LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 25

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Triển Hành: “Chúng ta đi tiểu đi”.

Hoắc Hổ: “Tiểu bên ngoài rồi”.

Triển Hành: “Sao anh không kêu tôi đi chung, tiểu thêm lần nữa nha?”.

Trong sơn động có vài người dân Tạng đang hút thuốc nghỉ ngơi, theo chỉ thị của chính quyền bản địa, từ mấy ngày trước họ đã mở tầng thứ nhất ở ngoài địa cung, chừa lại cánh cổng thứ hai không vào sâu hơn nữa.

“Xem ra là một cung điện khá lớn dưới lòng đất”. Viện trưởng Lý ngẩng đầu, chiếu đèn pin lên vách động, thấy bích họa trải khắp nơi: “Những thứ này đều là truyền thuyết Mật Tông… Cậu, cậu Hoắc! Cậu Triển!”.

Triển Hành và Hoắc Hổ đứng dàn hàng quay mặt vào vách hang, ánh mắt Triển Hành thằng thừng liếc xéo, cả người muốn dán dính lên mình Hoắc Hổ.

Ôi ôi ôi! Lại thấy rồi! To thật là to!

“Xin đừng phá hoại văn vật!”. Giáo sư Dương tức giận nói.

Triển Hành gật đầu, thỏa mãn quay lại.

Giáo sư Dương đeo kính gọng đen, mặc bộ đồ Tây nhàu nhĩ, cho thấy ông là một học giả nghèo, lúc này đã tức giận muốn điên lên: “Cậu Triển, xin dừng bước, tôi có vài lời muốn nói với cậu”.

Triển Hành: “…”.

Giáo sư Dương: “Tôi biết tôi không lắm tiền như cậu của cậu, cũng chẳng có địa vị gì cao sang, nhưng tôi nghĩ tôi có đủ tư cách dạy dỗ cậu!”.

“Thực sự quá vô giáo dục! Cha cậu ở Mỹ không dạy cậu ý thức bảo vệ văn vật à?”. Giáo sư Dương bực tức mắng mỏ: “Trên đường đi, tôi vẫn nghĩ rằng tuy cậu có hơi hiếu động, nhưng vẫn là một sinh viên có lòng dạ nghiêm chỉnh, tràn đầy khát vọng mở mang tri thức, nhưng bây giờ cậu không có chút xíu tôn trọng nào đối với việc nghiên cứu, mời cậu ra ngoài, về Bắc Kinh ngay lập tức”.

Viện trưởng Lý bước lên nói: “Được rồi, bác Dương, đừng cáu giận, tụi trẻ không hiểu chuyện, đang trong thời kỳ nổi loạn ấy mà”.

Đám sinh viên hả hê nhìn Triển Hành bị ăn mắng, Triển Hành ý thức được mình đùa hơi quá đáng, đành phải cun cút nghe mắng vậy.

Giáo sư Dương: “Ông có biết đang làm cái gì không? Ông xem đây là cái gì?!”.

Giáo sư Dương chỉ vào một khoảng trống trên mỏm đá, thấy một hình người nhỏ đang nhe nanh múa vuốt, bên cạnh viết hàng chữ: “Triển Tiểu Kiện đã tới đây chơi”.

Viện trưởng Lý: “…”

Viện trưởng Lý: “Thôi bỏ đi, nó cũng không có vẽ bậy lên bích họa, chỉ là chỗ cạnh tảng đá thôi…”.

Mặt giáo sư Dương đỏ phừng phừng: “Cha cậu còn là chuyên gia giám định cổ vật nữa đấy! Quá thiếu giáo dục!”.

Triển Hành ngoan ngoãn nhận sai: “Cháu xin lỗi, cháu sai rồi”.

Viện trưởng Lý hòa giải: “Biết sai mà sửa thì không gì bằng, chúng ta đi tiếp thôi”.

Bọn họ dừng chân trước một cánh cửa to, đám học sinh tức giận nhìn Triển Hành và Hoắc Hổ, Triển Hành thè lưỡi.

Hoắc Hổ vỗ vai Triển Hành an ủi: “Đừng để ý quá, thật ra anh đây cũng có giáo dục gì đâu”.

Mọi người: “…”

Viện trưởng Lý khụ một tiếng: “Chúng ta sắp đi vào khu vực trung tâm của địa cung Himalaya, ngay sau cánh cửa này thôi, theo thăm dò sơ bộ thì có ba con đường, hai ngôi điện phụ, con đường chính giữa dẫn thẳng đến mật thất của Đức Nhĩ Cổn, cần phải mất ít nhất ba ngày, ngày đầu tiên chúng ta sẽ quan trắc địa hình trước, từ giờ trở đi mong các em sinh viên đừng hành động đơn độc để tránh lạc nhau”.

Hoắc Hổ nói: “Triển Hành, theo sau lưng anh, bên trong có nguy hiểm”.

Mọi người đều dựng tóc gáy nhìn Hoắc Hổ, Hoắc Hổ bỏ kính xuống, cười khà khà.

Viện trưởng Lý cười nói: “Ngài Hoắc lo lắng quá rồi”.

Có mấy người chụp hình cánh cửa lớn, Triển Hành và Hoắc Hổ cũng chụp chung tấm ảnh lưu niệm rồi mới thong thả đi vào trong địa cung.

Bức tường khổng lồ nặng chịch chồng chéo cản trở đường đi lên phía trước, mấy chục lối vào dàn hàng trước mặt bọn họ, đây mà là địa cung gì chứ, rõ ràng chính là một cái mê cung cố tình ngăn cản bước chân bọn trộm mộ!

Tất cả mọi người đều đờ ra, ngay cả Viện trưởng Lý cũng ý thức được muốn vào được bên trong không phải chuyện dễ dàng.

Hoắc Hổ bấu một tay vào tường cao, tung mình một cái đầy điệu nghệ.

Triển Hành nhảy tưng tưng mãi một lúc lâu, bám cả tay lẫn chân hệt như con ba ba, cuối cùng mới trèo lên được.

Lọt vào tầm mắt cậu là một mê cung khổng lồ được tạo nên bởi những bức tường đá ngoằn ngoèo phức tạp, ở ba phía đông, tây và khoảng giữa của mê cung mỗi nơi có một bàn thờ, trong đó cái ở giữa cực kỳ cao to và đồ sộ, nhìn từ xa còn tỏa ánh sáng màu vàng kim.

Cả mê cung tối đen như mực, Hoắc Hổ lại nhảy xuống, nói: “Không nhìn rõ đường, cứ thử đi về phía trước vậy”.

Viện trưởng Lý chia nhiệm vụ: “Cách một khoảng thời gian thì đánh một ký hiệu, Lý Bân, em chọn một bạn nam lập nhóm với em chịu trách nhiệm thắp đuốc trong con đường chúng ta đi qua”.

Triển Hành giang hai cánh tay, lảo đảo đi bên trên bức tường cao của mê cung.

Bọn họ xuất phát từ phía ngoài cùng mê cung, dọc đường thắp sáng đuốc hai bên, nửa tiếng sau, một phần mê cung uốn lượn đã sáng bừng, trong khi phần lớn khu vực còn lại vẫn tối om, từ trên cao nhìn xuống, giống như đã thắp sáng một con rồng dài uống lượn, tỏa ánh sáng mờ nhạt ra khu vực xung quanh.

Triển Hành đi trên tường, thấy phía trước có một bức tường chặn ngang cản lại lối đi.

Nhưng nhìn từ trong thông đạo mê cung thì lại không thấy bức tường đó, phía kia vẫn là con đường thẳng tắp.

Triển Hành: “?”

Đây là cái gì? Triển Hành không khỏi rùng mình, ảo giác à?

Giáo sư Dương nói với Trần Lạc Lạc: “Thời gian khảo sát lần này chắc không chỉ ba ngày đâu…”.

Triển Hành dừng lại, Lý Bân vui mừng hô: “Đến rồi!”.

Phía cuối thông đạo xuất hiện một bậc thang rộng rãi, tất cả mọi người đều hứng chí rảo bước thật nhanh, vọt qua viện trưởng Lý, đụng vào tường đánh rầm.

Triển Hành giờ mới kịp phản ứng, đột nhiên ôm bụng cười ầm lên: “Đó là một bức tranh, há há há, người xây mê cung đùa ác quá”.

Hoắc Hổ nói: “Xuống đây, lùi lại nữa đi…”.

Triển Hành: “Ối á há há há”.

“Á há…”.

Triển Hành mất thăng bằng, từ trên tường ngã phịch xuống.

“Đáng đời!”. Đám sinh viên trăm miệng một lời.

“Triển Hành! Quay lại!”. Hoắc Hổ hô vọng sang bên kia bức tường, Triển Hành ngã đến choáng váng đầu óc, mò mẫm bám tường ngồi dậy, xoay một vòng tại chỗ: “Chỗ nào đây?”.

Triển Hành sờ trúng chỗ rẽ trong mê cung, choáng váng hổn hển đi qua.

“Đừng nhúc nhích, đứng nguyên tại chỗ chờ anh qua”. Hoắc Hổ nói.

Vách tường cao dần theo con đường họ vào đây, Hoắc Hổ phải lùi ra sau mấy bước, men theo thông đạo chạy tới, nghiêng mình bám lấy, vươn ngón tay như vuốt mèo cào tường, bò dần lên trên.

Triển Hành nói: “Ờ, quay lại ngay đây”. Triển Hành sờ trúng một bức tường thấp, lại trèo qua.

Đến đây thì loạn thật rồi, Hoắc Hổ nhảy xuống, dặn: “Đừng nhúc nhích! Ở nguyên tại chỗ chờ anh!”.

“Đúng! Chúng ta có thể trèo tường!”. Trần Lạc Lạc quên béng chuyện này, thế là lấy móc leo núi ra, quăng lên mắc vào tường. Đám sinh viên láo nháo trèo tường qua, chẳng thấy tăm hơi Hoắc Hổ và Triển Hành đâu nữa.

Trần Lạc Lạc đứng trên tường, xác định phương hướng đằng xa, rồi bắt đầu dẫn đoàn người của viện trưởng Lý trèo tường đi về phía trung tâm của mê cung.

Viện trưởng Lý thở hổn hển, cuối cùng chịu hết nổi: “Đây đúng là cách nhanh gọn nhất, nhưng mệt quá”.

Triển Hành rẽ tới rẽ lui đã mất hẳn phương hướng, vừa rẽ qua một khúc quanh nữa thì chợt cảm thấy sau đầu bị chĩa một họng súng.

“Chúng mày”. Giọng người đàn ông tràn đầy trào phúng: “Không tuân thủ quy tắc của mê cung, thế là không được”.

“Triển Hành!”. Giọng Hoắc Hổ lại vang lên.

Gã đàn ông nói: “Giơ tay lên, nếu mày dám hé răng báo hiệu nửa lời cho đồng bọn, tao sẽ nổ súng ngay”.

Triển Hành chậm chạp giơ hai tay lên.

Gã đàn ông bịt mũi miệng Triển Hành lại, Triển Hành hết sức phối hợp mà ngã xuống, bị kéo đi.

Triển Hành nín thở, lén nhìn trộm gã kia, thầm nghĩ: xấu kinh, cái đầu y như mặt trăng, thủng lỗ chỗ.

“Ngài Hoắc Hổ!”. Giọng viện trưởng Lý vang vọng trong mê cung.

Hoắc Hổ không buồn quay đầu lại: “Tôi đi tìm Triển Hành! Mấy người cứ việc đi tiếp”.

Viện trưởng Lý lắc đầu, tiếp tục leo lên theo sau Trần Lạc Lạc, vượt qua tường đá, bức tường càng lúc càng cao, đám sinh viên đi trên tường hết sức cẩn thận.

Bọn họ đã tới trung tâm của mê cung khổng lồ này, Lý Bân lần lượt thắp sáng các chậu lửa, chục cái chậu đồng xếp chồng trên giá xen kẽ nhau chứa đầy bơ bùng cháy hừng hực, chiếu cả mê cung tối tăm sáng rực như ban ngày.

Hoắc Hổ lại nhảy lên tường cao, thấy trong mê cung, một thằng cha áo đen đang kéo Triển Hành chạy vọt về phía Tây thì lập tức tháo kính râm, cau chặt mày, nhảy xuống nhẹ nhàng không một tiếng động, vụt qua mê cung như con thoi, theo sát phía sau.

Lửa trong bồn nhảy nhót cao đến ba trượng, trong ánh lửa sáng rực, trăm ngàn bức tượng Phật trên đài cao lấp lánh ánh vàng, tức khắc ánh đỏ cả mê cung.

“Oa”. Đám học sinh cực kỳ kích động, đèn flash chớp sáng liên tục.

Trên đài cao bày đầy tượng Phật thời đại Tiền Hoằng, giáo sư Lý không khỏi choáng váng, trong cuộc đời khảo cổ của ông, đây là lần đầu được thấy nhiều tượng Phật đến vậy.

Tỳ Lô Già Na Phật, Độ Mẫu, Phổ Hiền Bồ Tát, Bất Động Kim Cương Pháp Vương, A Di Đà… tất cả những tượng Phật có thể gọi được tên gần như đều đông đủ ở đây.

Viện trưởng Lý xúc động nói: “Đây đúng là phát hiện trọng đại trong ngành khảo cổ! Không ngờ tượng Phật thời đại Tiền Hoằng… đều ở chỗ này cả!”.

Trên mặt đất bày đầy kinh văn, gần như không có chỗ để đặt chân.

Đám học sinh rào rào cởi ba lô xuống, giáo sư Dương lấy chổi lông ra, cẩn thận dọn một khoảng đất trống, mang găng tay vào, nhặt kinh văn từ ngàn năm trước lên cẩn thận xem kĩ.

Kinh văn Cổ Cách chủ yếu viết trên giấy bằng da dê đen, chữ viết cứ một hàng nước bạc lại một hàng nước vàng, trải qua cả chục thế kỷ vẫn được bảo tồn hoàn hảo như lúc đầu.

“Thầy ơi! Thầy xem chỗ này đi ạ!”. Lý Bân lớn tiếng gọi.

Hai giáo sư Dương, Lý đứng dậy, tránh kinh thư rải đầy trên đất, đi tới trước mặt Lý Bân.

Một pho tượng Phật bằng vàng lấp lóe hào quang chói mắt, trên mình Phật Thích Ca bị vài cây đinh dài đâm chéo qua, cố định giữa đài cao.

“Kim thân trong chùa Đại Chiêu do công chúa Văn Thành mang tới… trời ơi”. Viện trưởng Lý lẩm bẩm: “Đây là tượng vàng kích thước thật của Thích Ca Mâu Ni lúc mười hai tuổi, quả nhiên ở chỗ này! Truyền thuyết kể rằng sau khi Lãng Đạt Mã diệt Phật, tượng này bị chôn sâu dưới lòng đất, không ngờ lại ở ngay đây!”.

“Đây là vàng ròng hả thầy?”. Lý Bân kinh ngạc hỏi, rồi dùng tay sờ tượng vàng.

Giáo sư Dương hơi trầm ngâm: “Nếu sử sách ghi chép không sai, thì đúng là như vậy, vào thời Hậu Hoằng, khi chùa Đại Chiêu được xây sửa lại, người ta không tìm thấy pho tượng này nên đã đúc lại một pho khác”.

Vừa thấy pho tượng Phật giữa pháp đàn, viện trưởng Lý đã biết chuyến khảo cổ này đã mở ra bí mật to lớn của thời đại tối tăm trong Phật giáo Tạng truyền, nhưng màu sắc nền gạch dưới tượng Phật lại chỗ đậm chỗ nhạt, cả nghìn quyển kinh văn Cổ Cách xếp quanh kim thân Thích Ca, rải kín nền đất, nói không chừng bên trong còn ẩn chứa bí mật gì.

“Bác Dương, trong này không có tín hiệu, tôi đi gọi điện báo cho chính quyền địa phương biết”. Viện trưởng Lý nói: “Các em cũng đừng đụng vào thứ gì trong này để tránh phá hư văn vật, vài bạn nam hãy giúp giáo sư Dương cẩn thận dời tượng vàng ra xem thử đi”.

Viện trưởng Lý vội vã men theo mê cung đi khỏi, ra đến mê cung đằng sau đàn tế thì đơn giản hơn rất nhiều, vô số lối vào lại chỉ có một lối ra, cứ đi ngược lại là nhất định sẽ ra ngoài được.

Giáo sư Dương vén tay áo chuẩn bị dời văn vật thì đột nhiên đứng dậy, nghiêm khắc gọi: “Lý Bân!”.

Lý Bân bỏ một ống xoay kinh bằng bạc nguyên chất trở về chỗ cũ, dường như không cam lòng.

Đằng sau tế đàn giữa mê cung, có một cái bồn đá rỗng trên cao, rãnh nông hai bên chĩa ra từ mép bồn, chạy thẳng về phía vách tường mê cung, hợp vào bức tường đan xen ngang dọc.

Triển Hành bị ném mạnh lên cái thang dài, kêu đau một tiếng, tỉnh lại. Cậu bị nhét vải vào miệng, trói chặt chân tay bằng dây thừng to, Triển Hành vùng vẫy bò dậy nhìn xuống dưới.

Vương Song chống họng súng đặt vào đỉnh đầu Triển Hành, nhấn xuống, Triển Hành lập tức ngoan ngoãn rụt cổ về.

“Muốn làm trò vặt gì thì cứ việc thử đi, cách hai mươi mét, tao vẫn có thể bắn một phát nát đầu mày”.

Trong mắt Triển Hành tràn đầy vẻ sùng bái, gật mạnh đầu.

Vương Song nhảy xuống bồn đá, chậm rãi đi về phía giáo sư Dương.

Triển Hành thầm nghĩ: “Tốt nhất mày đừng để tao vớ được một cây phi đao, đến lúc đó xem ai làm nát đầu ai”.

Mọi người di dời tượng vàng Thích Ca trông thật nặng nề, xem chừng nó không đến nỗi nặng như trong tưởng tượng.

Lý Bân rút một cây đinh ra, phát hiện nó được cố định không chắc mấy.

Triển Hành: “??”

Triển Hành gần như cho rằng mình bị hoa mắt, vào khoảnh khắc tượng Phật bị dời đi, trong không khí chẳng có gì bất thường, nhưng trên mặt đất, cái bóng bị kéo dài dưới chậu lửa của đám học sinh hình như có thay đổi nhỏ.

Một cái bóng nhạt nhòa từ đế tượng Phật từ từ đi ra, tiếp cận bóng của các thành viên trong đội khảo cổ.

Bóng?! Không có thực thể?

Triển Hành cố chớp mắt, muốn xác nhận đó chỉ là ảo giác, nhưng cái bóng đen quái đản kia vẫn còn đó, nó đè lên chiếc bóng của các nhà thám hiểm, tụ thành một cây kim, đâm vào phần cổ của bóng người.

Triển Hành: “!!!”

Triển Hành phát hiện ngay cả Vương Song cũng không may mắn thoát khỏi, chỉ cần là người đứng trên đài cao thì đều bị cái bóng đen kia đâm vào cổ.

Lại thêm một bóng đen bò ra, dường như nhìn thấy Triển Hành, bèn từ từ đi tới chỗ cậu.

Triển Hành: “Ưm”.

Đây là lời nguyền sao? Hay là châm định ảnh? Hay là ma quỷ? Triển Hành bị trói chặt tay chân, chỉ đành ngọ nguậy nhích về phía sau, đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào mặt đất, bóng đen bò theo hướng Tây, Triển Hành tức thì ú ớ nhích sang hướng Đông.

Cái bóng đen như sương khói kia chuyển hướng, đuổi sát trên mặt đất, Triển Hành lại như con sâu róm ngọ nguậy bỏ trốn chậm rì.

“Lại làm cái gì đó?”. Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói, đưa một chân ra, đạp giày lính lên đầu Triển Hành.

Đúng khoảnh khắc làn khói đen chạm vào bóng Triển Hành, cục đá vuông trong ba lô lóe sáng.

Ánh vàng vừa lóe lên, bóng đen lập tức tiêu tan, biến mất không còn dấu vết.

“Ưm”. Triển Hành dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong nhíu mày: “Đừng có làm bộ đáng yêu. Triểu Tiểu Tiện, em nghĩ làm vậy thì được cái gì?”.

Triển Hành dùng ánh mắt ra hiệu anh nhìn xuống đất, Lâm Cảnh Phong nhìn theo ánh mắt Triển Hành, chẳng thấy gì hết.

Triển Hành: “?”

Lâm Cảnh Phong: “…”

Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng: “Nằm ở đây, đừng cử động, bằng không Vương Song sẽ bắn nát đầu em. Anh nói thật đấy”.

Triển Hành ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ “chờ mong vô hạn”, Lâm Cảnh Phong đạp Triển Hành một phát, nhảy xuống bồn đá, đi về phía đàn tế trung tâm.

Chỗ tượng vàng bị dịch chuyển hiện ra một cái mâm tròn, trong mâm khắc núi sông nhật nguyệt, thú vật chim chóc; ở giữa có một lời răn của nhà Phật, loáng thoáng phát sáng.

Giáo sư Dương lấy kính trong túi áo đeo lên, đám học sinh nhao tới vây xung quanh, rì rào ngắm nghía.

“Đây là mâm vàng khắc lời răn của Phật giáo Tạng truyền”. Giáo sư Dương giải thích: “Vòng ngoài và vòng trong mà các em nhìn thấy, tượng trưng cho kinh văn khác nhau, các loại kinh văn tạo thành trật tự kinh Phạn, đại diện cho sự khác biệt trong nội dung Phục Tạng…”.

Giáo sư Dương lấy một tờ giấy trong túi áo ra, ngồi xổm xuống đất, đối chiếu nội dung trên giấy để giải nghĩa.

“Thầy ơi, đây là kinh gì vậy?”. Một tiếng nói vang lên.

Giáo sư Dương đáp: “Cái này là Kinh Trấn Quỷ Vô Thượng Bộ…”. Ông còn chưa dứt lời đã đứng bật dậy, hỏi: “Cậu là ai?”.

Phía bên kia đài cao xuất hiện một người đàn ông mặt lạnh như tiền, đeo kính râm, khuôn mặt trắng bệch, trong tay cầm một khẩu súng màu trắng bạc.

Đám học sinh tức tối la hét, một tiếng nổ vang lên, người đàn ông nã súng xuống mặt đất khiến cho tất cả im bặt.

Ở đầu bên kia mê cung, Hoắc Hổ nghe thấy tiếng súng bèn nhảy lên tường, khom mình nấp trong bóng tối, từ xa trông về đàn tế trung ương.

Giáo sư Dương đứng dậy, hỏi: “Cậu là ai?”.

Lâm Cảnh Phong thản nhiên nói: “Nếu ông đã biết mâm khắc lời răn tương ứng với kinh văn, vậy chắc cũng biết cách mở nó ra chứ”.

Giáo sư Dương che đám sinh viên ra sau lưng, nói: “Cậu muốn làm gì? Cậu là dân trộm mộ?”.

Lâm Cảnh Phong quét ngang tay, đặt họng súng lên trán giáo sư Dương, thờ ơ nói: “Mở khóa, bằng không tôi sẽ nổ súng”.

Giáo sư Dương cả giận: “Tôi sẽ không làm việc cho phần tử tội phạm các người!”.

Lâm Cảnh Phong bóp cò vang lên một tiếng tách, đám học sinh sợ hãi la hét, ngã về phía sau, Lâm Cảnh Phong không bóp kịch cò, vẫn lạnh lùng nói: “Không mở?”.

Anh tóm cổ áo giáo sư Dương, đẩy ông xuống bậc thềm, giáo sư Dương ngã đến chảy máu đầu.

Lâm Cảnh Phong chẳng thèm nhìn, tiện tay chía súng vào giáo sư Dương bị ngã ở bậc thang, lạnh nhạt: “Ai biết mở thì qua đây, bằng không tôi giết chết ông thầy này”.

Đám sinh viên run rẩy trốn vào một góc, trên cao đột nhiên vang lên một giọng nói: “Tiểu sư thúc, thời buổi này, cho dù anh lôi cha mẹ chúng nó ra dọa dẫm thì cũng chẳng tích sự gì đâu. Thường thì phải giết một đứa trẻ trẻ trước thì mới có hiệu quả”.

Lời dứt, súng nổ.

Vương Song nổ súng từ trên cao! Một phát đạn xuyên qua đầu một sinh viên nữ, bắn cô ngã trong vũng máu.

“Á”. Một sinh viên nữ khác hét ầm lên.

“Khoan đã!”. Lâm Cảnh Phong quát.

“Đoàng!”.

Vương Song lại nổ súng, bắn ngã thêm nữ một sinh viên, giáo sư Dương đầu bê bết máu vùng vẫy đứng dậy, đau đớn hét lên: “Đừng đụng vào sinh viên của tôi!”.

Giáo sư Dương nhào lên bậc thềm, Lâm Cảnh Phong nghiêng mình tránh làm ông té xuống đất.

Vương Song lại hỏi: “Có mở không?”, nói xong chĩa súng vào Lý Bân ở gần nhất.

“Đừng bắn!”. Viện trưởng Lý bị đám thủ hạ của Lâm Cảnh Phong trói chặt tay chân giải về giữa mê cung: “Tôi cũng biết mở, để tôi mở! Đừng làm hại các sinh viên!”.

Giáo sư Dương ngỡ ngàng nhìn viện trưởng Lý, viện trưởng Lý lắc đầu sụt sịt, trên mặt chảy dài hai hàng nước mắt già nua.

“Bọn chúng là trộm mộ!”. Giáo sư Dương quát: “Sẽ đưa văn vật xuất cảnh đấy, bác Lý, phải giữ vững nguyên tắc!”.

“Đoàng!”. Lại thêm một tiếng súng nổ.

Vương Song trực tiếp bắn chết giáo sư Dương, lễ phép nói: “Nếu đã có người mở thì ông chết được rồi”.

Không gian lặng ngắt như tờ.

Con sâu róm Triển Hành bò trên rìa bồn đá, trợn trừng hai mắt, con ngươi hơi thắt lại, tràn đầy vẻ ngỡ ngàng. Giáo sư Dương ngã trong vũng máu, bị một phát súng bắn nát xương sọ, não xổ ra trắng hếu, hòa cùng máu tươi đỏ lòm vảy đầy kinh văn trên mặt đất.

Thế là chết rồi?! Triển Hành không thể nào tin vào mắt mình nữa, sao phải giết ông ấy?

Trong lòng Triển Hành trào dâng cảm giác khó nói thành lời: Giết ông ấy làm gì? Giáo sư Dương chỉ là một thầy giáo thôi mà! Đã có người chịu mở khóa, sao còn phải giết người?!

Lâm Cảnh Phong lập tức giơ súng chĩa vào trán Vương Song, quát: “Đừng có giết người bừa bãi nữa!”.

Vương Song nghiêng đầu cười: “Tiểu sư thúc, anh sẽ không nổ súng đâu”.

Lâm Cảnh Phong thở phì phò, lạnh lùng nói: “Các người cút ngay đi!”.

Mãi đến khi đám học sinh hoảng loạn chạy khỏi mê cung rồi, Lâm Cảnh Phong mới cất súng.

Vương Song giơ một tay vuốt ve cái trán lồi lõm: “Chắc anh đã đùa giỡn qua con tin ở phía sau rồi nhỉ, có cảm giác gì vậy, tiểu sư thúc?”.

Triển Hành nín thở, trong lòng loáng thoáng cháy bùng lửa giận.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp