LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 47

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Cơm nhà bao giờ cũng là ngon nhất, giường nhà bao giờ cũng thoải mái nhất. Triển Hành bước vào nhà, đầu bắt đầu miên man suy nghĩ.

Cậu tưởng tượng đến nhiều năm sau, cậu cưới vợ, sinh con, một ngày trời thu lúc tổng vệ sinh nhà cửa, vợ cậu tìm được một khung hình đựng trong hộp giấy, trên đó có bức ảnh chụp chung trong mộ của Lâm Cảnh Phong và Triển Hành.

“Đây là ai?”.

Triển Hành đáp qua loa: “Người bạn quen ở Trung Quốc lúc bỏ nhà đi bụi hồi trẻ thôi, đừng nhìn nữa, chẳng qua chỉ là một quãng hồi ức ấy mà”.

Lục Diêu đang nằm ườn ở phòng khách nấu cháo điện thoại, liếc mắt: “Về rồi á, sao miệng anh cứ trề ra thế kia? Ai bắt nạt anh thế?”, cũng xem như đã cất tiếng chào hỏi.

Ý thức của Triển Hành bị kéo trở về hiện thực, cậu lên lầu nghỉ ngơi, tắm rửa thay quần áo: “Lisa đâu, em không có để con bé chết chứ?”.

Lục Diêu: “Cuối cùng ông nội cũng nói chuyện xong xuôi với nhà trường rồi, còn anh, lần này đi chơi thế nào?”.

Triển Hành ỉu xìu: “Chắc chẳng bao lâu lại phải về Trung Quốc thôi”. Nói xong cậu không lên tiếng nữa.

Sau khi Triển Hành về nhà mọi chuyện vẫn như cũ, Lục Thiếu Dung và Triển Dương chẳng hỏi han gì cả, cứ như cậu về thăm nhà nhân kì nghỉ phép thôi vậy.

Khi mọi người ăn xong bữa cơm tối thì người giúp việc dọn dẹp bàn, bưng một bộ ấm chén uống trà lên, Triển Hành biết ông già nhà mình sắp sửa cho mình lên thớt đây.

Lục Thiếu Dung ở phòng khách lên mạng, Lục Diêu đã về phòng mình, chỉ còn lại hai cha con Triển Dương và Triển Hành ngồi ở hai bên bàn ăn.

Triển Dương hít sâu một hơi, từ tốn nói: “Tiểu Tiện, rốt cuộc cũng có thể ngồi nói chuyện trực tiếp với con rồi”.

Triển Hành nằm bò ra bàn, không lên tiếng.

Triển Dương rót một chén trà, cầm lên bằng ba ngón tay đặt xuống trước mặt Triển Hành, Triển Hành gõ ngón tay lên bàn cơm, tỏ ý cảm ơn.

“Làm sao vậy?”. Triển Dương dựa vào lưng ghế: “Lần này đi Trung Quốc có gì hay ho không?”.

Triển Hành ấm ức chống đối: “Không có”.

Triển Dương: “Thằng nhóc họ Lâm kia đâu? Rõ ràng ba đã nhờ cậu hai con mua luôn cho nó một tấm vé máy bay cơ mà, tại sao nó không về cùng con, hử?”.

Triển Hành: “Con biết đâu được đấy, là cậu hai cưỡng chế bắt trói con về đó. Chẳng biết tại sao lại bỏ anh ấy lại”.

Triển Dương hiểu ra gật đầu: “Thế thì càng tốt, quên thằng đó đi, quý sau đi phỏng vấn, ba đã liên hệ với vài trường rồi, học ở New York có được không? Để cuối tuần về nhà cho tiện”.

Triển Hành: “Không, con muốn về Trung Quốc tìm tiểu sư phụ”.

Trán Triển Dương nổi gân xanh.

“Nghe này, con trai”. Triển Dương nói: “Đây chỉ là mối tình đầu của con thôi, trong cuộc đời con người, chúng ta sẽ gặp rất nhiều khách qua đường…”.

Triển Hành: “Ba đang nói gì vậy! Tụi con vẫn chưa chia tay mà, nếu không phải bị mấy người bắt về, thì giờ tụi con vẫn còn ở bên nhau đấy!”.

Triển Dương: “Con phải học được cách chọn lựa! Sau này còn có người tốt hơn nữa!”.

Triển Hành: “Cảnh Phong đã đủ tốt rồi! Có lẽ trong phần đời còn lại của con sẽ xuất hiện người khác tốt hơn anh ấy, nhưng đối với con mà nói, chỉ cần có anh ấy là đủ rồi”.

Hai cha con rơi vào thinh lặng, Triển Hành loáng thoáng có thể cảm giác được lửa giận của cha mình, nhưng cậu không thể nhân nhượng được, Lâm Cảnh Phong chẳng có gì hết, anh khép kín, anh bướng bỉnh, anh chỉ có mình cậu, nếu nhường một bước, Triển Hành hiểu rất rõ thứ gì đang chờ đợi họ ở phía trước – chính là Thái Bình Dương vô bờ vô bến kia, để rồi trong những năm tháng sau này, tình cảm sẽ từ từ phai nhạt, cuối cùng chẳng còn dấu vết gì nữa.

Triển Hành uống chén trà trước mặt, ban đầu rất đắng, nhưng sau đó lại thấy vị ngọt đọng lại nơi cuống họng.

Triển Dương không nổi giận, chỉ hỏi: “Con cảm thấy, cậu ta là người thế nào?”.

Triển Hành ngẫm nghĩ, trả lời: “Rất đẹp trai”.

Triển Dương: “…”.

Triển Hành: “Rất tốt với con, rất thông minh, không chơi bời, sống tình nghĩa, giống như ba vậy”.

Triển Dương: “Giống như ba?”.

Triển Hành: “Đúng vậy, nhưng không có cáu kỉnh và kiêu căng như ba”.

Triển Dương thấy lòng hơi phơi phới, đây là lần đầu tiên từ khi lên mười lăm tuổi thằng con thổ lộ những lời chân thật trong lòng, thế là khoái chí nói: “Cái gì mà cáu kỉnh chứ? Còn không phải vì mấy đứa con sao? Người như ba mày trên đời này…”.

Lục Thiếu Dung ngắt lời Triển Dương vô cùng đúng lúc: “Thế còn khuyết điểm?”.

Triển Hành suy nghĩ rất lâu mới nói: “Ngoan cố, có chút lầm lì, điều con thích nhất ở anh ấy là không xem con như trẻ ranh. Anh ấy nói cho con biết rất nhiều thứ… lúc làm việc sẽ dẫn con theo, không như hai ba, lúc nào cũng ấn con vào một xó”.

Lục Thiếu Dung ở phòng khách nói: “Khuyết điểm của con thì sao?”.

Triển Hành: “Con không biết thông cảm cho người khác, không nghiêm túc làm việc, không vững lòng, anh ấy nói con quá bồng bột”.

Lục Thiếu Dung mỉm cười: “Tốt lắm, cũng biết xét lại bản thân, xem ra đã học hỏi được nhiều điều”.

Triển Dương ngẫm nghĩ, bảo: “Con trai ba thông minh lắm đó, kế thừa ưu điểm của ba, làm gì có chuyện không tìm được ưu điểm cơ chứ?”.

Triển Hành và Lục Thiếu Dung cùng nghĩ thầm: Ngoại trừ ăn to nói lớn ra thì ông làm khỉ gì có cái ưu điểm nào.

Triển Dương: “Con thực sự muốn xây dựng tình yêu với nó à? Đừng bảo ba không nhắc nhở con, nếu sống chung với nhau, ắt phải đối mặt với rất nhiều phiền phức, phải chậm rãi làm quen”.

Triển Hành: “Con sẽ cố gắng, hay tương lai cứ như vậy đi, con về Trung Quốc học, ở bên anh ấy, sau này tới kỳ nghỉ sẽ về nhà ở ba tháng?”.

Triển Dương tái mặt: “Đương nhiên không được! Chơi trò lố xuyên quốc gia à!”.

“Ba và Thiếu Dung nghĩ thế này, kêu cậu ta qua đây, xem thử coi nhân phẩm thằng bé đó thế nào”. Triển Dương lại rót thêm một chén trà nữa: “Nếu không có vấn đề gì quá lớn, mà con lại thích, thì bảo nó tìm một công việc ở New York, hai ba dứt khoát không nhúng tay vào”.

Triển Hành: “Tiếng Anh của anh ấy…”.

Lục Thiếu Dung dở khóc dở cười: “Nếu nó thực sự yêu con, định ở lại đây mưu sinh cùng con, thì dành chút thời gian có gì khó khăn đâu cơ chứ? Ngôn ngữ đã là gì, mất vài tháng là cùng. Hơn nữa đâu phải ba kêu nó ở lại New York cả đời. Hai ba đã bàn bạc kỹ rồi, cậu cả con nói đúng, đợi đến khi con tự lập được, ít nhất cũng phải có cái nghề nào đó, thì muốn đi đâu thì đi, về Trung Quốc cũng được. Bà ngoại con ban đầu cũng phản đối hai ba sống chung với nhau mà, mấy chuyện này căn bản rất khó nói. Hai ba không thể cổ hủ như bà được. Thích yêu đương mù quáng thì cứ yêu đương mù quáng, đến khi cụng u đầu rồi tự nhiên sẽ tỉnh ra thôi”.

“Không có chuyện đó đâu”. Triển Hành tức giận nói: “Con tin tưởng anh ấy”.

Triển Dương lại tiếp tục: “Nếu hai đứa không tìm được việc làm, thì hai ba sẽ lại nghĩ cách giúp một tay, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không làm tổn thương đến lòng tự tôn của nó, những người bướng bỉnh có lòng tự tôn rất mạnh, ba sẽ không… không bảo nó vào công ty hỗ trợ đâu”.

Triển Hành: “Để con hỏi anh ấy thử xem, phải rồi, một triệu một trăm năm mươi ngàn nhân dân tệ… nhiều lắm à?”.

Triển Dương ngạc nhiên, dường như không nghĩ ra vì sao Triển Hành lại hỏi vấn đề này.

Triển Hành ấp úng nói: “Con có thể đi làm công trả lại cho ba”.

Triển Dương: “Mày điên hả? Con tao xài tiền của tao còn phải trả nữa?”.

Lục Thiếu Dung cười nói: “Một phút của ba trị giá tới mấy trăm ngàn cơ mà”.

Triển Dương: “Ờ, đúng rồi. Nãy giờ ba mày ngồi đây nói chuyện phiếm với mày coi như mất hơn triệu rồi đấy! Từ lúc mày chào đời cho tới khi mười mấy tuổi, mỗi ngày ba mày đánh cờ với mày, dạy mày đánh bóng chày, mỗi ngày mất ít nhất hai ba tiếng chơi với mày, số tiền này mày làm sao trả nổi cho ba? Hử?”.

Triển Hành bật cười, lấy một món đồ từ trong ba lô ra, nói: “Tặng ba cái này nè”.

Triển Dương khó hiểu nhìn cục đá vuông trên bàn, ừ một tiếng lấy lệ, không hứng thú gì với nó cả.

Triển Hành nói: “Con mua ở… quán hàng rong tại Lhasa đấy, là thứ giá trị nhất của con rồi”.

Triển Dương gật đầu, cất nó đi: “Ba sẽ trân trọng nó, cảm ơn con”.

Triển Hành đặt chén trà xuống, khóe mắt hơi đỏ, đi đến bên cạnh Triển Dương, ôm lấy đầu ba hôn một cái, sau đó đi qua hôn Lục Thiếu Dung.

Triển Dương vẫn ngồi trên ghế, mất một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

“Được rồi được rồi… tránh ra coi, con có phải đàn ông không vậy, Tiểu Tiện! Đừng dụi!”. Lục Thiếu Dung nói: “Lục Diêu! Con đừng đàn bản “trên đời chỉ có mẹ tốt nhất” nữa! Nổi hết cả da gà da vịt lên rồi đây!”.

Triển Hành đỏ mặt cúi đầu, đi lên tầng hai, đóng cửa phòng lại.

Triển Hành nằm bò trên giường, soạn tin nhắn xong lại xóa đi, ngẫm nghĩ lại câu từ, phải nói với Lâm Cảnh Phong thế nào nhỉ?

Cửa bị đẩy ra, Triển Hành kêu lên: “Sao không gõ cửa thế?”.

Lục Diêu: “Anh đang làm gì vậy?”.

Triển Hành nhìn thấy em gái, thế là hơi nhích sang bên cạnh, lấy bút ra viết viết vẽ vẽ.

Lục Diêu và Triển Hành nằm kề vai với nhau, cô bé tò mò nhìn chốc lát rồi hỏi: “Anh đang nhắn tin cho anh rể à?”.

Anh rể… khóe miệng Triển Hành co giật.

Triển Hành và Lục Diêu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cậu chưa từng giấu diếm em gái chuyện gì, cứ thế viết một dòng: “Tiểu sư phụ, anh đang làm gì thế?”.

Lâm Cảnh Phong nhắn lại: “Đang ngồi”.

Lục Diêu nhìn thế nào cũng không thấy ông anh giống người bình thường, cuộc đối đáp này thật là quái dị: “Não anh ta không có vấn đề gì chứ?”.

Triển Hành: “Ôi em đừng nói nhiều”.

“Ngồi làm gì?”.

Bên kia không trả lời.

Triển Hành lại gửi tin nhắn: “Anh tới New York chơi không? Em có thể làm phiên dịch cho anh, Triển Dương muốn em học hành cho xong, anh có muốn qua bên này làm việc không? Chỉ cần vài năm thôi, cũng coi như tranh thủ nghỉ ngơi, không cần chạy ngược chạy xuôi nữa. Đến phố người Hoa tìm việc lặt vặt mà làm trước, đợi em tốt nghiệp xong chúng ta cùng trở về Trung Quốc được không?”.

Lâm Cảnh Phong không trả lời.

Triển Hành nói với Lục Diêu: “Cho em xem hình anh ấy nè”.

Triển Hành vuốt điện thoại, Lục Diêu nói: “Để em tự xem… anh, em cũng muốn xem cả hình anh chụp ở Trung Quốc nữa”.

Triển Hành đưa điện thoại cho Lục Diêu, chờ Lâm Cảnh Phong nhắn lại, Lục Diêu lướt điện thoại, mở trúng một bức hình, chính là tấm ảnh “thẩm du” Triển Hành tự chụp lại trong nhà vệ sinh trên xe lửa.

Lục Diêu: “…”.

Triển Hành: “…”.

Lục Diêu: “Há há há há há”.

Triển Hành vừa tức vừa thẹn: “Không được cười! Em coi như chưa thấy gì đi!”.

Lục Diêu: “Cái ấy của anh bé tẹo hớ hớ hớ!”.

Triển Hành gào át lại: “Nhỏ đâu mà nhỏ? Chiều dài trung bình của người châu Á là mười ba phân, anh đây mười lăm phân rồi còn gì! Em đừng đi so sánh anh với mấy tên da trắng trong phim người lớn chứ!”.

Lục Diêu ngượng nghịu nói: “Em đã thấy của bọn họ bao giờ đâu, nói bừa cho vui thôi mà, xem tiếp nha?”.

Triển Hành vuốt tới hình chụp chung với Lâm Cảnh Phong: “Đây”.

Lục Diêu nghiêng đầu nhìn: “Đẹp trai quá đi, ái chà cho em đi, trả cậu hai lại cho anh đó”.

Triển Hành xù lông: “Không được! Cậu hai nhường em rồi! Giờ đến tiểu sư phụ em cũng muốn cướp!”.

Lục Diêu vội xua tay, Triển Hành cứ chờ mãi, vẫn không thấy Lâm Cảnh Phong đáp lại.

Triển Hành lại nhắn: “Tiểu sư phụ, anh tới không? Hay là anh đi học cùng em cũng được, em biết rất nhiều trường đại học tuyển học sinh gốc Hoa, mà còn có học bổng nữa nha, miễn đạt thành tích tốt là được. Chỉ cần vài năm là chúng ta có thể về Trung Quốc rồi. Ba em bảo rất muốn gặp anh”.

Lại thêm một lúc lâu nữa, Lâm Cảnh Phong mới chịu nhắn lại: “Biết rồi, anh yêu em”.

Triển Hành chờ một lúc thì gọi điện thoại cho Lâm Cảnh Phong, nhưng Lâm Cảnh Phong đã tắt máy.

Triển Hành nhìn Lục Diêu, giải thích: “Chắc anh ấy ngủ mất rồi”.

Lục Diêu: “Bây giờ bên Trung Quốc không phải mới có chín giờ sáng thôi sao, ngủ cái con khỉ”.

Triển Hành: “Anh ấy bận lắm”.

Lục Diêu: “Anh, trông có vẻ cái người này chẳng yêu anh chút nào cả”.

Triển Hành không nói gì.

Lục Diêu lại tiếp: “Yêu gì mà chẳng cởi mở gì cả…”.

Triển Hành: “Đừng nói nữa! Tính cách anh ấy vốn là vậy mà! Em không hiểu anh ấy đâu”.

Lục Diêu bĩu môi, khóe mắt Triển Hành đã đỏ lên, Lục Diêu không biết cách an ủi người khác cho lắm, nhưng cũng rất nhiệt tình, tốt xấu gì cũng là anh ruột của mình, tính sao bây giờ? Nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc cô bé cũng miễn cưỡng nhả ra được một câu:

“Anh, đừng buồn nữa, nhường cậu hai cho anh xài tạm đấy”.

Triển Hành: “…”.

Hôm sau:

Triển Hành mang theo cặp mắt thâm quầng mà ngồi xuống bàn ăn, Triển Dương đang xem báo, Lục Thiếu Dung đang pha cà phê sữa.

Triển Dương: “Báo cho vợ con chưa?”.

Triển Hành ngáp một cái: “Anh ấy tắt điện thoại rồi”.

Lục Diêu: “Em múa ba-lê cho anh xem nha, đừng rầu rĩ nữa”.

Triển Hành: “Cảm ơn em, anh tự biết nhảy, em đừng có vác cái điệu lạch bạch như vịt ra dọa người khác nữa”.

Lục Diêu ném cục đường vuông về phía Triển Hành, véo một cái vẽ nên đường vòng cung, bay trúng ngay vào mặt Triển Dương.

Triển Dương gào lên, làm cả cái mâm chấn động kêu leng keng: “Hai đứa mày yên lặng chút được không? Mới về có một ngày đã bắt đầu chí chóe rồi!”.

Lục Thiếu Dung kêu khổ: “Đừng la đừng la, Tiểu Tiện ăn gì nào?”.

Triển Hành chán nản chép miệng: “Gì cũng được, như mọi khi đi”.

Người giúp việc dọn bữa sáng lên, Lục Thiếu Dung ăn trứng cuộn giăm bông hun khói, Triển Dương ăn cháo cá với bánh quẩy, Lục Diêu uống trà Phổ Nhĩ, ăn xíu mại và sủi cảo nhân tôm, còn Triển Hành chén xúc xích với sốt cà chua, bóp thật lực sốt cà lên cây lạp xưởng.

Lục Thiếu Dung mỉm cười nói: “Hồi nhỏ những lúc Lục Diêu không vui, Tiểu Tiện còn nhảy vũ điệu đường phố cho nó xem mà”.

Triển Hành và Lục Diêu đều à một tiếng, Triển Dương nhìn hai đứa con một trai một gái, đột nhiên mở miệng: “Dâu con nhà ai mà phải về cung phụng nấu nướng cho cái gia đình có khẩu vị khác xa nhau thế này cũng thật xúi quẩy”.

Lục Diêu: “Anh hai mới là vợ người ta, cái anh gầy gầy, nam tính kia trông từng trải hơn nhiều”.

Ba giây sau, Lục Thiếu Dung và Triển Dương đồng thời phun đồ ăn ra ngoài.

Triển Hành ăn đến tương cà dính đầy miệng: “Không có! Con thường ở mặt trên! Đừng nghe Lục Diêu nói bậy!”.

Triển Dương nghi hoặc nhìn con trai, Lục Thiếu Dung dở khóc dở cười: “Cái này gọi là gì? Chỉ cần yêu nhau thì nằm dưới cũng chẳng vấn đề gì, dù sao đều là đàn ông cả”.

Triển Dương: “Cho nên Lục cục cưng à, em chính là cái người nằm ở dưới, đúng không?”.

Lục Thiếu Dung: “Anh muốn chết hả!”.

Hai người Triển, Lục ăn xong ai đi làm việc của người ấy, trong nhà chỉ còn Triển Hành và Lục Diêu đang trong kì nghỉ, Triển Hành ăn xong bữa sáng lại bắt đầu bấm điện thoại gọi liên tục, gọi đi động không được lại gọi sang máy nhà, gọi máy nhà không lại gọi máy phòng riêng, Lục Diêu cảm thông nhìn anh trai đi tới đi lui, nói: “Đừng gọi nữa, tình yêu không thể gượng ép được, chúng ta chơi điện tử đi”.

Triển Hành: “Em thì biết cái khỉ gì!”.

Ba giờ rưỡi chiều, hai người Triển Lục đều hết giờ làm việc, Triển Hành uể oải nằm bò ra sô pha, chẳng có chút sức sống nào.

Lục Thiếu Dung thấy vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ ngồi trong phòng sách, lát sau thì thấy Lục Diêu đi vào.

Lục Thiếu Dung: “Anh con sao rồi?”.

Lục Diêu: “Anh ấy gọi điện thoại cho anh rể…”.

Lục Thiếu Dung: “Gọi chị dâu mới đúng”.

Lục Diêu chắc như đinh đóng cột: “Con chắc chắn là anh rể đó”.

Lục Thiếu Dung: “Anh rể thì anh rể, nhưng đừng nói với Triển Dương, bằng không lát lại khạc ra lửa”.

Lục Diêu nói tiếp: “Anh rể vẫn không trả lời điện thoại, tắt máy không để ý đến anh trai”.

Lục Thiếu Dung cũng không biết phải làm sao nữa, chẳng lẽ chia tay rồi? Nói không chừng như vậy cũng tốt, bèn bảo: “Con đi điều tra thêm chút nữa đi”.

Lục Diêu gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Bốn giờ chiều, Triển Hành tưới hoa trên ban công, chợt có một con bọ cánh cứng màu đỏ bay vù vù trên chậu hoa đinh hương, lượn lờ trước mặt cậu.

Triển Hành với tay bắt, con bọ cánh cứng bay ra.

Con bọ đậu trên chiếc lá cây hoa tường vi, khép cánh lại, nằm yên đó.

“Lục Diêu! Cầm vợt bắt côn trùng ra đây!”. Triển Hành lập tức quay đầu lại gọi: “Có loài mới này!”.

Lục Diêu khuân dụng cụ bắt sâu bọ lên, đá rầm một phát bay cửa: “Ở đâu? Ở đâu?”.

“Cẩn thận… đổi cái nhỏ hơn đi!”. Triển Hành và Lục Diêu rón rén nhích tới gần chậu hoa kia chẳng khác nào kẻ trộm, Lục Diêu quơ cây vợt nhỏ một phát, con bọ chẳng buồn chống cự, bị tóm gọn luôn.

Lục Diêu: “Chết rồi à, sao nó không bay đi nhỉ?”.

Triển Hành: “Chưa chết, anh thấy râu nó còn đang rung rinh kìa… Ủa, sao nhìn quen thế nhỉ?”.

Lục Diêu: “Đây không phải côn trùng châu Mỹ đâu, em đi tìm sách ảnh xem đã nhé?”.

Triển Hành: “Không đúng… anh từng thấy con này ở đâu rồi, hoa văn trên lưng giống hệt…”.

Triển Hành nhớ tới cái hộp trên tay Trương Huy mà cậu từng thấy trong khách sạn ở Liễu Châu.

“Tên nó là Thiên Sơn Thần Trùng, một loài cổ Miêu Cương”. Triển Hành lẩm bẩm: “Sao nó lại bay tới đây nhỉ?”.

Trước cửa có tiếng chuông reo.

Triển Hành nhảy dựng lên như điện giật, vọt xuống lầu nhanh như cơn gió, người giúp việc nói mấy câu, Triển Dương đích thân ra mở cửa, đằng sau cánh cửa chính là Lâm Cảnh Phong đeo ba lô leo núi, bộ dạng đường xa mệt nhọc.

Lâm Cảnh Phong cất tấm thẻ trong tay đi, cười nói với Triển Hành đang trố mắt nghẹn họng đi xuống cầu thang: “Anh tới rồi”.

“Sao anh tìm được chỗ này vậy?”. Triển Hành vội tháo ba lô xuống giúp Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong đứng trước cửa, chần chừ giây lát, Lục Thiếu Dung cười nói: “Chào đón cậu, trong nhà có phòng, mong cậu không chê mà đi ở khách sạn”.

Lâm Cảnh Phong cởi giày, gật đầu nói: “Vậy cháu làm phiền rồi”.

Triển Dương vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thằng con mình đã vui như mở cờ trong bụng, bấu víu lên người Lâm Cảnh Phong hỏi chuyện không ngừng.

“Lên lầu lên lầu, anh không mở điện thoại, em còn tưởng anh không cần em nữa…”.

Lâm Cảnh Phong đá Triển Hành ra xa một chút, Triển Hành lại bấu vào, Triển Dương lập tức trợn trừng mắt, Lục Thiếu Dung cười nói: “Các con cứ… tán gẫu trước đi nhé? Bảy giờ xuống ăn cơm”.

Triển Hành vừa đẩy vừa kéo, vui muốn phát điên lên rồi, dẫn Lâm Cảnh Phong lên thẳng phòng mình.

Trong phòng ăn, Triển Dương cũng sắp phát điên.

“Nó giơ thẳng chân đá Tiểu Tiện!”. Triển Dương tức giận nói.

Lục Thiếu Dung: “Chắc là thói quen của tụi nó thôi, anh không thấy Tiểu Tiện rất vui sao? Đừng kích động như vậy chứ”.

Ở bên kia, Triển Hành nói với Lục Diêu: “Em ra tập ba-lê đi, mau lên”. Thế là cậu tống cổ được em gái đi, khóa cửa phòng lại, rồi bổ nhào lên đẩy Lâm Cảnh Phong ngã xuống giường mình, sau đó vừa gặm vừa hôn.

Lúc nãy trong lòng phấn khởi quá độ không che giấu được, nên Lâm Cảnh Phong đã vô ý đá Triển Hành một cái ngay trước mặt ba cậu, giờ mới sực nghĩ ra: “Ba em… không nhìn thấy chứ”.

Triển Hành: “Đương nhiên là không! Ông ấy cũng đá em mà! Mọi người đều đá em! Anh cứ tự nhiên! Đừng khách sáo!”.

Lâm Cảnh Phong mắng: “Được rồi! Đừng quậy! Người anh đầy bụi bặm, đây là giường em à? Đừng làm dơ giường”.

Triển Hành đong đưa không ngừng: “Sao anh lại tới đây? Em thấy anh không để ý tới em, lại cứ tưởng anh giận rồi”.

Lâm Cảnh Phong: “Sau khi đáp xuống sân bay quốc tế New York thì anh đi bộ tới đây thôi”.

Triển Hành: “…”.

Lâm Cảnh Phong giải thích: “Con sâu mà Trương Huy tặng ấy, nó cứ bay lượn lờ xung quanh anh, cách anh không xa, dẫn anh tới đây, gia đình em giàu lắm nhỉ, khu này điều kiện sống tốt quá, cũng may không khó tìm”.

Triển Hành: “Anh đi cả ngày à? Sao không bắt taxi?”.

Lâm Cảnh Phong đáp: “Nếu đi taxi, con bọ cũng bay vào xe thì không chỉ đường được nữa, anh lại không biết tiếng Anh, chỉ còn cách đi bộ thôi. Ngày đó em bị cậu hai em xách tới sân bay, nửa đêm anh gọi một chiếc xe tới đó, nhưng máy bay đã cất cánh rồi, chuyến bay tiếp sau phải bốn tiếng nữa mới khởi hành, anh đành nhờ người làm hộ chiếu du lịch”.

Triển Hành: “Vậy anh… ăn cơm chưa? Đây là cái gì? Để em xem nào”.

Triển Hành sờ mó trên áo khoác của Lâm Cảnh Phong, lấy ra một xấp thẻ, Lâm Cảnh Phong nói: “Chị Bân viết giúp anh đấy”.

Ở mặt phải của tấm thẻ ghi mấy từ tiếng Anh như “mua”, “cơm trưa”, “giá tiền”, “chỗ ở”… còn mặt sau thì dịch nghĩa sang tiếng Trung, lấy vài tấm thẻ ra kết hợp lại sẽ thành một câu hoàn chỉnh, dùng để đưa cho nhà hàng ăn hoặc chủ khách sạn.

Triển Hành cười ầm lên.

Lâm Cảnh Phong đỏ mặt: “Cười cái gì?”.

Triển Hành: “Thông minh quá, anh có đau chân không, em xoa bóp cho anh nhe”.

Lâm Cảnh Phong bị Triển Hành đẩy lên giường vừa vuốt vừa hôn, sờ đến thoải mái vô cùng, Triển Hành đưa tay cởi thắt lưng Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong vội đè lại nói: “Đừng cởi, đây là nhà em, đứng đắn một chút”.

Triển Hành và Lâm Cảnh Phong áp mặt vào nhau, Lâm Cảnh Phong chống khuỷu tay khó khăn ngồi dậy, hôn lên môi cậu một cái, nhỏ giọng nói: “Ba em có đánh em không, bị mắng rồi hả?”.

Triển Hành nghe được Lâm Cảnh Phong ngàn dặm xa xôi tìm tới nhà mình, câu đầu tiên là lo mình bị đánh, thì không nhịn được chua xót trong lòng, suýt nữa bắn ra.

Trông Lâm Cảnh Phong mệt mỏi rã rời, nằm trên giường Triển Hành, quần áo chưa kịp cởi, ngủ một mạch liền hai tiếng, Triển Hành bèn kéo cái ghế lại, ngồi ở mép giường ngắm Lâm Cảnh Phong ngủ.

Nét mặt Lâm Cảnh Phong khi ngủ say giống hệt một đứa trẻ, Triển Hành càng nhìn càng thấy bứt rứt, thầm nghĩ lần này dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng không bao giờ xa rời anh ấy nữa.

Tám giờ tối, Lục Thiếu Dung không thấy con trai xuống, thầm nghĩ chắc hẳn do Lâm Cảnh Phong quá mệt nhọc do lệch múi giờ, bèn dời giờ ăn muộn lại một tiếng nữa, cuối cùng mới bảo Lục Diêu lên gọi hai anh xuống ăn cơm.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp