LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 15

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Triển Hành hít sâu một hơi, vục mặt vào trong nước.

Trời tối đen như mực, ánh sáng trên cổ tay Lâm Cảnh Phong đã tắt ngấm.

“Ục ục ục ục…”. Triển Hành trồi ra khỏi mặt nước: “Tiểu sư phụ”.

Triển Hành vứt ba lô đi, tiếp tục ngụp đầu lặn xuống, dưới đáy biển toàn là cát sỏi vụn bị quấy lên, trong nước có tiếng “bịch” truyền đến hết sức rõ ràng và mạnh mẽ.

 “Ùng ục…”. Triển Hành bị ngạt, cố lấy hơi thêm lần nữa, ném ống đèn xuống đáy biển, chiếu sáng một vùng nhỏ giữa đống thuyền đắm.

Chỗ đó, giữa ngổn ngang vụn nát, gỗ mục trôi nổi khắp nơi, thấp thoáng một cửa hang tối thui.

“Ùng ục…”. Toàn thân Triển Hành uốn lượn theo gợn sóng, tiếp tục lặn xuống.

Lại một tiếng vang lớn, trong khoảnh khắc, đáy biển tối om nổ ầm ầm, nơi luồng sáng lạnh ngắt của ống đèn chiếu tới hiện ra một xúc tu khổng lồ đang vùng vẫy.

“Ưm”. Triển Hành hoảng hốt mở trừng hai mắt, Lâm Cảnh Phong vừa mới bơi ra lại bị nó kéo trở lại.

“Ùng ục!”. Triển Hành vẫy tay ra hiệu, móc khẩu súng lục sau lưng ra.

Lâm Cảnh Phong cầm dao găm trong tay chém mạnh mấy nhát, chặt đứt một sợi xúc tu, sau đó ngửa đầu nhả ra một đám bọt khí, đưa tay ra hiệu Triển Hành đừng nổ súng.

Tay cầm súng của Triển Hành run rẩy không ngừng, đôi mắt ở trong nước đau đớn khó chịu, cậu thoáng thấy Lâm Cảnh Phong đang kéo thứ gì đó ra từ trong xúc tu ra, là một người thì phải.

Lại thêm một sinh vật khổng lồ chui khỏi hang động, là một con mực dài cả chục mét!

Triển Hành nhả bọt khí, bấm cò súng.

Tiếng súng vang dội trong nước, một viên đạn kéo theo bọt khí trắng xóa xoẹt qua gần ba mươi mét nước, găm vào cơ thể con mực.

Ngay sau đó cả một vùng nước rung chuyển giữa không gian tối thui, con mực phồng mình phun ra màn sương đen đặc, nhả hết xúc tu, chui vào trong hang mất bóng.

Lâm Cảnh Phong kéo tóc Lệ Lệ bơi lên mặt biển, thở không ra hơi.

“Tôi bắn trúng rồi!”. Triển Hành trồi đầu lên cách đó không xa, huơ tay nói: “Ya!”.

Lâm Cảnh Phong: “Tại đầu của nó to quá thôi”.

Triển Hành hớn hở bơi theo Lâm Cảnh Phong, kéo Lệ Lệ lên bờ đặt lên bãi đá.

Lâm Cảnh Phong: “Cậu nổ súng quá sớm, tôi đang định tìm xem đồ tùy táng rơi đâu, bằng không lại trắng tay chuyến này”.

Triển Hành: “Cô ta còn sống không?”.

Lâm Cảnh Phong cúi xuống kiểm tra động mạch chủ trên cổ Lệ Lệ: “Còn sống, sào huyệt của con mực nối liền với ngôi mộ cổ mà chúng ta thoát ra bằng một con đường khác”.

Cái hang giữa dải đá ngầm hướng chếch lên trên, phía cuối có một cái hố rất lớn, có không khí, đám người Lệ Lệ ôm đồ chạy ra từ cánh cửa xuất hiện đầu tiên của ngôi mộ, hẳn đã bị rơi xuống đó sau khi cơ quan đồng nhân khởi động.

Triển Hành: “Có tìm được đồ không?”.

Lâm Cảnh Phong: “Không, hỗn loạn quá, con mực này rất khó đối phó, cậu hô hấp nhân tạo cho cô ta đi, cứu tỉnh rồi hỏi coi”.

Triển Hành: “Vì sao lại là tôi?”.

Lâm Cảnh Phong: “Vì cậu là đồ đệ!”.

Triển Hành: “Tôi không làm, tôi đâu có thích con gái, tôi là người đồng tính mà!”.

Lâm Cảnh Phong: “Tôi cũng không thích…”.

Thế là Triển Hành đạt mục đích, lột được cái vỏ bọc của Lâm Cảnh Phong.

“…Làm hô hấp nhân tạo!”. Lâm Cảnh Phong kịp thời đánh lạc hướng.

Triển Hành nói: “Tôi nghe hết rồi nhé! Anh cũng không thích con gái! Sao không nói sớm cho tôi biết chứ! Nè, tiểu sư phụ, anh chẳng chân thành gì cả, tôi đã thẳng thắn như vậy rồi…”.

“Hai thằng khốn nạn kia”. Lệ Lệ tự mình tỉnh dậy, gào um lên.

Triển Hành: “…”

Lâm Cảnh Phong: “…”

Lâm Cảnh Phong: “Kiến Vỹ với Trương Soái đâu?”.

Lệ Lệ nhớ ra cái gì đó, ngơ ngẩn nhìn xung quanh một vòng, ý thức được mình đã thoát hiểm, lập tức khóc ầm lên.

“Oa oa oa”.

Triển Hành vội bịt tai lại, Lệ Lệ trông rất đau lòng, cứ gào khóc đến khản giọng không thôi.

Lâm Cảnh Phong hờ hững nhìn, Lệ Lệ đấm ngực dậm chân khóc mãi một lúc lâu mới yên tĩnh lại.

“Chết rồi…”. Lệ Lệ thút thít nói.

Lâm Cảnh Phong nhăn mặt: “Chết hết rồi?”.

Triển Hành đổ dầu vào lửa: “Biết trước từ đầu đừng có đi đường đó! Nghìn vàng cũng chẳng mua được cái biết trước đâu! Thiệt tình!”.

Lệ Lệ lại bắt đầu đau lòng khóc um lên.

Lâm Cảnh Phong không vui gắt: “Im miệng, việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô dụng”.

Lệ Lệ thút thít kể qua mọi chuyện.

Mấy tiếng trước, bọn họ chạy ra khỏi đường hầm, tiếng kim đồng tiên nhân nhỏ lệ vẫn văng vẳng không ngừng, cửa mật đạo vừa khép lại, mâm vàng trong tay đôi kim đồng tiên nhân đầu tiên lật úp, kéo theo vô số mũi tên rào rào bắn vào người bọn họ.

Trương Soái, Lệ Lệ và Kiến Vỹ chạy bạt mạng, cũng chẳng biết đã chạy bao lâu, đường hầm dốc dần xuống, Kiến Vỹ trượt chân đầu tiên, sau đó cả ba té nhào xuống sườn dốc, cuối con dốc là một cái hố sâu không thấy đáy, khi Trương Soái té xuống đã quơ một tay ôm chặt chân đế của kim bàn tiên nhân nên mắc lại.

Kiến Vỹ lại kéo Lệ Lệ, ba người nối thành một xâu treo ở cuối dốc.

Trương Soái hoảng hốt hét lên: “Vứt đồ đi! Đừng tham lam!”.

Lệ Lệ run rẩy cởi bao vải ném lên trên, rơi ngay cuối cầu đá.

Triển Hành: “Sau đó cô rơi xuống hả?”.

Lệ Lệ sụt sịt: “Ừ, Kiến Vỹ thấy tôi rơi xuống thì kêu: ‘Lệ Lệ, đi đâu anh cũng theo em’, rồi nhảy xuống theo… hu hu”.

Mặc dù chẳng có mấy thiện cảm với tên Kiến Vỹ lầm lì, nhưng Lâm Cảnh Phong vẫn không khỏi khâm phục hắn, chưa kể đến nguy hiểm gì chầu chực dưới đáy hố, chỉ cần từ trên cây cầu cao hơn chục mét nhảy xuống, nếu chẳng may dưới chân toàn là đá tảng, thì chí ít cũng ngã thành tàn phế rồi, hành động này chẳng khác gì chết vì tình cả.

Lệ Lệ: “Bên dưới toàn là nước, tôi ngã lên một thứ trơn trơn, ướt ướt, mềm mềm, sau khi bị rớt trúng nó biến thành…”.

Triển Hành: “Biến thành xù xì, cứng cứng, đen đen…”.

Lệ Lệ tung chân đạp: “Không phải, nó động đậy!”.

Lâm Cảnh Phong: “Rớt lên mình con mực hả?”.

Trong đầu Triển Hành hiện ra cảnh tượng một con cá mực to đùng ngã ngửa, lông tóc vàng hoe, mắt to hai mí, mi dài son đỏ đang thích thú ngâm nửa người trong nước biển, lười biếng duỗi mội cái xúc tua nhớt nhát ra, lắc lư cái đầu hết sức hưởng thụ.

Chuyện sau đó không nằm ngoài suy đoán của Lâm Cảnh Phong, Kiến Vỹ và Lệ Lệ nối tiếp nhau rớt lên mình con mực rồi rơi xuống nước, lập tức bị xúc tua cuốn lấy, Kiến Vỹ liều mạng cứu Lệ Lệ ra, để cô ta chạy trước, nhưng Lệ Lệ không tìm được lối ra, bị hất văng vào bãi đá ngầm ngất xỉu.

“Mực là loài có độc, có thể gây tê liệt con mồi”. Triển Hành nói: “Thế…”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Lệ Lệ bắt đầu hôn mê, chắc là bị tê liệt rồi. Thế Trương Soái đâu? Thằng cha đó chạy rồi à?”.

Lệ Lệ lại khóc tu tu nên không thể hỏi thêm được gì nữa.

Lâm Cảnh Phong chỉnh trang lại túi đeo hông và hành lý, thầm nghĩ chắc là Trương Soái chạy rồi.

Triển Hành hỏi: “Có thể liên lạc với Trương Soái không?”

Lệ Lệ gào um lên: “Thằng chó đẻ đó nhất định là cuỗm đồ chạy rồi! Bà mà tìm được nó, nhất định sẽ đuổi giết nó tới chân trời góc bể…”.

Triển Hành: “Chưa chắc, biết đâu anh ta cũng đang nghĩ cách cứu chúng ta thì sao?”.

“Này…!”. Trên mặt biển có một chiếc ca nô đang xình xịch chạy tới, Trương Soái ở trên đó gọi to.

“Thật tốt quá! Không sao hết!”. Phía đuôi thuyền của Trương Soái còn một ngư dân lạ mặt, chắc đây là thuyền anh ta mướn đâu đây.

Thuyền nhỏ cập đảo, Trương Soái thở phào: “Các cậu cũng ra ngoài cả rồi? Cảm ơn trời đất!”.

Trương Soái nhận ra thái độ thù địch của đồng đội, đặc biệt Lệ Lệ vừa nhìn thấy mình đã muốn bẻ tay đánh lộn, chỉ có Triển Hành là cười hì hì không hề ác ý.

“Lên thuyền trước rồi hãy nói, đồ đâu rồi? Đừng ồn nữa, cô gái! Chuyện này không thể trách anh ta được”.

Đã vật lộn tới gần nửa đêm, sắp mười hai giờ rồi, Lâm Cảnh Phong không định ở lại tiếp nữa, phải tìm nơi để chỉnh đốn lại trang bị mới được.

Trương Soái nói nhỏ: “Ở cái hang chúng ta đào lần đầu ấy”.

Lâm Cảnh Phong bán tín bán nghi gật đầu, mọi người lên thuyền, sau khi cập vào bờ, Trương Soái chi tiền rồi đuổi người lái thuyền đi, sau đó dẫn bọn họ trở về miệng hang.

Sao trời rực rỡ, có một con mèo đang ngồi chồm hổm trên bao vải liếm mặt.

“Meo”. Mèo thấy người tới thì nhảy vào trong hang, biến mất.

Triển Hành: “Ơ, lại là nó?”.

Trương Soái cười nói: “Con mèo nhãi ranh đó chui từ đâu ra vậy?”. Lâm Cảnh Phong nói xong tiến lên, giũ bao vải ra, phải đến lúc này, bàn tay cầm súng giấu trong áo khoác của anh mới từ từ thả lỏng.

“Chia ở đây luôn à?”. Trương Soái hỏi.

Lâm Cảnh Phong nhìn ngó xung quanh rồi khom mình ngồi xuống.

Đồ thanh đồng và ngọc thạch trải đầy trên mặt vải, chỉ nhìn qua thôi Lâm Cảnh Phong cũng biết ngay mỗi thứ đều có giá trị không nhỏ.

Lâm Cảnh Phong hỏi: “Để tôi đi bán rồi chia đều ra, hay chia tại đây luôn?”.

Lệ Lệ mệt mỏi nói: “Chia đi, chia xong giải tán”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu, cả đội vốn không quen biết gì nhau, chia chác ngay sau khi ra khỏi mộ mới là cách tốt nhất.

Lâm Cảnh Phong đếm xong xuôi, vứt mấy món bị vỡ đi, còn lại tổng cộng được hai mươi bảy món: “Mỗi người chọn trước một món vừa ý đi, còn lại thì cứ quơ đại, Trương Soái có công đem đồ ra khỏi mộ nên ba món lẻ thuộc về anh luôn, phần của Kiến Vỹ cho Lệ Lệ mang đi”.

Lệ Lệ lại bật khóc: “Người cũng đã chết rồi, tôi cầm mấy món này làm gì nữa…”.

Triển Hành đồng cảm nói: “Nếu cô thích cậu ấy, sao mới đầu còn hung dữ với cậu ấy như vậy”.

Lâm Cảnh Phong hờ hững bảo: “Không lấy chứ gì? Vậy được, chia đều đi”.

Lệ Lệ giậm chân: “Không…”.

Mỗi người lấy một món đồ, đến lượt Lâm Cảnh Phong, anh liếc nhìn Triển Hành, Triển Hành hiểu ý, chỉ vào một cái ấm đồng hình chim hai đầu, Lâm Cảnh Phong cất đi, lại lấy bạch ngọc long văn bội trong ba lô ra đưa cho Triển Hành: “Đây là do mấy người làm rớt, coi như sung vào của công, cho cậu ta”.

Mọi người đều không có ý kiến, Lâm Cảnh Phong lại xếp đồ tùy táng gọn ghẽ, phủ vải lên.

“Lần lượt lấy đi”. Lâm Cảnh Phong nói.

Trương Soái, Lệ Lệ, Triển Hành lần lượt mò mẫm đồ vật bên trong lớp vải, sau đó Lâm Cảnh Phong rút món đồ cổ tương ứng dưới tấm vải giao cho bọn họ.

Ba món cuối cùng cho Trương Soái, Lâm Cảnh Phong cất đồ xong xuôi, bảo: “Tìm một chỗ ở trước, ăn bữa cơm chia tay rồi ngày mai đường ai nấy đi”.

“Chỗ kia có cho thuê thuyền đấy, tôi thấy có hàng quán của ngư dân nữa”. Trương Soái nói: “Đi, tôi dẫn mọi người qua”.

Lặn lội suốt mười tám tiếng ròng rã, ai nấy đều mệt lả người, đương nhiên không có ý kiến gì, bốn người thất thểu đi qua bờ biển, tìm đến thôn xóm gần nhất.

Đi tiếp gần hai tiếng nữa mới tới làng chài ven biển, mọi người ngồi quanh một chiếc bàn gọi đồ ăn.

Tuy đã vào đêm, nhưng bữa khuya ở làng chài cũng khá vừa miệng, cả quán ăn rộng rãi mà chỉ có mỗi bàn của bọn họ, Triển Hành vui như trảy hội, chuyện trò vui vẻ với Trương Soái, dù gì người chết cũng chẳng phải bạn trai cậu, có gì phải khóc lóc đâu, chỉ có mắt Lệ Lệ là vẫn còn đỏ au, ăn bữa cơm mà cũng chẳng yên lòng.

“Lúc nào về tôi sẽ rửa hình ra gửi qua bưu điện cho mọi người”. Triển Hành cười nói: “Cạn ly nào cả nhà”.

Lâm Cảnh Phong cầm cốc lên, Lệ Lệ miễn cưỡng cụng một cái, mỗi người uống vài ngụm bia, nhớ lại lúc tới có năm người trong hình, đến khi chia tay lại thiếu mất một người, không khỏi có chút nhói đau.

Hải sản ở đây thật thơm ngon, ngoài bào ngư còn có thêm tôm he to, làm người ăn cũng thấy mát lòng.

Ăn cơm xong, Lâm Cảnh Phong nói: “Cam pu chia đi, mang hóa đơn qua đây”.

Lệ Lệ: “…”

Trương Soái uống đến mặt đỏ gay, vội nói: “Ôi không phiền đến Tam gia, tôi mời!”.

Trương Soái say khướt khoác vai Triển Hành, thân thiết nói: “Chú em Tiểu Tiện! Mọi người đều bảo anh đây chả giỏi giang gì, chỉ được cái thành thật! Sau này có chuyện gì cứ tới tìm anh!”.

Triển Hành cười hì hì, vâng vâng dạ dạ, Lâm Cảnh Phong đặt hai phòng bình dân, thản nhiên nói: “Đủ rồi”, nói xong kéo Triển Hành đi lên.

Hai phòng bình dân?

Trương Soái rất nhanh đã tỉnh dậy, Lệ Lệ mắng: “Thế thì ở kiểu gì?”.

Lâm Cảnh Phong: “Cô và Trương Soái một phòng, tôi với đồ đệ tôi một phòng”.

Lệ Lệ: “Tiết kiệm tiền cũng đừng tới mức đó chứ Tam gia! Để thằng cha này ngủ chung phòng với tôi á?”.

Lâm Cảnh Phong khoát tay, Trương Soái nói: “Nói cái gì đấy, tôi mới chẳng thèm đụng vào cô”.

Lệ Lệ muốn xông lên đập nhau, Lâm Cảnh Phong can: “Anh làm rớt mất bạn trai cô ta, sẵn dịp bồi thường cho cô ta đi, thôi đi ngủ, tám giờ sáng mai thức dậy lên xe”. Anh nói xong không để ý tới hai người nữa, khoác vai Triển Hành về phòng.

Tầng một, trong phòng bình dân của quán trọ.

Lâm Cảnh Phong thuê căn phòng nhìn ra biển, tọa lạc ngay tầng một đằng sau quán trọ, nhìn ra bãi biển phía xa.

Tiếng thủy triều đêm rầm rì, gió biển thổi vào tai vô cùng thoải mái.

Triển Hành tắm rửa trước, Lâm Cảnh Phong gồi cạnh bàn thu dọn đồ đạc, lấy mấy dụng cụ trộm mộ trong túi đeo hông ra dùng vải khô lau chùi rồi lại cất về chỗ cũ.

“Sư phụ… là lá la…”. Trong phòng tắm truyền đến giọng nói của Triển Hành: “Tiếp theo chúng ta đi đâu nhỉ?”.

Lâm Cảnh Phong thờ ơ nói: “Thượng Hải, bán đồ, cái găng tay còn lại của tôi đâu?”.

Triển Hành: “Là lá la… cho tôi đi, tôi thích nó”.

Lúc xoay đĩa Tuế Tinh, Lâm Cảnh Phong đã tháo một cái găng tay hở ngón ra ném cho Triển Hành, tới giờ vẫn được Triển Hành cất giữ.

Triển Hành hát hò líu lo, Lâm Cảnh Phong lấy kinh văn Tây Tạng ướt sũng trong ba lô, cẩn thận trải ra bàn, lúc lật kinh văn thì nhìn thấy kiệt tác của Triển Hành.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Lâm Cảnh Phong nổi khùng: “Triển Tiểu Tiện!”.

Triển Hành: “Chuyện gì vậy, sư phụ?”.

Lâm Cảnh Phong: “Không có gì, cậu tắm trước đi”.

Anh gập gọn kinh văn lại, cứ để nó ướt nhẹp như vậy mà cất đi, rồi nằm trên giường, hai mắt nhìn trần nhà.

Triển Hành tắm xong tới phiên Lâm Cảnh Phong, Triển Hành vẫn líu lo ca hát, ngồi trước cửa sổ sát đất nghịch miếng bạch ngọc long văn bội trong tay.

Thủy triều đều đặn lên xuống, âm thanh nước biển hòa cùng làn gió trong lành thổi vào phòng, lay màn cửa sổ tung bay.

Đáng thương thay… Triển Hành nghĩ tới Kiến Vỹ đã vùi thây trong bụng mực, trộm mộ đúng là cái nghề nguy hiểm rủi ro cao, không biết tới bao giờ thì Lâm Cảnh Phong mới kiếm đủ tiền, bỏ cái trò chơi này đi nữa.

“Tiểu sư phụ”. Triển Hành nói.

Cậu ngước nhìn cửa sổ sát đất chỉ mở một nửa, trên cửa sổ phản chiếu bóng dáng của chính mình, cùng với hình ảnh người đàn ông khỏe đẹp mang tên Lâm Cảnh Phong bị ánh đèn hắt lên vách kính trong phòng tắm.

“Cái gì?”. Lâm Cảnh Phong khó hiểu.

Triển Hành nói: “Mục tiêu của anh là kiếm được bao nhiêu tiền… ối mẹ ơi…”.

Ngoài cửa sổ sát đất hiện ra một gã đàn ông mặt mày trắng bệch, chỉ có nửa người.

Gã đàn ông kia giống như bị bóng đêm chém đứt nửa người, đầu và cổ còn nguyên vẹn, tóc tai ướt nhẹp bết vào trán, chính là Kiến Vỹ!

“Tiểu… Tiện…”. Kiến Vỹ rầu rĩ gọi.

Triển Hành hoàn toàn tan vỡ, liều mạng gào ầm lên, Lâm Cảnh Phong quấn khăn tắm lao vọt ra.

“Lùi lại!”. Lâm Cảnh Phong quơ lấy khẩu Chim Ưng Sa Mạc bên gối.

Kiến Vỹ vội nói: “Tôi chưa có chết! Đừng nổ súng!”.

Hai mắt Triển Hành trợn trừng, bị dọa cho hồn vía lên mây, Lâm Cảnh Phong đứng giữa căn phòng, hai tay cầm súng, lồng ngực trần ngăm đen nhỏ nước.

Anh nhăn mày quan sát con “ma” chỉ có nửa người kia, thấy Kiến Vỹ lắp bắp nói: “Tôi… tôi bò ra ngoài… tìm mấy người khắp nơi… vẫn không thấy, nghe ngư dân ven biển nói các anh đã đến chỗ này… nên mới tìm tới đây”.

Kiến Vỹ đi lên một bước thì cả cơ thể hiện ra, Lâm Cảnh Phong không khỏi dở khóc dở cười, nửa thân dưới của Kiến Vỹ bị phun đầy nước mực, ở trong bóng đêm nửa người thì đen thui, nửa người lại bình thường, nếu lùi ra sau chút xíu sẽ chỉ thấy được có nửa thân trên.

“Sao cậu chưa chết?”. Lâm Cảnh Phong cất súng, nhìn Kiến Vỹ.

Kiến Vỹ oán trách: “Sao mấy người không thèm cứu tôi!”.

Triển Hành nói: “Dọa… dọa chết tôi luôn, à há, bọn tôi tưởng cậu bị con mực xơi rồi…”.

Kiến Vỹ nói: “Con mực chúa kia không nhúc nhích gì cả, chết rồi”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Họ ở phòng đối diện, số 1007. Bạn gái cậu không sao, mau qua đó đi”.

Kiến Vỹ lại hỏi: “Đồ đâu?”.

Lâm Cảnh Phong hơi cáu kỉnh: “Không ăn chặn phần cậu đâu, giao cho Lệ Lệ cả rồi, lượn đi”.

Kiến Vỹ hốt hoảng rời khỏi.

Lâm Cảnh Phong về phòng tắm tiếp, lát sau, phía phòng đối diện có tiếng la chói tai của Lệ Lệ truyền đến, chắc cũng bị Kiến Vỹ dọa rồi, Triển Hành cười ầm lên.

Phòng bên kia:

Lệ Lệ: “Tôi tưởng cậu chết rồi! Cái đồ khốn nạn này! Sao cậu không ra sớm chút! Anh, ra ngoài cho tôi!”.

Trương Soái: “?”

Lệ Lệ quát Trương Soái: “Nhìn cái gì! Đang nói anh đó!”.

Trương Soái lật đật thu dọn đồ đạc, nép vào góc tường chạy vụt đi.

Kiến Vỹ nói: “Lệ Lệ, anh yêu em”.

Lệ Lệ nức nở gào lên: “Tôi không yêu anh! Tôi hận anh muốn chết!”.

Kiến Vỹ dí sát mặt tới, bị Lệ Lệ hết tát rồi đạp, cuối cùng vẫn tiếp cận thành công, bò lên giường.

“Lệ Lệ, đừng như vậy mà, có phải lần đầu đâu”. Kiến Vỹ vẫn còn nhớt nhát nước mực đen sì kín cả nửa người, hôn say đắm lên mặt Lệ Lệ.

Cậu ta vùi đầu vào ngực Lệ Lệ, đột nhiên bị thứ gì đó chọc lên, bèn cởi áo hai dây của Lệ Lệ ra, phát hiện giữa khe ngực Lệ Lệ có kẹp một miếng thịt bò khô do Triển Hành ném vào.

Trong phòng tắm có tiếng nước xối xả, một lúc sau, Lâm Cảnh Phong gọi: “Tiểu Tiện”.

Triển Hành: “Dạ?”.

Lâm Cảnh Phong: “Không rửa sạch được nước mực, vào chà lưng giúp sư phụ”.

Triển Hành lập tức lên tinh thần: “Không thành vấn đề! Tôi giỏi nhất là chà lưng!”.

Thế là Triển Hành dại trai chạy vụt vào phòng tắm.

Lâm Cảnh Phong cả người trần như nhộng ngồi khoanh chân trong bồn tắm, dưới háng đắp một cái khăn lông.

Triển Hành quỳ trên nền gạch men ngoài bồn, chà mạnh vai cho Lâm Cảnh Phong, làn da của anh gợi cảm đầy nam tính, trên bả vai có một vệt mực.

Dáng người Lâm Cảnh Phong cao gầy, nhưng bắp thịt cân xứng chứ không tong teo, trên chiếc cổ gọn gàng có mùi sữa tắm rất dễ chịu, mái tóc không dài, tóc mai lưa thưa mềm mỏng, cơ bụng tám múi rắn chắc khỏe đẹp.

Triển Hành để ý thấy cái khăn lông dưới háng Lâm Cảnh Phong hơi nhô lên, thì hiểu ý cười tỉm tỉm, bèn hôn một cái lên cổ anh.

Lâm Cảnh Phong lạnh nhạt nói: “Lại làm gì nữa, tôi chỉ kêu cậu chà lưng thôi mà”.

Triển Hành: “Có làm gì đâu nào, tôi nào có làm gì đâu?”.

Triển Hành ra sức chà lưng, nhưng tay chân lại chẳng thành thật, cứ lần mò sờ soạng trên người Lâm Cảnh Phong, say sưa thả dê, khi sờ tới cơ ngực của Lâm Cảnh Phong thì giở trò xoa nắn đầu vú anh, Lâm Cảnh Phong nhịn hết nổi, duỗi ngón tay ra kẹp chặt móng vuốt của Triển Hành.

Triển Hành: “Ái da, ái da”.

Lâm Cảnh Phong buông tay, Triển Hành tiếp tục chà lưng như không có chuyện gì xảy ra.

Lâm Cảnh Phong nói: “Cậu thích tôi sao? Thích gì ở sư phụ?”.

Triển Hành ngẫm nghĩ, chẳng hề xấu hổ nói luôn: “Thích anh ở chỗ đẹp trai, tài giỏi, theo anh có cảm giác an toàn”.

Lâm Cảnh Phong vốn định chế giễu một câu, nhưng nghĩ tới Triển Hành mới có mười bảy tuổi, cái bọn tuổi này chẳng qua chỉ là đám nhóc choai choai, không có chỗ giải tỏa hóc môn, đương nhiên sẽ lấy ngoại hình của người khác giới… à đồng giới làm tiêu chuẩn đánh giá trên hết.

“Đẹp trai cũng chẳng mài ra mà ăn được?”. Lâm Cảnh Phong lạnh nhạt nói.

Triển Hành cãi: “Đương nhiên có thể, anh chưa nghe câu ‘sắc đẹp thay cơm’ à, tôi thích trai đẹp”.

Lâm Cảnh Phong: “Cậu còn đẹp trai hơn tôi, lẽ ra cậu phải thích chính mình mới phải”.

Triển Hành: “Cho nên anh cũng thích tôi phải không?”.

Lần đầu tiên trong đời Lâm Cảnh Phong gặp phải một cậu nhóc đồng tính lớn lên ở nước ngoài, suồng sã buông thả như thế này, cảm thấy Triển Hành thật chẳng khác nào lũ trẻ ranh ăn chơi lêu lổng, thật chẳng biết phải nói gì nữa.

Lâm Cảnh Phong suy nghĩ hồi lâu mới đáp: “Lúc sống ở Mỹ cậu cũng thế này à? Gặp người nào yêu người đó?”.

Triển Hành đanh mặt nói: “Đương nhiên không phải! Phần lớn thời gian tôi đều vùi đầu vào sách vở, giờ thì không muốn học nữa. Hôn cái coi, sư phụ…”.

Cậu nói xong nghiêng đầu muốn hôn lên mặt Lâm Cảnh Phong, bị anh bẻ cằm vặn sang chỗ khác.

Lâm Cảnh Phong: “Cậu không thích cậu hai nữa à? Nói không yêu là không yêu ngay được?”.

Triển Hành thật thà đáp: “Em gái tôi thích cậu trước rồi, hơn nữa có vẻ cậu hai cũng không thích tôi, thành thử tôi phải rút lui thôi”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Triển Hành: “Đây là do cậu hai tôi dạy đó, phải giăng lưới rộng, bắt cá nhiều tay, thấy con nào bơi đi mất thì phải đổi ngay sang con khác!”.

Lâm Cảnh Phong thầm nghĩ: da mặt người này sắp dày hơn cả Vạn Lý Trường Thành rồi.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp