LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 38

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Tủ lạnh hỏng và thằng nhỏ bỏ nhà đi dạt thì có liên quan gì đến nhau?

Mũ Xanh lại nói: “Chỗ này đông người quá, quay lại ngồi xổm tiếp đi, có điện thoại không?”.

Triển Hành vội nói: “Có, điện thoại của chú cũng hỏng rồi à?”.

Mũ Xanh và Triển Hành cho nhau số điện thoại, Triển Hành chẳng hiểu mô tê gì: “Tiếng súng mới rồi là sao vậy? Do chú bắn à?”.

Mũ Xanh: “Ồ không, có người nhận lầm thôi, vì tủ lạnh và ti vi, xin cậu hãy giúp tôi một việc”.

Triển Hành dấu hỏi đầy đầu, gật một cái, Mũ Xanh nhếch khóe miệng: “Làm theo tôi bảo, đừng báo cho ai biết tôi ở chỗ này, cảm ơn, Triển Hành”.

Triển Hành: “Sao chú biết tên cháu?”.

Mũ Xanh làm động tác “đi mau”, thế là Triển Hành lại ngồi vào bụi cỏ, qua một lúc sau, điện thoại bắt đầu rung, Triển Hành nhìn một cái rồi nhét tai nghe vào.

Giọng Mũ Xanh từ trong tai nghe truyền đến: “Có người tới, đừng đụng tới nó, đó là tủ lạnh nhà tôi đấy”.

Đường Du bình sinh không có kẻ thù, giờ chẳng hiểu ra sao tự dưng bị đuổi, biết chạy chỗ nào đây? Cậu quét máy hồng ngoại qua một khu vực rộng, phát hiện có chục người đã tản ra con đường dưới chân núi để chặn đầu cậu, lại có thêm hai hình người một trước một sau phát ánh sáng trong bụi cỏ không ngừng tiếp cận chỗ nổ súng.

Một người quay đầu chạy lên núi, Đường Du thở hổn hển, người kia cứ như biết cậu ở chỗ này, cậu vội vàng quay lưng bỏ chạy. Thình lình đụng cái rầm vào thân cây, làm hỏng luôn kính hồng ngoại.

Người nọ dừng bước ở cách đó hai chục mét.

Chết tiệt!

Đường Du choáng váng đầu óc, hô lên: “Đừng qua đây! Tôi không muốn nổ súng!”.

Người nọ chần chừ giây lát, tiến lên một chút, Đường Du móc khẩu Chim Ưng Sa Mạc ra nổ một phát, người kia gục xuống, không rõ sống chết.

Giờ thì phiền phức rồi, phải tìm một chỗ trốn đi đã, Đường Du sải chân chạy như điên, đang chạy đột nhiên có tiếng hô ở phía xa: “Bắt lấy nó! Ở bên kia!”.

Chạy xa như vậy rồi mà vẫn còn gào thét? Đường Du nhìn quanh quất, phát hiện một cái hầm trú ẩn, bèn trượt người xuống, rơi vào cửa hầm.

Đường Du trượt vèo xuống sườn núi, lấy một ống pháo đồng từ trong ba lô ra, chống lên mặt đất, tạo thành một góc nghiêng.

Triển Hành: “…”

Có cần khoa trương đến vậy không?! Triển Hành thầm nghĩ, cậu ta định cho nổ tung cả đỉnh núi chắc?

Có tiếng Mũ Xanh vang lên: “Giơ tay, nhìn lên phía trên hầm trú ẩn”.

Triển Hành vô ý thức giương cây cung đã kéo căng lên, phát hiện trên hầm trú ẩn có một người đang cầm súng lục lén lút đến gần.

“Bắn tên”.

Triển Hành buông tay, mũi tên thép bay đi, bắn trúng ngay bả vai người nọ!

“Á!”.

Người nọ té từ trên cao xuống, Đường Du lập tức quay người bắn một phát trúng cổ tay gã.

“Không giết người, đều là bé ngoan”. Mũ Xanh cất giọng: “Quay sang phải, ngay”.

Triển Hành xoay mạnh người sang, Đường Du nổ mấy phát súng sang một hướng khác, Triển Hành phát hiện lại có một người nấp sau lưng Đường Du, Mũ Xanh hô: “Bắn”.

Triển Hành thả tay, dây cung vút một tiếng, thêm một tiếng người hét lên.

Đường Du phát hiện có trợ thủ sau bụi cỏ, thế là không buồn để ý khoảng hổng sau lưng, nổ thêm một phát súng bắn ngã kẻ địch đang đuổi vào lòng núi.

Triển Hành bắn ngã hai người, Đường Du nhanh nhẹn bồi thêm một phát súng.

“Còn chỗ nào nữa?”. Triển Hành nhỏ giọng hỏi.

Cuộc trò chuyện bị gián đoạn, khi Triển Hành quay đầu nhìn thì Mũ Xanh đã đi đâu mất tiêu.

Hoắc Hổ ra khỏi hầm trú ẩn, Đường Du xoay mạnh người lại, chĩa súng thẳng vào người anh.

Hoắc Hổ: “?”

Hoắc Hổ: “Cậu là ai?”.

“Đừng nhúc nhích, bằng không tôi sẽ nổ súng!”.

Tay cầm súng của Đường Du còn chưa bỏ xuống thì một miếng thịt bò khô đã bay vèo tới đập trúng gò má cậu.

Đường Du cất súng, quay đầu qua: “Anh bạn bên kia, cảm ơn”.

Triển Hành từ trong bụi cỏ đứng dậy, hỏi: “Cậu bị người nào truy sát đấy?”.

Đường Du tức anh ách: “Có trời biết! Truy sát cậu mới đúng ấy!”.

Triển Hành vác cung ra sau lưng, bấm vào bộ đàm mấy cái: “Tiểu sư phụ, bên ngoài hết người rồi”.

Đường Du nói: “Còn đấy! Không nên khinh thường, tôi phát hiện có mười người, chỗ này mới có hai thôi”.

Triển Hành nghía lên xem, hai người nằm trên mặt đất rên rỉ không ngừng, một người trúng đạn ở cổ tay, còn người kia thì trúng đạn ở mắt cá chân, đều không phải vết thương trí mạng.

Bộ đàm kêu sột soạt, truyền đến giọng Lâm Cảnh Phong: “Biết rồi, vào đi, tạm thời không quản bên ngoài nữa”.

Triển Hành vừa cất một bước, đột nhiên thiết bị chống trộm trên xe Jeep phía xa kêu lên inh ỏi.

Triển Hành: “…”

Lâm Cảnh Phong hỏi trong bộ đàm: “Tiếng gì thế? Thiết bị chống trộm à?”.

Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng còi báo động chói tai lạ thường, kêu không ngừng trước nhà xưởng.

Triển Hành: “Là… là… là… là cái quái gì thế? Ma hả?”.

Lâm Cảnh Phong: “Lập tức vào trong! Đừng tới chỗ chiếc xe!”.

Năm giờ đêm, Triển Hành và Đường Du theo sau Hoắc Hổ đi sâu vào hầm trú ẩn.

Triển Hành lấy điện thoại ra chụp hình xung quanh, Đường Du vô thức sợ hãi, nhìn Hoắc Hổ, đoán ra được đây là một nhân vật nguy hiểm, vẫn là Triển Hành có tính công kích yếu hơn, thế là sóng vai đi cùng Triển Hành.

Cả quá trình liên thủ ngăn địch đã xóa tan hết lòng thù địch giữa hai người, Triển Hành vừa chụp hình vừa hỏi: “Cậu tên gì vậy?”.

“Đường Du”. Đường Du nói: “Tôi tới xưởng công binh bỏ hoang này để tìm một cỗ máy, quét hình linh kiện, các cậu tới đây tìm cái gì?”.

Triển Hành đáp: “Tìm đồ, kiếm tiền đó”.

Quả nhiên là trộm mộ, Đường Du lạnh lùng nghĩ, Triển Hành lại hỏi: “Cậu biết làm lạnh à?”.

Đường Du: “???”

Triển Hành nhớ tới lời dặn của Mũ Xanh thì đành nén nghi vấn trong bụng xuống.

Bên ngoài lại có một tiếng súng nổ đoàng.

Triển Hành nhìn Đường Du đầy thắc mắc, hỏi: “Không phải bọn họ muốn bắt cậu sao? Cớ gì còn nổ súng?”.

Đường Du: “Sao tôi biết?”.

Triển Hành lập tức nhớ tới hai người Tống Thần Vũ đi xem xét tình hình thì định rời hầm, nhưng lại bị Hoắc Hổ ngăn lại.

“Đừng vội, vào trong trước rồi tính sau”. Hoắc Hổ nhìn ra ngoài hầm, tiếng ầm ầm loáng thoáng truyền đến, giống như có máy móc bằng sắt thép nào đó đang chuyển động.

Triển Hành áp tai lên vách hầm, Hoắc Hổ lại giục: “Đi nhanh, đừng nghe nữa”.

Trong hầm trú ẩn bốc đầy mùi hôi thối làm Hoắc Hổ không nuốt nổi sữa bò nữa, bọn họ dừng bước trước một hầm ngầm dựng đứng. Đèn pin chiếu tới, thấy con đường chia thành hai ngã rẽ trên dưới, trong đó một cái có dùng than củi vẽ ra hình đầu mèo sinh động như thật – cũng chính là ký hiệu của Hoắc Hổ.

Lâm Cảnh Phong và Hồ Dương đang ở cạnh mép khúc quanh của ngã rẽ đi xuống, Hồ Dương ngồi, còn Lâm Cảnh Phong đứng.

Lâm Cảnh Phong nhìn Đường Du: “Bên trên thế nào rồi?”.

Triển Hành kể lại chuyện xảy ra ngoài hầm trú ẩn một lượt, Lâm Cảnh Phong khẽ cau mày.

Ba người vây Đường Du vào giữa, Đường Du căng thẳng nói: “Tôi không biết gì hết”.

Lâm Cảnh Phong đột nhiên giơ tay, chĩa súng lên trán Đường Du, Đường Du tự giác giơ hai tay lên, Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Là cậu dẫn mấy người đó tới phải không? Nói mau, dám bịa đặt một câu, tôi nổ súng ngay”.

Triển Hành nhìn Đường Du như định lên tiếng xin cho, nhưng Đường Du lại khá bình thản:

“Tôi là một kỹ sư máy trong quân đội, tới đây để tìm kiếm vỏ ngoài một số linh kiện. Tôi không quen biết ai hết, cũng chẳng kết thù oán với ai, mấy người đó không thể nào đuổi giết tôi đâu”.

Dưới ánh sáng lạnh của ống đèn, sắc mặt Đường Du vẫn như thường, Lâm Cảnh Phong hất súng ra hiệu cậu đi sang một bên, nói: “Còn anh? Máu trên người anh là thế nào?”.

Triển Hành quay mạnh đầu lại, lúc này mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào Trương Huy đã đi tới ngã rẽ của đường hầm, mùi máu tươi theo gió bay tới.

“Không phải máu của tôi”. Trương Huy nói.

Lâm Cảnh Phong: “Tôi nhìn ra được, họ Tống đâu?”.

Trương Huy: “Bên ngoài có hai nhóm người đang đánh nhau, tôi không thấy anh ta”.

Lâm Cảnh Phong: “Anh đang nói dối”.

Trương Huy đưa tay lên ngực nhìn Đường Du, giống như định lấy gì đó ra, Lâm Cảnh Phong khẽ bóp cò, Triển Hành căng thẳng nói: “Sư phụ, anh ấy không phải người xấu!”.

Lâm Cảnh Phong không nổ súng, Trương Huy lấy một gói thuốc lá từ trong áo khoác ra, bỏ một điếu vào miệng, hỏi: “Hồ Dương làm sao thế? Thằng nhóc này là ai nữa?”.

Cuối cùng Lâm Cảnh Phong cũng cất súng, nhìn chằm chằm vào Hồ Dương trong góc: “Tìm được em trai anh ta rồi, ngay ở bên trên”.

“Trong hầm trú ẩn có hai ngã rẽ, phía dưới chắc dẫn tới lối ra ngoài núi”. Lâm Cảnh Phong nói: “Tiểu Tiện, đừng chạy lung tung, qua đây. Bên trên có một lỗ thủng, đây, mọi người xem”.

Dưới ánh đèn pin, trên vách hầm trú ẩn có một lỗ thủng rất lớn, giống như bị cái gì đó đào qua, bên trong có một con đường khác, trên vách tường có vẽ ký hiệu mèo ba chân của Hoắc Hổ.

Chính là ngã rẽ lúc bọn họ đi vào.

Lâm Cảnh Phong: “Em trai anh ta ở ngay trong cái hang này”.

Tiếng thở hổn hển của Hồ Dương truyền ra từ trong bóng tối, giống như đang gào thét, trong hang có một thi thể thối rữa méo xẹo, nửa thân thể vắt ra khỏi hang.

Lâm Cảnh Phong nói: “Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, chúng ta phải rời khỏi chỗ này ngay”.

Trương Huy nói: “Không nhìn thử trong hang có gì à?”.

Lâm Cảnh Phong lắc đầu: “Không, không có tín hiệu, sau khi ra ngoài thì gọi điện cho Tống Thần Vũ, kêu anh ta tập trung, chuẩn bị một ngày sau hẵng vào lại, huống chi cũng cần phải mang em trai anh ta ra ngoài, ai tới phụ một tay nào?”.

Đường Du: “Hỏa táng cậu ta đi”.

Hồ Dương ở trong góc đau khổ kêu lên: “Không được! Ba mẹ tôi mất sớm, tôi chỉ có một đứa em trai này thôi!”.

Triển Hành chủ động nói: “Để em, phải làm gì đây?”.

Lâm Cảnh Phong: “Chúng ta cùng mang nó ra ngoài”.

Triển Hành kéo cái thi thể kia ra, nó đã rữa đến độ không còn ra hình người nữa, trên gương mặt Hồ Bách có hai dấu máu, giống như bị thứ sắc bén nào đó cào qua hốc mắt, bốn dấu móng vuốt song song từ trán kéo chéo xuống.

Triển Hành: “…”

Lâm Cảnh Phong nheo mắt, khẽ suỵt một tiếng, Đường Du nhìn thấy dáng vẻ thi thể kia thì không khỏi rùng mình.

Lâm Cảnh Phong lấy băng vải ra, cột tay chân Hồ Bách lên trên người, rồi lấy một cái túi nhựa đen kín cỡ lớn ra, bỏ thi thể vào trong, quấn chặt nhiều lần.

Trương Huy: “Để tôi”.

Lúc Lâm Cảnh Phong định cõng thi thể lên thì Hồ Dương đứng dậy, gật đầu ý bảo để cho gã làm tiếp.

Mọi người buộc thi thể trong túi kín lên lưng Hồ Dương, từ từ đi xuống phía dưới.

Lúc sắp đi Triển Hành không nhịn được ngó vào trong cái hang kia, hỏi: “Nó thông ra đâu?”.

Trong hang thoáng có gió thổi, nghe kỹ lại thì cảm giác được có tiếng gì đấy pha lẫn trong gió không ngừng truyền tới, tựa như tiếng thở dốc khó khăn của ai đó từ trong lồng phổi bật ra.

Hầm trú ẩn thông thường sẽ có vài cái nối liền với nhau, lối vào của hầm này có thể thông với lối ra hầm khác, Lâm Cảnh Phong thường xuyên hoạt động dưới lòng đất, đương nhiên nắm chắc điều này, so với mộ cổ, không gian dưới lòng đất kiểu hầm trú ẩn là thứ mà trộm mộ thích nhất.

Lối ra thông với sườn bên của núi Gà Gáy, Hồ Dương im lặng đi trên cùng, được chừng một tiếng, bọn họ nhìn thấy một hố nước đen, đằng kia hố nước là một cửa hang hình bán nguyệt.

Hồ Dương nói: “Liễu Châu hạn to hai mùa thu đông, mực nước xuống thấp, chỗ này có khả năng thông ra sông Liễu”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu, áp tai vào vách tường, muốn xác nhận xem sau lưng có còn người đuổi theo hay không.

“Tôi có thiết bị dò âm thanh”. Đường Du lấy một chiếc tai nghe từ trong túi áo ra, nhét vào tai trái, Triển Hành tò mò hỏi: “Gì đấy? Cho tôi nghe thử với?”.

Đường Du nghe một lúc, chỉ thấy tiếng gió ù ù thì cau mày nói: “Tôi đã lọc bỏ tạp âm rồi mà… lọc sạch rồi”.

Sau khi lọc sạch tạp âm, trong tai một mảnh tĩnh lặng.

Triển Hành: “Đưa tôi nghe thử…”.

Đường Du: “Cậu… buông tay ra! Muốn ăn đập hả? Bắn cho một phát bể đầu giờ…”.

Triển Hành gào um lên: “Tôi bắn cho cậu một pháo bay ra ngoài không trung luôn…”.

Đường Du tức giận quát: “Tôi bắn cho cậu một pháo bay khỏi dải ngân hà…”.

Hoắc Hổ: “Tôi bắn cho các cậu một pháo bay thẳng lên trời”.

Đường Du: “…”

Triển Hành cướp được tai nghe, thắng lợi rồi!

“Hơ?”. Triển Hành nói: “Ai đang thở dốc đấy?”.

Đường Du lập tức sởn gai ốc, kêu um lên: “Đừng nói vậy chứ!”.

Triển Hành nghe một lúc, trong gió hình như có ai đó đang thở dốc, Lâm Cảnh Phong ra hiệu im lặng: “Là tiếng không khí lưu thông thôi, kết cấu đặc thù của hầm trú ẩn ấy mà, đừng nói chuyện nữa”.

Lâm Cảnh Phong áp tai vào vách hầm, đôi mày khí khái cau chặt lại, Triển Hành cũng bắt chước theo, áp tai vào tường, Hoắc Hổ cũng học theo, thế là ba người xếp thành một hàng dán tai lên vách tường.

Đường Du mỉa mai: “Ngớ ngẩn”.

“Bịch”.

Lâm Cảnh Phong nhạy bén nghe được ở sâu trong hầm trú ẩn có tiếng đồ vật rơi, anh lập tức giơ tay lên ra hiệu đồng đội im lặng hết.

Áp vào thật lâu thì không còn âm thanh nào khác nữa.

Triển Hành không áp tai nữa, chán chết chơi oẳn tù tì cùng Hoắc Hổ, Hồ Dương đợi gần năm phút đồng hồ, hỏi: “Thế có đi không?”.

Lâm Cảnh Phong đang định ngẩng đầu lên, lại nghe thấy thêm một tiếng “bịch” nữa, giống như tiếng bước chân tiếp đất vậy.

“Đoàng!”.

Ba giây sau, một tiếng súng nổ vang truyền đến từ con đường họ tới lúc trước.

Lần này không cần áp tai vào tường cũng có thể nghe được, tất cả mọi người đều căng thẳng.

“Rời khỏi chỗ này ngay”. Lâm Cảnh Phong quyết đoán ra lệnh: “Xuống nước”.

Hoắc Hổ ngạc nhiên: “Anh không biết bơi! Làm sao giờ?”.

Lâm Cảnh Phong: “Anh kéo túi khí bên cạnh ba lô ra”.

Hoắc Hổ tìm mãi hồi lâu vẫn không thấy ba lô của mình có gì, Triển Hành nói: “Anh dùng của em đi, em biết bơi”.

Thế là Hoắc Hổ ôm ba lô theo mọi người nhảy vào hố nước đen, Lâm Cảnh Phong vẫn luôn lo lắng không yên nên bơi sau cùng, Triển Hành cầm ống đèn nhảy tòm xuống nước, bơi áp chót chậm chạp sang bờ bên kia.

Dưới ánh sáng lạnh lẽo của ống đèn, đáy nước đen thui như có thứ gì đó đang dập dềnh trôi.

Đường Du đang bơi thì dưới chân có vẻ đụng trúng cái gì đó, cậu cúi thấp đầu nhìn xuống, thấy trong quầng sáng xanh nhạt có một cái xác nữ đầu tóc bù rù ngâm trong dòng nước chầm chậm trôi qua.

Trên người cái xác mặc sườn xám, đôi môi đen thui, mở to hai mắt.

Triển Hành phát hiện Đường Du tụt lại phía sau, bèn quay lại, thấy cậu ta vùi đầu ở trong nước thì cũng lặn xuống theo.

Hai người đồng thời nhả ra một đám bọt khí.

“Á á á”. Đường Du và Triển Hành mặt đối mặt cùng gào um lên.

Đường Du và Triển Hành vừa kêu thì cả đội đã loạn cào cào, Lâm Cảnh Phong bơi qua tặng cho mỗi đứa một cú đá, tức giận: “Kêu cái gì! Đi mau!”.

“Trong nước có cương…”. Triển Hành còn chưa kịp kêu thành tiếng, Lâm Cảnh Phong đã bịt miệng cậu lại.

“Đang ở dưới đất không được nói hai từ đó! Đi mau!”. Lâm Cảnh Phong quát.

Cả đội sáu người gia tăng tốc độ, gấp gáp bơi ra khỏi hồ nước đen, phía trước lại gặp một dòng suối ngầm, xuyên qua không gian mạch nước ngầm chật hẹp chảy xuống hạ du.

“Đây là chỗ nào nhỉ?”. Triển Hành mờ mịt nhìn quanh, giơ điện thoại lên chụp ảnh.

“Đừng có nấn ná, xuống nước ngay!”.

Lâm Cảnh Phong đạp Triển Hành và Đường Du xuống, để ý thấy trên động dán chi chít bùa, anh hít sâu một hơi, lặn xuống nước.

Dòng nước chảy xiết làm mọi người choáng váng đầu óc, cuối cùng phía trước sáng ngời, cuốn cả đội ra nhánh sông Liễu ở ngoài núi Gà.

Dòng nước lạnh hòa vào sông Liễu, nước sông uống mình chảy quanh Liễu Châu, Hoắc Hổ ôm ba lô nổi lên mặt nước đầu tiên, sau đó kéo Hồ Dương và Trương Huy lên.

Lâm Cảnh Phong đẩy Triển Hành lên mặt nước, cũng kéo luôn Đường Du lên, chỗ này là một bờ sông ngoài thành phố.

Hồ Dương nói: “Từ phía trước đi vào nội thành, mọi người cứ men theo con đường đó, tôi cõng người rất dễ gây chú ý nên không đi chung với mọi người nữa”.

Mới sáu giờ sáng, các nhà hàng vẫn chưa mở cửa, Lâm Cảnh Phong nói: “Xác của… em trai anh phải tính sao?”.

Hồ Dương mệt lử đáp: “Tôi đã chuẩn bị quan tài cho nó sẵn rồi, Tam gia cứ để lại phương thức liên lạc, tiền thì thương lượng ổn thỏa, chúng ta còn có chút chuyện cần nói”.

Lâm Cảnh Phong biết Hồ Dương tự có con đường của mình, vụ án ẩu đả năm đó đã bưng bít lâu như vậy, giờ chỉ cần tốn chút tiền cho qua cửa, muốn an táng em trai ruột đương nhiên không khó, thế là anh bèn dẫn mọi người đi lên bờ đê, theo con sông trở về thành phố.

Lâm Cảnh Phong dẫn các thành viên đi ăn bữa sáng rồi bắt một chiếc xe chở bọn họ tới bờ sông, lên một thuyền cá mà họ từng dùng cơm lúc trước để ăn một bữa, mới sáng ra còn chưa có khách, bà chủ đang dựa vào quầy tính toán sổ sách.

“Có chỗ ở không?”. Lâm Cảnh Phong hỏi.

Bà chủ thờ ơ chỉ: “Ở bờ bên kia có khách sạn, xong chuyện rồi à?”.

Lâm Cảnh Phong nhìn sang, đối diện công viên quả thật có một nhà nghỉ cho thuê, bèn nói: “Vẫn chưa, sao chị lại chạy tới Liễu Châu thế? Tiểu Tiện dẫn mọi người đi nghỉ trước đi”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp