LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 23

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Chị Bân khoanh tay, dựa nghiêng ngả vào tường ngậm điếu thuốc lá, cùng Triển Hành phun mây nhả khói bốn mắt nhìn nhau.

“Sao chị không giống với lúc trước vậy?”. Triển Hành nói: “Chạy tới đây làm gì?”.

Chị Bân uể oải nói: “Chuyện về Thiên Diện Hoa, Lâm tam chưa từng nói với cậu à?”.

Triển Hành nghệt mặt lắc đầu, hỏi: “Cảnh Phong vẫn khỏe chứ?”.

Chị Bân tái mặt: “Cậu không biết gì hết sao? Không biết còn tới Tây Tạng làm gì?”.

Triển Hành sợ hết hồn: “Tôi… tôi không biết thật mà, tôi chỉ tới đây du lịch thôi, anh ấy cũng ở Tây Tạng à? Tôi đã bị anh ấy đuổi khỏi sư môn rồi, à không, chúng tôi…”.

Trong mắt chị Bân lóe lên tia sát khí, một giây sau, cửa phòng khách sạn bị giật phăng, Hoắc Hổ mặc đồ ngủ, đứng im trước cửa như một ngọn núi sừng sững.

“… chia tay rồi”. Triểu Hành nói: “Anh Hổ, anh ra đây làm gì”.

Hoắc Hổ nói: “Bên ngoài lạnh, mặc thêm cái áo vào, coi chừng lạnh cóng”.

Chị Bân nhìn Hoắc Hổ đưa áo len cho Triển Hành rồi xoay người vào trong.

Triển Hành cuống quýt hỏi: “Cảnh Phong xảy ra chuyện gì? Anh ấy chỉ bảo tôi về Bắc Kinh, còn lại không nói gì hết đã bỏ đi rồi”.

Chị Bân hoài nghi nhìn Triển Hành: “Vậy, chuyện này không được nói với bất cứ ai, biết chưa?”.

Triển Hành gật đầu, chị Bân lạnh lùng nói: “Bây giờ cậu không còn là đồ đệ của Lâm tam nữa thì ngậm chặt cái miệng của cậu vào, nếu nói cho người khác biết, nhất là thằng cha cao to ban nãy dù chỉ một từ, tôi sẽ giết cậu”.

Triển Hành cười cợt nhả, hoàn toàn không để ý đến lời dọa dẫm của chị Bân, dán người qua hỏi: “Chị thì sao, chị tới Lhasa làm gì? Cảnh Phong cũng ở Lhasa à? Mấy người tính làm gì?”.

 Chị Bân ném đầu thuốc đi: “Chuyện này không nói rõ được, Tiểu Song còn sống, tôi nghi Lâm tam lại quay về sư môn rồi. Tốt nhất cậu về Bắc Kinh ngay đi”.

Triển Hành thình lình hiểu ra: “Ồ, thì ra là vì Tiểu Song, cậu ta chưa chết sao?”.

Chị Bân thực sự không còn cách lấp liếm Triển Hành: “Không về thì cứ coi chừng bỏ mạng ở chỗ này, không còn quay về được nữa”.

Triển Hành thất vọng trong lòng nhưng vẫn mạnh miệng: “Tôi đi chơi đường tôi, anh ta bận việc anh ta, liên quan gì tới tôi”.

Chị Bân nhìn Triển Hành: “Quên đi, nể tình Lâm tam tôi khuyên cậu một câu, có chuyện gì cũng đừng xía vào, nấp thật kỹ sau lưng gã cao to kia là được”.

Chị Bân xoay người bỏ đi.

Triển Hành về phòng nằm bò xuống giường, Hoắc Hổ lật sang trang sách tiếp theo, thờ ơ hỏi: “Chú em, chia tay với ai thế?”.

Triển Hành: “Không có gì, meo, meo, meo meo meo meo, meo con mèo cái nhà bây, đi ngủ!”.

Hôm sau:

“Thiên Diện Hoa”. Hoắc Hổ nói: “Có nghĩa là một người phụ nữ có cả ngàn thân phận”.

Lúc này Triển Hành mới bừng ngộ.

Sáng sớm giá rét, bọn họ thức dậy khi trời còn chưa sáng, mùa đông ngày ngắn đêm dài cộng thêm chênh lệch múi giờ, làm cho chín giờ đến nơi rồi mà khắp nơi vẫn còn tối mịt.

Hiệp hội Phật học Tây Tạng và Hiệp hội nghiên cứu văn hóa cấp cho đội khảo cổ hai chiếc xe Jeep cũ cọc cạch với đầy đủ trang thiết bị giữa thời tiết rét căm này. Trên xe chất đầy đồ đạc, đúng chín giờ chở đội thám hiểm lên đường tới Ali.

Cây cối đổ bóng loang lổ phía xa, đội thám hiểm được chia thành hai nhóm, Triển Hành, Hoắc Hổ và bốn nam sinh ngồi trên một chiếc xe trong đó.

Hoắc Hổ thân cao mét chín chen lên, thùng xe thiếu điều muốn nổ tung.

Lò sưởi, nhiên liệu rắn cùng với lều bạt không vừa cốp xe nên được nhồi vào ghế sau, khiến cho sáu người ngồi cực kỳ khó chịu.

“Sao anh không nếm thử sữa sáng”. Triển Hành nói: “Món đó vị được lắm”.

Hoắc Hổ nói: “Thử rồi, cái này ngon hơn”.

“Khổ thân cậu quá, cậu Triển”. Lý Bân vỗ vai Triển Hành đầy cảm thông.

Triển Hành: “Có gì đây, chia ngọt xẻ bùi với mọi người, trải nghiệm cuộc sống bình dân ấy mà! Anh Hổ, anh biết chơi trò ấy không”.

Triển Hành vơ lấy hộp sữa tươi của Hoắc Hổ, Lý Bân vẫn chưa biết tai vạ sắp ập xuống đầu, còn cười giễu: “Sớm biết vậy đã xin cậu của quý anh điều một chiếc xe việt dã cao cấp sang trọng, trang bị đầy đủ hệ thống sưởi ấm tới đây rồi”.

Triển Hành nghe Lý Bân nói ngứa cả tai, bèn rút ống hút ra, chỉ cho Hoắc Hổ: “Thế này, dùng ngón cái bịt miệng ống hút lại, giơ ngang cánh tay, kéo hai tai hộp sữa Tetra Pak ra”.

Lý Bân: “Tốt nhất là có cả hướng dẫn viên xinh đẹp đi cùng suốt hành trình…”.

Hoắc Hổ chẳng hiểu gì cả, lấy ngón cái đè miệng ống hút của hộp sữa lại, kéo hai tai ra, rồi ép mạnh một phát.

Bùm, hộp sữa tươi nổ tung, Triển Hành chọn góc độ vừa đẹp, khiến sữa tươi bắn đầy đầu Lý Bân đang lải nhải ở hàng ghế trước.

Lý Bân: “Đù má mày!”.

“Cắn tao đi cắn tao đi”. Triển Hành vừa thè lưỡi vừa trốn sau lưng Hoắc Hổ.

Lý Bân tức điên lên, vung nắm đấm muốn liều mạng, nhưng đã bị bàn tay to như gọng kìm của Hoắc Hổ nắm chặt cổ tay lại.

Kẻ gây án Hoắc Hổ chân thành nói: “Được rồi, đừng quấy nữa”.

Lý Bân căm tức uất hận, gào um lên: “Đừng quấy cái còn khỉ! Hai người rõ ràng là cùng một giuộc!”.

Bầu trời vẫn âm u, mây đen nặng trĩu giăng kín không trung, phía xa mờ mịt nhìn không rõ, hai chiếc xe việt dã nối đuôi nhau chạy băng băng.

Gió quét qua khoảng trống giữa các dãy núi, thời tiết hôm nay hết sức quái quỷ, không có ánh nắng, dường như đang chuẩn bị nổi lên một trận bão tuyết khủng khiếp.

Trên đỉnh nóc nhà thế giới âm u này có đầy những mỏm đá trần trụi từ hàng tỷ năm trước bị bào mòn lớp ngoài, lộ ra lớp mặt địa cầu, bên trên vẫn còn dấu vết vỏ sò hóa thạch do lòng chảo Himalaya để lại theo sự chuyển động của vỏ trái đất.

Chiếc bóng đen thui của đám bò Tây Tạng hiện ra cuối triền núi xa.

Nơi đây giống như một thế giới xa xưa, chưa từng bị loài người phá hủy, quang cảnh vẫn đầy hoang sơ như hàng triệu năm về trước.

Con ngươi sâu thẳm của Triển Hành in bóng lên cửa kính xe, cậu lau đi màn sương đọng trên kính, ngơ ngẩn nhìn ra phong cảnh bên ngoài.

“Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường”. Hoắc Hổ nói: “Ra ngoài mở mang vẫn là tốt nhất”.

“Đẹp quá đi”. Triển Hành nói: “Mặt trời còn chưa mọc, mọi thứ đều mờ ảo, cứ như những ngày đầu sáng thế vậy”.

Một học sinh trêu ghẹo: “Cậu ấm, cậu từng thấy sáng thế rồi à?”.

Triển Hành cười khẩy.

“Ở đó có người hay sao ấy?”. Triển Hành chỉ về phía đường quốc lộ trên đồng bằng song song, hai chiếc xe gắn máy chạy vù vù, khiến vạt áo của người cầm lái bay phần phật.

“Ôi đệt! Trời lạnh như vậy mà phóng xe chạy! Ngầu quá đi!”.

Triển Hành đang định chụp ảnh, nhưng chiếc xe máy đã vượt xa, trở thành một cái chấm nhỏ.

“Giờ này lẽ ra mặt trời phải mọc rồi chứ, sao hôm nay chưa thấy nhỉ”. Tài xế nói: “Chắc là do thời tiết, đường tới Zanda khả năng có bão tuyết cũng nên”.

Tài xế mở radio, sóng điện kêu xèo xèo, không nghe rõ mấy.

Triển Hành: “Chắc không bị bão tuyết chôn chân chứ”.

Tất cả mọi người: “…”

Lý Bân mắng: “Đừng có nói lời xúi quẩy vậy”.

Tài xế cười: “Không đâu, bình thường có bão tuyết lớn đài sẽ dự báo mà”.

Nhưng Triển Hành đã bất hạnh nói trúng, xe việt dã chạy được nửa ngày trên cao nguyên thì bão tuyết ập đến.

Khắp nơi đều trắng xóa tuyết, Triển Hành chưa từng thấy trận cuồng phong nào ghê gớm tới vậy, trời đất tối sầm lại, sấm chớp đùng đoàng, tạo nên một cảnh tượng kỳ diệu tráng lệ giữa tầng mây.

“Oa! Tuyết rơi mà còn kèm theo sấm sét nữa?!”. Đám học sinh nhao lên, chen đến sát cửa kính nhìn ra bên ngoài.

Ngay cả Hoắc Hổ cũng không khỏi ngạc nhiên, cùng Triển Hành thấp bé bên cạnh nhìn lên bầu trời.

Bão tuyết và sấm sét giống như cơn phẫn nộ của thần tiên, cứ nổ đùng đoàng không dứt, tiếng gió rít gào liên tục quét về phía họ.

“Oa, lôi tuyết”. Triển Hành nói: “Hiện tượng thiên nhiên vô cùng hiếm thấy”.

“Chúng ta gặp phải bão tuyết rồi! Rất có thể sẽ bị chặn trên đường”. Giọng nói của viện trưởng Lý truyền ra từ bộ đàm: “Các học sinh ở xe sau, các em nghe thấy không?”.

Lần đầu ra ngoài thám hiểm, đám học sinh đã gặp phải trận bão tuyết hiếm thấy ghê gớm này nên vừa hưng phấn vừa căng thẳng, chỉ sợ còn chưa đủ loạn, Lý Bân vội tranh lời: “Chúng em nghe rõ, giờ phải làm sao ạ!”.

Viện trưởng Lý nói: “Giữ vững liên lạc! Từ từ theo sát xe thầy! Tìm nơi trú tạm”.

Tài xế nói: “Đã rõ, các thầy đi trước đi!”.

Cơn mưa rào rào tạt vào kính chắn gió, chiếc xe đằng xa chạy chậm lại, đi trên con đường cái bò về phía trước.

Tài xế gạt cần số, đạp ga, chỉ thấy loáng thoáng đèn hậu của chiếc xe phía trước đang chạy trong gió tuyết, hai giờ đồng hồ sau, đèn hậu nhạt dần rồi biến mất.

Tài xế nói vào bộ đàm: “Xe trước có nghe thấy không?”.

Triển Hành lo lắng nói: “Không phải chúng ta mất dấu chiếc xe đằng trước rồi đấy chứ”.

Tất cả mọi người: “…”

Lý Bân: “Cậu ngậm miệng giùm được không?!”.

Triển Hành nói: “Tôi chỉ lo lắng thôi mà!”.

Bộ đàm kêu roẹt roẹt, không có tiếng trả lời.

Cái mỏ quạ đen của Triển Hành lần thứ hai phán trúng.

Hai chiếc xe việt dã lạc nhau, Triển Hành, Hoắc Hổ, bốn học sinh cộng thêm một tài xế bị kẹt giữa quốc lộ.

Triển Hành lại lo lắng hỏi: “Xe chúng ta cũ như vậy… chắc không chết máy chứ?”.

Ngoại trừ Hoắc Hổ thì những người còn đều đồng loạt gào um lên: “Đừng nói nữa!”.

Hoắc Hổ: “Uống sữa bò không? Nóng đấy”.

Triển Hành cầm lấy, mút một cái vào ống hút của Hoắc Hổ, tài xế đạp chân ga, rồi nhổm lên kính chắn gió nhìn quanh quất, thân xe trượt một cái, làm mọi người lảo đảo, sữa bò của Triển Hành lại bắn đầy đầu Lý Bân.

“Đệt mẹ mày!”.

“Lần này là do bất cẩn, xin lỗi nha”. Triển Hành vội cười hì hì lấy lệ.

Tài xế đạp mạnh phanh, thân xe dần dần lật nghiêng, Hoắc Hổ đang ăn thịt bò khô, mặt lạnh tanh ngã ập xuống.

Thân hình vạm vỡ của Hoắc Hổ chi phối hướng nghiêng cuối cùng của chiếc xe, một tiếng uỳnh vang lên, bánh xe lọt vào cái rãnh bên đường cái, tài xế chửi thề: “Đệt!”.

Tài xế vặn mạnh chìa khóa xe, động cơ kêu kì cạch mấy tiếng rời rạc, tiếp đó là tiếng cùng cục không ngừng.

Quả nhiên chết máy, cái mỏ quạ đen phán trúng lần thứ ba.

Mặt mũi tài xế xám ngoét lại muốn phát điên, cả người xiêu vẹo trong xe, Triển Hành vội nói: “Anh… coi chừng bẻ gãy chìa khóa”.

Tài xế lập tức làm động tác đầu hàng, không dám đụng vào chìa khóa nữa, tránh rơi vào lời nguyền của cái mỏ quạ kia, hết cách hoàn toàn.

Xe việt dã bị nghiêng một góc bốn mươi lăm độ trên đường cái, tài xế hoang mang nói: “Làm sao bây giờ?”.

Triển Hành: “Giờ đọc theo tôi, fuck!”.

Tài xế gào lên: “Fuck!!”.

Xe việt dã đang nghiêng, ngoài cửa kính xe gió tuyết vẫn rít gào, Triển Hành sắp bị Hoắc Hổ đè bẹp ruột đến nơi.

Hoắc Hổ an nhiên chống một tay lên cửa kính xe, chừa cho Triển Hành chút không gian tồn tại, rồi tiếp tục uống sữa tươi.

“Giờ làm sao nữa?”. Tài xế hỏi.

Lý Bân: “Ở nguyên trong xe, đừng đi đâu cả”.

Triển Hành núp dưới áo khoác bộ đồ Tây của Hoắc Hổ: “Lạnh lắm đấy. Cũng chẳng biết tới khi nào bão tuyết mới dừng”.

Lý Bân: “Thế theo ý cậu phải làm sao đây, cậu ấm? Ra ngoài tự tìm đường chết hả?”.

Triển Hành nhún vai, mọi người điều chỉnh vị trí lấy bộ bài ra chơi phỏm.

Bên ngoài càng lúc càng lạnh, chưa được bao lâu trên cửa sổ xe đã đọng một lớp băng, tài xế gom bài nói: “Cứ thế này không được, chúng ta phải ra ngoài tìm nơi tránh gió”.

Hoắc Hổ: “Bỏ chất đốt xuống, tìm nơi khuất gió mà núp”.

Lý Bân: “Tuyệt đối không được! Vừa ló đầu ra ngoài sẽ bị cóng chết!”.

Hoắc Hổ không thèm nhìn Lý Bân, kéo cửa xe ra: “Ở trong đó càng dễ bị cóng chết hơn”.

Triển Hành xuống xe theo Hoắc Hổ, gió tuyết yếu đi nhiều, nhưng vẫn mài qua dãy núi như lưỡi dao sắc bén, Triển Hành chỉ cảm thấy tai mũi sắp bị đông cứng đến rụng rồi, đành phải kéo mũ kín lại, mặc thêm một cái áo lông dày, xiêu vẹo đi theo sau Hoắc Hổ.

Hoắc Hổ dừng lại ven đường, hướng mặt về phía gió tuyết mờ mịt, cởi thắt lưng ra.

Triển Hành cũng cởi thắt lưng, thầm nghĩ hóa ra mót tiểu, thảo nào cứ sống chết đòi xuống xe.

Xèo xèo xèo…

Triển Hành quét mắt lén nhìn trộm Hoắc Hổ.

Đù! To vật!

Hoắc Hổ uống sữa bò nên buồn tiểu từ lâu, ở trên xe cứ lắc tới lắc lui, làm dưới háng có phản ứng sinh lý, vừa móc ra thì thứ kia đã ngóc đầu thẳng tắp, ước chừng mười tám centimet.

Triển Hành cứ tiểu cứ tiểu, tiểu một hồi cũng cứng theo, cậu nhìn qua Hoắc Hổ.

Hoắc Hổ lạnh tanh tiếp tục tiểu.

“To quá đi!”. Triển Hành nói.

Hoắc Hổ lịch sự đáp: “Cám ơn, của chú cũng không nhỏ”.

Triển Hành khiêm tốn nói: “Đâu có, không được như anh, trạng thái lên đỉnh chắc phải đến hai mươi centimet nhỉ! Nhất định là tên lửa vũ trụ rồi”.

Hoắc Hổ tốt bụng an ủi: “Quá khen, chắc không tới hai mươi đâu, tầm một thước[1] thôi, của chú là pháo cỡ nhỏ, cũng chuẩn rồi”.

Hoắc Hổ và tài xế chuyển chất đốt xuống, quan sát xung quanh, tài xế lắp súng tín hiệu bắn một phát lên trời, một ngọn lửa đỏ bay vút lên không trung.

Trên đường cái chỉ còn nhìn được phong cảnh trong phạm vi ba mươi mét, còn lại khắp nơi đều là tuyết rào rào, một chấm đen dần hiện ra giữa mưa tuyết rắc như lông ngỗng.

“Ê!”. Triển Hành hô to.

Triển Hành băng qua mép đường bên kia, Hoắc Hổ lập tức đuổi theo, trong biển tuyết xuất hiện một người đang dắt theo một con bò Tây Tạng.

Tài xế hô mấy câu tiếng Tạng, người nọ lớn tiếng đáp, Triển Hành khom người thở dốc, trời rét căm căm cộng thêm không khí loãng trên cao nguyên khiến cậu không chống đỡ nổi, Hoắc Hổ khom lưng xuống, ý bảo để anh cõng cậu.

“Xuống xe cả đi!”. Tài xế nói: “Quanh đây có lều của người Tạng!”.

Đoàn người đi theo người dân Tạng đó đi về phía trước, tài xế ngược gió lớn tiếng nói gì đó, người đàn ông kia cười đáp lại, dẫn bọn họ tới một khu lều của người Tạng dưới chân núi.

Đó là những lều trại cư trú đặc trưng của dân tộc du mục, người Mông Cổ ở trong lều Mông Cổ, còn dân Tây Tạng thì ở trong lều của riêng họ, dân bản xứ gọi đây là lều Tạng, người Tạng dùng sắt làm khung, phủ lông dê lên, tìm những nơi có nguồn cỏ dồi dào rồi đóng cọc xuống đất.

“Cảm ơn!”. Triển Hành thở phào.

Đám học sinh bị lạnh tím tái cả môi, vừa thấy trong lều có lò lửa là lập tức xúm vào.

Người đàn ông cười nói: “Tashi delek”.[2]

Triển Hành cũng học ông ta chào hỏi lại, tài xế sinh sống lâu năm ở Tây Tạng nên biết tiếng Tạng, bèn phiên dịch: “Anh ta tên là Gongji, cả nhà có mười bảy người đều đang chăn thả ở đây, chờ hết gió tuyết sẽ đi Ali”.

Triển Hành gật đầu, đám học sinh ngồi quây một chỗ không có gì làm chỉ chuyện trò vui vẻ với nhau, thỉnh thoảng có người lễ phép gật đầu chào hỏi người Tạng, nhưng không hỏi han gì.

Bên hông Gongji có đeo một thanh trường đao, khuôn mặt ngăm đen, Lý Bân nhỏ giọng: “Người Tạng có tín ngưỡng và quy tắc của riêng họ, trừ phi bắt buộc, bằng không đừng nói chuyện với họ quá nhiều.

Tài xế nói: “Không sao đâu, bọn họ hiếu khách lắm”.

Vợ và con gái Gongji bưng trà bơ, rượu sữa, bánh sữa dê lên mời đám học sinh ăn, Gongji lại lớn tiếng dặn câu gì đó. Tài xế cười: “Anh ta bảo người nhà mổ một con dê tiếp đãi chúng ta”.

Lý Bân vội nói: “Không không, không cần, chúng tôi ăn không hết, uống chút trà sữa được rồi, đừng cầu kì quá”.

Gongji “ồ” một tiếng, lại nói một tràng với tài xế. Lý Bân kêu mấy học sinh góp tiền, đi đến chỗ Gongji còn chưa kịp mở miệng đã bị Gongji không vui đẩy lại.

Hiện tại trong đầu Triển Hành vẫn chập chờn hình ảnh khẩu đại bác tinh cầu vũ trụ vừa thô vừa to vừa dài kia của Hoắc Hổ, bèn nịnh nọt: “Ông anh uống nhiều chút, uống xong mình lại đi tiểu chung nha”.

Hoắc Hổ: “…”

Hoắc Hổ bỏ kính râm xuống, nhìn Gongji nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh”.

Gongji gật đầu lia lịa, con gái của anh ta vô cùng xinh đẹp, hai gò má ửng đỏ màu cao nguyên hết sức mê người, cô nhóm một đống lửa ở giữa lều chính, lát sau đám con trai đem thịt dê đã mổ xong bỏ vào nồi sắt khênh lên.

Mẹ của Gongji là một bà cụ đã mù cả hai mắt, trên người đeo đầy trang sức, ngồi trên tấm thảm lông cừu, nước trắng luộc thịt dê tỏa mùi rất nồng, đám học sinh không nhìn ra được Gongji vui hay giận, đành phải ngồi cắm đầu ăn.

Thị dê hầm nước trắng chỉ nấu chừng bốn mươi lăm phút, khi dùng dao bạc cắt ra thì vẫn còn thấy máu đọng, đám người Lý Bân vừa nhìn đã muốn nôn, trong chén thịt dê có hương liệu pha chế, Triển Hành cảm thấy hết sức tươi non nên ăn không ít.

“Sao các cậu không ăn?”. Triển Hành nói: “Mùi vị tuyệt mà”.

Lý Bân mỉa mai: “Cậu ấm cũng ăn được cái thứ máu me này à?”.

Triển Hành nói: “Có khác thịt bò tái mấy đâu, sao không ăn? Ăn đi ăn đi…”.

Triển Hành gắp một miếng thịt dê còn đọng máu vào chén của Lý Bân, lại nghiêm mặt thì thào: “Không ăn? Coi chừng chú kia rút đao đâm cậu đó”.

Lý Bân gần như sụp đổ.

Ăn xong bữa, Triển Hành không hợp đám học sinh nên đến cạnh Hoắc Hổ, cùng tài xế, Gongji bốn người ngồi quanh lò lửa sưởi ấm.

Con gái của Gongji ôm một chồng thảm lông cừu tới, chia cho các vị khách, đồng thời vặn nhỏ cây đèn bơ xuống một chút, Triển Hành quấn mình trong thảm cười với cô.

Cô cười ngượng ngùng, ngâm nga một câu hát, rồi xoay người đi ra.

Triển Hành chợt cảm thấy âm tiết kia quen thuộc không thể tả được, vội hỏi: “Cô ấy hát gì thế?”.

Tài xế đáp: “Đó là một lời răn của Phật trong “Tây Tạng vương thống ký” bản tiếng Tạng. Dịch sơ ra ý là: Người có tình yêu, nhưng không chấp nhất, bởi vì chia ly là điều khó tránh”.

Triển Hành ngây ra, Gongji lại nói một câu, tài xế phiên dịch: “Đó là lời của Lãng Đạt Mã”.

Hoắc Hổ nói: “Vua Tây Tạng ở thời đại diệt Phật mà đi giữ lại lời dạy của Phật, chuyện này kỳ quặc quá”.

Gongji rút đao Tạng ra, lau đi lau lại bằng lông cừu, sau đó lại bô lô ba la nói cái gì đó, tài xế dịch lại: “Anh ta bảo rằng, Tán Phổ diệt Phật là một người đàn ông có tâm hồn ấm áp, hành sự kiên định, không giống như người Hán các cậu nghĩ đâu”.

Triển Hành bị khơi gợi hứng thú, cậu chỉ đọc lịch sử, nhưng không biết đến truyền thuyết dân gian, vội hỏi: “Chúng tôi đi lần này, điểm đến là Ali, chú Gongji có biết truyền thuyết nào về ông ấy không?”.

Tài xế phiên dịch lại, Gongji chỉ sang phía Tây rồi nói có rất nhiều.

Tài xế nói: “Anh ta bảo: trên núi Zanda có trấn áp một con ác quỷ, Lãng Đạt Mã giết chết nó, khắc lại hình dạng của nó lên tượng đất[3], một nghìn năm trước linh hồn ác quỷ bay ra xâm nhập vào chùa Đại Chiêu và Tiểu Chiêu, tràn ra khắp thế giới. Lãng Đạt Mã cầm thần đao mà thiên thần ban cho ông, đuổi giết con ác quỷ tới tận góc trời, sau khi bắt được con ác quỷ về thì đưa tất cả tượng Phật tới chân núi tuyết, trấn áp ác quỷ, khiến nó mãi mãi không thể thoát ra”.

Triển Hành tiếc nuối nói: “Nhưng cuối cùng ông ấy vẫn chết mà”.

Gongji loáng thoáng nghe hiểu được câu này, lại chân thành nói một đoạn dài, dịch ra nghĩa là: ông ấy cũng khiến cho thế giới Phật rơi vào bóng tối, đèn bơ không còn sáng mãi, cuối cùng, Cát Tường Kim Cương nhóm lên chảo lửa ở Himalaya…”.

“Cát Tường Kim Cương?”. Triển Hành nhớ tới vị tăng nhân khổ tu trong sơn động ở giấc mộng kia.

Tài xế: “Dịch ra là trong tay Cát Tường Kim Cương cầm một cây cung…”.

Triển Hành suýt nữa nhảy dựng lên: “Không có tên! Trên cây cung không có tên!”.

Tài xế cười nói: “Đúng vậy, cậu cũng biết chuyện này à?”.

Triển Hành nói: “Ông ta ở trong một sơn động nhảy tung tăng… à, phải gọi là cúng bái, có một giọng nữ vang lên, nói với ông ta một câu”.

Tài xế phiên dịch lại, nhìn Gongji, trên mặt Gongji đầy vẻ ngạc nhiên, rồi nói câu gì đó, tài xế dịch: “Đúng, Gongji nói, khi ấy Không Hành Mẫu trên núi hiện pháp thân, ban cho ông ta một cây cung không có mũi tên, cuối cùng Cát Tường Kim Cương bắn chết Lãng Đạt Mã”.

Triển Hành: “Không Hành Mẫu là cái giề?”.

Gongji hơi ngạc nhiên, tài xế dịch lại: “Không Hành Mẫu là nữ thần tượng trưng cho trí tuệ và từ bi đi lại trên trời trong thần thoại Tây Tạng, anh ta thắc mắc, nếu cậu đã không biết Không Hành Mẫu, sao lại biết thần cung không có mũi tên?”.

Triển Hành: “Ừm, chuyện này hơi khó giải thích, tạm gác lại đi”.

Gongji trang trọng nói một câu, dịch lại nghĩa là: “Cậu là người có duyên”.

Triển Hành lại hỏi: “Sau đó thì sao?”.

Tài xế: “Sau đó, thi thể của Lãng Đạt Mã bị Tỳ Lô Giá Na Phật mang đi, mặc dù ông ta xuất phát từ mục đích tốt, nhưng đã giết quá nhiều người, phá hủy nhiều chùa chiền miếu Phật, vốn phải đày xuống địa ngục mãi mãi”.

Triển Hành nói: “Vốn phải? Ý là nói ông ta không có xuống đó? Tại sao?”.

Tài xế giải thích: “Chuyện này liên quan tới một truyền thuyết còn cổ xưa hơn, có người nói, Lãng Đạt Mã của hai ngàn năm trước là một con mãnh hổ dưới chân Đại Thế Chí Bồ Tát. Con hổ này từng cắn mất một ngón tay của Phật, sau được Phật pháp chỉ điểm mới nuốt ngón tay có được kim thân”.

Triển Hành khó hiểu: “Nghĩa là sao?”.

Hoắc Hổ nói: “Nghĩa là, cái con hổ thích gây họa này chẳng biết gì hết, đi qua núi Tu Di sơ ý gặm mất một ngón tay của Thích Ca Mâu Ni”.

“Thích Ca Mâu Ni vốn Phật pháp vô biên, ngón tay đứt rồi vẫn có thể mọc lại, con hổ thấy Phật Tổ có khả năng hệt con thằn lằn hứng lên là mọc dài ngón tay ra, cho nên nghĩ thầm không sao đâu, bèn nuốt luôn ngón tay Phật trong miệng xuống bụng”.

“Nhưng Đại Thế Chí Bồ Tát lại móc họng con hổ, moi ngón tay ra, khi đó ngón tay của Phật Tổ đã mọc dài như cũ, chẳng phải êm xuôi rồi sao? Đúng không. Sao vẫn khăng khăng truy cứu trách nhiệm? Cũng quá hẹp hòi đi”. Hoắc Hổ nói.

Triển Hành đồng tình: “Anh chém gió không biết ngượng mồm thế? Để cho con hổ cắn mất ngón tay anh xem? Đảm bảo anh không nghĩ vậy nữa đâu”.

Hoắc Hổ đen mặt mất hứng.

Gongji lại nói liến thoắng, tài xế gật đầu: “Duyên pháp chưa dứt, Đại Thế Chí Bồ Tát có lòng thiện lương, vì thế cho nó xuống nhân gian tu hành”.

Triển Hành: “Chờ đã, cái vị Bánh Hồng To… Quả Hồng To[4] Bồ Tát kia là ai nữa?”.

Tài xế nói: “Là người thị hầu bên phải của Phật A Di Đà, mỗi khi nhấc một bước, cả thiên địa sẽ chấn động không ngừng”.

Triển Hành gật đầu, tài xế lại dịch lời của Gongji: “Bởi vì từ hai ngàn năm trước, nó đã xuống trần gian tu hành, sau khi thoát khỏi thân hổ lại vào luân hồi nhiều vòng nữa, trải qua nhiều đời nhiều kiếp chịu không ít khổ, mới tẩy được lông hổ khuôn hổ, chuyển sinh thành Tán Phổ Lãng Đạt Mã diệt Phật”.

Triển Hành im lặng đăm chiêu hồi lâu, tài xế lại nói: “Gongji bảo, những điều này là bí mật của Mật Tông, trong trận bão tuyết này chúng ta là người hữu duyên, anh ta mới nói cho cậu biết, thành ra chúng ta được lợi rồi, ra ngoài không được nói với người khác nữa đâu”.

Gongji lại liến thoáng một hồi, tài xế dịch lại: “Anh ta biết chúng ta muốn tới di chỉ Cổ Cách ở Ali, bảo chúng ta phải hết sức cẩn thận con ác quỷ bị Tán Phổ Lãng Đạt Mã phong ấn, nó là con quỷ giết chóc ở tận cùng địa ngục, đã chiếm đoạt thân xác của một vị cao tăng đắc đạo, từng bước gặm nhấm linh hồn ngài, muốn nấn ná nhân gian làm chuyện ác. Nhất định không được thả nó ra”.

Triển Hành cười nói: “Có chuyện này thật á?”.

Tài xế và Gongji đều không nói nữa, Triển Hành nhớ ra chuyện gì đó, vừa lục túi vừa nói: “Gongji là người tu hành… của Mật Tông, xin hỏi có biết thứ đồ chơi này là gì không?”.

Triển Hành lấy một cục đá vuông từ trong túi ra, Gongji nhìn một lúc rồi đứng dậy, đáp lại mấy câu.

Tài xế: “Gongji không phải người Mật Tông, cha anh ta tu hành trên một ngọn núi, mẹ thì hiểu rõ hơn, giờ anh ta đi mời mẹ tới”.

Triển Hành gật đầu lia lịa, lát sau, Gongji đỡ bà cụ vào lều, đám học sinh ở một góc lều hiếu kỳ nhìn ngó.

Triển Hành để cục đá vuông trong lòng bàn tay: “Xin bà cụ xem giúp tôi cái này đi”.

Bà lão mù hai mắt buông Gongji ra, run rẩy đi tới trước, trong lều lập tức trở nên hết sức yên ắng, chỉ còn tiếng lách tách của lò lửa.

Miếng đá vuông xám xịt không hề giống vẻ Triển Hành thấy mấy lần trước, tuy bề ngoài vẫn trắng muốt, nhưng không còn trạng thái bán trong suốt như trước nữa. Bà lão thì thào nói gì đó, run run đưa tay ra sờ, Triển Hành vội bước lên gần hơn một chút.

Gongji hoảng hốt hô lớn một tiếng, bà lão rụt tay về, khom người chắp tay trước ngực.

“Cụ ấy nói gì vậy?”. Triển Hành ngơ ngác.

Tài xế có vẻ vẫn chưa tỉnh táo lại: “Cụ ấy cũng không biết đây là gì, nhưng cụ ấy bảo… cụ ấy nhìn thấy…”.

Hoắc Hổ thản nhiên nói: “Chẳng phải cụ mù rồi sao? Còn nhìn thấy cái gì chứ?”.

Tài xế: “Cụ ấy nhìn thấy một tia sáng Phật, thứ này mấy cậu lấy đâu ra thế?”.

Các học sinh rào rào chấn động, muốn nhao lên xem, nhưng Hoắc Hổ đã ấn cổ tay Triển Hành, ý bảo cậu cất đi.

Đêm khuya, gió lạnh thổi đến gần chục tiếng mới dần dần im ắng lại.

Trong lều đã trải giường cẩn thận, mọi người đều đã ngủ, tấm phản của Triển Hành ở ngay cạnh Hoắc Hổ, Hoắc Hổ nằm thẳng người ngủ rất ngoan, không ngáy cũng ít khi trở mình.

Triển Hành không ngủ được, mở trừng mắt, quay lưng về phía Hoắc Hổ ngắm nghía cục đá vuông.

Tia sáng Phật? Chẳng lẽ có thứ gì đó đã bị nhốt vào trong cục đá?

Cậu rất muốn đập vỡ cục đá ra, để xem rốt cuộc bên trong có cái gì.

Ngoài lều, giữa không gian tĩnh mịch, chợt vang lên một giọng đàn ông.

Phảng phất như xa tận chân trời, mà lại gần ngay trước mắt.

“Tiểu Tiện, ra đây”.

Triển Hành cất cục đá vào túi áo, lập tức cảnh giác ngồi dậy, tiếng thở đều đều của Hoắc Hổ bên cạnh đột ngột im bặt, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.

Triển Hành rón rén kéo kín chăn cho Hoắc Hổ rồi cẩn thận đi giày, mặc áo khoác, khẽ khàng ra khỏi lều.

Gió tuyết đã dừng thổi, trước mắt là một thế giới trắng xóa.

Giữa trời tuyết vô tận, một bóng người đen thui đứng đó, áo khoác đen, kính râm đen, giày đen, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt dưới đôi kính tái nhợt như hòa vào tuyết trắng.

Tay trái của anh đeo một chiếc găng hở ngón, bàn tay còn lại thì để trần.

Triển Hành: “Tiểu sư phụ”.

Lâm Cảnh Phong không gỡ kính xuống, thản nhiên nói: “Tiểu Tiện, lập tức quay về Bắc Kinh, đừng nấn ná ở Tây Tạng nữa”.

 

Chú thích:

[1] Đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, một thước bằng khoảng 1/3 mét.

[2] Tiếng Tạng, nghĩa là xin chào.

[3] Nguyên văn là “Sát Sát”, là một từ địa phương bắt nguồn từ phương Bắc nước Ấn Độ cổ, phiên âm theo phù chú tiếng Tạng nghĩa là “phục chế”, “sao chép”, chỉ tượng Phật hoặc tháp Phật bằng bùn được mô phỏng lại.

[4] Đại Thế Chí (dà shì zhì) phát âm gần giống với quả hồng to (dà shì zi).


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp