LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 49

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Lục Thiếu Dung và Triển Dương đã kết hôn gần hai mươi năm, sắm vai hai nhân vật trái tính trái nết trong gia đình một cách hết sức hoàn mỹ.

Nhưng như vậy vẫn không bao giờ là đủ, lối suy nghĩ giữa đàn ông và phụ nữ thực sự khác xa nhau, họ không thể tinh tế được như phụ nữ, cũng có những khía cạnh không nghĩ đến được, đối với hai anh em Triển Hành và Lục Diêu mà nói, dù hai cha có lo nghĩ thấu đáo thế nào đi chăng nữa, thì chúng vẫn như những đứa con trong một gia đình không có mẹ, có khác chăng chỉ là: chúng có hai người cha mà thôi.

Đây cũng là vấn đề khó khăn nhất mà cả cộng đồng người đồng tính phải đối mặt kể từ khi luật hôn nhân và gia đình cho người cùng giới được thông qua đến nay.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Triển Dương vẫn phải chịu trách nhiệm cho việc không làm tròn bổn phận của họ, là chủ một gia đình, đương nhiên cần phải tự mình giải quyết mối họa do thằng con mình gây ra.

Trong phòng khách:

Gần tay có đặt một tách cà phê đặc, Triển Dương nhìn Lâm Cảnh Phong, đắn đo hồi lâu, sau đó nói: “Ngài Lâm, tôi và Thiếu Dung đã bàn bạc kỹ lưỡng rồi, về chuyện giữa ngài và Triển Hành, cũng như cách thức xử lý vật này”.

Lâm Cảnh Phong không trả lời mà quan sát Triển Dương, đột nhiên nhận ra hai cha con nhà họ rất giống nhau, không chỉ ở bề ngoài, mà còn cả tính cách nữa, ví dụ như Triển Hành lúc nào cũng thích đặt mục đích của mình lên đầu, chẳng hề để tâm đến ý kiến của người khác, Triển Dương cũng cho thấy rất rõ ràng điều này, cứ như ở trước mặt ông ấy, tất cả mọi người và mọi việc đều phải thay đổi và tuân theo nguyên tắc mình đặt ra.

Triển Dương nói: “Về chuyện của Triển Hành, tôi muốn hỏi ngài, ở lại Mỹ năm năm, ngài làm được không?”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Cháu không làm được, cuộc đời cháu không chỉ có mỗi mình cậu ấy, cháu còn rất nhiều chuyện phải làm, ít nhất cũng phải dành dụm được ít tiền vì cuộc sống sau này của bọn cháu nữa”.

Triển Dương im lặng một lúc lâu rồi mới cất tiếng: “Vậy thì, thứ lỗi chúng tôi không thể đồng ý với ngài, cho phép nó cùng ngài về nước được”.

Trên lầu vang lên tiếng đồ đạc đổ nhào.

“Anh”. Lục Diêu kêu to chạy lên lầu: “Anh sắp bị chia uyên rẽ thúy rồi… rẽ thúy rồi”.

Triển Dương nói: “Đêm hôm qua, Lục Thiếu Dung đã gọi điện thoại cho cậu cả của Triển Hành”.

Lâm Cảnh Phong biến sắc.

Triển Dương không phát hiện ra vẻ mặt của Lâm Cảnh Phong, nói tiếp: “Anh ta cho rằng hai đứa không hợp ở bên nhau, nguyên nhân vì sao thì anh ta không nói cụ thể, chỉ khăng khăng giữ quan điểm của mình, dường như anh ta rất hiểu rõ cậu?”.

Lâm Cảnh Phong đáp: “Vâng, cháu biết chú ấy không thích cháu cho lắm”.

Triển Dương không chút khách khí: “Hơn nữa, tôi nghĩ, chuyện tình cảm đòi hỏi hai bên đều phải si sinh, ngay cả việc ở lại New York năm năm với nó mà cậu cũng làm không được, thì đương nhiên Triển Hành cũng không nên về Trung Quốc sống cùng cậu cả đời”.

Vẻ mặt Lâm Cảnh Phong hơi kích động, dường như anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng thốt nên được lời nào.

Triển Dương thở dài một hơi: “Nhưng chúng tôi đã đưa ra một ý kiến ôn hòa hơn, đợi nó tốt nghiệp xong, nếu hai đứa vẫn còn muốn ở bên nhau, tôi sẽ không can thiệp nữa”.

“Chúng tôi đều không hy vọng xa vời rằng Triển Hành sẽ làm nên tiền đồ lớn lao gì”. Triển Dương chân thành nói: “Chỉ mong nó có thể lớn lên thành người, sống vui vẻ, nỗi lòng này, hy vọng ngài hiểu được. Tôi tin nếu ngài yêu nó, ngài cũng sẽ hiểu”.

Lâm Cảnh Phong nghe xong câu cuối cùng, đột nhiên muốn đi khỏi đây ngay, nếu giờ không đi, Dư Hàn Phong nhất định sẽ nhúng tay vào, chỉ cần nói lại chuyện anh từng làm cho hai người ba của Triển Hành biết, thì cho dù có ra sao đi chăng nữa, anh và Triển Hành cũng đều không thể tiếp tục bên nhau.

Lâm Cảnh Phong: “Thật ra, là do cháu sinh không gặp thời”.

Dư Hàn Phong vẫn chừa lại mặt mũi cho anh, cũng để lại cho anh một con đường lui, hơn nữa còn cho anh một cơ hội trong tương lai.

Triển Dương ngẫm nghĩ: “Trung Quốc chúng ta vẫn hay nói về số trời, ngài biết đấy, có những chuyện thực sự không thể nhận hết trách nhiệm về mình, hồi còn trẻ tôi cũng từng cho rằng, chỉ cần cố gắng thì thứ gì cũng có thể thay đổi được, chuyện gì cũng có thể làm xong, nhưng thời gian dần trôi, tôi phát hiện có rất nhiều thứ, thực sự đã được ông trời sắp đặt từ rất lâu rồi”.

Lâm Cảnh Phong đáp: “Người năm mươi hiểu rõ mệnh trời[1]”.

Triển Dương mỉm cười bảo: “Cũng có thể nói là do tính cách quyết định số phận, tôi vẫn tin rằng, số phận có thể thay đổi tùy người, mấu chốt nằm ở tính cách anh ta, chỉ cần tin vào một vài chuyện tốt, thì có thể thật sự làm chủ được vận mệnh của mình. Mà còn một chuyện nữa, liên quan đến xương Phật”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Cháu sẽ phụ trách mang nó trở về, không liên quan gì đến Triển Hành, ai gây ra chuyện thì người đó phải chịu trách nhiệm giải quyết. Cháu thật lòng xin lỗi vì đã gây phiền phức cho hai chú”.

Triển Dương ngẫm nghĩ, nói: “Cậu tính giải quyết thế nào?”.

Lâm Cảnh Phong: “Giao trả nó cho một viện bảo tàng nào đó, dùng phương pháp nặc danh”.

Triển Dương lặng thinh.

“Một mình cậu mang nó về nước à?”. Triển Dương đột nhiên hỏi: “Chuyện này rất mạo hiểm, rất có thể cậu sẽ bị cảnh sát truy nã, giao nộp vật này mà không khai rõ lai lịch của nó là một chuyện vô cùng nghiêm trọng”.

“Nói đi cũng phải nói lại”. Triển Dương nói: “Nếu cậu về một mình, có thể sẽ bị cảnh sát đại lục bên Trung Quốc tiến hành điều tra, gần đây viện bảo tàng cố cung đã siết chặt quy định xét duyệt vô cùng nghiêm ngặt đối với đồ vật được lưu giữ, nếu cậu không thể khai báo rõ lai lịch của nó, tôi nghĩ có thể sẽ rất nguy hiểm cho cậu, phải chuẩn bị sẵn tư tưởng…”.

“Rốt cuộc anh đang nói gì vậy!”. Lục Thiếu Dung ở phòng khách giận tím mặt nói: “Nội dung chúng ta đã bàn trước đó hoàn toàn không phải như vậy!”.

Triển Dương tức giận mắng: “Cậu ta đã đồng ý rồi! Em để Tiểu Tiện đi cùng với cậu ta, lỡ không về được nữa thì sao?!”.

Lục Thiếu Dung: “Tiểu Tiện phải học cách chịu trách nhiệm với quyết định của bản thân nó!”.

Triển Dương: “Không được, anh đổi ý rồi, Tiểu Tiện không thể theo cậu ta trở về”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Chuyện của cậu ấy sẽ do cháu giải quyết, cháu có cách của mình, chỉ cần giao cho Viện bảo tàng Cố Cung là được, có phải không ạ?”.

Lục Thiếu Dung: “Lâm Cảnh Phong, Triển Hành phải đi với cậu, nó có thể nói rõ lai lịch của món đồ này”.

Triển Dương: “Lục Thiếu Dung!”.

Lâm Cảnh Phong lặng lẽ cất cục đá vuông.

“Giờ cháu sẽ đi”. Lâm Cảnh Phong đứng dậy nói: “Đến ngày nào có tiền tài rồi, cháu sẽ tới đón cậu ấy”.

Hình như Triển Dương còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn cứ im lặng.

Lâm Cảnh Phong đeo ba lô lên, Triển Dương đích thân ra mở cửa.

“Số chuyến bay đến Bắc Kinh đây”. Triển Dương đưa một tấm hóa đơn điện tử ra: “Đây là vé máy bay chúng tôi đặt cho cậu, tài xế sẽ đưa cậu ra sân bay, hẹn ngày gặp lại, cậu Lâm”.

Lâm Cảnh Phong lên xe, liếc mắt nhìn lên ban công phòng Triển Hành, chẳng thấy ai cả.

Có tiếng xe con khởi động, bàn tay đang viết chữ của Triển Hành hơi khựng lại.

Triển Hành đứng ở đầu cầu thang nói: “Vé máy bay của con đâu?”.

Triển Dương: “Không có vé máy bay nào hết, nó tự đi giải quyết rồi, hử? Mày chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà thôi”.

Triển Hành: “Ba… đưa vé máy bay cho con! Lúc trước rõ ràng ba nói khác cơ mà! Con cũng có nghe Lục Thiếu Dung nói rồi! Hai ba đã bàn nhau xong xuôi, để con về cùng anh ấy cơ mà?”.

Triển Dương quát: “Kế hoạch thay đổi rồi! Bây giờ nó đã đồng ý một mình đi giải quyết vấn đề! Nếu nó đã không chịu ở đây với mày, thì mày cũng phải ở lại nhà cho tao! Chẳng lẽ mày muốn đi theo hầu nó? Học hành cho tử tế trước đi!”.

Triển Hành gào um lên: “Đậu má! Anh ấy đã làm sai cái gì!”.

Triển Dương: “Cái nhà này giờ do tao làm chủ! Mày có ý kiến gì? Chừng nào mày nuôi được cả nhà rồi hãy gào lên với tao!”.

Triển Hành xoay người nện chân bình bịch đi lên lầu.

Triển Dương tiễn Lâm Cảnh Phong xong thì ngồi lại phòng khách, dán mắt vào lối xuống cầu thang, để đề phòng Triển Hành giở trò bậy bạ.

“Lục Diêu”. Triển Hành gọi khẽ: “Suỵt, qua đây!”.

Lục Diêu đang đắp mặt nạ, trông hệt như ma nữ lượn lờ: “Anh rể đi rồi. Em có thể cho anh mượn bờ vai khóc một trận này, anh trai…”.

Triển Hành tức mắng: “Đang nói chuyện nghiêm chỉnh! Mau! Giúp anh một tay!”.

Hai anh em lầm rầm một hồi, sau đó Triển Hành khóa cửa lại.

Sau khi Lâm Cảnh Phong đi được mười phút, vòng kế hoạch đầu tiên được khởi động.

Lục Diêu hét to một tiếng vô cùng vang dội, chấn động đến độ những tấm kính trong tòa nhà rung lên canh cách.

“Ba… anh hai tự sát rồi…”.

Triển Dương gắt lớn: “Lần này đừng mơ lừa tao nữa!”.

Lục Diêu đập rầm rầm vào cánh cửa phòng Triển Hành, hoảng sợ kêu gào y như thật: “Làm sao bây giờ! Anh ấy nói anh ấy không muốn sống nữa!”.

Triển Dương thấy mãi quen rồi, đây cũng chẳng phải lần đầu lũ con giở trò, bèn xuống lầu lục tìm chìa khóa phòng, vặn lung tung một hồi, rồi đẩy cửa phòng Triển Hành ra.

Trong phòng trống không, một cơn gió lùa qua.

“Chết tiệt!”. Triển Dương lập tức ý thức được vấn đề, bèn xoay người chạy ra ngoài cửa.

Cửa tủ quần áo mở ra, Triển Hành nhảy ra ngoài, lấy mũ chụp lên đầu Lục Diêu, hai anh em rì rầm bàn bạc một hồi, sau đó Triển Hành chạy vọt ra ngoài đường cái.

Lục Thiếu Dung vẫn còn ngồi trong vườn hoa, dở khóc dở cười nói: “Không chạy thoát được đâu, em ngồi đây nãy giờ mà”.

Triển Dương hét: “Trong phòng không có người!”, sau đó kêu người giúp việc đến, bảo họ vào trong nhà tìm, còn mình thì chạy ra vườn hoa sau nhà.

Một phút sau, Lục Diêu la hét chói tai chạy tới: “Anh hai đâu? Sao không thấy anh hai nữa?”.

Lục Thiếu Dung: “Đừng làm bộ, nó chạy không thoát đâu”.

Lục Diêu nói xong thì trở về phòng khách, chạy thẳng vào nhà bếp, xác định không có ai thì kéo cửa sổ gấp ra, trèo sang khoảnh sân bên hông nhà.

Lục Thiếu Dung đứng dậy đi vào phòng khách, trên lầu truyền xuống tiếng đàn dương cầm tính tang vui vẻ.

“Tiểu thư Lục Diêu, tôi xin cô đấy, đàn bản Exodus[2] làm gì?!”. Lục Thiếu Dung nói: “Cô đang vui vẻ đưa tiễn anh trai cô bỏ nhà đi bụi lần nữa đấy à? Xuống đây cho tôi! Khai rõ ràng, Tiểu Tiện đâu?”.

Tiếng dương cầm vang mãi không dừng, từ sân trước truyền đến tiếng xình xịch xình xịch, chính là âm thanh khởi động xe gắn máy.

Lục Thiếu Dung: “…”.

Brừm brừm brừm, “Triển Hành” điều khiển chiếc xe gắn máy phân khối lớn quay đầu, lao vọt ra vườn hoa của sân trước, vút một tiếng chạy thẳng ra đường.

Lục Thiếu Dung: “Hỏng rồi! Dương Dương! Tiểu Tiện lái xe máy của anh đi mất rồi!”.

Triển Dương đuổi ra sân trước, Lục Thiếu Dung vội vàng vào ga-ra lái xe chở Triển Dương đuổi theo chiếc xe gắn máy.

Tiếng đàn piano dừng lại.

Triển Hành thay lại bộ quần áo của mình, chụp mũ của Lục Diêu lên chiếc đàn dương cầm, kẹp một phong thư bên dưới, rồi vác ba lô nghênh ngang đi ra từ cửa trước.

“Mồi nhử đâu rồi, mồi nhử đâu rồi”. Triển Hành vẫy tay đón xe, lấy điện thoại ra: “A lô, đã thoát thân an toàn, có thể để lộ mục tiêu rồi”.

“Triển Hành” bên kia đầu đội mũ lưỡi trai, lái chiếc xe gắn máy lao nhanh như gió, đằng sau là chiếc BMW mui trần của ba đuổi sát theo, Lục Thiếu Dung bẻ bánh lái, Triển Dương bấu vào cửa kính trước hét lên: “Mày dừng lại cho tao! Thằng súc sinh!”.

Gió thổi rất lớn, Triển Dương suýt nữa cắn phải đầu lưỡi, may mà chiếc xe gắn máy chạy không bao xa đã từ từ dừng lại.

Cuối cùng Lục Thiếu Dung cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Dương Dương anh qua đi, đừng đánh nó. Em chờ trong xe, tránh cho nó lại tăng tốc bỏ chạy”.

Triển Dương chạy lên phía trước.

Lục Diêu xuống khỏi chiếc xe gắn máy, mặt nghệt ra chẳng hiểu gì cả: “Sao thế ba?”.

Triển Dương: “…”.

Lục Thiếu Dung: “…”.

Lục Thiếu Dung nói: “Thôi bỏ đi, cứ để nó về nước”.

“Đi sân bay!”. Triển Dương giận dữ quát.

Lục Thiếu Dung chỉ đành lùi xe đi về phía sân bay, Lục Diêu ngồi lên xe máy chạy về nhà.

Sân bay quốc tế JFK ở New York.

Lâm Cảnh Phong ngồi ở phòng chờ VIP, đeo một chiếc găng tay hở ngón, cầm điện thoại lật qua lật lại nhiều lần.

Điện thoại khóa máy, nãy giờ anh vẫn không dám mở ra, càng không biết phải nói thế nào với Triển Hành.

Hành khách bắt đầu xếp hàng ở cửa lên máy bay, anh nhìn bảng hướng dẫn bằng tiếng Anh, phân biệt được phiên âm “Beijing”, rồi tới đứng trước cửa lên máy bay xuất cảnh.

Anh còn chưa được thông báo đã vội vã muốn lên máy bay rồi, phía sau dần dần đông người hơn, xếp thành một hàng dài.

“Cho tôi chen vào cái”.

“No way!”.

“Fuck a little!”. Triển Hành mặt dày gắt lại, chen vào đội ngũ, dán dính vào lưng Lâm Cảnh Phong,

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Triển Hành: “Hi! Vợ ơi, muốn đi đâu đấy?”.

Lâm Cảnh Phong: “Sao em lại tới đây? Mau về ngay!”.

Triển Hành: “Thật không? Vậy em đi nhé!”.

Lâm Cảnh Phong: “Em về đi, Tiểu Tiện, anh đã nói rõ ràng với ba em rồi, sau này có tiền anh sẽ tới đón em”.

Triển Hành rưng rưng nước mắt nói: “Đợi lúc anh có tiền chắc đội tuyển quốc gia Trung Quốc vô địch bóng đá thế giới luôn rồi, em đi thật đấy nhé”.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Triển Hành: “Mặc kệ em, anh cứ đi đi”.

Lâm Cảnh Phong im lặng ba giây, sau đó nói: “Thôi, kệ vậy, cùng đi nào”.

Triển Hành: “Ấy ấy không đúng, chuyến này là đi Bắc Kinh mà, em mua phải vé đến Hồng Kông rồi, làm sao giờ?”.

Lâm Cảnh Phong: “Em… có ý gì?”.

Lâm Cảnh Phong lập tức hiểu ra, dắt tay Triển Hành chạy một mạch ra khỏi phòng chờ máy bay, rẽ vào khu F… đổi vé.

Triển Hành: “Để em trả để em trả, đắt lắm…”.

Lâm Cảnh Phong: “Nghe lời, em bỏ nhà theo trai đương nhiên phải để anh bỏ tiền, em muốn anh mất mặt hả?”.

Triển Hành đu lên người Lâm Cảnh Phong, giao ra hai tấm thẻ, hai người nắm tay nhau, mười ngón tay đan chặt, mỗi người chìa một ngón trỏ ra ấn lên máy đọc vân tay để lên máy bay, hoàn tất quá trình kiểm tra an ninh.

Khi Triển Dương và Lục Thiếu Dung đuổi tới khu C của sân bay thì máy bay đã cất cánh rồi.

Lục Thiếu Dung nói: “Bảo anh hai gọi vài người đến sân bay Bắc Kinh chờ sẵn hai đứa nó, đưa Tiểu Tiện trở về”.

Ba tiếng sau, chuyến bay tới Hồng Kông cất cánh.

Tám tiếng sau, Tôn Lượng từ Bắc Kinh gọi điện thoại sang, kêu la ầm ĩ: “Thiếu Dung, không có! Anh đã kiểm tra chuyến bay từ New York tới Bắc Kinh rồi, Tiểu Tiện không có lên máy bay! Chuyện quái gì thế này? Thằng ranh họ Lâm kia cũng không có ở đó!”.

Lục Thiếu Dung: “…”.

Lục Thiếu Dung và Triển Dương trở về nhà.

Trên cây đàn dương cầm đặt một bức thư, Lục Thiếu Dung mở nó ra.

Thưa hai ba!

Con đã mười tám tuổi rồi, có thể tự chịu trách nhiệm với hành vi của mình, con biết hai ba đều vì muốn tốt cho con!

Con tính thế này, hai ba cho con chút thời gian, chúng con sẽ tự gây dựng tương lai, anh ấy đã có không ít tiền rồi, số tiền này sẽ dùng để giúp người trong thôn anh ấy chuyển đi nơi khác, sinh sống ổn định. Chắc là còn dư một phần đủ để bọn con kinh doanh nho nhỏ và cho con học hành.

Phật giáo Tạng truyền có nói: “Muốn hiểu một người, chỉ cần nhìn xem điểm xuất phát và đích hướng tới của anh ta có giống nhau hay không, là sẽ biết ngay anh ta có phải người thật lòng”.

Con tin tưởng anh ấy, cũng mong hai ba tin tưởng con!

Con xin cam đoan với hai ba, lần này về nước, con sẽ không gây họa hay chạy lung tung nữa, con sẽ luôn mở điện thoại, để hai ba thuận tiện liên lạc, đồng thời bất cứ lúc nào cũng có thể báo cáo cho hai ba biết con đang ở thành phố nào, đang làm gì, tuyệt đối sẽ không lừa hai ba.

Đợi chúng con định cư rồi sẽ cho hai ba địa chỉ, hai ba có thể tới du lịch bất cứ lúc nào, ở mấy tháng cũng chẳng sao! Muốn ở chung cùng chúng con luôn cũng được. Khi nào con được nghỉ hè và nghỉ đông sẽ về với hai ba, ít nhất ba tháng mỗi năm.

Nếu hai đứa con thực sự không hợp nhau, tự con sẽ quay về, ba, lần này con ra đi không phải là bỏ nhà đi bụi, mà con có mục tiêu và tương lai của mình, con rất rõ bản thân mình đang làm gì.

Con sẽ tìm một ngôi trường, đăng kí dự thi rồi vào học.

Con sẽ có tương lai, hãy cho con nửa năm, nếu không làm được, con sẽ tự động trở về.

Yêu hai ba – Triển Tiểu Kiện.

Tái bút (nét chữ của Lục Diêu): Hai ba thân yêu, người ta sẽ giúp hai ba đốc thúc anh trai mà, nửa năm sau, nếu anh ấy không làm được, con sẽ tóm cổ anh ấy về nhà nhé, a hi hi (nụ cười chúm chím của cục cưng ngọt ngào), con tin tưởng hai anh ấy, cũng mong hai ba tin tưởng con, bái bai.

Triển Dương và Lục Thiếu Dung đều lảo đảo, gần như đứng không vững.

Lục Thiếu Dung thở phì phò một lúc: “Như vậy, Lục Diêu và Tiểu Tiện chắc chắn không ngồi cùng một cái máy bay, nếu không trên thư của Tiểu Tiện đã có thêm nó rồi”.

Triển Dương mờ mịt nói: “Đúng”.

Thật may cho Lục Thiếu Dung, tới lúc này vẫn còn có thể bình tĩnh mà suy luận được.

Lục Thiếu Dung: “Chẳng biết Tiểu Tiện đi đâu, nhưng em chắc chắn không phải Bắc Kinh hay Thượng Hải thì là Hong Kông, chỉ có thể là ba nơi đó thôi”.

Triển Dương gật đầu lia lịa: “Không sai? Như vậy thì?”.

Lục Thiếu Dung: “Nếu nó và Lâm Cảnh Phong cùng đổi chuyến bay, em đoán nhất định không phải đi Thượng Hải, bởi vì anh cả ở Thượng Hải, có thể bắt nó bất cứ lúc nào”.

Triển Dương thở hổn hển: “Vợ à, em thật thông minh… Lục Diêu thì sao?”.

Lục Thiếu Dung: “Lục Diêu không biết tụi nó đã đổi chuyến bay! Chắc chắn nó đã mua vé đi Bắc Kinh rồi, cho nên, phải gọi điện ngay cho anh hai, bảo anh ấy ở lại sân bay không được đi! Chuẩn bị bắt Lục Diêu!”.

Kế hoạch “exodus” lần hai của Triển Hành được lên rất chặt chẽ, tỉ mỉ, mục đích rõ ràng, nên đã trốn thoát thành công lần nữa.

Còn Lục Diêu thì hoàn toàn rơi vào đại bi kịch, vừa xuống khỏi máy bay, còn chưa kịp mở điện thoại đã lập tức gào thét giãy giụa không ngừng, bị Tôn Lượng như hổ đói rình mồi lôi cổ đi mất, còn ngay giữa thanh thiên bạch nhật trước mắt bao nhiêu con người nữa chứ.

Quả nhiên mọi chuyện là do số trời.

 

Chú thích:

[1] Nguyên văn “Ngũ thập tri thiên mệnh”, là một câu nói của Khổng Tử, ý nói người năm mươi tuổi trở lên biết được việc mình việc người, còn hiểu rõ được ý trời.

[2] Exodus là câu chuyện và là bản anh hùng ca về chuyến ra đi đầy gian khổ, nước mắt nhưng hào hùng của đoàn người nô lệ Hebrew rời bỏ Ai Cập để đi về miền đất hứa Canaan, hình thành nên dân tộc Israel.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp