LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 46

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Căn cứ tổ hành động đặc biệt của Hoa Nam Kiếm, còn có tên gọi khác là văn phòng tiểu đội cưỡng chế phá dỡ công trình xây dựng bí ẩn.

Tủ lạnh trong phòng làm việc đã hỏng gần nửa tháng, bạn tưởng tượng được bia nóng có mùi vị như thế nào không?

Tóc Đỏ đập lon bia lên bàn: “Chả khác nào uống nước tiểu!”.

Cái tên đang gảy bàn tính cười nhạo: “Anh từng uống nước tiểu rồi à?”.

Tóc Đỏ: “Mũ Xanh đi đâu rồi? Sao tìm gì mà lâu dữ vậy?”.

Mắt Xanh ngả người lên sô pha lật sách: “Không biết, hôm qua có gọi điện thoại về, muốn nghe báo cáo không”.

Mắt Xanh báo cáo xong, Tóc Đỏ lại ngồi một lát mới hỏi: “Cậu có tiền không?”.

Mắt Xanh: “Có ít thôi, làm gì đấy?”.

Tóc Đỏ: “Mang tủ lạnh ra ngoài sửa tạm trước”.

Mắt Xanh ngạc nhiên: “Ra ngoài thế nào được? Không có nhiệm vụ thì không được rời căn cứ mà!”.

Tóc Đỏ: “Đi đường thủy thôi”.

Mắt Xanh: “…”.

Thế là Tóc Đỏ ở phía sau đẩy, Mắt Xanh ở đằng trước kéo, nhét tủ lạnh vào lỗ thông gió, men theo đường hầm ngoắt ngoéo lôi nó một mạch lên mặt đất tìm chỗ sửa.

Lúc Tóc Đỏ và tủ lạnh chen chúc ra khỏi lỗ thông gió thì điện thoại đổ chuông.

Tóc Đỏ dùng vai đỡ tủ lạnh, nhận điện thoại: “Gì đấy?”.

Giọng của Lục Thiếu Dung truyền đến: “Anh Đỏ, có thể giúp em tìm Tiểu Tiện không?”.

Tóc Đỏ: “Tự nghĩ cách đi, bận chết người, không rảnh đâu”.

Lục Thiếu Dung: “Giúp em đi mà, Dương Dương sắp tức chết rồi, giữa trưa hôm qua anh ấy gọi điện thoại cho thằng ôn đó, nửa đêm mười hai giờ mà nó dám đua xe trên đường cao tốc, anh bảo em phải làm sao bây giờ?”.

Tóc Đỏ ngẫm nghĩ: “Hôm qua chú Xanh gọi điện thoại bảo hình như con trai chú muốn đi Thượng Hải, bây giờ anh đang chuyển tủ lạnh, lát nữa sẽ giúp chú hỏi kỹ lại sau”.

Lục Thiếu Dung thở phào nhẹ nhõm, cúp điện thoại.

Triển Dương không đi làm, nằm dài trên giường buồn phiền bứt rứt, Lục Thiếu Dung khom lưng ngồi bên mép giường, còn chưa kịp cởi cà vạt, khẽ cau chặt đôi mày giây lát rồi bấm số điện thoại gọi Tôn Lượng.

Trạm xe lửa La Thành.

Năm người bao gồm Trương Huy, Đường Du, Hoắc Hổ, Lâm Cảnh Phong và Triển Hành đều đứng ở lối vào ga.

Lâm Cảnh Phong: “Tạm biệt tại đây, tôi và Tiểu Tiện đi Thượng Hải, khả năng vẫn còn ít chuyện cần xử lý”.

Hoắc Hổ gật đầu, Trương Huy nói: “Khi nào hết bận các cậu hãy tới nhà tôi, chúng ta tụ tập một chuyến, lần này may nhờ có cậu, cảm ơn, Triển Hành”.

Lâm Cảnh Phong khẽ cau mày hỏi: “Sao lại may nhờ có cậu ấy?”.

Triển Hành khoát tay, Lâm Cảnh Phong không hỏi nữa, Trương Huy nhìn hai người họ giây lát, để tránh dẫn đến nghi ngờ, bèn thật thà nói: “Tôi đã mang… một món đồ trong mộ ra”.

Lâm Cảnh Phong câm nín hoàn toàn: “Tôi biết ngay mà”.

Trương Huy cầm định thi châu, giải thích: “Tôi và anh trai cãi lộn, là bởi vì viên trân châu này… Tam gia”.

Lâm Cảnh Phong: “Bỏ đi, anh cứ giữ lấy”.

Trương Huy ngẫm nghĩ, rồi lấy một chiếc hộp ra: “Tặng anh cái này, tôi không dùng nữa”.

Lâm Cảnh Phong mở nắp hộp ra nhìn thử, thấy đó là con Thiên Sơn Thần Trùng của Trương Huy, Trương Huy hướng dẫn cách dùng, Lâm Cảnh Phong gật đầu rồi cất nó đi. Đem một con cổ trùng chẳng có tác dụng gì đáng kể đi so với định chi châu đương nhiên còn kém rất xa, nhưng mọi chuyện đã giải quyết xong, Lâm Cảnh Phong cũng không muốn truy cứu thêm nữa.

Triển Hành lại hỏi: “Anh Hổ, anh thực sự không đi cùng với tụi em à?”.

Hoắc Hổ gẩy kính râm: “Anh giúp anh bạn kia đưa Tiểu Đường về nhà”.

Vẻ mặt Đường Du rất không tình nguyện: “Đừng có về nhanh vậy chứ, tới Quý Châu chơi cái nha”.

Hoắc Hổ: “Tùy cậu”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Lần này về Thượng Hải còn có rất nhiều chuyện rắc rối cần xử lý, em có muốn đi theo anh Hổ, tới nhà anh Trương chơi một thời gian không?”.

Triển Hành vội nói: “Không cần, anh đi đâu em theo đó”.

Lâm Cảnh Phong: “Vậy hẹn gặp lại một ngày không xa, giữ gìn sức khỏe”.

Triển Hành lại nói: “Ấy, anh Hổ anh ấy không biết phân biệt tiền…”.

Trương Huy cười nói: “Biết rồi, ở nhà anh, anh ấy không thiếu nơi ăn chốn ở đâu, anh nhất định sẽ đón tiếp anh ấy chu đáo”.

Hoắc Hổ đĩnh đạc vẫy tay tạm biệt Triển Hành, vác ba lô lên đi theo Trương Huy và Đường Du vào ga.

Ngày giao thừa, trong trạm xe lửa chật ních người chen chúc, Triển Hành và Lâm Cảnh Phong sóng vai tựa vào lan can trong góc phòng chờ.

“Gọi điện thoại cho ba em đi, chúc họ năm mới vui vẻ”. Lâm Cảnh Phong nói.

Triển Hành ngẫm nghĩ: “Lát nữa em gọi, lúc Trung Quốc bước đang mùng một, thì bên New York chỉ mới tới thời khắc đếm ngược đêm giao thừa thôi”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu.

Triển Hành hỏi: “Anh cũng gọi điện cho bà ngoại anh chứ?”.

Lâm Cảnh Phong hờ hững bảo: “Trong nhà anh không có điện thoại, nếu gọi cho bà, bà lại phải vất vả đi rất xa mới nghe được, thời tiết lạnh lẽo rét mướt thế này, thôi khỏi đi”.

Lâm Cảnh Phong khẽ nhíu mày, dường như đang có tâm sự chất chứa trong lòng.

Triển Hành: “Chúng ta…”.

Lâm Cảnh Phong: “?”.

Triển Hành: “Lục Thiếu Dung mời anh tới New York chơi”.

Lâm Cảnh Phong: “Em đã nói chuyện này rồi”.

Triển Hành: “Anh sẽ đi chứ? Liên quan tới chuyện sau này của chúng ta, tương lai của chúng ta…”.

Lâm Cảnh Phong: “Tương lai của anh do anh tự mình quyết định, không cần bất cứ ai can thiệp vào, anh hiểu tấm lòng của em”.

Triển Hành: “Chúng ta bắt đầu dành dụm tiền đi”.

Lâm Cảnh Phong: “Thật lòng anh cũng nghĩ vậy, nghe anh nói này, Triển Hành, em phải tin tưởng anh, anh đã có kế hoạch, chỉ cần mọi chuyện đều suôn sẻ, thì em sẽ không hối hận khi theo anh đâu”.

Triển Hành: “Nhưng mà…”.

Lâm Cảnh Phong: “Không có nhưng nhị gì hết, anh nói thật cho em biết, lần này tới Thượng Hải, anh muốn tìm cách chuộc cửa hàng của chị Bân về, bởi vì trong đó có một phần tiền vốn của anh, sau đó mới có thể tiến hành bước thứ hai, giờ phút này sang năm, anh đảm bảo chúng ta sẽ không cần chui hang đào hốc nữa”.

Triển Hành: “Sẽ rất nguy hiểm đúng không? Anh muốn trực tiếp đối mặt với sư phụ anh?”.

Lâm Cảnh Phong: “Nếu kế hoạch thỏa đáng thì chắc sẽ không sao đâu, tóm lại… tạm thời không nói nữa, lên xe thôi”.

Triển Hành vẫn theo phía sau Lâm Cảnh Phong: “Em có thể làm gì không? Có cần em liên lạc với cậu cả…”.

Lâm Cảnh Phong lên xe, ném ba lô xuống, nghiêm túc nói: “Em không phải làm gì cả, không cần vì anh mà làm bất cứ chuyện gì, em chỉ việc ở bên anh là được, cảm ơn em, Tiểu Tiện”.

Triển Hành: “?”.

Lâm Cảnh Phong mỉm cười, Triển Hành dường như hiểu ra chút gì đó.

Họ tới Thượng Hải đúng vào đêm giao thừa của năm cũ, người qua người lại náo nức như trảy hội, chỗ nào cũng thấy những cặp tình nhân tay dắt tay nhau, tuyết rơi lất phất trên bầu trời, tất cả hàng quán gần như đều mở suốt đêm.

Lâm Cảnh Phong theo Triển Hành đi tới đầu một con phố, Triển Hành bảo: “Em đi mua ít quà tặng cậu cả, anh vào ngồi trước đi”.

Lâm Cảnh Phong nhìn sang cửa tiệm bên kia đường, tên là Trúc Sơn Tiểu Trúc, trong lòng thấp thỏm không yên: “Anh đi chung với em nhé, muốn mua gì? Anh trả tiền”.

Triển Hành vội nói: “Không không, để em mua cho cậu ấy, em cũng muốn mua cho cậu hai một món quà nữa, lần đầu kiếm được tiền mà”.

Lâm Cảnh Phong thầm nghĩ chút tiền ấy của em còn không phải do anh cho sao, bèn nói lấy lệ: “Được rồi, anh đi xếp hàng lấy số trước”.

Trước cửa Trúc Sơn Tiểu Trúc có một hàng dài khách đang chờ xếp chỗ, hoa tuyết nhỏ vụn giăng đầy đường phố Thượng Hải, Triển Hành cười đi qua siêu thị đối diện chọn đồ.

Lâm Cảnh Phong cởi ba lô xuống, ngồi chờ sau cánh cửa thủy tinh của Trúc Sơn Tiểu Trúc.

“Chào đón quý khách, cậu số 47, phía trước còn bốn vị nữa, sẽ đến lượt cậu nhanh thôi”. Dư Hàn Phong đưa thẻ số cho Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong đứng dậy nói: “Chào chú, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Dư Hàn Phong lạnh nhạt đáp: “Mời ngồi, mới từ Liễu Châu về à?”.

Đôi đồng tử lấp lánh của Lâm Cảnh Phong hơi thắt lại, không ngờ tin tức của Dư Hàn Phong lại nhanh nhạy như vậy, anh đắn đo giây lát rồi mới gật đầu: “Phải… ạ, mọi việc đều rất thuận lợi”.

Lâm Cảnh Phong ngồi, còn Dư Hàn Phong đứng, Lâm Cảnh Phong cảm thấy người đàn ông trước mặt này mang đến cho anh cảm giác áp bức cực lớn, chỉ là ông chủ một quán ăn mà sao lại có khí thế mạnh hơn cả lính đặc chủng như vậy?

Dư Hàn Phong nói: “Cậu lấy cháu tôi làm con mồi, chỉ để bắt kẻ thù của cậu à?”.

Lâm Cảnh Phong: “Trước đó cháu đã xác định là cậu ấy sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào… hẹn gặp lại”. Nói xong anh đứng dậy.

Dư Hàn Phong: “Tốc độ rút súng của tôi còn nhanh hơn cậu đấy, muốn thử không? Mời ngồi”.

Lâm Cảnh Phong đành phải ngồi trở lại ghế, nhìn thẳng vào Dư Hàn Phong.

Dư Hàn Phong hờ hững nói: “Còn ba bàn khách nữa, chờ thêm một chút, hút điếu thuốc không? Bạn tôi bảo kỹ thuật bắn súng của cậu rất chuẩn. Người trong nghề gọi cậu là “Chưởng Tâm Lôi”, đúng chứ?”.

Lâm Cảnh Phong bình tĩnh đáp: “Bạn của chú, là cái chú tóc đỏ và người đội mũ xanh kia?”.

Triển Hành ở bên kia đường mua đồ xong đi ra, trông thấy một chiếc xe hơi Lincoln thân dài đỗ ở ven đường.

Triển Hành vui vẻ gọi: “Cậu hai! Sao cậu lại ở đây! Con có mua cho cậu…”.

Tôn Lượng hạ kính xe xuống: “Ô, trùng hợp ghê! Đi thôi!”.

Triển Hành: “…”.

Bốn vệ sĩ xuống xe ấn Triển Hành vào trong chiếc Lincoln, Triển Hành la hét ầm ĩ: “Mấy người làm gì vậy!”, ngay lập tức đã bị bịt chặt miệng lại.

Người này rốt cuộc muốn làm gì? Lâm Cảnh Phong không dám đắc tội với cậu cả của Triển Hành, không cần biết là vì Triển Hành, hay vì khí thế của ông ta.

Anh đột nhiên ý thức được gì đó, góc mắt lóe lên liếc sang bên kia, vừa vặn trông thấy chiếc xe thân dài chậm rãi lăn bánh ở bên đường.

“Tiểu Tiện!”. Lâm Cảnh Phong đuổi ra ngoài nhà hàng mấy bước, rồi dừng lại.

Dư Hàn Phong: “Tiểu Tiện? Ở đâu? Sao tôi không thấy nhỉ?”.

Lâm Cảnh Phong: “Cậu ấy đang mua quà cho các chú, chú nói xem?”.

Dư Hàn Phong nhún vai, Lâm Cảnh Phong không nói gì thêm nữa, chỉ lặng lẽ vác ba lô lên rời khỏi khu phố buôn bán.

Dư Hàn Phong lịch thiệp nói: “Hoan nghênh lần sau ghé lại”.

Triển Hành bị ấn vào trong xe, giãy dụa la hét liên hồi, ném sô-cô-la trong tay đầy lên người Tôn Lượng, Tôn Lượng ngồi yên bất động, mặc cậu làm loạn.

Tôn Lượng: “Bây cứ việc la hét đi! Không có ai tới cứu bây đâu!”.

Triển Hành: “Không Có Ai ơi… Không Có Ai mau tới cứu tôi… Hiệp sĩ Không Có Ai của lòng em ơi, anh đang ở đâu đấy!”.

Tôn Lượng: “…”.

Triển Hành: “Thả con xuống xe đi! Cậu hai, cậu muốn làm cái gì!”.

Vệ sĩ ấn chặt Triển Hành xuống chỗ ngồi, Triển Hành đã giở hết mọi chiêu trò ra rồi, thiếu điều cắn lưỡi tự tử nữa thôi, chiếc Lincoln dừng ở ngay ngoài sân bay.

Triển Hành ý thức được điều bất ổn, vội gào to: “Cậu hai! Cậu thật là quá đáng!”.

Tôn Lượng tự mình ra tay, kéo Triển Hành còn đang giãy dụa không yên vào sân bay, mệt đến thở không ra hơi, mấy vệ sĩ theo sau hai cậu cháu, dàn sẵn đội hình, đề phòng Triển Hành chạy trốn.

Lúc bị lôi tới cửa an ninh, Triển Hành cuối cùng cũng bật khóc tu tu.

Tôn Lượng đứng ngoài cửa kiểm tra VIP hít sâu một hơi, quát to: “Ngoan ngoãn phối hợp chút đi có được không thằng kia! Cậu hai mày không cả được ăn Tết còn phải lết xác đi tóm mày lên máy bay, cậu mày có sung sướng gì!”.

Triển Hành bị dọa thì im bặt.

“Con tự đi được!”. Triển Hành nhìn Tôn Lượng đầy căm tức, gạt tay cậu ra, đi qua cửa.

Tôn Lượng hài lòng nói: “Ừm, Tiểu Tiện ngoan”, ngay sau đó, bốn vệ sĩ đằng sau cũng theo vào cửa kiểm tra.

Tôn Lượng ra chiêu này, Triển Hành bó tay hoàn toàn.

Sau khi mọi người làm xong thủ tục kiểm tra an ninh, Tôn Lượng tự mình xách Triển Hành ra cửa máy bay, mười giờ hai mươi phút đêm, máy bay tới New York, Mỹ bắt đầu cho người lên.

Triển Hành: “Cậu hai, cậu… cũng đi chung à?”.

Tôn Lượng: “Cậu hai không đi, tiễn bây tới đây thôi, về nhà ngoan ngoãn mà học hành”.

Triển Hành: “Con nhất định sẽ chạy trốn tiếp! Cậu làm thế này cũng vô dụng thôi!”.

Tôn Lượng ném trả điện thoại lại cho Triển Hành, thản nhiên nói: “Bây chạy trốn bao nhiêu lần, thì cậu hai sẽ chịu trách nhiệm tóm bây tống về bấy nhiêu lần, tạm biệt nhé, Triển Tiểu Kiện, ba bây đang ở sân bay New York chờ bây, đừng chọc giận ông ấy nữa”.

Triển Hành gào um lên: “Con ghét cậu muốn chết luôn! Cậu hai!”.

Tôn Lượng tặng cho Triển Hành một cái hôn gió: “Cậu yêu bây, Tiểu Tiện! Mau lên máy bay đi! Năm mới vui vẻ!”.

Triển Hành khóc không thành tiếng, đành phải lên máy bay.

Khoang hạng nhất, thời gian bay là tám tiếng đồng hồ.

Việc đầu tiên Triển Hành làm là mở điện thoại ra, bốn mươi cuộc gọi nhỡ, đều là số của Lâm Cảnh Phong.

Cậu định gọi lại thì tiếp viên hàng không đã bắt đầu kiểm tra gác hành lý, dịu dàng nói: “Có thể phiền ngài khóa thiết bị điện tử lại không ạ?”.

Triển Hành gắt gỏng: “Tôi muốn gọi điện thoại…”. Vừa dứt lời thì cậu ý thức được gì đó, lập tức quay đầu lại nhìn, thấy toàn bộ hành khách trên chiếc máy  bay đều đã ngồi đâu vào đấy cả, hình như đang chờ mỗi mình cậu.

Lâm Cảnh Phong đứng giữa trời tuyết, thấy điện thoại đổ chuông.

Triển Hành: “Em bị cậu hai bắt lên máy bay rồi…”.

Lâm Cảnh Phong: “Em không sao thì tốt rồi, đừng lo lắng cho anh”.

Triển Hành: “Máy bay sắp sửa cất cánh, anh đừng căng thẳng…”.

Lâm Cảnh Phong: “Anh cúp máy đây, hẹn gặp lại”.

Cuộc trò chuyện bị gián đoạn, Triển Hành nhìn màn hình điện thoại, thời gian trò chuyện chỉ có bảy giây, cậu khóa máy, ngả người vào lưng ghế mỏi mệt thở hắt ra.

Ngày Tết ở Trung Quốc, hoa tuyết bay đầy bầu trời Thượng Hải.

Lâm Cảnh Phong một mình uống hết một chai rượu, giữa trời tuyết mịt mù bên ngoài sân bay, anh gửi cho Triển Hành một tin nhắn: “Mau trưởng thành nhé, Tiểu Tiện của anh”.

Mùng một Tết ở New York.

“Lại thêm một năm nữa, sắp cao lớn trưởng thành hơn hẳn rồi này, cục cưng của ba, chào đón con về nhà”. Lục Thiếu Dung đứng ngoài lối nhập cảnh, mỉm cười nói với Triển Hành.

Triển Hành vào cửa rồi lại phải trở ra, kế hoạch trực tiếp mua vé máy bay về Thượng Hải một lần nữa tan thành mây khói.

Lục Thiến Dung, người sắp xếp toàn bộ âm mưu này, hài lòng cười lớn.

“Triển Dương đâu?”.

Trên máy bay bị lệch múi giờ, Triển Hành đã mệt đến chẳng còn muốn nghĩ gì nữa, nếu đã bị bắt về rồi, thì cũng nên nói chuyện đàng hoàng với hai người cha, bàn về tương lai và cuộc đời của mình.

Những chuyện thế này, trì hoãn được nhất thời, chứ không trì hoãn được cả đời.

Lục Thiếu Dung tinh tế nhận ra có điều gì đó không ổn: “Ông ấy đang ở nhà chờ con, Lâm Cảnh Phong đâu? Chẳng phải ba đã dặn anh cả và anh hai mời luôn cậu ấy về cùng sao?”.

Triển Hành: “Sao con biết được chứ! Ba hỏi hai cái người kia đi!”.

Lục Thiếu Dung: “Được rồi, đừng ầm ĩ, về nhà trước rồi nói sau”.

Lục Thiếu Dung khoác vai Triển Hành, Triển Hành mặt mày ủ rũ, nhưng nụ cười của Lục Thiếu Dung làm tâm tình cậu nhẹ nhõm đi rất nhiều, thế là cậu ngoan ngoãn theo ba về nhà.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp