LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 39

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Triển Hành nhận tiền dẫn mọi người đi, bà chủ quán pha một ấm trà, đến ngồi trước cái bàn vừa lau sạch, Lâm Cảnh Phong cởi ba lô ra, kiểm tra lại đồ đạc bị thấm nước.

Lâm Cảnh Phong: “Sao chị Bân lại tới chỗ này? Tôi cứ tưởng chị sẽ đi chỗ khác chứ, xảy ra chuyện gì thế?”.

Chị Bân: “Cậu tới đúng lúc lắm, có chút chuyện muốn nhờ cậu làm”.

Lâm Cảnh Phong: “Ông già lại phái người tới à? Chúng tôi mới bị người ta đuổi một mạch từ trên núi xuống đây”.

Chị Bân đáp: “Tôi cũng không rõ, có điều lần này tôi tới không phải là vì các cậu, chỉ là vừa khéo chạm mặt thôi”, nói xong lấy một cái bao quần áo ở sau quầy cởi ra.

Lâm Cảnh Phong dừng tay.

Trong túi có một khẩu súng, vài bộ quần áo và một cái hộp nhỏ, trong hộp đựng vài miếng giấy gói kẹo sô-cô-la.

“Đồ của Tiểu Song”. Lâm Cảnh Phong nói: “Là tôi giết nó, chị hỏa táng nó chưa?”.

Chị Bân lạnh nhạt: “Không tìm thấy thi thể”.

Lâm Cảnh Phong: “Không thể nào”.

Chị Bân: “Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện Lhasa, tôi nhảy cửa sổ bỏ trốn, vết thương không nặng lắm…”.

Lâm Cảnh Phong ngắt lời: “Để tôi xem”. Anh vạch cổ áo Chị Bân, trên bả vai trắng ngần có một vết thương, gần như đã khỏi hẳn, viên đạn cũng được lấy ra từ lâu.

Chị Bân cài cổ áo lại, nói tiếp: “Sau khi ra ngoài tôi tìm một chiếc xe quay về Zanda thì thấy địa cung đã đóng lại, nghe họ bảo ở sườn núi xảy ra một trận nổ, có hai học sinh vẫn còn sống”.

Chị Bân kể cho Lâm Cảnh Phong chuyện mình nghe ngóng được, từ đầu đến cuối Lâm Cảnh Phong không hề lên tiếng.

“Là kíp mìn do Tiểu Tiện ném, chỉ có cậu ấy thôi. Cái thằng ranh quậy phá này, đó giờ không hề cho tôi biết”. Lâm Cảnh Phong nói.

Chị Bân: “Không phải Tiểu Tiện giết nó, cũng không phải cậu, mà chính tay ông già giết chết nó”.

Lâm Cảnh Phong giật mình.

Chị Bân: “Những ngày tháng ở trong sư môn, cậu có biết Tiểu Song học được gì từ ông già không?”.

Lâm Cảnh Phong hiểu ra, thở dài.

Chị Bân tiếp: “Trong những năm này, tôi càng nghĩ càng thấy sợ, toàn bộ sự thâm độc, tàn nhẫn, không coi ai ra gì của ông già đều được truyền nguyên vẹn, không sót một thứ gì cho nó. Ông già muốn đào tạo ra một kẻ bất chấp tính mạng, non nớt mà thâm độc, ông ta làm được rồi đấy”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Lúc nhỏ Tiểu Song không phải loại người như vậy, tôi biết rất rõ”.

Chị Bân: “Cậu nghĩ lại xem, nó từ nhỏ có trải qua sự đời không? Tính cách của nó đều do ông già đích thân dạy, ông ta dạy nó nói dối thì nó nói dối; ông ta bảo mạng người rẻ mạt, chỉ có đồ của mình mới đáng giá, thế là nó chiếu theo đó mà làm, giống hệt tờ giấy trắng để người ta tô vẽ… cậu còn nhớ lúc nó nổ súng trong địa cung không?”.

Lâm Cảnh Phong lặng thinh, chị Bân lại nói: “Nó xem những người đó như món đồ chơi, cảm thấy giết người là một trò giải trí, như mèo vờn chuột vậy… so với những kẻ máu lạnh vô tình, giết người để đạt được mục đích mà nói, thì nó còn đáng sợ hơn. Những học sinh và giáo sư đó, nó rõ ràng có thể không giết”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu.

Chị Bân tiếp: “Tôi tìm thấy ít đồ này trong căn lều của nó, coi như di vật, cậu mang số tiền này tới nhà nó đi… cậu từng tới rồi, đúng không, đỡ cho tôi phải hỏi đường”.

Lâm Cảnh Phong đáp: “Từng tới”, xong tiện tay cất đồ đi.

Cái hộp đựng giấy gói kẹo kia là món quà Lâm Cảnh Phong tặng nó lúc nhỏ.

Lâm Cảnh Phong lặng thinh hồi lâu rồi mở miệng: “Nói chút về nơi này đi, chị tính định cư ở Liễu Châu à?”.

Chị Bân đáp: “Vẫn chưa nghĩ kỹ, không mở tiếp Tranh Vanh Tuế Nguyệt được nữa, mà tôi nghe ngóng được một tin tức, ông già muốn bắt đồ đệ cậu”.

Lâm Cảnh Phong cau mày, chị Bân nói: “Cậu tới Liễu Châu làm gì?”.

Lâm Cảnh Phong nói thật chuyện Thanh Vân Trai nhờ cậy cho chị Bân nghe, chị Bân nhíu mày trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Trước khi tới đây tôi đã về Thượng Hải xử lý một chuyến, cửa hàng đã bị công an niêm phong rồi, lại đúng lúc có người tới truyền lại lời của ông già, nói ông ta muốn bắt một thằng nhóc cỡ mười bảy mười tám tuổi”.

Lâm Cảnh Phong: “Nếu ông ta đã nói vậy, hẳn sẽ không bắt đâu. Bụng dạ ông ta chính là như thế, nếu ông ta thực sự muốn dạy chúng ta một bài học, quá nửa sẽ không nói rõ ràng đến vậy”.

Chị Bân gật đầu: “Cô hai của Thanh Vân Trai cũng không phải hạng tốt đẹp gì, tin tức của con nhóc đó kêu cậu đi tìm thứ gì?”.

Lâm Cảnh Phong: “Tìm một cái hòm của Bạch Sùng Hi. Nghe bảo vào năm 1949, lúc Bạch Sùng Hi bay tới Đài Bắc, thì đã bỏ lại không ít gia sản ở Liễu Châu, sau đó rơi vào tay một gã sĩ quan cấp dưới, nhưng tên sĩ quan đó không kịp chuyển đi hết, nên đã giấu đồ trong một căn hầm trú ẩn nào đó nằm giữa các nhà máy, lại còn bóp chết vợ hai của mình trong đó”.

Chị Bân trầm ngâm giây lát: “Tìm tới chỗ đó rồi?”.

Lâm Cảnh Phong: “Tôi nghĩ chắc phải ở đâu đó trong đấy, ngày mai tập hợp mọi người, cần phải vào thăm dò lại một chuyến”.

Chị Bân nói: “Hay để tôi giúp cậu tìm trợ thủ…”.

Nói tới đây thì bên bờ sông đột nhiên có tiếng người hét lên.

Chị Bân tựa cánh tay như ngó sen trước mạn thuyền, nhìn ra ngoài.

“Người chết!”.

Lâm Cảnh Phong đang định nói tiếp thì bị câu này cắt đứt mạch suy nghĩ, anh quay đầu nhìn thì thấy ở thượng du sông Liễu có thứ gì đó đang dập dềnh chìm nổi theo con nước trôi về.

Chín giờ sáng, người luyện bơi mùa đông khá nhiều, công viên trước bờ đê cũng có không ít người ngồi nghỉ, lúc này đều rồi rít xúm quanh bờ sông, hoảng sợ la hét.

Chị Bân cũng phát hiện có gì đó không đúng, bèn đứng dậy đi tới trước lan can, lẩm bẩm: “Cái gì thế?”.

Lâm Cảnh Phong đi qua, hai người cùng nhìn xuống dưới.

Năm sáu cái xác chết đang xuôi dòng trôi xuống.

Bên bờ sông có người ra vớt, dùng vợt kéo thi thể vào bờ, xe tải chầm chậm chạy men theo con sông, thi thể ướt nhẹp chất hết lên một chiếc xe.

Xác trôi vẫn còn mặc đồng phục quân phiệt Quế Hệ vùng bản địa thời Dân Quốc.

Chị Bân: “Đó… chuyện quái gì thế?”.

Lâm Cảnh Phong cau mày: “Chị nhìn bên kia coi”.

Từ thượng du lại trôi xuống vài cái xác người hiện đại.

Bên bờ sông có người lẫn trong đám đông mải miết đuổi theo, ngó xuống nhìn dáo dác, chị Bân tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra ngay: “Gã đó là tay chân của Cừu Nguyệt. Còn thằng cha bên kia, sao nhìn trông quen quá vậy, cũng dịch dung à?”.

Lâm Cảnh Phong không thể tin nổi: “Gã đó tôi cũng nhận ra… gã được ông già cứu ra khỏi cục cảnh sát rồi sao?”.

Trong khách sạn:

Triển Hành nằm bò ra bàn, Trương Huy lập tức cất đồ trên tay đi rồi lấy một món khác từ trong ba lô ra.

Triển Hành nhìn thấy bèn hỏi: “Cái gì thế? Kính một mắt à? Sao giống thấu kính hồng ngoại thế?”.

Trương Huy thản nhiên đáp: “Nhặt được trên đường”.

Trương Huy lấy một cái hộp ra, mở nắp rồi lại đóng vào, đóng vào rồi lại mở ra.

Lực chú ý của Triển Hành bị chuyển hướng, không thèm hỏi về thấu kính hồng ngoại nữa, mà đổi sang cái hộp kia.

Trương Huy bảo: “Đây là một loại cổ[1] Kiềm Miêu[2], tên là Thiên Sơn Thần Trùng”.

“Thực sự có thứ này à?”. Triển Hành nhìn con bọ cánh cứng trong hộp, không sao tin nổi.

Trương Huy nói: “Thả con bọ này ra khỏi hộp, nó sẽ bay qua Thập Vạn Đại Sơn, đưa cậu đến bên người cậu yêu”.

Triển Hành càng nghe càng mù mịt, Trương Huy lại hỏi: “Cậu muốn thử không? Mỗi một người chỉ có thể dùng một lần trong đời. Sâu mẹ ba mươi sáu năm mới sinh ra một chú sâu con, tôi chỉ có một con này thôi”.

Triển Hành xua tay nói: “Thôi khỏi, lãng phí, anh là người tộc Miêu à?”.

Trương Huy đáp: “Mẹ tôi là người Miêu, tôi không hẳn”.

Triển Hành gật đầu: “Anh dùng à? Có thể tìm được người anh yêu không”.

Trương Huy đáp: “Cô ấy ở tận Australia, xa xôi quá, một khi sâu thần bay qua biển, tôi sẽ…”.

Triển Hành: “Anh có thể ngồi thuyền hoặc ngồi máy bay sang tới Australia hẵng thả nó ra, chỉ là, ông anh ạ, tôi nói câu này hơi khó nghe chút… anh đừng giận nhé, nếu cô ấy đã không còn yêu anh nữa…”.

Hoắc Hổ nằm trên giường uống sữa bò chen miệng vào: “Tìm được rồi thì sao chứ?”.

Trương Huy hùa theo cười giễu: “Đúng vậy, tìm được rồi thì sao?”.

Trương Huy đóng hộp lại quẳng vào ba lô, nói tiếp: “Anh tôi bảo, Thiên Sơn Thần Trùng chỉ linh nghiệm khi hai người còn yêu nhau thôi”.

Triển Hành: “Vậy thử xem?”

Trương Huy xua tay: “Bỏ đi, không phải cứ yêu nhau là có thể ở bên nhau. Tôi hỏi cậu một vấn đề nhé, cậu tên Tiểu Tiện đúng không, lúc sư phụ cậu lấy súng chĩa vào đầu tôi, vì sao cậu lại nói tôi không phải người xấu?”.

Triển Hành ngắm nghía Trương Huy, trông chẳng đẹp trai gì, làn da xám xịt, cả người nhếch nháng, thân hình tuy cao nhưng gầy gò, không có tuấn tú như Lâm Cảnh Phong.

Nếu nói Lâm Cảnh Phong là một thanh đao Tạng sắc bén, Hoắc Hổ là thanh đại kiếm thanh đồng cổ xưa, thì Trương Huy chỉ là một chiếc kéo gắp than đen nhẻm, miễn cưỡng có thể xếp vào hàng “trai đẹp loại khác”, nhưng còn lâu mới bì kịp loại mà Triển Hành thích.

Đương nhiên, Triển Tiểu Kiện cũng không khá hơn bao nhiêu, cùng lắm chỉ có thể xem như cây kìm cắt móng gì đó thôi: sức chiến đấu bình thường, đầu tiên khiến đối phương sinh lòng khinh địch, sau đó bất ngờ kẹp cho một cái.

Có người thà đối mặt với một đao mổ bụng, còn hơn bị cái kìm cắt móng kẹp đi kẹp lại day dí trên da mình, cái mùi vị lăng trì đó khó mà diễn tả bằng lời được.

Triển Hành ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi cảm thấy anh không phải người xấu, giác quan thứ sáu thôi, chính là món phụ nữ rất giỏi mà người ta vẫn nói đấy”.

Trương Huy gật đầu nói: “Cảm ơn”.

Hoắc Hổ xía vào: “Tôi cũng cảm thấy cậu không phải người xấu, tôi cũng có giác quan thứ sáu, cái món phụ nữ rất giỏi ấy”.

Trương Huy: “Tôi cũng cảm ơn anh, tôi và anh tôi trở mặt với nhau, lúc tôi bỏ nhà ra đi, cứ cho rằng thế gian này không còn người thật lòng nữa”.

Triển Hành vỗ vai Trương Huy, cười nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe đi”.

Lâm Cảnh Phong trở về, ở trong phòng hong tiền bằng máy sấy.

Lâm Cảnh Phong: “Đừng ra ngoài, đi ngủ đi, cơm trưa chị Bân sẽ cho người đưa đến”.

Triển Hành: “Chị Bân? Chị ấy cũng tới Liễu Châu rồi à?”.

Lâm Cảnh Phong: “Bà chủ trên thuyền chính là chị ấy”.

Triển Hành ngạc nhiên: “Em không hề nhận ra luôn!”.

Lâm Cảnh Phong giễu: “Nếu để em nhận ra, thì biệt hiệu Thiên Diện Hoa của chị ấy có thể hái xuống cho chó ăn được rồi. Sư phụ còn có chút chuyện phải làm, trước bữa trưa sẽ quay lại”. Nói xong anh ấn máy sấy vào tay Triển Hành, hôn lên mặt cậu, đôi mày vẫn còn cau chặt, cứ mang tâm sự mà xách túi bỏ đi.

Triển Hành ở trong phòng hong tiền, hong khô xong thì cất kỹ, rồi ra khỏi khách sạn, đi tới quán rượu bên bờ sông.

Chị Bân đang nằm ườn trên một cái bàn suy tư ngẫm nghĩ.

Triển Hành đi vào, cười nói: “Nè”.

Chị Bân nhíu mày: “Lại là cậu, làm gì vậy? Lâm tam không bảo cậu đừng ra ngoài à?”.

Triển Hành hỏi: “Chị là chị Bân á? Sao ngay cả giọng nói cũng khác thế nhỉ? Đeo mặt nạ da người phải không? Để tôi xem nào… chị…”.

“Ấy, đừng đụng vào”.

“Phấn trên mặt chị dày như vậy, không nóng à? Bàn tay sửa thế nào đấy?”.

“Cậu…”.

Chị Bân xù lông hất bay bàn tay Triển Hành đang sờ mó trên mặt mình ra, tức giận quát: “Đừng có đụng lung tung! Cái thằng ôn con này!”.

Triển Hành: “Vì sao chị lại tới đây? Phải rồi, chị là Thiên Diện Hoa, vậy biệt hiệu của tiểu sư phụ là gì?”.

Chị Bân thờ ơ rót trà cho Triển Hành: “Độc Xà Tiên Cừu Nguyệt, Vô Ảnh Kiếm Bạch Bân, Chưởng Tâm Lôi Lâm Cảnh Phong, Thiên Diện Hoa Bân tẩu, chưa nghe bao giờ à? Cảm ơn cậu đã cứu tôi ở trong địa cung, kính cậu chén trà xanh này”.

Triển Hành nhận lấy chén trà, cười nói: “Chưởng Tâm Lôi nghĩa là gì? Chị từng mở tiệm đồ cổ đúng không, tôi có dành dụm được ít tiền, chị dạy tôi làm sao để mở tiệm đi, tôi muốn cùng tiểu sư phụ mở tiệm sống qua ngày”.

Lâm Cảnh Phong đeo bao vải mà chị Bân đưa, bắt xe tới nhà Vương Song ở khu nội thành cũ.

Làm xong chuyện đi ra, anh nhìn thấy một đám người ở cuối ngõ như đang chờ ai đó. Lâm Cảnh Phong lách mình vào cánh cửa một cửa tiệm nhỏ, bấm di động.

Có tiếng chị Bân vang lên: “Sao thế?”.

Lâm Cảnh Phong: “Tôi nhìn thấy Hoàng Tiêu, gã đang làm gì đó? Chị ra ngoài một chuyến được không?”.

Chị Bân: “Đang tán dóc với đồ đệ cậu, dạy cậu ta cách mở tiệm đồ cổ, cậu chắc chắn đó là Hoàng Tiêu chứ?”.

Lâm Cảnh Phong: “Chắn chắn, còn có Cừu Nguyệt, tay chân của chúng có chừng hơn hai chục người, hiện đang muốn vào nhà Vương Song. Trong nhà Tiểu Song không có ai cả, mẹ nó dọn đi rồi, chỉ bỏ lại một căn nhà trống, chắc còn chưa bán đâu”.

Chị Bân: “Cậu theo sát chút, xem thử bọn chúng muốn làm gì”.

Lâm Cảnh Phong cúp điện thoại rồi quan sát xung quanh, xác định trong hẻm không có người, bèn vịn vào ống nước ngoài một ngôi nhà nhỏ trèo lên.

Ở một đầu khác của thành phố, Triển Hành quấy rầy chị Bân xong thì xách cơm trưa xuống khỏi thuyền trở về khách sạn.

“Có câu sinh tại Tô Châu sống tại Hàng Châu ăn đồ Quảng Châu chết tại Liễu Châu. Quan tài ở Liễu Châu lừng danh thiên hạ, là nơi tốt để sản xuất tráp mừng thọ. Bình thường người già khi còn sống đều sẽ đặt mua sẵn trong nhà một cỗ quan tài, chờ lúc mất an táng dưới lòng đất”.

Triển Hành hỏi: “Chuyện này thì có liên quan mợ gì tới ma ám chứ?”.

“Mày nghe ông nói này thằng ôn con”. Cụ già mù nọ văng nước bọt tung tóe: “Buổi tối ăn cơm xong, mày đừng có để cơm canh thừa trên bàn, nếu không nửa đêm sẽ có những thứ quái đản mò tới, nó sẽ vào nhà mày ăn cơm thừa canh cặn, ăn tới ngày nào đó không còn đồ thừa nữa, ối chao, là mày xong đời…”.

Triển Hành: “Cháu để trong tủ lạnh, chắc cương thi không biết mở tủ lạnh đâu nhỉ?”.

Cụ già kệ xác cậu, nói tiếp: “Trước kia ông nội tao kể, trên núi Gà có một con Thiên Bạt vương tám ngàn tuổi ở”.

Triển Hành bấm ngón tay, tám ngàn tuổi, vậy hẳn là đồ chơi từ thời thượng cổ rồi.

“Cứ cách trăm năm, Thiên Bạt vương này sẽ ra khỏi núi một lần, đi tuần núi cả đêm, ngày đó trăm quỷ tràn ra, ngàn ma vạn yêu sẽ khiêng quan tài qua phố, nhà nhà đóng cửa, người người trốn kín, không được nhòm ngó ra đường… bằng không mày mà nhìn phải cương thi, cương thi sẽ nhìn lại mày, rồi nhảy vào mày…”.

Triển Hành: “Ối á…” (âm thanh cao vút).

Cụ già mù: “Tới khi gà gáy sáng, mặt trời mọc lên, Thiên Bạt vương mới trở về núi, người đời sau mới gọi núi này là núi Gà”.

Triển Hành: “Cương thi chỉ biết nhảy thôi mà, nó vừa khiêng quan tài vừa nhảy ạ?”.

Cụ già mù há miệng, nói: “Ờ đúng”.

Triển Hành: “Chúng nó vừa khiêng quan tài vừa nhảy như thế, Thiên Bạt vương nằm bên trong có mà bị cụng u cả đầu?”.

Cụ già mù: “…”

Triển Hành: “Còn gì nữa ạ?”.

Cụ già mù: “Lúc Thiên Bạt tỉnh dậy, trong vòng chu vi ngàn dặm sẽ đều bị hạn hán và ma ám! Ban đêm ra ngoài đừng đi một mình! Thằng ranh, ông kể cho mày nghe này…”.

Cảnh sát: “Lại kể chuyện mê tín!”.

Những người đang nghe cụ già mù kể chuyện bên bờ sông đều bị giải tán hết, một cảnh sát nói: “Mọi người đừng đồn bậy đồn bạ! Cấp trên đã ra chỉ thị, ai không nghe bắt về cục cảnh sát uống trà hết”.

Không ai dám trả lời, đều bỏ chạy chả còn một mống, trên tay Triển Hành xách cơm trưa từ quán hải sản của chị Bân, đang định về khách sạn thì cảnh sát gọi cậu lại: “Cậu, cho tôi xem thẻ căn cước của cậu, cậu không phải người bản địa đúng không? Cậu tới đây làm gì? Ồ, còn là người nước ngoài nữa?”.

Triển Hành xuất trình hộ chiếu, nhìn anh cảnh sát với vẻ mặt gian như kẻ trộm, cười mờ ám: “Người ta tới tìm chồng mà”.

Cảnh sát nổi cả da gà, không dám kiểm tra nữa: “Đêm nay bắt đầu lệnh giới nghiêm tới tận ngày mùng một Tết, không có việc gì thì đừng xuống phố đi lung tung”.

Triển Hành ỡm ờ gật đầu, cất hộ chiếu vào, trở về khách sạn.

Hồ Dương đi xử lý chuyện hậu sự cho em trai rồi, Hoắc Hổ và Trương Huy ăn cơm xong thì thấy Lâm Cảnh Phong về, anh với Triển Hành và Đường Du cùng ăn.

Triển Hành: “Có tin gì không anh?”.

Lâm Cảnh Phong nhìn Đường Du: “Tốt nhất cậu đừng rời khỏi chúng tôi”.

Đường Du cau mày dừng tay, Triển hành mờ mịt hỏi: “Sao vậy? Tới bắt cậu ta thật à”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu, ánh mắt chợt lóe lên vẻ mất tự nhiên: “Bạn bè cậu có kẻ thù nào không? Người tới lần này, đúng là muốn bắt cậu thật”.

Đường Du tức khắc cảnh giác.

“Tôi… tôi không có bạn bè gì hết? Sao lại như vậy chứ?”.

Lâm Cảnh Phong: “Người thân thì sao? Ba mẹ cậu làm gì?”.

Đường Du: “Từ khi tôi còn bé tí ba mẹ đã bỏ đi rồi… chỉ có một… không, tôi chẳng quen biết ai hết á. Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?”.

Lâm Cảnh Phong nhìn Đường Du chốc lát, sau đó thản nhiên nói: “Vậy thôi đi, nói chung cậu cẩn thận một chút. Giờ không liên lạc được với Tống Thần Vũ, phải chờ xem tình hình thế nào đã, mấy ngày nữa nói sau. Cậu biết sửa súng không? Tôi sẽ trả tiền”.

Đường Du hơi suy tư, đáp: “Không cần, vừa khéo tôi có vật liệu, coi như cảm ơn đồ đệ anh đã cứu tôi, tôi sửa miễn phí cho anh, nhưng phải về điều chỉnh chút linh kiện trước đã”.

Triển Hành vẫy đuôi: “Làm cho tôi một cái nữa đi, tốt nhất là có thể không cần nhắm chuẩn cũng bắn trúng người…”.

Đường Du xù lông: “Cậu làm như tên lửa dẫn đường vậy! Trên đời làm gì có loại súng đó!”.

Đường Du ăn vội ăn vàng cho xong bữa rồi trở về phòng, Triển Hành đi tắm rửa, đúng là mệt chết đi được.

 

Chú thích:

[1] Sâu độc.

[2] Người Miêu ở đất Kiềm – tên gọi khác của tỉnh Quế Châu, Trung Quốc.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp