giữa các vách đá, hòa cùng tiếng rít gào của đám Nao và tiếng thét của đứa bé quỷ, tạo thành thứ âm thanh hỗn tạp đinh tai nhức óc, ánh sáng màu đỏ hừng hực hắt lên vách đá, còn cổ thụ thì nhả từng đốm sáng xanh lam lên không trung, tựa như hai loại nghi thức tế lễ đang đan xen tranh chấp, chèn ép khống chế lẫn nhau.

Trương Huy thở hổn hển không ngừng, rễ cây dong mỗi lúc một ít đi, mặt đất nhô lên, ngay chính nơi đã trấn áp con ác quỷ ăn thịt người ở Thập Vạn Đại Sơn suốt cả ngàn năm qua.

Một con Nao bánh tông từ trên nhánh cây nhảy xuống thành công, bắt đầu bứt rễ cây dong đang trói buộc Bặc Mẫu, Trương Huy đẩy ngược kết ấn ra, làm vô số lá cây rụng xuống, ngay tức khắc phủ kín con Nao kia, sau đó như một thanh đao sắc cắt nó ra thành thịt vụn!

Đám Nao bánh tông phá tan vòng cấm, chuyển mục tiêu sang Trương Huy! Năm con Nao cùng nhảy lên, vung vuốt nhọn chụp xuống đầu, cào anh ta đổ máu bê bết.

Trương Huy nhịn cơn đau tột độ, khom mình phụt ra một ngụm máu, dòng máu tóe ra ngấm vào bùn, cây cổ cảm ứng được, rung lắc dữ dội, khiến lá rụng đầy trời, xoay vù vù trong cấm địa, cơn lốc lá xanh giao nhau, xé xác đám Nao tơi bời!

Dưới lòng đất loáng thoáng truyền lên tiếng gầm gừ, rễ cây đa trong đất bị bật lên gần một nửa, cả thân cây khổng lồ khô héo nhanh chóng bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, chỉ chốc lát sau trên đỉnh vách đá vang lên một tiếng hổ gầm.

Một con hổ lớn từ trên đỉnh núi cao trăm trượng phóng xuống, lao vào giữa cấm địa, vung vuốt đánh bay con Nao bánh tông đang quấn trên người Trương Huy, sau đó nó gập mạnh lưng, lông hổ khắp người dựng thẳng, gầm gừ những tiếng uy hiếp.

Trương Huy cả người bê bết máu, nằm bất động trên mặt đất.

Lâm Cảnh Phong và Trương Soái chạy ra khỏi hang động, Trương Soái tái mặt la lớn: “Em trai!”.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lâm Cảnh Phong bật người nhảy lên, nghiêng mình né cơn lốc lá xanh đang ập tới trước mặt, nhưng bị một cái rễ cây quất trúng, quẳng văng ra ngoài cấm địa.

Cây đa đã rũ sạch hết lá của mình, chỉ còn lại nhánh cây khô cằn, muôn vàn chiếc lá thét gào bay vù vù quanh vách đá, ngăn cản đám Nao đang bổ tới không ngừng.

Đôi mắt màu hổ phách của hổ lớn hơi chần chừ, nơi nền đất đang gồ lên kia chính là chỗ giam cầm thiên địch của nó, sự chèn ép khiến nó lùi lại phía sau nửa bước, rồi lại thêm nửa bước nữa.

“Đã dời tới đây rồi ư? Đây là chỗ nào thế?”. Giọng Đường Du vang lên, một tay ấn lên sống lưng hổ lớn, giúp nó bình tĩnh lại.

Hai thiếu niên đeo mặt nạ bước vào cấm địa.

Giọng Triển Hành lạnh lùng đầy cuốn hút: “Là huynh dẫn họ di cư tới phương Nam”.

Đường Du ngẩng gương mặt đang đeo mặt nạ nước Thục cổ lên nhìn bầu trời, giữa màn đêm lấp lánh ánh sao, cậu vươn một tay ra ấn vào hư không, tất cả lá bay đều ngưng kết giữa trời.

“Tiểu Tiện!”. Lâm Cảnh Phong chật vật đứng lên, cất tiếng gọi.

“Thanh Thương, nơi này là rìa ngoài cùng của Thập Vạn Đại Sơn”. Đường Du nói.

Triển Hành ừm một tiếng, không nói gì nữa mà đi vào giữa cấm địa, khom mình đưa tay sờ lên cổ Trương Huy.

Triển Hành nói: “Trên người cậu ta có Ngân Vũ cổ”.

Dưới lòng đất lại vang lên tiếng gầm gừ dè dặt, Triển Hành đeo mặt nạ hơi cúi xuống, đôi mắt dưới lớp mặt nạ Ba Thục như nhìn xuyên qua lòng đất, trông thấy những linh hồn tội lỗi bị cổ thụ trấn áp.

“Là một con Nao tinh đen thời thượng cổ”. Triển Hành nhỏ giọng nói.

Đường Du ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bặc Mẫu giữa hốc cây, lẩm bẩm: “Nàng ấy ở nơi này, huynh nghe thấy tiếng con nàng ấy khóc”.

Triển Hành lặng thinh, mãi một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Nó là cốt nhục của con cháu huynh, đưa nó đi chứ?”.

Đường Du chắp hai tay sau lưng, đứng yên thật lâu, sau đó nói: “Năm đó, đệ không chịu đi theo huynh, là vì nàng ấy ư?”.

Triển Hành thờ ơ nói: “Dù sao cũng phải có người ở lại, không phải huynh thì là đệ”.

Đường Du thở dài, thứ dưới lòng đất đã sắp phá tan cầm cố, Đường Du đưa tay ra, bắt lấy một chiếc lá bay giữa không trung, thì thầm: “Đi nào!”.

Thoáng chốc tất cả lá xanh đều bay về phía cây đa cổ, một lần nữa tỏa ra màu xanh lam đầy sức sống.

Triển Hành ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, thì thầm: “Ca ca, huynh còn nhớ lời lúc nhỏ đã nói không?”.

Đường Du không trả lời.

Triển Hành: “Cúng linh hồn tổ tiên trên trời, xin mượn tinh lực để dùng”.

Cậu vừa dứt lời, trên bầu trời có vô số luồng sáng chiếu xuống, xuyên qua vách núi, ánh sao đan xen trên các đường nét điêu khắc trên các quan tài, hợp thành một trận pháp khổng lồ lấp lánh ánh sáng xanh lam, chầm chậm ép xuống mặt đất.

Thần thụ vạn cổ ngả nghiêng chìm xuống, luồng sáng đỏ tối dần, rồi mất hẳn, ánh sao bay ra từ giữa quan tài, bắn về phía cây đa cổ ở giữa, tất cả tảng đá ngổn ngang quay về vị trí cũ.

Triển Hành thở phào, giơ tay gỡ mặt nạ xuống, mờ mịt nhìn Đường Du.

Đường Du đẩy mặt nạ lên đỉnh đầu, cùng Triển Hành bốn mắt nhìn nhau, gật đầu.

“Trương Huy!”. Triển Hành luống cuống chạy lên ôm Trương Huy, Trương Huy uể oải xua tay.

“Tiểu Tiện!”. Lâm Cảnh Phong hô: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”.

Triển Hành đáp: “Em không biết nữa! Xem phim xong thì biến thành như vậy, các anh nhìn thấy cái gì?”.

Đường Du kiểm tra mặt nạ trong tay: “Chắc bọn em bị ký ức trong mặt nạ nhập vào người”.

Triển Hành thở phào, Lâm Cảnh Phong chạy lên, nhìn chú hổ một cái, sau đó mọi người tập trung lại giữa đại thụ.

“Các anh thì sao? Đã tìm được thằng bé mít ướt đó chưa?”. Triển Hành hỏi.

Lòng bàn tay Lâm Cảnh Phong đẫm mồ hôi: “Trương Soái đã giải quyết rồi… không đúng”.

Mọi người đồng thời ý thức được một chuyện cực kỳ khủng khiếp.

Tiếng khóc trẻ con vẫn còn, văng vẳng như có như không, rồi dần dần trở nên chói tai, họ cùng nhìn về phía hang đá dưới chân vách núi, thấy một cổ anh xanh lè, sau lưng còn một huyết anh cả người đỏ như máu khác bám sát theo sau.

Lâm Cảnh Phong: “Trương Soái…”.

Huyết anh bị dính vào lưng cổ anh, quay đầu sang, mở miệng hét chói tai, Trương Soái lập tức phụt máu, ngã xuống đất.

Lâm Cảnh Phong trở tay rút đao: “Người gieo cổ bị cắn ngược rồi! Anh Hổ bảo vệ Tiểu Tiện! Mọi người chạy tới cạnh mỏm đá đi!”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp