LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 44

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Hoắc Hổ nghệt mặt nhìn Cừu Nguyệt, hồi lâu mới phản ứng lại được, gào ầm lên: “Meo meo méo méo eo eo grừ grừ!”.

(Phiên dịch: ta liều mạng với ngươi!)

Hoắc Hổ tay không xông tới!

Cừu Nguyệt ngây ngẩn cả người, sao trong hang còn tên này nữa, mọc đâu ra vậy?!

Lâm Cảnh Phong đầu óc rối bời, Hoắc Hổ đã để lộ mục tiêu, nửa phần còn lại của kế hoạch coi như đi tong, vội quát lên: “Anh Hổ! Tóm lấy ả!”.

Hoắc Hổ nhào lên, Cừu Nguyệt nhanh nhẹn lùi lại, hai người truy đuổi nhau giữa những dãy quan tài, Lâm Cảnh Phong chỉ sợ nổ súng làm ngộ thương phe mình, nên vội cất súng đi, trở tay ra sau lưng rút trường đao, Cừu Nguyệt xoay người giữa không trung, chạy về phía lối ra, trở tay quất thêm một roi nữa.

Đuôi roi vụt ngang, làm tay Mũ Xanh bất ngờ trúng một roi, gói bỏng ngô nổ tung tóe khắp người.

Mũ Xanh: “…”.

Cừu Nguyệt: “…”.

Giờ thì coi như xong, ngay cả bỏng ngô cũng hết rồi.

Lâm Cảnh Phong cất đao, biết mình không cần ra tay nữa, một khi Hoắc Hổ và Mũ Xanh cùng vào trận, thì anh chỉ việc đứng ngoài quan sát thôi, thế nhưng ả Cừu Nguyệt đã rút roi, cuống cuồng chạy trốn với bản lĩnh quá cao siêu, Hoắc Hổ nhảy lên mấy lần vẫn không sao chạm được vào góc áo của ả.

Trong cơn hoảng loạn Cừu Nguyệt xoay người lại, chẳng biết đã vung roi quấn phải vật gì, chẳng buồn nhìn đã quất mạnh, Hoắc Hổ bị vật kia cản bước bèn trở tay vỗ một cái, thứ bay tới chính là một cái đầu lâu nữ!

Hoắc Hổ quát lớn một tiếng, vung tay thật mạnh, cái đầu nữ kia đập vào vách tường, làm định thi châu rơi xuống đấy nảy keng keng, lóe lên ánh sáng màu xanh đậm, lăn tới cạnh chiếc quan tài khổng lồ chính giữa rồi dừng lại.

Trong sơn động truyền tới một tiếng gầm ghê gớm.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng dừng tay.

“Tiếng gì vậy?”. Trương Huy ở dưới đáy hố cảnh giác hỏi.

Triển Hành: “Là cái gì đang…”.

Cậu còn chưa dứt lời thì lại nghe thêm một tiếng gầm gừ nặng chịch nữa, lần này âm thanh lớn hơn rất nhiều, cũng rõ ràng hơn rất nhiều, giống như tiếng sấm sét đùng đoàng giữa mùa hạn hán, từ từ lăn ào qua lòng núi.

Lâm Cảnh Phong ngẩng đầu lên, đỉnh hang đá rung ầm ầm.

Tiếng rống thứ ba vang lên, như thể có con thú dữ nào đó bị đè ép phát ra tiếng gầm giận dữ, ầm ầm không dứt, Lâm Cảnh Phong cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc quan tài lớn trước mặt.

Cừu Nguyệt chầm chậm lùi ra sau, tìm được kẽ hở lách mình chạy vọt ra khỏi động đá!

Lâm Cảnh Phong nhảy bật lên: “Tóm lấy ả!”.

Hoắc Hổ và Mũ Xanh như gặp phải cường địch, mặc kệ Cừu Nguyệt đang bỏ chạy trối chết, Hoắc Hổ đứng vững, tung một nắm đấm về phía trước, tay còn lại dựng ngay trước ngực, giọng ồm ồm: “Lập tức rời khỏi chỗ này, đó là cái gì vậy?”.

Mũ Xanh trở tay ra sau lưng rút lấy hai cây đinh thép dài chừng một thước: “Không rõ nữa, anh nghĩ nó là cái gì được?”.

Lâm Cảnh Phong ý thức được nguy hiểm thì dừng chân, xoay người chạy tới miệng hố kéo ba người Triển Hành lên.

Mũ Xanh hô to: “Tránh xa quan tài trung tâm mau! Bên trong có thứ gì đó đang muốn thoát ra ngoài!”.

Đường Du há hốc miệng, hồi lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

“Chú Xanh?”. Đường Du nói: “Sao chú…”.

Mũ Xanh không vui quát: “Đừng nói nhảm nữa! Mấy đứa đi trước đi!”.

Triển Hành vừa chạy vừa quay đầu nhìn, lại nghe phải một tiếng gầm nữa, tiếng gầm lần này giống như tiếng thở dốc bị nghẹn lại nơi buồng phổi.

Thời gian đang là mười giờ đêm.

Lâm Cảnh Phong lấy bộ đàm ra truyền tin cho người bên ngoài động: “Cừu Nguyệt chạy ra rồi! Chị nghe rõ chứ?”.

Giọng nói nôn nóng của chị Bân truyền đến: “Sao lại để ả chạy thoát? Tôi đã gọi cảnh sát rồi!”.

Lâm Cảnh Phong: “Kêu họ rời khỏi chỗ này ngay!”.

Chị Bân hét chói tai: “Lâm tam, cậu bị thằng đồ đệ lây bệnh thần kinh rồi phải không? Báo cảnh sát hết cả rồi lại kêu người ta rời khỏi đây? Họ đã vào hầm trú ẩn rồi đấy!”.

Lâm Cảnh Phong dừng bước, đứng trước cửa hang, lần này phiền toái rồi.

Hoắc Hổ lại giục giã: “Đi mau lên!”.

Đi đâu bây giờ? Lâm Cảnh Phong hoàn toàn không ngờ rằng xác cổ ở quan tài trung tâm lại thi biến vào ngay lúc này, bèn hỏi: “Các anh thì sao? Anh là ai nữa?”.

Mũ Xanh nói: “Cậu tên là Lâm Cảnh Phong đúng không, tôi có nghe anh Đỏ nhắc tới cậu”.

Lâm Cảnh Phong lập tức hiểu ra, thoáng thấy chiếc huy hiệu trên ngực người kia thì ra hiệu cho Triển Hành lùi ra sau.

Bên ngoài cửa hang có cảnh sát canh giữ, không thể quay lại theo lối cũ được, còn cửa sông thông với mạch nước ngầm ở đằng kia thì chắn hẳn đã bị lấp kín rồi.

Lâm Cảnh Phong hơi ngẫm nghĩ, sau đó dẫn hai người Triển Hành và Đường Du chạy xuống chỗ ngã rẽ ở cửa hang.

Triển Hành thò đầu ra nhìn một cái, hỏi: “Anh Hổ, anh sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”.

Đôi mắt Hoắc Hổ nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài ở chính giữa, phất tay nói: “Kéo cây cung của cậu lên xem”.

Triển Hành lắp tên lên, Lâm Cảnh Phong và đám Đường Du dừng ngay trước ngã rẽ.

Hoắc Hổ nói: “Đừng dùng tên, buông dây cung rồi lập tức rút lui”.

Triển Hành: “Không dùng tên thì bắn kiểu gì? Mà ngắm vào chỗ nào chứ?”. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, đuôi chiếc quan tài khổng lồ rung bần bật, nắp quan tài hướng về phía họ, từ từ nâng lên.

Hoắc Hổ: “Trong lòng có tên, trong tay tự khắc có tên, bắn đi!”.

Triển Hành vừa hét lên một tiếng xong thì vô thức buông tay, ầm một tiếng, dường như có thứ gì đó lao vào hư không đánh trúng nắp quan tài, thứ trong hòm lại ngã rầm trở lại!

Hoắc Hổ lớn giọng hét to, Mũ Xanh quát: “Các cậu đi mau!”.

Mắt Triển Hành hoa lên, chỉ thấy Hoắc Hổ và Mũ Xanh lại lao vọt vào trong hang đá, cổ áo phía sau Triển Hành chợt căng chặt, cậu bị Lâm Cảnh Phong lôi cổ lao xuống con dốc bên dưới.

“Qua đây!”. Lâm Cảnh Phong bọc hậu, mọi người cuống cuồng bỏ chạy, trong hang đá truyền ra hai tiếng rầm rầm, Triển Hành quay đầu lại, cảm giác như có ai đó đóng một thứ vào miếng gỗ.

Lâm Cảnh Phong nói: “Đừng nhìn nữa! Đi!”.

Triển Hành: “Nó sẽ… sẽ bò ra sao?”.

Mọi người lại quay về đầm nước đen lúc trước, dường như trong đầm đã có chút gì đó thay đổi, Lâm Cảnh Phong cầm ống đèn phát quang chiếu xuống, thấy giữa đầm nước có một đốm đen.

Lấy đốm đen làm trung tâm, ngàn vạn sợi tóc đen nhè nhẹ trôi nổi trên mặt nước, Đường Du rùng mình một cái, liên tục lùi ra sau, cậu nhớ tới cái xác nữ thời Dân Quốc từng thấy trong đầm nước trước kia, thứ chập chềnh chính giữa đầm lúc này chính là đầu lâu của cái xác nữ đó, mái tóc đen dài lướt thướt xõa đầy mặt nước.

“Tôi biết rồi…”. Lâm Cảnh Phong nói: “Trong nước chắc hẳn là người vợ lẽ của viên sĩ quan kia”.

Triển Hành nói: “Vừa rồi… em cũng đoán vậy, cái… bánh tông to đùng chính giữa, đã túm thi thể bà ta tới đây để minh hôn đúng không? Anh nói xem bà ta chạy ra trước lúc chết, hay là chết rồi mới…”.

Nhưng Đường Du lại nghĩ tới một chuyện khác: “Sao tóc bà ta lại dài vậy chứ?”.

Triển Hành: “Cương thi cũng có thể mọc tóc và móng tay mà”.

Lâm Cảnh Phong giơ ngón tay lên ra hiệu mọi người im lặng: “Chúng ta đi sang bên kia”.

Phía đối diện đã bị bịt kín bởi nước bùn, Lâm Cảnh Phong bèn thò tay vào túi lấy bom giấy ra, Đường Du lập tức nói: “Tôi có sẵn đây, điều chỉnh thời gian một chút là có thể dùng được luôn. Phạm vi phá sập là mười hai mét”.

Lâm Cảnh Phong nhìn về phía lối ra bị bịt kín, nhận lấy trái bom Đường Du đưa cho.

Đường Du: “Chẳng phải đã bảo không được nhắc đến hai từ cương thi khi ở dưới lòng đất sao?”.

Triển Hành: “Tôi nhắc đến cương thi hồi nào? Cậu chớ có nói ra hai chữ cương thi này”.

Đường Du: “Rõ ràng cậu vừa nói hai chữ cương thi còn gì, cậu bảo cương thi cũng có thể mọc tóc và móng tay đấy thôi…”.

Lâm Cảnh Phong: “Hai đứa tụi bây, im lặng chút được không?”.

Triển Hành: “Tại sao không được nhắc?”.

Lâm Cảnh Phong sốt ruột nói: “Ông tổ trong nghề đã dạy rồi, khi ở dưới mộ không được kêu cương thi, phải sửa thành bánh tông, vì sợ dẫn tới…”.

Lâm Cảnh Phong bỏ bom xuống, quay đầu nhìn về phía giữa đầm nước, ý thức được phiền to rồi, anh lẩm bẩm nói tiếp: “Dẫn tới thi biến”.

“Á á á!”. Triển Hành và Đường Du bạt mạng gào ầm lên như bị giẫm trúng đuôi, cùng trốn ra sau lưng Trương Huy.

Lâm Cảnh Phong ấn chốt quả bom, lùi về bên cạnh đầm nước.

Bom hẹn giờ được gắn trên cửa, bắt đầu ca hát: “Em chờ anh quay về, em chờ anh quay về…”.

Trừ Đường Du thì vẻ mặt của tất cả mọi người đều nhăn nhó khó nói nên lời.

Triển Hành: “Đồ cải tiến của cậu thật quá ghê rợn rồi đấy”.

Đường Du: “Thư giãn chút đi nào, cứ để nó kêu tích tắc tích tắc hoài cậu không thấy chán à? Có giỏi thì cậu tự cải tiến đi!”.

Trong hang đá trống trải, một quả cầu đen thui chầm chậm dập dềnh giữa đầm nước, hòa cùng tiếng hát “em chờ anh quay về” khiến bầu không khí thực sự u ám đến cùng cực.

Triển Hành thốt nhiên nảy sinh ảo giác, cậu kéo dây cung ngắm về phía cái đầu lâu ngâm trong nước của xác nữ kia, cậu cứ cảm thấy nó đang dần nhô lên.

“Anh anh anh, tiểu sư phụ, anh có cảm thấy nó đang thi biến không?”. Triển Hành lắp bắp nói.

Lâm Cảnh Phong: “Nằm sấp xuống, em có nhìn thấy trán nó không?”.

Mực nước dần thấp xuống, Triển Hành đã trông thấy đôi mắt của xác nữ.

Tiếng nhạc ngừng, quả bom nổ ầm, sóng xung kích nóng rực ập vào mặt, bốn phía lặng ngắt, khắp nơi đều là nước tuôn xối xả.

Khi Triển Hành ngẩng đầu lên thì Hoắc Hổ và Mũ Xanh đã lao ra từ trong đường hầm, sau lưng là tiếng ồn ào không dứt, Lâm Cảnh Phong đứng dậy hỏi: “Thế nào rồi?”.

Hoắc Hổ đẩy kính râm, nói: “Tạm thời nhốt lại rồi, đây là cái gì nữa?”.

Mũ Xanh nói: “Cảnh sát tới rồi, chắc đang kiểm tra quan tài trong hang đấy, vừa rồi tiếng nổ chỗ này lớn quá, tốt nhất là các cậu mau chóng rời khỏi đây đi”.

Nước bùn của hai ngày trước còn chưa kịp bịt kín lối đi, hang đá bị nổ thành một lỗ hổng to, mực nước đang yên lặng bị nổ văng tung tóe, rào rào chảy xuống từ vách hang, cái đầu lâu kia cũng chẳng biết chạy đâu mất, nó phải hứng chịu uy lực của trận nổ, chắc cũng tan xương nát thịt rồi.

Lâm Cảnh Phong hơi do dự: “Mấy người ra trước đi”. Nói xong anh nhảy xuống nước, lặn xuống cái đầm đã rút phân nửa kia.

Mọi người lui ra cửa động, Triển Hành nhìn chốc lát rồi cũng lặn xuống nước theo Lâm Cảnh Phong.

Giữa một màu xanh biếc, tầm nhìn bị giới hạn, xác nữ đã bị nổ mất nửa người, đang chầm chậm đổi hướng trong nước.

“Ục”. Triển Hành đột nhiên phun đầy bọt khí trong miệng.

Hai chân Lâm Cảnh Phong đạp xuống đáy nước, rút trường đao sau lưng chém xuống, chặt cái xác ra làm hai khúc, tiếp theo lại chặt thành bốn khúc. Anh phất tay ý bảo Triển Hành tránh ra, sau đó xoay người đạp nước bơi xuống đáy đầm.

Triển Hành lặn xuống theo, Lâm Cảnh Phong ném ống đèn xuống, loáng thoáng nhìn thấy một cái hộp dưới đáy.

Mũ Xanh vẫn đứng chờ ở cửa hang, thấy Triển Hành và Lâm Cảnh Phong trồi “rào” ra khỏi mặt nước, mỗi người một bên cùng xách cái hộp đen đi tới thì không vui nói: “Đã lúc nào rồi, người chết vì tiền đấy có hiểu không?”.

Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Đổ đấu chính là vì thứ này, nếu không tôi tới đây làm gì?”.

Mũ Xanh che chắn cho hai người rời khỏi hang, cả nhóm rút khỏi sơn động, xe Jeep vừa hay dừng ngoài núi, Cừu Nguyệt đang ngồi trong buồng lái.

Triển Hành hoảng hốt, Cừu Nguyệt nói: “Là tôi”.

Giọng nói đó rõ ràng là của chị Bân, Lâm Cảnh Phong bảo: “Lên xe đi, tình hình thế nào rồi?”.

Giờ Triển Hành mới phát hiện “Cừu Nguyệt” này là do chị Bân giả dạng, Lâm Cảnh Phong giải thích: “Nếu từ đầu anh Hổ không ra mặt, thì chị Bân sẽ giả dạng Cừu Nguyệt dụ thủ hạ đang chờ trước cửa động đi, thế nhưng các người lại hành động trước, nên kế hoạch hỏng hết rồi”.

Hoắc Hổ chợt hỏi: “Trên núi có đạo quán trấn tà không?”.

Trong lòng Lâm Cảnh Phong hơi động, chị Bân nói: “Tôi đang muốn hỏi các cậu chuyện này, trong hang đã xảy ra chuyện gì?”.

Lâm Cảnh Phong: “Tiểu Tiện nói đi, em hiểu rõ mấy chuyện cổ đại hơn nhiều”.

Triển Hành kể lại tường tận sự việc xảy ra trong hang, sau đó còn chêm thêm phỏng đoán của mình, hỏi: “Mọi người nghĩ sao? Anh Hổ, anh làm sao xử lý được cái bánh tông to đùng ở chính giữa kia thế?”.

Mũ Xanh nói: “Bọn tôi dùng đinh đóng vào quan tài, còn lại giao cho cảnh sát thôi”.

Chị Bân dùng một tay bẻ hướng vô lăng: “Lâm tam, đồ trong hòm là hàng các cậu tìm được lần này à? Trên núi có một đạo quán, có cần tôi đưa cậu đi không? Cừu Nguyệt đã chạy thoát, còn tên Hoàng Tiêu kia sa lưới rồi chứ?”.

Lâm Cảnh Phong: “Cảnh sát đã vào đó rồi, chắc có thể tìm thấy Hoàng Tiêu ở trong quan tài thôi, đều bị thương nhẹ, có thể đưa đi được”.

Chị Bân cầm một xấp thẻ căn cước từ buồng lái đưa ra: “Giấy tờ mới của các cậu đều làm xong cả rồi đây, Hoàng Tiêu đã bị bắt, cảnh sát sẽ lập tức thẩm vấn lão, chẳng bao lâu nữa lão sẽ khai ra các cậu thôi, không thể về Liễu Châu được, lát nữa xuống chân núi chúng ta mỗi người một ngả, tôi quay về Liễu Châu, Lâm tam đi đổi hàng, chúng ta hẹn gặp ở Thượng Hải”.

Lâm Cảnh Phong suy tư giây lát rồi nói: “Được, tôi sẽ đi về phía Tây Bắc”.

Chị Bân gật đầu: “Xe này cho các cậu, Hoàng Tiêu không có trông thấy tôi, nên tôi sẽ không bị bắt đâu”.

Lâm Cảnh Phong bắt đầu vùi đầu đếm tiền.

Hoắc Hổ xuống xe, nói: “Các cậu đi trước, tôi đi giải quyết mấy thứ sót lại”.

Mũ Xanh lên tiếng: “Tôi cũng theo xem sao, các cậu cứ đi đi, chuẩn bị rời khỏi Liễu Châu, đừng chần chừ, Tiểu Đường cậu mau về nhà đi”.

Triển Hành: “Đi đâu vậy?”.

Hoắc Hổ đóng cửa xe lại, xua tay không đáp rồi chạy lên đỉnh núi, Mũ Xanh theo sát phía sau.

Hồ Dương nói: “Tôi phải trở về nhà”.

Lâm Cảnh Phong: “Biết rồi, trả tiền cho anh, chúng ta từ biệt tại đây, Trương Huy đâu?”. Nói xong anh đưa tiền cho Hồ Dương, rồi liếc sang nhìn Trương Huy.

Trương Huy không xuống xe: “Tôi đi với các cậu, có thể bắt xe tại La Thành về Quý Châu, vào Quý Châu là sẽ an toàn thôi”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Cảm ơn anh đã che chở cho Triển Hành và Đường Du”.

Trương Huy hiểu ý gật đầu, sau một phen mạo hiểm, Lâm Cảnh Phong không còn nghi ngờ Trương Huy nữa, thấy ánh mắt áy náy của Lâm Cảnh Phong, Trương Huy cười trừ không để bụng, hai bên đều không nhắc gì đến về chuyện này nữa.

Hồ Dương thấy Lâm Cảnh Phong trả thù lao hậu hĩnh thì cảm kích vỗ vai Lâm Cảnh Phong bảo: “Tôi xuống xe đây, Tam gia, hẹn gặp lại”.

Chị Bân nói: “Các cậu cứ đi theo hướng huyện tự trị của tộc Ma Lão ở La Thành, men theo con đường dưới núi là có thể vào đường cao tốc, trước khi tới tôi đã hỏi thăm người dân địa phương rồi, họ bảo trong núi Gà Gáy có một con Thiên Bạt Vương đang ngủ say, trăm năm mới bật dậy, chính là trong khoảng mấy ngày này, có thể các cậu đã gọi nó thức dậy trước thời hạn rồi cũng nên, các cậu lái xe theo đường cao tốc, mau chóng rời khỏi đây đi”.

Triển Hành hỏi: “Chị thì sao?”.

Chị Bân: “Tôi ở lại Liễu Châu tiếp viện cho anh chàng cao to kia, tên Hoắc Hổ đúng không? Bao giờ sóng yên biển lặng thì tôi sẽ tới Thượng Hải tập hợp với các cậu, còn chút chuyện cần xử lý”.

Lâm Cảnh Phong: “Chị muốn lấy lại Tranh Vanh Tuế Nguyệt à?”.

Chín giờ tối, hai bên đường im ắng, mỗi người một tâm trạng, Hồ Dương cất tiếng hỏi: “Các cậu không có chạm vào thứ gì trong hầm xác, hay mang đồ tùy táng đi chứ? Nếu đụng vào đồ tùy táng trong hang đá thì nhớ phải trả về, không thì ném vào bụi cỏ ven đường cũng được, nhất là trang sức trên mình xác nữ ấy”.

Lâm Cảnh Phong: “Không có, từ sau mười tuổi tôi đã còn không còn sờ vào thi thể nữa, chỉ lấy mỗi cái hòm này thôi”.

Hồ Dương gật đầu: “Buổi tối đừng nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng đừng ra khỏi phòng, truyền thuyết kể rằng cứ cách trăm năm Thiên Bạt Vương sẽ vào thành cưới vợ một lần, khi đó hàng ngàn hàng vạn xác chết rồi ma quỷ sẽ khiêng quan tài đi dạo phố, cậu qua được đêm đó thì sẽ không sao nữa”.

 Triển Hành nói: “Chuyện động trời như vậy mà trước đây không được ghi chép lại sao? Không thể nào, chẳng lẽ người trong thành đều mù hết cả?”.

Hồ Dương nhìn Triển Hành một cái, hỏi ngược lại: “Lần trước là vào năm 1966, cậu nghĩ coi vào thời gian đó liệu có ghi chép gì liên quan tới quỷ thần được không?”.

Triển Hành vô thức rùng mình.

Có một chiếc xe khác dừng trước con đường rời núi, chị Bân nói: “Đi trước đi, tôi đợi các cậu ở Thượng Hải”. Nói xong chị cởi dây an toàn, cùng Hồ Dương chạy sang chiếc xe khác ở chân núi.

Chín giờ đêm, Lâm Cảnh Phong bẻ vô lăng, chạy băng băng trên quốc lộ cấp hai.

Cuối đường có một ngã ba, một bên dẫn đến Liễu Châu, một bên hướng ra đường cao tốc. Ở bùng binh chính giữa còn có một cây xăng, Lâm Cảnh Phong đỗ xe đổ xăng, vào cửa hàng mua đồ ăn.

Đường Du dựa lên người Triển Hành ngủ gật, chợt ngẩng đầu lên hỏi: “Gì thế?”.

“Nghỉ tạm một lát”. Triển Hành nói rồi lấy điện thoại ra cắm mặt vào màn hình, do dự có nên mở máy gọi điện về cho ba ở bên New York hay không.

Có tin tốt, là tin gì nhỉ?

Triển Hành ngẫm nghĩ, bèn gửi tin nhắn cho Lục Thiếu Dung, rất nhanh đã nhận được hồi âm.

Lục Thiếu Dung: “Hai ba đã nghiêm túc bàn bạc rồi, về chuyện của con và Lâm Cảnh Phong ấy, tiền điều trị lúc trước không cần cậu ta trả lại, mong cậu ta khi nào có thời gian hãy đến nhà chúng ta một chuyến, Triển Dương muốn bàn với nó về chuyện sau này của hai đứa, con đang làm gì vậy, Tiểu Tiện? Có tiện nói chuyện điện thoại không?”.

Trong lòng Triển Hành vui sướng không nói nên lời, vội đáp lại: “Để vài ngày nữa có được không ba? Con phải suy nghĩ kỹ hơn chút đã”.

Lục Thiếu Dung: “Được, nhanh chóng thu xếp mà về, để ba bảo cậu hai con đặt vé máy bay cho”.

Triển Hành cất điện thoại, Lâm Cảnh Phong vòng ra cốp xe, xếp lại cái hòm mang ra từ trong mộ.

Triển Hành hỏi: “Có món gì đáng tiền không?”.

Lâm Cảnh Phong ngẫm nghĩ, rồi nhỏ giọng bảo: “Có lẽ rất đáng tiền, ít nhất cũng hàng triệu, qua đây”.

Triển Hành tiến tới gần, Lâm Cảnh Phong dùng dây thép chọc mở cái hòm sắt đen kia, bên trong lại có thêm một cái hộp khác nhỏ hơn, là một chiếc hộp đựng đồ trang sức của phụ nữ với đủ thứ trân châu, vàng bạc, vòng tay…

Triển Hành hơi há hốc miệng, chiếc hộp đen không thấm nước được chế tạo hết sức tỉ mỉ chặt chẽ, trang sức trong hộp đã trải qua hàng trăm năm mà vẫn trông như mới.

“Đây là đồ của người phụ nữ… của cái xác nữ kia?”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu: “Chắc là vậy, em xem”.

Lâm Cảnh Phong vặn mở nắp hộp, ở sườn trong của chiếc nắp có một khung hình, trong khung hình là bức ảnh của một vị sĩ quan Dân Quốc hết sức điển trai khí khái, bên dưới còn có một chiếc khóa trường sinh cho trẻ sơ sinh.

“Nó có con sao? Thế đứa bé đâu? Cũng chết rồi à?”. Triển Hành không nhịn được cất tiếng hỏi, nhớ tới hình ảnh ma nữ âm u cậu từng nhìn thấy khi còn ngồi trên xe lên núi lần đầu.

Ký ức chớp nhoáng hiện lên, có gương mặt méo mó của cái xác Dân Quốc kia, và người phụ nữ ôm đứa trẻ…

Hình như là cùng một người.

“Có lẽ người phụ nữ này lúc còn sống chính là vợ lẽ của ông ta”. Lâm Cảnh Phong nói: “Cho nên không muốn bị bắt đi minh hôn… em cười cái gì đấy?”.

Lâm Cảnh Phong đóng nắp hộp lại, Triển Hành mỉm cười nói: “Đem cái hộp này bán đi, sau này không trộm mộ nữa”.

Lâm Cảnh Phong quay người lại, nhìn vào hai mắt Triển Hành: “Sao đột nhiên em lại nói vậy, sợ rồi à?”.

Triển Hành ôm Lâm Cảnh Phong: “Lần trước em đã mở một cái thẻ”.

Lâm Cảnh Phong không trả lời, nhìn Triển Hành như người xa lạ.

Triển Hành lấy thẻ ra quơ quơ: “Chúng ta mở cửa hàng đi có được không? Dành dụm ít tiền…”.

Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Em biết mở cửa hàng à? Mở cửa hàng gì?”.

Triển Hành cười nói: “Hôm trước em từng hỏi chị Bân rồi, chị ấy đã dạy em không ít thứ, chúng ta còn có thể tìm cậu hai em mượn tiền”.

Lâm Cảnh Phong: “Tỉnh táo lại đi, còn chưa trả nợ xong, giờ lại muốn mượn tiếp?”.

Triển Hành nói: “Tiền trị bệnh Triển Dương đã trả cho cậu hai giúp em rồi, nên không cần gấp đâu”.

Lâm Cảnh Phong thản nhiên nói: “Muốn mở thì em tự đi mà mở, tiền kiếm được coi như của em hết”.

Triển Hành bị dội cho một gáo nước lạnh, ngượng nghịu: “Đừng như vậy mà, thế sau này anh tính làm gì?”.

Lâm Cảnh Phong không trả lời, Triển Hành đứng dậy nói: “Triển Dương và Lục Thiếu Dung mời anh tới New York chơi, ông ấy đồng ý chuyện của chúng ta rồi, hay để em hỏi thử ba cách mở cửa hàng nhé? Cùng lắm thì chia lợi nhuận cho họ thôi”.

Lâm Cảnh Phong chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt anh có gì đó rất phức tạp, thật lâu sau mới nói: “Để sau đi, anh còn có rất nhiều chuyện phải làm nữa”.

Triển Hành: “Chuyện gì?”.

Lâm Cảnh Phong: “Chuyện em không hiểu”.

Lâm Cảnh Phong xoay người, Triển Hành ngạc nhiên hỏi: “Anh đi đâu thế?”.

Lâm Cảnh Phong: “Anh qua bên kia đường hút điếu thuốc, mua ít đồ, nghĩ chút chuyện”.

Triển Hành ngượng nghịu đứng trơ ra, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời không gọi điện thoại cho Triển Dương.

Trong xe bật đèn, Đường Du nằm nghiêng ở ghế sau ngủ gật, Trương Huy ngồi ở hàng ghế giữa đăm chiêu như có điều ngẫm nghĩ, rồi cũng nhắm mắt lại.

Đằng xa phảng phất có một làn sương đen cuốn tới, cùng lúc đó khối đá vuông trong ba lô của Triển Hành và trường đao quấn trong vải dầu trên lưng Lâm Cảnh Phong đều lóe lên ánh hào quang.

Trương Huy mở trừng hai mắt, việc tiếp xúc với cổ lâu ngày khiến anh cảm giác được có tà khí xung quanh, đầu óc cứ mê man choáng váng, gắng chống người dậy, mở cửa xe ra.

Triển Hành ngồi trên ghế phụ lái giật nảy mình, đột nhiên tỉnh táo hẳn ra.

Cậu liếc nhìn đồng hồ, đúng vào giờ Tý, ngày hai mươi chín tháng mười hai âm lịch, là ngày cuối cùng của năm cũ, đèn cốt-pha chớp sáng liên tục, Triển Hành tắt nó đi, rồi mở lại, thấy nó lại sáng bình thường.

Nhìn ra ngoài cửa kính xe, cậu thấy vùng đồng hoang đối diện tối đen một mảnh, từ trên đệm ghế trông ra, chỉ có bóng đêm đậm đặc như mực.

Đằng xa chính là ngọn núi hoang mà họ vừa lái xe rời khỏi.

“Cương thi dạo phố ư? Thật sự có chuyện đó?”. Triển Hành lẩm bẩm một mình, nhớ tới lời dặn “nửa đêm đừng có nhìn ra ngoài” của Hồ Dương, con người chính là như vậy, càng dặn anh ta đừng làm gì, thì anh ta càng không nhịn được mà cố làm, huống chi với một Triển Tiểu Tiện cơ chứ?

Nhưng Triển Hành vẫn còn thông minh, cậu lấy cục đá vuông từ trong ba lô ra nhét vào túi áo khoác, sau đó thử kề sát người vào cửa kính xe, vén rèm che lên để hở ra một khe rất nhỏ, nhòm qua lén trông ra ngoài.

Cách cây xăng một khoảng xa có một đập nước, ở đó đen thui một mảnh, thảng như có không ít người đứng đó.

Triển Hành: “…”.

Triển Hành xoay người lại lấy chiếc cung gấp ra, kéo kính ngắm xuống, trở tay đeo cung ra sau lưng, điều chỉnh bội số viễn vọng rồi kề sát vào mắt trái.

Kính viễn vọng ngắm ngay vào người đang đứng gần đập nước nhất.

Sắc mặt người nọ trắng bệch, mặc bộ quân phục màu vàng đất, Triển Hành từ từ quét mắt lên trên, nhắm thẳng lên gương mặt người nọ cách đó hơn trăm mét.

Cương thi!!

Thực sự xuất hiện rồi? Cả người Triển Hành tê dại, từ sống lưng chạy thẳng tới da đầu.

Mắt cương thi đục ngầu, trên trán có một vết sẹo trắng bệch, Triển Hành hít sâu một hơi khí lạnh, mấy lần tính bỏ kính ngắm ra, nhưng lại nhịn không được muốn nhìn vào đôi mắt nó.

Trong hình ảnh được phóng đại bởi kính ngắm, đôi mắt của thi thể kia hơi đảo ngược, nhìn thẳng vào phương hướng của Triển Hành, trông về phía kính ngắm, giống như cảm giác được Triển Hành đang nhìn nó vậy.

Triển Hành: “…”.

Triển Hành phát điên gào ầm lên, vừa lăn vừa bò leo ngược ra ghế sau, tắt ngúm đèn xe, chốc lát sau vồ lấy Trương Huy nói: “Anh nhìn thấy không! Chỗ đó đó!”.

“Á á á á!”. Triển Hành mất kiểm soát gào ầm lên: “Tiểu sư phụ!”.

Cửa xe và kính xe đều được đóng rất chặt, Lâm Cảnh Phong ở bên đường không hề nghe thấy, Đường Du thì ngủ say như chết, giống như đã bị làn sương đen kia hút mất linh hồn rồi.

Trương Huy khẩn trương hỏi: “Chuyện gì?”.

Triển Hành run rẩy đáp: “Tôi… tôi… tôi…”.

Trương Huy túm lấy cổ áo Triển Hành: “Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ sao? Ngoài đó có gì vậy?”.

Triển Hành: “Không có gì hết! Tôi gặp ảo giác thôi!”.

Trương Huy giống như còn khẩn trương hơn cả Triển Hành, lớn tiếng hỏi: “Cậu đã nhìn thấy cái gì!”.

Triển Hành chỉ ra cửa xe đằng trước: “Anh… anh… anh tự nhìn đi! Không! Quay lại đây! Đừng có nhìn!”.

Cậu vừa dứt lời thì ánh đèn của trạm xăng đã chớp nháy giây lát rồi tắt phụt.

Cửa sổ bên trái kêu “rầm” một tiếng.

Triển Hành: “…”.

Trương Huy: “…”.

Một cơn gió thổi tới, Triển Hành nói: “Anh… không đóng cửa sổ xe à?”.

Trương Huy: “Đóng rồi, đừng sợ, để anh xem thử. Tam gia đâu?”.

Triển Hành: “Đang hút thuốc bên kia đường, anh muốn gọi anh ấy không?”.

Trương Huy thò tay nhặt một thứ lên nhét vào trong túi: “Không, đừng xuống xe”.

Triển Hành vừa quét mắt nhìn đã trông thấy rõ vật đó, là một viên dạ minh châu lặng lẽ phát sáng trong đêm. Cậu nhớ ra rồi, đây chính là định thi châu ngậm trong miệng cái xác nữ đời nhà Thanh trong hang đá kia.

Triển Hành: “Anh trộm đồ à?”.

Trương Huy không trả lời.

Triển Hành: “Anh lấy viên trân châu đó ra làm gì? Muốn chết hả?”.

Trương Huy quát: “Tôi cần món đồ này!”.

Triển Hành ngượng ngùng im miệng, Trương Huy run rẩy, vén rèm xe lên một chút, trên cửa sổ ở sườn xe có một cái thi thể đang bám vào.

Triển Hành hoàn toàn tan vỡ, vung cờ lê hét ầm ĩ: “Cái gì thế này, khỉ gió!”.

Triển Hành vừa bùng nổ thì Trương huy cũng giật nảy mình, vội vàng né đi, Triển Hành cầm cờ lê đập lung tung ra bên ngoài, nện cho cái xác đó văng đi.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp