LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 17

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Triển Hành bắt đầu gửi tin nhắn: “Cậu cả, con yêu rồi”.

Dư Hàn Phong – cậu cả của Triển Hành nhắn lại: “Chúc mừng”.

Triển Hành không vui: “Sao lâu vậy mới trả lời con?”.

Dư Hàn Phong: “Cậu cả bộn bề công việc, phải làm ăn mà, cậu cả đâu có ông bố tốt chiều chuộng, được cung phụng ăn no uống say ở nhà không muốn lại bỏ đi bụi, không thèm học đại học lại chạy sang nước khác chơi bời lêu lổng với đám người lạ”.

Triển Hành: “Ke ke ke”.

Dư Hàn Phong: “Mối tình đầu bao giờ cũng đẹp đẽ mà ngây ngô cả, Tiểu Tiện, đừng gửi gắm quá nhiều hy vọng vào mối tình này. Hơn nữa, con cần phải chủ động gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông”.

Triển Hành: “Anh ấy tài giỏi hơn con nhiều”.

Mãi lâu sau Dư Hàn Phong mới đáp lại: “Là nam à?”.

Triển Hành: “Vâng, con chỉ nói cho cậu biết thôi, cậu đừng kể cho mấy người Lục Thiếu Dung”.

Dư Hàn Phong: “Không thành vấn đề, cậu sẽ giữ bí mật giúp con. Cậu cả bận rồi, nói chuyện với con sau nhé”.

Triển Hành tiếp tục soạn tin nhắn, gửi cho Tôn Lượng: “Cậu hai, con yêu rồi”.

Tôn Lượng lập tức trả lời: “Fuck, đến giờ mới chịu yêu, quá muộn rồi đấy, cậu hai bây đã bắt đầu tán gái từ năm mười hai tuổi rồi”.

Triển Hành cười: “Đây là mối tình đầu của con”.

Tôn Lượng: “Là người đẹp nào vậy, cho cậu hai xem đi, đi theo bây thì có tương lai gì chứ, nếu xinh đẹp thì tặng cậu hai luôn đi”.

Lâm Cảnh Phong trộn bài, hai người giường bên kia móc tiền ra, Thôi Văn nói: “Nghe đồn mấy ngày trước ở Tửu Tuyền xảy ra chút chuyện?”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Hình như vậy”.

Lâm Cảnh Phong vừa trộn bài vừa nhìn hai người nọ, thờ ơ bảo: “Có người khai quật được một ngôi mộ cổ Ô Tôn”.

Thôi Văn và Đường Sở ngơ ngác gật đầu, Thôi Văn lại hỏi: “Sao thời sự bảo có nhiều người chết lắm. Cảnh sát và đám trộm mộ Mỹ bắn nhau làm chết bao nhiêu người”.

Lâm Cảnh Phong “ồ” một tiếng chẳng buồn bình luận gì thêm.

Triển Hành: “Không phải cậu muốn cưới Lục Diêu sao, thôi bỏ đi, nguy hiểm lắm, lúc khác cho cậu coi sau”.

Tôn Lượng: “Mối tình đầu ấy à, yêu chơi thôi thì được chứ đừng lún sâu quá, không có kết quả gì đâu”.

Triển Hành ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Người ấy tài giỏi lắm, biết đánh phỏm nữa cơ”.

Tôn Lượng: “Đù má, tao cũng biết đấy”.

Triển Hành: “Má cậu, không phải cậu chỉ biết mấy trò giải trí cao cấp nhã nhặn của đám giai nhà giàu như đánh gôn câu cá săn bắn sao? Không ngờ còn biết chơi phỏm nữa cơ?”.

Tôn Lượng: “Thôi đừng nhắc nữa, lần trước ông lướt web chăn rau, có con nhỏ thích chơi phỏm mạng của Mã Hóa Đằng[1], ông đây học mất hai tháng để chơi cùng nhỏ, cuối cùng phát hiện nó là con trai! Hình webcam và người nghe điện thoại đều là chị nó! Đã thế chị nó còn kết hôn rồi nữa chứ!”.

Triển Hành trùm chăn kín đầu cười ầm lên thiếu điều muốn đứt hơi luôn.

Lâm Cảnh Phong: “Tiểu Tiện em điên à?”.

Triển Hành cực kỳ vui vẻ, vạch chăn ra, Lâm Cảnh Phong với tay sờ đầu Triển Hành.

Tôn Lượng: “Nhắc con lần nữa, Tiểu Tiện, không cần biết là chơi phỏm hay tình đầu thì cũng đừng có lún quá sâu! Chơi vui thì được, chứ mê mẩn bài bạc thì sẽ mất tiền, chìm đắm trong tình cảm thì ắt mất tâm. Cậu hai phải đi họp đây, họp xong sẽ gọi điện cho bây”.

Triển Hành trả lời một câu có lệ: “Vâng”, rồi thoáng nhìn Lâm Cảnh Phong.

Khóe miệng Lâm Cảnh Phong hơi nhếch lên, tay trộn bài, Triển Hành nhìn ba mươi đồng tiền trên bàn, Lâm Cảnh Phong hỏi: “Có chơi không?”.

Triển Hành: “Không đâu, mất tiền đấy”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Em thua thì sư phụ sẽ thắng lại cho”.

Triển Hành cười đáp: “Không, em xem anh chơi”.

Lâm Cảnh Phong tiếp tục đánh bài, nhưng hai người nọ cứ líu lo không ngừng, nói mãi về chuyện Tửu Tuyền.

Thôi Văn: “Lũ giặc Mỹ toàn trắng trợn chạy sang Trung Quốc trộm đồ, tức thật”.

Đường Sở: “Là do cục văn vật làm ăn chẳng ra gì thôi”.

Lâm Cảnh Phong chuyển đề tài, Triển Hành để ý thấy Thôi Văn đánh bài hết sức tập trung, nhưng Đường Sở thì cứ ngó nghiêng, mắt dán vào hai cái ba lô leo núi dưới gầm giường.

Triển Hành vén áo lót của Lâm Cảnh Phong lên, thò tay vào ngứa ngáy sờ mó vuốt ve tới lui trên lồng ngực rồi xuống cơ bụng anh, đồng thời gửi tin nhắn cho Lâm Cảnh Phong: “Tiểu sư phụ, bọn họ đang nhìn ba lô của chúng mình kìa. Gã đó là ai thế?”.

Điểm hồng trước ngực Lâm Cảnh Phong bị Triển Hành vân vê, khiến cho thứ dưới háng lại ngẩng đầu lên lần nữa, điện thoại rung ầm ầm, anh vừa đánh bài vừa đọc rồi trả lời: “Mấy gã tép riu trong nghề, muốn tụ tập đánh bài, nếu không phải tính gạt tiền thì là để moi tin thôi”.

Triển Hành: “Người cùng nghề á?”.

Lâm Cảnh Phong: “Ừ, chị Bân bảo bây giờ xung quanh động Mạc Cao ở Đôn Hoàng đều có cảnh sát ngầm hết, hai gã này chưa xơ múi được gì”.

Triển Hành bật cười, một tay mò tới giữa bắp đùi Lâm Cảnh Phong, kéo khóa quần anh ra: “Tiểu sư phụ, anh lại cứng rồi”.

Lâm Cảnh Phong nhắn lại: “Đừng sờ soạng lung tung, lúc nào tới ga tìm nhà nghỉ, thiếu gì thời gian để sư phụ ấy em lần nữa”.

Triển Hành: “Tới lượt em làm anh, tiểu sư phụ”.

Lâm Cảnh Phong nhìn điện thoại, tới giờ ăn trưa rồi.

“Xe đẩy tới kìa, em đi mua hai hộp cơm mời anh ăn đi, làm em mệt quá, sư phụ muốn bù đắp thể lực”.

Triển Hành: “Đồ nhi đang rạo rực lòng xuân, không dựng lều lên được, bảo bọn họ mua giúp đi”.

“Tôi mời cơm”. Lâm Cảnh Phong thắng hơn trăm, xếp bài lại.

Thôi Văn nói: “Được! Ăn xong lại đánh tiếp!”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Ăn xong không chơi nữa, phải nghỉ thôi”. Anh cúi xuống kéo cái ba lô của Triền Hành dưới chân giường ra, lấy ra hai hộp mì Cho Một Hộp, bảo: “Đây”.

Triển Hành: “…”

Thôi Văn và Đường Sở dở khóc dở cười, nói cảm ơn, mỗi người cầm một hộp mì ăn liền ra ngoài tìm nước sôi để pha.

Lâm Cảnh Phong nói: “Mua nhiều quá, không ăn thì phí, mời bọn họ vậy”. Nói xong anh đi ra chặn xe đẩy, mua hai hộp cơm với hai hộp thức ăn nóng hổi, không quên bảo chú nhân viên toa ăn: “Viết hóa đơn cho cháu”.

Triển Hành lại cào trúng năm đồng nên vui vẻ cực kỳ, hai người Thôi, Văn bưng “Cho Một Hộp” ngâm nước sôi xong trở về khoang đặc biệt thì nhìn thấy Lâm Cảnh Phong và Triển Hành đang ngồi ăn uống sột soạt, thế là cõi lòng rối ren.

Hai người pha mì xong thì còn gặp phải chuyện rối ren hơn nữa, Thôi Văn chợt nhận ra trong gói Cho Một Hộp của gã chẳng có gói gia vị nào.

Sáng sớm hôm sau, tại Vũ Uy.

“Chừng nào thì mình tới Đôn Hoàng chơi? Nhà anh ở đâu? Chúng ta ghé nhà anh trước hay thăm Đôn Hoàng trước?”.

Triển Hành vui sướng chết đi được, cứ theo sau Lâm Cảnh Phong, hai thầy trò mỗi người đeo một cái găng tay, mấy lần Triển Hành muốn nắm lấy tay anh, đan chặt vào nhau như tình nhân vậy mà Lâm Cảnh Phong cứ né tránh.

Lâm Cảnh Phong nói: “Giữa đường lớn đừng có lôi lôi kéo kéo, tìm nhà nghỉ trước đã”.

Triển Hành thầm nghĩ: Ôi! Sắp được phản công rồi!

Lâm Cảnh Phong rất quen đường Vũ Uy, thuê xe tới trước một nhà nghỉ, mướn một căn phòng theo giờ, sau đó dẫn Triển Hành vào quán phở ăn sáng, trong bát có mì sợi, vài lát thịt bò mỏng, nước dùng ngòn ngọt, mì không nhiều nhưng ăn rất vừa miệng.

Nhà nghỉ không xịn lắm nhưng sạch sẽ ngăn nắp, phòng họ thuê là một gian phòng đơn.

Hai người cởi ba lô, Triển Hành vồ lấy anh, Lâm Cảnh Phong bẻ đầu cậu vặn sang một bên.

Triển Hành: “Làm em làm em…”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Lâm Cảnh Phong nghiêm mặt: “Anh ra ngoài làm vài chuyện, em ngồi yên ở đây, tự ăn cơm trưa, ra ngoài dạo chơi cũng được, nhưng đừng đi xa quá, lỡ lạc đường thì gọi điện thoại cho anh”.

Triển Hành nghệt mặt ra: “Anh có việc gì?”.

Lâm Cảnh Phong: “Không liên quan đến em”.

Triển Hành: “Mấy giờ về?”.

Lâm Cảnh Phong ngồi lên giường cởi áo khoác, mở nút cổ áo sơ mi, ngắm nghía mình và Triển Hành trong gương:

“Anh phải về nhà trước một chuyến, em muốn ngoan ngoãn ở đây vài bữa, chờ anh về sẽ dẫn em đi Đôn Hoàng, hay muốn ghé nhà anh trước? Đi Đôn Hoàng phải chuyển xe đấy, hay là…”.

Triển Hành nói: “Đương nhiên muốn tới nhà anh! Chúng ta đang yêu nhau mà, không phải sao?”.

Lâm Cảnh Phong cúi xuống hồi lâu, giống như đang ngắm nghía mớ hoa văn trên tấm thảm vậy, mãi một lúc sau mới ngẩng đầu lên nói: “Tiểu Tiện, nhà anh ở nông thôn, rất nghèo”.

Triển Hành: “?”.

Lâm Cảnh Phong: “Anh sợ em ở không quen”.

Triển Hành vội đáp: “Không sao đâu, vài ngày thôi mà”.

Lâm Cảnh Phong đứng dậy nói: “Vậy… tối nay anh đưa em đi xem phim, sáng sớm mai cùng về nhà anh”.

Triển Hành đáp: “Không thành vấn đề!”.

Lâm Cảnh Phong thở dài, lấy tấm thẻ ngân hàng trong túi đeo hông ra, ngẫm nghĩ rồi đưa sáu tờ một trăm đồng cho Triển Hành: “Cho em đấy”.

Triển Hành: “Không cần, của anh cũng là của em mà”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Ăn cơm không cần trả tiền à? Này, ở đây có phiếu ưu đãi, buổi trưa có thể sang quán KFC đối diện ăn, nhớ kêu bọn họ kê hóa đơn”.

Triển Hành nhận phiếu, Lâm Cảnh Phong ghé sát đến, nghiêng mặt hôn lên môi Triển Hành, Triển Hành vừa định ôm anh thì Lâm Cảnh Phong đã cười bảo: “Anh sẽ gắng về sớm”, nói xong ra cửa đi mất.

Triển Hành nằm lỳ trên giường chán muốn chết, thế là cậu trút sạch đồ trong ba lô leo núi của Lâm Cảnh Phong ra, sắp xếp lại xong thì cầm miếng ngọc thạch vuông vức trong mộ lên ngắm nghía tỉ mỉ.

Miếng ngọc có vẻ trong suốt sáng loáng, ở giữa thoáng thấy một đám mây vàng.

Triển Hành mải miết suy tư về khoảnh khắc tướng quân Mèo buông tay, chẳng lẽ trên đời này thực sự có chuyện ma quỷ linh hồn sao?

Cậu lại nhớ tới nhiệm vụ của Lâm Cảnh Phong, vào mộ là để tìm một khúc xương Phật, vẫn chưa tìm được cái này, nó ở đâu được chứ? Nhiệm vụ này do ai giao cho? Tại sao lại muốn tìm nó? Có tác dụng gì?

Lâm Cảnh Phong có rất nhiều chuyện chưa kể cho cậu nghe, hiểu biết của Triển Hành về Lâm Cảnh Phong vẫn còn rất mờ mịt.

Mối tình đầu này dường như không được bất cứ ai xem trọng, bao gồm cả chính Lâm Cảnh Phong, chỉ có mỗi cậu nhóc Triển Hành ngốc nghếch chưa từng yêu đương mới trân trọng nó.

Nhưng Triển Hành vẫn không đè nén được mà thích anh, chẳng biết tại sao thích, cũng chẳng biết thích cái gì ở anh. Mấy lần Triển Hành muốn gọi điện cho Lục Thiếu Dung, cậu có chút nhớ nhà rồi, nếu Lâm Cảnh Phong chịu sang Mỹ với cậu, cả hai sẽ có thể chung sống với nhau.

Triển Hành hoàn toàn không ngẫm nghĩ xem chuyện này có khả thi hay không, chỉ ngây thơ cho rằng, như vậy là tốt rồi, sau này sẽ được ở bên nhau.

Tuy rằng tính Lâm Cảnh Phong không hòa đồng cho lắm, nhưng hẳn Lâm Cảnh Phong sẽ thích chuyên đề khảo cổ của Lục Thiếu Dung.

Triển Hành nằm ngây ngẩn trên giường hồi lâu, chán chết đi được, bèn đút tiền vào túi ra ngoài dạo chơi, tiện thể mua một cái áo len cổ chữ V trong cửa hàng phân phối độc quyền gần đó.

Thời tiết có hơi lạnh, cậu mặc áo len đen bên ngoài, bẻ cổ áo sơ mi ra, cũng mua một chiếc giống hệt cho Lâm Cảnh Phong, thêm hai cái khăn quàng cổ kiểu cách gần tương tự, loáng cái tiêu sạch sáu trăm đồng.

Nhân viên bán hàng cười nói: “Anh mặc bộ này trông đẹp lắm”.

Triển Hành trả tiền, mặt dày bảo: “Phải đấy, trước giờ anh vẫn vậy đó, mặc cái gì cũng đẹp”.

“Khen anh đẹp trai cũng vô ích thôi, đưa hóa đơn đây”.

“…”

“Không phải biên lai mua sắm, mà là hóa đơn, ừ, chính nó, thế này thì mấy em không thể trốn thuế được nhé… Hở? Sao không được cào thưởng vậy?”.

Nhân viên bán hàng té xỉu.

Triển Hành vừa ăn trưa xong thì Lâm Cảnh Phong quay lại với chiếc túi đeo hông phình to như muốn nổ tung, tay còn xách cái túi bóng đen gói gọn một cục gì trông khá vuông vắn nữa.

Lâm Cảnh Phong nhìn Triển Hành một lúc rồi miễn cưỡng nói: “Lần sau không đưa cho em nhiều tiền như vậy nữa”.

Triển Hành: “Em cũng mua cho anh một bộ mà”.

Lâm Cảnh Phong hơi cau mày, nhưng không nói gì hết, chỉ thuận miệng hỏi: “Sao đột nhiên nghĩ đến chuyện mua quần áo vậy?”.

Triển Hành cười bảo: “Sắp đi xem phim mà, không phải hẹn hò sao?”.

Khóe miệng Lâm Cảnh Phong giật giật tựa như muốn cười, lát sau lên tiếng: “Ừ, anh biết rồi, đi thôi, phải bắt xe, bằng không đến sáng mai vẫn chưa về tới nhà đâu”.

Lâm Cảnh Phong cất kỹ túi bóng đen, Triển Hành thoáng thấy bên trong toàn là tiền, mỗi xấp mười ngàn, có đến mấy chục xấp như vậy.

Lâm Cảnh Phong đi tắm rửa, thay cái áo len đôi Triển Hành mới mua, quấn khăn quàng cổ rồi dẫn cậu đi bắt xe.

Triển Hành ngơ ngác không nhớ nổi đường, chỉ biết lên xe rồi xuống xe theo Lâm Cảnh Phong.

Ngày hẹn hò đầu tiên thoáng chốc đã vào đêm.

Đêm không trăng thích hợp phóng hỏa giết người.

“Tới rồi à?”. Triển Hành bị đưa tới một bãi đất trống, chẳng biết đây là chỗ nào, nơi cậu đang đứng là một quảng trường chật ních người, xung quanh đều có nông dân kẻ ngồi người đứng.

Có người rải báo ngồi phịch xuống đất, có người thì đánh xe lừa xe ngựa, còn có người chạy máy cày kêu xình xịch chạy vào, nhốn nháo vô cùng

“Ê! Nhường đường cái coi!”. Một ông lão trợn trừng đôi mắt say lờ đờ lớn tiếng quát Triển Hành.

Triển Hành: “…”

Lâm Cảnh Phong nói: “Vẫn chưa tới, em đứng đây chờ”.

Triển Hành để ý đến biểu ngữ màu đỏ giăng trên quảng trường: “Hoạt động văn nghệ thôn Đại Bá ngày mùng một và mười lăm”.

Con dê rừng đứng cạnh hắt hơi một cái, nhai khăn choàng cổ của Triển Hành, Triển Hành dốc sức chơi kéo co với con dê: “Trả cho tao! Mày muốn làm gì hả! Không được ăn, mày sẽ chết nghẹn đó!”.

Lâm Cảnh Phong không biết đã quay lại từ bao giờ, kêu: “Tiểu Tiện, qua đây!”.

Dê rừng nhả ra làm Triển Hành té dập mông, ông lão kia cười ha hả, Triển Hành hậm hực đi qua, nhận lấy một cái bánh, cũng là bữa tối Lâm Cảnh Phong đưa cho.

Lâm Cảnh Phong lại vặn mở nút chai hồng trà Khang Sư Phụ ướp lạnh cho cậu, hai người ngồi trên lan can dọc quảng trường bắt đầu ăn bữa tối.

“Tới nhà anh đi thế nào?”. Triển Hành nghi hoặc nhìn quanh, thầm nghĩ tới nơi này để hẹn hò á? Không phải bảo sẽ đi xem phim sao?

Cậu gật đầu chào hỏi con lừa đang nhe răng cười với mình rồi nhìn Lâm Cảnh Phong bằng ánh mắt dò hỏi.

Lâm Cảnh Phong nói: “Xem phim xong rồi đi, hôm nay vừa hay trong thôn có họp chợ, lát nữa xin họ cho đi nhờ một chuyến”.

Triển Hành uống một ngụm hồng trà lạnh, đúng lúc hai cái loa to trên quảng trường bắt đầu phát tiếng hát ầm ĩ, màn hình lớn ngoài trời đen thui kêu xèo xèo, Triển Hành phụt cả trà ra ngoài.

Tèng téng teng… logo của Tổng cục phát thanh truyền hình quốc gia hiện ra trên màn hình.

Bắt đầu chiếu phim rồi.

 

Chú thích:

[1] Nguyên văn là Ma Hoa Đông (麻花疼), ý chỉ Mã Hóa Đằng – chủ tịch hội đồng quản trị kiêm Giám đốc điều hành Tencent, thường được gọi với cái tên “cha đẻ QQ”. Tencent là một trong những thương hiệu lớn nhất của ngành công nghiệp game toàn thế giới. Phỏm online (đấu địa chủ) của Tencent là trò chơi rất phổ biến và thường xuyên lọt top game Android có doanh thu cao nhất ở thị trường Trung Quốc.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp