LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 54

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Sau bữa cơm chiều, trong rừng tối thui một mảnh, mây đen che kín mặt trăng, sau khi thái dương xuống núi, cả cánh rừng nguyên thủy lập tức chìm trong âm u, gió đêm thổi tới làm không khí lạnh lẽo hẳn.

Năm người quây quần bên đống lửa trại, mỗi người chăm chú lo việc của mình, Đường Du đang đùa nghịch mấy món máy móc nhỏ, Triển Hành thì giúp Hoắc Hổ điều chỉnh “mũ sắt chống cào đầu” do Đường Du mới phát minh cho.

Thực ra món này chỉ là úp ngược cái nồi xào thức ăn lúc chiều rồi đội lên đầu, gắn thêm cái đai co duỗi cố định dưới cằm Hoắc Hổ, Đường Du còn tính để đáy nồi ngửa lên trời, gắn thêm mấy món linh kiện nho nhỏ như hai cọng ăng-ten vệ tinh gắn lò xo hay tu cái còi chạy bằng sức gió vân vân, nhưng bị Hoắc Hổ kiên quyết từ chối với lý do là trông quá ngu si.

“Ổn không?”. Triển Hành quan tâm hỏi.

Hoắc Hổ hài lòng đáp: “Ổn, từ giờ trở đi không phải sợ nó nữa”.

Trương Soái cười phì một tiếng: “Làm cái gì kì quặc thế này?”.

Hoắc Hổ vội xua tay: “Không có gì”.

Lâm Cảnh Phong vẫn còn đang vót cọc gỗ trong tay, Triển Hành ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh chân Lâm Cảnh Phong, đột nhiên đề nghị: “Tôi kể cho mọi người nghe một câu chuyện cười nhé”.

Đường Du: “Chuyện cười của cậu lúc nào cũng mở đầu bằng một con heo, chán chết, không kể được chuyện nào khác à?”.

Triển Hành: “Đều do ba tôi bịa ra đấy, dỗ dành tôi lúc nhỏ, với chỉ số thông minh của ông ấy thì chỉ biết có mỗi con heo thôi”.

Trương Soái cười nói: “Có heo còn đỡ hơn không có gì, đúng không? Ba mẹ anh mất sớm, chỉ còn anh với thằng láo toét Trương Huy kia sống nương tựa vào nhau, thật ra chẳng được nghe bao nhiêu chuyện cười cả”.

Hoắc Hổ: “Tôi chỉ có một ông cha nuôi, cũng chết rồi, chết còn sớm hơn ba cậu nữa kìa”.

Đường Du: “Mẹ em tái giá, ba vứt bỏ em với Đường Sở, không biết đã đi đâu rồi”.

Lâm Cảnh Phong: “Các người có phúc thật, tôi còn chẳng biết mặt mũi ba mình thế nào”.

Triển Hành còn chưa kịp kể chuyện cười thì mọi người đã ìu xìu, lát sau, Đường Du buồn bã nói: “Ngủ thôi”.

Trương Soái phân công nhiệm vụ: “Nửa đêm đầu Tam gia canh gác, từ mười hai giờ đến hai giờ phải phiền đến anh Hoắc rồi, hai giờ cuối tới tôi canh”.

Lâm Cảnh Phong thờ ơ đáp lại một tiếng, rồi tựa lưng vào thân cây ngồi xuống, đôi ngươi đen láy khuất sâu nhìn ra màn đêm cũng đen thui một mảnh đến đờ người, Hoắc Hổ đội mũ sắt chống cào đầu, nằm im trong lều không nhúc nhích, trên mặt còn đeo đến hai lớp mặt nạ nước cổ Ba Thục, gọi là lá chắn kép.

Trời xuân se lạnh, Triển Hành quấn chăn ngọ nguậy bò sang.

Lâm Cảnh Phong mấp máy môi: “Đi ngủ”.

Triển Hành nằm bò ra đất, giống hệt con sâu bự, uốn éo trái phải: “Ôm cái”.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Lâm Cảnh Phong túm lấy tấm chăn trên mình cô vợ sâu ra, ngoắc ngoắc tay, ôm lấy Triển Hành, trở tay quấn chăn lên cả hai người, rúc vào nhau dưới gốc cây.

“Lạnh không?”.

“Không lạnh”. Triển Hành nói: “Anh còn giận không?”.

Lâm Cảnh Phong nghiêm túc thì thầm vào tai cậu: “Anh muốn báo thù cho Tiểu Song”.

Triển Hành: “…”.

Lâm Cảnh Phong: “Nghĩ gì thế hả, không phải giết em báo thù cho cậu ấy, mà là giết ông già, sư phụ anh mới là đầu sỏ hại chết cậu ấy”.

Triển Hành: “Không… không ổn đâu, anh định làm thế nào? Cột lão ấy vào ghế rồi dùng roi quất chắc”.

Lâm Cảnh Phong: “Chúng ta cũng cần một khoản tiền để ổn định cuộc sống, anh hứa với em, làm xong chuyến này, anh sẽ chi tiền đón người ở quê nhà anh ra, thuê của chính phủ một mảnh đất gần Thiên Thủy[1], hoặc Vũ Uy, giúp họ dời nhà đến đó. Chúng ta sẽ mua một căn nhà ở Tây An hoặc Thượng Hải, về sau mãi mãi không làm nghề này nữa”.

Triển Hành: “Cần bao nhiêu tiền?”.

Lâm Cảnh Phong khẽ nói: “Hơn chục triệu, chị Bân muốn nhổ tận gốc rễ cả dinh thự Lam, đang điều tra hướng đi của ông già, nghe đồn ông ta đích thân tới Đôn Hoàng lùng bắt anh trai của Tiểu Đường. Sau này trở về chúng ta cứ…”.

Triển Hành: “Chúng ta có thể cùng nộp hồ sơ vay vốn có đảm bảo”.

Lâm Cảnh Phong: “Anh không phải loại người ăn bám”.

Triển Hành: “Em cũng không phải”.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Bộ dạng đó của Triển Hành cơ bản chẳng có chút tự giác làm thụ nào, Lâm Cảnh Phong nghiến răng kèn kẹt, chỉ muốn đè cậu ta xuống bắn cho một pháo.

“Xử lý xong xuôi chuyện ở đây thì chúng ta sẽ cùng về Bắc Kinh, em cứ lo việc học của em, còn anh đi Đôn Hoàng, trong vòng nửa năm anh sẽ giải quyết dứt điểm mọi chuyện rồi về tìm em”. Lâm Cảnh Phong nói.

Triển Hành: “Giải quyết thế nào?”.

Lâm Cảnh Phong: “Giết chết ông già, giật lấy hàng hóa của Đường Sở”.

Triển Hành hốt hoảng cố nói nhỏ giọng: “Anh muốn giật đồ của anh trai Tiểu Đường?”.

Lâm Cảnh Phong: “Để anh ta giữ càng nguy hiểm hơn, không phải sao? Đợi anh lập kế hoạch tỉ mỉ xong sẽ nói cho em biết hết, em sẽ không bán đứng anh cho cảnh sát đâu nhỉ?”.

Triển Hành không còn gì để nói, Lâm Cảnh Phong nói tiếp: “Em cũng sẽ ở lại Bắc Kinh chờ anh về, phải không?”.

Triển Hành: “Nhưng em đã hứa với ba em là… không để anh dính dáng đến đám người kia nữa”.

Lâm Cảnh Phong nhìn lò lửa đến xuất thần, trong đồng tử phản chiếu ánh lửa đang nhảy nhót.

“Anh đã làm được rồi, nếu không phải vì em, nói không chừng anh vẫn sẽ sống tiếp như thế. Lần cuối cùng này, không cần biết có thành công hay không, làm xong sẽ thu tay, nếu thất bại, anh chấp nhận ăn bám cả đời, coi như số trời”.

Lâm Cảnh Phong đưa hai cái cọc gỗ đã vót xong cho Triển Hành, chính là hai hình người nhỏ dài khắc bằng gỗ, một cái chân rất dài, mắt híp lại thành hai đường thẳng, chính là Lâm Cảnh Phong; còn cái kia thì cánh tay mảnh khảnh, đầu tóc giống siêu Xayda, mắt to tròn, chính là Triển Hành.

Triển Hành còn định nói thêm gì đó, cậu kế thừa thần công lải nhải chưa đến đường cùng chưa bỏ cuộc của Lục Thiếu Dung, lại thêm cả khí thế sôi trào tự cho là đúng quyết không dao động của Triển Dương, muốn làu bàu cho đến khi nào ngay cả “lần cuối cùng” này Lâm Cảnh Phong cũng phải buông xuôi hoàn toàn mới coi như thành công, nhưng đúng lúc cậu đang nghĩ ngợi xem phải lấy lý do gì thuyết phục Lâm Cảnh Phong…

Trong rừng cây, đám ngựa Điền cách nơi cắm trại không xa đột nhiên hí ầm lên.

Lâm Cảnh Phong lập tức cảnh giác nheo mắt lại.

Mấy con ngựa nhốn nháo một chỗ, đua nhau hí ầm ĩ, sợ hãi quẫy dây thừng muốn chạy, Lâm Cảnh Phong quát: “Em chờ ở đây!”.

Mọi người đều choàng tỉnh, Trương Soái bật người dậy, vẫn nguyên chân trần chạy ra khỏi lều, Lâm Cảnh Phong rút thanh đao Tạng, khua ánh bạc một vòng trong đêm đen, bổ vào mấy thân cây buộc ngựa kia.

“Hí…”. Không biết mấy con ngựa lấy đâu ra sức lực, giãy dụa điên cuồng giật đứt dây thừng, tung vó chạy như điên, tản ra theo đủ hướng.

Lò lửa như bị sức mạnh thần bí nào đó chụp xuống, tắt ngấm, Trương Soái hô: “Đừng để bầy ngựa chạy mất!”.

Lâm Cảnh Phong quát: “Anh đuổi theo chúng đi!”.

Nơi cắm trại bỗng chốc loạn cả lên, Lâm Cảnh Phong lao vút vào rừng cây như mũi tên rời cung, sải bước phóng nhanh qua con ngựa ngã chết trên mặt đất, anh chỉ liếc vội một cái đã nhìn rõ tình trạng cái chết của con ngựa.

Đầu của hai con ngựa bị xé tung, óc phun đầy đất, trên thân cây còn có dấu móng cào sắc bén dính dớp cả vệt não trắng bệch, nhất định là do lũ Nao gây nên!

Con Nao nơi này sao lớn gan đến thế?

Trương Soái cũng bật người, đuổi vào trong rừng cây, chập ngón tay đưa lên môi huýt sáo, tiếc rằng bầy ngựa đã bị giật mình, thục mạng bỏ chạy không sao gọi lại được.

Triển Hành nghe thấy bên cạnh lại có tiếng ngựa hí vang, vội nói: “Ở ven hồ! Anh Hổ chờ ở đây nhé”. Ngay sau đó cậu chụp một cái mặt nạ cài lên đầu.

Đường Du cũng đội mặt nạ lên cài lại, chạy theo Triển Hành, Hoắc Hổ nghệt mặt hoang mang, kêu lớn: “Các cậu về nhanh chút nha”.

Vừa chạy khỏi nơi đóng trại được mấy bước, còn chưa đi được bao xa Đường Du đã bị Triển Hành kéo đi sang một hướng khác, vòng về đường cũ.

“Lại làm gì nữa?”. Đường Du tức giận nói.

“Suỵt”. Triển Hành ra hiệu im lặng, cùng Đường Du rón rén rình nấp sau một lùm cây cách khu lều không xa.

Hoắc Hổ đứng ở giữa lò lửa, nhìn ngó xung quanh, cảm giác được mùi nguy hiểm.

Đường Du lập tức hiểu ra, có gì đó đang đánh lạc hướng bọn họ, mục tiêu của nó là Hoắc Hổ?

Triển Hành nhỏ giọng khẽ nói bên tai Đường Du: “Cậu nhìn chỗ kia kìa”.

Đường Du trông theo hướng Triển Hành chỉ, thấy sau lều vải có một bóng đen đang chầm chậm tiếp cận từ sau lưng Hoắc Hổ.

“Làm sao đây?”. Đường Du lấy ra một cây gậy ngắn bằng thép đeo ở bên hông.

“Cái gì đấy?”. Triển Hành khẽ hỏi.

Đường Du: “Cậu đừng để ý…”.

Triển Hành: “Có dao ngắn không? Cho tôi một con”.

“Dao thì không có… cậu thử cái này xem”. Đường Du dỡ một món phụ tùng từ trên thân gậy xuống, chầm chậm duỗi ra.

Triển Hành: “Nhan lên, nó sắp nhào xuống rồi, tới mấy con lận, bên kia cũng có nữa”.

Đường Du duỗi ra một cây xiên cá sắc bén: “Cậu bắn tên, bắn xong chạy ra sau lều lấy cái nồi”.

Triển Hành gật đầu, nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, chỉ thấy Hoắc Hổ ngạc nhiên xoay người, mấy con Nao đen sì bốc ra mùi thối nồng nặc đã bổ nhào xuống từ nhiều hướng khác nhau.

“Bắn đi!”. Đường Du kêu lên, sau đó lao ra khỏi lùm cây.

Triển Hành buông mạnh dây cung, khiến chiếc xiên cá lóe lên phóng vụt đi, ghim chặt một con trong đám Nao vào thân cây.

Đường Du nghiêng người mượn xung lực đạp lên đầu gối Hoắc Hổ, che chắn anh ta ra sau lưng, mấy con Nao đen ngòm kêu hét ầm ĩ, âm thanh xuyên thủng màn đêm.

Triển Hành lập tức chạy ra sau lều lục lọi đống dụng cụ bếp núc, Đường Du vội hô: “Anh Hổ, đừng nhúc nhích!”. Lũ Nao đen đã trốn sạch sẽ, con Nao bị cây xiên cá găm chặt vào thân cây vẫn kêu gào không dứt, điên cuồng giãy dụa, chẳng khác gì con quỷ trốn ra từ địa ngục, bị ghim lên tấm đồ đằng.

“Vẫn chưa chết?!”. Hoắc Hổ gào um: “Triển Hành!”.

“Chít chít chít”. Con Nao hôi thối kia giẫy mạnh một cái, cây xiên hơi lỏng ra, trên khuôn mặt khỉ lộ ra vẻ quái dị, nó vùng mạnh khỏi cây lao, nhảy bổ vào Đường Du.

“Oa oa oa”. Triển Hành và Hoắc Hổ đồng loạt hét lên.

Đường Du giật người lùi về phía sau, chỉ trong tích tắc cậu đã cảm giác được móng vuốt sắc bén mang theo tiếng gió vù vù bổ qua trước mặt, Triển Hành xông lên bất chấp tất cả, nhưng con Nao lại chẳng hề để ý đến người xung quanh, chằm chằm vồ tới Đường Du lần nữa.

Đường Du kịp thời xoay cây gậy thép trong tay, bấm công tắc, con Nao rụt móng vuốt lại theo bản năng, nắm lấy gậy thép.

Một tiếng roẹt vang lên, dòng điện chói mắt chạy lung tung, giật cho con Nao bay thẳng ra xa, mùi thối bốc nồng nặc, Triển Hành lấy nồi sắt chụp xuống đất đánh “coong” một tiếng, đậy kín con Nao đen vừa rơi xuống đất.

Ba người đều thở hổn hển không ra hơi.

Triển Hành: “Cậu còn mang theo cả… dụng cụ phòng chống yêu râu xanh nữa à?”.

Đường Du đổ mồ hôi ướt đẫm lưng, mới vừa rồi nếu bị cái vuốt đó cào trúng, thì cậu không chết cũng bị gọt mất nửa cái mặt, may mà không sao rồi.

Đường Du gật đầu: “Đừng sợ, nó đã chết rồi, một con khỉ nhỏ như vậy ăn điện áp tức thời ba trăm ngàn Vôn, lại còn bị bắn một mũi xiên xuyên qua ngực, chết là cái chắc”.

Triển Hành ngồi trên đáy nồi: “Anh Hổ, anh không sao chứ”.

Hoắc Hổ gật đầu, vẫn còn chưa hết sợ.

Triển Hành nói tiếp: “Em đã chuẩn bị đầy đủ biện pháp đề phòng, đội mũ giáp lên đâu cho anh rồi mới dám tập kích nó đấy”.

Hoắc Hổ xua tay: “Anh chẳng sợ gì hết, thật đấy”.

Đường Du: “Khỉ nơi này… sao lợi hại vậy? Sắp thành tinh tới nơi rồi”.

Triển Hành: “Chúng tên là Nao”. Nói đoạn cậu kể lại lời giải thích của Lâm Cảnh Phong thì Đường Du mới hiểu ra, hỏi tiếp: “Loại khỉ này đều thối như vậy à?”.

Triển Hành cũng hết sức mù mịt: “Chúng nó á? Đợi tiểu sư phụ về hỏi xem sao”.

Đường Du: “Chết cả rồi, không biết tổng cộng có bao nhiêu con nữa…”.

Đường Du vừa dứt lời, cái nồi dưới mông Triển Hành kêu coong một tiếng, khiến mông cậu bật lên những hai phân.

Triển Hành: “…”.

Đường Du: “…”.

Lại coong một tiếng.

Cạnh bên của chiếc nồi sắt bị cào thủng một khe, lộ ra móng vuốt sắc nhọn.

“Nó là cái giống gì vậy á á á”. Đường Du và Triển Hành thất thanh gào thét.

Triển Hành sợ đến choáng váng, không dám ngồi lên nồi sắt nữa kẻo chẳng may bị cào rách mông, nhưng cũng không dám chạy đi, mặt mày tái mét như chết đến nơi, lát sau mới nhanh trí nói: “Giày… giày cậu có cách điện không, đưa gậy kích điện cho tôi”.

Cuối cùng Trương Soái mới dắt được lũ ngựa trở về, trông thấy bộ dạng hai người thì căng thẳng hỏi: “Sao thế?”.

Nồi sắt kêu loong coong, Lâm Cảnh Phong cũng đã trở về, trong tay xách ngược con Nao bị trường đao chém đẹp thành hai khúc.

Triển Hành vội vàng khoe chiến tích: “Tụi em bắt sống được một con!”.

Lâm Cảnh Phong cau mày: “Vẫn còn à? Không phải chỉ có một con thôi sao?”.

Lâm Cảnh Phong nghe Triển Hành và Đường Du báo cáo xong xuôi, lúc này nồi sắt đã bị con Nao bên trong rạch thủng một đường.

“Trương Soái, chúng ta giẫm lên nào”. Lâm Cảnh Phong suy nghĩ giống hệt Triển Hành, anh và Trương Soái mỗi người nhấc một chân đạp mạnh lên nồi sắt, Triển Hành lấy gậy kích điện dí sát vào, bấm roẹt roẹt lung tung một hồi, chừng ba phút sau, bên trong phả ra khói đen, rồi chìm vào thinh lặng.

“Được rồi, giật nữa sẽ khét đấy, năng lượng không nhiều, tiết kiệm chút đi”. Đường Du nói.

Lâm Cảnh Phong hơi trầm ngâm, lật nồi sắt lên, cùng Trương Soái kiểm tra xác con Nao bên trong.

Da thịt khắp mình nó đã thối rữa, dài chừng chục phân, khuôn mặt khỉ hung dữ lộ ra màu tím đen mục rữa, trên mặt lại còn mọc lông xanh dài ngoằng.

Trương Soái nói: “E rằng không phải là Nao bình thường… tôi hiểu rồi”.

Lâm Cảnh Phong: “Anh cho rằng, những người vào núi lần trước đã bị mấy con quái vật này giết chết sao?”.

Mặt mũi Trương Soái đầy nghiêm trọng, gật đầu.

Triển Hành: “Không phải nó chỉ ăn não động vật thôi à? Con người thì ít nhiều gì cũng chống cự được chứ”.

Lâm Cảnh Phong: “Em xem bộ dạng nó đi, ai chống cự cho được? Nó chạy nhanh thoăn thoắt, người thì nhỏ xíu, chính anh cũng không nắm chắc được có thể dùng súng bắn trúng một con Nao đang chạy với tốc độ cao hay không”.

Đường Du: “Vừa nãy Tiểu Tiện bắn một phát là trúng ngay đó, ghim nó dính chặt lên thân cây luôn”.

Mặc dù không muốn, nhưng Lâm Cảnh Phong vẫn buộc phải thừa nhận: “Tiểu Tiện không giống tôi, cõi lòng cậu ấy trong sạch, không có nhiều tạp niệm… không nói chuyện này nữa, Trương Soái, lúc mấy anh vào núi lần trước, có phát hiện loại sinh vật này không? Tôi nghi ngờ là lũ đột biến”.

Trương Soái gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy, cậu xem đây”.

Trương Soái chỉ vào thân trước của con Nao đen gầy nhỏ xíu, chỗ đó có vết xiên cá xuyên qua, lòi ra mấy cái xương sườn, da thịt bị rách nguyên một mảng, xổ ra nội tạng thối um.

“Dựa theo tình trạng này…”. Trương Soái dùng ngón tay chậm rãi vạch khối thịt đó ra: “Nó phải chết từ rất lâu rồi mới đúng chứ”.

Bỗng mí mắt con Nao kia giật giật, Triển Hành lập tức la lên: “Cẩn thận!”. Sau đó cậu lập tức dí gậy kích điện xuống, Trương Soái còn chưa kịp rút tay ra đã bị giật cho sùi bọt mép, ngã lăn quay.

Lâm Cảnh Phong: “Em nói trước một tiếng đã chứ…”.

Triển Hành: “Động tác của nó quá nhanh, lúc nãy suýt nữa đã cào chết Tiểu Đường rồi, đợi nói xong thì không kịp nữa”.

Trương Soái yếu ớt xua tay, Lâm Cảnh Phong trầm ngâm chốc lát, rồi cầm đao chém đầu con Nao đen xuống.

Đột nhiên đầu con Nao mở mắt.

“A a a…”. Triển Hành và Đường Du lại bị dọa la hét inh ỏi.

Lâm Cảnh Phong: “Hiểu rồi, đây là bánh tông đã bị biến dị”.

Lâm Cảnh Phong xách chân con Nao lên, vứt cả người lẫn đầu nó vứt hết vào lò lửa, đốt kêu xèo xèo.

Trương Soái cũng đã hiểu, hắn dựa vào thân cây ngồi một lúc, trở tay thả ngân cổ ra, con ngân cổ bay vù đi, lát sau con kim cổ trở về.

“Em tôi hỏi giờ phải làm sao?”. Trương Soái nói.

Lâm Cảnh Phong ngẫm nghĩ rồi nói: “Ngày mai tiếp tục lên đường, có Nao ma, chứng tỏ trên núi có nguồn biến dị, có lẽ liên quan tới trận quan tài treo của tộc các anh”.

Bầu trời rền vang tiếng sét, cơn mưa xuân đầu tiên trút xuống, Trương Soái gật đầu: “Vẫn là Tam gia bản lĩnh, lần này may nhờ có các cậu”.

Lâm Cảnh Phong nhìn Triển Hành, hững hờ nói: “Không có phần của tôi, món này là do các cậu ấy bắt được, nghỉ ngơi trước đi, vào lều trú mưa, ngày mai leo lên núi xem thử”.

 

Chú thích:

[1] Một địa cấp thị thuộc tỉnh Cam Túc, Trung Quốc.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp