LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 52

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

“A a a cha cha cha”. Triển Hành đập phá khắp nơi trong phòng như phát điên, cầm gối quăng tứ phía.

Đập phá xong thì cơn tức cũng vơi đi ít nhiều, cậu bèn lấy một cái quần lót trùm lên gối, tiếp theo dùng giấy vẽ bản mặt dễ thương của Lâm Cảnh Phong, gạch hai đường kẻ “thẳng tắp” làm thành hai con mắt, thêm giọt mồ hôi lạnh trên trán, xong xuôi rồi dán tờ giấy lên gối, bắt đầu đấm túi bụi.

“Á hự!”. Triển Hành túm gối ném mạnh một cái bay vèo qua vai, đến giờ lửa giận mới tiêu tan, thế giới yên tĩnh lại.

Triển Hành nằm ngửa trên giường, nhìn lên trần nhà ngây cả người.

Cậu nhớ lại lời Lâm Cảnh Phong: “Em có nói nữa cũng vô dụng, đừng có lải nhải làm gì, anh còn muốn làm ít nhất một chuyến mua bán nữa”.

Triển Hành thở dài, có lẽ cậu không bao giờ hiểu được suy nghĩ trong lòng Lâm Cảnh Phong.

Triển Hành nghiêng đầu sang, trông thấy một bóng người cao gầy hắt lên cửa sổ, bèn ngồi dậy hỏi: “Trương Huy à?”.

Triển Hành muốn đứng lên mở cửa, thì Trương Huy đã vội nói: “Không cần ra đâu”.

Tiếng bước chân xa dần, Triển Hành ngã trở lại giường, lát sau, có tiếng sáo trúc vang lên đứt quãng.

Âm thanh vụng về, ngây ngô, chứa đựng giai điệu sơ sài mộc mạc đặc trưng của tre trúc, vừa như chim hót líu lo, vừa như tiếng ai ngóng đợi, loáng thoáng ý vị hào sảng giữa trời cao bát ngát, xanh biếc một màu.

Triển Hành nghe không ra âm thanh đó từ đâu, cậu nằm lặng yên, tuy giai điệu ấy lúc liền lúc đứt, giống như mới luyện tập chưa được bao lâu, nhưng lại lắng đọng sâu xa, khiến tâm tình cậu tốt hơn rất nhiều.

Gió núi hiu hiu xuyên qua cánh rừng xào xạc, vô vàn những chiếc lá cây nhẹ nhàng đong đưa trong đêm tối mờ ảo, khi cậu mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng, ánh nắng hắt qua khe cửa sổ, Triển Hành ngáp dài ngồi dậy, trong phòng đã chuẩn bị sẵn nước ấm rửa mặt, xem chừng chủ nhà đón khách vô cùng chu đáo, trên bàn còn đặt một bó hoa dại chẳng biết từ đâu.

“Tiểu sư phụ”. Triển Hành mệt mỏi mở miệng, hoàn toàn quên béng trận cãi vã đêm qua.

Lâm Cảnh Phong đang ngồi cạnh giếng nước vót một cục gỗ nhỏ, liếc thấy Triển Hành cũng chẳng buồn lên tiếng.

Triển Hành chủ động nhảy bổ vào người anh.

Lâm Cảnh Phong co chân đá Triển Hành đi, Triển Hành lại tiếp tục bấu vào, Hoắc Hổ gọi: “Ăn cơm thôi!”.

Mọi người ngồi quanh bàn ăn, dọn cơm ăn dưới căn nhà sàn Trương Huy ở, Triển Hành hỏi: “Khi nào xuất phát đấy?”.

Lâm Cảnh Phong: “Lát nữa”.

Triển Hành: “Chuẩn bị đầy đủ hết đồ đạc chưa?”.

Trương Huy: “Sửa soạn xong hết rồi”.

Không khí trên bàn cơm thật nhạt nhẽo.

Triển Hành gắp đồ ăn cho Lâm Cảnh Phong, nhưng Lâm Cảnh Phong lại gắp trả về, Triển Hành đẩy trở lại cho Lâm Cảnh Phong, hai người gắp qua gắp lại một hồi, ánh mắt Hoắc Hổ nhìn chòng chọc vào khúc đuôi cá cứ chạy qua chạy lại trong bát cơm của Lâm Cảnh Phong và Triển Hành, cuối cùng đột nhiên chọc đũa, gắp xơi luôn.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Trong trại giờ đang là buổi sáng sớm, giữa rừng cây chim hót líu lo, các cô gái dậy từ rất sớm đến cạnh giếng nước gội đầu, còn các cụ già thì quét dọn mảnh sân dưới nhà sàn và cho gà ăn.

Tầm mắt Triển Hành bị thu hút bởi một anh chàng đẹp trai mặc trang phục tộc Di.

Chàng trai đó ăn vận khá giống Trương Huy, áo ngắn tay màu chàm, ống quần ngắn ngủi, lộ cả mắt cá chân, chỉ khác là trên mũ không trang trí lông vũ sặc sỡ như của Trương Huy, cậu ta cầm một ống còi trúc đi đến trước một căn nhà sàn đang đóng chặt cửa.

Rồi cậu bắt đầu thổi còi trúc, tiếng còi trầm bổng du dương, tựa như âm tiết được phát ra từ chính đôi môi cậu ta vậy, tiếng còi vừa vang lên, trên mảnh đất trống lập tức có một đám người tập trung lại, xì xào sôi nổi.

Mặt chàng trai đó hơi ửng đỏ, tiếng còi trầm bổng như chim hót, chính là khúc nhạc Triển Hành nghe thấy đêm qua.

 Trương Huy gắp thức ăn cho Triển Hành, thờ ơ nói: “Ăn nhiều một chút, ăn no rồi mới có sức lên đường”.

Lời anh ta nói sao nghe cứ hậm hực thế nào ấy nhỉ, Triển Hành thầm nghĩ, rồi hỏi: “Khúc nhạc đó tên là gì vậy?”.

Trương Huy nói: “Không có tên, là giai điệu tỏ tình của người Bặc, các chàng trai thổi bài nhạc này ngoài cửa nhà cô gái, bộc bạch tình yêu của mình, nếu cô gái đồng ý thì sẽ mở cửa đi ra ngoài…”.

Triển Hành trợn tròn mắt.

Mặt cậu đỏ bừng lên, đêm qua là Trương Huy… tỏ tình ở bên ngoài sao?! Cậu nhìn Trương Huy, rồi lại nhìn Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong hơi tức giận nói: “Nghĩ cái gì đấy!”.

Cô gái đối diện đi ra, thế là mọi người đều hò reo vui vẻ rồi lục tục giải tán.

Triển Hành nhìn Trương Huy chằm chằm, sau đó lại nhìn chòng chọc Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong ăn no chùi miệng: “Kê hóa đơn ra đây”.

Trương Huy ngạc nhiên hỏi: “Hóa đơn gì?”.

Lâm Cảnh Phong dở khóc dở cười: “Mất hồn thôi, xin lỗi”.

Đoàn người vác ba lô lên, cưỡi ngựa Điền đi về phía dãy núi bên kia, mỗi người trong đoàn đều ôm tâm sự riêng, Triển Hành nhớ tới giai điệu đêm qua, Lâm Cảnh Phong thì lại có chút căng thẳng không muốn cho ai biết, còn Trương Huy thì cứ mất hồn mất vía, chắc là đang suy nghĩ phải làm thế nào khi gặp anh trai.

 Lâm Cảnh Phong cưỡi ngựa, không chủ động nói chuyện với Triển Hành, anh biết Triển Hành vẫn luôn nhìn anh, Triển Hành cũng không lên tiếng, cả đoạn đường cứ buồn bực không vui.

Nơi Trương Soái ở cách đó những hai quả núi, giờ họ đang đi gần vào trong lòng núi rồi, mãi đến khi trông thấy tấm bia đá dưới đường núi, trên bia khắc ba chữ Hán “Vạn Cổ Môn”, thì Trương Huy mới xuống ngựa nói: “Đến nơi rồi”.

Có người canh giữ bên cạnh bia đá, trông thấy Trương Huy vội đi lên ngăn lại, lớn tiếng hỏi đáp vài câu với anh ta, chẳng ai hiểu họ đang nói cái gì. Sắc mặt Trương Huy tối sầm, chốt lại: “Anh ấy không muốn gặp chúng ta, phải làm sao đây?”.

Lâm Cảnh Phong lấy một món đồ nhỏ từ trong túi ra, giao cho người gác cửa, nói: “Anh ấy sẽ nhận ra thứ này”.

Đó là bức tượng mèo lấy được từ trong ngôi mộ ở Giao Châu.

Lát sau, người gác cửa cầm tượng ra trả lại, nói vài câu bằng giọng địa phương với Lâm Cảnh Phong.

Trương Huy dịch lại: “Họ bảo hôm nay không tiện lắm, kêu chúng ta về đi, hôm khác sẽ gọi điện thoại cho Tiểu Tiện”.

Lâm Cảnh Phong cất bức tượng, khom lưng buộc dây giày.

“Chúng ta phải làm sao đây?”. Triển Hành nói: “Hay để em gọi điện thoại cho anh ấy luôn bây giờ?”.

Trương Huy hỏi: “Có ăn thua không? Cậu và anh trai anh thân thiết lắm à?”.

Triển Hành ngẫm nghĩ, mặc dù Trương Soái khá nhiệt tình, nhưng không thể nói là “thân thiết” được, cậu chỉ định nghĩa thái độ và lòng nhiệt tình trong quan hệ giữa người với người một cách hết sức đơn giản mà thôi, bèn đáp: “Cũng sơ sơ, anh ấy… tiểu sư phụ!”.

Triển Hành mới lật được hai trang danh bạ thì Lâm Cảnh Phong đã dỡ trường đao trên lưng xuống, cầm cả đao còn nguyên trong vỏ xông lên!

“Lâm Tam tới thăm hỏi! Trương Soái! Không phải anh hiếu khách lắm sao?”.

Lâm Cảnh Phong hắng giọng quát một tiếng, khiến âm thanh vang vọng khắp núi rừng, Triển Hành mới chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên thì Lâm Cảnh Phong đã xông lên đường núi!

“À há!”. Hoắc Hổ vỗ tay nhiệt liệt, Trương Huy lớn tiếng thét dài, hoan hô ầm ĩ, ngay sau đó cũng giống hệt một con chim ưng màu xám giương đôi cánh đuổi theo Lâm Cảnh Phong!

Tiếng chuông trống dồn dập khắp núi rừng, Lâm Cảnh Phong chẳng buồn ngó ngàng tới, chạy một mạch lên hơn chục bậc thang, ngay tức khắc ở giữa sườn núi có tiếng người quát tháo om sòm, xông lên đón địch, Lâm Cảnh Phong quét cả đao lẫn vỏ, đánh cho họ bay dúi dụi vào đám cỏ ven đường, những nơi vỏ đao đánh vào đều là khớp đầu gối và khuỷu tay, hơi đâm nhẹ vào yếu huyệt để khống chế chứ không làm kẻ địch bị thương, thế là chỉ thoáng chốc anh đã giải quyết gọn ghẽ nhóm người Bặc canh cửa.

Mọi người vội chạy lên theo con đường đá, đúng lúc này thì nghe thấy trên sườn núi có một tiếng chiêng truyền lại, hàng vạn con côn trùng bay tán loạn, Trương Huy tái mặt: “Chờ đã!”.

Lâm Cảnh Phong nhảy lên chỗ cao nhất, hơi khựng người lại, Trương Huy lập tức đan mười ngón tay vào nhau, lật bàn tay kết thành ấn vu thuật đẩy một cái, trong núi như có tiếng ai nói gì, một giọng nữ trong trẻo mà lanh lảnh vang lên, chỉ thoáng chốc cả bầy côn trùng đang ào ào che kín bầu trời đã vội vàng dạt ra như nước lũ, tránh né Lâm Cảnh Phong và Trương Huy, lao về phía ba người phía sau.

Đường Du hét ầm lên: “Á!”.

Hoắc Hổ nhận ra đó là bầy ong mật thì lập tức xù lông: “Méo!”.

Triển Hành vừa liếc mắt đã nhận ra bầy ong này từ đâu bay tới, bèn trở tay rút trường cung sau lưng, kéo mạnh dây rồi buông tay rung bần bật, mũi tên vô hình “vù” một tiếng lao đi, đâm phập vào đỉnh tổ ong treo trước cửa làm nó đứt lìa, rơi bịch xuống đất.

Cũng trong lúc đó, Lâm Cảnh Phong khom người dừng lại trên bậc thềm cao nhất, lấy trường đao nhấc tổ ong lên, vung ngang đao ném vèo đi, tổ ong bay vào trong phòng khách đằng sau cánh cửa rộng mở, chỉ giây lát sau bầy ong đã đuổi theo cái tổ bay vào điện, tiếng vo ve ngừng lại, bầy ong độc rút hết, chui sạch vào trong tổ.

Lại có người lớn tiếng quát tháo lao lên, Lâm Cảnh Phong nhảy vào trong phòng khách, quét ngang thanh đao, đánh cho đám người bao vây ngã dúi dụi, anh đứng thẳng người, giơ đao điểm một cái trúng ngay ngực Trương Soái, đẩy nhẹ anh ta trở về.

Vẻ mặt Trương Soái hết sức phức tạp, ngã ngồi lên chiếc ghế giữa đại sảnh.

“Tam gia tới đây đập phá hay làm khách vậy?”. Trương Soái cười nói.

Lâm Cảnh Phong hờ hững đáp: “Đã nhận tiền của người thì phải dẹp nạn cho người, đắc tội rồi”. Anh nói xong cất trường đao về lưng, chẳng thèm đoái hoài gì tới Trương Soái nữa.

Trương Huy dẫn mọi người đi vào phòng khách, nhặt lấy tổ ong, ngửa đầu treo lên, miệng rì rầm đọc mấy câu, sau đó áp tay phải đè lên vai trái, vút một cái đầy tiêu sái, hành lễ tế bái.

“Em tìm được viên châu rồi”. Trương Huy lấy viên định thi châu ra: “Những người này là bạn của em, để bọn em vào đi, trả viên châu về chỗ cũ”.

Trương Soái đáp: “Không đời nào”. Vì muốn cho đám người Triển Hành hiểu được nên anh ta không dùng ngôn ngữ của dân tộc mình, sau đó nhìn Triển Hành, mỉm cười nói: “Các anh em vào núi chơi một chuyến mà sao chẳng buồn gọi điện thoại cho anh thế? Trương Huy không hiểu chuyện, đừng nghe lời nó làm gì”.

Trương Huy phất tay, nói vài câu gay gắt, mặc kệ đám người kia nghe có hiểu hay không.

Trương Soái tức giận nói: “Mày dám đảm bảo viên châu này được tích sự không? Cửu Vân Châu là do Thất Lão truyền lại, mày chỉ lấy về được mỗi viên châu không rõ thuộc thời đại nào! Không thể được! Tao cứ tưởng mày đã hiểu chuyện hơn được một ít…”.

Trương Huy gào um lên: “Chuyện này không liên quan tới anh!”.

Trương Soái quát: “Có tao ngồi ở đây thì mày đừng hòng mò ra sau núi một bước nào nữa!”.

Triển Hành: “Được rồi được rồi, anh em một nhà cả, cãi vã làm gì chứ?”.

Trương Huy chẳng buồn đoái hoài, xổ ra một tràng âm tiết như bắn súng liên thanh, sau đó làm động tác “mời” về phía đám người Lâm Cảnh Phong, ý bảo có họ giúp đỡ, Trương Soái sẽ không ngăn cản đâu.

Ban đầu khi thấy đám người Triển Hành, Trương Soái vẫn còn miễn cưỡng tỏ ra khách khí, giờ xem ra đã lên cơn rồi, lập tức quát mắng ầm ĩ, đứng bật dậy.

Trương Huy: “%@#¥&*…” .

Triển Hành ở bên cạnh hớt hơ hớt hải: “Đừng cãi nhau mà”.

Trương Soái: “&… *(%¥…”.

Triển Hành nhảy như con choi choi sau lưng Trương Soái: “Be be be…”.

Trương Huy cãi vã đến đỏ mặt tía tai.

Triển Hành: “Gâu gâu gâu…”.

Trương Soái: “…”.

Trương Soái ngồi xuống ghế: “Các vị là khách, lại khiến các vị chê cười rồi, xin hãy vào nghỉ ngơi trước, mặc kệ thằng ôn con này”.

Trương Huy lập tức giận đến tím mặt, lao lên túm cổ áo anh trai muốn đánh nhau, hai anh em đấm đá túi bụi ngay trước mặt bao nhiêu người, Trương Soái đẩy Trương Huy ra, quơ lấy một cái lọ đồng định đập tới, lại hung hăng vung tay tặng cho thằng em một cái tát.

Hai người đều sôi máu, trong phòng khách lại nháo nhào cả lên, Thiếu Tư Tế và Đại Tư Tế đánh lộn với nhau, người trong tộc chẳng ai dám can, cuối cùng vẫn là Lâm Cảnh Phong quát một tiếng: “Đừng đánh nữa!”.

“Có chuyện gì từ từ nói, Tiểu Tiện, qua đây!”. Lâm Cảnh Phong lạnh lùng bảo: “Đừng có gây thêm rắc rối!”.

Triển Hành hự một tiếng ngã dúi dụi, lăn lộn không ngừng trên mặt đất, khiến cho mọi người đều cuống cả lên, Lâm Cảnh Phong hỏi: “Sao vậy? Để anh xem!”.

Sắc mặt Triển Hành trắng bệch, mồ hôi hột vã ra đầy trán, đau đến độ co giật liên hồi, Trương Huy tức khắc bị dọa đến ngây người.

“Em… em… bị Trương Soái…”. Triển Hành khó khăn nói đứt đoạn.

Lâm Cảnh Phong: “Để anh xem! Em bị làm sao?”.

Triển Hành: “Húc… húc trúng trứng em rồi…”.

Mọi người đều té ngửa.

Cảnh tượng hỗn loạn vô cùng, Trương Huy mà đấu với anh trai thì chỉ có nước no đòn, bèn sửa sang lại quần áo, đi ra ngoài cửa ngây người ra.

Trương Soái thở dài: “Mọi người ngồi xuống đi, uống ngụm trà cái đã”.

Nửa tiếng sau, Triển Hành hồi phục trở lại, xoạc rộng chân ngồi xuống.

Trương Soái: “Khả năng ngắm trúng của cậu em Tiểu Tiện tốt quá nhỉ”.

Triển Hành khiêm tốn nói: “Trước nay em vẫn luôn bắn phát nào trúng phát đó mà”.

Một viên ngọc lấp lánh dưới ánh hoàng hôn bay vào trong sảnh, rơi coong một tiếng vào giữa chung trà, làm nước trà bắn ra tung tóe, Trương Soái mới nói được đôi câu khách sáo đã đổi giọng quát um lên: “Đây mà là viên châu bị gái trộm à? Mở to mắt chó của mày ra nhìn cho rõ đi”.

Trương Huy lập tức xoay người xông vào nhanh như một cơn gió, vừa đi vừa chửi thề.

Triển Hành vội vàng kêu oai oái: “Ấy ấy… ôi ôi… trứng của tôi lại đau nữa rồi!”.

Hai anh em lại ngưng ẩu đả.

Trương Soái thấy không còn gì để nói nữa, đành nghiêm túc bảo: “Không giấu mấy vị, tôi cũng chẳng biết viên châu này có tác dụng không, nhưng một khoảng thời gian trước, mấy người anh em mà tôi phái vào đó đều có người chết trong núi cả, lần này dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng không thể để các cậu mạo hiểm được”.

Lâm Cảnh Phong cau mày: “Tại sao?”.

Trương Soái thở dài: “Không biết, tôi vốn không sống ở đây, lần trước trở về vẫn ở bên ngoài thôi”.

Trương Huy rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, hỏi: “Phái bao nhiêu người vào rồi?”.

Trương Soái đáp: “Liên tục bốn đội, mỗi đội ba người, tổng cộng là mười hai, chết mất năm rồi”.

Trương Huy quát: “Anh phái người trong tộc vào đó chịu chết hả!”.

Triển Hành vừa thấy tình hình không ổn bèn lập tức kêu lên: “Ối chao! Ối chao!”.

Trương Huy chưa để ý đến, ngược lại Hoắc Hổ đã sợ hết hồn, hất thịt bò khô văng đầy mình, vội nói: “Không sao chứ?”.

Triển Hành: “Không sao, la chơi ấy mà”.

Trương Soái: “Tao cũng vào theo”.

Sắc mặt Trương Huy lập tức trở nên méo mó khó coi: “Anh còn vào theo làm cái gì?!”.

Trương Soái thật sự chẳng biết làm sao nữa rồi, tự mình lên núi cũng sai, mà không lên núi, sai người trong tộc đi chịu chết cũng sai nốt.

“Chẳng biết nguyên nhân tại sao, đúng là có ma quỷ không trấn áp nổi”. Trương Soái thành thực kể lại sự tình: “Nửa năm trước có một đội quay phim cũng vào trong đó”.

Triển Hành: “Anh có nói cho họ biết trong núi có nguy hiểm hay không?”.

Trương Soái gật đầu: “Có nói, nhưng họ không tin, cuối cùng chết sạch trong đó rồi”.

Lâm Cảnh Phong khẽ cau mày, Trương Soái nói tiếp: “Tôi muốn mang một vật lên đó, đi lên núi liền mấy lần, nhưng lần nào cũng phải bỏ cuộc giữa chừng, núi đó không dễ đi, phải ở lại một đêm ở ven hồ, sáng sớm thức dậy, những người theo tôi… thôi, không nhắc nữa”.

Trương Soái đứng dậy nói: “Nếu đã có viên châu này rồi thì phải vào thêm một chuyến nữa vậy”.

Trương Huy: “Em đi!”.

Trương Soái tím mặt: “Cút về ôm gái của mày đi!”.

Triển Hành: “Ôi chao…”.

Trương Huy đứng đó thở hổn hển, Trương Soái quát: “Tao là chủ nhà, mọi chuyện do tao quyết định!”.

Lâm Cảnh Phong giơ tay ra hiệu cứ thong thả, rồi nhấp ngụm trà nói: “Tôi đã nhận tiền của em trai anh, anh hiểu luật lệ mà, tôi phải đi theo anh, Trương Soái, ngày mai anh dẫn đường, chúng ta lên đó thăm dò”.

Trương Soái nhìn Lâm Cảnh Phong một lúc lâu, sau đó gật đầu, Triển Hành vội nói: “Ừ, mọi người cùng đi, trên người em có món đồ trừ tà rất linh nghiệm, hơn nữa bắn cung cũng chuẩn xác lắm”.

Lâm Cảnh Phong: “Không được, các người đều phải ở đây chờ”.

Triển Hành đứng im lặng, trưng ra bộ mặt ìu xìu như bánh đa nhúng nước.

Tất cả mọi người: “…”.

Triển Hành nhúng nước xong xuôi.

“Em cũng đi em cũng đi! Cho em đi!”. Triển Hành lăn qua lộn lại, không ngừng ăn vạ, sống chết đòi theo Lâm Cảnh Phong, Hoắc Hổ cũng bắt chước Triển Hành, Triển Hành làm cái gì thì gã làm cái đó, Đường Du ban đầu chỉ đứng coi, không phát biểu ý kiến, cuối cùng Triển Hành lăn mệt bèn nháy mắt ra hiệu, Đường Du hiểu ý, cũng bắt đầu thay ca, chơi trò thi đấu tiếp sức với Lâm Cảnh Phong và Trương Soái.

Họ đã giành được phần thắng nhờ màn oanh tạc luân phiên này.

Trương Soái là trưởng tộc, bản lĩnh dùng cổ còn cao hơn cả em trai mình, nên đã hứa rằng một khi thấy tình hình không ổn thì sẽ lập tức rút lui.

Lâm Cảnh Phong và Trương Soái bàn bạc hồi lâu, phân cho Hoắc Hổ nhiệm vụ bảo vệ hai thằng nhóc chuyên gây họa kia, còn Lâm Cảnh Phong làm đội trưởng, Trương Soái chỉ đường, Trương Huy ở lại môn phái tiếp ứng, cuối cùng quyết định hôm sau xuất phát.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp