LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 37

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Lâm Cảnh Phong dẫn theo bao nhiêu người, nhưng Đường Du lại chỉ có một mình.

Đường Du đứng trong lòng núi Gà tìm xưởng chế tạo vũ khí bỏ hoang, cậu đưa tay ấn lỗ tai, nơi đó có đeo một cái máy phóng đại âm thanh, nhưng ngoài tiếng gió ù ù thì chẳng còn nghe được tiếng động nào khác.

Chuyến đi lần này của cậu mục đích là để dạo chơi, sẵn tiện thu thập chút tư liệu.

Súng ống là sở thích không chuyên của cậu, trong tay Đường Du có một bản vẽ súng bắn tỉa do thiên tài thiết kế súng Mikhail Timofeyevich Kalashnikov[1] của Liên Xô cũ chế tạo ra, nhưng cậu còn thiếu vài kết cấu linh kiện nữa.

Tác phẩm của thiên tài thường có tính đi trước thời đại và sử dụng lâu dài, Mikhail cũng là một trong số đó, súng ống do ông thiết kế đã vượt qua cả một thời đại, không hề bị thời gian đào thải, qua cả trăm năm mà vẫn không lỗi thời, AK47 là ví dụ tốt nhất.

Khẩu AK47 đầu tiên ra mắt vào năm 1949, trải qua cả một thế kỷ đằng đẵng suốt trăm năm mà chưa hề bị loại bỏ.

Nhưng vào trước 1949, Mikhail từng thiết kế một loại súng trường tự động khác, có điều lực phản chấn của loại súng trường này quá lớn thành ra không được bán rộng rãi, cuối cùng trở thành hàng chất trong kho. Đường Du lấy được một bản vẽ, định cải tiến loại súng trường này, điều chỉnh xong sẽ làm lại một khẩu, nhưng từ năm 1927 nó đã ngừng sản xuất rồi. Bản vẽ đầy đủ nằm trong kho hồ sơ nước Nga, Đường Du không cách nào đọc được, có điều cậu biết nơi sản xuất loại linh kiện này, chính là ở trên địa bàn của Bạch Sùng Hi, kẻ thuộc trường phái quân phiệt Quế Hệ[2]. Xưởng chế tạo vũ khí này đã bị bỏ hoang hơn trăm năm, tuy phần lớn thiết bị đều đã gỉ sét, nhưng vẫn còn ở nguyên vị trí, chỉ cần tìm được khuôn đúc, phân tích dây chuyền sản xuất là không khó để chế tạo lại số linh kiện kia.

Thế là Đường Du tới đây một mình.

Toàn thân Đường Du đều là thiết bị công nghệ cao, như kính quét tia hồng ngoại có thể giúp cậu nhìn được mọi vật thể phát ra nhiệt năng xung quanh, máy phóng đại âm thanh siêu nhỏ có chức năng lọc bỏ tạp âm, giúp thính giác cậu nghe rõ trong phạm vi bao phủ dài rộng mỗi chiều ba câu số, nhờ đó Đường Du có thể nghe rõ mồn một tiếng chuột kêu ở bên kia đỉnh núi.

Đường Du mở máy tính xách tay, khởi động thiết bị để quét hình nhà máy bỏ hoang, đúng lúc này, cậu nghe thấy từ trong máy khuếch đại âm thanh truyền đến một tiếng động cơ.

Một giờ đêm, đã quá giờ Tý, trời đất một mảnh đen kịt.

Lâm Cảnh Phong dừng xe phía sau một gian nhà xưởng, lái vào trong sân, giấu chiếc xe Jeep đằng sau bức tường. Tuy nơi này không có cảnh sát qua lại, nhưng cẩn thận chút vẫn hơn.

Triển Hành xuống xe, Lâm Cảnh Phong cùng mọi người ra sau dỡ đồ.

Triển Hành cứ cảm thấy trong này có cái gì đó, cậu chiếu đèn pin, tiến sát đến cửa sổ nhà máy nhòm vào trong, có tiếng lạch cạch truyền ra.

“Á á á!”. Triển Hành gào như điên.

Năm người Lâm Cảnh Phong, Hoắc Hổ, Hồ Dương, Tống Thần Vũ, Trương Huy đang khuân đồ, đột ngột bị dọa cho nhảy dựng lên.

Lâm Cảnh Phong quát: “La cái gì! Thần hồn nát thần tính”.

Đường Du ấn nấp dưới một cỗ máy thình lình bị tiếng hét của Triển Hành bên ngoài làm cho não ong lên, thiếu chút thủng màng nhĩ.

Triển Hành: “Giúp khuấy động bầu không khí thôi mà”.

Mọi người: “…”

Tống Thần Vũ phán: “Cậu em hài hước thật”, sau đó trưng bộ mặt dở khóc dở cười, bê thùng nước khoáng xuống. Bọn họ dỡ hàng, chuẩn bị mang đồ vào trong hầm trú ẩn ở cách đó không xa.

Triển Hành: “Hình như bên trong có người?”.

Lâm Cảnh Phong: “Em nhìn chuột kìa, chẳng có người đâu”.

Triển Hành đẩy cánh cửa sắt gỉ sét, đi vào trong.

Gió núi lạnh căm lùa vào, Triển Hành chiếu đèn pin xung quanh, chuột cũng chẳng thấy con nào, ánh đèn pin chiếu lên máy móc cơ khí trong bóng tối, đó là một cái bàn cán thép, băng chuyền bên trên trải qua trăm năm đã mục nát cả, kế bên còn có máy khoan thép nữa, mũi khoan dừng giữa không trung, gỉ sét gần nửa.

Lúc này Đường Du đang nấp dưới bàn cán thép.

Có một cánh tay vỗ lên vai Triển Hành.

“Á á ối”. Triển Hành dựng lông kêu lên.

Lâm Cảnh Phong: “Đừng có giả bộ dễ thương”.

Đầu Đường Du lại kêu ong lên phát nữa, hiệu quả của máy phóng đại âm thanh quá tốt, cứ như Triển Hành đang hét thẳng vào lỗ tai cậu vậy, Đường Du thiếu điều hộc máu.

Triển Hành: “Hớ hớ hớ”.

Triển Hành tắt đèn pin, trăng lại nhô lên lần nữa, treo ngoài cửa sổ, ánh sáng mờ tỏ xuyên qua lớp cửa sổ thủy tinh nứt vỡ chiếu vào nhà máy bỏ hoang, Lâm Cảnh Phong cởi găng tay ra, tìm một chỗ dựa vào, nói: “Qua đây”.

Triển Hành xích tới, hai người đối diện ôm nhau, cậu cảm giác được vật dưới háng Lâm Cảnh Phong đang đội đũng quần cương lên.

Một ngày trước ở Bắc Kinh ăn cơm xong đã lên xe lửa ngay, đến Liễu Châu rồi cũng chẳng hề thân mật, Lâm Cảnh Phong ôm hôn Triển Hành, đầu cậu miên man suy nghĩ, chợt hỏi: “Thực sự có chuyện vua cương thi đi dạo ban đêm à?”.

Lâm Cảnh Phong thản nhiên: “Sáu mươi năm trước đã từng xảy ra rồi, ba em hiểu sâu biết rộng, không có nói cho em nghe sao?”.

Triển Hành ngạc nhiên: “Thật á? Lục Thiếu Dung rất ít khi nói về mấy chuyện linh tinh này”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Cuối thế kỷ trước, vào năm 1995, ở Tứ Xuyên đã từng một phen nhốn nháo. Thấy bảo có một ngôi cổ mộ ở Tây Sơn bị mất trộm, em muốn nghe không?”.

Triển Hành: “Liên quan đến cương thi á?”.

Lâm Cảnh Phong: “Vùng Tây Sơn tỉnh Tứ Xuyên từng xảy ra một vụ trộm mộ có số người chết nhiều nhất, dính dáng rộng nhất thế kỷ trước, có người ở bản địa đã trình báo lên cục công an, bảo rằng ngôi mộ cổ rất lớn ở khu S05 bị đào quật. Khi cảnh sát tới điều tra, mặc dù nơi đó là vùng núi, nhưng ngay trong phạm vi phủ sóng mà điện thoại lại lẫn tạp âm nghiêm trọng, khiến cho đội điều tra gặp khó khăn trong quá trình liên lạc”.

“Về sau có ảnh chụp, họ phát hiện hai mươi hai ngôi cổ mộ liên tiếp đã bị khai quật, các cỗ quan tài đều bị bật nắp, bên trong trống không, nhưng vật tùy táng trong mộ lại còn nguyên không suy chuyển, hiện trường cũng chẳng có dấu xẻng đào bới”.

Triển Hành: “Không phải do trộm mộ làm à?”.

Lâm Cảnh Phong hỏi ngược lại: “Theo em thì sao?”.

Đường Du vừa tháo tai nghe xuống, đắn đo hồi lâu lại nhét trở lại, quyết định nghe xem bọn họ nói gì.

Cậu đè nhẹ mắt kính hồng ngoại, tiến hành quét hình xung quanh nhà máy, phát hiện ra bảy vật thể nhiệt năng hình người đang hoạt động.

Hai hình người ở cạnh cửa sổ là ai?

Đường Du chỉnh kính, từ nhà máy ra đến con đường đá vụn lại có thêm bốn đường viền nhiệt năng hình người nữa, họ đi qua đi lại giống như đang khuân đồ, trong đó có một người cao đến tầm mét chín… Ánh sáng màu đỏ cam tỏa ra mạnh hơn những người khác rất nhiều… nhiệt độ cơ thể khá cao, tràn trề năng lượng.

Bọn họ là trộm? Tính trộm cái gì? Dựa theo âm thanh động cơ… là xe Jeep Mitsubishi sáu xi-lanh hệ thống phun nhiên liệu kép, chắc không dùng để chuyển máy móc, mục tiêu hẳn không phải là nhà máy này.

Đường Du quay đầu sang, hướng về đường viền nhiệt năng hình người thứ bảy, nhiệt năng này thấp hơn rất nhiều… là một màu cam yếu ớt.

Nhiệt năng hình người thứ bảy đứng cạnh chân tường phía sau nhà máy, chẳng hề động đậy.

Đường Du thầm nghĩ: đang đi tiểu à?

Triển Hành ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng có khả năng có người giở trò? Em không nghĩ ra, nếu đã trộm mộ, chẳng phải sẽ mang vật bồi táng đi sao? Ngôi mộ bị đào từ trong ra ngoài hay từ ngoài vào trong? Có nhìn ra được không?”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Không nhìn ra được, khi ấy các nơi Nam Sung, Thành Đô, Đô Giang Yến đều ra lệnh giới nghiêm, phát thông báo cho trường học tan sớm, các cơ quan cũng nghỉ làm trước giờ”.

Triển Hành: “…”

Lâm Cảnh Phong lại nói: “Một thời gian dài sau đó, điện thoại liên lạc, di động, máy thu thanh và ti vi của người dân bản địa thường xuyên phát ra tạp âm. Đó là thứ âm thanh rất quái đản, giống như có người đang thở hổn hển đầy khó khăn, hoặc đang nôn mửa… ọe…”.

Triển Hành sởn tóc gáy: “Ối ối ối”.

Lâm Cảnh Phong bật cười, Triển Hành giận dỗi: “Buồn cười lắm chắc?”.

Lâm Cảnh Phong: “Đừng giả bộ, em có sợ chút nào đâu”.

Triển Hành cười khì khì: “Em chỉ muốn chọc anh thôi, anh cười lên rất đẹp, sao không cười nhiều vào”.

Lâm Cảnh Phong quay người đi: “Ừ, vậy sau này anh sẽ cười nhiều hơn”.

Triển Hành: “Trên đầu con cương thi còn gắn ăng-ten sao? Ngay cả máy thu thanh cũng nghe được tiếng thở của nó… Hôm nào mở ti vi, liệu có thấy cương thi đang dẫn chương trình thời sự, hoặc tiết mục giải trí cương thi, kết bạn bốn phương cho cương thi gì đó không nhỉ, ấy, sư phụ anh chờ đã…”.

Lâm Cảnh Phong tung cước đá văng Triển Hành ra, Triển Hành nằm trên máy cắt, thấy cái đe nghiền khổng lồ đen thui trên đầu, lập tức lộn một vòng ngồi dậy, kéo tay Lâm Cảnh Phong đi thẳng.

“Xong chưa?”. Lâm Cảnh Phong ra ngoài nhà máy, hỏi về phía xa.

Hoắc Hổ kéo một cái ghế gấp ra ngồi trước hầm trú ẩn uống sữa bò: “Xong rồi”.

Mọi người đứng trước cửa hầm trú ẩn, Lâm Cảnh Phong bắt đầu chia nhiệm vụ: “Đầu tiên là tìm đường, chúng ta cần phải ra ngoài trước khi trời sáng, xuống núi quay về nghỉ ngơi, anh Hoắc và Hồ Dương theo tôi một chuyến, em… Tiểu Tiện”.

Lâm Cảnh Phong đột nhiên đau đầu, lần này xuống dưới chỉ để thăm dò thôi, không giống mấy lần trước trực tiếp quật mộ, nếu Triển Hành cùng đi vào hầm trú ẩn thì chắc chắn gây thêm phiền phức, nhưng để cậu ở lại bên trên thì anh lại không yên tâm.

Tống Vũ Thần chủ động nói: “Tôi xuống cùng các anh”.

Lâm Cảnh Phong nhìn Triển Hành, trong ánh mắt có vẻ thương lượng: “Lần này bọn anh xuống không để tìm đồ, chỉ tìm đường thôi, em ở lại trên này được không? Lần sau hãy xuống cùng?”.

Triển Hành hơi mệt mỏi, trả lời một cách hiếm có: “Được, anh ra nhanh chút nhé”.

Lâm Cảnh Phong còn chưa nói hết, Hồ Dương đã bật đèn pin đi vào hầm trú ẩn, Trương Huy nói: “Còn tôi, tôi canh chừng vậy”.

Lâm Cảnh Phong vẫn không yên tâm lắm, dù sao những người ở nơi này đều mới quen biết chưa lâu, chỉ có mình Tống Thần Vũ có vẻ đáng tin chút, còn đang cần tiền gấp cho mẹ ở nhà chữa bệnh, mà tiền đều ở trong người Lâm Cảnh Phong nên trái lại anh không lo lắng Tống Thần Vũ có thể giở trò gì.

Duy chỉ có cái tên Trương Huy này là Lâm Cảnh Phong hoàn toàn lạ lẫm, không nhìn thấu được.

Tống Thần Vũ nói: “Hay tôi cũng ở lại phía trên?”.

Lâm Cảnh Phong hơi suy tư, rồi gật đầu, thế là anh cùng hai người Hoắc Hổ và Hồ Dương đi vào hầm trú ẩn.

Hầm trú ẩn núi Gà đã hơn một trăm năm không được sử dụng, nhưng Lâm Cảnh Phong lại cảm thấy nơi này không giống đường hầm từng thấy trước đây cho lắm, còn không giống chỗ nào thì Lâm Cảnh Phong không nói rõ được.

Dường như im ắng quá mức, Lâm Cảnh Phong lấy đèn pin ra.

Hoắc Hổ xua tay: “Không cần, tôi nhìn được”.

Hoắc Hổ gỡ kính râm xuống rồi đi đầu tiên, hầm trú ẩn âm u ẩm thấp, họ không ngừng đi sâu xuống phía dưới, thấy bên trong có một mùi hôi thối nhức mũi bay ra.

Hồ Dương đứng trong góc, dùng đèn pin chiếu lên một thi thể xiêu vẹo.

Lâm Cảnh Phong: “Đây là nơi mà nhóm người trước kia đi vào”.

Ánh đèn chiếu qua mặt đất hiện lên những tàn thuốc trắng, người chết nằm cách cánh cửa sắt hầm trú ẩn một đoạn, bốc ra mùi thối um. Thi thể đã rữa đến biến dạng hoàn toàn, Hồ Dương nói: “Chắc chết mấy năm rồi”.

Lâm Cảnh Phong: “Không có giòi”.

Anh đi lên lay lớp cửa sắt thứ nhất của hầm trú ẩn, phát hiện trên đó có một ống nước chặn ngang.

Khóa rồi à? Chuyện gì vậy?

Nhìn ống nước kia đã gỉ sét khá nhiều năm, gần như dính vào cửa sắt, cạnh đó còn có dấu lúc cắm ống nước mài vào, Lâm Cảnh Phong phe phẩy tay, sau đó mở bao vải, lấy trường đao sau lưng ra.

Hồ Dương ngạc nhiên: “Đồ tốt đó”.

Hoắc Hổ: “Của tôi đấy, tôi tặng cho cậu ta”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Lâm Cảnh Phong vung thanh đao Tạng, lướt một đường tuyệt đẹp, chém ống sắt gãy làm hai rồi từ từ đẩy cửa vào.

“Anh nhận ra nó chứ?”. Lâm Cảnh Phong hỏi Hồ Dương.

Hồ Dương: “Là thằng bạn con chấy cắn đôi của em trai tôi”.

Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng: “Cố nén bi thương”.

Sau cửa có một luồng hơi ẩm ập vào mặt, Lâm Cảnh Phong nhìn đồng hồ, nói: “Giờ là hai giờ, giờ Sửu, trước sáu giờ phải rút ra ngoài, không cần biết con đường phía trước còn dài bao nhiêu, đi tới ba rưỡi chúng ta phải quay về”.

Hai rưỡu đêm.

Đường Du nấp dưới bàn cán thép đợi thật lâu, điều chỉnh nhiều lần tiêu cự của thấu kính hồng ngoại, xuyên qua cửa sổ dừng ở dưới tàng cây thuộc khu vực phụ cận bên ngoài nhà máy.

Cậu nhìn thấy một người ngồi, một người khác đang đi loanh quanh không mục đích, còn người thứ ba thì ngậm một cái đốm nhỏ, đang hút thuốc.

Những tên trộm này chắc sẽ không đi, cứ nhẹ nhàng một chút thì không bị phát hiện đâu.

Đường Du bò ra khỏi bàn cán thép, đặt máy tính xách tay lên đe sắt, lấy một thiết bị quét hình ra, chợt nghĩ tới gì đó, bèn ngẩng phắt đầu lên.

Ở cạnh bức tường vây phía sau nhà máy, cơ thể phát nhiệt hình người thứ bảy vẫn còn đứng đó, chẳng hề động đậy, trong suốt nửa tiếng đồng hồ dường như chưa từng xê dịch nửa bước.

Tống Thần Vũ đi loanh quanh trước hầm trú ẩn hồi lâu, cười nói: “Cậu em là người ở đâu? Cậu là đồ đệ của Tam gia à?”.

Triển Hành đổ người vào thân cây, đáp: “Đúng, ba tôi ở Mỹ, lần này trở về tìm tiểu sư phụ chơi”.

Tống Thần Vũ mỉm cười hỏi: “Các cậu quen nhau từ nhỏ à?”, rồi liếc nhìn điện thoại của Triển Hành: “Nhà cậu chắc giàu lắm nhỉ”.

Triển Hành cười nói: “Làm ăn nhỏ thôi. Anh thì sao, anh Huy, anh là người ở đâu?”.

Trương Huy đáp: “Quý Châu”.

Triển Hành tò mò quan sát khuôn mặt Trương Huy, đó là tướng tá phổ biến của người Quý Châu, xương gò má cao, mặt gầy guộc, da màu vàng, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, làm cậu cứ cảm thấy hình như đã từng gặp ở đâu.

Triển Hành tiện tay đùa nghịch chiếc cung gấp, Tống Thần Vũ lại nói: “Đồ tốt quá, lấy đâu ra thế?”.

Triển Hành: “Mua ở quán hàng rong Tây Tạng ấy mà. Dạo này tiểu sư phụ đang dạy tôi bắn tên”.

Triển Hành rút một mũi tên gỗ trong ba lô ra, lắp lên dây cung, buông tay, bắn về phía cái cây đối diện, phập một tiếng, mũi tên ghim vào thân cây.

Tống Thần Vũ cả tiếng khen hay, Trương Huy chẳng nói chẳng rằng đứng dậy.

“Tay cậu rất vững”. Trương Huy nói: “Trước đây từng luyện phi tiêu đúng không?”.

Triển Hành ngạc nhiên: “Đúng rồi, anh nhìn ra à?”.

Trương Huy nắm tay Triển Hành, kéo mạnh, căng cung hết cỡ, hai mắt nhìn thẳng phía trước: “Ngắm rất chuẩn, nhưng lúc buông tay cậu hơi chần chừ, cậu muốn bắn vào mắt cây, nhưng lại để chệch vài phân, cũng bởi vì nguyên nhân này”.

“Kéo cung, phóng tên, cho đến khi mũi tên thật sự bắn trúng mục tiêu, đều không được lơi lỏng”. Trương Huy thả tay, dây cung trống rung lên, một luồng gió sắc bén quét vù qua gò má Triển Hành, giống như có một mũi tên vô hình vừa bay ra.

Trương Huy buông tay ra, làm động tác “mời”, Triển Hành nói: “Cảm ơn”.

Cậu cứ cảm thấy đã gặp Trương Huy ở đâu đó rồi, nhưng không nghĩ ra là anh ta giống ai. Mỗi lần kéo dây cung, Triển Hành đều vô thức nghĩ tới Vương Song bị mình thắt cổ, thế là lại do dự, lời Trương Huy đã nói trúng tim đen của cậu, khiến cậu không khỏi suy nghĩ miên man.

Mấy giây sau, một tiếng hét lớn làm Triển Hành sực tỉnh.

“Chuyện gì vậy?”. Triển Hành hỏi.

Bên kia nhà xưởng truyền tới tiếng hét của thiếu niên, tiếp theo là một tiếng súng nổ vang vọng khắp màn đêm yên tĩnh.

“Bắt lấy nó! Mau!”. Giọng đàn ông hô to.

Trương Huy bước lên một bước, giống như định đuổi theo.

Mấy phát súng liên tiếp vang dội trên núi, trên đỉnh núi lóe sáng đèn tín hiệu màu hoa hồng, làm sáng rực cả một khu vực nhỏ. Triển Hành trợn tròn mắt.

Trương Huy nhìn Tống Thần Vũ, sau đó hỏi: “Ai đi xem đây?”.

Tống Thần Vũ nghi ngờ do dự, lát sau nói: “Các cậu chờ ở đây”.

Triển Hành lập tức cầm bộ đàm: “Tiểu sư phụ, có nghe thấy không?”.

Giọng Lâm Cảnh Phong vang lên: “Sao thế?”.

Triển Hành: “Trong lòng núi có người đang đánh nhau… đang đấu súng! Họ đuổi theo chúng ta à?”.

Lâm Cảnh Phong quyết định dứt khoát: “Mọi người, lập tức rút đi! Tôi kêu Hoắc Hổ ra tiếp ứng mọi người, bỏ hết toàn bộ đồ đạc!”.

Trương Huy nghe được câu này, quay lưng bỏ chạy, đuổi theo Tống Thần Vũ, lúc sắp đi còn để lại một câu: “Cậu vào trước đi, tự lo cho mình”.

Triển Hành: “Bọn họ đi hết rồi! Đi xem xét tình hình… em làm gì đây?”.

Trong ngoài hầm trú ẩn, đội thăm dò đã bị tách làm hai nhóm, nếu đám người Lâm Cảnh Phong tùy tiện ra khỏi hầm, rất có thể sẽ trúng mai phục, còn nếu Triển Hành quay vào trong hầm, thì lát nữa hai người Trương, Tống cũng dễ bị phục kích.

Vô hình trung Triển Hành trở thành điểm then chốt giữ liên hệ giữa hai nhóm người, hơn nữa còn trong tình huống chưa rõ địch ta.

Lâm Cảnh Phong hơi chần chừ, bèn hỏi: “Em có thể ở ngoài tiếp ứng không?”.

Triển Hành hơi suy tư, hiểu ra ngay, cậu chạy qua con đường nhỏ đối diện, trốn vào bụi cỏ cao cỡ nửa đầu người, căng thẳng nhìn về phía xa.

“Đừng nói chuyện, tiểu sư phụ, em đã nấp kỹ rồi”. Triển Hành nói vào bộ đàm: “Nếu có người tới em sẽ bấm bộ đàm”.

Nói xong cậu bấm mấy cái lên nút trò chuyện, trong bộ đàm của Lâm Cảnh Phong ở sâu dưới lòng đất truyền ra tiếng điện soàn soạt.

Lâm Cảnh Phong nói ngay: “Anh Hoắc ra ngoài tiếp ứng họ. Anh Hồ, chúng ta tìm một nơi nấp đi”.

Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng nói với Triển Hành đang trốn trong bụi cỏ: “Cố gắng đừng ra tay tấn công người…”.

Triển Hành bấm bộ đàm hai cái, Lâm Cảnh Phong lập tức im lặng.

Triển Hành lại ngồi một lúc, hơi lùi ra sau, nhìn ngang ngó dọc, thình lình phát hiện sau bức tường quanh nhà xưởng có một người đàn ông đang đứng.

Triển Hành suýt nữa hét lên thành tiếng, nếu vậy đương nhiên việc cậu đang ẩn nấp đã bị người ta phát hiện rồi, người đàn ông nọ dựa vào tường, đứng yên không nhúc nhích, chẳng biết đã đứng đó bao lâu.

Triển Hành cầm mũi tên chỉ vào gã, chầm chậm đi đến gần vài bước, không rõ người nọ còn sống hay đã chết. Chỉ thấy người đàn ông nọ đội một chiếc mũ nồi màu xanh lá, mặc cái áo khoác lính màu nâu, trong tay cầm điện thoại, đang vân vê mũi, cúi đầu chăm chú nhìn màn hình di động.

Triển Hành quan sát một lát, thấy trên áo khoác lính của người đàn ông ấy có đeo một chiếc huy chương, trên huy chương có hình thanh kiếm, có thể khẳng định người này là bạn chứ không phải địch, bèn cất cung tên đi, bước lên gọi: “Này”.

Người đàn ông nọ không hề ngẩng đầu, lỗ tai đang nhét tai nghe, dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi.

Triển Hành tò mò liếc nhìn, thấy trên màn hình điện thoại là bốn con Teletubbies đang nhảy nhót.

“Mặt trời xuống núi rồi, các em bé rối mau về nhà thôi”.

Triển Hành: “…”

Mũ Xanh xem hết, cất điện thoại, trưng ra vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Triển Hành: “Chú… chú là…”.

Mũ Xanh bỏ chiếc mũ nồi của mình xuống, lịch sự nói: “Chào cậu, tôi là Xanh Lá”.

Triển Hành lập tức nhớ ra, nói: “Đỏ, Xanh Lam, Xanh Lá, Vàng… chú là… chú biết chú Đỏ phải không? Chú tới đây làm gì?”.

Mũ Xanh: “Tủ lạnh trong nhà hỏng rồi, tôi tới bắt thằng nhỏ bỏ nhà đi dạt về”.

Triển Hành: “???”

Triển Hành: “Chú cũng là… lính đặc chủng”.

Mũ Xanh nghiêm túc nói: “Lính đặc chủng đã không còn thịnh hành nữa, thân phận chính xác của tôi bây giờ là cảnh sát trật tự”.

Triển Hành: “…”

 

Chú thích:

[1] Trung tướng, tiến sĩ khoa học kĩ thuật Mikhail Timofeyevich Kalashnikov là tổng công trình sư thiết kế vũ khí nổi tiếng của Liên Xô, hai lần anh hùng lao động, giải thưởng Stalin và là cha đẻ của loại súng AK-47.

[2] Một trường phái quân phiệt ở thời kỳ Trung Hoa Dân Quốc, lấy tỉnh Quảng làm căn cứ địa.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp