LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 18

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Triển Hành lớn từng này mới được xem phim ngoài trời lần đầu, đây là bộ phim thám hiểm trong nước mấy chục năm trước, một nam chính rất đẹp trai, nam chính còn lại… cũng rất đẹp trai.

Nội dung chính xoay quanh quá trình thám hiểm đầy hư cấu mà rối rắm của bọn họ, có mỗi cái chuyện anh không bỏ mặc tôi, tôi cứu lại anh, chia ly rồi gặp lại thôi, cái loại phim dựng cảnh và hiệu ứng cẩu thả này, nếu chiếu ở nhà Triển Hành, cho dù có là rạp phim nhiều tầng âm thanh khép kín thì cậu cũng chẳng thèm xem.

Đã thế bộ phim này còn nói giọng Tứ Xuyên, nghe chẳng hiểu gì hết, Triển Hành coi mà hoa mắt nhức đầu, ù ù cạc cạc, lại còn bị con bò với cái máy cày đằng trước che mất phụ đề, đành phải đoán mò lời thoại nội dung.

Nhưng niềm vui được ở bên cạnh Lâm Cảnh Phong, ngồi trên lan can tay nắm tay giữa màn đêm lại lớn hơn nhiều chính bộ phim đó. Triển Hành ngẩn ra xem, mãi hai tiếng sau mới đoán được sơ sơ.

Nhưng càng nghĩ càng thấy gai mắt, do mở màn quá ồn ào, Triển Hành lại mải lau hồng trà đổ đầy mặt và quần áo nên không đọc được tên phim, nhưng cứ có cảm giác hai nam chính kia có chút… giống ai với ai trong truyền thuyết ấy nhỉ?

Đến đoạn kết, nam chính này đưa được nam chính kia từ trong hầm mộ ra, Triển Hành định sụt sịt vài câu, nhưng nhân vật lại nói một câu bằng giọng Tứ Xuyên, câu này Triển Hành nghe hiểu.

Câu đó chính là: “May quá, tôi không có hại chết cậu”.

Triển Hành: “…”

Thế là hai nam chính ôm chặt lấy nhau, tên diễn viên chạy trên màn hình cuối phim, dòng chữ nhỏ chầm chậm hiện ra, nguyên tác: Nam Phái Tam Thúc.

Quần chúng xôn xao vỗ tay rào rào, lũ dê rừng và lừa trên quảng trường bị dọa kêu be be loạn cả lên.

Muôn ánh hào quang khiến Triển Hành mù mắt điếc tai.

Kết thúc bộ phim, Lâm Cảnh Phong và ông lão lái máy cày nói với nhau vài câu, ông già lèm bèm ý bảo lên xe, Lâm Cảnh Phong kéo Triển Hành lên ngồi trên thùng xe, máy cày xình xịch rẽ ngoặt làm thùng xe chèn sập luôn nửa bên rào chắn, chạy trên con đường vắng.

“Hồi nhỏ anh hay theo chú hàng xóm tới hội chợ”. Lâm Cảnh Phong nói: “Trò giải trí duy nhất chính là xem phim”.

Triển Hành cảm thấy đời người thật rối rắm khó hiểu, chẳng ai trân trọng hiện tại, lại chẳng nói được lời nào, đành phải gật đầu lia lịa tỏ vẻ hay lắm.

Thùng xe chất đầy gạch, ông cụ cầm bình rượu xái vừa uống vừa hát, lái chiếc xe trên con đường đen như mực không nhận ra nổi phương hướng mà chạy về phía xa.

Cơn gió Tây lạnh ngàn năm từ cuối trời quét qua, trên trời ánh sao lập lòe yếu ớt, tô điểm cho triền núi tối mịt xa tít, tạo nên một khung cảnh hết sức kì lạ.

Gió ngày một to, Lâm Cảnh Phong và Triển Hành nấp sau đống gạch, lặng lẽ rúc vào nhau.

“Ông ấy…”. Triển Hành không biết phải nói thế nào: “Say rượu lái xe, liệu có sao không?”.

Lâm Cảnh Phong bật cười.

“Nhà anh ở khu Dân Cần, em từng nghe qua chưa?”.

Triển Hành ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nơi giao nhau giữa sa mạc Ba Đan Cát Lâm[1] và sa mạc Đằng Cách Nhĩ[2]?”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu, Triển Hành gắng nhớ lại bài giảng của Lục Thiếu Dung, bảo: “Mấy trăm năm trước hình như là một ốc đảo”.

Lâm Cảnh Phong: “Một đoạn Trường Thành chạy qua nơi này, nhưng bây giờ tình trạng sa mạc hóa nghiêm trọng khiến tất cả địa phương đều sắp bị chôn vùi dưới cát rồi”.

Cuối cùng hai người cũng tới được quê nhà của Lâm Cảnh Phong vào mười một giờ đêm.

Lâm Cảnh Phong tặng cho ông lão một bình rượu xái, sau đó nắm tay Triển Hành lễ phép tạm biệt ông. Cả thôn làng chìm trong bóng tối, chỉ lác đác vài ánh đèn dầu, bọn họ có thể nắm tay nhau đi giữa bóng đêm rồi.

“Đừng nói chuyện lớn quá”.

Lâm Cảnh Phong dừng lại trước cửa một ngôi nhà, vòng qua hàng rào tre, đẩy cửa vào, sờ đầu con chó vàng vừa chạy đến vẫy đuôi mừng.

Dọc đường Triển Hành vẫn mải mê nghĩ xem phải nói gì khi gặp bà ngoại Lâm Cảnh Phong, giờ mới căng thẳng hỏi: “Đến rồi hả?”.

Lâm Cảnh Phong: “Không cần nói nhỏ như vậy, bà ngoại anh lãng tai, thính lực kém lắm, giờ này chắc đã ngủ rồi”.

Triển Hành gật đầu, cũng bắt chước Lâm Cảnh Phong sờ đầu con chó vàng.

Chó vàng thè lưỡi, ngoan ngoãn đưa bọn họ vào sân.

Cả ngôi nhà chìm trong yên tĩnh, Lâm Cảnh Phong đưa Triển Hành vào sân sau, trong ổ gà có tiếng kêu cục cục, Triển Hành thấp thỏm không yên, sợ có tiếng quái vật nào đó đột nhiên cất lên.

Căn phòng bám đầy bụi bặm, làm Triển Hành hắt hơi.

Lâm Cảnh Phong lắc sáng một ống đèn, quấn vải vào lòng bàn tay, ra ngoài lấy ít củi.

Triển Hành hỏi: “Đây… đây là chỗ anh ở sao?”.

Lâm Cảnh Phong ừm một tiếng: “Năm ngoái có về một lần, chưa được hai tháng thì lại đi, xem ra bà ngoại có dọn dẹp hằng ngày”.

Lâm Cảnh Phong ra hiệu Triển Hành đứng đó rồi khom lưng nhóm lửa, tìm dụng cụ khắp nơi, thấy một cái rương lớn trong góc phòng, trên rương có khóa.

Lâm Cảnh Phong chẳng buồn đi tìm chìa khóa, tiện tay lấy một sợi dây thép ra chọc vài cái đã mở được ổ khóa, lấy một chồng chăn bông ra.

Lâm Cảnh Phong lúi húi trải giường, Triển Hành chợt thốt lên: “Em biết rồi! Cái này gọi là hố!”.

Lâm Cảnh Phong: “Hố má em ấy! Nhìn cái này giống hố lắm à? Nó là cái giường lò[3]“.

Anh trải giường cho Triển Hành xong thì trải thêm đệm chăn lên một chiếc giường gỗ thấp trong góc tường, cửa sổ gỗ dán giấy bị thủng một lỗ làm gió lạnh lùa vào hun hút.

Lâm Cảnh Phong: “Ngủ đi, đủ ấm chưa?”.

Triển Hành: “Chắc là… ấm áp. Ngủ chung đi, anh ở đó làm gì, lạnh thế này”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Giường lò chật chội lại không chắc chắn, hai người nằm dễ sập lắm”.

Sau khi đốt ống lò, Triển Hành lăn qua lăn lại trên giường, ván giường cứng còng, cứ cựa quậy là ê ẩm sống lưng, chăn đệm có mùi kỳ quặc, lại vừa cứng vừa nặng, sắp đè cậu bẹp dí rồi, nhưng cậu không dám nói ra.

Lăn lộn hồi lâu, Triển Hành mới nói: “Không ấm lắm, sư phụ, em thấy rất bứt rứt”.

Lâm Cảnh Phong nhớ ra giường lò phải đốt mấy ngày mới đủ ấm, bèn bảo: “Ráng lên, gần cửa sổ lạnh lắm, em không chịu nổi đâu”.

Triển Hành lại chợp mắt một giấc, sau đó kéo chăn xuống giường, nhúc nhích bò tới cái giường thấp của Lâm Cảnh Phong, rúc vào.

Lâm Cảnh Phong: “Giường này không chắc chắn, về chỗ cũ…”.

Triển Hành vặn vẹo: “Em cứ thích ở đây…”.

Triển Hành chen, Lâm Cảnh Phong đẩy, rầm một tiếng cái giường sập luôn.

Triển Hành kiềm nén hồi lâu, rốt cuộc không nhịn nổi nữa cười ầm lên: “Hớ hớ hớ hớ hớ…”.

Lâm Cảnh Phong câm nín hoàn toàn, giờ thì hay rồi, khỏi cần đổi nữa.

Trời đã quá nửa đêm, ngoài trời bông tuyết thổi qua, ánh lên tia sáng giữa màn đêm đen kịt, lửa đỏ nhảy múa trong hốc giường lò, phía bên Triển Hành vẫn rất ấm áp.

Bọn họ tựa sát trong chăn.

“Suỵt…”. Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng bảo: “Đừng làm bậy, không chơi nữa, chỗ này cách âm không tốt, đánh thức bà ngoại thì sao”.

Triển Hành: “Anh bảo bà ngoại lãng tai mà”.

Lâm Cảnh Phong bị Triển Hành sờ mó liên hồi, nhịn không nổi nữa: “Em muốn chết…”.

“Suỵt, đợi đã”.

“Dầu bôi trơn ở đâu ra đấy?”.

“Mua lúc chiều hớ hớ hớ…”.

“…”

Triển Hành: “Ối chao, ối chao”.

Lâm Cảnh Phong: “Sư phụ làm em thấy sướng không?”.

Triển Hành: “Ối chao… ôi…”.

Lâm Cảnh Phong: “Hở?”.

Triển Hành: “Sư phụ, anh nhanh lên đi… em chết đến nơi rồi…”.

Lâm Cảnh Phong: “Ừ… sư phụ làm em thấy sướng không?”.

Một lúc lâu sau, Lâm Cảnh Phong thở hắt ra, Triển Hành mềm oặt người, nằm bên giường thở dốc, Lâm Cảnh Phong vòng tay ôm cậu vào lòng.

Triển Hành: “Em muốn đi tiểu”.

Lâm Cảnh Phong: “Trời lạnh thế này, dễ cảm cúm lắm, em ráng nhịn đi”.

Triển Hành: “Không… không được”.

Lâm Cảnh Phong: “Phòng củi bên kia có cầu tiêu, em cầm ống đèn ra, cẩn thận kẻo ngã, lỡ có ngã nhớ kêu sư phụ ra cứu em”.

Triển Hành: “…”

Lúc sau, Triển Hành lọ mọ về phòng, Lâm Cảnh Phong nhìn chằm chằm hoa tuyết ngoài cửa: “Qua đây”.

Lâm Cảnh Phong có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, nhưng Triển Hành nằng nặc đòi lên rồi.

Triển Hành hắt hơi một cái chui vào trong chăn, vừa mò tay một cái Lâm Cảnh Phong đã cảnh giác hỏi: “Em làm gì đấy!”.

Triển Hành: “Một lần, một lần thôi, sư phụ ngoan nào, hớ hớ hớ…”

Lâm Cảnh Phong: “…”

Triển Hành: “Sư phụ, em đảm bảo không đau…”.

“Anh… cuối cùng cũng hiểu ra em mua dầu bôi trơn làm gì rồi”.

“Hớ hớ, vậy mới không đau”.

Lâm Cảnh Phong hơi cáu bẳn: “Nhanh… nhanh lên”.

Triển Hành dừng lại: “Anh đau à?”.

Lâm Cảnh Phong: “Có… có một chút, cảm giác rất khó ở… em nhanh lên…”.

Triển Hành chậm lại vài nhịp: “Thế này thì sao?”.

Lâm Cảnh Phong: “Em… á, nhẹ chút”.

Triển Hành: “Ừ ừ, được”.

Triển Hành húc vào rồi bắt đầu va chạm, Lâm Cảnh Phong cắn răng không lên tiếng, lát sau Triển Hành bắt chước Lâm Cảnh Phong húc mạnh liên hồi, hai mắt Lâm Cảnh Phong hơi mất hồn, dưới háng lại vểnh lên.

“Sư phụ, làm anh thấy sướng không?”.

Lúc nói câu đó giọng cậu hơi ngắt quãng, nhưng đã cho thấy ý nghĩa sâu xa, Lâm Cảnh Phong bị dày vò đến không biết nên khóc hay nên cười, bèn đưa tay sờ đầu Triển Hành, Triển Hành không nhịn được bắn luôn.

Triển Hành rút ra, mò mẫm mép giường, lấy khăn giấy trong ba lô ra lau qua loa rồi nói: “Cuối cùng cũng được một phen. Hơ sư phụ, anh lại cứng rồi, sướng tới vậy à?”.

Lâm Cảnh Phong bảo: “Tới đây, lập người lại, đưa lưng về phía anh”.

Triển Hành khó hiểu lật mình, ba giây sau.

“Đừng mà, tiểu sư phụ, vừa làm cả tiếng rồi, sẽ chết người đó!”.

Bốn giờ đêm.

Triển Hành cuối cùng cũng mở miệng van xin, Lâm Cảnh Phong lại bắn thêm một pháo nữa mới rút ra, lật Triển Hành lại ôm lấy cậu vỗ về: “Được rồi, không làm nữa”.

Cổ, ngực, bụng Triển Hành đều nóng ran, mới rồi bị Lâm Cảnh Phong vừa hôn vừa húc nên ngạt thở, khiến cho cả người đỏ ửng mãi không tan, Triển Hành gối đầu lên cánh tay Lâm Cảnh Phong thở dốc.

“Ngủ đi”. Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng bảo, rồi lại hôn lên môi Triển Hành.

Triển Hành mệt mỏi gật đầu ngủ thiếp đi.

Hơn bốn giờ, điện thoại của Triển Hành rung bần bật, Lâm Cảnh Phong mò mẫm cầm lên xem.

“Con trai, sinh nhật vui vẻ, năm nay con tròn mười tám tuổi, đã là người lớn rồi, chơi chán nhớ về nhà đấy – Dương”.

Giữa trưa ngày thứ hai yêu nhau, Triển Hành ngáp dài thức dậy.

Thôn xóm yên ắng đã khoác lên mình bộ áo mới, mảnh đất cằn cỗi trần trụi dưới ánh mặt trời, mưa tuyết đêm qua đang chầm chậm tan ra khiến khắp nơi đều ẩm ướt lầy lội.

Triển Hành dè dặt đi ra, nhấc chân lên thấy đế giày toàn là bùn đất.

Lâm Cảnh Phong đang quét sân, lớn tiếng nói gì đó với người trong nhà, nhà cửa lụp xụp nhìn như sắp sập, Triển Hành đi ngược vào trong sân, ngạc nhiên nhìn mớ rơm rạ, củi khô, ngói vỡ lợp thành nóc nhà, thầm nghĩ nhà cửa thế này người ở sao được?

Cậu để ý tới một mặt tường siêu vẹo, nghiêng từ tây sang đông thành một góc độ chuẩn bị gió thổi là đổ.

Lâm Cảnh Phong lên tiếng: “Tiểu Tiện, đây là bà ngoại anh”.

Triển Hành đi lên lễ phép nói: “Cháu chào bà!”.

Bà ngoại của Lâm Cảnh Phong hấp háy mắt, Lâm Cảnh Phong lại nói như hét thêm lần nữa thì bà ngoại mới nghe ra, nói vài câu địa phương, Triển Hành chẳng hiểu gì, chỉ nghệt mặt gật đầu.

Lâm Cảnh Phong chỉ vào cái vại nước trong sân: “Đánh răng đi, chuẩn bị ăn cơm trưa”.

Cạnh vại nước có một cái bát sành, bên cạnh có kem đánh răng và bàn chải dùng một lần mang từ khách sạn về.

Triển Hành đánh răng xong ngồi lên băng ghế gỗ nhỏ cầm điện thoại chơi điện tử, chỗ này sóng kém quá, chỉ có mỗi một vạch, có tin nhắn của Lục Thiếu Dung gửi tới: “Đang làm gì đấy, con trai, sinh nhật vui vẻ”.

Lúc này Triển Hành mới nhớ ra mình đã mười tám tuổi rồi, bèn nhắn lại: “Con đang chơi nhà bạn, cái người mà lần trước cho ba xem hình đó”.

Lục Thiếu Dung: “Có mang quà theo không? Phải lễ phép đấy”.

Lâm Cảnh Phong quét sân xong thì cho chó ăn, dọn ổ gà, mò hai quả trứng ra cho bà ngoại, bà cụ run run vào trong nhóm lửa làm cơm trưa.

Triển Hành hỏi: “Anh không định đón bà vào thành phố ở sao?”.

Lâm Cảnh Phong dựng cây chổi vào tường, ngồi xổm trước cửa nhà: “Bà không chịu đi, năm kia trở về đây anh từng hỏi bà rồi”.

Cuối thôn có một đoạn Trường Thành xây đời Hán, nếu hứng thú anh sẽ dẫn em đi xem”. Lâm Cảnh Phong bảo: “Bình thường lúc về đây chỗ nào cũng thấy bão cát, nhờ phúc của em mà vừa tới trời đã đổ tuyết đó”.

Triển Hành cười nói: “Vậy anh thì sao? Anh có muốn đi chỗ khác ở không?”.

Lâm Cảnh Phong im lặng hồi lâu, sau đó đáp: “Không biết, theo phong tục nơi này, khi trẻ con tròn một tuổi phải chôn vải bông bọc trên người trong sân nhà mình”.

“Chính là chỗ mà em đang ngồi”. Lâm Cảnh Phong ra hiệu cho Triển Hành, Triển Hành nhìn xuống dưới ghế gỗ, thấy mặt đất bằng phẳng.

“Bọn anh gọi đó là chôn nhau thai. Nhau thai ở đây thì gốc rễ con người ở đây, linh hồn cũng ở ngay đây, sau khi chết, lĩnh hồn vẫn sẽ trở về”. Lâm Cảnh Phong nói: “Ăn cơm thôi”.

Bà ngoại làm hai bát mì, đập trứng gà lên, trong nhà ánh sáng nặng nề tối tăm, Triển Hành nói: “Cháu cảm ơn ạ”, rồi ngồi vào bàn ăn trưa cùng Lâm Cảnh Phong.

Bà ngoại cứ luôn miệng nói chuyện, Triển Hành không hiểu câu nào, Lâm Cảnh Phong thỉnh thoảng đáp một tiếng, động tác ăn mì lại rất nhanh.

Bà ngoại lại lớn tiếng nói câu gì đó, Lâm Cảnh Phong đang vùi đầu ăn mì chợt dừng đũa.

Triển Hành: “?”

Lâm Cảnh Phong đáp lại, nghe như là nói “cháu biết rồi”.

Triển Hành: “Bà bảo anh làm gì vậy?”.

Lâm Cảnh Phong: “Ăn phần của em đi, đừng hỏi nhiều”.

Triển Hành: “Anh đã nói với bà chuyện của chúng ta chưa?”. Cậu ngẩng đầu lén nhìn sắc mặt bà cụ, hình như bà không vui cho lắm.

Sau bữa trưa, Lâm Cảnh Phong cầm tiền bảo: “Anh phải ra ngoài làm chút chuyện”.

Triển Hành bơ vơ giữa một nơi xa lạ, ngôn ngữ chẳng thông, vừa lạnh vừa dơ, bà ngoại Lâm Cảnh Phong còn có vẻ chẳng thích cậu chút nào, Triển Hành tủi thân nói: “Sư phụ, anh về sớm chút nha”.

Lâm Cảnh Phong nhìn Triển Hành giây lát, quyết định cứ dẫn cậu theo thì hơn.

Khắp nơi đều là bùn nhầy, Lâm Cảnh Phong bảo: “Để anh cõng em, lát về đỡ phải giặt quần áo, nơi này khô hạn quanh năm nên thiếu nước lắm”.

Triển Hành cũng không khách khí, đu lên lưng Lâm Cảnh Phong, để anh cõng đi.

Lâm Cảnh Phong yên lặng bước đi, Triển Hành hỏi: “Anh tính đi đâu?”.

Lâm Cảnh Phong: “Em cứ đi rồi sẽ biết”.

Triển Hành: “Trừ bà ngoại, anh còn người thân nào khác không? Anh muốn tới thăm họ hàng à?”.

Lâm Cảnh Phong ngập ngừng, đáp: “Có, dì cả, có điều dì sống trong thành phố, một thời gian sau anh sẽ dẫn em đi thăm”.

Triển Hành: “Anh chưa nói cho bà ngoại chuyện của chúng ta đúng không?”.

Lâm Cảnh Phong lạnh lùng đáp: “Chưa”.

Lâm Cảnh Phong dừng lại trước một ngôi nhà khá khẩm chút, Triển Hành nhảy xuống, Lâm Cảnh Phong ra hiệu bảo cậu chờ ở ngoài, còn mình thì lên gõ cửa, trong nhà truyền ra tiếng thốt đầy ngạc nhiên.

Lâm Cảnh Phong cười đấm vui người nông dân kia mấy cái, rồi móc tiền từ trong túi đeo hông ra đưa cho anh ta.

Người nông dân trông có vẻ thật thà chất phác, vừa thấy một xấp tiền dày thì đã bị dọa đến nhũn người, Lâm Cảnh Phong lại cẩn thận nói mấy câu gì đó, người nọ mới run rẩy nhận lấy.

Lâm Cảnh Phong dặn dò xong, đối phương cứ mời ở lại, đồng thời cả tiếng nói với Triển Hành mấy câu.

Triển Hành đành phải cười hì hì đáp lại, Lâm Cảnh Phong uống cốc nước rồi xua tay tạm biệt.

“Người đó là bạn nối khố của anh, cũng là trưởng thôn”. Lâm Cảnh Phong nói: “Anh kêu cậu ấy vào xã mua gạch sửa sang nhà cửa, sẵn tiện cảm ơn cậu ấy đã chăm nom bà ngoại trong lúc anh không có nhà”.

Triển Hành hiểu ý gật đầu, Lâm Cảnh Phong lại cõng Triển Hành tới trước cửa một ngôi trường tiểu học, ngoài cửa in đầy dấu chân loạn xì ngầu của đám trẻ.

Lâm Cảnh Phong gõ cửa vào tìm hiệu trưởng nói chút chuyện, hiệu trưởng là một ông già, nhận tiền Lâm Cảnh Phong quyên góp, dẫn Lâm Cảnh Phong và Triển Hành tới cửa thôn chờ.

Lâm Cảnh Phong giải thích với Triển Hành: “Anh bảo bọn họ đào giếng, trồng cây trên sườn núi, có điều nghe bảo chính quyền tỉnh Cam Túc đã bắt đầu chi tiền để nơi này dời thôn rồi. Đáng ra phải di dời từ sớm mới phải, nhưng thôn không thuộc quản lý của xã Đại Bá, cũng không thuộc quản lý của thành phố Kim Xương, thành ra mới khó khăn như vậy”.

Triển Hành hỏi: “Bao giờ thì chuyển đi thế?”.

Hiệu trưởng nói: “Mấy năm trước có thông tin như vậy, nhưng tới giờ chính quyền vẫn chưa chắc chắn, người trong thôn cũng không muốn đi, mồ mả tổ tiên đều ở đây cả, khó lắm”.

Cái nơi như thế này làm sao mà ở được? Triển Hành thầm nghĩ, Lâm Cảnh Phong lại bảo: “Dù gì cũng phải trồng cây trước rồi tính sau, đào giếng xong mọi người có nước uống rồi”.

Có máy kéo từ trong thôn chạy ra, tới xã Đại Bá, hiệu trưởng chặn người lái xe lại, nắm tay tài xế nói vài câu, người nọ liền ra hiệu bảo Lâm Cảnh Phong và Triển Hành lên xe.

Hai người vừa rời khỏi thôn thì bão cát nổi lên, trên cao nguyên đất đai cằn cỗi đầy những hang hốc do gió ăn mòn, mênh mông vô bờ, tựa như một người khổng lồ mình thủng lỗ chỗ đang ngủ say.

Bầu trời tối tăm mù mịt, Triển Hành tựa vào vai Lâm Cảnh Phong, có cảm giác không nói nên lời.

Bọn họ tới xã Đại Bá, Lâm Cảnh Phong lại ngồi xe đi huyện Dân Cần, thuê một gian phòng ở nhà trọ.

Cuối cùng cũng không cần ngủ trên cái “hố” cứng muốn chết kia nữa rồi, Triển Hành như trút được gánh nặng, Lâm Cảnh Phong vẫn không nói gì hết, phủi đi bùn trên ống quần rồi lau sạch đôi ủng lính của cả hai rồi đi ngủ.

Trong bóng tối, Triển Hành lại lọ mọ, Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng: “Không làm, hôm nay rất mệt”.

Triển Hành đành phải ngoan ngoãn ôm Lâm Cảnh Phong đi ngủ.

Ngày thứ ba yêu nhau.

Lâm Cảnh Phong mang giấy giới thiệu của hiệu trưởng lên chính quyền huyện một chuyến, Triển Hành ngơ ngác đi theo, thấy cán bộ phòng tiếp dân của chính quyền huyện cười nịnh nọt nắm tay Lâm Cảnh Phong tiễn anh ra ngoài, nhưng sắc mặt Lâm Cảnh thì không được tốt cho lắm, chỉ gật đầu nói: “Hy vọng làm nhanh một chút”.

Cán bộ tiếp dân tiễn bọn họ ra tận cổng chính rồi mới quay vào.

Triển Hành nói: “Thái độ của bọn họ có vẻ tốt nhỉ?”.

Lâm Cảnh Phong đáp: “Có tiền làm gì cũng dễ, lúc nào chẳng thế, qua nhà dì cả anh ăn cơm trưa, anh gọi cho dì ấy rồi”.

Triển Hành rốt cuộc cũng nhớ ra, nói: “Em đi mua chút quà trước nhé?”.

Lâm Cảnh Phong thản nhiên đáp: “Khỏi cần, bạn bè bình thường, quà cáp làm gì chứ?”.

 Triển Hành ngớ người đứng khựng lại, lặng thinh hồi lâu, Lâm Cảnh Phong ngẫm nghĩ, sửa lại: “Trong mắt họ, em chỉ là bạn bè bình thường của anh thôi, họ sẽ không để ý đâu”.

Nghe vậy Triển Hành mới gật đầu, Lâm Cảnh Phong xoa đầu Triển Hành: “Sao lại im lặng thế?”.

Triển Hành hỏi: “Bao giờ chúng ta đi Đôn Hoàng?”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Vài ngày nữa đi, anh phải xử lý cho xong chuyện ở đây đã, rồi còn phải mua ít sách mang về trường học trong thôn”.

Lâm Cảnh Phong khoác vai Triển Hành, vừa đi vừa kể chuyện, rằng rất nhiều năm trước, dì cả của anh là một người đàn bà cong cớn, khi anh còn rất nhỏ, bà ngoại dẫn anh ra huyện chơi, dì cả cứ bỡn cợt mỉa mai anh, để lại trong anh ấn tượng sâu sắc.

“Anh theo họ mẹ à?”.  Triển Hành hỏi.

Lâm Cảnh Phong gật đầu, Triển Hành bảo: “Thật ra em cảm thấy anh nên… đón bà ngoại vào thành phố ở”.

Lâm Cảnh Phong hơi buồn phiền: “Bà không chịu đi thì anh làm được gì nữa chứ? Huống chi…”.

Triển Hành: “?”

Lâm Cảnh Phong: “Huống chi mẹ anh được chôn dưới Trường Thành, dù nơi đó khô hạn, đầy bão cát, nhưng là nơi chứa đựng kí ức của anh”.

Lâm Cảnh Phong chợt hỏi ngược lại: “Nếu bảo em sống trong thôn, em có chịu không?”.

Triển Hành lắc đầu như trống bỏi, Lâm Cảnh Phong lại hờ hững nói: “Xã Đại Bá thì sao?”.

Triển Hành tiếp tục lắc đầu, Lâm Cảnh Phong hỏi: “Thế Vũ Uy?”.

Triển Hành hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.

Lâm Cảnh Phong cười tự giễu, không nói thêm gì nữa, Triển Hành hỏi dồn: “Anh có chịu qua New York chơi không? Tuy Triển Dương hay quát em, nhưng vẫn rất khách sáo với bạn bè em… còn cả Lục Thiếu Dung nữa, họ đều là những người rất tốt…”.

Lâm Cảnh Phong thản nhiên: “Trước giờ anh chưa từng ra nước ngoài, cũng chẳng nói được tiếng Anh”.

Triển Hành vội nói: “Em có thể phiên dịch cho anh mà, hay là anh gọi em là sư phụ? Em dạy anh”.

Lâm Cảnh Phong chẳng tỏ thái độ gì: “Nói sau đi”.

Anh dẫn Triển Hành lên lầu, vào nhà dì cả.

Nhà dì cả có mấy đứa trẻ con, đứa nào cũng nhìn Lâm Cảnh Phong đầy sợ sệt.

Lâm Cảnh Phong gọi dì, giới thiệu Triển Hành là bạn của mình, Triển Hành lễ phép chào hỏi, ngồi xuống theo Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong đi đâu, Triển Hành theo đó, từ ghế sô pha cho đến nhà vệ sinh, rồi bám tới bàn ăn.

Dì cả nói chuyện với Lâm Cảnh Phong cũng dùng tiếng địa phương, chất giọng đặc sệt người trong thôn, Triển Hành nghệt ra, tự động bỏ qua mớ phát âm ngoài hành tinh này, trong lúc buồn chán chờ dọn thức ăn lên, Triển Hành lôi điện thoại ra thì chợt nhận thấy ánh mắt cả nhà dì cả Lâm Cảnh Phong đều dán lên điện thoại của mình.

Triển Hành ngại ngùng cười trừ, cất điện thoại vào.

Bọn họ tiếp tục trò chuyện, chồng dì cả hỏi rất nhiều, Lâm Cảnh Phong thuận miệng đáp lại vài câu.

Sau cùng chồng dì cả chốt một câu, Lâm Cảnh Phong bảo: “Không”.

Câu này thì Triển Hành nghe hiểu, dì cả bắt đầu mắng Lâm Cảnh Phong bằng những lời lẽ rất nghiêm khắc, Lâm Cảnh Phong lắc đầu, gắp thức ăn cho Triển Hành.

Triển Hành húc khuỷu tay vào Lâm Cảnh Phong, dì cả vẫn nói không ngừng như nã pháo, Lâm Cảnh Phong thản nhiên nghe hết.

Triển Hành: “Đừng cãi nhau”.

Lâm Cảnh Phong: “Em thấy được à?”.

Triển Hành mù mờ: “Cái gì cơ? Em nghe không hiểu, đừng cãi nữa, được mà”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu, nói với dì cả: “Vâng”.

Lúc này dì cả và chồng mới chịu thả lỏng, dì cả lại dặn thêm mấy câu rồi mới tiếp tục ăn cơm.

Cơm nước xong, Lâm Cảnh Phong không có vẻ gì là muốn nán lại, lập tức tạm biệt đi khỏi.

Xuống lầu, Triển Hành hiếu kỳ hỏi Lâm Cảnh Phong: “Anh có nói với họ quan hệ của chúng ta không?”.

Lâm Cảnh Phong hỏi ngược lại: “Em nghĩ có thể à?”.

Triển Hành lè lưỡi không đáp.

Cả chiều hôm đó Lâm Cảnh Phong cứ lặng thinh, Triển Hành cũng chẳng còn háo hức như lúc mới đến, hai người rời nhà dì cả xong thì ngồi xe tới Vũ Uy, Triển Hành hỏi: “Mình đi Đôn Hoàng được chưa?”.

Lâm Cảnh Phong đáp: “Hôm nay còn chút chuyện, để mai hẵng đi”.

Lâm Cảnh Phong dẫn Triển Hành vào một quán net ở Vũ Uy, dùng thẻ căn cước của mình mở một máy cho cậu, bảo: “Em ở đây lên mạng, anh đi xử lý chút chuyện, cơm chiều em cứ ăn một mình, trước chín giờ anh sẽ về đón em”.

Triển Hành hỏi: “Anh lại đi đâu nữa?”.

Lâm Cảnh Phong không trả lời, xoay người bỏ đi.

Triển Hành nhìn dáo dác, phát hiện Lâm Cảnh Phong đang đứng ở bên kia đường gọi điện thoại, nổi lòng hiếu kỳ, bước rón rén ra nghe.

Lâm Cảnh Phong gọi điện xong thì nhìn Triển Hành: “Vào trong”.

Chung quy anh ấy muốn làm gì? Anh ấy liên lạc với nhóm trộm mộ sao? Chẳng lẽ nhà dì cả Lâm Cảnh Phong là một tổ chức ngầm không lộ mặt? Vô số câu hỏi sắp nổ tung trong đầu Triển Hành.

Cậu kéo khăn quàng cổ lên che mặt, lén lút đi theo Lâm Cảnh Phong qua mấy con phố.

Lâm Cảnh Phong không thèm để ý đến cậu nữa, đi vào quán cà phê “Lục Nhân Các”.

Có tin nhắn tới.

“Triển Tiểu Tiện, chết vì tò mò[4]“.

Triển Hành nhìn điện thoại, lại ngó Lâm Cảnh Phong, nhận ra anh đang ngồi ở vị trí sát tường kính, lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.

Triển Hành cười hề hề, đi vào quán cà phê, ngồi ra sau lưng Lâm Cảnh Phong, quay lưng về phía anh, gọi tách cà phê.

Rốt cuộc Lâm Cảnh Phong đang hẹn ai? Triển Hành lơ đãng nhìn thực đơn.

Mấy phút sau, người Lâm Cảnh Phong hẹn đã tới, là một cô gái.

Triển Hành đang bấm tin nhắn được một nửa thì dừng lại, không gửi đi nữa.

Lâm Cảnh Phong: “Chào em, cứ gọi anh là Cảnh Phong được rồi”.

Giọng cô gái rất dịu dàng: “Chào anh, tên em là Tịnh Văn, anh là cháu dì Lâm ạ?”.

Lâm Cảnh Phong: “Ừ, em uống gì để anh mời”.

Tịnh Văn cười: “Cứ cưa đôi là được, nghe nói anh vẫn đi làm thuê ở Quảng Châu? Cho một tách Blue Mountain, cảm ơn”.

Họ đang làm cái gì vậy? Lâm Cảnh Phong tiếp tục trò chuyện với cô gái kia, chỉ là mấy chuyện về thời tiết, sở thích, thời sự các thứ, sao nghe chẳng giống tiếng lóng qua lại giữa dân giang hồ vậy.

Triển Hành ngày càng khó hiểu, đôi bên có vẻ không quen biết nhau, bọn họ có người thân quen nhau à? Dì cả của Lâm Cảnh Phong và mẹ cô gái kia nghe như là bạn học hay sao ấy?

Triển Hành gửi tin nhắn cho Tôn Lượng, tả qua loa sự việc rồi hỏi: “Chuyện này nghĩa là sao? Cậu hai? Bạn con đang ra ám hiệu bán Heroin à?”.

Tôn Lượng nhắn lại: “Đồ ngốc, người ta đang hẹn hò hoặc là coi mắt, bây đi theo làm bóng đèn chi vậy?”.

Chú thích:

[1] Ba Đan Cát Lâm (hay Badain Jaran, theo cách gọi của người Mông Cổ) là sa mạc lớn nhất của Trung Quốc và lớn thứ tư thế giới, trải dài từ tỉnh Cam Túc tới Khu tự trị Ninh Hạ Hồi và Khu tự trị Nội Mông (Trung Quốc).

[2] Đằng Cách Nhĩ (hay Đằng Cách Lý) là sa mạc lớn thứ tư của Trung Quốc, nằm ở phía Tây Nội Mông, trung bộ tỉnh Cam Túc, phía Đông giáp núi Hạ Lan, phía Nam vượt qua Vạn Lý Trường Thành, phía Tây tới núi Nhã Bố Lại.

[3] Giường đắp bằng gạch hoặc đất, dưới có ống lò để sưởi ấm (thường thấy ở miền bắc Trung Quốc), giường lò phát âm là “kàng”, gần giống “kēng” là cái hố nên Triển Hành nói nhầm.

[4] Một câu thành ngữ tiếng Anh (curiosity killed the cat) nghĩa đen là tính tò mò sẽ giết chết con mèo, hàm ý rằng có những việc cứ cố tìm hiểu sẽ khiến chúng ta gặp rắc rối, tương đương: tò mò có ngày bỏ mạng.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp