LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 53

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Triển Hành ngó đầu ra ngoài nhìn dáo dác.

Trong khoảnh sân phụ, Trương Soái cười nói: “Trứng còn đau không? Chuẩn bị xong cả rồi chứ?”.

Triển Hành bước ra sân, Trương Soái không còn ăn mặc qua loa như hồi còn ở Giao Châu nữa, mà vận một chiếc áo ngắn tay màu xanh sậm, để lộ ra lồng ngực cường tráng trắng trẻo, đeo chiếc đai lưng khảm đầy tơ vàng ngọc trắng, trên đầu đội chiếc mũ lông vũ màu mè sặc sỡ, quanh mũ gắn chín cọng lông công xếp theo thứ tự từ dài đến ngắn.

“Anh cần dùng vật này không?”. Triển Hành lấy cục đá vuông ra, rút xương Phật bên trong: “Biết đâu chừng nó giúp được anh đấy”.

Trương Soái thở dài, mỉm cười đáp: “Cảm ơn, Tiểu Tiện, đây là đồ nhà Phật, có thể trừ tà, nhưng không có tác dụng đối với trận địa quan tài đâu. Cái anh cần là thứ có thể khống chế được đàn cổ trên thi thể Bặc Mẫu kia”.

Triển Hành: “Khác nhau chỗ nào à?”.

Trương Soái ngồi trước một cái bàn gỗ, trên bàn bày đầy những chiếc hộp tròn nhỏ màu bạc kiểu cách đa dạng, bên trong phần lớn là thuốc bột, cũng có vài hộp đựng mấy con sâu đang ngọ nguậy, béo mập trông rất đáng yêu.

“Đừng đụng vào”. Trương Soái vội nói: “Anh có chuẩn bị một miếng hắc ngọc cổ thi, cậu xem đây”.

Anh ta lấy một chiếc vòng tay ra, Triển Hành thấy có tơ máu thấp thoáng chảy trong miếng ngọc trên bàn: “Đeo nó vào cổ tay Bặc Mẫu, không chừng có thể khởi động lại trận pháp quan tài”.

Triển Hành gật đầu, hỏi tiếp: “Thế viên trân châu em trai anh lấy về có tác dụng không?”.

“Có ư?”. Trương Soái thản nhiên dặn: “Đừng nói lại với nó”.

Triển Hành và Trương Soái nhìn nhau cười, Triển Hành đã hiểu, viên định thi châu mà Trương Huy trăm cay nghìn đắng mới tìm về được chắc cũng chẳng được tích sự gì, chẳng qua Trương Soái không muốn nói trắng ra mà thôi.

Trương Soái vỗ một cái vào gáy Triển Hành, cười giễu: “Cậu bắn cung chuẩn quá nhỉ? Học của ai đấy?”.

Triển Hành lè lưỡi: “Tự em luyện tập đấy, anh và em trai anh liên lạc với nhau kiểu gì?”.

Trương Soái đáp: “Chúng tôi có biện pháp của chúng tôi, chỉ là không thường xuyên sử dụng mà thôi”.

Triển Hành hiếu kỳ: “Là sao? Thổi còi bắn tin cho nhau hả?”.

Trương Soái: “Như thế này á?”. Dứt lời anh ta cầm chiếc còi bạc buộc trên cổ lên, thổi một giai điệu du dương, âm tiết ngắn tựa như tiếng chim hót líu lo lanh lảnh.

Lát sau, bên kia mái nhà có tiếng chim hót khác truyền đến, âm thanh có chút ngập ngừng do dự, Triển Hành biết ngay đó là do Trương Huy thổi.

Trương Soái xua tay: “Nếu xa quá là không nghe thấy nữa, cậu xem đây”. Nói xong anh lật úp tay trái, lòng bàn tay phải miết một cái lên bàn tay trái, như làm ảo thuật mà vuốt ra được một con bọ cánh cứng nhỏ màu vàng kim rực rỡ, con bọ bay vút lên, lướt qua tường cao.

Lát sau một con bọ cánh cứng màu bạc khác từ mái nhà bên kia bay về, đáp vào lòng bàn tay Trương Soái, Trương Soái chụp hai tay lại, con bọ biến mất không còn dấu tích.

“Ồ!”. Triển Hành thốt lên.

Trương Soái cười bảo: “Chưa thấy bao giờ phải không, nó tên là Tinh Cổ Trùng Thần, cậu xem đây này”. Triển Hành chỉ thấy chỗ gan bàn tay anh ta có một hình xăm nho nhỏ, tựa như văn tự thời cổ. Trương Soái lại nói: “Lúc bọn anh chào đời thì cổ trùng đã bám lên người rồi, chỉ cần là người có quan hệ máu mủ thì sẽ có thể cảm ứng được nhau”.

Trương Soái lại vuốt tay, con bọ cánh cứng màu bạc bay ra, gọi con bọ màu vàng trở về, lặp đi lặp lại mấy lần như thế, Triển Hành đã hiểu ra rồi, hai con bọ này sẽ thay nhau mang tin tức của chủ nhân đến chỗ người kia.

Bên kia mái nhà truyền tới một hồi còi hậm hực, Trương Soái cười nói: “Nó bực mình rồi, không chơi nữa”.

Đường Du đi qua tìm người, cả nhóm đã sửa soạn trang bị xong xuôi, đứng ngay chỗ cửa núi chờ xuất phát.

Trương Huy không ra tiễn, nhưng Trương Soái và Triển Hành lại kề vai sóng bước, nhanh chóng tỏ ra thân thiết, Lâm Cảnh Phong thấy vậy bèn túm cổ áo Triển Hành xách đi, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đẩy cậu tới bên cạnh Đường Du, nói: “Đi thôi”.

Bảy con ngựa Điền đứng thành hàng, trong đó năm người mỗi người cưỡi một con, còn hai con để thồ trang thiết bị, ở cuối đội ngũ, Triển Hành dính sát người lại, Lâm Cảnh Phong lạnh nhạt đuổi đi: “Tránh ra”.

Triển Hành lè lưỡi: “Anh còn giận hả? Tiểu sư phụ, đừng có vậy mà”.

Lâm Cảnh Phong nhướng đôi mày: “Trước đây em đã nói gì? Bất kể đi tới đâu em cũng nghe lời anh, anh kêu em làm gì thì em đều sẽ cùng anh sóng vai tiến bước, em chờ đợi anh sẽ nói gì đây?”.

Triển Hành ngượng nghịu im miệng, tiếng tranh cãi của hai người truyền lên đầu hàng, Trương Soái nghe thấy chỉ cười trừ.

“Mọi người nghe kìa”. Trương Soái nói.

Trong Vạn Cổ Môn, mặt trời nhô lên từ đỉnh mái điện môn phái vòng qua, chiếu xuống muôn ngàn tia sáng vàng lấp lánh, một đoạn sáo trúc dạt dào phủ khắp thiên địa, kì ảo trong veo.

Tiết tấu thay đổi, trong âm thanh du dương chợt thấp thoáng ưu phiền, sau đó chuyển sang tiếng trầm khàn quan tâm mà quở trách, mặc dù làn điệu hết sức mềm mại êm tai, nhưng có thể nghe ra được từng nhịp ngón tay đè lỗ sáo khi chàng trai kia thổi.

Trương Huy thay đổi hoàn toàn tiết tấu, từ uyển chuyển mềm mại thành tiếng ống trúc vang vọng khẩn trương, các đầu ngón tay hơi khựng lại, sau đó tiếp tục hóa thành tiếng sáo vút cao.

Giữa núi rừng trăm chim đua ca, tranh nhau cất tiếng hót, khiến người nghe quên đi mọi buồn phiền, đời người như sương sớm, ngày qua bao khổ đau, cuối cùng tiếng sáo kết thúc ở âm tiết cao nhất, tiếng cồng vàng trong Vạn Cổ Môn đằng xa vang vọng ba đợt, chim chóc khắp núi rừng cất cánh bay đi mất, đánh thức cả dãy Thập Vạn Đại Sơn đang ẩn mình giữa sương phủ mịt mù.

Trương Soái mỉm cười không nói, cưỡi trên lưng ngựa đung đưa người cất tiếng hát một khúc ca.

Không phải sao? Tiếng sáo rừng mà Trương Huy thổi mượt mà quá, như vậy người tối hôm đó thổi bản tình ca tỏ tình không phải anh ta, thế là ai được chứ?

Triển Hành đưa mắt liếc nhìn Lâm Cảnh Phong, ánh mắt Lâm Cảnh Phong vẫn bình thường, suốt dọc đường chẳng thèm ngó ngàng gì đến Triển Hành cả.

Đêm trước, Lâm Cảnh Phong không ngủ chung với Triển Hành, ban ngày lại không nói chuyện với cậu, khiến cho Triển Hành hết sức phiền muộn, dọc đường chỉ đành tán gẫu với Đường Du, cậu cầm vợt bắt côn trùng chạy qua chạy lại khua khoắng hệt như đang ra ngoài du xuân, còn Đường Du thì nhặt cả một đống đá, rồi dùng cây búa sắt nhỏ gõ gõ đập đập.

Mãi cho đến lúc hoàng hôn, Trương Soái mới dừng lại ven một cái hồ, nói: “Hôm nay muộn quá rồi, mọi người nghỉ ngơi lại đây một đêm, còn nửa ngày đi bộ nữa thôi, ngày mai là tới trận quan tài rồi”.

Mọi người rào rào lấy bếp lò cắm trại ra, Hoắc Hổ và Trương Soái đi dựng lều trại, Đường Du và Triển Hành ngồi đốt lửa, Lâm Cảnh Phong hỏi: “Chỗ này an toàn không?”.

Trương Soái ngẫm nghĩ rồi đáp: “Đây là nơi chúng tôi đi vào lần đầu, cũng là chỗ đội quay phim ngoại cảnh mất tích lúc trước”.

Lâm Cảnh Phong bèn nói ngay: “Không thể cắm trại ở đây được”.

Trương Soái: “Cứ ở cùng tôi, đừng đi quá xa thì sẽ không sao cả. Đằng trước là thác nước, còn đi mãi về phía sau thì chỉ toàn núi với đá, không có chỗ đặt chân đâu”.

Lâm Cảnh Phong trầm ngâm chốc lát, sau đó nói: “Anh chịu trách nhiệm trông chừng bọn họ, tôi đi dạo xung quanh một vòng”.

Đường Du liếc Triển Hành một cái: “Đêm hôm trước cậu với anh ta cãi nhau chuyện gì thế”.

Triển Hành: “Tôi không muốn lấy tiền của Trương Huy, cảm thấy anh ấy là người tử tế, lúc về phòng bị tiểu sư phụ mắng, sau đó thì cãi nhau, đã hai ngày trôi qua mà anh ấy vẫn không thèm để ý đến tôi”.

 Đường Du đồng cảm gật đầu.

“Đi đâu đấy?”. Hoắc Hổ hô: “Đừng chạy lung tung”.

Triển Hành đáp: “Em cũng muốn đi dạo”.

Hoắc Hổ muốn đi theo, nhưng Trương Soái lại phất tay: “Khỏi cần, cho hai cậu cái này”.

Trương Soái lấy hai cái mặt nạ thanh đồng từ trong ba lô ra, Đường Du và Triển Hành đều thốt lên ngạc nhiên, chiếc mặt nạ đó có đôi mắt to đùng, hình dáng quỷ quái, mũi như mây bồng, mặt như cọc gỗ, chỗ cằm bằng phẳng, trên gò má còn được mạ ba đường màu vàng kim chia rõ từng tầng, đây chính là chiếc mặt nạ đồ đằng bằng thanh đồng nạm vàng của nước cổ Ba Thục.

“Mỗi người một cái, đội lên trên đầu”.

Triển Hành lớ ngớ đeo lên, lắc lư cái đầu: “Không nhìn thấy gì luôn”.

“Đội lên đầu chứ không phải đeo lên mặt”. Trương Soái dở khóc dở cười, kéo nó lên một chút, để phần trán Triển Hành chống đỡ mặt nạ, giúp cậu nhìn thấy đường.

Triển Hành và Đường Du nhìn ngắm nhau, hai thiếu niên đều rất thanh tú, trên trán mỗi người đội thêm một chiếc mặt nạ trông như thầy tế thời cổ. Trương Soái giải thích: “Cái Tiểu Đường đeo là của tôi, còn cái Tiểu Tiện đeo là của em trai tôi, đều là đồ cúng tế của Đại Tư Tế và Thiếu Tư Tế, đội cho chắc chắn, đừng có tháo xuống thì dạo chơi quanh đây sẽ không gặp chuyện gì. Tổ tiên của người Bặc sẽ phù hộ cho cậu”.

“Các tổ tiên đang đong đưa[1] tôi”. Triển Hành gật đầu, quay lưng đi vào rừng cây, Đường Du nói: “Cần tôi đi cùng cậu không?”.

Triển Hành xua tay, đi theo hướng Lâm Cảnh Phong vừa rời khỏi.

Trương Soái vùi đầu dựng trại, hỏi vu vơ: “Thằng mất nết kia hại thầy trò Tam gia cãi nhau à? Sao không chịu nói? Lúc nào về tôi sẽ nện cho nó một trận, cậu bảo Tiểu Tiện đừng để trong lòng”.

Đường Du chọc: “Anh đánh lại anh ta à?”.

Trương Soái nói: “Anh đây đánh nó từ nhỏ tới lớn luôn đấy, cậu không thấy hôm đó chỉ có mình nó ăn đòn thôi sao?”.

Đường Du nói tiếp: “Là anh ta không dám ra tay với anh thôi, còn nếu phải đánh thật thì chưa chắc anh đánh lại nổi đâu”.

Trương Soái bật cười, Đường Du tiếp tục: “Chính là vì anh dựa vào việc mình là anh trai, đánh anh ta từ nhỏ đến lớn, nên trong lòng anh ấy sợ anh, đương nhiên không dám động tay động chân với anh rồi”.

Trương Soái: “Cậu không hiểu đâu”.

Đường Du lè lưỡi với Trương Soái.

Ánh chiều tà từ trong rừng cây soi xuống, giữa những bụi cây trong khu rừng nguyên thủy nhuộm đầy tia sáng màu đỏ ánh vàng, Triển Hành rời khỏi nơi đóng trại vài bước, nghe thấy đằng xa có tiếng nước chảy róc rách, cậu lần theo âm thanh đi tới, nhìn thấy có một hồ nước khổng lồ giữa núi đang gợn sóng lăn tăn, trên vách đá cao có một thác nước đang ào ào trút xuống như mưa tuyết tung bay.

“Tiểu sư phụ!”. Triển Hành hô lên: “Anh có ở đó không?”.

Không ai trả lời, chỉ có mấy con chim bay ra khỏi rừng.

Mới sang xuân, tuyết trên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn tan ra, từ phía Tây chảy đến mang theo cái lạnh lẽo buốt người, Triển Hành khom lưng vốc nước rửa mặt, nhìn ra trong nước có khá nhiều loại cá sặc sỡ đủ màu.

“Thật thoải mái!”. Nước đá chảy qua mặt, làm tinh thần Triển Hành phấn chấn hẳn lên, cậu rửa mặt xong lại đứng tè thẳng vào trong nước.

Trong núi rừng khó phân biệt rõ tháng năm, Triển Hành đột nhiên có cảm giác, thế giới bên ngoài đã cách mình rất xa rồi.

Cậu lấy điện thoại ra xem, mấy ngày nay cậu vẫn mở máy suốt, có tín hiệu vệ tinh, nhưng lại chẳng một ai gọi điện thoại cho cậu, cứ như thể mấy người Lục Thiếu Dung và Tôn Lượng đã hẹn trước với nhau rồi, đồng loạt không chủ động gọi cho cậu.

Triển Hành do dự hồi lâu, có nên gọi điện thoại về hỏi thử không?

Cậu bấm số điện thoại nhà, có tiếng Lục Diêu vang lên: “Loa loa loa loa sạt sạt boong boong! Đây là hộp thư thoại, chủ nhân nhà họ Triển đã sang Canada du lịch rồi, ba tháng sau mới về, muốn nghe dự báo thời tiết xin nhấn phím một, muốn nghe truyện cười xin nhấn phím hai, nghe tin tức thị trường chứng khoán nhấn phím ba, xem tranh kể chuyện xin nhấn phím bốn…”.

Giọng Lục Diêu bắn liền một tràng dài lê thê xong mới vào chủ đề chính: “Không có gì thì xin cúp máy. À, phải rồi, nếu cần thì hãy để lại lời nhắn sau một tiếng bíp…”.

Triển Hành: “Ây, ba ơi”.

Triển Hành ngẫm nghĩ rồi cất tiếng: “Sao không ai gọi cho con vậy? Mọi người giận con rồi à? Con đang đến chơi nhà một người bạn ở Quý Châu, cuối tuần sẽ về Bắc Kinh…”.

New York:

Triển Dương ngồi trên sô pha đọc báo, Lục Thiếu Dung thì đang điền vào một tờ khai, loa ngoài điện thoại truyền đến giọng thằng con trai.

Triển Dương: “Nó không bị lừa bắt đi chứ, sao nghe cứ kỳ quặc sao ấy nhỉ?”.

Lục Thiếu Dung: “Chắn chắn là cãi nhau với họ Lâm kia rồi, anh không nghe ra à? Giọng điệu ủ rũ ỉu xìu”.

Triển Dương cất báo đứng dậy, Lục Thiếu Dung nói: “Anh cả bảo rồi, cứ mặc kệ nó”.

Triển Dương đành phải ngồi trở lại ghế, bỏ ý định nghe điện đi.

Triển Hành lải nhải một hồi kể lể lại cuộc hành trình xong xuôi, giới thiệu bạn mình, căn cứ đúng nguyên tắc chỉ kể chuyện tốt, không nhắc chuyện xấu, nói một mạch gần năm phút mới bảo: “Mọi người đi thăm bà ngoại à, tạm biệt nhé, đi chơi vui vẻ”.

Triển Hành cúp điện thoại, gọi cho Dư Hàn Phong, cậu cả đang làm ăn rất tốt, đầy những tiếng ồn ào huyên náo.

“Cậu cả”. Triển Hành vui vẻ nói.

Dư Hàn Phong: “Lại gì nữa! Giờ cậu bận lắm!”.

Triển Hành: “Con đang ở Quý Châu nè!”.

Dư Hàn Phong: “Ở đó làm gì?!”.

Triển Hành cười đáp: “Con đến nhà bạn chơi, phong cảnh chỗ này đẹp lắm…”.

Dư Hàn Phong: “Ồn quá! Không nghe rõ! Gọi lại sau nhé!”, dứt lời cúp điện thoại luôn.

Triển Hành: “…”.

Triển Dương và Lục Thiếu Dung có lẽ đã hết hi vọng với cậu rồi, nên mới mặc kệ cậu không thèm ngó ngàng tới nữa.

Lâm Cảnh Phong thì giận chẳng để ý tới cậu.

Thế là Triển Hành rơi vào cơn suy sụp tinh thần đầu tiên kể từ khi chào đời đến nay. Chốn này là một nơi xa lạ, anh em Trương Soái rất hiếu khách, nhưng cảm giác sợ hãi khi sống xa nhà vẫn khó mà xua đi được. Lúc trước có Lâm Cảnh Phong lấp đầy, lòng phơi phới hi vọng nên cậu tạm thời quên đi những cảm xúc khác, nhưng mấy ngày nay Lâm Cảnh Phong cứ giữ khoảng cách, làm lòng cậu hết sức hoang mang.

Triển Hành ngồi bên hồ ngây ra.

Một cái móng vuốt đạp lên nhánh cây phát ra tiếng xào xạc khe khẽ, làm con vật kia sợ hết hồn, vội rụt trở về.

Triển Hành quay phắt đầu lại, phát hiện có một con hổ lớn đang đeo kính râm, toàn thân vàng óng.

“Anh Hổ?”. Triển Hành ngạc nhiên hỏi thử.

Con hổ quan sát Triển Hành một lúc, cổ họng nó kêu gầm gừ, sau cùng nhếch mép nhe răng, động tác như thể đang cười với Triển Hành vậy.

Triển Hành bật cười ha hả, tháo kính râm của nó xuống: “Đây là kính râm mà Tiểu Đường cải tiến cho anh à? Biến thành hổ rồi còn đeo kính làm gì nữa?”.

Hổ lớn gật đầu, đôi mắt màu hổ phách long lanh chuyển động dưới ánh trời chiều.

Hổ đi qua chỗ Triển Hành, ngồi xổm xuống bên cạnh giống hệt chú chó cưng, khi ngồi phải cao chừng hai mét, Triển Hành chỉ cao tới khuỷu tay nó thôi.

Lông lá trên bụng hổ mềm như nhung, đều là màu trắng, Triển Hành vuốt cằm hổ, giật râu nó, con hổ không ngừng ngẩng đầu lên theo động gãi cằm của Triển Hành, tỏ ra vô cùng thoải mái.

Hổ: “U hú hú…”.

Triển Hành: “Ha ha ha”.

Triển Hành đu vai chú hổ, đè nó xuống bãi cỏ ven hồ, chú hổ ngã ngửa khua bốn cẳng lên trời, co vuốt sau vô thức quơ cào, lắc lư cái đuôi.

Triển Hành ôm chú hổ, xúc cảm do con vật khổng lồ này mang lại thực sự quá thoải mái, nhất là cái bụng ấm áp mềm mại kia, Triển Hành nhịn không được cứ vuốt ve mãi trên người nó, nói: “Sao anh không biến thành hổ thường xuyên hơn, thế mới oai phong”.

Chú hổ: “Hú…”.

Chú hổ không nói chuyện được, Triển Hành bèn ngứa ngáy tay chân thả dê khắp mình nó, lúc bị sờ tới bụng dưới thì chú hổ mất tự nhiên mà co chân kẹp chặt lại, khuôn mặt khổng lồ giống hệt mèo đỏ ửng, không cho Triển Hành tiếp tục sờ mó sâu hơn nữa.

Triển Hành rõ ràng đã sờ trúng một thứ cứng rắn, sao dễ dàng buông tha cho được?

“Cho em xem đi mà, em chỉ ngắm một cái thôi, em chưa được thấy bao giờ…”.

“Grừ grừ”. Hổ lớn tức giận, đẩy Triển Hành ngã xuống bãi cỏ.

Triển Hành lại bật cười ha hả: “Anh muốn đè bẹp em hả!”.

Hổ lớn vội dùng vuốt chống đỡ thân thể, Triển Hành bị đè nhẹ dưới bụng hổ, cảm thấy thoải mái vô cùng, cậu đưa tay đẩy cái đầu to của chú hổ ra xa một chút, để nó nằm nghiêng rồi im lặng ôm lấy.

“Liếm chút nha?”. Triển Hành nói.

Chú hổ thè lưỡi, trên đó đầy những cái gai nhọn sắc bén, Triển Hành tức khắc rùng mình, chú hổ ranh mãnh nhe răng, thè đầu lưỡi ra một chút, cọ vào trán Triển Hành.

Triển Hành lục lọi trong túi quần, lấy một viên thịt bò khô ra rồi bóc vỏ, thả vào trong cái mồm to của chú hổ, mới thấy cổ họng nó ực nhẹ, miếng thịt bò khô đã mất tiêu.

Triển Hành: “…”.

Triển Hành cảm thông nói: “Làm người vẫn tốt hơn, em hiểu rồi”.

“Grừ”. Đại hổ gật gù đồng ý.

“Anh thuộc chủng loại gì… hay anh là hổ răng kiếm[2]?”. Triển Hành sờ mó hai cái răng nanh không dài lắm của chú hổ, tuy không sắc nhọn như hổ răng kiếm, nhưng cũng dài chừng chục phân. Cậu đang tò mò ngắm nghía thì chú hổ dường như đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, lật người nhảy lên, đẩy Triển Hành lộn nhào ra đất.

Triển Hành bất ngờ ngã dúi dụi, hốt hoảng hỏi: “Sao vậy?”.

Chú hổ nhảy vút lên, xoay người, dùng lưng chắn cho Triển Hành, nhìn về phía thác nước thở phì phò, sau đó gầm gừ một tiếng khàn đặc trong cổ họng, lông dựng đứng khắp người.

Triển Hành ngây ra.

Trên tảng đá dưới thác nước, chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một thứ đen thui, kêu khẹc một tiếng, cong lưng, trừng đôi mắt đục ngầu nhìn thẳng vào hai người bên hồ.

Nó là thứ gì? Khỉ à? Triển Hành muốn tiến lên một bước, nhưng chú hổ lớn lại giật lùi về phía sau, đôi mắt dán chặt vào con thú đen nhỏ trên tảng đá, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ khản đặc như muốn rạch họng đến nơi, móng vuốt chậm chạp cào bới trên mặt đất, giống như đang cảnh cáo nó đừng có qua đây.

Triển Hành trợn tròn mắt, cậu gần như có thể cảm giác được cơn run rẩy từng hồi của chú hổ lớn đang chắn trước mặt mình, chẳng lẽ con thú hoang chỉ nhỏ cỡ lòng bàn tay kia khủng khiếp lắm?

“Anh Hổ, đừng sợ”. Triển Hành nói: “Nó là thứ gì thế? Để em xem nào?”.

Triển Hành tháo trường cung trên lưng xuống, dùng kính ngắm nhắm thẳng vào con thú hoang trên tảng đá, con vật nhỏ đó cao chưa đến chục phân, cả người phủ lông lá đen thui, giữa bộ lông còn như có chỗ nào đó bị thối rữa, có thể lờ mờ trông thấy màu thịt thối đỏ tía. Hổ lớn căng thẳng đến run cầm cập, há miệng cất tiếng gầm gừ nho nhỏ, con thú hoang kia dường như còn do dự chưa biết phải làm thế nào, mấy lần muốn nhảy qua, lại kiêng dè cái gì đó.

“Đó chỉ là con… khỉ nhỏ rất bình thường thôi mà…”. Triển Hành lẩm bẩm: “Anh sợ nó làm gì? Anh Hổ, sao anh lại sợ cái thứ đó chứ?”.

Hổ lớn giận dữ gầm nhẹ một tiếng, không ngừng lấy lưng đẩy Triển Hành, run rẩy ra hiệu cậu chạy mau.

Từ trong kính ngắm Triển Hành thấy rất rõ đó chỉ là một con khỉ nhỏ, cậu buông dây cung kêu vù một tiếng, bắn cho con khỉ kia lộn nhào, té xuống nước.

Khỉ nhỏ bơi sang bờ hồ bên kia, từ đầu tới cuối Triển Hành vẫn quan sát qua kính ngắm, đột nhiên cảm thấy trước mắt hoa lên, thì đã chẳng biết nó đã đi đâu mất, đại hổ ra hiệu cậu ngẩng đầu lên, Triển Hành mới phát hiện con khỉ kia đã trèo lên núi cao mấy chục mét, lướt vèo một cái đã biến mất tiêu.

Hổ lớn thở phào nhẹ nhõm.

Triển Hành giật khóe miệng: “Nó là cái gì, mau biến thành người nói cho em nghe đi anh Hổ?”.

“Nó là con Nao[3]”. Lâm Cảnh Phong từ sau thân cây đi ra: “Chẳng phải em có tiếng là cái gì cũng biết sao? Chưa từng nghe về con này à?”.

Hổ lớn liếc Lâm Cảnh Phong một cái, sau đó xoay người ngậm kính râm chạy vào trong rừng cây.

Triển Hành: “Này, anh đi đâu vậy!”.

Lâm Cảnh Phong: “Anh ta không có mặc đồ, lại muốn thả dê nữa hả?”.

Triển Hành gãi đầu hiểu ra, chợt nhớ tới con khỉ kia, vội hỏi: “Nao là gì?”.

Lâm Cảnh Phong ngồi xuống một tảng đá bên bờ hồ, lạnh nhạt nói: “Con Nao là một loài khỉ, thiên địch của các loài động vật sống trong rừng rậm như tinh tinh hay hổ báo”.

Triển Hành ngồi xuống bên hồ, Lâm Cảnh Phong lại nói: “Tốc độ của loài khỉ này vô cùng nhanh, thích ăn óc của động vật ăn thịt cỡ lớn, đến không hình đi không bóng, anh chỉ nghe nói là có loài khỉ như vậy, hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy tận mắt”.

Triển Hành thắc mắc: “Bên ngoài đã tuyệt chủng rồi đúng không”.

Lâm Cảnh Phong: “Có lẽ vậy, nhưng cũng có khả năng là do tốc độ của chúng quá nhanh, máy quay phim gần như không bắt kịp bóng dáng nó”.

Triển Hành: “Nó nhỏ xíu vậy, sao có thể là thiên địch của hổ báo chứ?”.

Lâm Cảnh Phong giải thích: “Nao có một đôi vuốt rất sắc bén, nó thường núp trên cây, thấy hổ hoặc báo đi qua thì sẽ nhảy xuống, dùng vuốt sắc cào vào đỉnh đầu các con vật ấy, vặt rụng lông, rồi xé da đầu…”.

Triển Hành nghe mà rùng mình: “Vậy không phải con hổ sẽ…”.

Lâm Cảnh Phong: “Hổ báo trong núi chạy bạt mạng, nhưng không có cách nào hất nó xuống được, cuối cùng bị nó cào toác hộp sọ, móc não ra mà chết”.

Triển Hành gật đầu, thầm nghĩ sau này phải trang bị cho Hoắc Hổ một cái mũ sắt đội đầu giống cái nồi áp suất mới an toàn, đợi lát về kêu Đường Du cải tiến coi.

“Tiểu sư phụ”. Triển Hành gọi.

Lâm Cảnh Phong không đáp, gác cái chân dài trên mặt đất đong đưa, lấy một thứ từ trong túi ra, gọt bằng con dao nhỏ.

Triển Hành thấy Lâm Cảnh Phong lại phớt lờ mình, đành phải đi tới ngồi xuống bên cạnh anh.

“Anh nhìn em chút đi mà”. Triển Hành mở miệng.

Lâm Cảnh Phong đáp hững hờ: “Em không nghe lời, mặc kệ em luôn”.

“Anh đang gọt gì vậy?”. Triển Hành hiếu kỳ hỏi.

Lâm Cảnh Phong cất đồ đi rồi lấy ra một cây còi ngắn, thổi lên một bài nhạc.

“A!”. Triển Hành vui sướng reo lên: “Hóa ra người đêm trước là anh!”.

Lâm Cảnh Phong ngừng thổi, lạnh lùng nói: “Đương nhiên là anh, ngoài anh ra, còn ai đi thích cái đứa nhóc ranh mãnh mặt dày như em nữa?”.

Triển Hành cười hì hì, chờ Lâm Cảnh Phong thổi xong khúc nhạc tỏ tình vụng về đứt quãng kia, Triển Hành hỏi tiếp: “Học từ đâu đấy?”.

Lâm Cảnh Phong đáp: “Trương Huy dạy, thổi xong mà em vẫn chẳng chịu mở cửa, mất công thổi cả một đêm, không yêu em nữa”.

Triển Hành: “Giờ mở liền giờ mở liền”.

Triển Hành bắt đầu bấu quần áo Lâm Cảnh Phong, đè anh ngã ngửa xuống bãi cỏ, đưa tay kéo khóa quần anh, Lâm Cảnh Phong vội rút ra, đạp bay Triển Hành, mặt đỏ phừng phừng quay lưng bỏ chạy, Triển Hành lập tức đuổi theo.

Lâm Cảnh Phong quát: “Đừng làm bậy! Về ăn cơm thôi, Trương Soái bảo anh tới tìm em”.

Triển Hành gật đầu, rất tự nhiên tay trong tay cùng Lâm Cảnh Phong quay về lều trại.

 

Chú thích:

[1] Phù hộ (hù yòu) phát âm gần giống với đong đưa (hū you).

[2] Một chi đã tuyệt chủng của mèo răng kiếm, được coi đã sống trong khoảng thời gian từ ba triệu năm đến mười nghìn năm trước tại Bắc Mỹ và Nam Mỹ, có những chiếc răng rất dài và sắc như lưỡi kiếm.

[3] Một loài khỉ nói trong sách cổ (tương tự con vượn, có lông vàng).


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp