LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 34

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Trúc Sơn Tiểu Trúc ở Thượng Hải.

Đây là một quán lẩu tự phục vụ rất đặc biệt, quán dùng một cái rãnh nước cao một mét để chia chỗ ngồi, trong rãnh nước là những chiếc thuyền nhỏ đong đưa chở đầy món ăn, trôi qua từng bàn, thực khách ngồi đó đều có thể lấy được thức ăn trên thuyền.

Chủ quán Dư Hàn Phong, trước kia là một lính đặc chủng, sau khi giải ngũ làm một game thủ chuyên nghiệp, dùng số tiền đầu tiên kiếm được để mở quán. Rồi kết giao với một bạn gái du học sinh, đợi thêm nhiều năm nữa, chờ cô về nước kết hôn định cư, hai năm sau ly hôn vì trục trặc tình cảm.

Tòa án xử cho Dư Hàn Phong quyền nuôi con trai, thế là người đàn ông sau khi ly hôn này dắt theo đứa con ghẻ sống nương tựa qua ngày.

Tới giờ đóng cửa, Lục Thiếu Dung ngồi sau một chiếc bàn, chiếc thuyền con chầm chậm trôi qua, chở theo một bình rượu nhỏ và hai cái ly.

Lục Thiếu Dung rót rượu, Dư Hàn Phong bưng hai mâm thức ăn sang.

“Chú hai đâu?”. Dư Hàn Phong ngồi xuống hỏi.

“Về rồi”. Lục Thiếu Dung đáp: “Còn chưa kịp nói xong”.

Dư Hàn Phong cười: “Lúc chú hai gọi điện thoại sang bảo anh đi thăm Tiểu Tiện ở bệnh viện, giọng như muốn khóc tới nơi. Dương Dương đâu?”.

Lục Thiếu Dung: “Lục Diêu đang một khóc hai nháo ba thắt cổ, Dương Dương về đánh đòn nó rồi”.

Dư Hàn Phong cười ầm lên.

Lục Thiếu Dung trưng bộ mặt hết cách, quay vào trong góc quán ngoắc tay: “Tiểu Đa, qua đây nào”.

Con trai của Dư Hàn Phong chỉ mới sáu tuổi, nghe Lục Thiếu Dung gọi thì chầm chậm đi tới, im lặng nhìn.

Dư Hàn Phong: “Gọi đi, nếu không ba đánh đòn con”.

Lục Thiếu Dung cười nói: “Xe Lego chú mua cho con lần trước hỏng rồi chứ?”.

Tiểu Đa: “Chú”.

Tiểu Đa gọi xong thì đưa tay ra ôm cổ ba, bò lên người Dư Hàn Phong, để ba ôm mình.

Dư Hàn Phong đã không còn dáng vẻ bừng bừng khí thế năm xưa mới quen biết Lục Thiếu Dung nữa, nhưng vẫn anh tuấn vô cùng, da sạm đen đi nhiều. Tiểu Đa ôm cha, dán mặt vào bên tai Dư Hàn Phong nói lí nhí.

Dư Hàn Phong nói: “Chú con tới chơi, muốn ngủ thì con tự ngủ đi, ba chưa ngủ sớm vậy đâu”.

Tiểu Đa không lên tiếng nữa mà dụi vào người cha, Dư Hàn Phong cũng mặc kệ nó, không đuổi đi nữa.

Lục Thiếu Dung cười: “Lúc Tiểu Kiện còn nhỏ cũng bám dính Dương Dương, anh ấy đi đâu nó cũng đi theo, giống như cục nợ vậy”.

Dư Hàn Phong nói: “Tiểu Kiện không tính, thằng nhóc này mới là cục nợ”. Tuy miệng nói thế, nhưng trên mặt Dư Hàn Phong lại lộ chút quyến luyến, cọ sống mũi cao lên trán con trai, hôn vào trán nó.

Tiểu Đa liên tục cọ mũi lên mặt Dư Hàn Phong, Lục Thiếu Dung cười nói: “Trước đây Dương Dương đi tới đâu, Tiểu Kiện sẽ bám theo tới đó, Dương Dương ngồi trên sô pha, Tiểu Kiện sẽ trèo lên quấn lấy anh ấy. Dương Dương đi làm, Tiểu Kiện cũng không ngồi yên, sống chết bám ống quần đòi theo tới công ty”.

Dư Hàn Phong bật cười: “Thằng ranh này cũng vậy, bố nó mở quán bận muốn chết mà nó cứ ở đó cọ tới cọ lui. Tiểu Kiện thân thiết với Dương Dương như vậy, còn chú thì sao?”.

Lục Thiếu Dung nói: “Lúc Dương Dương đi làm, Tiểu Kiện mới đeo em, những lúc ấy em chủ yếu dạy nó học, giảng giải kiến thức”.

“Không ngờ mới chớp mắt mà đã lớn vậy rồi”. Lục Thiếu Dung ngẫm ngợi: “Những chuyện lúc trước nó đều quên sạch, thấy Dương Dương cũng không bám nữa, suốt ngày coi ba mình như kẻ thù, như con ma đòi nợ”.

Dư Hàn Phong nói: “Thêm vài năm nữa Tiểu Đa cũng trở thành con ma đòi nợ chứ đâu, giống nhau cả thôi, đúng không? Anh cả thấy sợ rồi, tới lúc đó không thể để bị ghét như hai đứa được, đợi khi Tiểu Đa biết yêu, dẫn bạn gái về nhà thành gia lập nghiệp, anh sẽ giao quán lại cho nó rồi vác ba lô lên và đi”.

Lục Thiếu Dung bật cười, không nói nữa.

Mặt Tiểu Đa dán lên cần cổ gợi cảm của Dư Hàn Phong, ngủ say trong lồng ngực cha.

Lục Thiếu Dung nói nhỏ lại: “Mẹ nó không tới thăm nó à?”.

Dư Hàn Phong đáp: “Mấy năm trước có tới, nhưng chính nó không muốn gặp mẹ, cứ trốn hoài nên bây giờ cô ấy cũng không tới nữa, đi Hồng Kông rồi, tiền mẹ nó chu cấp anh làm tấm thẻ không đụng tới, để sau này Tiểu Đa học đại học thì giao cho nó”.

Lục Thiếu Dung: “Anh, anh thực sự không tính kết hôn lần nữa sao”.

Dư Hàn Phong: “Để sau đi, có lẽ Tiểu Đa cũng không muốn có mẹ kế”.

Lục Thiếu Dung gật đầu, trong quán im ắng chỉ còn tiếng nước chảy.

Lục Thiếu Dung hỏi: “Anh Đỏ nói gì? Thằng nhóc tên Lâm Cảnh Phong kia có lai lịch ra sao?”.

Dư Hàn Phong: “Tiểu Tiện không nói gì với chú à?”.

Lục Thiếu Dung lắc đầu: “Tiểu Tiện chỉ bảo thích và muốn sống cùng nó, còn những chuyện khác không nói gì cả”.

Dư Hàn Phong bảo: “Chú ba, anh cảm thấy, nếu nó đã không muốn nói, thì hãy để nó giữ cái quyền lợi này đi. Bằng không dù chú có hỏi nó, nó cũng chẳng chịu nói thật đâu. Cứ như Dương Dương, hỏi thăm khắp nơi xong rồi mắng nó một trận, cũng nào có tác dụng gì?”.

Lục Thiếu Dung lẳng lặng nghe, không nói tiếp.

Dư Hàn Phong lại bảo: “Đợi chừng nào nó cảm thấy có thể nói với chú rồi thì nó sẽ tự động nói thôi, giải quyết như vậy chẳng phải rất tốt sao?”.

Lục Thiếu Dung: “Nó đã qua cái tuổi chuyện gì cũng kể cho gia đình nghe rồi, Dương Dương luôn sợ nó chịu thiệt”.

Dư Hàn Phong: “Con cái rồi cũng đến lúc bay đi thôi, đợi chừng nào chúng nó có con sẽ tự hiểu”.

Lục Thiếu Dung cười tự giễu, gật đầu.

Dư Hàn Phong hỏi: “Lục Diêu lại làm gì thế?”.

Lục Thiếu Dung: “Đang giả vờ nhảy lầu, chiêu trò của nó đều từ Tiểu Kiện mà ra, Dương Dương quay về rồi”.

Dư Hàn Phong: “Cứ mặc kệ nó là xong, bị gió lạnh thổi một đêm sẽ tự động xuống thôi”.

Lục Thiếu Dung đội lại mũ cho ngay ngắn, cười nói: “Bọn em đều biết đạo lý này, nhưng đáng tiếc lại không làm được, đổi lại là Tiểu Đa muốn nhảy lầu, chắc anh cũng không nghĩ vậy đâu, em đi đây, ngày mai còn có chút chuyện ở viện bảo tàng”.

Dư Hàn Phong mỉm cười: “Trước nay anh nói chuyện vẫn không đặt mình vào hoàn cảnh người khác như vậy, chào em, không tiễn”.

Lục Thiếu Dung bắt xe ra sân bay, Dư Hàn Phong bế đứa con trai sáu tuổi lên lầu ngủ.

Dư Hàn Phong cẩn thận ôm con đặt lên giường, cởi áo sơ mi đi tắm rửa.

Có tin nhắn tới.

Dư Hàn Phong ngồi ở mép giường, cúi đầu mở điện thoại, người gửi tin là Triển Tiểu Kiện.

“Cậu cả, con rất mê man.”

Ánh đèn chiếu lên mặt Triển Hành, cậu thoáng nhìn Lâm Cảnh Phong đang ngủ say, tiếp tục bấm một hàng chữ.

“Con phải làm sao đây?”.

Dư Hàn Phong: “Mấu chốt không phải là làm sao, mà con nên tự hỏi mình sau này phải làm gì? Mục tiêu của con thế nào? Tương lai muốn ra sao? Ở lại nước đi trộm mộ cả đời à?”.

Triển Hành: “Con chưa nghĩ ra, con muốn ở bên tiểu sư phụ, còn những chuyện khác, chỉ có thể từ từ tính thôi”.

Dư Hàn Phong: “Vậy cứ từ từ mà nghĩ, thời gian của các con còn rất nhiều”.

Triển Hành: “Con có nên vì anh ấy mà thay đổi bản thân không? Hoặc bảo anh ấy thay đổi vì con?”.

Dư Hàn Phong: “Chuyện yêu đương kết hôn giống như mặc cả, ai cầu tình yêu trước thì ra giá trước, người kia sẽ luôn mặc cả, bớt một thêm hai, khiến mọi người đều hài lòng thì tự nhiên sẽ tiến hành giao dịch. Không có chuyện nên hay không nên, chỉ có đáng giá hay không đáng giá. Chỉ sợ chốt giá xong rồi lại cân thiếu cho con mới phiền hà. Đối với con mà nói là như vậy, đối với cậu ta mà nói cũng như thế. Cậu cả ngủ đây, ngày mai còn phải làm việc, ngủ ngon, Tiểu Kiện, nỗi mê man của con chỉ là tạm thời thôi, cậu cả đã mê man nửa đời rồi, đừng khơi dậy nữa”.

Dư Hàn Phong ném điện thoại sang một bên, tắm rửa xong, để ngực trần ôm con trai đắp chăn đi ngủ.

Triển Hành cất điện thoại, bò lên giường Lâm Cảnh Phong, dụi một lúc rồi ngủ.

Mấy tuần sau:

Sức khỏe của Lâm Cảnh Phong bình phục rất nhanh, sinh mệnh của anh vốn luôn tràn đầy sức sống, giống như cây bạch dương quật cường trong bão cát ngợp trời, bệnh viện cử chuyên gia chẩn đoán mấy lần, cuối cùng đi đến kết luận anh đã khỏi bệnh hoàn toàn, không cần điều trị nữa.

Chẳng những tác dụng thuốc được loại bỏ hết, mà trong những ngày bệnh tật, Triển Hành còn nhồi cho đủ thứ sơn hào hải vị cùng các loại thuốc bổ, khiến thân thể Lâm Cảnh Phong khỏe hơn rất nhiều.

“Chúc mừng”. Giám đốc bệnh viện đích thân tới báo lại bệnh tình: “Tình trạng sức khỏe của ngài Lâm rất tốt, không có bất kỳ di chứng nào, nhưng sau này xin chú ý nghỉ ngơi bồi dưỡng”.

Triển Hành mắt mũi thâm quầng, vừa gầy vừa đơ, cậu mới chính là người tiều tụy nhất, ban ngày phải phối hợp với các bác sĩ, tối đến lại thấp thỏm không yên, sợ nửa đêm Lâm Cảnh Phong phát bệnh hay xảy ra tình huống gì.

Lâm Cảnh Phong khách sáo nói: “Cảm ơn”.

Triển Hành: “Ấy, nói gì thế, quan hệ của chúng ta là chồng chồng mà…”.

Lâm Cảnh Phong: “Không phải cảm ơn em”.

Lâm Cảnh Phong làm thủ tục xuất viện rồi rời khỏi bệnh viện cùng Triển Hành, ánh mặt trời rực rỡ.

“Bây giờ là cảm ơn em, Tiểu Tiện, cảm ơn”. Lâm Cảnh Phong dừng bước nói.

Triển Hành nhảy tưng tưng, bấu lên lưng anh.

Mặt Lâm Cảnh Phong đỏ gay, bảo: “Đừng quậy”.

Triển Hành nói: “Thế giờ chúng ta làm gì?”.

Lâm Cảnh Phong dắt tay Triển Hành băng qua đường phố Thượng Hải.

“Đi kiếm tiền, trả lại cho cậu hai em một triệu một trăm năm mươi ngàn tiền thuốc men và điều trị”. Lâm Cảnh Phong nói.

Triển Hành: “…”

Triển Hành: “Nhiều vậy á? Không thể nào, rõ ràng là một trăm mười lăm nghìn, anh nhìn thừa một số không rồi”.

Lâm Cảnh Phong: “Không cần giả bộ, anh biết hết rồi”.

Triển Hành trợn tròn mắt, lát sau tỉnh táo lại: “Vợ ơi, của cậu ấy chính là của em, của em chính là của cậu ấy…”.

Lâm Cảnh Phong: “Gọi chồng, không nói vậy được”.

Triển Hành: “Nói được, cậu hai vốn không thiếu chút tiền này, hơn nữa em gọi điện thoại cho cậu rồi, cậu bảo khỏi cần trả…”.

Lâm Cảnh Phong: “Đó là chuyện của ông ấy, không liên quan tới anh”.

Triển Hành: “Không không, như thế này, em gái em muốn cưới cậu ấy, anh biết mà”.

Lâm Cảnh Phong: “???”

Triển Hành giải thích: “Cho nên nhá, đợi cậu hai cưới em gái em xong, qua vài chục đến trăm năm nữa, cậu hai em về giời…”.

Khóe miệng Lâm Cảnh Phong khẽ giật.

Triển Hành: “Thì tiền của cậu đều thuộc về em gái em, của em gái em chính là của em, mà của em thì vẫn là của em, thế thì cuối cùng đều quay về em cả thôi. Thật ra, Triển Dương cũng dạy bọn em như vậy, anh chưa từng nghe à, đợi đã, vợ ơi coi chừng xe”.

Nguyên tắc anh em của Triển Tiểu Kiện: của em gái chính là của ta, của ta chính là của em gái, chỉ trừ cậu hai, cậu hai là của ta.

Nguyên tắc anh em của Lục Tiểu Diêu: cậu hai là của ta, vì anh trai không màng sống chết, vì cậu hai chọc anh trai hai đao.

“Có một cách nói thế này: khi bạn có con trai, bạn không dạy dỗ nó cho tử tế, nó sẽ hại cả nhà bạn! Khi bạn có con gái, bạn không dạy dỗ nó tử tế, nó sẽ hại cả nhà người khác! Cho nên, nếu bạn có thù với ai, thì bạn nên chiều hư con gái, rồi gả cho con trai kẻ đó, cứ như thế, thì cả nhà kẻ đó ắt xong đời, báo được thù lớn rồi”.

“Cậu hai không có con trai, có điều đem em gái gả cho cậu cũng như nhau thôi. Tiền về tay ai không khác biệt lắm”.

Lâm Cảnh Phong vừa xuất viện, nghe xong suýt nữa ói máu phải nhập viện trở lại.

Triển Hành thè lưỡi: “Anh đi đâu đấy? Sư phụ?”.

Lâm Cảnh Phong tức giận: “Phan Gia Viên, mua tin tức, đổ đấu kiếm tiền”.

Căn cứ tổ hành động đặc biệt của Hoa Nam Kiếm.

Tóc Đỏ đang ngồi trong phòng sinh hoạt chung: “Tiểu Đường vẫn chưa về à?”.

Người chơi bàn tính gục xuống bàn: “Chưa”.

Tóc Đỏ uống ngụm cà phê, Mắt Xanh đi vào, quẳng một bản báo cáo lên bàn: “Tài liệu điều tra vụ Lhasa lần trước có rồi”.

Tóc Đỏ: “Còn nội dung gì nữa, sau đó sao?”.

Mắt Xanh: “Nói nội dung trước, về vụ buôn lậu quốc bảo với đầu Ấn Độ, ê, cái người kia, cậu có đang nghe không đấy, tắt Teletubbies đi”.

Người đội mũ nồi xanh nghiêng đầu nhe nanh trêu tức.

Mắt Xanh nói tiếp: “Hành động lần đó có liên quan tới một tổ chức trộm cắp ở Thượng Hải, tên đầu sỏ họ Lam, có đám tay chân bậu sậu tám trăm bốn mươi bốn tên, mạng lưới tình báo phân bố ở rất nhiều nơi như Tây An, Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Tây, Quảng Đông, Hồng Kông. Đệ tử thân truyền có ba người, đại đồ đệ Cừu Nguyệt, nữ, ba mươi ba tuổi; nhị đồ đệ Bạch Bân, nam, đã chết, vợ là một người phụ nữ, chủ tiệm đồ cổ Tranh Vanh Tuế Nguyệt ở Thượng Hải, cửa hàng đã đóng cửa, là một cao thủ dịch dung, kiêm làm giấy tờ giả, không ai biết tên thật của cô ta”.

Tóc Đỏ nói: “Không phải người phụ nữ này đã bị bắt rồi sao?”.

Mắt Xanh đáp: “Cô ta bị trúng đạn trong địa cung Himalaya, được đưa tới bệnh viện quân khu Thành Đô điều trị, sau khi khỏi bệnh đã nhảy cửa sổ trốn rồi”.

Tóc Đỏ gật đầu, Mắt Xanh nói tiếp: “Người thứ ba tên Lâm Cảnh Phong, chính là thằng nhóc ở cùng với cháu bên ngoại của Dư Hàn Phong mà chúng ta gặp lần trước”.

Tóc Đỏ: “Sau đó thế nào?”.

Mắt Xanh: “Sau đó, tôi viết một bức thư cho lão già họ Lam kia, bảo nếu dám động vào Triển Hành, chúng ta sẽ giết cả nhà lão, xúc luôn dinh thự họ Lam”.

Tóc Đỏ: “Muốn giết tự đi mà giết, muốn xúc tự đi mà xúc, đây không hứng thú”.

Mắt Xanh gật đầu: “Tôi cũng không có hứng thú, thuận miệng dọa chơi thôi”.

Tóc Đỏ: “Không hứng thú còn viết thư làm cái gì? Lỡ lão thật sự động vào Triển Hành mà chúng ta không xúc, chẳng phải mất mặt lắm à?”.

Người đội mũ xanh uể oải dựa vào lưng ghế: “Dư Hàn Phong tự biết đi giết đi xúc mà… Mở ti vi được chưa?”.

Mắt Xanh bấm điều khiển, ti vì kêu xèo xèo.

Mũ Xanh: “?”.

Tóc Đỏ: “…”

Ti vi hỏng rồi.

Người nghịch bàn tính bảo: “Hôm qua jack nối hơi lỏng”.

Mũ Xanh: “Tiểu Đường sửa đi…”.

Lời còn chưa dứt thì bốn người đã ý thức được một vấn đề hết sức nghiêm trọng.

“Hình như tủ lạnh cũng hỏng rồi”. Mắt Xanh lấy lon bia: “Làm sao bây giờ? Lông Đỏ đi xin cái tủ lạnh mới đi?”.

Tóc Đỏ: “Xin cái mới phải mất những hai tháng, lâu lắm”.

Mắt Xanh: “Hay tự mua một cái”.

Người nghịch bàn tính nói luôn: “Không có tiền”.

Đường Du không có đây, bốn lính đặc chủng đều dốt đặc về máy móc đồ điện, ti vi không xem được, bia của chẳng uống nổi, lần này toi thật rồi.

“Một người đi tìm Tiểu Đường về mau”. Tóc Đỏ nói: “Tìm người nhanh hơn chờ phê duyệt”.

Thế là bốn người rút thăm, Mũ Xanh rút phải cây ngắn nhất, mặt mày nhăn nhó khổ sở đứng dậy thu dọn đồ đạc, vác cái ba lô rời căn cứ, đi tìm kỹ sư cơ khí Đường Du đã bỏ nhà đi dạt.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp