LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 28

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Mắt Xanh ngắm chuẩn một lúc rồi quay đầu lại nói: “Tiểu Đường bảo đây là súng bắn tỉa siêu tầm xa…”.

Tóc Đỏ: “Đủ rồi”.

Mắt Xanh cười, chỉnh lại hướng súng, nhắm ngay vào một tên trộm mộ đang núp phía sau xe căng thẳng theo dõi cách đó chừng hai trăm mét.

Tên trộm mộ kia thấy mãi không có tiếng súng nữa thì buông lỏng cảnh giác đứng dậy đi ra hai bước, Mắt Xanh đứng trên đỉnh núi phía xa lập tức bóp cò.

“Đoàng”, một phát bể đầu!

Cả đám người trong căn cứ đều la hét ầm ĩ, vô số tiếng súng liên tiếp bắn lên đỉnh núi.

“Tổng cộng có mười sáu tên”. Mắt Xanh hờ hững nói, kéo băng đạn lại, bắn ra một vỏ đạn không rồi nạp đạn mới lạch cạch.

Mắt Xanh bóp cò: “Đoàng!”

Một tên khác cách đó hơn mười lăm bước lại bị bắn bể đầu, óc cùng máu tươi văng bầy nhầy.

Lâm Cảnh Phong vừa mới gác xong giá súng, đôi ngươi đã không ức chế được mà co lại, kẻ đó dùng súng gì vậy?! Có thể bắn trúng với khoảng cách gần ba ngàn mét?!

“Rút lui!”. Lâm Cảnh Phong nói: “Đừng ngây ra ở đó nữa! Xa quá, kẻ địch ở ngoài tầm ngắm! Lấy AK ra đây! Trốn vào trong hang!”.

Căn cứ ầm ĩ cả lên, Lâm Cảnh Phong đang định đứng dậy thì đầu óc đột nhiên choáng váng, thuốc lại gây ra tác dụng phụ rồi.

“Tiểu sư phụ…”. Triển Hành ở sau gốc cây thều thào gọi.

Núi cao nền tuyết đều quay cuồng, Lâm Cảnh Phong loạng choạng cố giữ thăng bằng, ôm yết hầu thở hổn hển, hai chân run rẩy ngã xuống nền tuyết.

Lâm Cảnh Phong co giật không ngừng, cả người lăn lộn kịch liệt giữa mặt đất.

“Tiểu sư phụ… anh làm sao thế?”. Triển Hành yếu ớt hét lên.

Lâm Cảnh Phong khổ sở đáp: “Anh… Tiểu Tiện… em đi đi, đừng lo cho anh”.

Mắt Xanh: “??”

Tóc Đỏ bỏ ống nhòm xuống: “Thằng nhóc kia làm sao vậy?”.

Mắt Xanh nhún vai, nhàm chán gẩy băng đạn.

“Cạch, đoàng!”. Tiếng súng thứ ba vang lên, lại bắn bể đầu một tên, cả đám người trong căn cứ vỡ trận, nháo nhào chạy trốn.

Tiếng súng vang vọng không ngừng, bắn lên đỉnh núi chẳng đi đến đâu, giữa những tiếng đoàng đoàng liên tiếp ấy còn xen lẫn những âm thanh “cạch cạch” và “đoàng” hoành tráng muôn phần. Mỗi lần Mắt Xanh nổ súng là có người bị bắn bể sọ, óc văng tung tóe, cả người đang trốn chạy hay đang ẩn núp đều không ngoại lệ!

Tiếng súng đùng đoàng không dứt, đám trộm mộ thậm chí còn không kịp chạy vào địa cung đã bị bắn bể đầu rồi.

Cuối cùng có kẻ cướp được xe đi tuyết, liền lao lên lái xe chạy ngoặt sang phía khác, nhưng tiếng “đoàng” vẫn cứ vang vọng, trên đỉnh núi cách đó hơn ba ngàn mét lại bay tới một viên đạn xuyên qua nóc xe, găm vào bắn bể đầu kẻ đang ngồi ở ghế lái muốn bỏ chạy, làm não xổ đầy buồng lái.

Mười lăm viên đạn, giữa nền tuyết yên tĩnh, tay chân mà Lâm Cảnh Phong mang tới đã bị giết sạch.

Tóc Đỏ nói: “Mất bốn mươi bốn giây, cậu nói nhảm quá nhiều”.

Lâm Cảnh Phong nằm trên nền tuyết co giật, Triển Hành thì gần như không thở nổi.

An toàn rồi à? Súng do ai nổ? Người chị Bân mang tới sao?

Mắt Xanh: “Qua xem thử không?”.

Tóc Đỏ nhảy xuống chân núi, Mắt Xanh lên xe, chiếc xe leo núi từ trên đỉnh núi thong dong chạy xuống.

Hai người xuống xe cách đó trăm mét, thi thể la liệt khắp nơi.

An toàn rồi? Triển Hành ôm cây, mấy lần bò dậy nhưng đều ngã xuống.

Nhưng, ngay sau đó, cậu lại nghe thấy một tiếng “cạch”.

Phát đạn thứ mười sáu.

“Lâm Cảnh Phong!”. Triển Hành kêu lên.

Mắt Xanh vừa lên đạn vừa hỏi: “Giết luôn tên này?”.

Tóc Đỏ cúi đầu châm thuốc: “Tổ chức đã có lệnh, giết sạch tất cả những tên liên quan đến đám trộm mộ”.

Mắt Xanh ngậm điếu thuốc, giơ súng bắn tỉa lên, rồi lại thả xuống.

Tóc Đỏ: “?”.

Mắt Xanh ra hiệu: “Cậu xem”.

Tóc Đỏ ngẩng đầu nhìn, Triển Hành đang từ sau cây giãy dụa bò ra.

Triển Hành chậm chạp bò tới bên cạnh Lâm Cảnh Phong, úp mình lên người anh, che chắn anh bằng cả thân thể mình, dùng bả vai bảo vệ đầu Lâm Cảnh Phong.

“Anh bị bệnh sao?”. Triển Hành nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ muốn giết chúng ta à? Đó là ai, anh quen không?”.

Hô hấp của Lâm Cảnh Phong chậm dần: “Không quen, em… Tiểu Tiện…”.

Triển Hành: “Tiểu sư phụ, đừng sợ, em bảo vệ anh”.

“Tiểu Tiện, vì sao em… cứ luôn… bướng bỉnh như vậy, cứ luôn… tự cho là đúng, luôn… xem mình là trung tâm…”.

Lâm Cảnh Phong mỏi mệt khép hai mắt lại.

Trong địa cung:

“Tam gia đi đâu rồi?”. Tiếng nói khàn đặc của Vương Song vang lên.

“Song gia?”. Một tên lâu la sợ hết hồn, thấy là Vương Song bèn hỏi: “Song gia, cậu sao thế?”.

Vương Song máu tươi đầy đầu, giơ tay chùi đi: “Không sao, tự cụng đầu thôi, đây là thứ mà ông già tìm à?”.

Tên lâu la đáp: “Là Tam gia dặn bọn tôi kéo lên, hình như ngoài động có chuyện, bắt được một thằng nhóc nên Tam gia ra ngoài rồi”.

Vương Song cười mờ ám: “Lại là thằng ranh đó”.

Vương Song đi lên phía trước, kiểm tra cái quan tài đồng vừa được kéo lên mặt đất, ngạc nhiên: “Còn buộc cả xích sắt nữa cơ à?”.

Vương Song muốn bóc lá bùa, nhưng tên lâu la đã vội khuyên ngăn: “Tam gia bảo đợi trở về mới được đụng vào”.

Vương Song thản nhiên nói: “Không sao đâu, cởi xích sắt đi, lấy thứ bên trong ra ngoài, món này cồng kềnh quá, Đạt… khách hàng chỉ cần món đồ bên trong thôi”.

Đám lâu la cởi xích sắt, Vương Song bóc bùa đi, vừa được lá đầu tiên thì trên đàn tế đã vang lên tiếng rống giận như sấm rền.

“Dừng tay!”. Hoắc Hổ vung trường đao như tuyết, vẩy ra một chùm sáng bạc, Vương Song lập tức lùi lại, tiếng súng nổ vang!

Hoắc Hổ vung một đao đẩy lùi Vương Song rồi trốn nhanh ra sau quan tài đồng, nghiêng mình thở hổn hển.

Vương Song phất tay ra hiệu, cả đám người rút súng tản ra.

Vương Song lạnh lùng nói: “Kẻ nào?”.

Hoắc Hổ không đáp, Vương Song cầm súng, vụt ra phía sau quan tài đồng thì thấy nơi đó trống không, chẳng còn ai nữa.

Ngay sau đó, bên ngách đàn tế vang lên tiếng kêu sợ hãi, một cái đầu lâu còn tươi dải máu xoay tròn bay ra.

“Đoàng đoàng đoàng!”. Vương Song liên tục nổ súng, Hoắc Hổ một đao chém trúng, lập tức ẩn náu, tiếp tục trốn phía sau tượng Phật lần thứ hai.

Vương Song gào um lên: “Kẻ nào! Ra đây!”.

Hoắc Hổ chầm chậm thở dốc, lát sau chiếc bóng lóe lên, lại thêm một tiếng hét thảm, tên lâu la đứng ở mép đàn tế thình lình trúng một đao, đầu lìa khỏi cổ!

Vương Song nhảy lên nóc quan tài đồng nhìn xuống xung quanh, Hoắc Hổ vung đao chém xuống, mỗi lần vung đao đều có người ngã quỵ, chẳng mấy chốc đám lâu la trong mê cung đã gục non nửa!

Đám còn lại xô nhau chạy ào ra khỏi mê cung.

Vương Song cuối cùng cũng tìm ra chỗ ẩn náu của Hoắc Hổ, lập tức bóp cò nổ đoàng.

Hai tay Hoắc Hổ cầm ngang thanh đao Tạng, lạnh lùng nhìn Vương Song, chợt cổ tay rung lên, một viên đạn bay đi.

Vương Song: “!!!”

Kẻ này có lai lịch gì?!

Hoắc Hổ duỗi ngón tay, đẩy nhẹ kính râm về vị trí, ngửa lòng bàn tay ra ngoắc ngoắc Vương Song!

Có thể dùng đao chặn đạn?! Vương Song lập tức ý thức được Hoắc Hổ không phải loại hiền lành gì, chỉ dựa vào mình thì không cách nào chống lại được.

Vương Song còn chưa kịp ra quyết định thì Hoắc Hổ đã đạp một chân lên tượng Phật, mượn lực toàn thân quăng trường đao bay thẳng tới cổ Vương Song!

Vương Song lại nổ súng, viên đạn bay vèo qua sườn Hoắc Hổ, Vương Song lùi ra sau, nhảy khỏi quan tài đồng, thanh đao của Hoắc Hổ cắm phập vào quan tài phát ra tiếng ầm chói tai.

Sau một tiếng chấn động, Vương Song nổ liền mấy phát súng, Hoắc Hổ núp ra sau quan tài, Vương Song chạy vào cửa mê cung.

Tiếng súng dừng lại, Hoắc Hổ tiếp tục đuổi lên, theo sát Vương Song vào trong mê cung.

Cùng lúc đó, trong căn cứ bên ngoài địa cung.

Triển Hành cầm một khẩu súng trong tay, nhắm chuẩn vào Mắt Xanh và Tóc Đỏ đang đi tới.

Triển Hành quát: “Đừng qua đây!”.

“Ối chao ôi, đáng sợ quá!”. Mắt Xanh làm cái vẻ “sợ hãi”: “Lông Đỏ, mau núp đi!”.

Triển Hành đứng trước người Lâm Cảnh Phong, Tóc Đỏ đẩy Triển Hành ra nhìn Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong hôn mê chưa tỉnh.

Mắt Xanh nói: “Cháu là cháu trai của Dư Hàn Phong? Con trai của Triển Dương đúng không?”.

Triển Hành nghe thấy tên của cậu cả và cha thì như trút được gánh nặng, bỏ súng xuống nói: “Đúng…”. Cậu để ý tới huy hiệu trên người Tóc Đỏ, ngạc nhiên hỏi: “Hoa Nam Kiếm?! Hai chú là bộ đội đặc chủng ạ?”.

Tóc Đỏ hỏi: “Cậu quen thằng nhóc kia à?”. Sau khi kiểm tra kỹ các lều, Mắt Xanh trở tay vác súng bắn tỉa ra sau lưng, tìm một chiếc ghế gấp ngồi xuống, hỏi: “Có bếp lò không?”.

Triển Hành quay về lều tìm bếp rồi lấy tấm thảm ra quấn Lâm Cảnh Phong lại, nỗi lo lắng hiện rõ giữa hai hàng mi, chẳng hề che đậy.

“Cậu này trúng thuốc độc vào trung khu thần kinh”. Mắt Xanh cảm thông: “Không đánh trả, nên đã cứu cái mạng cậu ta”.

Triển Hành hỏi: “Giải kiểu gì ạ, giờ đưa anh ấy xuống núi khám bác sĩ được không?”.

Mắt Xanh nói: “Tìm thử coi có thuốc giải không, xem phản ứng hiện tại chắc là có mang thuốc giải tạm thời trên người”.

Lâm Cảnh Phong tỉnh lại, thì thào: “Trong ba lô… trong ba lô… ”.

Triển Hành mở ba lô ra, lấy một hộp thuốc tiêm cất trong hộp giữ nhiệt: “Là cái này à? Tiểu sư phụ?”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu, Triển Hành nhìn ống thuốc, viền mắt đỏ au, mũi cay khóe, lấy một ống tiêm vào cánh tay Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong không còn co giật nữa mà yên lặng nằm đó, lát sau nặng nề thiếp đi.

“Là cậu cả cháu bảo mấy chú đến ạ?”. Triển Hành hỏi.

Tóc Đỏ khoát tay, đi qua ngồi cạnh đồng đội, cầm lấy cái cốc Mắt Xanh đưa cho, uống một ngụm.

“Chẳng liên quan gì tới cậu cả cháu hết, cậu cháu chỉ báo cho bọn chú biết cháu cũng ở chỗ này, bởi tổ chức đã để ý tới thằng nhóc đó từ lâu rồi”. Mắt Xanh nói: “Sau khi các cháu bán đi khánh ngọc triều Chu, tổ chức phái mấy toán người đi đều không được việc, mới bảo các chú tới Zanda”.

Triển Hành như vừa tỉnh khỏi cơn mê: “Bọn họ đang làm gì vậy? Tiểu sư phụ cứ không chịu nói cho cháu biết”.

Tóc Đỏ đáp: “Bọn họ muốn chuyển món đồ trong hang núi này ra ngoài, vượt qua khúc giữa Himalaya, giao cho một thế lực đối địch ở Ấn Độ”.

Triển Hành đứng dậy tìm kiếm hồi lâu trong túp lều bên cạnh, tìm ra một cây cung, rồi móc lấy cục đá vuông trong túi áo khoác của Lâm Cảnh Phong: “Là… hai món đồ này ạ?”.

Mắt Xanh chẳng thèm liếc tới: “Không phải, chẳng liên quan gì tới chúng hết, mà là một chiếc quan tài đồng, không biết chứa cái gì bên trong”.

Triển Hành gật đầu, Tóc Đỏ cầm lấy cây cung nghịch chơi, phát hiện có thể gấp được, thế là gấp lại làm ba, làm thành một cây gậy vuông to, gõ lên đầu Triển Hành: “Cháu giữ lại chơi cũng được”.

Triển Hành: “Các chú không giao cho nhà nước à? Cái này thì sao?”.

Mắt Xanh và Tóc Đỏ cũng không nhìn ra trong cục đá vuông có cái gì, Mắt Xanh bảo: “Bọn chú không lo chuyện văn vật”.

Triển Hành lại hỏi: “Thế lo chuyện gì?”.

Mắt Xanh đáp: “Lo giết người, chú phụ trách giết sạch người sống ở đây; còn Lông Đỏ thì phụ trách giết những thứ không phải người, nhưng biết hoạt động, có nguy hiểm”.

Triển Hành nhìn Tóc Đỏ, phát hiện ông chú này có vác một thanh kiếm dài cả mét trên lưng, sau chiếc áo khoác lính.

“Tất cả…”. Triển Hành nhìn Lâm Cảnh Phong: “Tức là sẽ giết luôn chúng cháu ư”.

Mắt Xanh trêu ghẹo: “Cháu nói xem?”.

Triển Hành ngẫm ngợi rồi vui vẻ nói: “Nếu đã không giết bọn cháu, vậy phiền hai chú cho cháu vào cùng, đi vơ vét chút đồ đáng tiền đi? Cháu để ý cái ống xoay kinh màu bạc kia lâu lắm rồi…”.

Mắt Xanh nhặt khẩu Chim Ưng Sa Mạc của Lâm Cảnh Phong lên ngắm thử.

Một tên trộm mộ chạy khỏi địa cung.

“Đoàng!”.

Mắt Xanh dùng súng lục bắn bể đầu tên nọ làm óc văng đầy đất.

“Cháu muốn thứ gì ấy nhỉ?”. Mắt Xanh hỏi đầy ý vị.

Triển Hành: “…”

Triển Hành lập tức lắc đầu: “Cháu không muốn gì hết!”.

“Các anh đẹp trai ơi, các anh từ đâu đến thế…”.

Tóc Đỏ lạnh lùng: “Gọi chú”.

Triển Hành lập tức sửa lại: “Các chú đẹp trai là người của Hoa Nam Kiếm ạ? Phải xưng hô thế nào đây? Cả Hoa Nam Kiếm đều làm việc này sao? Các chú có bao nhiêu người? Cháu từng nghe cậu cả bảo…”.

Mắt Xanh chặn họng: “Bọn chú là bộ đội đặc chủng, cả tiểu đội chỉ có năm người, lần này chỉ có hai chú tới thôi”.

“Cháu có thể gọi chú là chú Xanh, gọi lão kia là chú Đỏ. Được rồi, nhắc mới nhớ, chú thấy thế là đủ rồi, Lục Thiếu Dung ba cháu là bạn rất thân với bọn chú, cho nên… chú không muốn sau khi trả lời hết các câu hỏi của cháu xong, sẽ phải bắn phát súng diệt khẩu luôn con trai của cậu ấy lắm đâu… Những chuyện khác, chú không nên nói ra thì hơn, cảm ơn cháu đã hiểu, anh bạn trẻ”.

Triển Hành: “…”

Tóc Đỏ nhìn lối ra địa cung, uống nước xong thì rút điếu thuốc, nói: “Bên trong chắc vẫn còn người, tôi vào xem thử cái”.

Triển Hành lập tức đứng dậy: “Cháu vào cùng được không?”.

Tóc Đỏ nói: “Không được, cậu theo lão Xanh đi, lát nữa xong chuyện bọn chú sẽ đưa cháu về Lhasa”.

Triển Hành: “Ló mặt về một cái là cháu sẽ bị nhốt lại luôn đấy!”.

Tóc Đỏ: “Người mà bọn chú đã dặn không được động vào thì không ai dám bắt đâu”.

Triển Hành: “Nhưng cháu còn có chút chuyện, cho cháu vào cùng đi”.

Mắt Xanh: “Cháu còn muốn vào làm gì?”.

Triển Hành nói: “Đại ca cháu ở trong đó, anh ấy tên là Hoắc Hổ, mãi vẫn chưa ra”.

Tóc Đỏ nhìn Triển Hành giây lát, bảo: “Biết rồi, Hoắc Hổ chứ gì, chú sẽ dẫn nó ra ngoài, nếu nó ngỏm rồi thì giao thi thể lại cho cháu làm kỷ niệm”, nói xong đứng dậy rời khỏi lều.

Triển Hành tức khắc nhảy dựng lên, ôm đùi Tóc Đỏ: “Cho cháu vào, cháu cũng muốn vào! Cháu thề sẽ không gây phiền phức…”.

Mắt Xanh: “Thật ra cháu là do Triển Dương và Tôn Lượng sinh ra đúng không, sao nhìn chẳng giống Lục Thiếu Dung gì hết”.

Triển Hành bị kéo đi xềnh xệch: “Đâu mà! Cháu là bé ngoan… cho cháu vào đi chú Đỏ…”. Nói xong Triển Hành ôm cứng đùi Tóc Đỏ không buông, hai tay còn lần mò lên trên, sờ đến giữa háng Tóc Đỏ, bắt đầu chấm mút.

Triển Hành thầm nghĩ: Ối chà, cái này cũng to thật, không biết so với Anh Hổ thì của ai lớn hơn nhỉ?

Tóc Đỏ: “…”

Mắt Xanh huýt sáo, ném một vật tới: “Đừng có trêu ghẹo Lông Đỏ, cậu ta dễ tưởng thật lắm, cho cháu cái này”.

Triển Hành đạt được mục đích, nhặt khẩu súng Mắt Xanh ném cho, phủi phủi tuyết trên người đứng dậy, lúc lắc đi theo Tóc Đỏ.

“Vì sao tên chú lại là Đỏ, là bởi vì màu tóc của chú sao?”.

“Chú làm lính đặc chủng bao lâu rồi? Sao quen ba và cậu cả cháu vậy?”.

“Chú mặc ít vậy không thấy lạnh ạ?”.

Tóc Đỏ quay lại, Triển Hành vội nhảy bật ra sau ba bước, tránh cho có người bóp cổ.

“Cháu tên Triển Tiểu Kiện à?”. Tóc Đỏ liếc nhìn vách đá, trên đó có viết: “Triển Tiểu Kiện đã tới đây chơi”.

Triển Hành gật đầu lia lịa: “Chú cứ gọi cháu là Tiểu Kiện thôi ạ”.

Tóc Đỏ đi tiếp, Triển Hành nhảy chân sáo đằng sau tiếp tục hỏi.

“Chú Xanh là vợ của chú đúng không, hai người đều là thỏ hết, cháu nhìn ra rồi…”.

Cuối cùng Tóc Đỏ cũng đáp: “Không phải vợ, chỉ là cộng sự, mà thỏ là gì?”.

Triển Hành gật đầu hiểu ra, đang định giải thích từ thỏ thì chợt nghe Tóc Đỏ hỏi: “Cháu đang sợ cái gì?”.

Triển Hành nghệt mặt hỏi: “Cháu… cháu có sợ gì đâu”.

Tóc Đỏ nhìn Triển Hành: “Cháu đang sợ hãi, hoặc đang phấn khích, con người sẽ nói rất nhiều khi trong lòng căng thẳng”.

Triển Hành gãi đầu, Tóc Đỏ nói tiếp: “Nếu sợ, giờ cháu có thể ra ngoài, vẫn còn kịp đấy”.

Triển Hành nói: “Dạ phải, cháu… từ tối qua, đã thấy hơi sợ”.

Tóc Đỏ nhìn vào mê cung, trầm ngâm chốc lát, chọn một con đường rồi dẫn Triển Hành đi vào trong.

“Tại sao lại sợ?”. Tóc Đỏ hỏi.

Triển Hành đáp: “Cháu đã giết người, giết bằng cây cung này, mấy chú giết nhiều người như vậy, không sợ à?”.

Tóc Đỏ nói: “Cháu còn chưa thấy chuyện xảy ra bên ngoài lúc nãy đâu, dân binh vẫn đóng giữ ở đây đã bị bọn chúng giết sạch, tay lũ cặn bã này đều đẫm máu tươi, chết cũng không hết tội. Lúc chúng sống bọn chú còn không sợ, thì chết rồi còn sợ cái gì?”.

Triển Hành gật đầu: “Dù nói vậy, cháu trong lúc tự vệ… nhưng vẫn…”.

Tóc Đỏ: “Bởi vì kẻ cậu giết không đáng tội chết?”.

Triển Hành: “Không, thằng đó có chết cũng không hết tội, nhưng cháu… không khống chế được, vẫn sợ lắm”.

Tóc Đỏ nói: “Cháu biết bắn súng không?”.

Triển Hành gật đầu, Tóc Đỏ lại hỏi: “Bắn trúng chứ?”.

Triển Hành: “Chắc là… trúng, cháu chưa từng nổ súng vào người khác. Cho chú cái này, cháu cảm thấy chú mang nó an toàn hơn”. Triển Hành để ý thấy Tóc Đỏ không có vác súng, bèn đưa khẩu súng lục cho chú ta.

Tóc Đỏ nói: “Cảm ơn, nhưng chú chưa chơi thứ này bao giờ, vào thời khắc đối chọi, nếu ý chí cháu không kiên quyết, thì sẽ chết thôi”. Nói xong kéo chốt an toàn, trả lại súng vào tay Triển Hành.

Triển Hành và Tóc Đỏ quẹo vào một ngã rẽ của mê cung, Triển Hành nhớ lại con đường lúc đến, nơi đó có một bức tường, hôm qua cậu đã siết chết Vương Song ở đây.

“Cháu… cháu… cháu… người cháu giết hôm qua, nằm ngay trước mặt thôi”. Triển Hành sởn tóc gáy, dường như nhìn thấy cái mặt lồi lõm của Vương Song đang cười với mình.

Triển Hành nơm nớp lo sợ theo Tóc Đỏ đi lên phía trước, hét “ối” một tiếng ầm cả lên.

“Nó… nó… nó… không thấy đâu nữa!”. Triển Hành gào như điên: “Chuyện quái gì vậy?!”.

Tóc Đỏ dừng chân, trên tường dính đầy máu đen, giống như có người đâm đầu vào vậy, nhưng lại không thấy xác đâu.

“Nó mất tích rồi”. Triển Hành gào muốn tan vỡ: “Không thể nào! Rõ ràng ở ngay chỗ này, cháu…cháu…”.

Tóc Đỏ ra hiệu im lặng: “Cháu chưa xác nhận nó chết thật chưa đã bỏ đi rồi đúng không?”.

Triển Hành sợ sệt gật đầu, Vương Song đã chết? Hay chưa chết? Cho dù là đáp án nào cũng đều khiến Triển Hành dựng tóc gáy, toát mồ hôi lạnh.

Nếu Vương Song đã chết, vậy thi thể đâu? Biến thành cương thi trong địa cung rồi sao?

Nếu Vương Song không chết, nó nhất định sẽ tới báo thù!

Hai chân Triển Hành run lẩy bẩy, câu nói của Tóc Đỏ đã khiến cậu tỉnh táo lại.

“Nếu chưa chết hẳn, lại xuất hiện trước mặt cháu, cháu có giết nó thêm lần nữa không?”.

Triển Hành thở hổn hển, sau đó do dự gật đầu: “Có… ạ”.

Tóc Đỏ nhìn Triển Hành, Triển Hành phát hiện hai con ngươi một vàng một đỏ ấm áp như ánh ban mai đang nhìn mình, khiến cậu bình tĩnh hơn hẳn.

“Có, cháu có!”. Triển Hành gật đầu.

Tóc Đỏ nói: “Tốt lắm. Nếu nó biến thành ma thì sao?”.

Triển Hành gào thảm thiết: “Đừng có nói ra chứ!”.

Tóc Đỏ: “Cháu không dám nổ súng nữa à?”.

Triển Hành buồn rười rượi: “Biến thành ma rồi thì cháu giết sao được”.

Tóc Đỏ: “Cho dù thành Phật thì đã làm sao?”.

Triển Hành trợn trừng mắt, Tóc Đỏ lạnh lùng bảo: “Gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, giết sạch”.

Triển Hành run lên, hiểu ra, gật đầu, theo Tóc Đỏ đi tiếp.

Dường như từ trong câu nói đó, Triển Hành học được nhiều điều, cậu gác lại lòng dạ nô đùa, chân thành nói: “Chú Đỏ, vì sao chú lại làm lính đặc chủng? Lính đặc chủng đều như vậy sao?”.

Tóc Đỏ đáp: “Nuôi gia đình sống qua ngày, người trong nhà thích đếm tiền, nên phải kiếm thêm chút lương bổng cho người ta đếm chơi, cũng hết cách rồi”.

Triển Hành: “…”

Lâm Cảnh Phong tỉnh dậy.

Anh không nhúc nhích nhìn chằm chằm Mắt Xanh đang ngồi bên bếp lò, đầu suy nghĩ thật nhanh, tính đến vô số phương án đánh bại người này để bỏ trốn, nhưng lại từ gạt bỏ từng cái một.

Dường như người này rất mạnh.

Mắt Xanh biết nãy giờ anh vẫn giả vờ ngủ, cũng biết cuộc đối thoại của bọn họ đã bị Lâm Cảnh Phong nghe thấy hết rồi.

Lâm Cảnh Phong mở miệng nói: “Ông muốn bắt tôi về?”.

Mắt Xanh thờ ơ nói: “Xem tình hình, không nhất định”.

Lâm Cảnh Phong thở phào nhẹ nhõm, Mắt Xanh đưa ra một đáp án lập lờ, cũng chính là nói, trong thời gian ngắn chỉ cần mình không làm ra hành động gì quá đáng, thì hai lính đặc chủng này sẽ không gây khó dễ cho mình.

Lâm Cảnh Phong vén thảm, mò lấy khẩu Chim Ưng Sa Mạc, lắp đạn vào, đeo kính râm lên: “Các ông không nên để Tiểu Tiện vào trong, quá nguy hiểm”.

Mắt Xanh thản nhiên nói: “Thằng bé đi theo Lông Đỏ chứ không phải loại củi mục như cậu. Là do cậu quá thiếu tự tin, lần này lại muốn làm gì?”.

Lâm Cảnh Phong trầm giọng: “Tôi muốn tự tay giải quyết mọi chuyện, nghĩ kỹ rồi”.

Mắt Xanh thờ ơ: “Chúc cậu may mắn”.

Lâm Cảnh Phong nói tiếp: “Ông không vào à? Lần này chắc sẽ có nguy hiểm, bên Ấn Độ đã cho người tới tiếp ứng rồi”.

Mắt Xanh bảo: “Lông Đỏ có thể dẹp hết, chuyện bên phía Ấn Độ, lúc tới đây bọn tôi đã thông báo cho cung điện Potala rồi, cậu không biết “Thiên Nhãn Khai” à? Chuyện xảy ra tại nơi này, gần như không thoát khỏi tai mắt của lão già trong cung Potala kia đâu”.

Lâm Cảnh Phong giật mình.

Mắt Xanh: “Nghĩ kỹ rồi thì tốt, người trẻ tuổi khó tránh khỏi phạm phải sai lầm, quan trọng là hiểu rõ về sau mình muốn làm gì”.

Lâm Cảnh Phong chỉnh đốn lại trang bị, buộc chặt túi đeo hông dưới lớp áo khoác, hỏi tiếp: “Lỡ cộng sự của ông chết bên trong thì sao?”.

Mắt Xanh mỉm cười: “Không đâu, đừng có xem bọn tôi vô dụng như cậu chứ”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Lâm Cảnh Phong: “Cảm ơn, hẹn gặp lại”.

Mắt Xanh gật đầu, Lâm Cảnh Phong xoay người vụt qua nền tuyết như một con chim ưng đen nhánh, lần thứ ba vào trong địa cung.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp