LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 45

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Sau một tiếng “rầm” lớn, Trương Huy và Triển Hành vẫn còn run rẩy cả người.

Trương Huy do dự giây lát, vẫn không muốn vứt viên định thi châu đi: “Sư phụ cậu đâu rồi?”.

Triển Hành: “Anh ấy ra ngoài kia hút thuốc… bên đập nước có cái gì thế kia?”.

Trương Huy bảo: “Tìm cậu ta trước rồi nói sau, cậu biết lái xe không?”.

Triển Hành bò lên ghế lái, gật đầu.

Đèn trong trạm xăng đều đã tắt ngấm, từng ngọn đèn đường cũng lần lượt tắt phụt, Lâm Cảnh Phong đưa lưng về phía đường cái, đang gọi điện thoại, vẫn chưa phát hiện điều gì bất thường.

Trương Huy thở hổn hển một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, nói: “Xin lỗi cậu”.

Triển Hành không đáp mà nhìn thẳng Trương Huy, Trương Huy lại nói tiếp: “Tôi đã lỡ tay đánh mất viên trân châu trong môn phái, nên muốn lượm một viên về trả cho anh tôi…”.

Triển Hành: “Không… không sao đâu, thật ra tôi cũng thường gây họa, anh đừng để trong lòng”.

Trương Huy thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Cảm ơn, đây chắc là do khí độc của xác chết gây ra, đừng tùy tiện hành động”. Trương Huy nói.

Triển Hành hỏi: “Khí độc của xác chết là gì?”.

“Cậu chưa từng nghe về khí độc à?”. Trương Huy kiên nhẫn giải thích, che chở Triển Hành rồi kiểm tra từng cửa sổ xe: “Là thứ do sinh vật tự nhiên khi tồn tại lâu năm sản sinh ra, tương tự với khí độc của các loài sinh vật, đầm lầy thì có khí mê-tan, cây cối thì có độc rừng, cơ thể người và động vật khi thối rữa sẽ sinh ra khí độc xác chết”.

Triển Hành: “Thế sao chúng ta không hề hấn gì?”.

Trương Huy hỏi: “Là do tôi tiếp xúc lâu ngày với cổ trùng, thế còn cậu, trên người cậu có vật trừ tà gì không?”.

Triển Hành nhớ tới cục đá vuông trong túi, vội đáp: “Có!”.

Trương Huy nói: “Tam gia đi xa quá, chẳng biết đâu mất rồi? Cậu chờ ở đây, đừng ra ngoài”.

Triển Hành gật đầu, Trương Huy mở cửa xe ra đường tìm Lâm Cảnh Phong, giữa đêm đen khắp nơi đèn đuốc đều tắt ngấm, Triển Hành nhìn ra cửa kính sau một lúc, sau đó bấm kính xuống hở ra một khe nhỏ.

Triển Hành lấy kính ngắm ra, ngẫm nghĩ, rồi lắp nó lên cây cung.

Mình không nhìn mặt nó thì nó sẽ không phát hiện ra mình đâu.

Mấy thứ này là cái khỉ gì? Sao lại ra ngoài được? Trong đầu Triển Hành hiện lên cảnh tượng một bầy cương thi đứng xếp thành hàng rồi nhảy tưng tưng trong hang đá tìm lối ra, chúng nó mò ra đây làm gì? Đi tìm vợ cho Thiên Bạt Vương trong quan tài à?

Thiên Bạt Vương đâu?

Vì sao cương thi không động đậy gì vậy? Đang chờ ai đó ư?

Đầu Triển Hành toàn là dấu chấm hỏi, cứ nhìn ra xa một lúc, cuối cùng mới kéo dây cung, nhớ tới câu nói “trong lòng có tên, trong tay ắt có tên” của Hoắc Hổ, thế rồi thả dây cung.

Vù một tiếng, một cỗ thi thể ngã xuống.

Triển Hành: “…”.

Triển Hành nhìn cây trường cung trong tay, lại kéo ra rồi buông dây, thêm một con cương thi đang đứng bất động nữa ngã xuống.

“Ây da da da… vù vù vù        véo véo véo… rầm rầm bịch bịch”. Triển Hành hưng phấn luôn miệng lồng tiếng, tiếp tục kéo mạnh dây cung rồi lại thả tay, bắn ngã quá nửa số thi thể chẳng khác nào cắt lúa.

“Tiểu Tiện!”. Có giọng nói căng thẳng của Lâm Cảnh Phong truyền vào.

Triển Hành kêu: “Em ở trong này!”.

Lâm Cảnh Phong rút trường đao ra: “Xảy ra chuyện gì vậy? Những người kia đâu? Đường Du sao vậy!”.

Triển Hành: “Em không biết, gọi không thấy tỉnh, Trương Huy bảo đây là khí độc xác chết, là… một thứ tương tự như hơi độc vậy. Không phải anh đi mua đồ sao?”.

Lâm Cảnh Phong: “Người trong tiệm ngủ cả rồi, anh lượn một vòng quay lại thì thấy mọi người đều đã ngủ, có chuyện gì xảy ra thế?”.

Tay Triển Hành vẫn kéo không ngừng, mỗi một phát bắn là đánh gục một con cương thi, làm chúng ngã vào trong bụi cỏ đánh “bịch”.

Lâm Cảnh Phong: “Em giận à?”.

Triển Hành trở tay giắt cung ra sau lưng, nghiêng đầu ngắm nghía Lâm Cảnh Phong, nói: “Có chút”.

Trương Huy ở phía xa hô lên: “Tam gia!”.

Lâm Cảnh Phong bảo: “Mau lên xe! Rời khỏi chỗ này trước đã!”.

Lâm Cảnh Phong ghé sát lại, hôn nhẹ vào má Triển Hành, Triển Hành bắt đầu khởi động chiếc xe việt dã.

Trương Huy chui lên xe: “Cứ đi theo thứ này”.

Trương Huy chìa hai ngón tay ra vuốt một cái lên áo khoác của mình, như bắt được con côn trùng nào đó vậy, sau đó đưa nó ra ngoài xe, con côn trùng kia phát ra ánh sáng vàng bay thẳng về hướng Tây Nam.

Xe Jeep trong bóng tối mở đèn sáng choang, phóng vào đường cái, quay đầu, Lâm Cảnh Phong một tay điều khiển vô-lăng, một tay gọi điện cho chị Bân, điện thoại tắt máy.

Mười hai giờ giữa bóng đêm đen kịt, có vô số xác chết đứng thẳng tắp chật kín cả con đường.

“Sao chúng lại đuổi theo chúng ta?”. Lâm Cảnh Phong đột nhiên ý thức được gì đó: “Tiểu Tiện! Em đã lấy món gì à?”.

Hô hấp Trương Huy chợt nghẹn lại, Triển Hành nói: “Không có! Anh không tin em à?”.

Lâm Cảnh Phong: “Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

Giữa đường, xác người đứng thành hàng, Lâm Cảnh Phong hít sâu một hơi, bẻ tay lái, lùi xe lại, sau đó đạp mạnh chân ga, xe Jeep lao vọt lên.

Một tiếng rầm vang vọng, Triển Hành gào to, cụng đầu vào kính trước, thủy tinh nứt toác như mạng nhện.

Lâm Cảnh Phong không lên tiếng, tiếp tục lùi lại, bánh xe bị vướng phải cái gì đó.

Chiếc xe Jeep bị mặc kẹt ở giữa đường, khắp nơi đều là bóng người đen thui, Lâm Cảnh Phong nháy đèn mấy cái, đèn xe đột ngột nổ tung!

Triển Hành chậm chạp thở dốc, rút cung ra, hạ kính xe xuống, Lâm Cảnh Phong nói: “Em đừng xuống xe, để anh dọn ra một con đường, em lập tức lái xe qua đó, rồi anh sẽ lên theo”.

Lâm Cảnh Phong rút trường đao ra, đẩy cửa xe hung hăng vung một nhát, ánh đao như tuyết lướt qua đêm tối, Triển Hành bẻ mạnh tay lái, sau xe truyền tới một tiếng rầm lớn, cậu chẳng buồn để ý đã đụng phải cái gì, chỉ thấy khắp nơi đều là bóng đen dày đặc, Lâm Cảnh Phong hét lên: “Tiểu Tiện! Đi mau!”.

Triển Hành nhấn chân ga, chiếc xe Jeep vọt lên.

Đúng ngay lúc này, điện thoại reo.

Triển Hành: “…”.

Triển Hành đau khổ nhận điện thoại!

Triển Dương: “Con nghe này, lúc này bên Trung Quốc đã là mười hai giờ đêm rồi có phải không?”.

Triển Hành khóc không ra nước mắt: “Vâng ạ, thưa ba!”.

Triển Dương: “Dừng mọi chuyện con đang làm lại, chúng ta nói chuyện tử tế nào… không đúng, tiếng gì vậy, nửa đêm nửa hôm mà mày đi đua xe hả? Dừng ngay lại cho tao!”.

Triển Hành điều khiển bánh lái né tránh đám cương thi, gào um lên: “Tại sao lần nào ba cũng căn đúng giờ thiêng mà gọi vậy?”.

Triển Hành tắt điện thoại, khóa máy.

Lâm Cảnh Phong vẫn luôn tay vung trường đao chặt chém, cổ bị một cánh tay lạnh lẽo bóp chặt, anh chỉ thấy trên con đường phía xa, ngay chính giữa ngã ba rẽ vào Liễu Châu, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một cỗ quan tài khổng lồ.

Triển Hành phanh gấp, mặt đường vang lên thứ âm thanh chói tai.

Sau một tiếng gầm chấn động cả màn đêm, nắp quan tài bay tung lên.

Triển Hành lại lùi xe lần nữa, cậu thậm chí còn không nhìn thấy trong bóng tối đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm giác được cả chiếc xe Jeep đang lật mạnh về phía đầu xe, Trương Huy hét lớn: “Cẩn thận!”.

Triển Hành khó nhọc với tay cầm lấy một ống đèn, lúc quăng được nó ra khỏi xe thì trời đất đã đảo lộn, tiếp theo trong đầu cậu kêu rầm một tiếng, trước mắt chìm vào một mảnh tối đen.

Có tiếng bước chân vang lên kèm tiếng Trương Huy gào ầm ĩ, thứ gì đó chợt kêu vù vù liên tục không dứt, giống như có vô số sâu bọ bay qua tai.

Triển Hành ngã dúi dụi khỏi xe, Trương Huy lẩm bẩm lớn mấy câu, như đang đọc một loại thần chú kỳ lạ, tiếng côn trùng bay vù vù đột nhiên im bặt, Triển Hành đang bay vút về phía cột đèn bỗng từ từ chậm lại, đầu váng mắt hoa ngã xuống đất.

Triển Hành thấy đất trời quay mòng mòng, khó khăn bò dậy, Trương Huy lại hô lên: “Nằm xuống, đừng động đậy!”, tiếp đó có tiếng kêu đau, thân thể anh va thẳng vào cột đèn, máu tươi đầy đầu.

Một cái bóng đen khổng lồ tập tễnh đi về phía họ.

Triển Hành thở hổn hển kéo cung, buông tay, vút, thêm một tiếng gầm vang lên khiến màng nhĩ cậu đau nhói!

“Các cậu chán sống rồi!”. Giọng Mũ Xanh chẳng biết cất lên từ đâu, cảm giác xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt.

Triển Hành hoa mắt chóng mặt, đầu đau như búa bổ, nằm nghiêng trên mặt đất mở to mắt, thấy cái hộp đựng trang sức trong mộ rớt ra ngoài cách đó không xa.

Một tiếng hổ gầm vang vọng khắp màn đêm mờ mịt, một cái đuôi dài đầy lông cuốn Triển Hành lên, rồi thả xuống bụi cỏ ven đường cái.

“Tiểu Tiện!”. Lâm Cảnh Phong cũng bị Mũ Xanh xách cổ áo ném sang chỗ đó, ngã đến đầu óc quay cuồng, vội vàng ôm lấy Triển Hành.

“Gầm!”. Mãnh hổ ngửa cổ gào lớn, khiến mọi âm thanh đều câm lặng giữa đêm đen trống trải.

Thứ khổng lồ nhảy ra từ trong quan tài kia cũng gầm lên một tiếng, chân nó tiếp đất, khiến cả cánh đồng hoang chấn động ầm ầm.

Triển Hành cố gắng mở to hai mắt, gạt cánh tay Lâm Cảnh Phong nhìn ra ngoài.

Một con hổ lớn cả người phát ra ánh hào quang màu vàng nhạt gầm gừ vang vọng, xông vọt lên! Mãnh hổ nhảy mấy cái giữa cánh đồng hoang, chụp vuốt tới, đánh cho đám cương thi đứng hai bên đường văng tứ phía, sau đó vững vàng phục người, tiếp đất ngay giữa đường cái, lưng cong lên, lông hổ khắp người dựng đứng.

“Grừ!”. Hổ lớn cao chừng hai mét, khá giống loại thú trấn tà được thần tiên nuôi dưỡng, đôi người màu hổ phách lấp lánh ánh sáng tựa hai ngọn đèn trong đêm.

Bóng đen phủ ngang mặt đất, giống như đang nằm úp sấp, đúng lúc chú hổ lớn khua móng vuốt, nó liền gào lên một tiếng chói tai rồi từ từ đứng thẳng dậy.

“Nó là cái gì? Thiên Bạt Vương à?”. Triển Hành cau mày hỏi.

Lâm Cảnh Phong: “Đừng ra ngoài!”.

Bóng đen đứng dậy, thả cánh tay dài quá gối, khom lưng, lòng bàn tay như nắm thành quyền chống trên mặt đất, hiện rõ lồng ngực khổng lồ.

Chú hổ không khác gì một con mèo to lớn trấn giữ giữa đường, giơ móng vuốt lên ấn nhẹ xuống mặt đất giống như đang hăm dọa đối thủ.

“Chúng nó đang làm gì đấy?”. Lâm Cảnh Phong hỏi.

Triển Hành hiểu ra, nói đứt quãng: “Nó đang đe dọa cái con… Thiên Bạt kia, muốn đuổi nó đi”.

“Gầm!”. Bóng đen khổng lồ lùi lại một bước, gập mạnh người.

Đầu Triển Hành đau như muốn nứt ra: “Sắp… đánh nhau à? Chúng ta phải làm sao đây?”.

Mũ Xanh quát một tiếng rõ to: “Đứng yên đó đừng nhúc nhích!”.

Triển Hành chỉ kịp thấy mắt hoa lên, đã có bóng người vụt lóe, Mũ Xanh lướt qua bên đường như một cơn gió, trong phút chỗ đã rải đầy những lá bùa vàng bay lả tả, hướng thẳng về phía hơn ngàn con cương thi đang đứng sừng sững bên đường, mỗi lá bùa bay tới gần đều dính chặt lên trán thi thể.

Bóng đen bổ nhào qua, mãnh hổ rống to một tiếng đinh tai nhức óc, rồi bật người nhảy lên, giơ vuốt chụp xuống, lao vào quần nhau.

Cuối cùng Triển Hành cũng nhìn rõ được toàn bộ mặt mũi thân hình của Thiên Bạt Vương, nó là một con quái thú cao chừng năm mét, còn xuất hiện sớm hơn cả người nguyên thủy nữa! Cả người nó khoác bộ lông màu nâu sậm, khuôn mặt như vượn hiện rõ màu tím bầm của xác thối, vuốt hổ lớn vồ trúng mặt nó, xé từ lồng ngực xuống một tảng thịt rữa!

Thiên Bạt giận dữ rống lên, đưa tay chụp lấy đuôi hổ, ném hổ xuống mặt đất, Triển Hành chẳng nói chẳng rằng kéo trường cung trong tay, buông dây nghe vù một tiếng, Thiên Bạt quay đầu lại, nhấc chân đi ra đường cái, hướng thẳng về phía bọn họ.

Mãnh hổ từ mặt đất nhảy lên, gầm gừ rồi vồ lên sống lưng Thiên Bạt lần nữa.

Lâm Cảnh Phong nói: “Em mau kéo dây cung, dùng cái này đi!”.

Triển Hành kéo dây cung căng hết cỡ, Lâm Cảnh Phong gác thanh đao Tạng lên dây, hai người cùng buông tay!

Thanh đao Tạng mang theo luồng sáng trắng bay thẳng về phía trước, đâm xuyên qua đầu Thiên Bạt Vương!

Lại thêm một tiếng hổ gầm, Thiên Bạt hét lên rồi ngã xuống, cự hổ giật người lùi lại, ngồi ngay giữa đường, quay đầu qua nhìn Triển Hành.

Triển Hành và Lâm Cảnh Phong đứng dậy, đi lên phía trước, cự hổ giơ móng vuốt, ý bảo đừng có đến gần.

“Là… anh Hổ?”. Triển Hành nhìn được sắc thái ấm áp quen thuộc trong đôi mắt cự hổ.

Chú hổ lớn không để ý tới Triển Hành mà chỉ nhìn chằm chằm theo dõi Thiên Bạt Vương đang nằm bên cạnh quan tài, đề phòng Thiên Bạt lại nhảy lên lần nữa.

Triển Hành thở phào nhẹ nhõm, lảo đảo muốn ngã, Mũ Xanh kéo súng tra dầu trong trạm xăng ra, rút kẹp ống, đạp một cái lên thùng xăng, rồi kéo lê nó ra đường.

Xăng chầm chậm tưới đầy chân đám cương thi dọc đường, chảy tràn khắp mặt đất.

Triển Hành nói: “Chú định thiêu chúng à?”.

Mũ Xanh: “Phải, cứ để chúng ở đây nguy hiểm lắm”.

Hai giờ khuya, là giờ Sửu.

Mũ Xanh đi một mạch qua, cuối cùng chọc thẳng ống xăng vào miệng con Thiên Bạt Vương kia: “Đừng qua đây!”.

Mũ Xanh nháy mắt ra hiệu với mãnh thú đang ngồi chễm chệ giữa đường, chú hổ lớn khẽ gật đầu, Mũ Xanh lấy cái bật lửa từ trong túi ra, quẹt lửa rồi ném xuống đất.

“Ầm!”. Xăng gặp lửa cháy bùng, chỉ trong nháy mắt đã lan rộng thành biển lửa.

Hổ lớn ngửa đầu nhìn trời, ba giây sau, nó gầm lên một tiếng chấn động chín tầng mây!

“Grừ!”.

Trong khoảnh khắc đó các ngọn đèn hai bên đường cao tốc đột ngột chớp nháy liên tục, tiếng hổ gầm như sóng biển cuốn qua, hòa cùng tiếng nổ của xăng dầu, đưa ngọn lửa chạy tràn tới chỗ Thiên Bạt Vương, ầm một tiếng, cái xác ngàn năm nổ tan tành thành vô số miếng thịt vụn! Thanh trường đao sắc bén xoay một vòng giữa không trung, cắm xuống giữa đồng hoang!

“Grừ!”.

Hổ gầm thêm một tiếng tràn trề uy lực, cả thành phố Liễu Châu rung lắc, khắp đất trời tràn ngập sóng âm chấn động vô cùng.

“Grừ!”.

Tiếng hổ gầm thứ ba vừa dứt, trong vòng ngàn dặm, tất cả những sinh vật đang mê man trong khí độc xác chết đều bừng tỉnh.

Đường Du mở choàng mắt, chật vật bò ra khỏi xe Jeep, thấy lửa đang bốc cháy hừng hực khắp nơi.

Hổ lớn lẳng lặng ngồi giữa đường nhìn Triển Hành, sau đó xoay người nhảy lên, băng qua khoảng không trống trải bên ngoài đồng hoang, chạy về phía chân núi đen như mực

“Anh Hổ! Anh đi đâu đấy!”. Triển Hành vội hô lên, cậu dáo dác nhìn quanh, phát hiện Mũ Xanh cũng đã mất tăm mất tích.

Sét rạch sáng bầu trời, mưa bắt đầu rơi tí tách.

Bên ngoài chiếc xe Jeep lật nghiêng có chiếc hộp trang điểm rơi ra, tiếng nhạc trong hộp vang lên réo rắt.

Cơn mưa xuyên qua cây cối trong rừng, khắp nơi đều ướt nhẹp, hổ lớn dừng chân ngoài đạo quán trên đỉnh núi, nhìn ra xung quanh.

Trong đạo quán có một chiếc mâm chu sa, một chồng bùa vẽ hỏng rơi lả tả, cạnh đó có một bộ đồ Tây gấp gọn.

Hoắc Hổ cả người trần như nhộng hắt xì một cái, đi lên nhặt quần áo, luống cuống tay chân mặc vào cho chỉnh tề, tiếp đó đeo kính râm lên rồi đi ra ngoài.

“Đưa Tiểu Đường về giúp tôi”. Mũ Xanh đứng ngoài cửa nói.

Hoắc Hổ gảy kính râm xuống một chút, nhìn Mũ Xanh nói: “Anh thì sao?”.

Mũ Xanh: “Tôi ra ngoài dạo chơi đây đó…”.

Hoắc Hổ: “Như vậy không tốt đâu”.

Mũ Xanh: “Xin nghỉ phép đi chơi ấy mà, có liên quan gì tới anh đâu, cần gì nghiêm túc vậy chứ?”.

Hoắc Hổ gật đầu: “Cho xin ít bỏng ngô đi”.

Mũ Xanh lấy một gói bỏng ngô nén ra: “Cái này phải cho vào lò vi sóng nổ ra thì mới ăn được, tìm Tiểu Đường bảo nó lắp cho anh một cái”.

Hoắc Hổ đón lấy, chào tạm biệt Mũ Xanh, Mũ Xanh lại bảo: “Anh có thể nếm thử thức ăn mèo hãng Whiskas, khá hợp với anh đấy”.

Hoắc Hổ: “Có dịp sẽ thử xem, cảm ơn”.

Hoắc Hổ nhìn xung quanh, sải bước chạy xuống đường cái, đứng từ xa đắn đo hồi lâu, mãi cho đến khi Trương Huy và Lâm Cảnh Phong lật chiếc xe Jeep lại, Đường Du bước lên xe.

Triển Hành vẫn còn ở ngoài xe, dường như đang đợi cái gì đó.

Hoắc Hổ thò đầu ra ngó dáo dác, thử hô: “Nè!”.

Triển Hành reo lên: “Anh Hổ!”.

Triển Hành xông vọt tới, nhảy một cái đu lên mình Hoắc Hổ.

Lúc này Hoắc Hổ mới thở phào nhẹ nhõm: “Vừa rồi có bị thương không? Không có ngã dập mất chỗ nào chứ?”.

Triển Hành kéo Hoắc Hổ, hỏi suốt cả dọc đường: “Thứ vừa rồi là anh phải không? Đẹp trai ngây người! Anh rốt cuộc là gì vậy…”.

Hoắc Hổ lại hơi do dự, Triển Hành dừng chân, nhìn Hoắc Hổ giây lát, hiểu ra gì đó.

Cậu cảm thông nói: “Coi như em chưa hỏi, đi thôi”.

Hoắc Hổ gật đầu, Lâm Cảnh Phong lại khởi động ô tô, mọi người lên xe rời khỏi Liễu Châu.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp