LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 48

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Lâm Cảnh Phong thức dậy đầu tóc rối bời, luống cuống tay chân chỉnh đốn lại bản thân cho đàng hoàng, sau đó mặc áo len xuống lầu, Lục Thiếu Dung đặc biệt dặn dò người làm nấu hẳn một bữa cơm kiểu Trung.

Triển Dương mở bình rượu đỏ: “Cậu thích ăn món Quảng Đông không?”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu cảm ơn: “Trước đây cháu từng ăn rồi, rất thích”.

Triển Dương cười nói: “Chào đón cậu tới nhà chơi, nghe Tiểu Tiện bảo cậu tự mình tới đây?”.

Lâm Cảnh Phong khẽ gật đầu, hai người Triển Dương và Lục Thiếu Dung đã đoán ra được chút ít chuyện từ lần đầu gặp gỡ nói chuyện với cậu, điềm đạm nói: “Cháu tới vội quá, quên mua ít quà Trung Quốc rồi”.

Lục Thiếu Dung: “Cậu tới được đây là chúng tôi đã cảm kích lắm rồi, đừng khách sáo, mọi người ăn đi”.

Lục Thiếu Dung đúng là hoàn toàn không khách sáo, trong hoàn cảnh Triển Hành chưa giải thích được rõ ràng mà Lâm Cảnh Phong đã chủ động tới tận nhà thăm, thì họ quả thật sự rất cảm kích, Triển Dương động đũa, cả nhà tíu tít ăn cơm.

Triển Hành vừa ăn vừa nói: “Tiểu sư phụ đừng căng thẳng, tay anh cầm đũa còn đang run kìa, hay là em kể cho anh nghe một câu chuyện cười nhá há há há”.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Lục Diêu: “Lại là cái chuyện con heo ra chợ mua thức ăn, kết quả mua phải chân giò của mẹ nó đấy hả, em lạy anh, đổi giùm chuyện khác đi”.

Triển Hành: “Giờ đang là chuyện khác đấy, có một con heo đang muốn xây nhà…”.

Triển Dương: “Cảm phiền hai đứa mày, lúc trong miệng còn nhai cơm thì đừng có nói chuyện, bảo bao nhiêu lần rồi”.

Lục Thiếu Dung: “Ăn gà đi”.

Lục Thiếu Dung gắp thức ăn cho Triển Dương, Triển Hành gắp thức ăn cho Lâm Cảnh Phong, hai cái đùi gà lần lượt bị hai người gắp đi hết, Lục Diêu vô cùng tức giận: “Sao chẳng ai gắp cho mình thế…”.

Triển Dương vội xin lỗi gắp cho Lục Diêu cái cánh gà.

Triển Hành lại bảo: “Cái này ngon lắm, ăn gì bổ nấy mà”. Nói xong cậu vô tư gắp cho Lục Diêu cái phao câu, Lục Diêu lại gắp trả lại Triển Hành, hai đứa bắt đầu đọ tay.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Lục Thiếu Dung: “…”.

Lâm Cảnh Phong thiếu chút phun hết cả cơm ra ngoài, phải rất vất vả mới nhịn lại được, Lục Thiếu Dung hỏi: “Viện bảo tàng có một ít cổ vật Ai Cập vừa được đưa tới, ngày mai ba đứa có muốn đi xem không?”.

“Thứ gì thế?”. Triển Hành nổi hứng thú.

Lục Thiếu Dung: “Trong đó có một cuốn sách cổ, ghi chép lịch sử thần thoại quanh lưu vực sông Nin…”.

Lục Diêu: “Nghe nói thần Mặt trời Ra[1] là một anh chàng đẹp trai”.

Triển Hành: “Em chỉ biết mỗi trai đẹp, Ra chỉ là một lão béo biết phát sáng thôi! Có một con bọ hung, còn gọi là thánh giáp trùng thần, ngày ngày lăn ông ta qua bầu trời…”.

Lục Thiếu Dung cuối cùng không nhịn nổi nữa sặc cả cơm.

“Thần Ra là một vị thần rất thê thảm”. Lục Thiếu Dung nói: “Tất cả loài người đều phản đối ông ấy, nếu các con có hứng thú, có thể đi xem thử”.

Triển Hành bắt đầu nói chuyện với Lục Diêu về các vị thần Ai Cập, bao gồm Thần Nước Naunet và các đại thần khác, Lâm Cảnh Phong ngồi nghe thấy vô cùng hứng thú, Triển Dương uống say bí tỉ, lại rót rượu cho Lâm Cảnh Phong: “Thật ngại quá, con cái dạy không nghiêm, để cậu chê cười rồi”.

Lâm Cảnh Phong mỉm cười nói: “Như vậy tốt lắm mà”.

Cơm nước xong xuôi, đồ ăn được chén gần sạch sẽ, Triển Dương say ngà ngà nói: “Uống chén trà đạo chứ?”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu, mọi người biết Triển Dương có lời muốn nói với Lâm Cảnh Phong, đều tự giác giải tán.

Triển Hành nói: “Con cũng… ngồi đây?”.

Lâm Cảnh Phong bảo: “Triển Hành giúp anh lấy cái ba lô xuống đây đi”.

Triển Hành lên lầu lấy ba lô leo núi cho Lâm Cảnh Phong.

Triển Dương pha trà xong đặt trước mặt Lâm Cảnh Phong: “Nghe nói ở Trung Quốc cậu đi khắp nơi làm thuê?”.

Lâm Cảnh Phong hơi trầm ngâm, rồi gật đầu: “Cháu không thích… sống cố định ở một chỗ cho lắm, có lẽ là do bẩm sinh”.

Triển Dương nói: “Khoảng thời gian Triển Hành bỏ nhà đi bụi, đã làm phiền cậu rồi. Nghe nói nó gọi cậu là tiểu sư phụ, chắc cũng học được không ít thứ từ cậu nhỉ”.

Lâm Cảnh Phong mỉm cười đáp: “Cậu ấy rất thông minh lanh lợi”.

Triển Dương: “Cậu dạy nó những gì?”.

Lâm Cảnh Phong ngẫm nghĩ, trả lời: “Dạy cậu ấy ăn cơm xong lấy hóa đơn”.

Triển Dương: “…”.

Lâm Cảnh Phong: “Cháu chưa từng trải qua hệ thống giáo dục chính quy nào, chỉ học hết cấp hai, đã vậy còn học ngắt quãng, lúc đi học kết quả cũng tệ lắm”.

Triển Dương bảo: “Vậy cũng chẳng phải chuyện gì to tát, kỹ năng không bao giờ học được từ trường lớp, chỉ cần khi ra ngoài xã hội nhớ liên tục học hỏi tích lũy kiến thức cho mình là được”.

“Cảm ơn chú”. Lâm Cảnh Phong cảm động nói: “Cháu cũng nghĩ như vậy”.

Triển Dương lại bảo: “Triển Hành vẫn luôn muốn đi theo cậu, nhưng tôi cảm thấy, ít nhất cần đảm bảo hai đứa có một cuộc sống ổn định, chứ nay đây mai đó mãi cũng không phải cách hay, tối thiểu khi chúng tôi về nước phải biết nó đang sống ở thành phố nào… cậu thấy sao?”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu, Triển Hành ôm ba lô xuống, hỏi: “Anh muốn lấy gì?”.

Lâm Cảnh Phong ngồi yên không nhúc nhích, Triển Dương nói: “Đi chơi với em con đi”.

Triển Hành tức giận nói: “Con đã mười tám tuổi rồi! Sao khách tới nhà lại bảo con đi chơi với em gái chứ?!”.

Lâm Cảnh Phong bật cười, Triển Hành tức anh ách bỏ đi.

Lâm Cảnh Phong khom lưng lấy một cái bọc vải trông như cục gạch dày từ trong ba lô ra, đặt nó lên bàn.

Triển Dương ngây người.

Lâm Cảnh Phong chân thành nói: “Cảm ơn chú đã thanh toán tiền chữa bệnh cho cháu, giờ cháu gửi lại một phần, sau này sẽ từ từ trả đủ ạ”.

Triển Dương nhìn Lâm Cảnh Phong khó mà tin nổi, lát sau bảo: “Chàng trai khá lắm”.

Triển Dương cầm cái gói vải được bọc gọn gàng kia lên, nhìn liếc qua, thấy bên trong ít nhất cũng phải có khoảng năm trăm ngàn nhân dân tệ, bèn nói: “Tiền lãi thì không cần, Tiểu Tiện nói không sai, cậu là một người có trách nhiệm”.

Lâm Cảnh Phong chẳng thể hiện thái độ gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó.

“Cháu tính về sau sẽ như thế này”. Lâm Cảnh Phong nói: “Triển Hành muốn về nước, cháu sẽ đưa em ấy tới Bắc Kinh, tìm một nơi ở tạm, hoan nghênh mọi người đến chơi bất cứ lúc nào”.

“Đồng thời cháu sẽ chịu trách nhiệm tìm giúp em ấy một trường đại học, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là em ấy phải thi đậu đã, tất cả học phí và tiền chi tiêu hằng ngày của em ấy cháu sẽ trả. Nếu em ấy đã bằng lòng yêu cháu, thì đây là những việc cháu nên làm”.

“Tuy cháu không kiếm được nhiều tiền, nhưng tin chắc có thể thoải mái nuôi em ấy. Cháu không đảm bảo ngày nào em ấy cũng được ăn ngon như ở nhà mình thế này, nhưng nhất định có thể ăn no mặc ấm. Tới khi nào em ấy tốt nghiệp xong sẽ lại tính tiếp, bọn cháu có thể cùng làm việc gì đó khác”.

“Chú có thể yên tâm giao em ấy cho cháu”. Lâm Cảnh Phong nói.

Triển Dương trợn tròn mắt, hoàn toàn không ngờ rằng Lâm Cảnh Phong sẽ nói những lời này.

“Chú cảm thấy sao?”. Lâm Cảnh Phong hỏi: “Nguyên tắc của cháu là, mọi việc sẽ ưu tiên nguyện vọng của em ấy. Nếu em ấy muốn ở lại Mỹ cũng được, cháu sẽ về Bắc Kinh chờ em ấy”.

Triển Dương mân mê cánh mũi bằng một tay, không trả lời, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Tôi phải bàn bạc với Lục Thiếu Dung đã”.

Lâm Cảnh Phong lễ phép gật đầu rồi lên lầu.

Bất luận thế nào Triển Dương cũng không ngờ Lâm Cảnh Phong lại là người như thế này, đành phải đi tìm Lục Thiếu Dung trao đổi.

Triển Hành ôm chăn qua đè lên người Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong nhìn Triển Hành, hỏi: “Ngủ chung à?”.

Triển Hành: “Đương nhiên, anh và Triển Dương nói gì vậy?”.

Lâm Cảnh Phong tắm rửa xong, ngồi bên mép giường, bình thản nói: “Không có gì, anh hỏi ông ấy có thể cho em về Bắc Kinh không, ồ, thành tích của em hẳn là tốt lắm”.

Trong phòng Triển Hành treo đầy giấy khen, nào là cúp thi đấu phi tiêu giữa các trường, nào là huy chương hướng đạo sinh, còn cả chứng chỉ đoàn khảo sát sinh viên tới hẻm núi Colorado nữa.

Thêm cả tấm ảnh chụp hai anh em Triển Hành, Lục Diêu mỗi đứa một bên, đu lên hai cánh tay của Triển Dương cao to sừng sững nữa.

Đèn tắt, trong bóng tối, Triển Hành bám lên người Lâm Cảnh Phong không khác gì con khỉ, Lâm Cảnh Phong đột nhiên có cảm giác, nếu mình mang Triển Hành đi khỏi nhà cậu ấy, sẽ là một chuyện hết sức tàn nhẫn.

“Đừng sờ”. Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng: “Sờ cái gì mà sờ”.

Triển Hành tiếp tục bám vào áo ngủ của Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong mặc áo ngủ bằng bông của Triển Hành, nhỏ hơn một cỡ, cổ tay và mắt cá chân đều thò cả ra ngoài.

Lâm Cảnh Phong: “Không làm đâu, đây là nhà em, đừng để ba em coi thường”.

Triển Hành ừm một tiếng.

Lâm Cảnh Phong: “Cứ nắm của anh mãi… làm cái gì, tự sờ của em đi, em không có chắc?”.

Triển Hành nắm thứ hơi vểnh lên của Lâm Cảnh Phong trong tay, đùa nghịch một hồi, đùa đến nỗi Lâm Cảnh Phong cũng cứng cả lên.

Lâm Cảnh Phong: “Em…”.

Triển Hành: “Ừ ừ ừ, thì ngủ”.

Lâm Cảnh Phong thực sự cảm thấy không hiểu nổi sở thích của Triển Hành, học đâu ra không biết? Nhưng Triển Hành cứ nắm mãi cũng quen rồi, bất tri bất giác Lâm Cảnh Phong bị nắm cũng quen luôn, kệ cho Triển Hành nắm cậu nhỏ của mình cả đêm.

Hôm sau, Triển Hành dẫn em gái và Lâm Cảnh Phong đi dạo quanh viện bảo tàng một vòng.

Chiều hôm đó thì phiền phức ập tới.

Trông Lục Thiếu Dung giống như cả đêm không ngủ, hết giờ làm việc về nhà, ngồi trước bàn ăn, nghe được tiếng chuông cửa, thấy Triển Hành lên lầu, Lục Thiếu Dung điềm đạm bảo: “Tiểu Tiện, ba có chuyện muốn hỏi con”.

Triển Hành nhỏ nhẹ đẩy Lục Diêu và Lâm Cảnh Phong lên trước, thấy sắc mặt Lục Thiếu Dung không tốt lắm, thầm nghĩ không phải chứ, giận rồi à?

Triển Hành ít ra vẫn biết quan sát sắc mặt người khác, nhất là với cha ruột của mình.

Lục Thiếu Dung đặt một cái hộp xuống trước mặt, hỏi: “Cục đá hôm qua con tặng cho Triển Dương lấy từ đâu ra thế?”.

Triển Hành cười nói: “Nó có gốc gác thế nào ạ? Con cũng không biết nữa, hôm nay ba điều tra ra rồi à?”.

Lục Thiếu Dung quát: “Ngồi xuống cho ba!”.

Triển Hành sợ hết hồn, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lâm Cảnh Phong chần chừ ở trên lầu, nhưng không có đi xuống.

Lục Thiếu Dung: “Hôm qua ba đã mang cục đá này tới viện bảo tàng rồi, cả viện không một ai biết về gốc gác của nó”.

Triển Hành: “Ấy dà nó chỉ là một cục đá thôi mà, ba tích cực vậy làm gì? Hay là trả con đi…”.

Lục Thiếu Dung: “Viện trưởng đích thân giám định Carbon-14[2] cho nó, ba cho con thêm một cơ hội nữa, khai rõ cho ba con lấy nó từ đâu”.

Triển Hành giật thột trong lòng, chẳng lẽ là văn vật rất quý giá?

Sau vài ý nghĩ xẹt qua đầu, Triển Hành vẫn cố nói: “Con mua trên vỉa hè Lhasa thật mà”.

Lục Thiếu Dung không vạch trần lời nói dối của Triển Hành mà cẩn thận mở chiếc hộp ra, đeo đôi găng tay vào, cầm cục đá vuông đặt lên bàn ăn trải vải nhung.

“Nhìn cho rõ đây, con trai”. Lục Thiếu Dung giống như ảo thuật gia sắp sửa biểu diễn mà cầm lấy một góc của khối đá vuông, đánh một ký hiệu bằng bột Talc lên góc đó.

Lựa một góc độ vừa vặn, Lục Thiếu Dung đưa ngón tay khẽ đẩy cục đá vuông, đẩy ra được một khúc ngọc thạch trong suốt sáng loáng rộng chừng nửa phân.

Triển Hành hít sâu một hơi.

Lục Thiếu Dung: “Khối ngọc hình vuông này được chế tạo thành bởi một loại công nghệ hết sức đặc biệt thời cổ đại, mà người đời sau vẫn gọi là “khóa Lỗ Ban”, khóa Lỗ Ban thường có hình cầu hoặc hình thoi, gồm bốn mươi tám mảnh khóa lắp đan xen nhau, thậm chí còn có “khóa Thiên Lăng” do một ngàn không trăm bốn mươi bốn mảnh gỗ khảm vào nhau tạo nên”.

Triển Hành: “Nó là một loại khóa Lỗ Ban ạ?”.

Lục Thiếu Dung: “Đúng vậy, vật liệu và trình độ lắp ráp của nó cao hơn con tưởng tượng nhiều, hôm nay viện trưởng đã dùng hai phương pháp đo lường giao thoa là Carbon-14 và sóng âm cao tần, phát hiện nó là đồ cổ xuất hiện từ thời kỳ đầu Xuân Thu Chiến Quốc. Nó không cần bất cứ chất kết dính nào, gồm bảy mươi hai thanh ngọc trắng kết hợp lại, tạo nên hình dáng bên ngoài”.

Lục Thiếu Dung xoay khối đá vuông, lại đẩy ra một thanh ngọc trong suốt lấp lánh nữa, lần lượt đặt từng thanh lên tấm vải nhung màu xanh ra trời, dưới ánh đèn phòng ăn, mấy chục thanh ngọc trắng được tháo rời, cả khối đá vuông bị gỡ ra gần một nửa.

Lâm Cảnh Phong nhìn đến ngây người.

Triển Hành không nhịn được thốt lên: “Vật này, chắc đáng giá lắm phải không”.

Lục Thiếu Dung: “Giá trị không tưởng”.

Triển Hành nhớ tới lời chống chế hàng vỉa hè kia thì lập tức ngậm miệng, nhìn Lâm Cảnh Phong bằng ánh mắt hỏi ý.

Lâm Cảnh Phong cũng không biết phải làm gì.

Lục Thiếu Dung dỡ xong toàn bộ khối đá vuông, đặt chúng xếp thành hàng trên tấm vải nhung, dùng cây nhíp mềm kẹp lấy một vật màu vàng nằm giữa khối đá vuông.

Cái que vàng đó dài chừng năm đến sáu phân, chu vi khoảng một phân, hiện ra hình tháp biến đổi bất quy tắc, phần cuối vô cùng sắc bén.

Lục Thiếu Dung: “Cục đá vừa rồi chỉ là một cái hộp, còn thứ quý giá thực sự nằm ngay ở giữa hộp này, con có biết đây là gì không?”.

Triển Hành nhìn mãi hồi lâu vẫn chẳng nhìn ra cái gì: “Con không rõ”.

Lục Thiếu Dung: “Con thử nghĩ xem nó có thể là gì?”.

Triển Hành: “Có màu vàng, là xương chăng?”.

Lục Thiếu Dung: “Con có biết xá lợi[3] không?”.

Triển Hành bừng tỉnh: “Hóa ra đây là xá lợi! Con đã nói mà! Há há há há!”.

Lục Thiếu Dung: “…”.

Triển Hành: “Xá lợi chẳng phải có hình tròn sao?”.

Lục Thiếu Dung: “Cũng có cả hình nhọn, ví dụ như, xương ngón giữa của Phật Thích Ca Mâu Ni”.

Triển Hành tiếp tục bừng tỉnh, dựng thẳng ngón giữa trước mặt Lục Thiếu Dung: “Hóa ra trước khi Phật Tổ bị hỏa táng, tay trái ổng chĩa lên thế này! Con hiểu rồi! Ba, ba biết nhiều thật đó!”.

Lục Thiếu Dung: “Đừng có giả ngu! Đây chính xác là xương Phật, vấn đề ở chỗ, con cũng biết xương Phật Thích Ca Mâu Ni cơ à? Nó là xương ngón giữa của ngài ấy, vậy mời con nói cho ba biết, thứ nằm trong trong chùa Tháp Hoa là gì?!”.

Triển Hành trợn tròn mắt.

Lâm Cảnh Phong chen miệng vào: “Xương Phật trong chùa Pháp Hoa bị trộm rồi ạ?”.

Lục Thiếu Dung: “Hôm nay chú nhờ người gọi điện thoại thẳng tới chùa Pháp Hoa, xác nhận nó vẫn còn ở đó”.

Triển Hành vẫn giữ nguyên trạng thái bừng tỉnh, hai tay đồng thời dựng thẳng ngón giữa: “Hay nói cách khác, trước khi Phật Tổ bị hỏa táng, hai tay ổng đều chĩa lên trên!”.

Lục Thiếu Dung nổi cáu quát: “Nói thật cho ba biết! Tiểu Tiện!”.

Triển Hành lại sợ giật nảy mình, chưa từng thấy Lục Thiếu Dung nổi giận đến như vậy, thì đành nghiêm chỉnh ngồi lại ghế.

Triển Dương về nhà, còn chưa kịp thay đồ đã tò mò hỏi: “Cái gì đấy?”.

Giọng nói của Lục Thiếu Dung vẫn còn đè nén tức giận: “Không phải việc của anh, đừng qua đây”.

Triển Dương lập tức sôi tiết gà, đưa tay ấn đầu thằng con, gào um lên: “Mày lại gây cái họa gì nữa rồi! Triển Tiểu Kiện! Chắc chắn là mày đã làm chuyện xấu xa gì rồi! Hử?”.

Triển Hành buồn bực ngồi trước bàn, lát sau mới nói: “Con… là thế này ạ”.

“Lần trước lúc đi Giao Châu… con và tiểu sư phụ xuống biển bơi lội, va phải một con mực khổng lồ…”.

Lục Thiếu Dung lạnh lùng nói: “Con lại bịa chuyện, đổi cái khác”.

Triển Hành: “…”.

Triển Dương ngồi xuống sô pha, nhìn thằng con bằng bộ mặt đầy đắc ý, không hề che giấu ánh mắt khoái trá của kẻ cười trên nỗi đau của người khác: cuối cùng mày cũng chọc giận Lục Thiếu Dung rồi, lần này ba cũng không giúp được mày, đáng đời.

Triển Hành: “Lần trước con đi Tây Tạng, chuyện này cậu hai cũng biết… ở trong địa cung Himalaya có một cái hòm”.

Lục Thiếu Dung: “Lần này nghe có vẻ hơi đúng chút, nhưng ba biết con vẫn đang nói láo”.

Triển Hành đành phải thành thật nói: “Là của một người bạn… tặng cho con”. Cậu nói xong thì nhìn Lục Thiếu Dung.

Lục Thiếu Dung thản nhiên bảo: “Ba biết lần này con không nói láo”.

Triển Hành hơi chột dạ: “Là của bạn con tặng thật mà”.

Lục Thiếu Dung: “Nhưng con vẫn còn giấu chuyện gì đó bên trong”.

Không ai hiểu Triển Hành hơn Lục Thiếu Dung, cậu đành phải liên tục lẩm nhẩm cầu nguyện trong lòng, mong cho Lục Thiếu Dung đừng hỏi tiếp nữa, bằng không cậu và Lâm cảnh Phong sẽ phải đối mặt với một sự lựa chọn vô cùng đau khổ.

Một là vì cơn giận dữ của Triển Dương và Lục Thiếu Dung mà phải chia tay dứt khoát, cắt đứt quan hệ với Lâm Cảnh Phong; hai là một lần nữa bỏ nhà đi bụi trôi dạt khắp nơi, dù là sự lựa chọn nào cũng sẽ khiến Triển Hành mãi mãi mất đi một góc trong sinh mạng mình.

“Ba có thể cho con… giữ lại chút bí mật này không? Nói ra chỉ khiến hai ba tức giận không đáng thôi, dù sao cũng đã qua rồi, con vẫn khỏe mạnh, sau này… con đảm bảo sau này sẽ không gây họa nữa, con mười tám tuổi rồi, ba, hãy tin con đi”.

Lục Thiếu Dung im lặng một lúc lâu mới mở miệng: “Được, nhưng ba hy vọng một ngày nào đó con có thể kể cho ba nghe cặn kẽ đầu đuôi ngọn ngành”.

Triển Hành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Cảnh Phong im lặng chốc lát mới bảo: “Là lỗi của cháu, người… bạn kia, người đó và Tiểu Tiện, quen biết nhau thông qua cháu”.

Triển Dương: “Bạn thế nào?”.

Triển Hành gật đầu, thực tế thì đúng là như vậy, cậu không có nói láo, Lục Thiếu Dung cũng nhìn ra được, con trai mình không hề bịa chuyện.

Lục Thiếu Dung: “Bạn con tên là gì?”.

Triển Hành: “Con không biết, anh ấy không nói, Cảnh Phong cũng không biết”.

Lục Thiếu Dung thực sự hết cách, đành phán: “Con không biết chuyện này nghiêm trọng thế nào đâu”.

Lục Diêu đi qua nói: “Đây chính là xá lợi của Phật Tổ á? Lấy trong mộ cổ ra à?”.

Không ai để ý tới Lục Diêu, ánh mắt mọi người đều dồn hết lên xương Phật, Lâm Cảnh Phong nói: “Để cháu chịu trách nhiệm mang nó trở về”.

Lục Thiếu Dung: “Vận may của các con thực sự quá cao, thứ này bất kể là mang từ Trung Quốc qua Mỹ, hay từ Mỹ về Trung Quốc, chỉ cần sơ sảy chút thôi, đều sẽ dẫn đến tranh chấp quốc tế đấy”.

“Đâu chỉ là tranh chấp quốc tế!”. Triển Dương tức giận nói: “Chúng mày đúng là không biết trời cao đất dày!”.

Lục Diêu cầm miếng xương Phật Thích Ca Mâu Ni kia lên ngoáy lỗ tai, vừa ngoáy vừa nói: “Nghiêm trọng đến vậy hả, không phải chỉ là cái mấu chĩa ra thôi à”.

Triển Dương: “Mẹ cậu hai mày, mày muốn gây thù chuốc oán cho cả nhà hả?”.

Lục Thiếu Dung hít sâu một hơi: “Ba phải suy nghĩ kỹ càng, mấy đứa lên nghỉ ngơi trước đi”.

Triển Hành lên lầu hai, khép cửa lại: “Tiểu sư phụ, anh đừng căng thẳng, thật ra họ rất thích anh”.

Lâm Cảnh Phong không trả lời, anh đứng trước tủ sách nhìn những tấm bằng khen của Triển Hành.

Triển Hành từ phía sau bấu lên vai Lâm Cảnh Phong, nghiêm túc nói: “Em sẽ đảm bảo đàng hoàng với Lục Thiếu Dung và Triển Dương, không cần biết sau này thế nào, họ chắc sẽ cho phép chúng ta ở bên nhau thôi”.

Lâm Cảnh Phong: “Ba em đã từng giận dữ như vậy bao giờ chưa?”.

Triển Hành: “Lúc nào chẳng thế”.

Lâm Cảnh Phong: “Anh đang hỏi ba Lục Thiếu Dung làm việc tại viện bảo tàng ấy”.

Triển Hành ngây ra, suy nghĩ rất lâu mới đáp: “Chưa bao giờ”.

Lâm Cảnh Phong cười khổ, Triển Hành nói: “Nhưng Triển Dương thì thường nổi giận, anh có biết điều ước trong sinh nhật năm ngoái của ông ấy là gì không?”.

Lâm Cảnh Phong: “?”.

Triển Hành: “Ông ấy muốn có một đầu đạn hạt nhân”.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Triển Hành: “Như vậy thì có thể gửi qua bưu điện, sau đó ông ấy ở Mỹ bấm điều khiển từ xa, trực tiếp cho nổ tan tành nhà cậu hai. Thôi bỏ đi, không nhắc chuyện này nữa, lát nữa là ông ấy hết giận ngay ấy mà, em có kế này”.

Lâm Cảnh Phong nhướn mày: “Kế gì cơ?”.

Triển Hành mở ngăn kéo, lấy ra một tập giấy nhớ: “Cùng nghĩ xem lát ăn cơm phải nói cái gì để xoa dịu bầu không khí, Triển Dương đã từng dạy em, nếu chưa nghĩ ra cách xử lý tình huống, sợ nói gì sai, thì hãy viết lại cuộc trò chuyện giả định vào một tờ giấy nhỏ, như vậy sẽ giúp mình trình bày và nói chuyện suông sẻ hơn rất nhiều”.

Lâm Cảnh Phong bật cười: “Được đấy, em nghĩ họ sẽ nói gì?”.

Triển Hành thì thầm, kề sát vai cùng Lâm Cảnh Phong, mô phỏng lại giọng điệu của Lục Thiếu Dung và Triển Dương lúc ăn cơm tối, rồi viết một đoạn đối thoại ra.

Thế nhưng tờ giấy ấy không được dùng đến.

Tối đó không ai gọi ăn cơm cả, người giúp việc bưng bữa tối lên phòng từng người.

Triển Hành ngạc nhiên hỏi: “Không dọn cơm à?”.

Lục Diêu ở phòng kế bên ló đầu vào: “Lúc nãy em có tới phòng sách xem rồi, thấy họ vẫn còn đang bàn bạc về cái mấu chĩa ra kia. Lục Thiếu Dung còn gọi điện thoại cho cậu cả nữa”.

Triển Hành lập tức ý thức được lần này to chuyện rồi.

Phải làm sao bây giờ?

Triển Hành trăn trở trằn trọc cả đêm, nắm cậu nhỏ của Lâm Cảnh Phong vừa uốn vừa vuốt, hại Lâm Cảnh Phong cả đêm cũng không ngủ ngon, Triển Hành hoang tưởng ra đủ loại kết quả kinh khủng nhất.

“Tiểu sư phụ”. Triển Hành ôm Lâm Cảnh Phong, nói nhỏ: “Sau này đừng đi trộm mộ nữa”.

Lâm Cảnh Phong khẽ đáp: “Biết rồi”.

Hai người nằm song song trên giường, nhìn lên trần nhà, Lâm Cảnh Phong thì thầm trong bóng tối: “Theo em thì, hai người họ có bỏ qua, không truy xét nữa hay không?”.

Triển Hành: “Được chứ? Coi như anh hứa với em rồi đấy nhé”.

Gia đình Triển Hành đã chạm đến cảm xúc của Lâm Cảnh Phong, anh không cách nào quên được quá khứ của mình, nhưng cũng rất mong chờ được hòa nhập vào gia đình cậu. Có điều anh vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, đây là chuyện của riêng anh, không nên dựa dẫm vào sự giúp đỡ của Triển Hành.

Lâm Cảnh Phong suy nghĩ rất lâu mới đáp: “Tính sau đi”.

“Anh có một chuyện phải làm”. Lâm Cảnh Phong nói: “Anh phải tự tay giải quyết ông già, hay là em cứ ở nhà em chờ trước đi, đợi anh xử lý xong xuôi sẽ quay lại đón em?”.

“Tiểu Tiện?”. Lâm Cảnh Phong nghiêng đầu qua, nhỏ giọng gọi.

Triển Hành đã ngủ rồi, trên gương mặt vẫn còn thoáng nét lo âu con trẻ, Lâm Cảnh Phong đưa ngón tay ra xoa nhẹ ấn đường hơi cau của Triển Hành, vuốt cho lông mày giãn ra, đồng thời tự tìm kiếm lại trong kí ức, tự hỏi từ khi nào cậu ấy bắt đầu dần mang phiền não như vậy?

Từ lần đầu gặp nhau tại Thượng Hải, cho đến ngày hôm nay được trùng phùng, chính Lâm Cảnh Phong cũng không nghĩ ra được.

Chín giờ sáng hôm sau, Lục Thiếu Dung và Triển Dương đều không đi làm, Lục Diêu đến gõ cửa: “Anh trai, hai ba có chuyện muốn nói với “cái người họ Lâm” kia”.

“Người họ Lâm” ngồi dậy nói: “Em có thể gọi anh là anh Cảnh Phong”.

Lục Diêu hiểu ý gật đầu, Triển Hành muốn đi theo ra ngoài, nhưng Lâm Cảnh Phong đã trở tay cản cậu ở lại trong phòng, sau đó tự xuống lầu, sửa sang lại cổ áo, một mình đi tới đối mặt với trận thách thức lớn nhất trong cuộc đời mình từ trước đến nay.

Hết quyển 3 – Thiên Bạt Vương.

 

Chú thích:

[1] Thần Ra là thần mặt trời theo văn hóa Ai Cập cổ đại, vào vương triều thứ năm ông trở thành vị thần tối cao trong văn hóa Ai Cập cổ, được miêu tả là ánh nắng mặt trời ban trưa, mang hình dạng đầu chim ưng và đội vương miệng với đĩa mặt trời ở phía trên.

[2] Phương pháp định tuổi bằng đồng vị Cacbon do nhà hóa lý Willard Libby và cộng sự phát minh năm 1949, nhằm xác định tuổi của vật liệu hay mẫu cổ vật có chứa cacbon với độ tuổi lên tới 60.000 năm.

[3] Xá lợi là những hạt nhỏ có dạng viên tròn hình thành sau khi thi thể được hỏa táng hoặc thân cốt sau khi chết của các vị cao tăng Phật giáo, mà khoa học hiện đại chưa giải thích thuyết phục được nguyên lí hình thành. Đây được coi là bảo vật của giới Phật.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp