LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 55

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Mưa xuân quý như dầu, nhưng Lâm Cảnh Phong thực sự không muốn nó dai dẳng thêm mấy ngày nữa chút nào, nhưng mà từ khi tiếng sấm đầu tiên vang lên đùng đoàng vào đêm qua, cơn mưa đã rả rích mãi đến giờ vẫn chưa ngừng.

Sáng sớm hôm sau, bếp lò đã ẩm ướt, mọi người ăn uống qua loa một ít bánh quy và sữa bò, Triển Hành và Đường Du còn đang loay hoay với cái lò vi sóng cầm tay, tính làm món rau gì đó, có điều Lâm Cảnh Phong chẳng có chút tâm trạng ăn uống nào: “Đi mau lên, xin hai đứa đấy, tưởng đang ra ngoài chơi xuân à?”.

Qua hồ nữa thì hết đường đi, cả trời đất tối mịt mù, ống quần mọi người đã bị cỏ dại vẩy ướt đẫm, cái nồi inox Hoắc Hổ đội trên đầu còn bị hạt mưa rơi trúng kêu lộp độp.

Trương Soái nói: “Ban đầu bên kia còn có một con đường, sau khi hạt châu mất, thì tôi đã lấp kín sơn động ở dưới rồi”.

Lâm Cảnh Phong tiến lên vách núi kiểm tra, thấy xung quanh chất vô số đá vụn ngổn ngang, trên vách đá còn ghim mấy thứ linh tinh như con bù nhìn rơm và miếng vải dính máu, có lẽ là vài phương pháp khẩn cấp của người Bặc, anh thoáng nhìn lên cao, nói: “Cái này là phong ấn à?”.

Trương Soái gật đầu: “Tôi cũng không biết có tác dụng không. Dọn dẹp để đi vào chứ? Vượt qua được sơn động này, tới đầu bên kia là đến lòng chảo hình khuyên, trong lòng chảo chính là nơi đặt quan tài Bặc Mẫu. Tổ tiên có dặn, nếu trận quan tài có biến, thì phải lấp kín lối vào nơi này”.

Lâm Cảnh Phong ngăn cản: “Tạm thời đừng dỡ bỏ, chúng ta thử trèo qua vách đá xem”.

Anh quăng dây thừng có móc câu, mắc vào vách đá trơn trượt, Đường Du nói: “Cho tôi thời gian nửa ngày, tôi có thể lắp ráp ra một chiếc xe leo núi tám chân”.

Lâm Cảnh Phong: “Thôi khỏi, mấy món linh tinh của cậu đều không tin được”.

Trương Soái mặt buồn rười rượi: “Hôm qua bị Tiểu Tiện giật cho phát điện, đám cổ mang trên người đều sắp chết sạch rồi”.

Lâm Cảnh Phong lên vách đá mắc lưỡi câu, Triển Hành kéo cung, căng thẳng ngó quanh, sợ có con Nao bánh tông nào thình lình bổ nhào tới, Lâm Cảnh Phong từ từ trèo lên, đã cách mặt đất chừng năm mươi mét, trở thành một chấm đen nhỏ, lỡ mà té xuống, thì chỉ còn đường nát thịt tan xương.

“Đừng sợ”. Trương Soái nói: “Bản lĩnh của Tam gia cao lắm”.

Tim Triển Hành đập thình thịch, cậu lại phát hiện phía bên phải trên chỗ cao nhất của vách núi có một cái hang, trong hang tối thui, chẳng thấy cái gì hết, cậu dời ống ngắm sang chỗ đó, trông thấy một cái đầu người.

“Thấy anh không? Tiểu Tiện!”. Lâm Cảnh Phong vẫn không ngừng tay, nhưng dường như cảm giác được nỗi lo lắng của Triển Hành, bèn lớn tiếng gọi.

Giọng Triển Hành hơi run: “Thấy rồi, anh cẩn thận chút, ở bên tay phải anh có một lối đi, chắc là ổ của lũ quái vật hôm qua đấy”.

Lâm Cảnh Phong khựng lại, hô lên: “Biết rồi, đừng căng thẳng quá”.

Triển Hành vẫn còn chĩa cung lên, Lâm Cảnh Phong từ từ đến gần đỉnh vách đá, còn hơn ba chục mét nữa.

“Tiểu Tiện!”. Lâm Cảnh Phong cao giọng hô: “Sau này mua cái nhà, mời ba em tới ở nhé”.

Triển Hành mỉm cười nói: “Được”.

Lâm Cảnh Phong lại hỏi: “Em có thích trẻ con không?”.

Triển Hành: “Thích, anh muốn sinh cho em một đứa hả?”.

Lâm Cảnh Phong: “Đừng nói ngược, em sinh cũng thế, nhưng sinh ra rồi biết nuôi không? Bản thân em vẫn còn là đứa con nít đấy thôi”.

 Mọi người đều bật cười, Lâm Cảnh Phong thầm buồn cười trong lòng, chầm chậm trèo lên, bầu không khí thả lỏng hơn rất nhiều, nhưng chốc lát sau, trời đất như có cảm ứng, truyền tới âm thanh “oe oe oe oe” của trẻ nhỏ.

Trương Soái mờ mịt ngó quanh, âm thanh đó giống như từ trên trời vọng xuống, Lâm Cảnh Phong dừng tay, Triển Hành nói: “Đừng dừng! Trèo tiếp đi!”.

Đường Du nghe mà sởn cả gai ốc, hỏi: “Thứ gì vậy? Ban ngày mà cũng có ma nữa hả!”.

Trương Soái ra hiệu bình tĩnh, trên bầu trời mây đen giăng kín, bốn phía mịt mù, nước mưa rơi xuống hồ làm mặt nước cuộn sóng, dưới màn trời ảm đạm, có vô số tiếng kêu đan xen chằng chịt vang vọng quanh vách đá.

Giọng Triển Hành run rẩy: “Tiểu sư phụ, anh… đừng di chuyển gần phía bên phải”.

Cậu đưa kính ngắm hướng thẳng về phía cửa hang trên vách đá, hình như trông thấy thứ gì đó bò ra.

Triển Hành: “Có thể…”.

Trương Soái biến sắc: “Tam gia! Xuống mau!”. Trương Soái và Đường Du chạy về phía vách đá, Hoắc Hổ đứng tại chỗ bảo vệ Triển Hành, Triển Hành nhìn chằm chằm về phía cái hang để trông chừng, hô hấp như nghẹn lại.

Có một đứa trẻ sơ sinh, toàn thân xanh lét, đang bò ra từ cửa hang.

“Em thấy gì thế?”. Tay Lâm Cảnh Phong gia tăng tốc độ.

Triển Hành: “Không có gì! Anh trèo lên đi!”.

Trong kính ngắm hiện ra hình ảnh đứa trẻ màu xanh đang bò tới cửa hang, nó nhìn qua bên trái, Triển Hành lập tức buông dây cung, mũi tên vô hình rời dây bay vút đi, lập tức nghe được một tiếng gào lớn.

Trong sơn động bắt đầu có tiếng gào khóc khản giọng, tiếng khóc vừa vang lên, xung quanh đã vang vọng từng hồi dội lại, cả núi rừng đều tràn ngập tiếng khóc.

“Cẩn thận!”. Trương Soái hô.

Lâm Cảnh Phong đạp mạnh mấy cái, suýt nữa thì trượt chân, anh đã leo tới đỉnh vách núi, bật người nhảy lên, rút trường đao sau lưng ra, tập trung nhìn lên chỗ cao, chỉ thấy hai rìa núi hoang đầy những con Nao bánh tông đen ngòm, xem ra phải hơn trăm con, bọn chúng nhìn chòng chọc đoàn người họ, nhưng không hành động gì.

Tiếng khóc của đứa trẻ nhỏ dần, cho thấy nó đã bò trở vào hang, đám Nao bánh tông ngừng kêu, nhao nhao quay đầu bỏ đi.

Lâm Cảnh Phong cầm trường đao, chờ thêm chốc lát rồi mới buộc đầu dây thừng lên một tảng đá to, nói: “Lên đi, lên trước rồi tính sau”.

Anh thả dây thừng xuống vách núi, Đường Du đi lên đón lấy, giật trái giật phải mấy cái, cố định nó giữa đống đá ngổn ngang, rồi gắn thêm cái bàn tời và đế thép.

“Hai chân đứng trên cái ống, hai tay di chuyển bàn tời”. Đường Du ra hiệu: “Ai lên trước nào?”.

Triển Hành: “Tôi bọc hậu, đề phòng có thứ gì đó chui ra, mọi người lên trước đi”.

Đám người lần lượt quay bàn tời leo lên đỉnh vách núi, Triển Hành lùi lại một chút, cầm cung chỉ lên cao, cảnh giác từng giây từng khắc, sau đó lại chuyển kính ngắm lên đỉnh vách núi, quan sát khắp nơi.

Trong kính ngắm, cậu thấy Lâm Cảnh Phong đang cười.

“Cười cái gì?”. Triển Hành chĩa kính ngắm về phía hang núi.

“Cười em còn biết bọc hậu cơ đấy”. Lâm Cảnh Phong thản nhiên nói, giọng không lớn lắm, nhưng rất rõ ràng.

Triển Hành: “Em vẫn được việc chứ bộ!”.

Lâm Cảnh Phong kéo Đường Du đi sau cùng lên vách đá, nói: “Được rồi, lên đi, anh phụ trách đón em. Mau!”.

Triển Hành chạy nhanh tới chân vách đá, trèo lên dây thừng bắt đầu quay bàn tời, Lâm Cảnh Phong cầm trường đao cùng Trương Soái mỗi người đứng canh một bên, xoay người trông chừng vách núi.

Một thứ từ trong cửa động chầm chậm lùi ra, sau đó rơi xuống vách đá, phát ra một tiếng bịch nặng nề.

Triển Hành sợ hết cả hồn, quay đầu lại, Lâm Cảnh Phong quát: “Đừng nhìn xuống! Tiếp tục!”.

Chỉ trong tích tắc, một cái bóng đen nhảy thoắt ra khỏi cửa hang, bổ nhào vào sợi dây thừng treo giữa không trung, Trương Soái và Lâm Cảnh Phong đồng thời ra tay, Triển Hành còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra, thì đã nghe “chít” một tiếng, lại có thêm một thứ gì đó rơi bịch xuống vách núi.

Triển Hành lay mạnh bàn tời, một bầy ong mật vàng óng bay vù vù quấn lấy con Nao bánh tông nhảy ra từ trong hang, đỉnh đầu nó trúng thêm lưỡi dao găm của Lâm Cảnh Phong, cắm phập ngay giữa trán, sau khi bị rớt xuống nó bám vào vách đá, nhe răng kêu yếu ớt, trợn trắng mắt nhìn chòng chọc vào Lâm Cảnh Phong.

Trương Soái: “Nó không dám công kích cậu à Tiểu Tiện?”.

Con Nao bánh tông trèo lên mấy lần, cố ý tránh né Triển Hành, nhảy lên trên đỉnh vách đá.

Triển Hành dứt khoát buông bàn tời, hai chân móc vào dây thừng, thả hai tay ra, cả người treo ngược về phía dưới, kéo cung buông dây, vù một tiếng, dưới vách đá truyền lên tiếng kêu gào xé ruột, con Nao bánh tông té xuống vực cao trăm trượng, đập vào mặt đá vỡ be bét thành một bãi thịt thối đen sì.

Mấy người Hoắc Hổ nắm dây thừng kéo lên, Triển Hành thở phào một cái, hỏi: “Vẫn còn hả? Xem thử cái hang kia có cái gì đi?”.

Lòng bàn tay Lâm Cảnh Phong ướt dẫm mồ hôi lạnh, chuyển dây thừng qua sườn hang cách đó không xa, cúi xuống nhìn một cái: “Là một cái hang trống không”.

“Vừa rồi có thứ gì bị ném xuống thế?”.

Triển Hành nhoài ra mép núi, giơ kính ngắm nhìn xuống.

“Anh xem xem?”. Trương Soái đón lấy.

“Chính là đám người…”. Trương Soái nói: “…đám người vào núi quay ngoại cảnh lúc trước”.

Lâm Cảnh Phong từ trong hang đi lên, xách theo một cái máy màu đen: “Tôi tìm được thứ này”.

“A!”. Đường Du vội đón lấy, là một cái máy quay.

“Còn dùng được không?”. Lâm Cảnh Phong hỏi.

Đường Du kiểm tra một lần: “Ống kính bị rơi hỏng rồi, pin thì chảy cả, thẻ nhớ còn dùng được”.

Các thành viên vội xúm lại, Triển Hành nói: “Còn phát được hình để xem thử không?”.

Đường Du mở vỏ máy ảnh ra, hơi trầm ngâm, nói: “Muốn phát ra hả, có thể, nhưng phải đợi một lát, còn cần ghi âm đồng bộ nữa… để tôi xem”.

Lâm Cảnh Phong đứng thẳng người, chỗ họ đang đặt chân là một mặt đá phẳng khổng lồ, trên nền đá phẳng phiu trơn bóng không mọc một cọng cỏ, trong mấy vũng nước nông sâu trải đầy rêu xanh.

Mặt phẳng trống trải rộng chừng hơn ngàn mẫu, được dãy núi xung quanh bao bọc, bốn phía toàn là cổ thụ chọc trời.

“Còn bao lâu nữa?”. Lâm Cảnh Phong hỏi.

Trương Soái đáp: “Qua ngọn núi này là tới, bên kia núi có một lòng chảo, sơn động dưới vách núi ban nãy là đường thông qua lòng chảo đấy”.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt, mọi người ướt như chuột lột, Triển Hành hắt xì một cái, run cầm cập.

Lâm Cảnh Phong nói: “Tìm nơi nào đó quanh đây nghỉ ngơi, trú mưa một lát, rồi xem trong băng hình có gì rồi tính tiếp”.

Hoắc Hổ đổ nước, nhóm lửa dưới một gốc đại thụ, cái lạnh mùa xuân thấm sâu vào xương cốt mỗi lúc một giá buốt hơn, mọi người xúm xụm quanh bếp lò cởi áo hong lửa, mãi hồi lâu mới thấy ấm hơn.

Cuối cùng Đường Du cũng nghiên cứu xong cái máy ghi hình, trời chiều đã phủ xuống một mảnh tối đen, sấm sét thỉnh thoảng lại bất chợt lóe lên trong các tầng mây.

“Xem luôn chứ?”. Đường Du nhét thẻ nhớ vào một thiết bị tinh vi, kết nối với máy tính xách tay, che chắn nước mưa khỏi hắt vào, rồi lại phủ thêm cả vỏ nhựa: “Nhìn về phía đối diện, phóng ra ngoài sẽ nhìn rõ hơn một chút”.

Đường Du mở máy chiếu đi kèm với máy tính xách tay lên, một luồng ánh sáng mạnh bắn ra chiếu thẳng vào vách đá đối diện, xuất hiện ảnh chiếu trong đêm đen.

Giữa không gian hoang vu viễn cổ, mưa gió mịt mù, vào khoảnh khắc ngày đêm giao hòa, họ ngồi trong cánh rừng rậm nguyên thủy, cùng xem một cái băng ghi hình dùng mạng người đổi lấy, ai nấy đều ôm cảm xúc không nói nên lời.

Lâm Cảnh Phong lên tiếng: “Hy vọng nó có ích cho việc lần này… lúc đội quay phim đi vào, là trước hay sau khi hạt châu mất?”.

Trương Soái ngẫm nghĩ: “Chắc là mất sau khi bạn gái Trương Huy tới và trước khi đội quay phim đi vào”.

Các đốm hoa tuyết vừa ngừng rơi, trên vách đá đối diện đã hiện ra hình ảnh, mở đầu là thời điểm ban ngày rõ nét, rừng rậm quang đãng, khắp nơi xanh ngắt một màu, các đốm sáng từ kẽ lá hắt xuống, rải lên mặt đất.

“Hiện tại là tháng bảy, chúng tôi đang tiến vào cánh rừng rậm nguyên thủy ở khu vực Kiềm Đông Nam”. Có một giọng đàn ông vang lên: “Lão Hoàng phụ trách chuyển đồ, Hồ Vân đảm nhiệm chữa bệnh”.

Anh ta chuyển ống kính sang một cô gái xinh đẹp, cô ấy vẫy tay với họ.

Người đàn ông lại nói: “Chúng tôi vốn định nhờ một người ở Vạn Cổ Môn dẫn dường, nhưng hầu hết đồng bào dân tộc thiểu số ở đây đều từ chối, cho rằng trong núi có thần linh không thể mạo phạm”.

Lâm Cảnh Phong đột nhiên cất tiếng: “Chỉ có ba người thôi à?”.

Trương Soái thận trọng nói: “Không, phải là bốn người. Người còn lại đi đâu rồi?”.

Lâm Cảnh Phong ra hiệu bình tĩnh, cứ xem tiếp đã.

Giọng người đàn ông lại vang lên: “Bây giờ chúng ta sẽ đi vào cánh rừng, tự tay vạch ra tấm khăn che mặt của vị thần linh này”.

Vạch khăn che mặt? Vạch hộp sọ ông ra thì có.

Triển Hành hát: “Vạch hộp sọ ông ra…”.

Đường Du ấn gậy kích điện, Triển Hành lập tức biết điều câm họng.

Triển Hành: “Chúng ta thử đoán xem ai là người sống sót tới phút cuối nào…”.

Đường Du dí sát gậy kích điện vào huyệt thái dương của Triển Hành.

Triển Hành: “…”.

“Đây là một cánh rừng nguyên thủy tuyệt đẹp, vẫn giữ nguyên được vẻ ngoài vốn có của nó”. Giọng đàn ông tiếp tục: “Cây bạch đàn và cây đa là hai loài cây phổ biến nhất trong cánh rừng này, thứ chúng ta đang thấy hiện tại chính là một cây ngân hạnh cổ, người dẫn đường bản xứ đã đưa chúng tôi tới ven con sông này”.

“Các loài côn trùng hết sức rực rỡ”. Người đàn ông nói: “Loài dế mèn màu xanh lá cây này rất hiếm thấy”.

Ống kính chuyển sang một con côn trùng đang bò giữa rừng, côn trùng cùng màu với lá cây, đột nhiên nó quơ một cái vuốt màu đen lên, làm ống kính rung mạnh, có tiếng con gái hét lên chói tai.

“Ha ha ha…”. Người đàn ông cười nói: “Xem ra dân cư trong khu rừng này không chào đón chúng ta cho lắm, Tiểu Hồ, em không sao chứ?”.

Giọng cô gái bình tĩnh trở lại: “Không sao, mu bàn tay bị cào xước một vết thôi”.

“Để bọn anh xem nào”. Người đàn ông nói: “Ôi, đây là một loài động vật vô cùng hiếm gặp, thuộc bộ linh trưởng, họ Callitrichidae, chủng khỉ vượn…”.

Ống kính lại chuyển hướng, chiếu lên hình con Nao đang ngồi trên chạc cây, toàn thân nó đen thui, hai mắt đục ngầu.

“Nó đang cảnh cáo chúng ta không được xâm phạm vào địa bàn của nó, từ năm ngàn năm trước trở lại đây, loài khỉ đen này đã rất ít được ghi chép lại, Trung Quốc cổ đại gọi loài này là “Nao”. Đây là hóa thạch sống của loài khỉ mặt đỏ, móng vuốt của nó vô cùng sắc nhọn…”.

“Trông giống hệt con sóc”. Giọng lão Hoàng tỏ ra đầy hứng thú, nhận xét: “Chúng ta đi tiếp nào”.

Ống kính lại nghiêng ngả, mọi người kêu lên, hình ảnh tối sầm lại.

Người đàn ông tắt máy quay phim đi, nhưng chức năng ghi âm vẫn còn mở, có tiếng người sốt ruột hỏi: “Sao vậy?”.

“Không sao”. Có một giọng rất lạ cất lên: “Thoa chút thảo dược của chúng tôi là ổn”.

Cô gái tên Hồ Vân nọ nói: “Đừng chữa lung tung, phải dùng cồn I-ốt sát trùng trước”.

Người lạ kia sỗ sàng: “Cô chẳng hiểu gì cả, người miền núi có cách riêng của người miền núi, phải dựa theo quy tắc của chúng tôi, không sai đâu”.

Ống kính lại mở ra lần nữa, trong hình ảnh xuất hiện một người đàn ông trung niên để râu quai nón, ông ta lấy một nắm thuốc bột màu trắng từ trong túi ra, vẩy đều lên cánh tay một người đàn ông khác, ngửa đầu tu một ngụm rượu rồi phun lên, lát sau thuốc bột sủi lách tách, người đàn ông nọ kêu gào ầm ĩ.

“Vôi?”. Lâm Cảnh Phong hỏi.

Trương Soái ra hiệu xem tiếp, người râu quai nóng dùng một tay đè lên cánh tay người đàn ông kia, xoa nhẹ lên ba đường vết thương do bị cào, miệng lẩm nhẩm mấy câu.

Trương Soái nói: “Đây là thần chú trừ tà của người Miêu, xem bộ người này cũng có chút kiến thức”.

“Anh biết làm không?”. Triển Hành hỏi.

Trương Soái: “Biết, nhưng không phiền phức như anh ta”.

Có tiếng phụ nữ mắng: “Làm vậy sẽ để lại miệng vết thương đấy”.

Trương Soái và râu quai nón trong màn hình đồng thời cất tiếng giễu cợt: “Ngu xuẩn”.

Râu quai nón xử lý xong vết thương trên cánh tay lão Hoàng, chuyển sang cô gái, cô gái vội nói: “Tôi tôi… tôi tự làm. Tôi có ô-xy già”.

Râu quai nón nhấn mạnh nhiều lần, nhưng cô gái vẫn không chịu, cuối cùng mới cáu bẳn nói: “Tôi không dùng thuốc của mấy anh đâu!”.

Râu quai nón đành mặc kệ.

Trương Soái nói: “Cô ta chết chắc rồi”.

“Tại sao?”. Lâm Cảnh Phong hỏi.

Trương Soái: “Mu bàn tay cô ta đã bị thả cổ, tôi không nhìn rõ con Nao kia đã làm gì cô ta, nhưng sau khi bị cào trúng, thì đã có trùng cổ ẩn náu chui vào”.

Triển Hành thắc mắc: “Nao biết thả cổ hả? Chúng nó cũng biết dùng sao?”.

Trương Soái cau mày, bảo Đường Du cho dừng vài hình ảnh, xem đi xem lại vết thương nọ, đột nhiên chỉ vào một góc trên màn hình: “Các cậu xem cánh tay cô ta kìa”.

Ở chỗ khuỷu tay cô gái nổi lên một vệt tím nhạt, dưới da có một cục nhỏ nhô ra cực kỳ bí ẩn.

Trương Soái nói: “Trên mình con Nao có ít nhất hơn trăm loại cổ độc, xem tiếp rồi nói sau”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp