LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 27

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Cơ quan bị kích hoạt, nước đen tràn ra tất cả rãnh lõm trên đỉnh các bức tường, có tiếng bước chân Hoắc Hổ vang lên, rẽ vào khu chứa đồ trống trải ở mặt Đông của mê cung.

Xung quanh có sáu cái giá gỗ xếp vòng tròn, trên mỗi giá đặt một ống xoay kinh ba tầng.

Lâm Cảnh Phong nín thở, núp sau giá gỗ theo dõi, Hoắc Hổ đi tới cạnh cái vạc, nhìn vào trong, lấy một thứ bên trong ra.

Đó là một thanh đao Tạng trong chiếc vỏ màu lam, đao Tạng chia làm hai loại, một loại đeo bên hông mà dân Tạng hay dùng, kích thước không đều chừng hai mươi đến ba mươi centimet, loại còn lại là bội đao giống như trường kiếm do dân du mục thiện võ hay dùng, dài đến cả mét.

Trường đao mà Hoắc Hổ lấy chính là vũ khí dài cả mét đó, trọng lượng trong đỉnh nhẹ đi, nền gạch cũng chầm chậm nâng lên theo động tác xoay người lùi một bước của Hoắc Hổ.

Chỉ cần một trọng lượng rất nhẹ, cơ quan nhạy bén đã cảm ứng được ngay.

Khi mà tất cả tường trong mê cung đều đã tràn đầy dầu đen, cơ quan thứ hai kêu “két” một tiếng nhóm cháy chậu lửa.

Trên đàn tế trung tâm, mười chậu lửa từ từ hạ xuống, ngọn lửa liếm vào con đường nhỏ hẹp nhóm cháy dầu đen, chỉ trong chớp mắt đã giống hệt con rắn ma trườn lên bồn đá, nước đen ngập bồn tức khắc cháy bùng.

Ngọn lửa nhanh chóng đốt dọc theo các bức tường, Hoắc Hổ thầm nghĩ toi rồi, vội rời khỏi phòng chứa đồ chạy về phía đàn tế trung tâm.

Ngọn lửa bốc cháy vùn vụt, uốn éo lan nhanh từ bức tường này sang bức tường khác, Hoắc Hổ sợ hãi dừng bước trước một bức tường, đôi mắt mèo phản chiếu ánh lửa hừng hực.

Hơi nóng hầm hập, Hoắc Hổ xoay người tìm kiếm lối đi xung quanh, Lâm Cảnh Phong cách đó khá xa lẳng lặng quan sát.

Hắn sợ lửa? Lâm Cảnh Phong cảm thấy khó hiểu.

Hoắc Hổ rút thanh đao Tạng quơ lên quơ xuống, như thể muốn xua tan bóng ma vô hình, đứng đối diện với bức tường rực lửa căng thẳng một lúc, cuối cùng mới quyết tâm nhảy lên!

Lâm Cảnh Phong đã ẩn nấp ở bên kia vách tường từ lâu, cuối cùng cũng đã tìm được cơ hội đánh lén rồi.

Không đợi địch qua sông, phải đánh ngay giữa dòng.

Tiếng quát của Hoắc Hổ vang vọng cả mê cung, Triển Hành lảo đảo đi tới, đột ngột quay phắt đầu lại, giữa lửa đỏ hừng hực khắp nơi.

“Anh Hổ”.

Lâm Cảnh Phong đỡ đao bằng tay không, chặn đứng thanh đao Tạng trên tay Hoắc Hổ rồi bẻ ngoặt sang một bên, bàn tay đeo găng hở ngón miết chặt lưỡi đao, tay phải bổ phập tới.

Hoắc Hổ đã khinh địch, bị ngọn lửa làm rối loạn tâm thần, lại lơ là Lâm Cảnh Phong tỏ ra yếu thế trước đó dẫn dến hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Hoắc Hổ quơ một đao, Lâm Cảnh Phong chẳng hề sợ hãi, tay không nắm chặt lưỡi đao, giật thanh đao Tạng về.

Lưỡi đao cắt tay Lâm Cảnh Phong chảy máu ròng ròng, nhỏ cả xuống mặt đất. Hoắc Hổ bật người ra sau, nhảy xuống sau tường.

“Tôi đã xem thường cậu rồi”. Hoắc Hổ nói.

“Tôi cũng chẳng giết anh đâu”. Lâm Cảnh Phong đáp.

Anh trở tay ném thanh đao Tạng sang bên kia tường, rơi keng xuống ngay cạnh Hoắc Hổ.

Lâm Cảnh Phong không quay đầu mà xoay người chạy thẳng về phía Tây mê cung tìm Triển Hành.

Triển Hành mờ mịt đi loanh quanh chẳng rõ phương hướng, cuối cùng vòng về nơi Trần Lạc Lạc bị một phát súng bắn gục, chiếc vạc thanh đồng vẫn còn đổ kềnh, ống xoay kinh rơi lung tung khắp nơi, giá gỗ đổ sập tan tành.

Trần Lạc Lạc nằm trên mặt đất, đầu tóc rối bù, Triển Hành nhìn qua rồi đi lên kiểm tra vết thương của cô.

“Chị Bân!”. Lâm Cảnh Phong đuổi tới.

Triển Hành nói: “Anh Hổ đâu? Mới nãy là ai kêu lên thế?”.

Lâm Cảnh Phong hỏi: “Chị ấy làm sao vậy? Tiểu Song nổ súng à? Em tránh ra để anh xem”.

Lâm Cảnh Phong đẩy Triển Hành ra, Triển Hành im lặng nhìn gương mặt nghiêng của anh, phát hiện anh gầy hơn trước, là kiểu gầy mòn suy sụp buông xuôi, trong ánh mắt tràn đầy nguy hiểm.

“Không bắn trúng tim”. Lâm Cảnh Phong xé áo ngoài của Trần Lạc Lạc, làm lộ ra bả vai trắng ngần của cô, anh vạch áo khoác băng bó thật kỹ.

Triển Hành nói: “Chị ấy cần đi cấp cứu ngay, không khí nơi này rất loãng sẽ làm chị ấy mất mạng thôi”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu, cõng cô lên, Triển Hành cũng giúp một tay, hai thầy trò mang Trần Lạc Lạc bị thương nặng lảo đảo đi một mạch về phía trước.

Trong mê cung ngập tràn lửa đỏ, nồng nặc khói đen, lan thẳng lên đỉnh mê cung, sau đó bị hút hết vào một cái lỗ.

Triển Hành ngơ ngẩn cả người, trong đầu vẫn còn ám ảnh cảnh tượng nguy hiểm tự tay siết chết Vương Song ban nãy, thỉnh thoảng Lâm Cảnh Phong lại quay đầu nhìn cậu: “Cung từ đâu ra?”.

Triển Hành đáp: “Nhặt được trong vạc, anh lấy không?”.

Lâm Cảnh Phong lắc đầu, lát sau lại hỏi: “Vương Song đâu?”.

Triển Hành giật mình, chột dạ nhìn Lâm Cảnh Phong: “Em… không biết”.

Lâm Cảnh Phong nhìn vào hai mắt Triển Hành, hiển nhiên biết cậu đang nói dối, nhưng cuối cùng vẫn không vạch trần mà chỉ gật đầu.

Lửa nhỏ dần, mê cung chìm dần trong bóng tối, chỉ còn lác đác vài ngọn lửa đỏ vẫn còn đang nhảy nhót trên các bức tường, Triển Hành ngẩn ngơ hát: “Bỗng nhiên phát hiện ra mình…”.

Lâm Cảnh Phong tiếp lời: “Đã yêu anh sâu đậm[1]…”.

Triển Hành mỉm cười.

Lâm Cảnh Phong ra hiệu: “Em cũng có thể trèo lên luôn, sư phụ cõng nổi”.

Triển Hành nhớ tới những ngày đu trên ba lô leo núi của Lâm Cảnh Phong để anh kéo đi xiêu vẹo trước kia, bèn mỉm cười không đáp.

Triển Hành: “Con người điên khùng ấy chính là em…”.

Lâm Cảnh Phong: “Ồ ố…”.

Triển Hành bật cười thành tiếng.

Lúc ra khỏi cửa mê cung, Lâm Cảnh Phong liếc thấy hàng chữ “Triển Tiểu Kiện đã tới đây chơi” ở chân vách đá bên cạnh bích họa trong sơn động.

“Giỏi nhỉ”. Lâm Cảnh Phong trêu.

Triển Hành lè lưỡi.

Hai người ra khỏi hang, bị gió lạnh tạt vào mặt, đến lúc này Triển Hành mới thật sự tỉnh táo lại.

Cậu còn có rất nhiều nghi vấn chưa hỏi ra miệng, Lâm Cảnh Phong tới nơi này để làm gì? Chết nhiều người như vậy, giờ phải làm sao? Hoắc Hổ vẫn chưa ra à? Anh ta đâu rồi?

Cửa động có gần chục dân binh đang canh gác, thấy Lâm Cảnh Phong ra bèn rối rít quây lên đỡ lấy Trần Lạc Lạc.

Lâm Cảnh Phong dặn: “Điều chiếc xe đưa chị ấy về bệnh viện Lhasa”.

Lập tức có người làm theo, Triển Hành mù tịt hỏi: “Anh biết họ à?”.

Lâm Cảnh Phong đi trên nền tuyết, dẫn Triển Hành tới chỗ họ cắm trại, lại có người đi lên báo cáo: “Tam gia, ban nãy có rất nhiều học sinh chạy ra khỏi hang, đều bị bọn tôi bắt hết rồi”.

Triển Hành nhìn xung quanh, phát hiện người nơi này đều không phải dân Tạng, trên mặt bọn họ không có màu đỏ cao nguyên, cũng chẳng có làn da sạm màu do ăn gió nằm sương sinh tồn trên núi, mà trái lại mặt mày vô cùng hung ác, hệt những gã du côn bạt mạng.

Triển Hành không dám nhìn nhiều, né tránh ánh mắt của những người xung quanh: “Tiểu sư phụ”.

Lâm Cảnh Phong bỏ kính xuống, thản nhiên nói: “Tiểu Tiện, còn nhớ lúc trước sư phụ dạy em cái gì không?”.

Triển Hành liếc nhìn đám lâu la đang đi qua đi lại quanh lều trại, căng thẳng đáp: “Em nhớ, anh bảo không được hỏi tại sao quá nhiều”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu nói: “Hôm nay anh dạy em thêm một điều nữa, trong hoàn cảnh chưa rõ địch ta, thì không được tùy tiện tin người”.

Triển Hành: “?”

Lâm Cảnh Phong: “Trói cậu ta lại”.

Triển Hành: “Ấy ấy… ấy sư phụ! Anh…”.

Chẳng mấy chốc Triển Hành đã bị trói chặt như khúc giò, lôi vào trong một cái lều ném trên mặt đất.

Lâm Cảnh Phong ở ngoài lều dặn: “Để lại hai mươi lăm người canh chỗ này, kẻ nào tới gần căn cứ, giết không cần hỏi”.

“Tám giờ sáng mai khởi động toàn bộ xe cơ động, hiện giờ phái người qua triền núi phía Tây truyền tin, cử thêm mười người nữa vào mê cung tìm Vương Song”.

“Những người còn lại thay quần áo đồ đạc, mang theo công cụ vào trong với tôi”.

Ngoài lều gió thổi vù vù, Lâm Cảnh Phong đá một chiếc lò nhiên liệu rắn còn vương hoa tuyết vào trong lều, rơi ngay cạnh chân Triển Hành, anh quẹt một cây diêm đánh roẹt, đốt lò sưởi lên, trong lều bừng ánh lửa đỏ, ấm áp và lãng mạn.

Triển Hành kêu “ưm ưm ưm” kịch liệt, Lâm Cảnh Phong vốn định đi rồi, lại bực mình trở vào, kéo mớ giẻ nhét trong miệng Triển Hành ra: “Lại làm sao nữa?”.

Triển Hành hỏi: “Khi nào thì chúng ta lại đi xem phim chiếu ngoài trời nữa?”.

Lâm Cảnh Phong: “Chẳng có cơ hội ấy nữa đâu, hai ta không đi cùng một con đường”.

Triển Hành định nói thêm gì đó, nhưng Lâm Cảnh Phong đã lạnh lùng bảo: “Đừng hòng giở trò nữa, sau khi chuyện này kết thúc, anh sẽ đưa em xuống cao nguyên Thanh Tạng, chỉ cần em ngoan ngoãn ở trong lều, anh có thể đảm bảo em không chết”.

“Giải bọn chúng vào đây luôn đi!”. Lâm Cảnh Phong nói.

Triển Hành nói: “Cục đá đó cho anh đấy, em biết nó và xương Phật anh cần…”.

Lâm Cảnh Phong mặt mũi lạnh tanh: “Cảm ơn”.

Triển Hành ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ mong đợi, hốc mắt Lâm Cảnh Phong lại đỏ lên, thủ hạ giải Lý Bân và hai học sinh vào lều đẩy xuống đất.

Đám người Lý Bân bị đông cứng cả người, đôi môi tím ngắt, sau khi bị quăng vào lều thì đau đớn cuộn tròn trên mặt đất. Lâm Cảnh Phong lấy cục đá vuông và trường cung của Triển Hành, nhét lại khăn vải vào miệng cậu, nhỏ giọng đầy hiếm có: “Nghe lời sư phụ, biết chưa?”, sau đó xoay người bỏ đi.

Đám học sinh nghe thấy câu đó đều nhìn chằm chằm Triển Hành đầy tức giận, Triển Hành liếc mắt khinh thường, trong lòng khoái trá: đây là lều VIP của thiếu gia, mấy thằng dân đen tụi bây chui vào làm cái gì.

Sắc trời tối dần, bụng Triển Hành đói kêu ùng ục, chẳng mấy chốc thì ngủ thiếp đi.

Lâm Cảnh Phong đeo kính râm lên, kéo lại găng tay, đi vào địa cung lần nữa, khi ngang qua bên dưới bích họa liếc thấy dòng chữ lưu niệm của Triển Hành, chẳng biết sao nổi hứng, bèn tiện tay nhặt một cục đá viết thêm hàng chữ rồng bay phượng múa nữa vào.

Dầu hỏa trong mê cung đã cháy hết, ngọn lửa nhỏ dần, khắp nơi nghi ngút khói đen, Hoắc Hổ tựa lưng vào tường, nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân rải rác.

Lâm Cảnh Phong mặc áo khoác đen, hai tay vẫn nhét trong túi, trong đó có một tay nắm cục đá vuông kia.

“Mấy người lui ra”. Lâm Cảnh Phong chỉ đạo, tiếp theo quỳ một chân xuống mặt đất, dùng bàn tay chồng chéo vết thương xoay mở đĩa châm ngôn sáu chữ.

“Ầm” một tiếng, cả mê cung chấn động.

Lâm Cảnh Phong bật người nhảy ra, tế đàn trung tâm với điểm chính giữa là đĩa châm ngôn sáu chữ nứt làm hai nửa, mặt đất vỡ toác, xẻ ra một cái rãnh sâu bằng phẳng hẹp dài.

Đám tay chân chuẩn bị dây thừng, buộc lên một pho tượng Phật đồng, Lâm Cảnh Phong lại bảo: “ở đây canh chừng”, sau đó bám vào dây thừng trượt xuống vực sâu.

Một tay Lâm Cảnh Phong nắm dây thừng, tay kia cầm ống đèn từ từ trượt xuống, thân hình cao gầy chầm chậm xoay quanh dây thừng, anh thấy rõ thứ được khảm ở hai bên vách vực, chính là những cái đầu người, cái nào cũng trợn tròn mắt, không có thân thể, đầu người được khảm vàng bạc, giống như biểu tượng của địa ngục, bị găm chặt vào vách đá.

Đây là sự thật về thi thể không đầu của vương quốc Cổ Cách sao? Lâm Cảnh Phong không khỏi cau mày, ông già chỉ bảo anh làm theo kế hoạch, chứ chưa từng nói cho anh biết trong hang vạn xác chôn những cái gì.

Hai bên vách đá còn có những đài cao san sát, trên mỗi tòa đài là một xác cổ trấn giữ.

Xác cổ có niên đại rất xưa, trải qua ngàn năm, có thể loáng thoáng nhận ra đường nét mặt mày từ cái vỏ ngoài khô héo, trong đó điểm chung nhất chính là, họ đều mặc pháp bào màu đỏ.

Lâm Cảnh Phong nhẩm đếm, có chừng mười sáu tòa đài ở hai bên vực sâu, trên mỗi tòa đều có một xác cổ Lạt Ma áo đỏ, trước đài dán đầy giấy bùa, dưới đài còn có một cái xích sắt, vắt vẻo kéo thẳng xuống đáy vực.

Ánh sáng nhợt nhạt chiếu quanh người Lâm Cảnh Phong, anh đã tới tận cùng vực thẳm.

Dưới đáy sâu âm u khô ráo là những sợi xích sắt chồng chéo dọc ngang, chìa ra từ hai bên vực, cuối cùng chập vào một chỗ, cùng buộc vào một chiếc quan tài đồng khổng lồ cao hai mét.

Lâm Cảnh Phong rơi xuống đỉnh quan tài đồng khiến nó hơi rung lên, anh nhìn xuống dưới, xung quanh quan tài dán chằng chịt bùa chú Mật Tông, còn có tám mươi mốt lá cờ phướn đen chữ vàng cắm trong đất bùn.

Mười sáu sợi xích sắt cột chặt quan tài đồng, giống như một loại phong ấn nào đó.

Lá cờ phướn xung quanh như một nghi thức thần bí chiếu thẳng vào lòng người, tầm nhìn của Lâm Cảnh Phong đột nhiên trở nên mơ hồ, anh đặt ống đèn lên mặt đất, tựa lưng vào quan tài đồng thở hổn hển.

Thuốc sắp hết tác dụng rồi, phải quay về tiêm thêm một ống nữa… chết tiệt, rốt cuộc Vương Song ở chỗ nào? Sao không xuống hỗ trợ?

Biết vậy đã không đồng ý với ông già tới Lhasa rồi… gặp phải người không muốn gặp nhất, chuyện trong lăng Tần Thủy Hoàng năm đó, không ngờ cũng là từ thư mật của ông già.

Dược hiệu của thuốc tiêm sắp hết khiến ý thức Lâm Cảnh Phong trở nên lẫn lộn, cờ phướn và bùa chú trên quan tài giống như trận pháp kỳ dị thời xa xưa, chỉ trong khoảnh khắc đã vạch ra tất cả những suy nghĩ dồn nén tận đáy lòng anh bấy lâu nay.

Rốt cuộc mình đang làm gì vậy? Lâm Cảnh Phong không khỏi tự hỏi.

Từ thời khắc được cụ Lam nhận về nuôi, anh đã xác định phải sống trong lòng đất, sống trong bóng tối, mãi đến khi Vương Song chết lần đầu khiến anh sốc mạnh, mới cùng Trần Lạc Lạc rời bỏ sư môn.

Triển Hành như một tinh thể phát sáng mạnh mẽ, chẳng nói chẳng rằng đã can dự vào cuộc đời anh, chiếu sáng góc khuất âm u xung quanh anh, khiến Lâm Cảnh Phong không còn chỗ giấu mình nữa.

Trong khoảnh khắc dẫn Triển Hành ra khỏi địa cung, Lâm Cảnh Phong thậm chí còn có chút dao động, có lẽ trước đây rất lâu anh vẫn còn cơ hội lựa chọn, nhưng vì bảo vệ Triển Hành, sau khi nhận lấy mũi tiêm của lão già, anh đã chẳng còn cơ hội nữa.

Từ đó về sau anh mất đi cảm giác đau, trở thành cái máy trộm mộ đơn thuần, phục tùng ông Lam vô điều kiện, nếu phản bội sư môn lần nữa, anh sẽ phải gánh chịu nỗi đau đớn như muôn sâu gặm cắn.

Tại sao thằng nhóc đó lại tới nơi này?! Lâm Cảnh Phong không sao hiểu nổi, hay là ra ngoài giết chết cậu ta cho xong hết mọi chuyện?

Vương Song không chết, đây là kết quả tốt nhất… Ý thức của Lâm Cảnh Phong lại trở nên mơ hồ.

Mình đang nghĩ gì vậy… Lâm Cảnh Phong thở dốc đứt quãng.

Ngay sau đó, bộ đàm của Lâm Cảnh Phong kêu lên, lôi anh trở về hiện thực.

“Tam gia, ngoài động có người tới gần, hình như là cảnh sát vũ trang”.

Ra ngoài tiêm thuốc trước đã, Lâm Cảnh Phong quyết định dứt khoát, ra hiệu cho người bên trên kéo anh lên, nhảy về sau đàn tế, dặn dò: “Mấy người kéo cái hòm bên dưới lên, đó là thứ sư phụ đang tìm, sau khi lấy ra ngoài chớ có đụng vào, tôi ra ngoài trước đã, sẽ quay lại ngay”.

Ngoài hang.

Gió lớn phía Tây Himalaya điên cuồng gào thét, sau giây lát, Triển Hành bị một tiếng súng làm cho giật mình, nghe thấy bên ngoài có tiếng người la hét inh ỏi.

Trên mặt sườn núi cao khuất gió xuất hiện hai người đàn ông, một người tóc đỏ rực, một người mắt xanh lam, cả hai đều mặc quân trang màu nâu nhạt, trên vai có huy hiệu đặc thù.

Trên ngực áo khoác quân đội của họ có đeo một chiếc huy hiệu, trên huy hiệu khắc hình thanh kiếm.

Người mắt xanh quỳ một gối xuống mặt đất, lấy vài món công cụ từ trong ba lô ra lắp thành một khẩu súng dài lạ lùng, thử nã một phát về phía sườn núi trước mặt, tiếng súng nổ đoàng, có người trong doanh trại phía xa đã nghe ra động tĩnh.

Người tóc đỏ mắng: “Rút dây động rừng, ngu xuẩn”.

Mắt xanh thản nhiên như không: “Sản phẩm mới của Tiểu Đường vẫn hay xảy ra trục trặc, tôi không muốn bị kíp nổ giật bùm ngay trong tay nữa đâu”.

Tóc đỏ chỉ ngón tay: “Có người qua ngay rồi kìa”.

Mắt xanh nheo mắt, dùng kính ngắm quan sát khắp nơi: “Từ từ, để tôi chỉnh lại chút xíu”.

Trong lều, Triển Hành ngái ngủ mở mắt, nghe thấy tiếng người nháo nhác bên ngoài thì biết đã xảy ra biến cố gì rồi, đây cũng chính là thời khắc cậu đang chờ đợi.

Đám học sinh cũng đã tỉnh lại, Triển Hành hệt như con sâu róm lúc nhúc tới gần cửa lều, thò đầu ra ngoài nhòm, hắt hơi một cái.

“Ưm”. Lý Bân không ngừng giãy dụa.

Triển Hành rụt trở về, nhìn cậu ta một lúc, sau đó ngửa người, làm một động tác có độ khó cao, hai tay bị trói quặt sau lưng rút lấy dao găm Thụy Sĩ của Trần Lạc Lạc từ trong ống giày ra, mở nắp, cố gắng cắt đứt dây thừng trên người mình.

“Ưm!”. Lý Bân giãy dụa cầu cứu.

Triển Hành gỡ miếng vải bịt miệng ra, thở phào.

Triển Hành lại bắt đầu cợt nhả.

“Xin anh đi, xin anh đi”. Triển Hành hoa chân múa tay, uốn éo liên hồi.

Lý Bân gật đầu lia lịa: “Ưm ưm ưm!”.

Triển Hành: “Xin anh anh cũng chẳng cứu chú em đâu”.

Lý Bân: “…”

Triển Hành chẳng qua chỉ đùa chơi thôi, dẫu gì cũng là mạng người, nhưng hiện giờ chưa rõ tình hình, tuyệt không thể cởi dây thừng cho bọn họ được, bằng không họ mà nhốn nháo lên thì chỉ hại đám Lý Bân bỏ mạng thôi.

Triển Hành tay cầm dao nhỏ lén lút ra khỏi lều, cả khu căn cứ đã loạn cào cào, bọn trộm mộ rối rít tìm nơi ẩn nấp, móc súng lục ra cảnh giác nhìn lên phía cao.

Triển Hành nhìn xung quanh, ngay sau đó quay đầu lại, cởi dây thừng cho đám Lý Bân, nhỏ giọng dặn: “Không được nói chuyện! Theo tôi!”.

Cậu dẫn ba học sinh thất thểu chạy đến gần một chiếc xe, chiếc xe đó vẫn cắm chìa khóa, Triển Hành bèn hỏi: “Ai biết lái xe? Qua đây!”.

Lý Bân hỏi: “Cậu không biết lái à?!”.

Triển Hành: “Tôi không về, các cậu…”.

Lý Bân: “Tôi không biết lái!”.

Triển Hành: “Không biết thì lái bừa đi! Leo lên!”.

Cậu moi được vài cây súng lục ở ghế sau đưa cho Lý Bân một khẩu, rồi tự mình giữ lấy một khẩu nhét vào túi quần sau: “Tới huyện Zanda cầu viện trợ ngay, nơi đó có quân đội Trung Quốc! Cứ chạy dọc theo đường này, lao thẳng về phía trước là được! Chân trái là ga chân phải là phanh, nhanh lên!”.

Lý Bân khẩn trương đến túa mồ hôi lạnh: “Thế cậu thì sao?”.

Triển Hành: “Tôi còn có việc, vợ tôi vẫn ở trong hang kia, tôi phải đi cứu vợ tôi, mấy cậu đi mau lên”.

Triển Hành giục Lý Bân khởi động xe đi tuyết, sau đó chạy nhanh ra nấp sau một thân cây.

Xe đi tuyết vừa khởi động đã có người phát hiện ngay, lập tức quát lớn rồi chia năm người đuổi theo.

Còn mười lăm người nữa… Triển Hành rút súng, đây là lần đầu cậu dùng súng, cũng chẳng biết có thể bắn trúng người hay không, phải làm sao bây giờ?

Lúc này, Lâm Cảnh Phong chạy ra khỏi địa cung, hỏi: “Sao thế?”.

Triển Hành lập tức nấp đi, Lâm Cảnh Phong liếc mắt đã thấy ngay, lập tức nổi điên trong lòng.

Mấy tên trộm mộ theo Lâm Cảnh Phong báo cáo lại tiếng súng trên cao kia, Lâm Cảnh Phong chẳng nói chẳng rằng, đi một mạch ra sau thân cây nhìn Triển Hành.

Triển Hành bị bắt ngay tại trận, đang muốn chọc cười mấy câu, nhưng Lâm Cảnh Phong đã vung nắm đấm thụi một phát vào bụng Triển Hành.

“Ra ngoài làm gì?”. Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Em lại không chịu nghe lời nữa?”.

Triển Hành hự một tiếng đau đớn ngã ra đất, Lâm Cảnh Phong ra tay chẳng chút nể tình, giờ Triển Hành ra ngoài lỡ bị cảnh sát bắt được thì ngay cả Lâm Cảnh Phong cũng không cứu nổi cậu, đã dặn mấy lần là không được làm loạn, Triển Hành lại vẫn cứ coi lời nói của Lâm Cảnh Phong như gió thoảng qua tai.

 Triển Hành ho khan không ngừng, ngã nghiêng lên người Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng: “Lá gan của em không phải rất lớn sao? Nổ súng đi”.

Lâm Cảnh Phong lên gối thúc vào bụng Triển Hành, lại cho cậu một đấm ngay mặt, Triển Hành ngã xuống nền tuyết, mặt đầm đìa máu tươi.

Lâm Cảnh Phong lạnh nhạt: “Giờ đã hiểu chưa? Em vẫn tưởng sư phụ sẽ không bao giờ đánh em đấy à?”, nói xong lại hung hăng đá Triển Hành một phát.

Lần này Triển Hành ngỏm hẳn, Lâm Cảnh Phong là con nhà nòi, lần nào tung đòn cùng nhắm ngay chỗ hiểm, Triển Hành từ nhỏ tới giờ chưa từng bị đánh đập dã man, cậu nằm nghiêng trên nền tuyết, đôi ngươi co rúm, há miệng thở dốc như con cá mắc cạn.

Lâm Cảnh Phong không để ý đến cậu nữa, xoay người nói: “Tiếng súng ở chỗ nào, mang súng bắn tỉa tầm xa ra đây”.

Tóc Đỏ hỏi: “Chỉnh xong chưa? Con trai của Phi Ngư sắp bị đập chết rồi”.

Mắt Xanh thờ ơ lên đạn: “Con nít chịu đòn chút mới tốt, nếu không sao nhớ lâu được”.

Tóc Đỏ: “Cẩn thận Phi Ngư tìm cậu tính sổ”.

Mắt Xanh nhếch khóe miệng: “Tôi không để anh ta biết đâu, tôi nổ súng đây, cậu sợ ồn thì cứ bịt tai lại”.

Tóc Đỏ: “…”

Mắt Xanh đặt tay lên cò súng, quay đầu nhìn quanh: “Có phải chúng ta nên giải quyết đám người phía sau trước không, hình như lúc nãy tôi có thấy một lão già”.

Tóc Đỏ: “Đó là người Ấn Độ, tổ chức ra lệnh không được bắn chết bất cứ người nào ở ngoài biên giới hết”.

Mắt Xanh gật đầu, ghé sát mắt vào kính ngắm chữ thập, nhắm thẳng lên người Lâm Cảnh Phong đang lắp đạn.

 

Chú thích:

[1] Câu hát trong bài “Yêu, rất đơn giản” của Đào Triết.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp