LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 14

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Căn mộ chính yên ắng như tờ, nắp quan tài chầm chậm hé mở, một ống đèn bị ném ra, Lâm Cảnh Phong nhô đầu như ống nhòm dưới nước mà quan sát xung quanh.

Lâm Cảnh Phong bò khỏi quan tài, Triển Hành lập tức bám theo, Lâm Cảnh Phong đạp Triển Hành trở lại.

“Đừng ra vội, có hơi thủy ngân, coi chừng trúng độc”. Lâm Cảnh Phong kéo cổ áo bịt kín mũi miệng, cúi đầu kiểm tra.

Những mũi tên sắt cắm chi chít đầy mặt đất trong căn hầm mộ, anh cẩn thận nhấc chân giữa các mũi tên, nhớ tới con mèo chạy trốn vào đây ban nãy.

Kiểu gì cũng phải có một lối ra khác, Lâm Cảnh Phong tìm quanh bốn phía, soi kỹ nền gạch bên cạnh quan tài đá một lần, tìm ra một chốt mở, bèn ấn xuống.

Đối diện đầu quan tài có một cánh cửa ngầm mở ra.

Lâm Cảnh Phong nhòm vào bên trong, không có kim đồng tiên nhân, lối này chắc an toàn.

“Đi”. Lâm Cảnh Phong khẽ nói, tiện tay nhặt vài món đồ tùy táng rải rác dưới đất, đa phần là đồ ngọc, tiền cổ, còn có một cái lư hương bằng thanh đồng to cỡ lòng bàn tay, anh xốc ba lô leo núi lên, rồi bảo Triển Hành vác theo.

Triển Hành rất tinh mắt, vừa liếc qua đã thấy ngay bạch ngọc long văn bội.

“Đừng nói chuyện”. Lâm Cảnh Phong vòng một tay bịt mũi miệng Triển Hành lại, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay anh xuyên qua lớp vải găng tay thô ráp khiến lòng Triển Hành rung động.

Lâm Cảnh Phong giật giật đầu ngón tay không được tự nhiên, bụng ngón tay mềm mại có mùi thật dễ chịu, mặt Triển Hành nóng lên, bị anh ôm kéo vào trong đường hầm.

Sau khi rời khỏi căn mộ chính khá xa, thấy hơi thủy ngân đã không còn sặc sụa nữa, Lâm Cảnh Phong nói: “Giờ chỉ còn lại hai chúng ta thôi. Lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì cậu cũng phải nghe lời tôi, không được tự ý hành động”.

Triển Hành thoát khỏi kiếp nạn lớn, phấn chấn không nói nên lời, nhưng Lâm Cảnh Phong biết lúc này vẫn còn ở trong mộ, cơ quan bên trong đã bị kích hoạt hoàn toàn, không thể thả lỏng bất cứ giây phút nào.

Bọn họ đi rất chậm, Lâm Cảnh Phong nín thở, sợ đạp trúng cơ quan, tiếng “coong coong” đòi mạng của đồng nhân đã im bặt, nhưng anh cứ có cảm giác trong bóng tối vẫn còn mối nguy hiểm lớn hơn đang chầu chực.

Mấy tiếng sau, Triển Hành kéo dây ba lô của Lâm Cảnh Phong đi ra khỏi đường hầm, cuối đường có một lối đi cắt ngang.

Lâm Cảnh Phong dựa vào cửa thông đạo hở hắt ra.

“Đây là nơi chúng ta đã đi vào!”. Triển Hành phát hiện đĩa Tuế Tinh Tý Ngọ trên bức tường bên ngoài lối đi, hớn hở nói: “Tốt quá rồi!”.

Lâm Cảnh Phong thắp đèn dầu, phát hiện đồng nhân nơi này không nhỏ nước, dưới chân còn có vỏ gói bánh trứng mà Triển Hành vứt lại cách đây mười hai tiếng đồng hồ.

Lâm Cảnh Phong thử điều chỉnh đĩa Tuế Tinh trên tường, vừa đụng vào, mật đạo lúc tới đã ầm ầm đóng lại.

Thoát hiểm rồi?

Nhưng con đường đầu tiên thông vào hang trộm vẫn chưa mở ra, Lâm Cảnh Phong nhớ lại vị trí của vòng tròn trên tường ngay lần đầu Lệ Lệ mở đĩa Tuế Tinh.

“Nó bắt đầu xoay từ khi nào?”. Lâm Cảnh Phong hỏi: “Cậu nhớ không?”.

Triển Hành lấy di động ra: “Tôi có chụp lại đấy, xem thử coi”.

Triển Hành cầm điện thoại vuốt hình trở về trước, nhận thấy có rất nhiều ảnh chụp không biết ở đâu ra, chẳng hiểu ra làm sao cả.

“Mấy tấm đó là tôi chụp giúp cậu”. Lâm Cảnh Phong giải thích: “Lúc cậu ngủ gật không có chụp lại hết quá trình xoay đĩa Tuế Tinh, đưa tôi, để tôi tìm”.

Triển Hành: “Khoan, để tôi tìm…”.

Lâm Cảnh Phong: “Đưa tôi…”.

Triển Hành: “Đừng có cướp…”.

Lâm Cảnh Phong cáu tiết: “Giờ là lúc nào rồi, mau đưa tôi!”.

Triển Hành: “À há! Anh chụp tôi làm gì?”.

Lâm Cảnh Phong đỏ mặt tía tai, Triển Hành vuốt tới một tấm hình, là cái bộ dạng mơ màng buồn ngủ, tranh thủ lúc mở khóa nằm chổng vó, gối lên đùi Lâm Cảnh Phong ngủ say sưa của Triển Hành lúc vào mộ.

Lâm Cảnh Phong: “Lỡ tay bấm nhầm thôi, đưa tôi nhanh!”.

Lâm Cảnh Phong giật lại điện thoại, cúi đầu tìm kiếm, mò ra được tấm hình chụp vị trí đĩa Tuế Tinh đầu tiên.

“Thời điểm đó ở vị trí này”. Lâm Cảnh Phong lẩm bẩm: “Như vậy chắc là…”.

Triển Hành bước tới xoay lung tung: “Tôi nghĩ nó phải thế này…”.

Lâm Cảnh Phong: “Không phải như thế, cậu… buông ra!”.

Lâm Cảnh Phong giải thích: “Lúc mới tới, Lệ Lệ chỉnh được một nửa thì nó bị lực thủy triều làm xoay đi, cuối cùng dừng ở vị trí Thìn, cho nên bây giờ chúng ta cần đưa nó về ô Thìn, rồi đợi thủy triều rút xuống lần nữa, đưa nó xoay ngược về chỗ cũ, sau đó từng bước xoay lại vị trí ban đầu…”.

 Triển Hành gật đầu chỗ hiểu chỗ không, Lâm Cảnh Phong cởi găng tay ra, những ngón tay dài cẩn thận vặn đĩa.

Đĩa Tuế Tinh Lục Hợp Tý Ngọ cạch một tiếng chuyển động, Lâm Cảnh Phong: “Chuyện gì thế này? Thủy triều lên rồi à?”.

Triển Hành: “Mau mau, đè lại, đừng để nó xoay linh tinh!”.

Lâm Cảnh Phong và Triển Hành luống cuống tay chân, cùng ấn vào đĩa Tuế Tinh, cuối cùng vẫn là Lâm Cảnh Phong phản ứng nhanh hơn, rút dao găm đâm vào trong khe rãnh của mười hai khối đang xoay nhanh để chặn nó lại.

Gần hai người truyền tới một tiếng vang ầm ĩ, hầm mộ lại xoay tròn, lần này dừng lại rất nhanh.

Vách tường chấn động, bụi bặm mịt mù.

Thầy trò hai người ngơ ngác nhìn nhau, Lâm Cảnh Phong không nghĩ được gì, xoay đĩa Tuế Tinh được một nửa thì bị kẹt giữa chừng, bàn tay anh đổ đầy mồ hôi lạnh.

“Lại mở thêm cánh cửa nữa”. Lâm Cảnh Phong nói: “Có điều cửa này dẫn vào sâu trong mộ, chúng ta phải mở cánh cửa…”. Anh vừa nói vừa ra hiệu: “Đối diện bức tường ở vòng ngoài”.

Triển Hành đáp: “Nói không chừng nó rẽ ngoặt vào, rồi rẽ ngoặt ra, còn lối nào khác không?”.

Lâm Cảnh Phong cũng cảm thấy có khả năng này, bèn bảo: “Thử xem, chỉ cần cảm thấy có gì không ổn thì không đi tiếp nữa”.

Triển Hành nói: “Đúng đó, chúng ta đứng ở sát tường, cơ quan sẽ không bắn ngoặt ra đâu”.

Triển Hành núp sau lưng Lâm Cảnh Phong, hai người dán sát vào mặt tường, Lâm Cảnh Phong đưa tay bấm chốt chính giữa đĩa Tuế Tinh.

Cửa ầm ầm mở ra, cái miệng quạ đen của Triển Hành đoán trúng phóc rồi, cơ quan trong cửa bắn ngoặt ra ngoài.

Đó là cơ quan có sức mạnh lớn nhất, chính là nước, chỗ nối liền cánh cửa vừa rồi thông ra hướng nào không biết, chỉ thấy cơn lũ quét đổ ập đến xô ngã Lâm Cảnh Phong và Triển Hành, hai người không kịp đề phòng bị sặc mấy ngụm nước lạnh ngắt, Lâm Cảnh Phong lập tức ý thức được vị mặn, là nước biển!

Rất có thể cơ quan này thông tới biển vịnh Giao Châu.

Triển Hành: “…’

Lâm Cảnh Phong quát: “Nắm chặt!”. Nước biển ào ạt tràn ra, dao găm chặn trên đĩa Tuế Tinh lung lay dữ dội, Lâm Cảnh Phong đưa tay ra bắt, nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước, dao găm bị nước quật rơi xuống đất.

Triển Hành còn chưa kịp phải ứng thì đã bị dòng nước xiết cuốn bay ra xa, cậu mới cuống quýt hít vào một hơi, nước biển cuộn trào đã trút đầy cả lối đi vòng tròn dài hẹp, ngập tới nóc con đường đá.

Cậu chỉ nghe được câu cuối cùng của Lâm Cảnh Phong: “Bên phải ba lô…”, sau đó bốn phía đều lặng thinh, rồi lại ầm một tiếng.

Giữa bóng tối, Triển Hành nín thở, chậm chạp bơi trong nước, Lâm Cảnh Phong cầm ống đèn trong tay, chiếu sáng cả một vùng dưới nước.

Giữa tiếng nước lũ sùng sục, Triển Hành gắng sức bơi qua, cụng đầu vào Lâm Cảnh Phong, ngón tay Lâm Cảnh Phong sờ soạng ra sau ba lô leo núi của cậu, rút lấy sợi dây bên phải kéo ra, túi khí trong ba lô nhanh chóng được bơm căng phồng, kéo Triển Hành nổi lên mặt nước.

Lâm Cảnh Phong giơ ống đèn lên ra dấu tay với Triển Hành, ý bảo: “Vào chứ?”.

Triển Hành mặt ngu nhìn Lâm Cảnh Phong.

Đó là thời khắc mà Lâm Cảnh Phong sợ hãi nhất, anh thoáng nhớ tới ngã rẽ trong lăng Tần Thủy Hoàng vào mấy năm về trước.

Đều là lính mới, đều chẳng hiểu gì; đều đẩy mình vào sự chọn lựa khó khăn trước thời khắc sinh tử; đều là thiếu niên chỉ biết đi theo mình, tin tưởng mình gần như mù quáng.

Anh chỉ có thể nín thở không quá hai phút nữa, nên men theo con đường tròn đến đầu kia tìm lối ra khác, hay đi vào trong thủy đạo đây?

Lỡ đường nước quá dài, không kịp ra tới biển đã ngạt thở thì biết phải làm sao?

Vô số ý niệm xoẹt qua đầu anh rất nhanh, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Lâm Cảnh Phong đã đưa ra quyết định, lần này, anh sẽ không vứt bỏ đồng đội mà trốn chạy một mình nữa.

Anh nắm lấy dây buộc ba lô của Triển Hành, cài khóa di động lên thắt lưng, dùng cả tay lẫn chân mà quẫy nước, bơi vào thủy đạo.

Triển Hành thầm nghĩ cuối cùng cũng ra ngoài được rồi, theo Lâm Cảnh Phong sẽ không sai đâu, cho nên hứng chí nhiệt tình tiến lên, cậu đâu biết trong lòng Lâm Cảnh Phong trống rỗng thế nào, cũng không thể hỏi được, chỉ đành ùng ục nhả ra một dòng bọt khí.

Con đường nước tối tăm dài đằng đẵng như mãi mãi không có điểm dừng.

Một phút trôi qua.

Phía xa vẫn tối đen như cũ, Triển Hành bắt đầu không chống đỡ nổi, cậu kéo mạnh dây buộc, Lâm Cảnh Phong không quay đầu lại, vẫn tiếp tục bơi về phía trước.

Lâm Cảnh Phong dứt khoát tháo phăng ba lô của mình, nắm Triển Hành tiếp tục bơi lên.

Một phút ba mươi giây.

Triển Hành giãy dụa trong nước, há to miệng phun ra một đám bọt khí.

Lâm Cảnh Phong cũng gần ngạt thở, thể chất anh tốt hơn Triển Hành rất nhiều, nhưng vẫn kiên quyết đạp lên vách tường trong đường nước mà kéo Triển Hành khó khăn đi tiếp.

Triển Hành đuối nước đến nơi rồi, cậu khổ sở nắm túi Lâm Cảnh Phong, co giật không ngừng, Lâm Cảnh Phong thầm hốt hoảng, anh vốn tưởng Triển Hành có thể chống đỡ thêm một lúc, vội vàng quay lại ôm cổ cậu, siết chặt cậu tiếp tục bơi về phía trước.

Hai chân của Triển Hành đạp mạnh, một tay túm chặt tay Lâm Cảnh Phong, giãy dụa không nhận ra phương hướng.

Lâm Cảnh Phong xoay người, vung nắm đấm thụi mạnh vào bụng Triển Hành.

Triển Hành phun ra đám bọt khí cuối cùng, ánh mắt tuyệt vọng đầy mờ mịt.

Ánh sáng lạnh lẽo từ ống đèn hắt lên gương mặt nhợt nhạt đông cứng của Triển Hành, dường như cậu đã hiểu ra gì đó, chủ động buông tay.

Không! Lâm Cảnh Phong túm chặt cổ tay Triển Hành, kéo cậu tiếp tục bơi về phía trước.

Hai phút sau.

Lối đi dài không thấy đầu cùng, ống đèn mấy lần suýt tuột khỏi tay Lâm Cảnh Phong, anh cũng chết đuối đến nơi rồi.

Hai phút bảy giây.

Ống đèn rơi xuống đất, bị dòng nước ngầm bên dưới cuốn đi, lối ra kia rồi!

Lâm Cảnh Phong đạp mạnh một cái, trồi lên mặt biển.

Ào một tiếng, hai thầy trò nổi lên mặt biển, bầu trời đầy sao, sóng biển dạt dào, ngân hà lấp lánh vắt ngang bầu trời đêm trên đỉnh đầu bọn họ.

Chỗ này là rìa một hòn đảo nhỏ cách xa bờ biển vịnh Giao Châu.

Dưới màn đêm, Lâm Cảnh Phong gần như điên cuồng mà gào thét bằng cái giọng khản đặc: “Tiểu Tiện! Tiểu Tiện!”.

Ba lô khí của Triển Hành nổi trên mặt nước, mặt cậu hướng xuống, cả người bị ngâm trong biển chẳng hề động đậy.

Lâm Cảnh Phong nâng đầu Triển Hành lên, sắc mặt cậu trắng bệch, đôi môi thâm tím, đã ngừng thở rồi.

Trong nước truyền ra tiếng nhạc chuông điện thoại: “Bán đứng tình yêu của tôi, ép tôi phải rời xa…”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Lâm Cảnh Phong kéo Triển Hành lên bờ biển, trên mặt cậu không rõ nước biển hay nước mắt, anh lật Triển Hành xuống, đặt phần bụng Triển Hành lên đầu gối mình, để cậu nôn nước biển ra, rồi lại lật cậu nằm ngửa ra đất, bắt đầu hô hấp nhân tạo.

“Tiểu Tiện…”. Lâm Cảnh Phong run giọng, bóp mũi Triển Hành, thổi hơi vào đôi môi lạnh lẽo của Triển Hành, rồi ấn mạnh lồng ngực cậu.

“Tiểu Tiện!”. Lâm Cảnh Phong kêu gào.

Triển Hành ho khan, sau đó khổ sở thở hổn hển.

Lâm Cảnh Phong như được đại xá, thở phào nhẹ nhõm, dựa vào tảng đá ngầm, không còn sức nói chuyện nữa.

Triển Hành mở hai mắt ra, sau khi chết đi sống lại, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là sao trời xán lạn trên biển, cùng sông ngân lấp lánh ánh vàng.

“Tôi… Tiểu Tiện”. Lâm Cảnh Phong nhẹ nhàng nói: “Tôi đánh cậu ở dưới nước, mục đích là làm cậu ngất xỉu, cứu người đuối nước vẫn làm như vậy”.

Triển Hành: “Ừm, tôi… trước giờ bơi lội chưa từng bị đuối nước nên không biết việc này, cứ tưởng anh muốn đi một mình cơ”.

Lâm Cảnh Phong hỏi: “Còn khó chịu không? Đứng dậy đi lại thử coi”.

Triển Hành chủ động đưa tay ôm vai Lâm Cảnh Phong, dụi đầu vào cổ anh, Lâm Cảnh Phong thoáng chần chừ, nhưng ngay sau đó mỉm cười thoải mái, vòng tay ôm cậu thật chặt.

Chuông điện thoại reo lên: “Tình yêu không phải thứ anh muốn mua, muốn mua là có thể mua được…”.

Triển Hành ho lụ khụ vài tiếng, nhận điện thoại.

Lục Thiếu Dung: “Ông trời phù hộ, cuối cùng cũng bắt máy rồi, con muốn hù chết ba à Triển Tiểu Tiện!”.

Triển Hành: “Con… e hèm, Thiếu Dung, con chỉ đi bơi lội thôi mà!”.

Lục Thiếu Dung: “Tóm lại con đang ở đâu?! Để ba bảo Tôn Lượng tới đón con, về nhà ngay, không được lêu lổng nữa!”.

Triển Hành bịa chuyện, bảo mình cùng bạn bè đi du lịch tới vịnh Giao Châu, đúng lúc gặp đội khảo cổ đang khai quật mộ cổ đời Hán, thế là lén trèo qua rào chắn, theo vào dạo một vòng, ai dè bị cảnh sát bắt trở ra, điện thoại mất tín hiệu vân vân.

Đó chính là phong cách trước nay của Triển Hành, Lục Thiếu Dung tin đến tám phần, hỏi luôn: “Không có bắt con vào đồn chứ?”.

Triển Hành lập tức đáp: “Không có không có! Họ cảnh cáo một trận xong thả tụi con đi liền, con vừa đi bơi, chuẩn bị về khách sạn ăn khuya đi ngủ đây”.

Lục Thiếu Dung: “Bạn con đâu?”.

Triển Hành: “Ba chờ chút, con chụp hình cho ba coi”.

Triển Hành khoác vai Lâm Cảnh Phong, hai người ướt như chuột lột chụp một bức hình, gửi cho Lục Thiếu Dung.

Lục Thiếu Dung: “Quen ở đâu đấy? Thằng nhóc có vẻ nhanh nhẹn, nó tên gì, nói ba nghe chút đi? Con trai”.

Triển Hành nhìn sang Lâm Cảnh Phong dò ý, hỏi “tên?”, Lâm Cảnh Phong đang ngồi bãi ghềnh đá sửa sang lại túi đeo hông, gật đầu ý bảo được, thế là Triển Hành báo cho Lục Thiếu Dung biết luôn.

Lục Thiếu Dung lại nói: “Ừ, chúc mừng con, con yêu, ba biết ở trường con không có nhiều bạn bè, hy vọng cậu ta là người tử tế”.

“Nhưng ba nghĩ ba không thể không quấy rầy con chút rồi, tạm thời tách khỏi bạn con được không, ba có chuyện riêng cần nói… về chuyện của cậu hai con mấy ngày trước”.

Triển Hành vui vẻ nói: “Dạ, daddy”.

Sau đó cậu cúp điện thoại, khóa máy.

New York:

Lục Thiếu Dung: “…”

Đảo san hô trên biển:

Lâm Cảnh Phong: “Điện thoại của cậu tốt nhỉ, bị ngâm nước mà vẫn gọi được”.

Triển Hành đáp: “Điện thoại của anh cũng đâu tồi… Nokia kìa, bị ướt rồi phơi khô vẫn chạy ngon lành”.

Lâm Cảnh Phong trút hết đồ linh tinh trong túi đeo hông ra, hong khô trên bãi biển, cởi áo và giày, để lộ ra cánh tay thon dài tráng kiện và bờ vai bắp thịt săn chắc.

“Anh định đi đâu?”. Triển Hành ngạc nhiên hỏi.

Lâm Cảnh Phong: “Tìm ba lô leo núi, đồ đáng giá trong đó hết rồi”.

Triển Hành nói: “Thôi bỏ đi mà, nguy hiểm lắm…”.

Lâm Cảnh Phong: “Không sao đâu, tôi ném ở ngay cửa lối ngầm, không cần vào trong đâu. Cậu trông chừng đồ đạc, có gì khác thường cứ nổ súng”.

Lâm Cảnh Phong kéo chốt an toàn, đặt khẩu Chim Ưng Sa Mạc vào tay Triển Hành.

Triển Hành: “Tôi chưa dùng súng bao giờ, không bắn trúng được ai đâu”.

Lâm Cảnh Phong: “Vậy thì nổ súng cảnh cáo”.

Triển Hành: “Anh sợ họ tới cướp đồ à?”.

Lâm Cảnh Phong không trả lời, tung người nhảy xuống biển lần nữa.

Triển Hành ngồi trên hòn đảo san hô, lục xem đồ của Lâm Cảnh Phong. Túi đeo hông của Lâm Cảnh Phong chẳng khác nào cái túi thần kỳ của Doraemon, cuối cùng mình cũng được xem được nó.

Có một bộ công cụ mở khóa, bom bọc bằng giấy không thấm nước, chiếc điện thoại gần như chưa từng mở máy (chắc tiết kiệm tiền gọi điện), chứng minh thư giả, thẻ ngân hàng… Triển Hành thấy một cuộn giấy mỏng ướt sũng, bèn lấy lên, cẩn thận mở ra, một mặt viết đầy kinh văn, mặt kia là một dòng chữ viết vội:

“Tiểu sư thúc, em thích anh”.

Triển Hành biết nội dung của cuốn kinh này, là tiếng Tây Tạng, người Tây Tạng thường viết kinh văn kín giấy, xếp gọn rồi cuốn lại, đặt vào trong ống xoay kinh, trên đường hành hương, mỗi lần xoay sẽ bằng với tụng kinh văn một lần.

Ôi, thật lãng mạn… Triển Hành chợt cảm thấy có chút mất mát, mặt chính là kinh văn, mặt sau lại là lời tỏ tình, mỗi lần xoay ống xoay kinh, lời kia sẽ được nhắc lại một lần.

Đó hẳn là quá khứ của Lâm Cảnh Phong, cho dù ống xoay kinh đã không còn nữa, nhưng kinh văn và lời tỏ tình vẫn được anh trân trọng giữ gìn.

Triển Hành: “Khà khà khà”.

Triển Hành: “Khà khà”

Triển Hành: “Khà”.

Triển Hành tìm được một cây bút, gạch chéo chữ “thúc” trong câu “Tiểu sư thúc, em yêu anh”, sửa thành chữ “phụ”, cuối câu còn thêm một dấu gạch nối, ký tên: “Triển Tiểu Tiện”.

Thế là dòng chữ ở mặt sau kinh văn biến thành: “Tiểu sư phụ, em yêu anh – by: Triển Tiểu Tiện”.

Lâm Cảnh Phong không hề hay biết, anh bấm đồng hồ chống thấm nước, trang bị đặc biệt của chị Bân cuối cùng cũng phát huy tác dụng, một luồng sáng chói mắt bắn ra sáng rực cả đáy biển tối tăm, đám san hô chồng chất không có ai đánh bắt, trở thành chỗ bị bỏ hoang.

Khoảng cách từ đảo san hô tới dưới vách đá bên bờ biển xa hơn ngàn mét, Lâm Cảnh Phong lấy hơi mấy lần, nhìn thấy ống đèn mình làm rơi lúc trước giữa biển cạn.

Gần đó đầy những phế tích thuyền đắm, những mảnh thuyền gỗ vỡ vụn chất thành đống cao giữa bãi đá ngầm.

Lâm Cảnh Phong thấy hơi ngạc nhiên, vùng biển nông thế này mà cũng có nhiều thuyền chài va vào đá ngầm như vậy?

Một miếng vải rách màu trắng phất phơ giữa đống thuyền vụn nát, chậm rãi bay lên mặt biển.

Lâm Cảnh Phong: “!!!”

Anh bơi tới cửa thông đạo lúc ra, tìm được ba lô của mình, kéo dây túi khí, ôm nó trồi lên mặt biển, hét vọng ra xa: “Này!”.

Triển Hành nhét súng vào sau lưng, từ xa bơi qua tiếp ứng, Lâm Cảnh Phong lấy hơi chui xuống đáy biển lần nữa.

Triển Hành ôm ba lô lúc chìm lúc nổi trên mặt biển, phát hiện miếng vải trắng phập phồng cách đó không xa, bèn bơi qua nhặt lên xem.

Đây chính là cái túi mua sắm bảo vệ môi trường của Lệ Lệ.

Hai chân Lâm Cảnh Phong đạp nước, bơi xuống đống thuyền vỡ giữa bãi đá ngầm, gạt những mảnh gỗ mục nát ra, phát hiện giữa bãi đá có một cái hang.

Cái hang này thông ra đâu? Còn có lối ngầm nào khác sao?

Lâm Cảnh Phong vặn đồng hồ lên mức sáng nhất, nó chiếu ra chùm sáng chói mắt, rọi vào trong hang.

Nhanh như cắt, một sợi dây thừng xù xì thò ra từ trong hang, quất Lâm Cảnh Phong đâm vào đá ngầm, máu chảy đầy đầu, Lâm Cảnh Phong còn chưa kịp suy nghĩ thì trong đầu đã ong lên, bị cái dây thừng thô to lôi vào trong hang đá.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp