LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 13

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

“Nơi này nhất định còn một đường ngầm khác”. Lâm Cảnh Phong nói: “Tìm kỹ xem”.

Trong mộ huyệt của tướng quân mèo không có bất cứ chân đèn nào, bọn họ đành phải cầm ống đèn trong tay chậm chạp lần mò tìm kiếm trên vách tường sát mặt đất, cuối cùng vẫn là nhờ Triển Hành nhớ ra tiếng cào giường gỗ ban nãy mà phát hiện được một cái hang nhỏ chừng nửa thước vuông sau một góc giường đá.

Một cơn gió thổi tới từ đầu kia của hang động tối thui.

“Tìm thấy rồi!”. Triển Hành nhìn vào bên trong, cái hang quá nhỏ, chỉ đút được mỗi cái đầu vào: “Là một hang mèo, ồ, đối diện hình như rất rộng”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Không vào được, lùi ra để tôi xem thử”.

Triển Hành hơi ngọ nguậy, đầu bị kẹt ở bên trong.

Triển Hành: “…”

Lâm Cảnh Phong: “…”

Hai tay Triển Hành đẩy mạnh vào tường, Lâm Cảnh Phong dùng một tay cầm mắt cá chân cậu kéo ra ngoài, vừa mới lôi mạnh một cái Triển Hành đã kêu ầm lên: “Đau đau đau, cổ muốn đứt ra rồi!”.

Lâm Cảnh Phong kéo phát nữa, Triển Hành khóc ỏm tỏi: “Đừng giỡn nữa, rụng đầu người ta luôn rồi! Chết người đó!”.

Các thành viên: “…”

“Cậu ở đó nghỉ ngơi một lát đi”. Lâm Cảnh Phong nói xong đứng dậy tiếp tục kiểm tra, không còn bất kỳ hang hốc nào khác nữa: “Chúng ta trở về chỗ hầm mộ ban đầu xem thử”.

Tiếng bước chân xa dần, đầu Triển Hành vẫn mắc ở trong hang mèo, tay sờ soạng nền gạch trong mộ, với được cái túi, phẩy phẩy giũ ra, mò được mấy miếng thịt bò khô bọc trong giấy gói kẹo, rồi nhét vào trong hang mèo qua lỗ hổng cạnh tai.

Triển Hành vừa ăn thịt bò khô vừa nghêu ngao hát, một lát sau bỗng nhìn thấy hai đốm sáng xanh biếc.

Con mèo kia lại thò mặt ra rồi.

“Meo meo”. Triển Hành vội gảy giấy gói kẹo vào trong hang mèo, thổi mấy hơi, giấy gói kẹo bay lượn trong hang: “Hây, qua đây”.

Con mèo màu nâu nhạt nhìn Triển Hành đầy khó hiểu, duỗi móng vuốt ra cào giấy gói kẹo.

Triển Hành dùng lưỡi đẩy thịt bò khô đến gần môi, phun ra như bắn đạn trúng luôn đầu con mèo kia.

“Ăn không?”. Triển Hành nhìn con mèo, nói: “Meo meo? Qua đây!”.

Cậu lại bóc thêm vài miếng thịt bò khô nữa, nhét vào trong hang mèo, dùng miệng bắn đi, con mèo cúi đầu ngửi ngửi, ăn vài miếng rồi thong thả đi qua.

Miếng cuối cùng Triển Hành phun hơi mạnh, khiến miếng thịt bò khô lăn lông lốc trong sườn dốc, con mèo kia lập tức quay đầu đuổi theo, thoắt cái đã mất bóng.

“Đừng chạy, còn nữa nè!”. Triển Hành gọi.

Con mèo nhảy ra khỏi hang, không biết đã vồ được cái gì ở cuối đường, đột nhiên hầm mộ nổ ầm ầm, giống như có cơ quan nào đó bị kích hoạt vậy.

“Sư phụ cứu mạng! Sư phụ cứu tôi với!”. Triển Hành ý thức được có gì đó không đúng thì gào ầm lên như phát điên, hai tay chống vách tường rút phựt đầu ra ngoài.

Lâm Cảnh Phong nghe thấy tiếng kêu như chọc tiết của Triển Hành, vội vàng đi từ mật đạo quay trở lại.

Lâm Cảnh Phong: “Rút đầu ra thôi mà, có cần kêu lớn như vậy không?”.

Triển Hành: “Tôi thấy con mèo rồi”.

Lâm Cảnh Phong lạnh nhạt: “Khỏi cần làm bộ dễ thương”.

“Có đường thông ra bên ngoài, có lẽ do thợ thuyền ngày trước để lại”. Lâm Cảnh Phong lập tức nhận ra có gì đó bất thường trong mộ thất, cau mày nói: “Thi thể đâu?”.

Triển Hành đứng dậy đầu óc choáng váng, phát hiện chiếc giường gỗ và thi thể tướng quân mèo ban nãy đã không còn.

 Lệ Lệ bò ra khỏi đường hầm, đồ thanh đồng trong túi kêu leng keng, chứng tỏ đã vét sạch đống tượng đồng trong căn phòng lúc nãy, vừa nhìn thấy chỗ mà Lâm Cảnh Phong chiếu đèn lên thì sợ đến độ suýt hét lên lần nữa.

Lâm Cảnh Phong giơ một tay lên, ý bảo cứ yên tâm: “Đừng sợ, nhất định là một cơ quan không biết khởi động từ lúc nào đã chuyển giường xuống dưới đất hoặc sang căn mật thất khác rồi”.

Anh kiểm tra xung quanh, thấy trong phòng đá không biết từ bao giờ đã có thêm một cánh cửa bí mật nữa.

Mọi người thu dọn đồ đạc xong, theo Lâm Cảnh Phong đi vào cánh cửa bí mật, bên trong có một ngã ba, một đầu lất phất gió thổi, Lâm Cảnh Phong ngẫm nghĩ một lúc thì hiểu ra: “Nơi đó không có kim đồng tiên nhân, chắc là đường hầm hòng thoát thân của dân phu”.

Còn đầu kia thì lặng ngắt, hai bên là những pho tượng nâng mâm đồng. Những pho tượng điêu khắc này xuất hiện khắp mọi nơi, từ lúc bọn họ vào mộ tới giờ, dọc đường đã thấy hơn trăm pho, chủ mộ đúng là thừa tiền thật. Cả bọn đi tới cuối đường thì thấy thêm một cái đĩa Tuế Tinh Lục Hợp Tý Ngọ nữa.

Lệ Lệ nhỏ giọng bảo: “Chỗ này khả năng chính là trung tâm của ngôi mộ tròn này, muốn vào xem thử không?”.

Trương Soái hào hứng: “Đương nhiên! Nhìn xem đồng nhân nhiều như vậy, mộ chính chắc chắn phải có hàng ngon!”.

Lệ Lệ nhìn Lâm Cảnh Phong dò ý, Lâm Cảnh Phong gật đầu, Triển Hành giơ đèn pin lên soi, Lệ Lệ cẩn thận xoay đĩa Tuế Tinh.

“Lần này chỉ có một cửa mở thôi”. Lệ Lệ nói.

Lâm Cảnh Phong bảo: “Mở nó ra”.

Lệ Lệ xoay chữ “Ngọ” thẳng lên trên, khiến mười hai địa chi đang nằm lộn xộn trở về đúng vị trí ban đầu, phát ra một tiếng “cách” khẽ.

Phía sau cánh cửa truyền tới tiếng “meo” nhỏ xíu, giống như đang cảnh cáo bọn họ đừng có tiếp tục nữa.

Triển Hành cau mày nói: “Thôi đừng vào”.

Lâm Cảnh Phong không vui: “Sao có thể không vào chứ? Cậu quên mới nãy nói gì à?”.

Triển Hành nhớ tới mục đích chuyến đi này của Lâm Cảnh Phong là tìm xương Phật thì đành im lặng.

Lệ Lệ ấn vào giữa đĩa Tuế Tinh, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, toàn bộ đĩa khóa bắt đầu chuyển động vun vút.

Cả mật đạo kêu ầm ầm, Lâm Cảnh Phong nói: “Đứng vững!”.

Cả ngôi mộ mang theo bốn người trong mật đạo xoay tròn chóng mặt, cuối cùng rầm một tiếng dừng lại, lực li tâm khiến bọn họ văng ra sau.

Lâm Cảnh Phong nhìn đồng hồ: “Lại thêm một đợt triều lên nữa, từ lúc chúng ta tới đây đến bây giờ đã hết mười hai tiếng rồi”.

Triển Hành nói: “Sao khéo vậy? Hai lần đều đúng lúc mở khóa?”.

Lâm Cảnh Phong quay đầu nhìn, ngã ba lúc bọn họ tới đã bị lấp kín sau đợt xoay tròn của ngôi mộ đá.

“Làm sao giờ?”. Kiến Vỹ hốt hoảng hỏi: “Lối vào bị lấp rồi!”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Chắc chắn còn lối đi khác, tôi đã hiểu đại khái sao nơi này chuyển động được rồi”.

Cuối đường dường như có một con quái vật khổng lồ nào đó đang nhìn chòng chọc vào bọn họ.

Cánh cửa đá kêu nhẹ, chầm chậm mở lên trên, trong hầm mộ chính, một đôi mắt mèo màu xanh lấp lánh đang nhìn họ chằm chằm.

Lâm Cảnh Phong ngẩng đầu nhìn lên cạnh trên cánh cửa, lấy một cái kích ra chống trên khung cửa, như vậy cho dù mọi người đi vào gian mộ mà cánh cửa đột ngột hạ xuống cũng sẽ bị cái kích kia chặn lại.

Mộ thất trung ương có một cái quan tài, nắp quan mở hé phân nửa, trên nắp có vết đồ sắt cứa qua.

Lâm Cảnh Phong dẫn đầu đi vào mộ chính, xác định không có nguy hiểm gì, chuyện đầu tiên làm là lấy đèn pin chiếu lên trên.

Trên đỉnh trần nhà cao năm mét có một vết nứt mà mắt thường khó có thể nhìn thấy được, Triển Hành lấy điện thoại ra xem, có tín hiệu!

“Có tín hiệu đó, có tín hiệu có tín hiệu…”. Triển Hành rối rít quơ điện thoại.

Lâm Cảnh Phong bực mình mắng: “Biết rồi, im miệng”.

Mọi người: “???”

Trương Soái nói: “Nhìn thấy rồi, đó là hang trộm do nhóm người trước đào ra, biết thế trèo từ đỉnh xuống có phải nhanh không”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Khó lắm, ngôi mộ này dày đến cả chục mét, anh nhìn thấy cái khe hở kia chứ? Cho dù dùng hết chỗ thuốc nổ mang đến cũng không phá nổi lớp đá núi dày chục mét được, đám người trước là dùng mũi khoan chạy thẳng xuống, chỉ khoan được một khe hở nhỏ xíu, sau đó dùng móc di động câu đồ trong quan tài ra”.

Món đồ kia rất rõ ràng, chính là giáo đồng bọn họ dùng khi mới đến đây.

Trong hầm mộ chính có đèn dầu, Trương Soái thắp một ngọn trong đó lên, sau lưng có tiếng mèo kêu đầy cáu kỉnh.

“Meo”.

Con mèo kia từ trong quan tài nhảy ra, chạy vào một xó, mất tăm mất tích.

“Vẫn còn lối ra khác”. Lâm Cảnh Phong nói: “Không cần lo lắng”.

Tám ngọn đèn dầu được thắp lên một nửa, chiếu sáng cả hầm mộ rộng lớn, hai bên căn phòng bày hai giá binh khí, trên đó có đủ các loại binh khí bằng đồng gỉ sét với nhiều kiểu cách khác nhau, cùng với sáu cái hòm đóng chặt.

Bốn phía vẫn là kim đồng tiên nhân lẳng lặng đứng im, không hề nhúc nhích.

Trương Soái kêu ầm lên, cuối cùng cũng tìm được hàng xịn rồi!

“Mở hết ra xem”. Lâm Cảnh Phong chỉ đạo: “Lệ Lệ, cô mở bên kia, tôi phụ trách ba cái này, đừng đụng vào quan tài”.

Lệ Lệ lấy sợi sắt ra để mở khóa, vài tiếng lạch cạch vang lên, khóa hòm mở ra, Lâm Cảnh Phong lấy một tấm vải, trải xuống mặt đất, nói: “Bỏ lên đây”.

Mắt ai nấy đều cực kỳ phấn khích, dù Triển Hành không thiếu tiền, nhưng nhìn thấy những món đồ tinh xảo thời cổ đại vẫn không khỏi rạo rực trong lòng, Trương Soái ném một món hay ho vào giữa tấm vải, Triển Hành lập tức nhặt lên, đưa về phía ánh đèn ngắm nghía.

Song long bạch ngọc vân văn bội!

Triển Hành há hốc miệng, Lâm Cảnh Phong kiểm tra châu báu trong phòng, ra lệnh: “Thả trở lại”.

Triển Hành hỏi: “Sư phụ, cho tôi miếng này được không?”.

Cậu vừa dứt lời, tất cả mọi người đều dừng lại, nhìn Triển Hành.

“Tam gia, đồ đệ của anh không hiểu gì về quy củ à?”. Lệ Lệ nghi ngờ hỏi.

Lâm Cảnh Phong dùng ngón tay gảy đồ trong hòm, thản nhiên nói: “Đồ trong này phải mang ra ngoài rồi mới chia, nếu cậu thật sự muốn nó, có thể nhường một phần để đổi lấy miếng ngọc bội này, Tiểu Tiện, bỏ xuống”.

Triển Hành đành phải bỏ bạch ngọc long văn bội trở về đống đồ tùy táng, Lâm Cảnh Phong nhấc hòm lên trút ào ra, đang do dự thì đột nhiên quát: “Đừng động vào quan tài!”.

Chẳng biết từ lúc nào Kiến Vỹ đã đi tới cạnh quan tài, thò tay vào trong mò mẫm, bị Lâm Cảnh Phong quát mới sợ hãi rụt trở về.

Cùng lúc đó, miếng gạch dưới chân Kiến Vỹ hơi lún xuống. Vách tường rung ầm ầm, mở ra một con đường ngầm khác.

Trương Soái nói: “Tam gia đừng căng thẳng, chắc không mấy ai… bố trí cạm bẫy trong phòng đặt quan tài đâu”.

Cả hầm mộ lặng ngắt như tờ, ba giây sau, trong góc có tiếng “coong” truyền ra.

Tất cả mọi người đều nghe thấy, cùng lúc nín thở.

Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Nhưng cũng có ngoại lệ, chủ mộ nơi này chính là một trong số đó”.

“Coong”.

Lần này âm thanh tới từ góc Tây Nam.

Lâm Cảnh Phong quay đầu lại, ngờ vực tìm phương hướng âm thanh: “Lập tức kiểm tra cơ quan!”.

Mọi người tản ra, tiếng thứ ba vang lên, rõ ràng hơn hai tiếng trước đó rất nhiều, giống như thứ gì đó, tựa tiếng dùi quấn vải nện lên chiêng đồng.

Tiếng thứ tư: “Coong!”

Lệ Lệ hét lên: “Đồ trời đánh! Cái quái gì vậy? Kiến Vỹ cậu đụng trúng cái gì rồi!”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Đừng hoảng loạn!”.

Lại một tiếng “coong” vang lên, giống như có vài cái dùi đang gõ vào mặt chiêng rồi tụ lại một chỗ, giữa hầm mộ yên ắng càng trở nên kinh khủng vô cùng.

Triển Hành nhìn kỹ một pho tượng đồng nhân, nói với Lâm Cảnh Phong: “Sư phụ ơi, anh nhìn cái này xem…”.

Lâm Cảnh Phong vèo qua như một cơn gió, mọi người sán lại, nhìn theo ánh sáng đèn pin trên tay Lâm Cảnh Phong, thấy kim đồng tiên nhân đang chảy hai dòng nước mắt màu bạc, nước mắt dàn dụa chảy xuống, rơi lên mâm đồng.

“Coong”.

“Cái cái cái…”. Trương Soái nói: “Là cơ quan gì vậy?”.

“Thủy ngân, lùi lại một chút kẻo trúng độc”. Lâm Cảnh Phong kéo áo lên, ra hiệu Triển Hành làm theo, ra lệnh: “Lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi chỗ này ngay!”.

“Đi hướng nào đây?!”. Lệ Lệ hét.

Lâm Cảnh Phong chỉ vào đường hầm: “Mấy người đi trước, vặn đĩa khóa Tuế Tinh là có thể đóng kín căn phòng này lại rồi, đừng tham lam, tôi chặn hậu!”.

Cùng lúc đó có một tiếng “ầm”, căn mộ chính bắt đầu xoay tròn, chân đèn bị lực ly tâm hất đổ, rơi xuống mặt đất vỡ vụn!

Lối đi lúc tới biến mất, lực ép ngang cũng làm cho cái kích vỡ tan tành, hiện ra một lối đi chật chội khác chỉ đủ cho một người chui lọt.

“Coong”.

“Coong”.

Âm thanh trong bóng tối như tiếng chuông đòi mạng, không gian bị đè nén khiến cho Lâm Cảnh Phong căng thẳng đến độ mồ hôi lạnh đổ ròng ròng ướt cả bàn tay, đây là cơ quan gì?

“Chạy từ chỗ nào?”. Trương Soái sốt ruột nói: “Tam gia! Làm sao bây giờ!”.

Lâm Cảnh Phong bảo: “Đừng chạy vào đó, xem chừng là bẫy rập… cho tôi chút thời gian suy nghĩ đã”.

Triển Hành vẫn hay táy máy cũng bị tiếng trống đòi mạng dai dẳng này làm cho   lạnh sống lưng, cứ có cảm giác mấy đồng nhân đang lạnh lùng nhìn bọn họ, tiếng thủy ngân rơi xuống mâm, cứ liên tục không ngừng giống như quỷ câu hồn đang tiến gần từng bước một.

Cậu run rẩy lấy điện thoại ra, bấm số di động của Lục Thiếu Dung.

Bíp, bắt đầu tiết mục nhớ tới sự giúp đỡ của người thân.

Lục Thiếu Dung khóa máy.

Triển Hành bấm số điện thoại bàn ở nhà, đường dây bận.

Cùng lúc đó: bên kia bờ đại dương.

Lục Diêu, em gái mười lăm tuổi của Triển Hành, nằm bò ra ghế sô pha, vừa dán điện thoại vào lỗ tai vừa sơn móng tay nói: “Ối chà, giờ ai còn thích đám loắt choắt nữa, đàn ông từng trải tốt hơn nhiều, trưởng thành, quyến rũ, lại có tiền, giống cậu hai mình ấy…”.

Tiếng càu nhàu cáu bẳn của Triển Dương từ trên tầng hai vọng xuống: “Con mẹ nó rốt cuộc tao kết thù oán gì với Tôn Lượng…”.

Lục Diêu giật đùng đùng: “Ngài Triển Dương! Làm phiền ngài đừng nghe lén điện thoại của người khác!”.

Giữa mộ huyệt:

“Coong!”.

Lệ Lệ gào um lên: “Rốt cuộc phải làm sao? Còn không nghĩ ra cách gì nữa là tôi đi đấy!”.

Triển Hành bấm số loạn xạ: “Lạy giời, nghe điện đi mà. Ai đang nấu cháo điện thoại mà ghê thế? Không thấy báo cuộc gọi nhỡ sao?”.

Lâm Cảnh Phong gắt: “Mấy người đừng ồn nữa”.

New York:

Lục Diêu: “Thì đó, cái tính xấu của Triển Dương cũng chỉ có mình Lục Thiếu Dung chịu được, lần trước Wilson mời tớ đi xem phim, món Pháp mà ba anh ấy làm ngon lắm…”.

Triển Dương ở trên lầu chấn chỉnh: “Tiểu thư Lục Diêu, rốt cuộc cô quen bao nhiêu đứa bạn trai vậy? Không phải cái thằng người Ý tên Kadir chứ?”.

Lục Diêu la um lên: “Đó là thời con học cấp hai, cám ơn ba, con đã lên cấp ba lâu rồi!”.

Trong mộ:

Triển Hành: “Chết tiệt, sao ngay cả Triển Dương cũng không nghe điện?”.

Lâm Cảnh Phong ngừng suy nghĩ, đột nhiên nói: “Sau này đừng giận dỗi ba mẹ cậu nữa”.

Triển Hành ủ ê: “Tôi có dự cảm không lành… mau nhận điện thoại đi”.

New York:

Lục Diêu: “Thôi nhé, không nói chuyện với cậu nữa, có người gọi vào máy, lát nữa gọi lại cho cậu sau nha, bye”.

Triển Dương chợt phát hiện di động có cuộc gọi nhỡ, dưới nhà Lục Diêu cũng đã bắt máy: “Hello, nhà họ Lục nghe”.

Triển Hành ở xa tít trong một ngôi mộ tận Trung Quốc và Triển Dương ở trên tầng hai nhà mình tại New York đồng thanh nói:

“Là nhà họ Triển chứ không phải nhà Lục, cảm ơn!”.

Lục Diêu: “Tôi nói nhà họ Lục thì chính là nhà họ Lục, ớ, anh hai?”.

Trong mộ:

Lâm Cảnh Phong cảm thấy thực sự không thể trông chờ vào Triển Hành được, bèn chạy vọt vào đường hầm, đột nhiên da đầu tê rần.

Kim đồng tiên nhân xếp hàng hai bên đường, cứ chục mét lại có một pho, tất cả cơ quan trong mộ đều đã bị khởi động, thời gian giọt lệ thủy ngân đầu tiên của hơn một ngàn pho tượng kim đồng tiên nhân nhỏ xuống không giống nhau, nhưng…

Nhịp rơi của hơn một ngàn giọt nước mắt trên từng chiếc mâm đồng lại đồng nhất đến ghê người.

Chạy? Chạy đi đâu bây giờ? Khắp nơi đều là đồng nhân bố trí cơ quan, huống chi lại chẳng biết đường này dẫn tới đâu, đây rốt cuộc là cơ quan gì?

Lâm Cảnh Phong quay đầu lại hỏi: “Vẫn chưa gọi được à?!”.

Lâm Cảnh Phong cảm giác cuối lối đi có một ánh mắt nguy hiểm đang theo dõi đám người mình, dù có chạy đi đâu cũng vô dụng, phải làm sao mới đóng được cơ quan này đây?

“Coong, coong, coong…”. Tốc độ nhỏ lệ của kim đồng tiên nhân càng lúc càng nhanh, từng giọt thủy ngân phản chiếu ánh sáng trắng toát rơi xuống mâm đồng, văng ra khắp chốn.

Triển Hành thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn ông trời, cuối cùng cũng nghe điện rồi. Gọi Lục Thiếu Dung nghe máy đi”.

Lục Diêu uể oải nói: “Không phải anh tính tranh cậu hai với em đấy chứ?”.

Triển Hành: “…”

Lục Diêu dịu dàng: “Anh hai, người ta thích cậu hai trước mà, anh quên rồi sao?”.

Triển Hành nài nỉ: “Đù má cậu hai! Anh sai rồi! Anh sẽ không bao giờ giành giật với bà cô nữa! Anh có chuyện quan trọng, mau kêu Lục Thiếu Dung nghe điện đi mà! Lửa cháy đến mông rồi!”.

Lục Diêu hả hê cười đáp: “Hôm nay ba đi họp ở viện bảo tàng rồi, sẽ về sớm thôi… Alo? Anh ơi!”.

Triển Hành lập tức tắt máy, bấm số phòng làm việc của Lục Thiếu Dung.

Lục Thiếu Dung đang xem một đoạn phim giới thiệu thì trợ lý vào phòng họp ghé vào tai nói mấy câu, nghe xong bèn cáo lỗi đứng dậy, bước nhanh sang phòng làm việc nghe điện thoại.

Lục Thiếu Dung: “Nghĩ kỹ rồi hả? Rốt cuộc cũng chịu mở máy?”.

Giọng Triển Hành lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ: “Cha già yêu dấu ơi, con muốn hỏi một chuyện”.

Lục Thiếu Dung: “Để ba hỏi con một chuyện trước đã”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Triển Hành: “Con van ba đấy… trả lời con trước đi”.

Lục Thiếu Dung ngồi xuống ghế xoay, nới lỏng cà vạt: “Coi như con thắng, nói đi, hôm nay không được dập máy bất thình lình nữa đấy”.

Triển Hành: “Là thế này… con…”. Đầu cậu rối như tơ vò, bịa chuyện: “Ba có biết kim bàn tiên nhân không?”.

Lục Thiếu Dung nói: “Biết, lần này lại xem cái gì nữa đấy?”.

Triển Hành: “Có cơ quan bằng tượng người! Con vừa phát hiện ra! Mới khai quật luôn!”.

Triển Hành liến thoáng cái miệng kể hết tình hình trong mộ một lượt, Lục Thiếu Dung cảm thấy giọng điệu của cậu kỳ lạ vô cùng, nhưng không nghĩ ra nguyên nhân do đâu.

Lâm Cảnh Phong bấm loa ngoài điện thoại, giọng Lục Thiếu Dung truyền ra rõ ràng.

“Kim đồng tiên nhân dùng làm vật trang trí, thường tượng nhìn thẳng về phía trước, nâng đỡ mâm đồng; vào năm 2041 có tám mươi pho tượng trong lăng Tần Thủy Hoàng được khai quật, loại đồng nhân cúi đầu nhìn mâm này rất ít, giá trị vô cùng, có khuôn đúc riêng biệt, thường được đặt trong mộ, dùng để khởi động cơ quan. Cơ quan kiểu này vô cùng nguy hiểm… Triển Hành, con vẫn đang nghe chứ?”.

Triển Hành: “Con đang nghe! Ba thật hiểu biết! Một khi cơ quan bị khởi động rồi thì phải làm sao mới dừng lại được? Nó có tác dụng gì?”.

Lục Thiếu Dung: “Đồng nhân… con không thấy kỳ quặc sao, Tiểu Kiện? Con đang ở hiện trường khai quật à? Sao đào đâu ra được kim đồng tiên nhân thế?”.

Triển Hành nói: “Không sai, con đang ở Giao Châu! Ba cứ nói đi!”.

Lục Thiếu Dung: “Đồng nhân thông thường sẽ rơi lệ, khi nhỏ đến một trọng lượng nhất định thì cả mâm đồng sẽ lật úp, khởi động cơ quan, kéo theo những thứ sát thương như tên bắn các thứ giấu quanh đó, chắc là vậy? Tài liệu về chuyện này ba không nhớ lắm… Triển Hành, xung quanh con có tiếng gì vậy? Gõ trống à?”.

Lâm Cảnh Phong lập tức trả điện thoại vào tay Triển Hành, phất tay ra hiệu, bốn người sải bước ra xa, mỗi người nâng một mâm.

Triển Hành: “Vậy vậy vậy… nếu có rất nhiều pho tượng đồng thời rơi lệ thì sao?”.

Lục Thiếu Dung cảnh giác hỏi: “Triển Tiểu Kiện, không phải con theo đoàn khảo cổ xuống mộ đó chứ? Chạy ra ngoài mau!”.

Triển Hành: “Con con con…”. Cậu vụt nghĩ: “Con chỉ vào một lúc thôi, bây giờ đang ở trước cửa mộ rồi, nơi này có hai tượng đồng rất kỳ lạ nên mới hỏi ba… con chuẩn bị ra ngoài rồi, bọn họ bảo… bên trong có rất nhiều đồng nhân, đều đang nhỏ nước, không, nhỏ thủy ngân!”.

Lục Thiếu Dung sốt ruột nói: “Trở lại mặt đất mau! Kêu bọn họ rời khỏi! Bây giờ! Ngay lập tức!”.

Lâm Cảnh Phong thầm kêu than, tôi cũng muốn ra ngoài, nhưng ra cách nào mới được?

Giọng của Lục Thiếu Dung: “Triển Tiểu Kiện! Ba nghe thấy rồi! Đó là tiếng cơ quan trong kim đồng tiên nhân đúng không? Tình hình này giống như khởi động toàn bộ chốt mở trong hầm mộ chính vậy! Từ lúc kim đồng tiên nhân đầu tiên bắt đầu nhỏ thủy ngân cho đến khi pho tượng cuối cùng khởi động, cứ giữa hai pho sẽ có một khoảng lặng, chuyên dùng để giết bọn trộm mộ! Lúc này chạy vẫn còn kịp! Mau lên! Chạy ngay!”.

“Đợi đến khi đồng nhân đầu tiên lật úp mâm đồng thì nguy to! Nếu đã khởi động rồi, thì cũng chớ hoảng loạn…”.

Triển Hành bịt ống nói lại, sợ hãi nhìn sang Lâm Cảnh Phong.

Trương Soái thét lớn một tiếng, khom mình chui vào trong đường hầm, Lệ Lệ thì không ngừng la hét, cùng Kiến Vỹ lẽo đẽo theo sau cùng chạy như điên vào mật đạo.

Triển Hành: “Ô, ba ơi, giờ con ra ngoài đây”.

“Đừng chạy!”. Lâm Cảnh Phong nói: “Trở lại hết đây!”.

Lục Thiếu Dung: “Giọng ai đó? Bạn con à? Đừng nghe cậu ta, chạy đi, rời khỏi ngôi mộ này ngay”.

Lệ Lệ vừa hét vừa chạy, đột nhiên ý thức được cái gì, bèn quay lại lao vào mộ chính, kéo bao vải đựng minh khí bên cạnh quan tài rồi lại tiếp tục vừa gào vừa chạy vào trong mật đạo.

Triển Hành cầm di động: “Vậy… con phải nghe ai đây? Con nghe ba!”.

Triển Hành bắt đầu nhảy tưng tưng giữa mộ, lóc cóc tới trước pho kim đồng tiên nhân, đỡ lấy cái mâm: “Con con con, con ra ngoài rồi! Ra ngoài rồi! Ôi! An toàn rồi!”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Lục Thiếu Dung thở phào nhẹ nhõm: “Có bộ đàm không? Tìm bộ đàm đi! Nói cho những người còn ở bên trong biết, trước khi đồng nhân kích hoạt cạm bẫy, nếu có thấy đường dẫn đến hầm mộ khác thì tuyệt đối không được chạy vào mà phải trở về theo đường cũ, những con đường khác rất có khả năng là cạm bẫy”.

Triển Hành: “Thế thì… thế… cha già ơi vừa rồi ba nói cái gì mà chớ hoảng loạn chứ?”.

Lục Thiếu Dung: “Giữa hai đồng nhân có một góc chết an toàn…”.

Một tiếng vang lớn, cửa đá sập xuống, đường hầm bị chặn kín, mất sóng rồi.

Triển Hành: “Sư phụ?”.

Mọi người chạy hết rồi, chỉ còn Triển Hành và Lâm Cảnh Phong mỗi người bê một cái mâm, càng cùng đường hơn chính là lúc bỏ chạy Lệ Lệ vẫn không quên xách luôn bao vải đựng đầy đồ tùy táng bị ném đầy đất theo.

Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Đã bảo đường đó là bẫy rập rồi, tự đâm đầu vào chỗ chết”.

Tiếng “coong coong” dần biến mất, thủy ngân như vòng ngọc đứt dây rơi xuống không ngừng, bắn đầy mâm, Triển Hành nói: “Được rồi, bây giờ… làm sao nữa?”.

Lâm Cảnh Phong vắt óc suy nghĩ, biết rõ vào những lúc thế này thì càng phải bình tĩnh lại, lời của Lục Thiếu Dung khiến anh nghĩ tới một chuyện đủ cho bọn họ thoát thân an toàn, nhưng đầu óc mơ hồ không sao nắm được manh mối.

Anh liếc nhìn vào góc tường: “Kia là cái mâm đầu tiên nhỏ lệ, Triển Hành, cậu qua bê cái đó, tôi với cậu đổi chỗ, một, hai, ba…”.

Đầu Triển Hành lóe sáng: “Anh không cần chuyển động, tôi có cách rồi!”.

Cậu cố nâng mâm đồng bằng một tay, lấy một hộp mì ăn liền trong ba lô ra, mì tôm nhãn hiệu “Cho Một Hộp”.

Lâm Cảnh Phong: “?”

Triển Hành cẩn thận đặt “Cho Một Hộp” lên mặt đất, lại chồng thêm một hộp lên hộp mì to kia.

Mì tôm chồng chất thành một chồng bốn hộp “Cho Một Hộp”, cộng thêm hai gói thịt bò khô, vừa khít chống được cái mâm vàng đòi mạng.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Triển Hành lách người ra, chạy tới góc Đông Nam, nâng cái mâm của pho tượng đồng đầu tiên lên.

“Anh đang nghĩ gì vậy? Hay chúng ta cũng chạy đi nhỉ?”. Triển Hành nói.

Lâm Cảnh Phong: “Không thể chạy, chết tiệt, bọn họ chạy nhanh quá…”.

Trong đường hầm phía xa truyền tới một tiếng hét thê thảm, Triển Hành nghe đến dựng tóc gáy.

Lâm Cảnh Phong nhíu chặt mày, Lục Thiếu Dung nói có góc chết an toàn, góc chết an toàn…

Chồng “Cho Một Hộp” và gói thịt bò khô xiêu vẹo gần đổ sụp, thanh nối bằng gỗ ở ngực kim đồng tiên nhân bị kéo gãy, mâm đồng lật nhào, bắn thủy ngân đầy đất.

“Qua đây!”. Lâm Cảnh Phong quát.

Triển Hành lấy lại tinh thần, Lâm Cảnh Phong nhào tới ôm lấy cậu, hai người lăn một vòng chui vào trong quan tài.

Pho đồng nhân thứ hai lật úp.

Lại một tiếng rầm vang lên, cửa lớn hầm mộ đóng chặt, lúc Triển Hành và Lâm Cảnh Phong nhảy vào quan tài cũng là khi tiếng loong coong vang lên liên tiếp trong mật thất, trăm ngàn mũi tên sắt quét qua không trung ngay trên nóc quan tài.

Mưa tên chi chít đan xen nhau, Triển Hành ho khan một tiếng, ló đầu ra muốn nhìn, Lâm Cảnh Phong ấn đầu Triển Hành xuống, tay trái ôm Triển Hành, tay phải móc ngón tay vào nắp quan tài hé nửa cắn răng kéo mạnh, nắp quan tài ầm ầm khép lại.

Bên ngoài lặng ngắt.

Vài giây sau, trong bóng tối lại vang lên tiếng tượng đồng đổ mâm vàng.

Trần nhà trên đầu có tiếng cơ quan ma sát, trên mặt đất dầy đặc tên bắn roèn roẹt.

Triển Hành lắc sáng ống đèn.

Lâm Cảnh Phong bình tĩnh nói: “Đây chính là góc chết an toàn, chỉ cần trốn vào trong quan tài thì sẽ an toàn thôi, không có chủ mộ nào lại tự xiên vào thi thể mình cả”.

Triển Hành thở phào nhẹ nhõm: “Sư phụ thông minh quá, á… á…”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Khi chủ mộ xây dựng lúc trước thì vốn không có không khí lưu thông, nhưng giờ đỉnh mộ đã bị trộm khoan ra một lỗ hổng, thành ra hơi nước ngấm vào, nắp quan tài lại mở hé, khiến thi thể mục thành xương trắng từ lâu, Lâm Cảnh Phong mới hơi nhích người mà bụi bặm đã bay đầy.

“Ắt… xì!”. Triển Hành ngứa mũi, quay sang Lâm Cảnh Phong hắt hơi một cái rầm trời.

“Đừng có nôn mửa!”. Lâm Cảnh Phong túm mạnh cằm Triển Hành, bẻ ngoặt đầu cậu sang chỗ khác.

Bên ngoài đã yên tĩnh lại.

“Ra được rồi chứ?”. Triển Hành thều thào hỏi.

Ống đèn bị quẳng ở một bên quan tài, ánh sáng yếu ớt hắt lên gương mặt điển trai của Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong: “Vẫn chưa được”.

Trong quan tài rất chật, ót Triển Hành bị quả cầu tròn chọc hơi khó chịu, đành phải kề trán với Lâm Cảnh Phong, đôi môi hai người cách nhau không tới một centimet.

Triển Hành bèn hôn lên đôi môi sắc nét của anh, khi Lâm Cảnh Phong còn chưa ý thức được gì.

Lâm Cảnh Phong: “Cậu làm gì nữa vậy!”.

Triển Hành nói: “Không… không có gì, tôi vừa làm gì vậy ta? Có làm gì đâu nhỉ?”.

Lâm Cảnh Phong: “Cậu… nhìn sau lưng cậu ấy”.

Anh bóp mặt Triển Hành muốn méo xẹo luôn, xoay mạnh đầu Triển Hành, cho cậu nhìn thấy một cái đầu lâu.

“Ồ, đầu người chết”. Triển Hành ngoẹo đầu nói.

Vậy mà không sợ? Lâm Cảnh Phong hơi khó hiểu về sự gan dạ của Triển Hành, lúc thì cậu ta kêu la ầm ĩ, có khi lại chẳng chút sợ sệt, dây thần kinh nối kiểu gì mà kết hợp được cả hai loại phản ứng như vậy?

Lâm Cảnh Phong: “Sao cậu không la lên?”.

Triển Hành: “Có anh rồi tôi chẳng sợ gì hết, ừm, cảm giác rất an toàn”.

Câu nói ấy cứ như cào nhẹ vào lòng Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong nói: “Cậu… tin tưởng tôi đến vậy sao?”.

Triển Hành quơ tay cầm lấy cái đầu lâu, hơi giật mạnh khiến nó đứt khỏi xương sống. Một tay cậu nhéo cằm nó, một tay nắm đỉnh đầu lâu, khiến miệng nó mở ra khép vào, còn tự mình lồng tiếng:

“Ác ác ác, quạc quạc quạc, quạc quạc quạc.”

Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Không được trêu đùa người chết”.

Triển Hành cầm đầu lâu lắc qua lắc lại trước mặt Lâm Cảnh Phong, nhích tới càng gần, cuối cùng bóp cằm đầu lâu, để nó khép miệng lại.

“Quạc quạc”. Triển Hành cho đầu lâu cắn lên mũi Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong tức điên lên: “Tôi nói, không được trêu đùa người chết!”.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp