LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 19

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Lâm Cảnh Phong nói vu vơ những chuyện trên trời dưới bể, chủ yếu là nội dung về văn hóa rồi di tích, cuối cùng hỏi: “Bình thường em có sở thích gì?”.

Tịnh Văn: “Em thích xem sách hay tìm hiểu lịch sử cách loại, anh biết nhiều thật đấy, cũng thích đọc sách à?”.

Lâm Cảnh Phong: “Anh ít đọc sách lắm, đi nhiều nơi là chính thôi”.

Tịnh Văn cười: “Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, Cảnh Phong giỏi thật”.

Lâm Cảnh Phong mỉm cười khiêm tốn: “Thế mà người nhà lại không ủng hộ anh đi vạn dặm đường, họ chỉ hy vọng anh an cư ở Cam Túc thôi”.

Tịnh Văn: “Đàn ông chí ở bốn phương, anh học ở thành phố nào vậy?”.

Lâm Cảnh Phong thản nhiên đáp: “Anh không có học đại học, từ năm mười sáu tuổi đã không còn học nữa”.

Tịnh Văn mỉm cười: “Thật ra xã hội chính là trường đại học tốt nhất, phần lớn thời gian em đều chôn chân trong trường, thật rất muốn đi đây đi đó cho mở mang tầm mắt, nhất là những thành phố ven biển”.

Lâm Cảnh Phong: “Nếu em thật sự muốn đến những nơi đó thì cứ gọi điện thoại cho anh, anh tiếp đón em”.

Triển Hành lặng thinh đứng dậy.

Lâm Cảnh Phong cảm giác được có mùi thuốc súng, lập tức sửa lại: “Nhưng khả năng sắp tới… sẽ không ở Quảng Châu”.

Tịnh Văn nói: “Số điện thoại của anh bao nhiêu? Em gọi cho anh”.

Lâm Cảnh Phong vuốt mũi, cho số điện thoại, điện thoại của Tịnh Văn gọi đến, sau khi đổ mấy tiếng thì Lâm Cảnh Phong liền tắt ngay, Tịnh Văn lại hỏi:

“Cảnh Phong định ở nhà bao lâu?”.

Lâm Cảnh Phong trả lời: “Xem tình hình chắc ở đến ra Tết, sau đó anh sẽ vào Nam, có một người bạn ghé chơi nhà anh, vài ngày nữa anh sẽ dẫn cậu ấy đi Đôn Hoàng”.

Tịnh Văn cười: “Dù em lớn lên ở Vũ Uy, nhưng trước giờ chưa từng qua Đôn Hoàng, từ bé sức khỏe đã không tốt, người nhà không cho em đi xa một mình…”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Chỉ cần tâm tình bình thản, mọi chuyện đều có thể thay đổi được”.

Tịnh Văn hiền hòa: “Vâng, dì Lâm cũng bảo anh là một người rất bình thản, xem ra tính cách chúng ta khá giống nhau”.

Triển Hành gọi phục vụ tới, lịch sự hỏi: “Cây đàn piano ở đại sảnh dùng được không?”.

Nhân viên phục vụ trả lời: “Đương nhiên được ạ”.

Triển Hành nhấc gót đi bước đầu tiên, Lâm Cảnh Phong có dự cảm tai ương sắp ập xuống.

Tịnh Văn thì vốn chẳng để ý tới Triển Hành ngồi sau lưng Lâm Cảnh Phong, ghế sô pha quá cao, ngay từ đầu đã che khuất cái bóng đèn hóng hớt kia, cô chợt nhớ ra cái gì đó, bèn lấy một vật từ trong túi xách ra, cười bảo: “Đây là quà của em, chút tấm lòng mong anh sẽ thích”.

Lâm Cảnh Phong cầm lấy sách, là “Bản dịch tiếng Hán tập thơ của Thương Ương Gia Thố[1]“ bản đóng buộc chỉ.

Lâm Cảnh Phong khá ngượng ngùng, anh quên mất tiêu chuyện này, ngẫm ngợi rồi nói: “Anh… cũng có chút quà muốn tặng em, không phải thứ đáng giá gì”.

Anh lục lọi trong túi đeo hông, thầm nghĩ phải tặng cô ta cái gì nhỉ?

Trong nhà hàng Tây trừ Triển Hành thì chỉ còn Lâm Cảnh Phong và Tịnh Văn là cặp đôi đang coi mắt nên không gian hết sức trống trải yên tĩnh.

Triển Hành: “Còn có cả máy đếm nhịp[2] cơ à, chuyên nghiệp quá”.

Nhân viên phục vụ nói: “Con gái của chủ quán chúng tôi tối nào cũng tới đây… tập đàn”.

Triển Hành ngồi vào trước cây đàn piano, mở nắp đậy ra, chỉnh máy đếm nhịp cho phù hợp rồi buông tay.

Máy đếm nhịp: “Bụp bụp bụp bụp”.

Tiếng đàn piano: “Tình tính tang tang!”.

Lâm Cảnh Phong và Tịnh Văn đều bị dọa thót cả tim, Tịnh Văn đột nhiên nghe thấy tiếng đàn, suýt nữa làm rơi cốc nước.

Máy đếm nhịp: “Bụp bụp bụp bụp”.

Tiếng đàn piano: “Tình tính tang tang!”.

Giữa quán cà phê trống trải đột nhiên vang lên bản giao hưởng “Định Mệnh” của Beethoven, cảm giác vừa chân thực, vang vọng lại mãnh liệt vô cùng, Triển Hành chẳng buồn nhìn Lâm Cảnh Phong, mỗi lần tay bấm phím đàn đều kéo theo tiếng sấm đinh tai nhức óc, các ngón tay chuyển động nhịp nhàng như mưa to gió lớn quét sạch sự yên tĩnh vốn có của quán cà phê.

Từng nốt nhạc đều mang theo nỗi tức giận rõ ràng, giai điệu như cuồng ma gầm rú muốn nuốt chửng cả thế giới trong tích tắc.

Cuối cùng, “tang” một tiếng, nốt nhạc quanh quẩn dư âm cuối cùng, sau đó mọi thứ trở về tĩnh lặng.

Lâm Cảnh Phong nói: “Anh… cũng có món đồ muốn tặng em”.

Tịnh Văn thở hắt ra, bình tĩnh lại, hỏi: “Cảnh Phong?”.

Lâm Cảnh Phong gượng gạo gật đầu: “Em vẫn ổn chứ?”.

Tịnh Văn cười đáp: “Không sao, mới đầu sợ hết hồn, giờ thì đỡ nhiều rồi… Đàn rất… ừm… cảm giác như, cảm xúc rất mãnh liệt”.

Triển Hành lẳng lặng ngồi ở chỗ đánh đàn, Lâm Cảnh Phong vẫy tay gọi phục vụ, phục vụ đi ra phía Triển Hành, nhỏ giọng: “Thưa ngài, thật xin lỗi, trong phòng này còn có một vị khách không thể nghe nhạc quá to, mong ngài…”.

Triển Hành: “Vị khách kia trả tiền, tôi đi đây”.

Lâm Cảnh Phong lấy một con mèo nhỏ đúc bằng thanh đồng từ trong túi đeo hông ra, bảo: “Cái này tặng em, anh còn có chút chuyện nên đi trước nhé”.

Tịnh Văn nói: “Anh… đi đâu vậy? Có việc gì bận sao? Cảnh Phong, sách của anh!”.

Lâm Cảnh Phong quay lại cầm tập thơ rồi lấy tiền trả cho phục vụ: “Mang hóa đơn ra đây. Tịnh Văn, rảnh rỗi liên lạc sau, hôm nay anh rất hân hạnh được biết em, tạm biệt nhé”.

Tịnh Văn đành phải gật đầu cầm lấy con mèo.

Trên đường:

“Tiểu Tiện!”. Lâm Cảnh Phong cuối cùng cũng đuổi kịp Triển Hành.

Triển Hành dừng lại, mặt mày uể oải, nhưng không quay đầu.

Lâm Cảnh Phong quơ hóa đơn: “Cào thưởng, cào không?”.

Triển Hành không lên tiếng.

Lâm Cảnh Phong: “Tiểu Tiện, qua đây”.

Triển Hành quay lại nhìn Lâm Cảnh Phong.

“Tôi đã kể hết chuyện của chúng ta cho ba tôi và cậu tôi biết rồi”. Triển Hành bực dọc: “Còn anh sao không kể cho người nhà anh biết, anh và cô gái kia đang coi mắt à?”.

Lâm Cảnh Phong ngập ngừng giây lát, anh thực sự không cách nào giải thích cho Triển Hành hiểu rõ sự khác biệt về hoàn cảnh gia đình hai bên được, bèn gật đầu: “Đúng, là dì cả anh giới thiệu, dì anh và mẹ cô gái kia là bạn học. Anh không thể nói chuyện của em với người nhà anh được”.

Triển Hành: “Coi mắt xong thì sao? Kết hôn?”.

Lâm Cảnh Phong: “Anh đã hỏi em rồi, em nói có thể còn gì, lúc ăn cơm đấy”.

Triển Hành: “Tôi có hiểu mấy người nói cái quái gì đâu”.

Lâm Cảnh Phong bình tĩnh đáp: “Anh tưởng em hiểu”.

Triển Hành lại hỏi: “Vậy chúng ta thì sao, quan hệ của chúng ta là gì?”.

Lâm Cảnh Phong lặng thinh hồi lâu mới đáp: “Tiểu Tiện, chúng ta không cùng chung thế giới”.

Triển Hành: “…”

Lâm Cảnh Phong ngẫm nghĩ rồi mới chậm rãi nói: “Họ không cách nào chấp nhận được chuyện này, anh cũng không thể đi theo em, mà cho dù họ có chịu chấp nhận, thì anh cũng muốn em ở lại nơi này. Trong thôn em chắc chắn không ở nổi thì không nói, nhưng bảo em tới Cam Túc, Dân Cần, hay Vũ Uy sinh sống, em có chịu không?”.

Triển Hành: “Không chịu?”.

Lâm Cảnh Phong: “Cho nên muốn anh rời khỏi nhà, theo em tới một nơi hoàn toàn xa lạ, anh cũng không thể chấp nhận”.

Triển Hành: “Chúng ta có thể cùng đi Thượng Hải, hoặc Tây An, hoặc nơi chúng ta đều thích mà”.

“Cội nguồn của anh ở ngay đây”. Lâm Cảnh Phong ngắt lời: “Hơn nữa, chung quy em vẫn phải về nhà mà thôi”.

Triển Hành không thể không thừa nhận Lâm Cảnh Phong nói đúng, cho dù ở Trung Quốc lâu đến đâu đi chăng nữa thì cậu vẫn phải về nhà, về bên Triển Dương và Lục Thiếu Dung, nơi đó mới là nhà của cậu.

Lâm Cảnh Phong thẳng thắn: “Huống chi anh còn phải lấy vợ sinh con, sống cuộc sống của một người bình thường. Anh chỉ biết mò vàng đổ đấu, ngoài ra chẳng biết gì hết, bảo anh định cư nơi khác, anh thậm chí còn không thể nuôi sống chính mình, thì làm sao nuôi em được”.

Rốt cuộc Triển Hành đáp: “Anh nói đúng lắm, chúng ta không cùng chung thế giới”.

Lâm Cảnh Phong: “Cho nên chúng ta chỉ là…”.

Triển Hành: “Không có cách nào khác sao?”.

Lâm Cảnh Phong: “Không có, em còn rất nhỏ, sau này sẽ có người khác mà em thích, quan hệ của chúng ta chỉ là… tình một đêm, là tinh trùng xộc não thôi, giống rất nhiều người khác, nhé? Quan hệ làm một pháo”.

Triển Hành thật thà nói: “Là ba pháo, anh bắn em hai pháo, em trả anh một pháo, tiểu sư phụ”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Triển Hành bật cười.

Lâm Cảnh Phong thì lại không biết phải nói sao, anh cảm giác được Triển Hành đang gắng sức nói đùa.

Lâm Cảnh Phong: “Đi, xong chuyện rồi, chiều nay chúng ta đi Đôn Hoàng”.

Triển Hành nói: “Em không muốn đi nữa”.

Lâm Cảnh Phong: “Vậy em muốn đi đâu? Anh đưa em đi”.

Triển Hành nhỏ giọng: “Em muốn về nhà”.

Lâm Cảnh Phong mệt mỏi thở dài: “Trước tiên phải đi báo mất hộ chiếu cho em đã”.

Triển Hành: “Không cần, em về Bắc Kinh tìm cậu hai, cậu sẽ giải quyết giúp em”.

Lâm Cảnh Phong: “Anh đưa em đi Bắc Kinh”.

Triển Hành: “Anh mua cho em tấm vé xe lửa với ít đồ ăn dọc đường là được”.

Lâm Cảnh Phong im lặng thật lâu, cuối cùng gật đầu.

Thế là, mối tình đầu của Triền Hành chỉ kéo dài ba ngày hai giờ bốn mươi mốt phút và kết thúc không ngoài dự liệu.

Trạm xe lửa Vũ Uy:

Triển Hành bưng ly cà phê ngồi trong một góc của trạm xe lửa.

Lâm Cảnh Phong xếp hàng trong đoàn người chờ mua vé thỉnh thoảng lại ngoảnh đầu nhìn, cuối cùng mua được hai tấm vé tàu đi Bắc Kinh, một tấm nhét vào túi quần, tấm kia đưa cho Triển Hành.

“Đi”. Lâm Cảnh Phong nói: “Xe lửa sắp chạy rồi”.

Triển Hành đi về phía trước một bước, Lâm Cảnh Phong giữ chặt tay cậu, ôm cậu vào lòng, cả hai lặng thinh đứng giữa dòng người ồn ào qua lại.

Lâm Cảnh Phong đưa Triển Hành vào sân ga, tiễn lên xe, Triển Hành đổ người lên phản không nhúc nhích.

Người lên người xuống, đổi thẻ tàu, Triển Hành ý thức được Lâm Cảnh Phong vẫn còn ở đây, đột nhiên ngoảnh lại hỏi: “Anh không xuống xe à?”.

“Anh…”. Lâm Cảnh Phong nói: “Anh xuống xe ở Tây An, còn có chút chuyện”.

“Ồ”. Triển Hành thất vọng trở mình, nằm nghiêng úp mặt vào tường.

Lâm Cảnh Phong nằm trên chiếc phản đối diện, lẳng lặng nhìn nóc giường không nhúc nhích, xe lửa rời ga, sau mười giờ toa xe tắt đèn, giữa đêm đen ánh sáng vàng vọt từ ngoài cửa sổ hắt vào.

Hai chiếc giường cứng rơi vào thinh lặng.

Lâm Cảnh Phong mở miệng: “Tiểu Tiện”.

Triển Hành ừm một tiếng, không xoay người lại.

Lâm Cảnh Phong: “Em còn nhớ không? Câu sư phụ hay nói với em nhiều nhất là gì?”.

Triển Hành: “Là Tiểu Tiện, qua đây”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Lâm Cảnh Phong định bảo không phải, nhưng Triển Hành vừa nhắc tới, ngẫm lại hình như đúng là câu này thật.

Triển Hành bám dai như đỉa, Lâm Cảnh Phong đi đến đâu Triển Hành sẽ theo đến đó, mỗi lần cáu tiết vung chân đá bay Triển Hành, thì y như rằng chưa được bao lâu cậu lại lúc lắc bám theo.

Ngay cả câu nói in sâu nhất trong trí nhớ cũng chính là “qua đây”.

Lâm Cảnh Phong thở dài: “Sau này ra ngoài, ở giữa xã hội đừng hỏi tại sao quá nhiều, không phải ai cũng kiên nhẫn giải thích cho em hiểu mà chỉ cảm thấy em rất phiền thôi. Người xấu trên đời đông hơn người tốt rất nhiều, đừng quá tin tưởng những kẻ xa lạ”.

“Như anh chẳng hạn, anh chính là người xấu, em quen nhầm người rồi”.

Triển Hành lại ừm một tiếng.

Lâm Cảnh Phong: “Cái tính thích đùa giỡn lung tung chẳng lựa tình huống cũng phải sửa đi. Người khác không phải cha mẹ em, không có nghĩa vụ bao dung cho em. Họ sẽ thấy rằng tính em rất bộp chộp, không nghiêm túc”.

Triển Hành: “Biết rồi”.

Lâm Cảnh Phong: “Tiểu Tiện, thật ra sư phụ chân thành…”.

Bác gái A nằm giường chính giữa xen miệng vào: “Người trẻ tuổi tăng động một chút là chuyện tốt mà”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Bác gái B ở chiếc giường sát vách cũng tiếp lời: “Đúng đó, như thằng cháu nội tôi cũng chẳng chịu ngồi yên, cả ngày chống đối người nhà, cứ như cha mẹ là kẻ thù không bằng, trưởng thành rồi tự nhiên sẽ hiểu thôi”.

Ông cụ giường trên cũng góp miệng, lời nói đầy chiêm nghiệm: “Linh hồn nổi loạn, ấy là chuyện thường của tuổi trẻ, cứ thoải mái là được. Các cô xinh, QQ của các cô bao nhiêu thế? Thằng cháu nội tôi cũng ngoan hệt vậy đấy, chúng ta có thể tạo nhóm chat giao lưu”.

Triển Hành nghe mà dở khóc dở cười.

Triển Hành nói: “Tiểu sư phụ, anh nói đúng lắm”.

Lâm Cảnh Phong: “Ừ”.

Triển Hành thầm thì trong bóng tối: “Nhưng em… sau khi em trở về…”.

Lâm Cảnh Phong: “Em sẽ yêu nhiều người khác, cùng nhiều người khác làm… cái chuyện kia… thôi bỏ đi”.

Triển Hành: “Không, e sẽ không bao giờ quên anh”.

Xe lửa vào trạm, xung quanh yên tĩnh trở lại.

Lâm Cảnh Phong đặt một chân lên chiếc thang giường tầng, không lên tiếng.

Triển Hành lại bảo: “Cảm ơn anh, tiểu sư phụ”.

Lâm Cảnh Phong không nói thêm gì nữa, ngồi thẳng dậy: “Đừng nói vậy, em sẽ quên anh nhanh thôi, tình đầu bao giờ cũng thế. Tiểu Tiện, sư phụ đi đây, có duyên gặp lại”.

Xe lửa tu tu, cửa toa mở ra, ba giờ đêm, Lâm Cảnh Phong xuống xe, đổi chuyến đi Thượng Hải.

Lúc anh tới Thượng Hải thì đã xế chiều, Lâm Cảnh Phong ngồi xổm trên khoảng sân rộng của nhà ga, mua một bình rượu xái, hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác, cho đến khi trên mặt đất đầy tàn tro anh mới nốc hết bình rượu sái, rồi chen lên xe buýt, ném mấy đồng tiền xu vào hòm tiền, hờ hững nói:

“Tít”.

Ngoài hẻm Mai Hoa.

Sạp bán hạt dẻ vẫn còn, một đôi tình nhân dắt tay nhau mặc cả trước sạp. Lâm Cảnh Phong nhìn một lát, say lờ đờ rút súng ra, ngẫm xem có nên nổ hai phát súng bắn nát đầu đôi tình nhân kia không, tiện thể tặng cho người bán rong một viên đạn về trời luôn.

Suy đi nghĩ lại, vẫn là thôi đi, chúc họ hạnh phúc vậy.

Lâm Cảnh Phong cất khẩu Chim Ưng Sa Mạc rồi đi vào hẻm Mai Hoa.

Cửa Tranh Vanh Tế Nguyệt đóng chặt, Lâm Cảnh Phong gõ cửa, để ý tới một con mèo cách đó không xa đang nhìn mình chòng chọc như hổ đói rình mồi.

Lâm Cảnh Phong uống rượu nên đầu hơi choáng váng, cảm thấy con mèo này khá quen, nhưng mèo trên thế gian này đều na ná như thế cả, cái con lông vàng đó…

“Meo!”. Mèo vàng xoay người chạy đi, dừng lại trong ngõ hẻm, chần chừ nhìn ngó, dường như đang chờ Lâm Cảnh Phong đuổi theo.

Lâm Cảnh Phong không thèm để ý tới nó, tiếp tục gõ cửa.

Không ai trả lời.

Lâm Cảnh Phong trèo tường vào, men say ngây ngất khiến anh vừa chạm chân xuống đất đã lảo đảo người, bèn đưa tay ra sau lưng rút súng, sẵn tiện quẳng luôn tập thơ xuống đất.

Mèo vàng lại quay về, nhìn tập thơ trên mặt đất từ xa, Lâm Cảnh Phong vào trong, mèo vàng thong thả đi qua ngậm tập thơ lên rồi lúc lắc bỏ đi.

Ánh trời chiều như máu trải khắp không gian, trong sân lặng ngắt như tờ, Lâm Cảnh Phong đi vào sảnh ngoài, nhìn thấy trên kệ trống không, mặt đất bừa bộn, trong sảnh còn có vài thi thể cảnh sát nằm rải rác, xem chừng mới chết không lâu.

Lâm Cảnh Phong cầm sung bằng hai tay, nín thở, dùng khuỷu tay mở cửa sảnh chính.

Chị Bân không ở đây, chắc thấy tình hình không ổn nên đã chạy rồi, cũng là may mắn trong bất hạnh.

Sao lại có cảnh sát? Chẳng lẽ vì chuyện cái khánh mà lùng tới tận chỗ này? Ba cảnh sát nằm chết ở đây là do ai giết?

Sau lưng, có một nòng súng lạnh tanh chọc thẳng vào gáy Lâm Cảnh Phong.

“Tam gia, chưởng môn lão gia cho mời, cảm phiền đừng có những hành động chống cự vô ích, đi theo chúng tôi nào”. Giọng đàn ông vang lên.

 

Chú thích:

[1] Thương Ương Gia Thố (hay Tsangyang Gyatso, phiên âm tiếng Tạng: tshang-dbyangs rgya-mtsho) (1683-1706) là vị Đạt Lai Lạt Ma đời thứ 6 của Tây Tạng, tác giả của không ít những bài thơ tình mỹ lệ lay động lòng người.

[2] Máy đếm nhịp hay còn gọi là Metronome có khả năng giúp người tập đàn giữ nhịp đúng và kiểm soát tốc độ của nhịp.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp