LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 40

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Lâm Cảnh Phong ngồi trước bàn tháo khẩu Chim Ưng Sa Mạc của mình ra.

Triển Hành xối nước rào rào trong phòng tắm, ngứa miệng hỏi: “Anh biết chuyện của cậu ta không?”.

Lâm Cảnh Phong thờ ơ nói: “Anh cả cậu ta nuốt mất một chuyến hàng của lão già, rồi trốn biệt tăm không dám lộ diện. Lần này cậu ta phiền to rồi. Lúc đầu anh cứ tưởng rằng lão đánh tiếng muốn bắt em, may mà không phải, làm anh lo lắng mất công”.

Lâm Cảnh Phong nhìn thấy vẻ gợi tình của Triển Hành thì lập tức cương lên.

“Tránh ra”. Lâm Cảnh Phong nói: “Đừng vướng anh xem thời sự”.

Triển Hành: “Làm một pháo nha, ngại ngùng gì chứ”.

Lâm Cảnh Phong mất tự nhiên co một chân lên, che giấu trạng thái cương cứng đã đội đũng quần bò đứng thẳng của mình: “Không làm”.

Triển Hành bò lên giường, Lâm Cảnh Phong chẳng thèm nhúc nhích, thứ cương cứng trong quần đã bị phát hiện, bèn duỗi thẳng hai chân mặc kệ, tiếp tục xem ti vi.

Triển Hành kéo khóa quần bò của Lâm Cảnh Phong ra, tuột nó xuống một chút, thứ kia đã ngẩng cao đầu tạo thành một căn lều nhỏ trong chiếc quần lót hình chữ nhật của Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong chăm chú xem ti vi, chẳng thèm phản ứng, Triển Hành móc vật kia của Lâm Cảnh Phong ra, nắm trong tay, cậu nhỏ của Lâm Cảnh Phong cứng rắn thẳng tắp, dù không đô con như pháo lớn của Hoắc Hổ, nhưng cũng phải dài đến mười bảy mười tám phân, kích thước to dài vừa vặn, Triển Hành rất thích, rất vui vẻ.

“Cười cái gì?”. Lâm Cảnh Phong chế giễu.

Triển Hành buồn cười trong lòng, nói: “Chảy nước rồi”.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Triển Hành thử ngậm cậu nhỏ của Lâm Cảnh Phong sâu vào cổ họng, hơi thở của anh đã dồn dập hơn, yên lặng nằm hưởng thụ, Triển Hành lại tháo dây giày, cởi luôn cả đôi giày lính của anh ra, rồi tụt hẳn quần bỏ của anh xuống. Thế là Lâm Cảnh Phong yên lặng nằm đó, thân trên mặc áo len màu đen, thân dưới lại trần trụi, chỉ đi mỗi một chiếc tất xám, ngón chân hơi co giật cho thấy thoải mái vô cùng.

Lâm Cảnh Phong vẫn không rời mắt khỏi chiếc ti vi, đồng thời đỡ lấy gốc cậu nhỏ của mình bằng ngón tay cái rồi lắc lắc, làm thức đó đập lên má Triển Hành.

Triển Hành khẽ mút nước rỉ ra từ đầu cậu nhỏ của anh, nói: “Cây nấm”.

Lâm Cảnh Phong dở khóc dở cười: “Em cả ngày toàn nghĩ tới mấy thứ nhố nhăng, đi đánh răng đi, đánh xong lại đây làm”.

Triển Hành đứng dậy đi vào nhà vệ sinh lấy nước dưới vòi súc miệng, Lâm Cảnh Phong đứng dậy, lấy KY trên đầu giường đi vào phòng tắm.

Triển Hành súc miệng ùng ục, Lâm Cảnh Phong nhìn cậu đầy thú vị, rồi vòng một tay ôm eo cậu.

“Ưm ưm ưm!”. Triển Hành chỉ vào miệng vẫn đầy bọt, nhìn Lâm Cảnh Phong sau lưng mình trong gương.

“Ư”. Triển Hành uốn éo, cảm giác được một cơn mát lạnh ở cửa sau, vội vòng tay muốn kéo Lâm Cảnh Phong ra, các ngón tay Lâm Cảnh Phong đã thoa đầy dầu bôi trơn, dễ dàng đâm vào cửa sau của cậu.

“Ư, phụt”. Triển Hành nhổ bọt kem đánh răng ra khỏi miệng, thở hổn hển.

Lâm Cảnh Phong đè Triển Hành cả người trần trụi lên bồn rửa tay, ôm cậu từ phía sau, thúc vật kia vào giữa háng Triển Hành, còn ngón tay nhẹ nhàng cắm vào cửa sau của cậu.

“Thế này có thoải mái không?”. Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng hỏi: “Nào, nâng chân lên, em từng thấy chó đực chưa, học nó ấy”.

Triển Hành nằm úp sấp trước bồn rửa mặt, bị Lâm Cảnh Phong kéo một chân lên vắt sang một bên, y hệt như một chú cún đực đang tiểu, còn Lâm Cảnh Phong thì áp người trên lưng cậu, đôi mắt đen sẫm sâu thẳm nhìn vào gương, hướng thẳng vào gương mặt đỏ ửng của Triển Hành.

“Ưm… đừng… đừng vào sâu quá, thế này được rồi, a…”. Triển Hành cảm giác được ngón tay đâm vào của Lâm Cảnh Phong đã chạm tới cái gì đó.

Khi hai ngón giữa thon dài của Lâm Cảnh Phong nhấn sâu vào chưa từng có, thì vừa vặn cách trực tràng đâm thẳng vào tuyến tiền liệt của Triển Hành. Cậu chỉ có cảm giác bệ đá cẩm thạch trước bụng mình lạnh như băng, còn da thịt phía sau của Lâm Cảnh Phong lại vô cùng nóng bỏng, cây gậy thịt thẳng tắp kia còn đang đặt vào giữa háng cậu cọ lên cọ xuống, khiến cậu thoải mái đến rên rỉ không ngừng.

Lâm Cảnh Phong nói: “Anh xem trên mạng, thấy chỗ này là điểm G bên trong của đàn ông phải không?”.

Triển Hành đỏ mặt bật cười: “Phải, anh muốn liếm hoa cúc cho em luôn chứ? Trên GV đều làm thế đấy”.

Lâm Cảnh Phong đỏ mặt, nghiêm chỉnh rút ngón tay ra, rồi nhẹ nhàng xoay lại, đâm vào thật sâu.

“A”. Triển Hành không nhịn được run cả giọng, ngón tay của Lâm Cảnh Phong đâm quá sâu, đụng tới tuyến tiền liệt trong phần bụng dưới của Triển Hành, khiến cho cậu nhỏ vốn đang ngẩng đầu của cậu hơi run rẩy, chảy không ít nước. Lâm Cảnh Phong dính người lên lưng Triển Hành, cắn tai cậu kéo nhẹ, thong thả nói bằng giọng điệu trầm khàn: “Liếm hoa cúc thì không được, anh liếm thằng bé giúp em nhé, liếm đến khi nào em bắn ra, rồi nuốt tinh dịch đó vào, phục vụ liên tục, thế nào?”.

Triển Hành bị mấy lời ve vãn tục tĩu này làm cho tim gan nhộn nhạo: “Em… chỉ nói thế thôi, anh muốn vào phải không, đừng chơi bằng ngón tay nữa, tiến vào đi”.

Lâm Cảnh Phong không dừng tay, chỉ rút ra một chút rồi lại đâm sâu vào, Triển Hành không kiềm chế được rên rỉ luôn miệng, bị Lâm Cảnh Phong đùa đến cổ đỏ bừng, khó chịu đưa tay túm ngực.

Lâm Cảnh Phong nhìn sâu vào đôi mắt Triển Hành: “Bình thường em hay nói gì? Nói thêm vài câu lả lơi nữa xem?”.

Triển Hành thở dốc: “Chơi… chơi em đi”.

Lâm Cảnh Phong: “Ừ”.

Triển Hành cảm giác được vật cứng nóng bừng kia chậm rãi đẩy mở cửa sau của mình, cậu ứa nước mắt kêu “a” một tiếng.

Lâm Cảnh Phong khẽ hỏi: “Đau à?”.

Triển Hành: “Không… sướng chết em luôn… vào… vào đi…”.

Lâm Cảnh Phong đè Triển Hành lên bệ rửa mặt, hai người say đắm nhìn nhau qua tấm gương, dù Triển Hành chỉ mới có mười tám tuổi, nhưng đã tỏa ra sức hấp dẫn mê người của thiếu niên, con ngươi Lâm Cảnh Phong sâu thẳm, vừa chăm chú lại khiến người mê man.

“Cảm giác được gì không?”. Lâm Cảnh Phong hôn lên tai Triển Hành.

Triển Hành liên tục gật đầu, so với lần cắm vào đầu tiên trên xe lửa lúc trước, lần này cậu đã không còn cảm thấy chút đau đớn nào nữa.

Ngón tay của Lâm Cảnh Phong chuẩn bị rất đầy đủ, mới đâm vài cái đã chọc cho Triển Hành thấy khoái cảm, hơn nữa tác dụng bôi trơn của KY cũng rất tốt. Cây gậy kia đi vào rất chậm, Triển Hành cảm giác như thân thể mình bị thứ nóng rực của Lâm Cảnh Phong chậm chạp chọc vào, thứ xúc cảm căng tràn đó mang đến sự thích thú khó nói nên lời, như thể trong thân thể cậu đều là anh, lúc cả cây gậy đã đâm sâu vào, đẩy thẳng tới điểm G của cậu, Triển Hành thoải mái đến độ rên lên thành tiếng thật to.

Lâm Cảnh Phong: “Thế nào?”.

Triển Hành: “Cởi… cởi áo len ra”.

Lâm Cảnh Phong: “Không cởi, cởi gì mà cởi”.

Triển Hành: “Cởi, để em ngắm”.

Lâm Cảnh Phong: “Đồ lẳng lơ này”.

Lâm Cảnh Phong đâm vào thân thể Triển Hành, vừa vào đã bị tiếng rên dâm đãng của cậu làm cho muốn bắn ra, phải mất một lúc mới yên tĩnh trở lại, gậy thịt nhịp nhàng cắm rút, sau đó anh trở tay kéo áo len lên.

“Áo em mua cho anh…”. Triển Hành rên rỉ nói, cậu không chờ nổi đưa một tay ra sau giúp Lâm Cảnh Phong cởi cúc áo sơ mi.

Lâm Cảnh Phong: “Anh luôn nhớ em, nên vẫn mặc nó đến giờ”. Nói xong rút cả cây gậy thịt ra, chỉ chừa lại đầu gậy chống nhẹ lên cửa sau của Triển Hành, Triển Hành mới cởi được nửa số cúc áo, Lâm Cảnh Phong đã đâm cả cây vào lần nữa.

“A”. Bàn tay đang cởi cúc của Triển Hành run lên, cậu bấu lấy tay áo anh khó chịu kêu to, sau đó được Lâm Cảnh Phong vòng tay ôm lấy.

Lâm Cảnh Phong thì thào: “Cứ nằm cho ngoan”. Nói xong anh ra hiệu cho cậu nằm úp sấp cho vững, rồi vừa cởi áo sơ mi vừa đẩy nhẹ, Triển Hành siết nắm tay nhét vào miệng, nhìn gương kêu oa oa, Lâm Cảnh Phong cởi áo sơ mi, lộ ra lồng ngực màu lúa mì khỏe mạnh và cơ bụng rắn chắc, dáng người thon gầy cân xứng, bắp thịt săn khỏe, cơ bụng sáu múi cực kỳ gợi cảm.

“Oa”. Triển Hành mê mẩn nhìn Lâm Cảnh Phong trong gương, Lâm Cảnh Phong đỡ eo Triển Hành, đứng thẳng dậy ngắm nhìn dáng người mình cùng với Triển Hành đang bò trước háng, bắt đầu đâm mạnh, hai túi nang của anh cũng theo từng nhịp động tác đó mà va nhẹ vào giữa hai chân Triển Hành, khiến Triển Hành khoái chí vô cùng.

“Tiếp tục”. Lâm Cảnh Phong đâm rút mãi một hồi, thở hắt ra, phát hiện bàn chân mang tất của mình giẫm phải một bãi gì nhầy nhụa thì ngạc nhiên hỏi: “Em bắn rồi à?”.

Triển Hành mệt mỏi gật đầu.

Lâm Cảnh Phong: “Cục cưng, nghỉ ngơi chút không?”.

Triển Hành lắc đầu quầy quậy, Lâm Cảnh Phong nói: “Xoay người lại, dạng chân ra”.

Anh ôm Triển Hành lên bồn rửa mặt, tách hai chân cậu ra, Triển Hành vuốt ve bắp ngực Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong lại đâm vào, Triển Hành ưỡn thẳng thắt lưng kêu “a” một tiếng.

Lâm Cảnh Phong đưa tay kẹp đầu vú Triển Hành đùa vuốt mấy cái, nói: “Vừa bắn xong, mới vào lại đã cương lên rồi, em mẫn cảm thật, em đúng là thằng gay bẩm sinh mà”.

Triển Hành vòng tay ra muốn ôm: “Ư ư… ư ư… chậm một chút… hôn cái nào”.

Lâm Cảnh Phong khom người hôn môi cậu.

Môi Triển Hành mềm mại ấm áp, còn môi Lâm Cảnh Phong lại vương vị khói thuốc nhàn nhạt, hương da thịt trên người rất dễ chịu, họ trần truồng dán sát vào nhau.

Hai tay Triển Hành chuyển từ vòng quanh Lâm Cảnh Phong sang ôm eo anh, hai đôi môi quấn quýt say đắm, hai tay lần mò dần xuống, ôm lấy thắt lưng và cặp mông Lâm Cảnh Phong ép về phía mình, gắng sức làm cho anh tiến vào sâu hơn nữa.

Cậu gần như đã giao mọi thứ của mình cho anh, hành động bày tỏ tình yêu chẳng giữ lại chút gì này lập tức làm Lâm Cảnh Phong rung động.

Lâm Cảnh Phong gắt gao hôn môi Triển Hành, mũi hơi cay cay, anh hôn cậu đầy điên cuồng mà yêu thương, đồng thời cũng làm cậu đầy điên dại.

“Ư”. Triển Hành khó chịu uốn gối, bị Lâm Cảnh Phong thúc mạnh mấy cái, cộng thêm hôn môi làm cậu bị ngạt, vật nhỏ của cậu run rẩy từng cơn, gần như không cần dùng tay, chỉ cần được cơ bụng của Lâm Cảnh Phong đè lên đụng chạm là đã rỉ nước rồi.

Lâm Cảnh Phong rời môi, rút ra, thở hổn hển.

Triển Hành cũng thở dốc một hồi mới hít thở lại bình thường: “Sao vậy? Bắn rồi à?”.

Cậu đưa tay ve vuốt gò má tuấn tú của Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong tóm lấy tay cậu, thở ra, cười nói: “Suýt”.

Triển Hành cầm thứ giữa háng mình trêu đùa mấy cái, hết sức hưởng thụ, nói tiếp: “Tiếp”.

Thứ kia của Lâm Cảnh Phong đã cương đến đỉnh điểm, hơi lắc lư, khiến dịch lỏng trong suốt bên trong nhỏ xuống đất, anh vòng một tay ôm cổ Triển Hành, nói nhỏ: “Không nỡ”, sau đó lại hôn cậu.

Lâm Cảnh Phong cương nhưng không cắm vào, mà vừa hôn Triển Hành, vừa dùng ngón tay thong thả vào ra, lần đùa giỡn này còn khó chịu hơn so với lúc mới đút vào ban nãy, ngón tay không cắm vào, mà cứ thập thò bên ngoài cửa mình của Triển Hành, cảm giác giống như thủy triều tích tụ, bề ngoài không điên cuồng như trước, nhưng khoái cảm lại chồng chất từng cơn khó lòng tiết ra cho được, Triển Hành cất tiếng oai oái cầu xin, cào cổ Lâm Cảnh Phong không thôi, Lâm Cảnh Phong chẳng buồn phản ứng, cứ đưa môi lấp kín miệng Triển Hành, đồng thời dùng ngón tay đùa giỡn giữa mông cậu.

Triển Hành bị trêu đùa sắp phát điên rồi, cậu siết chặt bả vai Lâm Cảnh Phong, giờ anh mới chịu rút tay ra, hai người đều thở hổn hển.

Bụng dưới của Triển Hành chảy xuống một bãi dịch ẩm ướt tiết ra từ tuyến tiền liệt, cây gậy thịt còn hơi run rẩy.

Lâm Cảnh Phong ôm cậu xuống, đặt ngay ngắn lên nắp bồn cầu, sau đó nặn chút dầu bôi trơn ra thoa lên cây gậy thịt của chính mình, nói: “Nằm yên. Anh ôm em làm”.

Triển Hành tự giác điều chỉnh tư thế, tựa lưng vào két nước bồn cầu ngồi cho chắc chắn, Lâm Cảnh Phong cúi người phủ lên, hai người ôm nhau thân mật.

Lâm Cảnh Phong bắt đầu thúc mạnh, Triển Hành kêu muốn phát điên, một hiệp ra vào dữ dội làm tiếng “bạch bạch” tràn đầy phòng tắm, Lâm Cảnh Phong lúc thì cắm rút thật nhanh, khi thì chậm rãi xâm nhập, mỗi khi Triển Hành không khống chế được nữa thì anh lại thả chậm nhịp điệu, Triển Hành đỏ mặt tía tai rên rỉ, Lâm Cảnh Phong sáp vào hôn lên mặt cậu.

Cứ thế khoảng chừng một tiếng, Triển Hành đưa một tay ra vừa vân vê vừa sờ vuốt lồng ngực Lâm Cảnh Phong, đồng thời thò tay kia xuống dưới háng anh, mải mê xoa nhẹ túi nang của Lâm Cảnh Phong đang dán trên mông mình, rốt cuộc Lâm Cảnh Phong không nhịn được nữa bắn ra.

Lâm Cảnh Phong ngừng động tác.

Triển Hành lại bị làm cho bắn thêm lần nữa, sắp mệt lả đến nơi, nằm thở hổn hển, Lâm Cảnh Phong nói: “Hình như bắn bên trong em rồi…”.

Triển Hành: “Đúng rồi, còn hình như gì nữa”.

Lâm Cảnh Phong bật cười, trên người cả hai đã đầm đìa mồ hôi, anh lại đưa ngón tay đâm vào cửa sau của Triển Hành, tách nhẹ nó ra.

“Anh giúp em lấy ra, không thì khó chịu lắm”.

“Tắm không?”. Triển Hành mở vòi nước nóng, dòng nước róc rách bắt đầu chảy vào bồn. Cậu vừa mới tắm xong lại đổ đầy mồ hôi, đành phải cùng Lâm Cảnh Phong tắm thêm lần nữa.

Lâm Cảnh Phong “ừ” một tiếng, nói tiếp: “Em lỏng rồi, bị cái tên cao to Hoắc Hổ kia chơi rồi phải không? Nói mau”.

Triển Hành mỉa mai: “Nào dám, rõ ràng của anh teo lại thì có, mang đi mài trong người ai rồi hả, cẩn thận gậy sắt mài nhiều thành kim may đấy”.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Triển Hành thừa thắng xông lên: “Mài thường xuyên quá không tốt đâu, lát nữa để em chơi anh đi, tiểu sư phụ”.

Lâm Cảnh Phong: “Gọi chồng, thế cũng được, nhưng anh vẫn phải bắn thêm một pháo nữa”.

Triển Hành: “…”.

Hai người vào bồn tắm, Triển Hành nói: “Em gội đầu giúp anh nhé”.

Lâm Cảnh Phong: “Ừ”.

Triển Hành ngồi sau lưng Lâm Cảnh Phong, ôm lấy anh, lấy chút dầu gội chà cho ra bọt rồi gãi nhiều lần trên đầu anh.

“Thoải mái không?”.

“Ừ, tạm được”.

“Nước đủ ấm không?”.

“Vừa rồi, đừng chỉ lo cho anh, xả lên mình em nữa, đừng để bị lạnh…”.

“Rửa lỗ tai luôn nhé, anh nhắm mắt lại đi…”.

Triển Hành và Lâm Cảnh Phong ngồi trong bồn tắm kỳ cọ cho nhau hệt như hai đứa trẻ đang chơi lái xe lửa, Triển Hành vò đám bọt xà phòng trên đầu Lâm Cảnh Phong rồi lại vuốt ve trên mình anh, thoa đầy sữa tắm trắng như bông lên cơ bắp rắn chắc kia, da thịt chạm vào nhau nảy sinh cảm giác thoải mái khó nói nên lời.

Lâm Cảnh Phong im lặng hồi lâu, cảm giác được Triển Hành đang chăm chú vuốt ve mình, thoa sữa tắm lên người mình, rồi lại xối nước cho thật sạch, thứ mùi vị này, Lâm Cảnh Phong không thể nói rõ là gì, nhưng anh gần như cảm giác được, đây chính là điều mà anh mong đợi nhất.

Liễu Châu đã phát lệnh giới nghiêm vào ban đêm, ti vi lại chẳng có tiết mục gì để xem, thời gian thừa thãi đành phải dùng hết vào việc vận động trên giường vậy.

Kế hoạch phản công của Triển Hành đã thất bại lần nữa, Lâm Cảnh Phong nói “vẫn còn một lần”, thế là Triển Hành sung sướng chờ “vẫn còn một lần” kết thúc.

Ai ngờ Lâm Cảnh Phong khống chế giỏi vô cùng, dùng hành động của mình để diễn tả lại một cách hoàn mỹ cho bản ghi chép súng thần công siêu cấp “một đêm một lần, một lần tới sáng”.

Bốn giờ khuya, Đường Du đang ngồi trước bàn lắp ráp máy móc, nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng gió thì nghi hoặc đi đến sát cửa sổ, bên ngoài một mảnh đen thui.

Đường Du lấy máy khuếch đại âm thanh đeo lên, tiếng kêu la tan vỡ của Triển Hành lập tức vang vọng màng nhĩ:

“Tiểu sư phụ… em sắp bị anh hành chết rồi!”.

Đường Du: “…”.

Ngay sau đó, tiếng rên rỉ của Triển Hành cùng giọng điệu trầm khàn của Lâm Cảnh Phong khiến Đường Du nghe vào mà đỏ mặt tía tai.

Đường Du lao ra khỏi phòng, tức giận đập cửa phòng bên cạnh: “Mấy giờ rồi hả! Nhỏ giọng chút coi!”.

Lâm Cảnh Phong vội nói: “Ờ!”, xong vò quần lót và bít tất thành một cục nhét vào miệng Triển Hành.

Triển Hành: “U u u”.

Một lúc sau, Lâm Cảnh Phong cuối cùng cũng bắn ra, đừng nói là phản công, ngay cả sức nằm sấp Triển Hành cũng chẳng có.

Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Vậy nên em cần phải rèn luyện thân thể”.

Triển Hành: “…”.

Lâm Cảnh Phong ôm Triển Hành, đôi vợ chồng son chen chúc trên chiếc giường đơn ngủ thiếp đi.

Hôm sau:

Đường Du cầm lấy khẩu Chim Ưng Sa Mạc của Lâm Cảnh Phong, mất chưa đầy nửa tiếng đã lắp xong thiết bị.

“Thời gian mỗi phát bắn được rút ngắn đi, lực phản chấn cũng giảm xuống rất nhiều, đồng thời điều chỉnh độ rung lệch của họng súng xuống còn không chấm không năm cen-ti-mét”. Đường Du giải thích: “Tôi đã bỏ một miếng lót đế trong khẩu súng rồi, trọng lượng không thay đổi, nhưng cần phải thích nghi với hộp đạn mới nằm ở chỗ tiếp xúc với gan bàn tay, đây là đạn dự phòng”.

Lâm Cảnh Phong trước nay chưa từng thấy kiểu cải tiến nào ngược đời như vậy, Triển Hành bên cạnh nghe mà ù ù cạc cạc, nhưng Lâm Cảnh Phong biết cải tiến của Đường Du rất có ý nghĩa.

Anh nắm lấy báng súng, chỗ gan bàn tay có thêm một cái móc kẹp gần như trơn nhẵn.

Đường Du nói: “Anh có hai khẩu à?”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu, cũng lắp nốt khẩu còn lại.

“Kéo chỗ này ra còn có một hộp son dưỡng môi, cùng với một cái hộp nhỏ có thể đựng mặt nạ lột mụn, mở chỗ này là máy tính năng lượng mặt trời, ở đây còn có dao cạo râu bỏ túi…”.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Đường Du: “?”.

Lâm Cảnh Phong: “Cậu lắp thêm đống linh tinh này vào làm gì?”.

Đường Du: “Môi anh hơi khô, râu cũng cần phải cạo sạch, tôi nghĩ biết đâu anh sẽ dùng tới…”.

Lâm Cảnh Phong dở khóc dở cười: “Cảm ơn”.

“Trở lại vấn đề chính, người có thể dùng hai khẩu Chim Ưng Sa Mạc cùng lúc trên đời này chẳng được bao nhiêu”. Đường Du nói: “Anh có định cân nhắc về việc gia nhập bộ đội đặc chủng không?”.

Lâm Cảnh Phong lắc đầu, thử dùng hai tay cầm hai khẩu súng, một chân đứng vững trên đất, cúi người xoay một vòng đầy đẹp mắt, sau đó một tay vung thẳng, một tay hất ngang, cất bước lướt qua thật nhanh rồi thu súng, mở miệng hỏi:

“Cậu học được bản lĩnh này ở đâu đấy?”.

Đường Du đáp: “Hứng thú thôi, có điều tôi cũng đã từng trải qua khóa huấn luyện trong tổ đặc biệt ở trường quân đội rồi”. Nói xong liếc nhìn Triển Hành: “Không phải thích là học được đâu”.

Suy nghĩ của Lâm Cảnh Phong đã bị nhìn thấu, nếu Triển Hành có thể học được chút bản lĩnh sử dụng súng từ Đường Du thì sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho anh.

“Bao nhiêu tiền”. Lâm Cảnh Phong nói: “Không thể để cậu làm không công được”.

Đường Du đáp: “Tôi cũng dùng loại súng này, ban đầu chỉnh cho chính mình dùng thôi, tôi có đến mấy bộ linh kiện liền, cho anh hai bộ cũng chẳng sao”.

Lâm Cảnh Phong: “Vậy cảm ơn, tôi sẽ bảo vệ tính mạng cậu”.

Đường Du khịt mũi khinh bỉ, Triển Hành nằm bò ra bàn, tò mò liếc nhìn cái ống hình trụ ngắn để nghiêng bên cạnh, hỏi: “Đây là cái gì? Cậu quên lắp nó vào à?”.

Đường Du nói: “Cái này tặng cậu đấy, là một cái kính ngắm dùng để lắp vào cung tên”.

Triển Hành mừng rỡ: “Cảm ơn nhiều!”. Nói xong muốn nhảy bổ lên mình Đường Du thì bị Lâm Cảnh Phong xách cổ áo ném sang một bên.

Đường Du nói: “Lắp lên chỗ mắt của mũi tên giữa đoạn cong trên dây cung, để tôi chỉnh lại giúp cậu một chút… cậu thuận tay trái đúng không?”.

Triển Hành trả lời một tiếng “ừ”, cắm kính ngắm vào chỗ gác mũi tên của cây cung Tạng, Đường Du điều chỉnh cho cậu xong, nói: “Cậu chỉ cần ngắm sao cho chữ thập trong kính này trúng ngay mục tiêu thì bắn tên, nếu tay vững thì trúng là cái chắc”.

Đây là kính ngắm đa chức năng do Đường Du chế tạo.

Vỏ kính bên ngoài đầu ngắm chữ thập giúp điều chỉnh bội số phóng đại, vòng kim loại có thể bật mở, đính kèm bên trong một số món đồ lặt vặt đa năng như cái mở nút chai, kìm cắt móng tay, lưỡi dao lam bằng inox, dụng cụ mở nắp, dũa móng tay, dĩa xiên trái cây, muỗng ăn picnic.

Triển Hành: “Thế này có vẻ hơi khoa trương rồi đó…”.

Đường Du khiêm tốn nói: “Ôi có ăn nhằm gì đâu, trước kia tôi từng thiết kế một thanh kiếm máy, nó mới đúng là sản phẩm đa năng thật sự”.

Thanh kiếm của bộ đội đặc chủng (dành riêng cho Lông Đỏ) do Đường Du chế tạo.

Thân kiếm nhẵn bóng, có thể chia ra làm hai, mỗi tay cầm một thanh.

Trên thân kiếm có lắp kèm các sản phẩm: lá chắn hợp kim hình quạt như chim công xòe đuôi (có thể dùng làm lò chiếu sáng bằng năng lượng mặt trời), dụng cụ mở nắp chai bia, lưỡi cưa cao tốc, dây điện trở nhiệt năng, bật lửa, kìm cắt móng, dũa móng tay, dao gọt hoa quả, dĩa dùng cho dã ngoại, hộp cơm giữ ấm kim loại hai tác dụng, nhíp, ngoáy tai, kim khâu (có thể xỉa răng), xẻng cầm tay (có thể dùng làm quạt), nồi gấp bằng inox, kính lúp (dùng để quan sát côn trùng), xẻng cơm, dao cạo râu chạy điện, súng bắn nước, ghế xếp (thần khí) bằng thép không gỉ dùng để xem ti vi vân vân, cầm kiếm trong tay, xua ngay buồn chán.

Lâm Cảnh Phong câm nín hoàn toàn.

Đường Du lại nói: “Nhưng cậu không được ỷ lại quá nhiều vào kính ngắm đấy”.

Triển Hành gật đầu tỏ ý đã hiểu, lại rối rít cảm ơn Đường Du thêm một thôi một hồi nữa, Lâm Cảnh Phong thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng Đường Du sẽ bị bám dính đến nước miếng đầy đầu mất, bèn nói: “Em ra ngoài trước đi, anh có chuyện muốn nói với cậu ấy”.

Triển Hành bị Lâm Cảnh Phong đá bay khỏi phòng, dán tai vào cửa nghe lén.

Hoắc Hổ đi qua, cũng bắt chước dán tai lên nghe.

Lâm Cảnh Phong lật cái ghế lại ngồi xuống, hai tay vịn lưng ghế, thản nhiên nói: “Cậu có một anh trai, tên là Đường Sở”.

“Tôi và anh ta đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi”. Đường Du lạnh lùng nói: “Anh ra ngoài ngay”.

Lâm Cảnh Phong nhìn vào hai mắt Đường Du, hơi nhướng mày, chậm rãi nói: “Anh ta nuôi cậu ăn học mười sáu năm, tại sao lại cắt đứt quan hệ với anh ta?”.

Đường Du chợt to tiếng: “Không liên quan tới anh!”.

Lâm Cảnh Phong không hề nhượng bộ: “Liên quan đến tôi, anh cậu chuốc phiền phức rồi, giờ có người đang nghĩ cách bắt cóc cậu để ép anh cậu giao đồ ra đấy, tôi có một kế hoạch”.

Đường Du: “Chết tiệt!”.

Đường Du đứng dậy, Lâm Cảnh Phong nói: “Sợ à? Tại sao không ai biết cậu đang làm việc tại Hoa Nam Kiếm vậy? Thật ra chỉ cần để lộ tin tức này ra ngoài, kẻ địch có gan to bằng trời cũng không dám động vào người của tổ hành động đặc biệt đâu”.

Đường Du đứng yên: “Tổ chức đã ra lệnh phải giữ bí mật, anh nghĩ đơn giản quá đấy, tôi tốt nghiệp trước thời hạn, sau khi vào Hoa Nam Kiếm thì chẳng khác nào biến mất khỏi thế giới này. Cho dù về sau có giải ngũ, tôi cũng không được đề cập với bất kỳ ai, người trong căn cứ càng không được ra ngoài, tôi đây là lén trốn ra thôi”.

Lâm Cảnh Phong khẽ gật đầu: “Hiểu rồi, nếu cậu không muốn bị bắt cóc, thì tốt nhất hãy trở về căn cứ đi”.

Đường Du: “Tôi không muốn về”.

Lâm Cảnh Phong: “Thế thì cậu nhất định phải phối hợp với tôi”.

Đường Du suy nghĩ hồi lâu, hỏi: “Tin tức anh nghe đâu ra thế? Anh có kế hoạch gì?”.

Lâm Cảnh Phong ngẫm nghĩ một lát: “Tôi vừa hay có biết đám người tới bắt cậu, hôm qua tôi nhận được một thông tin, nói kẻ cầm đầu kia đang chuẩn bị bắt cóc khống chế cậu, ép anh cậu giao vài món hàng. Tôi muốn dùng cậu và Tiểu Tiện làm mồi nhử, thiết kế một cái bẫy gom hai nhóm người của chúng lại rồi thủ tiêu hai tên đầu sỏ trong đó luôn, như vậy sau này chúng ta sẽ được an toàn, không cần nơm nớp lo sợ bị đuổi giết nữa”.

Đường Du: “Anh muốn giết người? Không được! Anh có thù oán gì với họ chứ?”.

Một tay của Lâm Cảnh Phong cầm súng gõ chầm chậm vào lưng ghế: “Không nhất định phải giết, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì chỉ cần đánh cho chúng tan tác là được. Một kẻ trong đó là đại sư tỷ của tôi, tên là Cừu Nguyệt; còn có một kẻ tên Hoàng Tiêu, gã này thì khá rắc rối, không ngờ đã về nương nhờ sư phụ tôi rồi”.

Đường Du: “Là người trong sư môn anh? Lỡ như anh không tới kịp thì sao? Anh tôi… tôi sẽ chết rất thảm đó!”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Tiểu Tiện đồ đệ tôi cũng đi cùng cậu, tôi không thể không cứu cậu ấy đâu”.

Đường Du lắc đầu: “Không phải không tin anh… các anh chỉ có năm người thôi…”.

Lâm Cảnh Phong giương mày: “Không phải các anh, mà là chúng ta, cho nên mới cần cậu giúp”.

Có tiếng gõ cửa.

Triển Hành ở ngoài cửa nói: “Em nghĩ chắc em được thôi, anh có kế hoạch gì? Tại sao không bàn bạc với em trước?”.

Lâm Cảnh Phong biết Triển Hành vừa ở ngoài nghe lén, bèn ngẩng lên trông sang Đường Du, Đường Du bảo: “Nói đi, cụ thể phải làm sao?”.

Lâm Cảnh Phong ngồi lên bàn, lạnh nhạt bảo: “Tôi muốn giải quyết chúng tận gốc, bằng không sau này ăn không ngon ngủ không yên”.

Triển Hành ở ngoài cửa xía miệng vào: “Em thấy bình thường anh ăn rất ngon ngủ rất yên mà…”.

Lâm Cảnh Phong: “Câm miệng!”.

Triển Hành ngượng nghịu im bặt.

Đường Du: “Tôi thì sao?”.

Lâm Cảnh Phong: “Cậu không cần làm gì cả, chỉ việc ngồi yên một chỗ là tự nhiên sẽ dẫn được hai tên kia tới, mục tiêu của Hoàng Tiêu là cậu, còn mục tiêu của Cừu Nguyệt có lẽ là Tiểu Tiện, sau khi một trong hai phe bắt được hai người các cậu, nhất định sẽ thông báo cho phe kia biết”.

Đường Du: “Anh muốn dùng tôi để nhử ả Cừu Nguyệt kia?”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu: “Ngoại hiệu của ả là Độc Xà Tiên, người cứ như một con rắn độc, nếu không nắm chắc thành công thì ả sẽ không lộ diện. Nhưng chỉ cần ả xuất hiện, mọi chuyện coi như giải quyết xong”.

Đường Du: “Anh chắc chắn sẽ không hại chết bọn tôi chứ?”.

Lâm Cảnh Phong ngẫm nghĩ: “Cậu biết gỡ bom không?”.

Đường Du: “Biết”.

Lâm Cảnh Phong: “Trước khi đổi nghề Hoàng Tiêu là một chuyên gia nổ bom, nếu có bom, cậu hãy phụ trách gỡ toàn bộ nhé”.

Đường Du: “Tôi cần một người giúp sức”.

Lâm Cảnh Phong: “Tay của Tiểu Tiện rất vững, Tiểu Tiện, qua đây”.

Triển Hành đẩy cửa đi vào, ngoài cửa có tiếng ngã uỵch liên tiếp.

Lâm Cảnh Phong: “…”.

Hoắc Hổ và Trương Huy vừa lăn vừa bò đứng dậy, chạy mất.

Lâm Cảnh Phong: “Làm gã lơ là cảnh giác, khiến gã khinh địch, Tiểu Tiện sẽ lén giấu dao cắt dây đi, rồi các cậu…”.

Đường Du: “Không cần, Tiểu Tiện chỉ cần giúp tôi đánh lạc hướng chú ý của bọn chúng, tôi có thể tự cứu mình bằng mấy món đồ chơi trên người, chỉ cần đừng có chĩa súng chằm chằm vào tôi, thì tôi có thể nhanh chóng thoát khỏi trói buộc mà chạy thoát”.

Lâm Cảnh Phong khẽ gật đầu: “Công an Liễu Châu vẫn chưa để ý tới chuyện xảy ra ở nhà xưởng trên lòng núi hôm nọ, giờ họ chỉ lo điều tra chỗ hạ du, cũng chính là cửa nước ra cuối con sông mà chúng ta thoát khỏi lúc trước, nhưng Hoàng Tiêu nhất định sẽ biết lối vào hầm trú ẩn”.

“Trước mắt chỉ có hai nhóm người biết vị trí lối vào, một là bọn chúng, hai là chúng ta”.

“Không cần nghi ngờ, giờ chắc chắn ngày nào Hoàng Tiêu cũng chầu chực ở khu vực xung quanh nhà xưởng, qua vài ngày nữa, chỗ đó sẽ trở thành nơi giăng mắc bẫy rập”. Lâm Cảnh Phong nói: “Cậu cũng không muốn bị cái bóng theo đuôi mãi, đâu muốn anh cậu bị khống chế, đúng không?”.

Đường Du suy tư hồi lâu, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu: “Chẳng phải các anh còn một đồng đội à? Tôi nghe Tiểu Tiện bảo thế”.

Lâm Cảnh Phong: “Mặc kệ anh ta, có khi anh ta đã bán đứng chúng ta rồi cũng nên, hoặc cũng có thể…”.

Triển Hành: “Cũng có thể thế nào?”.

Lâm Cảnh Phong: “Cũng có thể đã bị đám người đó diệt khẩu rồi, hôm qua tôi đã gọi điện thoại về Phan Gia Viên xác nhận thử, đồng thời nhờ chị Bân nghe ngóng vài bệnh viện lớn ở Liễu Châu, phát hiện không hề có chuyện như anh ta nói, anh ta không hề có mẹ ngã bệnh, thậm chí chưa từng đi khám bệnh bao giờ”.

Người ông Lam muốn bắt là Đường Du chứ không phải Triển Hành, Lâm Cảnh Phong phải bỏ rất nhiều công sức mới nghe ngóng rõ ràng được chuyện này. Lâm Cảnh Phong đã từng hỏi kỹ Triển Hành về biểu hiện của Tống Thần Vũ khi ở ngoài hầm trú ẩn, để rồi rút ra được một kết luận: Tống Thần Vũ biết mục tiêu của bọn ông Lam, nhưng anh ta lại muốn dẫn dụ đám người đó tới chỗ Triển Hành?

“Hắn từng hỏi nhà em giàu có lắm phải không?”. Lâm Cảnh Phong hỏi.

Triển Hành hoang mang gật đầu: “Nhưng em không có nói cụ thể gì với anh ta hết”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu, vậy thì chắc đúng rồi, khả năng là Tống Thần Vũ cũng sinh lòng bắt cóc đòi tiền chuộc. Kẻ đã bán đứng bọn họ thì chắc chắn không trở về nữa đâu.

Vài ngay sau, Hồ Dương quay về báo tin, họ rời thành phố, quay lại lòng núi Gà, trời đang buổi chiều, cảnh tượng đêm khuya từng thấy hôm trước đã thay đổi, trong núi đồi hoang vu, cỏ dại rậm rạp cao tới thắt lưng, mùa đông cây cối tiêu điều, gió lạnh đìu hiu, dù đang là ban ngày nhưng không khí vẫn chẳng giảm được chút quỷ quái nào.

Một chiếc xe vẫn đỗ giữa lưng chừng núi, trước một nhà xưởng tồi tàn.

Lâm Cảnh Phong ra hiệu cho mọi người chờ bên ngoài hầm trú ẩn đằng xa, còn anh hai tay cầm súng đi xem xét quanh nhà máy một lượt, cuối cùng cất súng bảo Đường Du: “Cậu vào đi, phải làm cho xong việc trong vòng nửa tiếng”.

Đường Du ôm máy tính xách tay đẩy cửa ra, Triển Hành ngó nghiêng đi theo vào trong nhà xưởng bỏ hoang, có thứ mùi gì đó ập thẳng vào mặt.

“Ọe ọe ọe”.

Lâm Cảnh Phong thực sự không chịu nổi hai thằng loắt choắt này, Đường Du trông ít ra vẫn còn ra dáng thanh niên đàng hoàng đầu óc bình thường, nhưng giờ đã bị Triển Hành lây bệnh thần kinh rồi, anh bực mình mắng: “Lại làm sao nữa?”.

Đường Du trốn sau lưng Triển Hành, Triển Hành lại trốn sau lưng Đường Du, Đường Du tỏ vẻ như muốn khóc tới nơi, tiếp tục trốn, Triển Hành lại lùi mãi đến khi đụng trúng tường luôn.

Lâm Cảnh Phong lao vọt vào nhanh như một cơn gió, quát: “Đừng la!”.

Triển Hành thở dốc, chỉ về phía cái máy ép.

Trên băng chuyền sản xuất bị bỏ không, nơi mà rất nhiều năm trước là một đường vòng hình chữ U, nguyên liệu thô được xếp gọn gàng ngay cửa vào để chuyển tới bàn ép, sau khi bị ép cho phẳng rồi sẽ chạy qua hai cái bánh nghiến nữa, đi hết băng chuyền ấy sẽ được đóng đinh dưới mũi khoan cuối cùng.

Lúc này trên rãnh thành phẩm có một thi thể bê bết máu thịt đang nằm.

Đó chính là Tống Thần Vũ.

Lâm Cảnh Phong nhận ra người nọ thông qua quần áo trên người, mùa đông xác người phân hủy rất chậm, nửa bắp đùi của Tống Thần Vũ đã bị cái máy nghiền vụn, cánh tay, bả vai đứt lìa, toàn bộ phần vai trái bị bánh nghiến ép ra thành thịt bằm, cho thấy anh ta đã chết ngay khi vừa bị ném lên băng tải.

Anh ta đã bị coi như nguyên liệu, phải chịu đựng rất nhiều sự tra tấn thê thảm tàn bạo mãi cho đến khi chạy ra từ đầu kia của băng chuyền hình chữ U, sau cùng phần đầu còn bị búa đinh đóng cho sáu bảy lỗ thủng.

Triển Hành, Đường Du và Lâm Cảnh Phong đều đờ ra.

Mãi hồi lâu, Triển Hành mới mở miệng: “Ai giết anh ta thế?”.

Câu này khiến Lâm Cảnh Phong lập tức tỉnh táo lại, dặn: “Không được rời khỏi chỗ này một bước”.

Trương Huy ngồi đợi trước hầm trú ẩn, Hoắc Hổ và Hồ Dương đang nói chuyện phiếm, Lâm Cảnh Phong chầm chậm tới gần, Trương Huy ngước mắt lên nhìn.

Lâm Cảnh Phong: “Bắt lấy Trương Huy! Đừng để hắn chạy thoát!”.

Trương Huy đột ngột bật dậy, Lâm Cảnh Phong rút súng!

Đoàng đoàng, súng nổ hai phát trên mặt đất, Hồ Dương lách mình tránh đi, Hoắc Hổ quát: “Đừng nổ súng!”.

Trương Huy khom người nhảy một cái, muốn trốn ra sau thân cây, Lâm Cảnh Phong xông lên hỗ trợ, Hoắc Hổ đưa tay nắm chặt mắt cá chân của Trương Huy, trầm giọng quát lớn, kéo lê anh ta xuống.

Trương Huy ngã chổng kềnh, vung tay hất mạnh khiến cho đất đá mù mịt, Hoắc Hổ siết năm ngón tay còn lại kẹp chặt lấy thứ gì đó giữa không khí, rồi lật tay tát một phát, trúng ngay một bên cằm Trương Huy, Trương Huy lập tức kêu một tiếng, ngất xỉu, ngã xuống đất.

Giữa các ngón tay Hoắc Hổ là một con bọ cánh cứng hình dáng kỳ quặc, bèn đưa nó về phía ánh mặt trời xem xét.

“Thứ gì đấy?”. Lâm Cảnh Phong hỏi.

Hoắc Hổ không nhìn ra đó là cái gì: “Sâu độc chăng? Chắc là dùng để chạy trốn”.

Trương Huy bị Hoắc Hổ đánh ngất, Lâm Cảnh Phong lấy dây thừng, bắt chéo hai tay anh ta ra sau lưng trói lại, Hồ Dương hỏi từ đằng xa: “Chuyện gì vậy?”.

Lâm Cảnh Phong cau mày, lắc đầu không đáp: “Đừng qua đây”.

“Tiểu sư phụ”. Triển Hành bấu vào cửa sổ nhòm ra ngoài, Đường Du dựa lưng vào Triển Hành, đặt máy tính xách tay lên đe sắt rồi tiến hành quét hình, sau lưng có người để dựa vào sẽ cảm thấy an toàn hơn một chút.

Triển Hành lờ mờ đoán được điều gì đó, từ cái đêm trông thấy vết máu trên người Trương Huy ở hầm trú ẩn, cho đến việc Tống Thần Vũ mất tích đột ngột, chẳng lẽ Trương Huy giết anh ta?

Trông thì có vẻ không giống có thù oán, Triển Hành chợt lấy làm lạ, khi phát hiện Tống Thần Vũ chết, cậu ngược lại chẳng hề cảm thấy tức giận chút nào, không cháy bùng lửa giận như khi phải tận mắt chứng kiến giáo sư Dương bị giết trong địa cung kia, chuyện này là vì sao chứ?

“Anh ta sao rồi?”. Đường Du quay đầu lại nhìn.

Triển Hành nói: “Tôi có cảm giác không phải do Trương Huy giết”.

Lâm Cảnh Phong lôi Trương Huy vào, ra hiệu mọi người im lặng: “Tiếp tục làm việc của các cậu đi”. Sau đó anh đeo găng hở ngón lên, lục lọi trên người Trương Huy, cuối cùng lấy ra một thấu kính hồng ngoại trong túi ngực của chiếc áo khoác anh ta đang mặc.

Đường Du: “Nó là của tôi!”.

Lâm Cảnh Phong trả kính cho Đường Du, tiếp theo mở một chai nước khoáng tưới lên mặt Trương Huy.

Trương Huy tỉnh lại, ho mạnh vài tiếng, cả thân thể cao lớn cuộn tròn trong một xó.

Trương Huy nhìn vào hai mắt Lâm Cảnh Phong, không lên tiếng, Lâm Cảnh Phong lấy súng ra chọc thẳng vào hàm dưới của anh ta, Trương Huy lạnh lùng nói: “Anh ta không phải do tôi giết, tôi cũng chẳng biết gì hết”.

Lâm Cảnh Phong mỉa mai: “Thế à? Vậy sao vừa rồi khi tôi hô bắt anh, anh lại muốn bỏ chạy?”.

Trương Huy im lặng.

Lâm Cảnh Phong: “Có nói không? Tôi không ngại tiễn anh xuống làm bạn với anh ta đâu”.

Triển Hành vội kêu lên: “Đừng nổ súng!”.

Hoắc Hổ ở ngoài cửa sổ vẫy tay: “Triển Hành! Cho cậu thứ này chơi hay lắm, mới bắt được đó!”.

Đường Du xù lông: “Đừng có đến gần đây! Tôi ghét sâu bọ lắm!”.

Lâm Cảnh Phong nhịn hết nổi: “Mấy người gây thêm phiền phức đủ chưa hả”.

Con bọ cánh cứng trong suốt kia cứ bò qua bò lại, Triển Hành bắt lấy vân vê, thấy nó mềm mềm hệt như một viên kẹo dẻo, Trương Huy cứng miệng không chịu trả lời, Đường Du thì cứ la ầm ĩ như ma nhập, Lâm Cảnh Phong thực sự bó tay, đành nói: “Cứ kệ đi vậy”.

Lâm Cảnh Phong lại nảy ra một ý nghĩ trong đầu, bèn vẫy Triển Hành lại gần, ghé sát tai thầm thì: “Bắt đầu rồi đấy, nhớ hôm qua nói thế nào rồi chứ? Anh thay đổi chút xíu, trừ Trương Huy ra thì mọi việc vẫn cứ theo kế hoạch ban đầu mà làm nhé”.

Nói xong Lâm Cảnh Phong dẫn hai người Hoắc Hổ và Hồ Dương đi vào hầm trú ẩn.

Trương Huy vẫn bị quẳng trong một góc chợt lên tiếng: “Cậu ta muốn dùng hai cậu làm mồi nhử?”.

Đường Du chăm chú gõ máy tính xách tay, không thèm để ý đến anh ta.

Triển Hành ngồi xuống cạnh Trương Huy, nhìn kỹ anh ta một lúc rồi hỏi: “Anh uống nước không?”.

Trương Huy: “Cho một chút đi”.

Triển Hành vặn nắp chai nước, cho anh ta uống vài ngụm: “Tống Thần Vũ chết thế nào? Sao anh một mực không chịu nói cho chúng tôi biết?”.

Trương Huy nhìn Triển Hành giây lát rồi đáp: “Nếu tôi nói không phải tôi giết thì cậu tin không? Họ Tống kia không phải người tốt gì, hắn ta đã bán đứng các cậu”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp