LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 35

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Phan Gia Viên ở Bắc Kinh.

Có một cửa tiệm đồ cổ tồi tàn tọa lạc trong một góc vắng vẻ nhất con phố, cửa tiệm vắng tanh, treo một tấm biển cũ rích, đề là Thanh Vân Trai.

“Có việc gì kiếm ăn không?”. Lâm Cảnh Phong dẫn Triển Hành đi vào, cởi ba lô ném ở sảnh phụ.

Một cô gái đang ngồi trên bàn trong phòng viết chữ cười nói: “Ố, ngọn gió nào thổi Tam gia tới đây thế? Trông sắc mặt tốt ghê nha”.

Lâm Cảnh Phong thở dài, đạp Triển Hành đang chồm lên xem ra xa một chút, ấn cậu ngồi ngay ngắn: “Mùa màng thất bát, nợ nần chồng chất, phải gấp rút đi kiếm sống đây, anh trai của em đâu?”.

Cô gái đáp: “Anh ấy đi Đôn Hoàng nghe ngóng tin tức rồi, phải tháng sau mới về”.

Lâm Cảnh Phong nhướn mày, nhưng không mở miệng hỏi, cô gái đẩy xe lăn từ trước bàn lùi ra, quẹo tới trước giá sách, lấy một lá thư xuống.

“Mấy tháng trước, có một nhóm người tới Liễu Châu”. Cô gái nhỏ nhẹ: “Ngài xem đi? Nếu thấy hợp chúng ta cứ chiếu theo quy tắc cũ”.

Triển Hành nói: “Quy tắc cũ là cái gì?”.

Cô gái nghiêng đầu nhìn Triển Hành, cười nói: “Anh là đồ đệ của Tam gia à? Tên gì?”.

Triển Hành tự giới thiệu, cô gái gật đầu: “Quy tắc cũ chính là, chúng tôi cung cấp tin tức, thầy trò hai người đi làm, hàng đổ về thì…”.

“Được rồi”. Lâm Cảnh Phong thờ ơ: “Vẽ tranh của em đi”.

Cô gái mỉm cười: “Sao Tam gia cứ như biến thành con người khác vậy, tâm tình có vẻ tốt quá”.

Lâm Cảnh Phong không đáp, trên mặt thoáng ửng đỏ, cúi đầu xem thư, trước cửa có người rung chuông, cô gái bèn nói: “Xin phép lát nhé”, sau đó đẩy bánh xe lăn ra sảnh trước.

Lâm Cảnh Phong nói: “Anh nó trước đây từng xuống đấu với anh… đừng qua đây, ngồi cho ngay ngắn, không biết lớn nhỏ!”.

Triển Hành vò đầu Lâm Cảnh Phong, còn liên tục nhéo mặt anh, hành hạ tới khi Lâm Cảnh Phong muốn bốc hỏa mới cười ha ha bỏ tay ra đi ngắm tranh treo trên tường.

Lâm Cảnh Phong: “Cũng đừng sờ mó lung tung”.

Triển Hành nghe lời, sờ soạng trên bàn, nhìn thấy một tờ giấy cứng, bên trên gắn vài cái huy hiệu.

“Cô bé tên Sở Hành Vân”. Lâm Cảnh Phong nói: “Anh nó tên Trang Minh Thanh. Cửa tiệm này là do hai anh em họ cùng mở, chớ xem thường con bé, nó chính là gian thương nổi danh Phan Gia Viên đấy… Tiểu Tiện, đã bảo em đừng sờ mó lung tung cơ mà?”.

Triển Hành ngắm mấy cái huy hiệu: “Cho em cái này được không?”.

Trên tấm bìa là những chiếc huy hiệu đầu to dễ thương của Ngô Tà, Trương Khởi Linh và Bàn Tử trong Đạo Mộ Bút Ký bản kỉ niệm, Triển Hành muốn có từ lâu rồi.

Lâm Cảnh Phong sốt ruột: “Để về chỗ cũ, lát anh xin con bé cho”.

Hành Vân đẩy xe lăn ra sảnh chính, từ sau quầy ngẩng đầu lên nhìn, Hoắc Hổ tháo kính râm xuống để lộ đôi mắt mèo màu hổ phách, lịch lãm mỉm cười với cô.

Hành Vân bị anh trai cao to đẹp mã này dọa hết hồn, lấy lại tinh thần hỏi: “Ông anh có chuyện gì?”.

Hoắc Hổ: “Nghe nói cửa tiệm này của cô bán hàng thật?”.

Hành Vân duyên dáng đáp: “Ông anh cứ nói đùa, hầu hết đồ trong Phan Gia Viên đều là hàng thật”.

Hoắc Hổ từ Lhasa đi thẳng tới Bắc Kinh, tiền hết sạch, còn mỗi cái ba lô, bèn thò bàn tay to vào lấy món đồ ra, đặt lạch cạch lên quầy: “Nè, đổi ít tiền xài, được không?”.

Hành Vân giật nảy mình, nói: “Ngài chờ chút”.

Cô gái bắt đầu kiểm tra mấy món đồ cổ Hoắc Hổ đưa ra: “Ồ, cái chuông này thuộc thời kỳ Tiền Hoằng Tây Tạng… cái này… khá lắm, còn đây, tờ giấy này hình như không giống đồ có niên đại xa xưa cho lắm, ở đâu ra thế?”.

Hoắc Hổ vội lấy bài thơ của Thương Ương Gia Thố về, Hành Vân nói tiếp: “Đây là gì? Ống hút của hộp sữa tươi? Góc cắt của hộp sữa Tetra… mớ lùng nhùng gì thế này, xin lỗi ông anh, mấy món này không đáng giá…”.

Hoắc Hổ nhẫn nại nói: “Cái đó để rút thăm trúng thưởng đấy, giờ hết sạch tiền rồi nên cho em hết, gộp hết lại đi, đưa đại anh mấy tờ là được”.

Hành Vân tò mò hỏi: “Mấy tờ gì?”, xong ngẩng đầu nhìn Hoắc Hổ, không khỏi đỏ mặt.

Hoắc Hổ: “Mấy tờ tiền, tờ to một chút”.

Hành Vân: “…”.

Hành Vân suy nghĩ nhanh chóng, hiểu ra luôn, cười nói: “Tờ này đủ to không? Hay tôi vẽ cho ngài một tờ nhé?”.

Hoắc Hổ: “Tiền vẽ ra dùng được à? Này, em gái, đừng có lừa người ta”.

Hành Vân cười khì, khom người kéo ngăn tủ, lấy ra một tờ giấy màu mè hoa lá có kích thước bằng một tờ A5, nói: “Ông anh xem nè, tờ này được không?”.

Hoắc Hổ nhìn thấy trên tờ tiền kia in chữ “mười tỷ”, còn là chữ phồn thể thì mừng rỡ nói: “Được!”.

Hành Vân dở khóc dở cười, vốn định giỡn chơi thôi, nhất thời không biết anh cao to này là ngốc thật hay là cố ý chọc ghẹo người ta, bèn ngẫm nghĩ, rồi lại lấy ra ba tờ một trăm và bốc một nắm tiền xu chồng lên tờ “mười tỷ”, trêu chọc nhìn Hoắc Hổ.

“Thế này được chưa?”.

Hoắc Hổ: “Cảm ơn, em gái lịch sự quá, lần sau lại tới tìm em nhé”, nói xong nhận tiền, cất hết số tiền xu, còn tờ “mười tỷ” thì gấp thành hình vuông bỏ vào trong túi.

Hành Vân cất chiếc chuông đi, cười ha ha quay về sảnh phụ.

Hoắc Hổ đi khỏi Phan Gia Viên, lại có tiền rồi, tìm đồ ăn thôi.

Hoắc Hổ lấy tờ một trăm ra, bắt xe, dặn: “Chị bán cá ở trước lăng Thập Tam còn đó không?”.

Tài xế mù mịt đầu óc: “Chuyện tận năm nào rồi, ông anh, anh muốn đi đâu?”.

Hoắc Hổ ngẫm nghĩ, nói: “Tới đại quán ăn nào đó đi”.

Tài xế gật đầu, chở Hoắc Hổ đến trước cửa tiệm Ngự Phẩm Thần Trù.

Hoắc Hổ vào ngồi, gọi người mang thực đơn lên, nhân viên thấy anh cao to này áo quần bảnh bao, vội lên ghi món.

“Phần cá này, phần này, phần này, phần này phần này, thêm phần cá này nữa”.

Phục vụ nữ: “Cá bơi lội, cá thái lát bung hướng dương, cá hầm, cá mú hấp, canh cá tái xa tiền…”.

Hoắc Hổ chỉ ngón tay, lịch thiệp nói: “Thêm phần cá này nữa, cảm ơn”.

Phục vụ nữ: “…”

Hoắc Hổ: “?”

Phục vụ nữ cười dịu dàng: “Quý ngài ăn toàn cá thôi à?”.

Hoắc Hổ: “Đúng, đừng bỏ dầu mất vệ sinh nhé”.

Phục vụ nữ: “…”

Thức ăn được bưng lên, Hoắc Hổ ăn ngấu nghiến, ăn no xong chùi miệng, dựa vào ghế thở phì phò: “Tính tiền, kê hóa đơn ra đây”.

Phục vụ nữ: “Xin hỏi tiên sinh muốn ký hóa đơn, quẹt thẻ hay trả tiền mặt?”.

Hoắc Hổ: “???”

Cô phục vụ kiên nhẫn giải thích một lượt, Hoắc Hổ hỏi: “Ký tên là không cần trả tiền à?”.

Cô phục vụ câm nín hoàn toàn, xoay người đi tính tiền, lát sau quay lại: “Chi phí của quý ngài tổng cộng bốn ngàn một trăm sáu mươi tệ”.

Hoắc Hổ móc hai tờ một trăm ra đặt lên bàn, vẻ mặt của nữ phục vụ hết sức thú vị.

Hoắc Hổ vẫn còn biết quan sát, thấy sắc mặt người ta không ổn, bèn hỏi: “Không đủ à?”.

Phục vụ nữ: “Chỗ này mới có hai trăm”.

Hoắc Hổ gật đầu, lại móc ra một nắm tiền xu bỏ lên bàn.

Phục vụ nữ: “Hai trăm lẻ bảy đồng sáu hào…”.

Hoắc Hổ lấy “mười tỷ” ra, phục vụ nữ muốn khóc tới nơi.

“Tiên sinh, đây là tiền âm phủ, dùng để đốt cho người chết”.

Hoắc Hổ: “…”

Hoắc Hổ đầm đìa mồ hôi: “Tôi cào hóa đơn trước”.

Phục vụ nữ lạnh lùng nói: “Cào đi, nói không chừng còn trúng được năm nghìn đấy, đúng không”.

Hoắc Hổ cào sạch một đống hóa đơn, toàn là “đóng thuế là niềm vinh dự của công dân”, chẳng trúng được đồng nào.

Hoắc Hổ: “…”

Phục vụ: “…”

Hoắc Hổ đeo mắt râm lên, gật đầu với cô, nói:

“Cảm ơn, tặng em tình yêu của tôi”.

Một giây sau, Hoắc Hổ quơ ba lô bỏ chạy, phục vụ nữ lớn tiếng la hét, đội an ninh được điều động đuổi sát theo Hoắc Hổ.

Hoắc Hổ xông pha! Giờ khắc này, linh hồn vị thần lưu lạc đã nhập thể, không phải một người phàm đang chiến đấu nữa!

Hoắc Hổ chạy bạt mạng, bị rượt qua chín con phố, cuối cùng dừng trong một ngõ hẻm, lại rỗng túi rồi, cơm tối làm sao đây?

Cùng lúc đó, tại Phan Gia Viên.

Lâm Cảnh Phong tỉ mỉ đọc tin tức, xong ném thư lên bàn: “Không đủ người, di tích thời Bạch Sùng Hi, đường lên núi Gà cũng không dễ đi, đào được đồ ra bảo anh đưa đi kiểu gì? Ít nhất cũng phải phái mười người”.

Hành Vân nhẹ nhàng: “Gần đây đám cớm nhòm ngó chặt lắm, cả chục người từ Phan Gia Viên đi ra rồi lên xe lửa, chẳng phải loa lên rằng chúng tôi đang đi xúc đất sao. Tam gia đòi cái khác còn được, chứ đòi người là khó khăn nhất, chỉ có thể đưa thư từ đây tới Liễu Châu mới tập trung người cho các anh thôi, nhưng nếu vậy…”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Anh nhường một phần, em chọn người bình thường chút, lần trước chị dâu anh tìm về một đám nhãi ranh, suýt nữa bỏ luôn cả cái mạng ở trong đó rồi”.

Hành Vân gật đầu nói: “Đương nhiên rồi”.

Lâm Cảnh Phong: “Tiện thể gom đủ trang bị cho anh, giờ anh chẳng có cái gì hết. Anh đã nhường một phần rồi, thì tặng miễn phí anh hai cái ba lô với vài bộ dụng cụ đi”.

Hành Vân cười nói: “Đương nhiên… không được”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Hành Vân đẩy xe lăn đến cạnh bàn, bắt đầu ghi chép những công cụ Lâm Cảnh Phong cần, Triển Hành rướn lên nhòm, thấy chiếc chuông buộc trên cổ tay Hành Vân: “Ồ, đây là đồ chơi Tây Tạng mà, có khi lúc xuất hiện món đồ này thì Ban Thiền còn chưa ra đời nữa. Hàng mới về à?”.

Hành Vân đắc ý cười: “Đúng thế, anh đoán xem bao nhiêu tiền?”, nói xong lắc lư ngón tay như củ hành tây.

Triển Hành: “Hai trăm ngàn?”.

Hành Vân mỉm cười lắc đầu: “Hai trăm đồng”.

Triển Hành: “…”

Triển Hành: “Cho anh đi, anh trả bốn trăm”.

Hành Vân: “Muốn chết à!”.

Triển Hành mặc cả: “Không tặng chuông, cũng không tặng trang bị, vậy cho cái huy hiệu chắc được chứ hả?”.

Hành Vân lạnh tanh: “Bộ huy chương này là bản kỷ niệm đấy…”.

Triển Hành: “Cho anh đi mà!!!”.

Hành Vân: “Được rồi, sợ anh luôn”, nói xong đưa tờ bìa cứng cho Triển Hành, Triển Hành gỡ cái huy hiệu đầu to dễ thương của Ngô Tà và Muộn Du Bình ra, rồi ném Bàn Tử trở lại: “Anh lấy hai cái là được rồi”.

Hành Vân: “Em cũng không cần Bàn gia, anh cầm ra ngoài quăng đi. Hai ngày sau tới lấy ba lô, có muốn em tiện thể mua luôn vé xe lửa cho hai anh không? Phí thủ tục rẻ hơn mười đồng so với vé bán ở quầy đấy”.

Lâm Cảnh Phong dở khóc dở cười: “Thôi khỏi, lần trước thu anh tiền ghế cứng xong lại đưa anh vé đứng, còn chưa tính sổ với em đấy, đi thôi, ngày kia quay lại lấy đồ”.

Hành Vân tiễn thầy trò Lâm, Triển đi khỏi, lại lấy một tấm bìa gắn huy hiệu từ trong ngăn kéo ra, chuẩn bị làm quà tặng để đuổi kẻ mặc cả kế tiếp.

Hoàng hôn buông xuống.

Triển Hành hệt như con khỉ, không lúc nào chịu yên, bám vào Lâm Cảnh Phong vừa hôn hít vừa sờ mó, Lâm Cảnh Phong đá hụt vài cái, lườm Triển Hành: “Tìm chỗ ăn uống trước, tối nay sẽ… làm em”.

Triển Hành: “Em biết một nơi ăn ngon lắm, tên là Ngự Phẩm Thần Trù”.

Lâm Cảnh Phong: “Là cái nhà mà một chai nước khoáng cũng hai trăm tám phải không?”.

Triển Hành: “Em bắt chước cậu hai vẽ cái đầu heo là ăn xong khỏi cần trả tiền luôn”.

Lâm Cảnh Phong: “Thôi bỏ đi, nợ nần ngày càng chồng chất”.

Triển Hành nói: “Coi như em mời anh ăn, ăn no một chút, tối mới có sức làm em. Khi nào anh phát tiền lương cho em, em sẽ trả cậu hai sau”.

Lâm Cảnh Phong: “Thế thì… có thể suy nghĩ”.

Trong con hẻm bên cạnh, Hoắc Hổ lại bắt đầu đói bụng, giữa trưa ăn cả đống cá cũng chẳng lấp đầy nổi.

Giờ phải làm sao?

Hoắc Hổ mở nắp thùng rác ven đường, nhìn vào bên trong, bên cạnh có một bác gái đi qua: “Ấy, cậu to cao kia, cậu làm gì vậy!”.

Hoắc Hổ đành phải đóng nắp thùng rác lại, phất tay bỏ đi.

Ánh trời chiều lấp lánh chiếu vào từ một đầu ngõ hẻm, Hoắc Hổ ngồi xổm trên mặt đất ngẫm nghĩ, đưa ngón tay lên miệng huýt mấy cái, vài chú mèo đang phơi nắng xúm đến.

“Chúng mày như này như này…”. Hoắc Hổ chỉ trỏ đám mèo.

Bốn con mèo gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó lật đật giải tán.

Chốc lát sau, một con mèo tha con chuột chết về.

Hoắc Hổ: “Không không không, không ăn cái này! Ôi, sữa bò à? Cái này được, không đúng, hộp này hết rồi mà, về nhà tìm tiếp đi, đồ ăn khô[1] là cái gì? Chưa ăn bao giờ… nhớ là sữa bò không được có melamin…”.

Triển Hành: “Ê? Ai đang nói chuyện với mèo kìa?”.

Lâm Cảnh Phong: “Chắc cũng tâm thần trốn viện như em đấy, biết nói tiếng mèo”.

Lâm Cảnh Phong và Triển Hành đứng trước ngõ hẻm, ngó vào bên trong, Hoắc Hổ đang xé một gói đồ ăn khô Whiskas ra, nghe thấy giọng nói quen thuộc thì ngẩng đầu.

Hoắc Hổ: “…”

“Anh… anh Hổ?”. Triển Hành há hốc miệng, mãi không khép lại được.

Hoắc Hổ lập tức ném gói đồ ăn cho mèo đi, nước mắt lưng tròng, xốc xếch trong gió gào lớn: “Em trai! Người thân ơi”, tiếp theo lao lên ôm cứng Triển Hành, lần này sống chết cũng không đi nữa.

Tại Ngự Phẩm Thần Trù:

“Triển Hành, tặng em cái này”. Hoắc Hổ móc một tờ giấy ra, trân trọng giao cho Triển Hành.

Triển Hành: “Mày lừa ông hả! Đến Việt Nam còn chưa phát hành tờ mười tỷ, đây rõ ràng là tiền âm phủ”.

Hoắc Hổ đã quay lại, còn khệnh khạng ngồi trước bàn, nữ phục vụ lúc trưa trợn trừng mắt, không ai tới ghi món cho bàn này hết.

Lâm Cảnh Phong: “Mang thực đơn lên đây đi, chúng tôi không giống người có tiền à?”.

Triển Hành phụ họa theo: “Đúng đấy! Cái bọn mắt chó khinh người! Gọi quản lý của mấy người ra đây!”.

Phục vụ nữ rầm rì với quản lý, quản lý đi qua, vừa thấy Triển Hành lập tức trợn mắt.

“Chào cậu Triển”. Quản lý lại liếc nhìn Hoắc Hổ, nhận lấy thực đơn cung kính mở ra, đặt trước mặt Lâm Cảnh Phong.

Rất biết quan sát, Triển Hành hài lòng gật đầu, nói tiếp: “Đầu tiên mang hóa đơn lần trước ra đây, cào phiếu tiêu khiển trước rồi ăn sau”.

Quản lý nói: “Được, ngài Tôn hôm nay không tới ạ?”.

Triển Hành lập tức nói: “Đừng nói với cậu ấy”.

Lâm Cảnh Phong gọi một bàn đồ ăn không quá đắt, thế mà lúc tính tiền đến những hai ngàn một trăm bốn chục tệ, chính mình cũng có chút không đỡ nổi.

Triển Hành bình luận: “Hương vị tạm được”.

Nói xong tiện tay vẽ một cái đầu heo lên hóa đơn, coi như thanh toán xong.

Hoắc Hổ nói: “Hai người đi đâu?”.

Lâm Cảnh Phong nhìn Hoắc Hổ, lại liếc Triển Hành: “Bọn tôi muốn tới Liễu Châu một chuyến, anh thì sao?”.

Hoắc Hổ lập tức nói: “Tôi cũng đi Liễu Châu”.

Lâm Cảnh Phong nghi hoặc gật đầu, Triển Hành vui vẻ nói: “Cùng đi nhé, anh tới Liễu Châu làm gì?”.

Hoắc Hổ bảo: “Anh đi… thế hai cậu đi làm gì?”.

Lâm Cảnh Phong: “Kiếm tiền”.

Hoắc Hổ: “Anh kiếm giúp cậu! Bao ăn ở là được!”.

Lâm Cảnh Phong đã nhiều lần được chứng kiến bản lĩnh của Hoắc Hổ, xung quanh người đàn ông vạm vỡ này có rất nhiều điều bí ẩn, nhưng thân thủ lại xuất sắc vô cùng, ngoại trừ hai người lính đặc chủng trên núi tuyết lần đó, đến bây giờ Lâm Cảnh Phong gần như chưa từng thấy ai có thể địch nổi Hoắc Hổ, ngay cả chính anh cũng không làm được.

Triển Hành rất muốn mời Hoắc Hổ gia nhập, nhưng cuối cùng vẫn phải do Lâm Cảnh Phong quyết định, chỉ đành nhìn anh đầy mong đợi.

Lâm Cảnh Phong: “Được, nhưng anh phải nghe tôi chỉ huy, không được xử sự theo chủ nghĩa cá nhân bám váy nhau đâu”.

Hoắc Hổ nghe hoàn toàn không hiểu gì, chỉ biết phải nghe lời chỉ huy: “Không thành vấn đề! Nhất định nghe chỉ huy! Chỉ cần mua cho tôi ít thịt bò khô và sữa tươi là được, không cần tiền công đâu”.

Hai ngày sau, Lâm Cảnh Phong lĩnh ba cái ba lô từ Thanh Vân Trai, tạm thời tăng thêm phần của Hoắc Hổ, phát cho đồng đội.

Triển Hành lấy huy hiệu ra, gắn huy hiệu Ngô Tà dễ thương lên ba lô của mình, sau đó đeo Muộn Du Bình đầu to vào sau ba lô Lâm Cảnh Phong, Hoắc Hổ ngạc nhiên hỏi: “Sao anh không có?”.

Triển Hành nuối tiếc nói: “Thừa lại mỗi Bàn Tử, anh lấy không anh?”.

Hoắc Hổ: “Bàn Tử là cái gì? Bàn Tử thì Bàn Tử, đỡ hơn không có”.

Thế là Triển Hành đeo huy hiệu Bàn Tử đầu to lên ba lô Hoắc Hổ, Lâm Cảnh Phong đeo kính râm vào, Phan Gia Viên giữa mùa đông rực rỡ ánh dương ấm áp.

“Xuất phát thôi, các đồng đội, đến đó rồi tìm người sau”. Lâm Cảnh Phong nói.

Triển Hành và Hoắc Hổ đều đeo kính rồi theo Lâm Cảnh Phong lên tàu hỏa đi tới Liễu Châu.

 

Chú thích:

[1] Đồ ăn đóng gói dành cho chó mèo.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp