LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 26

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Triển Hành sững sờ nhìn mọi chuyện xảy ra dưới đất.

“Này, nhóc con”. Có tiếng Trần Lạc Lạc thì thào rất khẽ: “Đứng dậy”.

Không biết từ lúc nào Trần Lạc Lạc đã lẻn lên đài cao, dùng dao găm Thụy Sĩ cắt đứt dây thừng trên người Triển Hành, bỏ mớ rẻ trong miệng cậu ra.

“Tên cao to kia đâu? Không phải tôi đã dặn cậu phải theo sát gã ấy sao?”. Trần Lạc Lạc hỏi.

Triển Hành: “Tôi… tôi không biết, sao chị không ngăn cản hắn ta?”.

Trần Lạc Lạc túm lấy Triển Hành, ấn cậu vào trong bồn đá trống không, nói: “Cẩn thận!”.

Triển Hành và Trần Lạc Lạc nói chuyện cực kỳ nhỏ giọng, Vương Song ở giữa đài cao quay đầu kiểm tra, tất cả đều bình thường.

Trần Lạc Lạc và Triển Hành kề vai ló đầu ra khỏi mép bồn đá nhìn trộm, giáo sư Lý chậm chạp xoay đĩa tròn, bị Lâm Cảnh Phong sốt ruột đá cho một cái.

“Mau lên!”. Lâm Cảnh Phong quát: “Đừng có giở trò!”.

Viện trưởng Lý điềm tĩnh nói: “Đợi học sinh của tôi ra khỏi đây hết rồi, tôi sẽ mở ngay thôi”.

Vương Song: “Thưa thầy, thầy đang ra điều kiện đấy à?”.

Lâm Cảnh Phong chớp mắt ra hiệu cho Vương Song rồi bảo: “Lúc này chắc tụi nó đều chạy ra khỏi động rồi, ông mở đi”.

Trần Lạc Lạc nói: “Nó điên rồi. Lạ thật, rốt cuộc ông già muốn cái gì? Dưới tượng Phật còn có gì nữa à?”.

Triển Hành: “Làm sao bây giờ?! Cứ kệ cho bọn họ giết người sao?!”.

Trần Lạc Lạc: “Cứ chờ đi, chắc nó không giết người nữa đâu, ở ác thì gặp ác, đích thân tôi sẽ kết liễu thằng súc sinh này, tạm thời cứ xem bọn chúng muốn làm gì đã”.

Viện trưởng Lý lại đợi thêm một lúc lâu nữa mới chậm chạp xoay vòng cuối cùng của đĩa sáu chữ châm ngôn, sau một tiếng “cách”, một cơ quan nào đó dưới lòng đất đã bị khởi động.

Lâm Cảnh Phong túm cổ áo viện trưởng Lý, đạp ông xuống bậc thang: “Ông cút được rồi”.

Viện trưởng Lý lảo đảo đứng dậy.

“Đoàng!”.

Vương Song lại nổ súng, cách mấy chục bước, một viên đạn kết liễu sinh mạng viện trưởng Lý.

Triển Hành: “!!!”

Trần Lạc Lạc: “Khốn nạn! Đúng là đồ súc vật!”.

Triển Hành: “Đưa súng cho tôi!”.

Trần Lạc Lạc: “Bình tĩnh đi! Cậu chưa được huấn luyện, không bắn trúng được nó đâu!”.

Viện trưởng Lý co giật liên hồi trong vũng máu, trong khi Lý Bân đã dẫn theo mấy học sinh còn lại chạy thoát rồi.

Giữa đàn tế chỉ còn lại hai người Lâm Cảnh Phong và Vương Song, cùng với ba thi thể.

Lâm Cảnh Phong: “Tiểu Song, cậu không nghe lời”.

Vương Song cười ruồi: “Tiểu sư thúc, năm xưa là do tôi quá nghe lời anh, nên mới thành cái dạng người không ra người, ma chẳng ra ma này”.

Lâm Cảnh Phong lạnh nhạt đáp: “Cho nên cậu của năm đó, đã chết rồi”.

Vương Song chậm rãi tới gần Lâm Cảnh Phong, gã thấp hơn Lâm Cảnh Phong nửa cái đầu nên anh có thể nhìn rõ da đầu lồi lõm của gã với những vết thương chằng chịt ghê người.

“Anh còn nhớ tôi đã kêu gào thế nào không, tiểu sư thúc”. Vương Song cười nhạo: “Khi ở trong cái bẫy đầy cơ quan nước cường thủy[1] ấy, tôi đã gọi anh như thế nào?”.

“Tiểu sư thúc…”. Vương Song kề môi đến sát tai Lâm Cảnh Phong, thì thào đầy biến thái: “Đừng vứt bỏ em, tiểu sư thúc, em sai rồi”.

Lâm Cảnh Phong không kiềm chế nổi cơn giận: “Sư phụ cậu hy sinh tính mạng mình để che chở cho chúng ta thoát thân, nếu tôi chết chung với cậu thì chính là phí hoài sinh mạng của anh ấy! Anh ấy không dạy cậu nguyên tắc thứ ba à?!”.

“Trong mộ, nếu đồng đội đụng phải cơ quan, hơn nữa trong tình hình không thể nào cứu vãn, thì cần phải vứt bỏ kẻ khởi động cơ quan, để giữ mạng cho những đồng đội còn sống khác”.

Vương Song giống như bị đâm vào tử huyệt, khàn giọng gào lên: “Đồng đội còn sống khác có ai hả? Chỉ có anh, Lâm Cảnh Phong! Chỉ có một mình anh! Năm đó anh đã thề thốt gì với tôi! Tôi chết, anh cũng chết theo!”.

Triển Hành bị dọa sợ hết hồn, đờ người nhìn Lâm Cảnh Phong từ phía xa.

Vương Song lại tới gần hơn chút nữa, ngắm kỹ mặt mày Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong không hề động đậy, vẫn là sắc mặt tái nhợt như cũ cùng ánh mắt do dự, như thể đang tránh né gương mặt Vương Song.

“Lời thề non hẹn biển của anh không đáng nửa xu, nó chả là cái đếch gì hết”. Vương Song dốc hết hơi sức như phát điên mà gào vào tai Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong nhanh như chớp vung tay, chĩa súng vào đầu Vương Song.

“Đủ rồi, đây không thể là lý do khiến cậu sa ngã như vậy được”. Lâm Cảnh Phong nói: “Nào, cậu cũng rút súng ra, kết thúc tất cả chuyện này đi”.

Vương Song run rẩy, tay gã cũng đang cầm súng, Lâm Cảnh Phong nói: “Không dám? Chĩa súng vào đầu tôi đây này, giống như tôi vậy, cậu sợ cái gì? Chẳng phải cậu rất muốn giết tôi sao?”.

Vương Song giơ tay lên, chĩa súng vào trán Lâm Cảnh Phong.

Vương Song và Lâm Cảnh Phong đứng giữa đàn tế, chĩa súng vào trán nhau, nhìn chằm chằm người kia.

“Tôi đếm một, hai, ba”. Lâm Cảnh Phong thản nhiên nói: “Cùng bóp cò, dám không?”.

Vương Song run cầm cập, Lâm Cảnh Phong hô: “Một”.

“Tôi đánh cược, Lâm tam sẽ nổ súng trước, ngay khi mới đếm đến hai, cậu ta thích chơi trò này lắm”. Trần Lạc Lạc nhẹ giọng.

Khóe miệng Vương Song hơi giật, giống như đang khóc, lại giống như đang cười.

“Chị không nên tới đây, chị Bân”. Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói.

“Xin chào, sư nương”. Vương Song nghiêng đầu, nở một nụ cười quái đản.

Súng nổ đoàng.

Trần Lạc Lạc bóp cò trước, chuyện xảy ra quá nhanh đến nỗi Triển Hành thậm chí không nhìn rõ ai đang động đậy, chỉ cảm thấy mắt hoa lên, Vương Song né sang trái, Lâm Cảnh Phong né sang phải, đều lách ra sau tượng Phật.

“Đoàng! Đoàng!”.

Trần Lạc Lạc nã hai phát súng không chút nương tình, tia lửa tung tóe nhắm thẳng về phía Vương Song, một cuộc đấu súng kịch liệt chẳng hề báo trước diễn ra, Lâm Cảnh Phong quát: “Triển Tiểu Tiện! Đừng ló đầu ra!”.

Triển Hành cảm thấy sắp tắt thở rồi, tiếng súng đột ngột nổ đùng đoàng trên đài cao, khắp nơi đều là tiếng đạn bắn vào kim loại, Trần Lạc Lạc gào chói tai, âm thanh đứt quãng, hệt như ma nữ đòi mạng trong bóng tối.

“Vương Song! Năm xưa tao vẫn luôn có một câu muốn hỏi mày!”. Trần Lạc Lạc lớn tiếng: “Có phải mày nhận được thư mật của ông già mới tới hồ thủy ngân không?”.

Tiếng súng chợt ngừng bặt, đồng tử Lâm Cảnh Phong đột nhiên co chặt.

Giọng nói khàn khàn của Vương Song vang lên đặc sệt cú đêm, tiếng súng lại tiếp tục nổ đùng đoàng, Lâm Cảnh Phong hét: “Vương Song! Đứng lại cho tôi! Chuyện cậu dẫn đường tới hồ thủy ngân là sao?!”.

Đoàng một tiếng, viên đạn bắn trúng pho tượng Phật khác, khiến nó đổ rầm xuống từ trên đài cao.

Triển Hành sờ được dao găm mà Trần Lạc Lạc ném trên mặt đất, bèn cắt đứt dây thừng trên tay, bên ngoài cũng đã yên ắng lại.

Cậu ló đầu ra nhòm một cái, dưới mặt đài bằng phẳng, Trần Lạc Lạc đuổi theo Vương Song, Lâm Cảnh Phong đuổi theo Trần Lạc Lạc, nhanh chóng mất hút giữa mê cung phức tạp.

Xung quanh tĩnh lặng như tờ, Triển Hành thật vất vả mới cắt được hết dây thừng vứt xuống đất, cậu cầm dao găm Thụy Sĩ, ngồi thở hổn hển một lúc rồi nhìn ngó xung quanh.

Bọn họ vừa nói gì vậy? Triển Hành loáng thoáng nghe được cuộc đối thoại của ba người trong lúc đấu súng, Vương Song nhận được thư mật của ông già, dẫn anh Bân và Lâm Cảnh Phong vào hồ thủy ngân? Hồ thủy ngân là chỗ nào? Lăng Tần Thủy Hoàng…

Triển Hành lờ mờ đoán được câu chuyện, lúc này cả ba đều đã mất bóng.

Thế còn Hoắc Hổ đâu?

Triển Hành nhét dao găm Thụy Sĩ vào cái hốc khe giày lính, nhảy khỏi bồn đá đi lên đài cao.

Thi thể rải rác đầy đất, giáo sư Dương, viện trưởng Lý nằm trong vũng máu, trên đầu mỗi người đều có một lỗ đạn.

Tất cả những người chết đều bị Vương Song bắn một phát xuyên đầu, không còn cách nào cứu nữa, Triển Hành ngồi xuống cạnh thi thể giáo sư Dương, nhỏ nhẹ:

“Xin lỗi giáo sư, sau này cháu sẽ không đùa lố trong di tích cổ nữa”.

Cậu đưa tay ra, chạm vào đôi mắt mở trừng trừng của giáo sư Dương, vuốt nó khép lại.

Trên tượng vàng Phật Thích Ca bị bắn lỗ chỗ vỏ đạn, Triển Hành nhớ tới bóng đen mà mình nhìn thấy trên đài đá ban nãy, bèn rút dao găm ra, đi tới sau tượng vàng.

Phần bụng tượng Phật trống không, trên lưng có cái lỗ nhỏ, khẩu Chim Ưng Sa Mạc của Lâm Cảnh Phong có lực đâm xuyên quá mạnh, bắn thủng cả lớp vỏ ngoài tượng Phật, tia sáng thông qua lỗ đạn chiếu xuống không gian âm u.

Triển Hành dán mắt vào lỗ nhỏ sau lưng tượng Phật, chăm chú nhìn ngó, giữa ánh sáng mông lung, cậu thấy bên trong tượng Phật Thích Ca có ghim một quả cầu.

Quả cầu có hình dạng khác lạ, không gian tối quá nên cậu không nhìn rõ.

Triển Hành lục túi lấy di động ra, mở đèn flash và camera ngắm chuẩn vào lỗ hổng rồi ấn nút chụp, một tia sáng lóe lên ghi lại hình ảnh bên trong.

“Đây là cái gì?”. Triển Hành vuốt hình chụp xem đi xem lại.

Triển Hành đột nhiên không ngừng thở gấp, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, cậu nhận ra rồi.

Đó là cái đầu của một hòa thượng, phần gáy quay về phía Triển Hành, mấy cây đinh dài đâm xuyên qua tượng Phật, giữ chặt cái đầu vào giữa khoang bụng.

Triển Hành cứ tưởng tượng mãi vẻ mặt của cái đầu cụt, nó mở mắt hay nhắm mắt? Cậu càng nghĩ càng sợ, bèn lùi chậm ra sau, rời khỏi đài cao.

Lại thêm một tiếng súng nữa từ phía Tây vọng tới, Triển Hành cầm ngược dao găm, nhảy khỏi đàn tế trung tâm, chạy tới một đầu mê cung.

Cùng lúc đó, ở một đầu khác của mê cung.

Vương Song dừng lại ở góc cuối phía Tây của mê cung, sau một cuộc truy đuổi, Lâm Cảnh Phong đã bị gã cắt đuôi thành công, nhưng Trần Lạc Lạc lại vượt tường vây trèo qua.

Đây là một nơi chứa đồ khác tương đương với phòng ngách trong ngôi mộ thông thường, hơn trăm ống xoay kinh dựng san sát nhau, giữa phòng ngách có một cái vạc thanh đồng.

Vương Song lách vào, thấy Trần Lạc Lạc đã đuổi tới ngay trước mặt, gã nhếch môi: “Sư nương, người muốn giết con sao?”.

Trần Lạc Lạc dừng lại sau giá đặt ống xoay kinh, thoáng thấy Triển Hành từ vách tường bên kia lảo đảo trèo sang, không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Triển Hành trèo lên cái vạc lớn, thấy Vương Song nghiêng đầu nhìn thì lập tức rụt cổ vào.

Triển Hành phát hiện một thứ ở trong vạc, đó là một cây cung dài, trên thân cung điêu khắc đầy kinh văn Mật Tông, hai đầu cung là hai con rồng màu vàng há miệng gào rống, cậu kéo thử dây cung, phát hiện nó rất khó kéo, bèn tiện tay đeo lên lưng, nín thở nghe cuộc đối đáp bên ngoài vạc truyền vào.

“Tiểu Song”. Trần Lạc Lạc nhỏ nhẹ: “Mày không nghe lời, làm hại sư phụ mày, suýt nữa cũng hại chết chính mày. Mày tới hồ thủy ngân làm gì? Sao mày lại biết đường? Có thật chỉ là do nhớ sai phương hướng mà lao bừa vào thôi không?”.

Vương Song cười mấy tiếng, giọng nói khàn đặc chói tai: “Sư nương, bà biết hết rồi mà, không phải sao?”.

Trần Lạc Lạc lạnh lùng nói: “Bọn tao đều tưởng mày đã chết rồi, suốt mấy năm nay tao vẫn không nói cho Lâm tam biết chuyện mày khởi động cơ quan thủy ngân trong lăng Tần Thủy Hoàng dìm chết sư phụ mày, tất cả là do sự phán đoán ngu xuẩn của mày. Vì sao mày lại vào hồ thủy ngân?”.

Vương Song co quắp một bên mặt, chậm chạp đi ra sau giá ống xoay kinh, bóng tối và ánh sáng cùng đổ lên khuôn mặt quỷ quái bị hủy hoại của gã khiến nó càng thêm dữ tợn.

“Ông già kêu tôi tìm quan tài của Tần Thủy Hoàng”. Vương Song nói: “Ông ta cho rằng kim đan nằm trên thi thể Doanh Chính, chỉ có một mình sư phụ là có đủ bản lĩnh đi vào hồ thủy ngân”.

Trần Lạc Lạc lạnh lùng: “Thế nhưng anh ấy đã chết rồi!”.

Trần Lạc Lạc nổ súng nhanh như chớp, ống xoay kinh kêu leng keng một trận, Vương Song gào lên một tiếng, đạp đổ cái giá đầu tiên, nhảy về phía cái vạc thanh đồng, nấp vào phía sau vạc, Trần Lạc Lạc chẳng hề do dự chạy vụt qua cầm súng lục bắn đùng đoàng liên tiếp, Vương Song thỉnh thoảng cũng bắn trả, ôm đầu trốn giữa ống xoay kinh, cuối cùng vang lên một tiếng kêu thét, vai Vương Song tóe máu, ngã xuống, đè sập cả một giá ống xoay kinh.

Trần Lạc Lạc cầm súng đi lên, Vương Song không ngừng co giật trên mặt đất, chật vật bò tới dưới vạc thanh đồng, dựa người vào thân vạc. Gã bị thương ở cánh tay nên đã rơi mất súng, tay kia đè ở phía sau, nửa người toàn là máu.

Trần Lạc Lạc nói: “Đáng đời mày”.

Vương Song thì thào: “Đừng giao con cho cảnh sát… sư nương, hãy gọi tiểu sư thúc tới giết con đi…”.

Triển Hành từ trong vạc ló đầu ra, lạnh nhạt nhìn xuống dưới.

Trần Lạc Lạc: “…”

Trần Lạc Lạc không để ý tới Triển Hành, lạnh lùng bảo: “Đứng dậy, đặt tay ra sau gáy, tao không có quyền giết người”.

Tay trái đặt phía sau của Vương Song nổ súng nhanh như chớp!

Một viên đạn nổ đoàng bắn thẳng vào ngực Trần Lạc Lạc khiến cô ngã ngửa ra sau, biến cố xảy ra quá đột ngột, Triển Hành từ trong vạc nhào ra, quát: “Thằng súc sinh này”.

Triển Hành móc dao găm Thụy Sĩ, gào lớn một tiếng, cắm nó phập sâu vào bả vai Vương Song.

Vương Song đau đớn gào lên giống như dã thú phát điên, căm tức giãy dụa, đụng đổ vạc thanh đồng!

Toàn bộ lực chú ý của gã đều tập trung lên người Trần Lạc Lạc, hoàn toàn không ngờ sau lưng còn có người!

Vương Song trở tay tung một đấm gọn gàng, đánh Triển Hành bay thẳng đi, Triển Hành rút dao găm, định đâm thêm nhát nữa thì trúng ngay một đấm vào mặt, tức khắc đầu váng mắt hoa, văng ra xa ba mét, Vương Song lại rút súng, Triển Hành vừa lăn vừa bò dậy, hoảng hốt chạy bừa, lảo đảo trốn vào mê cung.

Vương Song trở tay đè vết thương lại, đuổi theo Triển Hành quát tháo: “Thằng con rơi khốn nạn, đứng lại cho tao, tao phải giết mày!”.

Vạc lớn bị đổ, lộ ra nền gạch dưới chân, nền gạch từ từ nâng lên, sau một tiếng ầm, cơ quan ở sâu trong mê cung khởi động!

Nguồn suối trong bồn đá ở giữa đàn tế róc rách chảy ra chất lỏng đen sì, nhanh chóng tràn đầy cả bồn đá, chảy xuống theo cái rãnh ở hai bên.

Rãnh lõm dẫn chất lỏng chạy quanh co, hợp vào cái khe ở đỉnh tường mê cung, chảy đầy nước đen vào các vách tường.

Lâm Cảnh Phong chạy lung tung trong mê cung, hai tay cầm súng, mỗi khi qua một ngã rẽ là lại ngắm súng vào sâu trong mật đạo.

Anh nghe thấy đằng xa truyền tới một tiếng súng nổ bèn quay mạnh đầu lại, vung tay đu lên tường, định tung mình nhảy lên.

“Ha!”. Bên cạnh có một người nhảy ra, đạp trúng sườn Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong đột ngột bị tấn công, cả người bay ngang ra, ngã trên mặt đất.

Quyền của Hoắc Hổ như chiếc bóng, mỗi lần tung ra đều kèm sức lực kinh người, Lâm Cảnh Phong lập tức phản ứng lại, vừa xoay súng thì lồng ngực lại trúng một quyền, tức khắc miệng phun máu tươi bay ra sau.

Hoắc Hổ nói: “Đứng dậy, Triển Hành đâu?”.

Lâm Cảnh Phong không đáp, vịn tường đứng dậy, Hoắc Hổ đi lên, Lâm Cảnh Phong vội vàng lùi ra sau, Hoắc Hổ lại vung một nắm đấm, Lâm Cảnh Phong tay không đỡ đòn rồi đấm lại.

Hai bên giao quyền, Lâm Cảnh Phong khó khăn lắm mới phá được một chiêu, Hoắc Hổ lại vung tiếp một quyền trúng mặt anh, Lâm Cảnh Phong giàn giụa máu mũi, té ngã hết sức thảm hại.

Hoắc Hổ bình thản đứng đó, chậm rãi nói: “Mấy người tới nơi này làm gì?”.

Lâm Cảnh Phong thở hổn hển không đáp, Hoắc Hổ lại đi lên một bước, khí thế dời non lấp bể đã đè ép hoàn toàn Lâm Cảnh Phong, anh đáp: “Tìm… tìm Phật không đầu”.

Đoàng, thêm một tiếng súng vang vọng phía xa kèm theo tiếng quát gào khàn đặc của Vương Song, Hoắc Hổ quay mạnh đầu lại, Lâm Cảnh Phong thừa cơ nhặt súng, Hoắc Hổ vọt ra sau tường mê cung, Lâm Cảnh Phong liên tục bóp cò, sau đó cũng không quay đầu mà chạy luôn sang phía kia của mê cung.

Triển Hành ôm đầu chạy như điên, mải miết phi vòng vèo trong mê cung, không ngờ đã tới đàn tế trung tâm của một nơi khác, cậu tung người nhảy lên bức tường thấp nào đó, vừa trèo qua thì Vương Song đã nổ liền ba phát súng, đạn bắn đoàng đoàng đoàng vào bức tường làm Triển Hành ngã xuống.

Cậu không quay đầu mà luống cuống chạy bừa, trái tim gần như muốn nhảy khỏi cổ họng rớt ra ngoài, mấy lần muốn hô lên kêu cứu, nhưng lại không biết phải kêu ai.

Phía sau tiếng súng nã không ngừng, thậm chí còn có một viên đạn bay lướt qua gò má cậu, quét mặt cậu đau rát.

Trong cuộc đời mười tám năm của mình, chưa lần nào cậu đến gần tử thần như vậy, nhưng cậu không có thời gian hối hận, nếu không nhảy ra khỏi vạc, Vương Song giết Trần Lạc Lạc xong, hành động tiếp theo sẽ là tìm kiếm trong vạc, mình cũng không thoát khỏi.

Các sinh viên, viện trưởng Lý, giáo sư Dương đều đã chết rồi, ngay cả sư nương của nó mà nó cũng giết! Mẹ kiếp! Cho mình một cây súng, mình sẽ giết nó ngay!

Triển Hành vừa chạy vừa thở dốc, cảnh tượng trước mắt trở nên mờ mịt, phản ứng cao nguyên cộng thêm thiếu ô-xi khiến cậu gần như muốn ngất xỉu, Vương Song bị thương vốn đã yếu sức, cánh tay lại bị dao găm của Triển Hành đâm trúng, cơn đau làm gã nhắm không chuẩn, mấy lần nổ súng đều không trúng Triển Hành.

Triển Hành khó khăn phát huy thể lực đến cực hạn, chạy như điên dọc theo mê cung mong cắt đuôi Vương Song, cứ chạy cứ chạy thì thình lình phát hiện phía trước lại có một đàn tế.

Xảy ra chuyện gì vậy? Lại vòng về đường giữa sao? Triển Hành hoảng hốt vô cùng, nhưng ngay lập tức đã hiểu ra, đó chỉ là một bước tường giả.

Triển Hành cố ý chạy chậm lại, súng của Vương Song đã hết đạn, gã bèn rút dao găm bên hông ra đuổi theo Triển Hành, hai người cách nhau không tới mười mét, Triển Hành lại co giò chạy tiếp, Vương Song dốc sức đuổi sát, chỉ đợi khoảng cách xích lại khoảng hai mét sẽ tung mình bật lên, đâm dao găm vào gáy Triển Hành.

Ba mươi mét, hai mươi mét, tim Triển Hành đập kịch liệt, mười mét… sắp đến rồi.

Hình ảnh trong mắt Vương Song trở nên nhạt nhòa, phản ứng cao nguyên kéo đến khiến gã chỉ thấy được Triển Hành cách đó không xa.

“Chết đi!”. Vương Song lao tới giơ cao dao găm đâm phập xuống, hai người truy đuổi tới góc chết cuối đường, hình ảnh trên bức tường phía xa trông rất sống động.

Triển Hành giẫm một chân lên vách tường trước mặt, mượn xung lực bật hai bước lên bức tường một cách đầy điệu nghệ rồi xoay người nhảy sang, bám vào bức tường cao ở bên trái.

Vương Song không kịp phản ứng, đâm mạnh đầu vào bức tường giả.

Một tiếng bịch nặng nề!

Triển Hành vừa lăn vừa bò trèo qua bức tường, thở hổn hển muốn hết hơi, mấy lần cậu tính trèo lên, nhưng không đủ sức, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, không đứng cũng được nữa, toàn thân run lẩy bẩy.

Chết rồi sao? Triển Hành thở phào một cái, nghe thấy tiếng rên rỉ của Vương Song bên kia bức tường.

Triển Hành gắng gượng lấy lại tinh thần mà trèo lên tường lần nữa, từ trên cao nhìn chằm chằm Vương Song dưới chân tường.

Vương Song bị đụng đến vỡ đầu chảy máu, hai mắt sung huyết, máu bê bết trên tường.

Gã vịn tường, tựa lưng vào đó, khó khăn chống đỡ cơ thể, hai chân co quắp không ngừng, gắng gượng đứng dậy.

Trong khoảnh khắc đó, Triển Hành không biết lấy can đảm từ đâu mà run tay tháo chiếc cung nhặt trong vạc to lúc nãy trên lưng xuống.

Vương Song cứ tưởng Triển Hành đã chạy mất rồi, gã thở hổn hển lấy băng đạn từ trong túi áo ra lắp vào khẩu súng lục. Triển Hành cắn chặt khớp hàm từ trên cao thò tay xuống, chụp dây cung siết vào cổ họng Vương Song.

Vương Song không sao thở nổi.

Cổ họng gã phát ra những tiếng gào tắc nghẽn của con thú bị vây trước khi chết, hai tay bóp chặt cổ.

Triển Hành bàng hoàng hét lên: “Chết đi con!”.

Cậu vặn cây cung khiến dây cung căng cứng xoắn một vòng.

Hai chân Vương Song đạp loạn xạ, đôi tay điên cuồng quào vào hư không, Triển Hành từ trên tường lùi lại, nắm chặt cây cung, nhảy xuống đầu khác của bức tường thấp.

Kết quả của đòn trí mạng này là, Vương Song bị siết cổ rồi lôi cả người lên.

Tay Vương Song cào qua tường thấp, co giật không ngừng, mấy lần muốn trở mình, nhưng Triển Hành dốc sức kéo dây cung, siết chặt hơn nữa.

“Tiểu sư…”. Ngũ quan của Vương Song vô cùng ghê rợn, gian nan mấp máy miệng giống như đang cầu cứu.

Không ngờ trong lòng Triển Hành lại dâng lên niềm trắc ẩn, nhưng, cậu không có ý niệm buông tay.

Cuối cùng, cánh tay co giật kia nhũn ra rơi xuống.

Đôi ngươi Triển Hành hơi co rút không cách nào ức chế, cậu thở dốc giây lát rồi buông cung.

Bên kia vách tường vang lên tiếng thi thể nặng nề ngã xuống đất.

Triển Hành lại thở dốc một lúc nữa, cất cung đi, lạnh lùng nói: “Tao thay giáo sư Dương tiễn mày lên đường”.

 

Chú thích:

[1] Nước cường thủy là chất ăn mòn mạnh, ở dạng lỏng, màu vàng, dễ bay hơi, được tạo thành bằng cách trộn lẫn dung dịch axit nitric đậm đặc và dung dịch axít clohiđric đậm đặc, có thể hoà tan vàng và bạch kim.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp