LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 16

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

“Cậu sinh ra trong phúc mà không biết hưởng”. Lâm Cảnh Phong ngẫm nghĩ rồi bảo: “Có trường mà không chịu đi học, suốt ngày cãi nhau với cha mình”.

Triển Hành tiếp tục chà lưng: “Họ không hiểu tôi!”.

Lâm Cảnh Phong: “Tôi thấy mỗi lần cậu gọi điện thoại sang đó, giọng của người ba nghe điện dễ chịu lắm mà, đầy yêu thương còn gì”.

Triển Hành trả lời qua loa: “Lục Thiếu Dung dài dòng lắm, Triển Dương thì giống hệt cái kho thuốc súng, châm cái là nổ, nếu anh là tôi thì sẽ không bao giờ muốn sống ở đó đâu”.

Triển Hành bắt đầu lải nhải tố cáo sự việc ngược đãi của hai người cha đối với mình, Lâm Cảnh Phong nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng nói: “Bạn bè, người thân của cậu đều chiều chuộng cậu quá mức rồi, như vậy không được”.

Triển Hành nói: “Thật ra tôi chẳng có bạn bè gì hết, bạn học đều không thích tôi mấy”.

Lâm Cảnh Phong ngạc nhiên: “Hả? Cậu cũng biết người khác không thích thói xấu này của cậu à?”.

Triển Hành cười hì hì: “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đây là điều bình thường mà, anh cũng ghét tôi sao, sư phụ?”.

Lâm Cảnh Phong vốn muốn dạy dỗ Triển Hành mấy câu về chuyện đối nhân xử thế, nhưng rồi lại nói thật: “Không ghét lắm”.

Triển Hành vỗ lưng Lâm Cảnh Phong đánh “bốp”: “Thế á!”, sau đó tiếp tục chà lưng.

Lâm Cảnh Phong suýt nữa bị đập cho nội thương hộc máu, mãi một lúc lâu sau mới phục hồi trở lại.

Lâm Cảnh Phong chê trách: “Cậu chẳng qua tuổi còn nhỏ, mới dậy thì nên muốn yêu đương này nọ, chứ mấy chuyện tình cảm này không giống như cậu nghĩ đâu, khi nào lớn lên cậu sẽ hiểu, những cảm xúc này vốn không phải là tình yêu”.

“Anh cũng đâu lớn hơn tôi bao nhiêu”. Triển Hành nhéo mặt Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong: “Nói không chừng vài năm sau tính hướng của cậu lại thay đổi, bây giờ cậu chỉ là thằng nhóc choai choai ấy mà. Hãy cứ xem tôi là bạn bè, là anh trai, là sư phụ, bất kể loại nào cũng tốt hơn cho cậu”.

Triển Hành ngượng ngùng im lặng, không được Lâm Cảnh Phong đáp lại, cậu chợt nhớ tới lời của cha già Lục Thiếu Dung: “Không phải cứ tùy tiện tóm đâu được hai tên gay thả vào một chỗ thì bọn họ sẽ tình nguyện chủ động kết thành một đôi đâu”.

Lâm Cảnh Phong lại bảo: “Cậu chơi đủ rồi, cũng nên về nhà với ba mình, tiếp tục học tập đi, cứ lêu lổng ngoài xã hội thế này rất nguy hiểm, cũng rất vất vả, nếu đã nhận người sư phụ này, thì đừng coi lời sư phụ như gió thoảng mây bay”.

“Ừm”. Triển Hành chà sạch vết mực, nói: “Anh tắm đi”.

Cậu đứng dậy ra khỏi phòng tắm, tiếng nước lại vang lên, một lúc sau, Lâm Cảnh Phong tắm xong ra ngoài, nằm trên giường, mở điện thoại, không biết nhắn tin cho ai.

Triển Hành thì nằm nghiêng, quay lưng về phía Lâm Cảnh Phong, tuy đối lưng nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy rõ gương mặt nghiêng nam tính sáng sủa của Lâm Cảnh Phong in trên cửa sổ sát đất.

Hai thầy trò mỗi người chìm vào suy nghĩ của riêng mình, không nói chuyện với nhau nữa.

Cả đời Lâm Cảnh Phong gần như chưa từng nói với ai những lời chân thành như vậy, cái gọi là tâm sự với người lạ, có lẽ chính là thế này. Một tháng trước, anh luôn dùng ánh mắt lạnh nhạt để nhìn những người xa lạ đến gần mình, tay lúc nào cũng đút túi quần, chẳng bao giờ nói chuyện quá ba câu.

Nhưng trong lòng anh thật sự rất khát khao thu nhận một đồ đệ nhỏ giống như Triển Hành vậy.

Vừa là người yêu, vừa là thầy trò, nếu có cơ hội sẽ nuôi dạy một đứa trẻ từ mười hai tuổi, luôn mang nó theo bên mình, không để nó chịu nỗi khổ như mình từng nếm trải lúc học nghề, dạy cho nó hết thảy những thứ mình biết, không giữ lại chút gì, dẫn nó cùng đi phiêu lưu.

Dù sao cuộc sống một thân một mình cũng quá cô quạnh, huống chi anh lại là một tên trộm.

Nhưng người đó không nên là Triển Hành.

Thời điểm không hợp, tính cách không hợp, hoàn cảnh cũng không hợp, kể cả hoàn cảnh của Triển Hành hay của chính Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong vừa nghĩ tới lệnh truy nã sát sao của sư môn cùng với lão sư phụ già nham hiểm thì lại đau đầu, mỗi lần anh trốn thoát cuộc vây bắt thành công là lại phát hiện người lão già phái đi như giòi đục xương bám dính không rời.

Hơn nữa bây giờ lại lòi thêm thằng con ghẻ Triển Hành… lòng dạ Lâm Cảnh Phong đã dần dần thay đổi, anh không thể lợi dụng Triển Hành xong rồi vứt bỏ được, ít nhiều gì cũng phải chịu trách nhiệm khuyên cậu ta về nhà, bằng không đi hai người quá dễ bại lộ, cũng rất nguy hiểm.

Cũng may mấy ngày qua lão già không có hành động gì, nhưng tại sao lão lại chịu để yên như vậy? Chẳng lẽ lão đang chuẩn bị kế hoạch lớn gì sao?

Chuông cửa vang lên, Triển Hành và Lâm Cảnh Phong ngồi dậy cùng lúc.

“Để tôi”. Lâm Cảnh Phong chỉ mặc một cái quần sịp hình chữ nhật, đi ra mở cửa.

Triển Hành rúc vào trong chăn, vẫn muốn nói gì đó, có điều người ta đã “từ chối khéo” rồi, tốt hơn hết đừng làm người ta ghét thêm.

Người tới là Trương Soái.

“Tôi thực sự chịu không nổi cái đôi kia nữa”. Trương Soái cười nói: “Mượn phòng cặp đôi các cậu lót ổ được không? Dù gì cũng là đàn ông cả”.

Kiến Vỹ đi tìm Lệ Lệ, đương nhiên sẽ ngủ ở trong phòng cô ta, Lệ Lệ vừa khóc vừa quát vừa la, mãi hồi lâu mới yên ắng lại, Trương Soái thấy tình hình không ổn lắm, chỉ sợ cả đêm phải ngủ ngoài hành lang rồi, bèn qua đây ở nhờ.

Lâm Cảnh Phong thờ ơ bảo: “Vào đi, chúng tôi chỉ là thầy trò, không phải cặp đôi”.

Triển Hành quấn mình thành cái kén, nhúc nhích xuống cuối giường, ló con mắt long lanh đen láy ra nhìn Trương Soái.

Trương Soái cười nói: “Đã quấy rầy hai người…”.

“Không sao”. Lâm Cảnh Phong nằm lại giường.

Trương Soái lúng túng đứng trong phòng, chẳng có chăn gối đành phải ngủ trên thảm.

Lâm Cảnh Phong bèn bảo: “Tiểu Tiện qua đây, nhường giường cho anh Trương ngủ”.

Triển Hành quấn chăn, ngọ nguậy xuống giường, rồi lại ngọ nguậy lên giường, Lâm Cảnh Phong nhíu mày: “Để chăn lại cho ông ấy, bằng không cậu bảo người ta đắp cái gì chứ?”.

Trương Soái vội nói: “Tôi đi tìm phục vụ phòng xin một cái là được”.

Lâm Cảnh Phong: “Khỏi cần, hai chúng tôi sẽ đắp chung một cái”.

Trương Soái ngồi lên giường: “Còn bảo không phải cặp đôi, ha ha ha…”.

Triển Hành uất ức nói: “Không phải!”.

Trương Soái vội bảo: “Được được, không phải”.

Lâm Cảnh Phong xốc chăn lên, để Triển Hành chui vào, Triển Hành nằm sấp vùi mặt vào gối đờ đẫn, Lâm Cảnh Phong tiếp tục gửi tin nhắn.

“Nhờ chị Bân bán hàng cho”. Lâm Cảnh Phong nói: “Bán được ba trăm ngàn”.

“Ờ”. Triển Hành rầu rĩ đáp.

Trương Soái cười nói: “Chúc mừng nhé”.

Lâm Cảnh Phong lại bảo: “Không chiết khấu, của chúng ta hết, vui lên đi, sư phụ chia cho cậu…”.

Triển Hành: “Tôi không thèm”.

Lâm Cảnh Phong: “… sáu trăm”.

Triển Hành: “Oa oa oa oa oa…”.

Triển Hành gào khan giả khóc, Lâm Cảnh Phong tắt đèn, Trương Soái tế nhị tắt điện thoại, mọi người nhắm mắt ngủ.

Cái gối quá nhỏ, Lâm Cảnh Phong xoay mặt Triển Hành lại, để cậu nằm ngửa, Triển Hành không nhúc nhích, kệ Lâm Cảnh Phong lật tới lật lui.

Anh đắp chăn cho Triển Hành xong xuôi, rồi lại dịch vào, quay đầu Triển Hành sang, duỗi một cánh tay ra sau gáy Triển Hành, điều chỉnh lại vị trí để hai người chung nhau một cái gối.

Triển Hành gối lên cánh tay rắn rỏi của Lâm Cảnh Phong, ngửi được mùi hương da thịt nam tính của anh, thế là dưới quần cứng lên.

“Tiểu sư phụ”. Triển Hành nói: “Tên Trương Soái này được đó”.

Lâm Cảnh Phong ghé sát vào tai Triển Hành, thì thào: “Người này có thể thoát khỏi con đường đầy cơ quan, chứng tỏ tài năng ẩn giấu không thể xem thường, về sau còn qua lại với anh ta thì cần để ý”.

Triển Hành: “…”

Lúc này cậu đột nhiên nhớ tới khá nhiều chi tiết, càng khâm phục Lâm Cảnh Phong hơn, Trương Soái có thể an toàn trốn chạy khỏi ngôi mộ, nhất định thân thủ không vừa.

Triển Hành hơi nhỏm dậy, nhìn sang Trương Soái ở sát giường, thấy có ánh sáng màu lam yếu ớt, giống như đang gửi tin nhắn, Lâm Cảnh Phong ấn Triển Hành xuống, nhỏ giọng bảo: “Ngủ đi”.

Triển Hành lại dấy lên chút hy vọng đối với Lâm Cảnh Phong, quay sang gối lên cánh tay anh, nhìn ngắm khuôn mặt nghiêng ấy.

Lâm Cảnh Phong nhắm mắt.

Triển Hành càng ngắm càng thấy đẹp trai, càng nhìn càng thích thú, bèn đặt tay lên lớp chăn trước ngực anh, ôm lấy anh qua chăn.

Lâm Cảnh Phong động đậy mất tự nhiên, sợ Triển Hành bị lạnh nên kéo tay cậu vào trong chăn, đặt lên lồng ngực trần ấm áp của mình.

Triển Hành suy nghĩ vẩn vơ, chui rúc dưới đất suốt gần hai mươi bốn tiếng đồng hồ khiến cậu mệt mỏi rã rời, không chống nổi cơn buồn ngủ nữa mà thiếp đi.

Hôm sau, tại trạm xe lửa Thanh Đảo.

“Chúng ta giải tán tại đây”. Lâm Cảnh Phong nói.

Trương Soái cười: “Mọi người tính đi đâu? Chú em Tiểu Tiện có số điện thoại của anh rồi. Tam gia, sau này liên lạc thường xuyên nhé”.

Triển Hành lắc lư điện thoại, cười khà khà, Lệ Lệ nổi hai quầng mắt thâm đen, uể oải ngáp dài, dựa vào lòng Kiến Vỹ.

“Kiến Vỹ phải quay về học cho xong đại học”. Lệ Lệ hờ hững: “Tôi tới gần trường anh ta, thuê một căn phòng cùng học, hai thầy trò nhà thỏ các anh thì sao?”.

Triển Hành: “Bọn tôi tới Thượng Hải trước…”.

“Đời người như cánh bèo trôi, gặp rồi tan mấy chốc”. Lâm Cảnh Phong túm cổ Triển Hành, kéo cậu lên xe lửa: “Có duyên sẽ gặp lại”.

Triển Hành: “Để tôi nói hết đã, ối chao, sư phụ…”.

Lâm Cảnh Phong mặt lạnh lên xe, chẳng mấy chốc thì tàu tu tu khởi hành.

Lệ Lệ mỉa mai: “Đồ mặt liệt”.

Trương Soái cười nói: “Nghe người trong nghề nói tính tình cậu ta trước giờ vẫn vậy, anh cũng đi đây, cô cậu bảo trọng!”.

Trương Soái nhảy qua bậc thềm, mọi người giải tán ở trạm xe lửa, đường ai nấy đi.

Trên xe lửa:

Lâm Cảnh Phong và Triển Hành đi dọc theo hành lang toa giường nằm, Triển Hành mở miệng: “Thế là bái bai rồi, khó khăn lắm mới quen nhau chút, thật tiếc quá, ôi, lại chỉ còn hai chúng ta rồi”.

Lâm Cảnh Phong: “Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, chuyện thường thôi”.

Triển Hành: “Tôi đã lưu số điện thoại của họ rồi, có gì còn liên lạc”.

Lâm Cảnh Phong cười mỉa: “Tiết kiệm chút đi, cái loại bạn bè gặp nguy hiểm đường ai nấy chạy này có gì đáng để qua lại?”. Anh đẩy cửa toa giường nằm, nhét hành lý của hai người xuống gầm giường rồi bỏ túi đeo hông xuống dưới gối.

Lần này Lâm Cảnh Phong khá là rộng rãi, đặt hẳn bốn vé giường mềm trong khoang đặc biệt, không cần chen chúc trên mấy tấm phản cứng còng nữa, rộng rãi bao nhiêu. Cả khoang chỉ có hai người bọn họ.

Triển Hành nói: “Cho nên, chỉ có chúng ta vẫn ngồi chung trên một chiếc xe lửa”.

Lâm Cảnh Phong nằm trên giường suy nghĩ đến ngây người, bấy lâu nay anh đều một thân một mình, xong việc cũng chỉ còn mỗi mình, mà giờ lại thêm Triển Hành nữa.

Triển Hành cũng nằm xuống, gối lên một bên cánh tay Lâm Cảnh Phong, uể oải: “Tiểu sư phụ, giờ đi đâu?”.

Lâm Cảnh Phong đáp: “Không đi Thượng Hải nữa, chị Bân đã gửi tiền cho chúng ta rồi, về Dân Cần trước”.

Triển Hành đột nhiên mở to mắt: “Dẫn tôi về nhà anh á?”.

Lâm Cảnh Phong hỏi: “Không phải cậu muốn thăm thú Đôn Hoàng sao? Tôi sẽ đưa cậu đi dạo động Mạc Cao, thăm thú xong thì sớm chút trở về, học hành cho tử tế”.

Triển Hành vừa mới phấn khởi chưa bao lâu đã bị giội một gáo nước lạnh, đành đáp: “Ờ”.

Triển Hành lúc thì vui vẻ, lúc lại buồn phiền, cả nửa ngày chẳng nói năng gì, lát sau lại nghĩ thôi chẳng sao, tới lúc ấy cứ sống chết quấn lấy, Lâm Cảnh Phong cũng chẳng làm gì được mình, thì mới dễ chịu hơn chút.

Lâm Cảnh Phong nhắc: “Mở điện thoại báo với ba cậu một tiếng đi, đừng để người nhà lo lắng”.

Triển Hành mở máy: “Tôi gửi tin nhắn cho ba rồi, cười cái coi, tiểu sư phụ?”.

Lâm Cảnh Phong vẫn trưng cái mặt liệt ra, Triển Hành gối trên cánh tay anh, hai người nằm cạnh nhau, Lâm Cảnh Phong ôm Triển Hành, Triển Hành giơ điện thoại lên, chỉnh camera ngang dọc vẫn cảm thấy không vừa ý.

Lâm Cảnh Phong dùng tay kia đón lấy điện thoại, giơ lên cao chụp “tách” một tấm.

“Xem được chưa?”. Lâm Cảnh Phong bình luận.

Triển Hành hơi ghé đầu sang, cọ lên mặt Lâm Cảnh Phong, bảo: “Ừ, anh chọn góc chụp đẹp lắm”.

Lâm Cảnh Phong hơi nghiêng đầu, nhìn đôi môi Triển Hành.

Bọn họ nhìn nhau trong tiếng xe lửa xình xịch, cảm giác được hơi thở của nhau.

Điều khiến Lâm Cảnh Phong sợ nhất chính là mất mát, kể từ sau khi chạy thoát khỏi lăng Tần Thủy Hoàng thì anh chỉ còn một mình, chẳng còn gì để mất nữa.

Nhưng một khi có được, sẽ phấp phỏng không yên.

Lâm Cảnh Phong đấu tranh trong lòng, thời gian như trôi qua rất lâu, lại giống như chỉ tích tắc ngắn ngủi, cuối cùng anh khó khăn điều chỉnh lại vị trí, cúi đầu hôn lên môi Triển Hành.

Hormone nổi lên, mọi thứ đều hóa thành vô nghĩa.

Triển Hành nhắm mắt, bị Lâm Cảnh Phong hôn môi, quơ tay sờ soạng mấy cái, đụng đến ngón tay Lâm Cảnh Phong, nhấn nút chụp ảnh.

Động tác của Lâm Cảnh Phong rất vụng về, anh chưa từng biết thế nào là hôn môi cả, cứ hôn đứt quãng, cho đến khi Triển Hành bắt đầu đáp trả.

Triển Hành đè Lâm Cảnh Phong ở trên giường, chân thành hôn anh, quần bò của hai người đều đã nhô cứng lên từ lâu, Triển Hành hôn một lúc rồi bắt đầu cởi thắt lưng Lâm Cảnh Phong.

“Không, chờ đã”.

Lâm Cảnh Phong hối hận rồi, đang định đè tay Triển Hành lại thì bàn tay đang vuốt ve anh đan luôn vào tay anh. Lâm Cảnh Phong nhìn vào mắt Triển Hành.

“Coi chừng có người”. Lâm Cảnh Phong nói.

Triển Hành cười gian, cởi thắt lưng của Lâm Cảnh Phong kéo khóa ra, lột quần lót hình chữ nhật của anh xuống, thứ kia của Lâm Cảnh Phong đã chổng ngược lên, trước đầu dương vật còn rỉ nước.

Lâm Cảnh Phong vươn tay kéo rèm cửa vào, cả toa tàu chỉ còn màu xanh mờ tối.

Cậu nhỏ của Lâm Cảnh Phong cứng còng như gậy sắt, anh dùng ngón tay mảnh khảnh cầm cái thứ vừa dài vừa to đó lắc lắc, Triển Hành lè lưỡi liếm những sợi gân bên ngoài rồi mút nhẹ.

Lần đầu được khẩu giao, Lâm Cảnh Phong thở ra một hơi run rẩy, cảm giác căng thẳng khiến anh suýt nữa bắn ra.

Triển Hành ngậm sâu vào họng, làm cậu nhỏ thô cứng của anh thọc vào tít trong cổ họng mình, lúc nó vào tới cuống họng, cảm giác buồn nôn khiến yết hầu cậu căng ra, khoái cảm ập tới, Lâm Cảnh Phong khó khăn ức chế con ngươi co rút lại.

Lâm Cảnh Phong: “Mẹ kiếp cậu biết nhiều thật”.

Triển Hành ho khan, nhả nó ra ngoài, rồi hôn lên quy đầu của Lâm Cảnh Phong: “Tôi bắt chước trong phim đó, chưa liếm ai bao giờ, đây là lần đầu tiên, sư phụ xài tạm nha”.

Lâm Cảnh Phong dở khóc dở cười, cái này gọi là gì chứ!

“Không chơi nữa”. Lâm Cảnh Phong sờ đầu Triển Hành.

Triển Hành: “Ôm cái nào, tiểu sư phụ”.

Lâm Cảnh Phong lại hơi rung động, anh nhấc chân ngồi dậy, ôm lấy Triển Hành, hai người cọ sát nhau một lúc, Lâm Cảnh Phong nói: “Đứng lên”.

Anh đẩy Triển Hành đứng trước cửa khoang đặc biệt, ôm lấy cậu từ đằng sau.

Triển Hành căng thẳng hỏi: “Làm… làm gì đấy?”.

Lâm Cảnh Phong bắt chước giọng điệu của Triển Hành, vừa cởi thắt lưng của Triển Hành vừa giả vờ nói: “Không làm gì hết, có làm gì đâu nào?”.

Triển Hành: “Ơ, ngược… ngược rồi, ít nhất cũng để tôi lên trước chứ, tiểu sư phụ, để tôi…”.

Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng nói vào tai Triển Hành: “Muốn chơi, để sư phụ chơi em một pháo, em sẽ ngoan lại ngay thôi”.

Triển Hành còn chưa kịp trả lời thì cậu nhỏ cứng như gậy sắt của Lâm Cảnh Phong đã chọc vào mặt sau của cậu, chẳng nói chẳng rằng cứ thế đẩy vào.

“Đau… đau quá!”. Triển Hành vội kêu lên: “Khoan!”.

Lâm Cảnh Phong thở hắt ra, lấy một tay bịt miệng cậu lại.

Triển Hành đau đến rưng rưng nước mắt, Lâm Cảnh Phong không biết dạo đầu, chẳng chịu bôi trơn, cũng không làm theo quy trình, mới vào đã bắt đầu đẩy rút, Triển Hành cảm giác trực tràng bị lửa thiêu đốt nóng rát vô cùng, cơ vòng gắng chống cự hết sức khó khăn.

“Ưm”. Lâm Cảnh Phong nghỉ một lát, rút mạnh ra, rồi lại cắm vào tận đáy.

Triển Hành nghiêng đầu, trong mắt hiện vẻ đau đớn, Lâm Cảnh Phong nhìn sâu vào mắt cậu, càng trỗi dậy dục vọng mãnh liệt hơn, tay trái của Lâm Cảnh Phong vẫn bịt chặt miệng Triển Hành không cho cậu kêu thành tiếng, tay phải vòng qua eo cậu, kéo cậu sát vào người mình.

Quần dài của Triển Hành bị kéo xuống lưng chừng, áo sơ mi phập phồng trước ngực, Lâm Cảnh Phong cởi nút áo sơ mi của Triển Hành ra, nói: “Anh bắt đầu đây”.

Triển Hành vỡ òa kêu một tiếng “ưm”, Lâm Cảnh Phong xông mạnh tới, Triển Hành thấy cảm giác khó chịu nóng rát kia dần tan biến, dù vẫn còn đầy khó chịu, nhưng sâu thẳm nội tâm lại trào dâng cơn khoái cảm dị thường.

Anh ấy đang chơi mình… chúng mình đang làm tình… Triển Hành hít thở khó nhọc, đầu choáng mắt hoa, bàn tay phải đeo găng tay hở ngón của Lâm Cảnh Phong thò vào trong áo sơ mi cậu, vuốt ve vỗ về trên ngực bụng Triển Hành, ngón tay trần kẹp núm nhỏ trước ngực cậu, Triển Hành lập tức như bị nhấn chìm trong cơn khoái cảm mãnh liệt, tiếng kêu biến thành âm thanh rên rỉ đứt quãng.

Lâm Cảnh Phong sờ được nửa người Triển Hành thì đột ngột dừng lại, ôm chặt lấy Triển Hành rồi buông tay, dịu dàng hôn lên môi cậu.

Môi lưỡi quấn quýt, cái hôn của Lâm Cảnh Phong rất đỗi dịu dàng, nhưng dưới háng lại cắm vào rút ra vô cùng tàn bạo, đã vậy còn mỗi lúc một nhanh. Triển Hành cảm thấy côn sắt đâm vào trong cơ thể mình đang phình ra và khẽ run ngoài tầm kiểm soát.

Xe lửa kêu tu tu vào ga, Lâm Cảnh Phong thở hắt ra.

Hai người tách môi, Lâm Cảnh Phong thổi vào gò má Triển Hành, hỏi: “Tiểu sư phụ làm em sướng không?”.

Triển Hành: “Anh… tiểu sư phụ, đây là lần đầu của anh hả?”.

Lâm Cảnh Phong không trả lời, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, có người nói: “Sao không đẩy ra được nhỉ? Bên trong khóa rồi à?”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Triển Hành: “…”

Lâm Cảnh Phong lập tức kéo quần lên, nằm lại giường, đắp chăn lại, Triển Hành lấy vai giữ cửa, luống cuống cài thắt lưng rồi mở cửa ra.

Đó là hai gã đàn ông, Triển Hành vừa mở cửa ra đã nói: “À há, chào mọi người!”.

Triển Hành mới bị làm xong, mặt mũi đỏ bừng, khóe mắt còn ngấn nước, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên, lao ra hành lang vào nhà vệ sinh, còn Lâm Cảnh Phong thì nằm trên giường ngâm nga hát như không có việc gì.

Xe lửa lại khởi hành, hai người đàn ông vừa vào khoang đặc biệt gật đầu chào hỏi Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong nở nụ cười hiếm hoi tỏ ý đáp lại.

Nhân viên tàu đẩy cửa nhà vệ sinh ra, Triển Hành lập tức lách mình vào.

“Ối cha… ối cha…”. Triển Hành kêu khổ thấu trời, không biết Lâm Cảnh Phong đã bắn vào cơ thể mình bao nhiêu nữa.

Triển Hành làm sạch xong đứng dựa vào tường, điều kiện chiếc xe lửa này khá tốt, quét dọn rất sạch sẽ, Lâm Cảnh Phong thì sướng xong rồi, nhưng Triển Hành vẫn còn uất nghẹn, lửa đốt khắp người còn chưa có chỗ xả ra.

Cậu vẫn còn mang theo chiếc găng tay hở ngón của Lâm Cảnh Phong, thế là nhịn không được vén sơ mi của mình lên vuốt ve ngực bụng, lớp vải thô ráp tiếp xúc với làn da đã khuấy lên lửa tình cháy bỏng trong cậu.

Triển Hành nhắm mắt, một tay sờ soạng người, tay kia vuốt ve cậu nhỏ đã đứng thẳng, đồng thời liên tục hồi tưởng lại cảm giác bị đè lên cánh cửa mà thọc rút ban nãy.

Lúc mới vào rất khó chịu, nhưng đẩy một hồi lại thấy thỏa mãn cực kỳ, khi đó bị Lâm Cảnh Phong chọc đến cương lên, thật sự thích thú vô cùng.

Chưa được bao lâu thì Triển Hành cũng bắn ra.

Điện thoại có chuông báo tin nhắn tới, là số lạ: “Chạy đi đâu rồi? Làm gì đó? Mau về khoang”.

Triển Hành biết đây chắc chắn là số điện thoại của Lâm Cảnh Phong.

Cậu ngẫm nghĩ, sau đó cởi cúc áo sơ mi, kéo lên tới xương quai xanh, quần áo xốc xếch, tay dính đầy chất lỏng trắng đục, mở khóa quần thật rộng, cậu nhỏ vẫn còn cương nửa.

Cậu giơ điện thoại lên, dựa vào cửa tự chụp một tấm, rồi gửi lại cho Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong nhận được tin nhắn, vừa mở ảnh ra thì tắt đi ngay lập tức. Anh liếc nhìn người đối diện, hai gã đàn ông kia đều đang sửa sang hành lý, thế là không nhịn được lại mở hình ra xem đến độ nước bọt nuốt ừng ực, sục sôi máu thú.

“Chết tiệt”. Lâm Cảnh Phong thều thào.

Triển Hành đẩy cửa đi về khoang đặc biệt, sơ mi quần dài chỉnh tề gọn ghẽ, không hề có vẻ gì là từng bị người ta ấn vào cửa hung hăng làm tình tầm mười phút trước.

“Hi”. Triển Hành nói.

“Chào cậu”. Người đàn ông ngồi trên giường gật đầu với cậu.

“Hi”. Lâm Cảnh Phong miễn cưỡng nói, nhìn Triển Hành một cái.

Trong mắt Triển Hành toát nên ý cười, Lâm Cảnh Phong dịch về phía đầu giường nhường chỗ, nằm nửa người, Triển Hành không hề khách sáo trèo lên.

“Các cậu đi đâu chơi vậy?”. Người đàn ông ở giường đối diện hỏi.

Lâm Cảnh Phong đáp: “Đi Vũ Uy, tôi là người Cam Túc”.

“Ồ”. Người đàn ông trung niên kia nói: “Kết bạn nhé, tôi tên Địch Văn, người Đại Liên, đây là Đường Sở, bạn nối khố của tôi”.

“Chào hai cậu”. Người đàn ông chừng ba mươi tuổi kia nói.

Người đàn ông hỏi: “Về nhà thăm ba mẹ hả?”.

Lâm Cảnh Phong đáp: “Thăm bà ngoại, tôi tên là Lâm Sơn, Sơn trong phong lâm hỏa sơn[1]; đây là con nuôi của tôi, Triển Tiểu Kiện”.

Triển Hành: “Con cái đù má anh!”.

Lâm Cảnh Phong: “Má cái đù má cậu!”.

Lâm Cảnh Phong bật cười, Triển Hành đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi: “Hôm nay anh nói nhiều hơn thì phải”.

Lâm Cảnh Phong bình tĩnh đáp: “Thế à?”, rồi ném điện thoại lên giường, vươn tay ra, Triển Hành tự giác điều chỉnh vị trí, gối lên vai Lâm Cảnh Phong, để anh ôm mình hờ hững.

Địch Văn nói: “Cam Túc là nơi rất tuyệt, chỉ hơi thiếu nước”.

Lâm Cảnh Phong thản nhiên ờm một tiếng, Địch Văn nhìn ra ngoài cửa sổ, bảo: “Chuyến tàu này tới Lan Châu mất bao lâu?”.

Lâm Cảnh Phong đáp: “Toàn bộ hành trình là hai mươi hai tiếng đồng hồ, mấy anh lên xe ở Tế Nam à?”.

Địch Văn đáp: “Ừ, vậy thì phải sáng sớm mai mới tới, đánh bài không các cậu, dù gì cũng chán chết, chơi phỏm đi”.

Lâm Cảnh Phong cất điện thoại, ngồi dậy đáp: “Được, Tiểu Kiện không biết chơi đâu, ba chúng ta chơi”.

Triển Hành nằm trên giường nói: “Các anh chơi đi, tôi không chơi…”. Cậu nhìn mấy chục cái tin nhắn chưa trả lời, quyết định tìm người tán gẫu, chia sẻ với người thân niềm vui sướng rạo rực trong lòng.

Niềm vui trong suốt mười bảy năm trời, cuối cùng cậu đã bắt đầu yêu đương lần đầu trên trong đời, trên mảnh đất cố hương Trung Quốc cách xa nhà cả một đại dương xa xôi.

 

Chú thích:

[1] Bốn yếu tố thiên nhiên có sức mạnh lớn được nhắc đến trong Binh Pháp Tôn Tử: Nhanh như gió – Lặng như rừng – Dữ dội như lửa – Vững vàng như núi.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp