LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 09

trước
tiếp

LINH HN NI LON

Tác gi: Phi Thiên D Tường

Người dch: Tàng Thư Quán

Lâm Cảnh Phong không cho ý kiến gì về chuyện này, chỉ vừa hút thuốc vừa nhìn cậu.

Triển Hành bị Lâm Cảnh Phong nhìn đến mất tự nhiên, nói: “Tôi…”.

Lâm Cảnh Phong hút hết điếu thuốc vẫn chẳng nói câu nào, dụi tàn thuốc rồi đi thẳng.

Triển Hành theo Lâm Cảnh Phong về toa, nằm úp mặt xuống bàn ngủ, thỉnh thoảng liếc qua khuỷu tay nhìn trộm Lâm Cảnh Phong.

Anh ta đang nghĩ gì nhỉ? Xuống xe rồi có bỏ mặc mình luôn không? Triển Hành miên man suy nghĩ, xe lửa xình xịch hòa cùng suy nghĩ của cậu cứ cứ chông chênh theo nhịp.

Lâm Cảnh Phong xem xong tờ báo, khoanh tay ngủ gật.

Một giấc ngủ kéo dài mười sáu tiếng trôi qua, lúc Triển Hành tỉnh dậy thì chỗ ngồi bên cạnh đã trống không.

Triển Hành như bị sét đánh, quay đầu nhìn dáo dác, không ngờ ngủ say đến nỗi xe lửa vào nhà ga rồi mà cũng không biết! Bác gái phục vụ trên tàu đang quét dọn toa xe, Triển Hành vịn lưng ghế đứng lên, ánh mắt mờ mịt.

Quả nhiên đi mất rồi.

Triển Hành đứng ngây ra đó, mắt đỏ hoe, Lâm Cảnh Phong từ toa xe khác đi tới.

“Hơ”.

“Hơ cái con khỉ”. Lâm Cảnh Phong quẹt nước, khom người ngồi xuống.

Thì ra anh ta chỉ là đi rửa mặt, im lặng chốc lát thì ngước nhìn Triển Hành: “Xuống xe đi”.

Triển Hành thở phào nhẹ nhõm, theo Lâm Cảnh Phong xuống xe, có Lâm Cảnh Phong ở đây thì ngay cả bản đồ thành phố cũng không cần nữa, chỉ việc theo sau là được.

Lâm Cảnh Phong: “Sao không nói chuyện?”.

Triển Hành: “…”

Lâm Cảnh Phong: “Nhà cậu có mấy người?”.

Triển Hành thành thật đáp: “Ba tôi, ba hai, em gái và tôi”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu, Triển Hành hỏi ngược lại: “Còn anh? Cha mẹ anh làm gì? Có biết anh ở ngoài… làm nghề này không?”.

Lâm Cảnh Phong: “Tôi không có cha, chỉ có mẹ, vừa sinh ra tôi thì mẹ qua đời, lúc nhỏ tôi được bà ngoại nuôi nấng, bà không biết gì hết, tôi nói với bà rằng tôi đang làm thuê ở Quảng Châu”.

Triển Hành hiểu rõ gật đầu: “Tôi sinh ra ở Mỹ, chừng nào anh kiếm đủ tiền rồi thì tới nhà tôi chơi nha”.

Lâm Cảnh Phong đáp: “Được, nhà tôi ở huyện Dân Cần tỉnh Cam Túc, sau này rảnh rỗi sẽ dẫn cậu về đó chơi”.

Triển Hành đầy hào hứng: “Anh từng qua Đôn Hoàng chưa? Tôi vẫn luôn muốn tới hang Mạc Cao[1] thăm quan, nghe nói…”.

Lâm Cảnh Phong lại có dấu hiệu nhức đầu, anh để ý thấy cánh tay Triển Hành mấy lần giơ lên nhưng lại như ý thức được gì đó mà ngượng ngùng bỏ xuống.

Cậu ta muốn khoác vai mình, lại sợ mình xa lánh, Lâm Cảnh Phong thầm thấy buồn cười, chủ động kéo vai Triển Hành.

“Tôi định nhận một đồ đệ”. Lâm Cảnh Phong bảo: “Để sau này còn có người kế thừa sự nghiệp”.

Anh ta nói câu đó chững chạc đến độ Triển Hành không khỏi thấy buồn cười, cậu đang định lên tiếng thì Lâm Cảnh Phong đã nói tiếp: “Cậu cứ suy nghĩ đi, người trong nghề gọi tôi là Lâm tam, việc lựa chọn môn đồ trong môn phái rất nghiêm ngặt…”.

“Tại sao lại gọi là Tam gia?”.

“Chuyện này không quan trọng”.

Triển Hành cười nói: “Không sao, tôi…”.

Lâm Cảnh Phong lắc lắc ngón tay, nghiêm túc nói: “Nhìn cậu không giống mấy tên côn đồ, gia cảnh cậu nhất định rất khá, gọi sư phụ chơi cũng được, nhưng nếu cậu xuống đấu mò vàng, người nhà cậu chấp nhận được sao?”.

Triển Hành nghĩ tới cảnh tượng ông già đang ngồi chễm chệ ở tầng cao của trung tâm tài chính toàn cầu, phun một mồi lửa khiến thác ghềnh nhấp nhô bên ngoài biến thành bình địa.

Lâm Cảnh Phong nói: “Nghĩ kỹ trước đi, nghề này phải bán mạng đấy”.

Triển Hành ngượng ngùng im bặt.

Lâm Cảnh Phong cười nhạt, như thể chưa hề nói gì hết, sau khi rẽ ngang rẽ dọc vài lượt, hai người xuống xe đi vào hẻm 247 phố Mai Hoa.

Trong hẻm truyền ra bản tình ca “Cuộc đời màu hồng”[2], trong khoảnh khắc đó Triển Hành gần như đã tưởng rằng mình xuyên thời gian rồi, cậu ngẩng đầu nhìn lên, thấy một tấm biển bằng gỗ đen, trên biển đề bốn chữ vàng: Tranh Vanh Tuế Nguyệt.

Trong tiệm, bà chủ mặc một bộ sườn xám màu chàm, trên đầu cài một cây trâm hoa đính ngọc trai, tựa vào ghế gỗ lim lau bình sứ trên tay.

“Lâm tam?”. Bà chủ ngẩng đầu, cười nói: “Mới đó mà đã trở lại rồi?”.

“Ồ”. Triển Hành hết sức ngạc nhiên: “Cuối cùng cũng nhìn thấy một món hàng thật”.

Bà chủ còn chưa đứng hẳn dậy, đã cầm bình sứ tránh đi, khiến Triển Hành sờ vào khoảng không.

“Đời Đường? Là giai đoạn Võ Tắc Thiên sao?”. Triển Hành kinh ngạc nói, cậu quay đầu nhìn quanh cửa hàng, thấy tiệm này rất nhiều hàng thật, vội lấy điện thoại ra chụp lại.

Lâm Cảnh Phong giống như đi vào nhà mình, cởi túi đeo hông ném lên quầy, bà chủ đứng dậy lục túi của Lâm Cảnh Phong, dốc ra dây thép, thuốc nổ, còn cả một xâu chìa khóa, dụng cụ cắt đá, không buồn ngẩng đầu lên đã hỏi: “Thế nào?”.

Triển Hành lờ mờ đoán ra, lúc trước Lâm Cảnh Phong rời khỏi Thượng Hải đã ghé Tây An trước, chắc hẳn đến tiệm đồ cổ này rồi.

Cửa tiệm bày trí khá nhã nhặn, nhưng lại nằm ở một vị trí cực kỳ hẻo lánh, thế này có đến nửa ngày cũng chẳng được nổi nửa vị khách, làm sao kiếm tiền được? Triển Hành quan sát khắp nơi, khi trông thấy một bản gốc bút tích của Ngô Đạo Tử[3] thì giật mình kinh ngạc, vội lấy điện thoại ra chụp lại.

“Này”. Chị Bân cau mày, muốn lên cơn điên.

“Đồ đệ nhỏ dại, không hiểu quy tắc”. Lâm Cảnh Phong giải thích.

Chị Bân nói: “Trông bộ dáng bao che của cậu kìa”, rồi không nói gì nữa.

Lâm Cảnh Phong rót trà, tiện thể cũng cho Triển Hành một chén, nói: “Qua đây, đồ trong tiệm đừng sờ mó lung tung”.

“Sư phụ rót trà cho đệ tử? Có còn lễ nghĩa gì nữa không đây?”. Chị Bân nhíu mày nói.

Lâm Cảnh Phong nở nụ cười hiếm hoi, chị Bân lập tức chuyển sự chú ý sang thứ móc ra được từ trong túi đeo hông.

“Thứ hay ho này…”. Chị Bân ngắm nghía ngọc thạch dưới ánh trời chiều.

Lâm Cảnh Phong: “Xem tin tức chưa? Đây là một phần của món đồ cổ thứ năm đếm từ cuối lên ở hội giao dịch văn vật Tây An. Tiểu Tiện, cậu kể cho chị Bân nghe mọi chuyện từ khi chúng ta tới Bửu Kê, chuyện lớn nhỏ gì cũng phải kể hết đi”.

Cuối cùng Triển Hành cũng tìm được cơ hội mở miệng, thế là thao thao bất tuyệt báo cáo hành trình, từ lúc bắt đầu phát hiện động trộm cho tới những chuyện xảy ra trong mộ, nói tuốt tuồn tuột, sống động như thật…

“Sau đó tiểu sư phụ bảo tôi theo sau anh ấy, tôi bèn tiện tay nhéo mông nhéo đùi sư phụ…”.

Lâm Cảnh Phong: “Cậu…”.

Chị Bân: “…”

Lâm Cảnh Phong: “Nói tiếp đi”.

Lúc Triển Hành nói đến chú Tiêu, Lâm Cảnh Phong nhìn chị Bân, chị Bân bảo: “Tên Hoàng Tiêu nham hiểm đó, tôi từng gặp rồi. Lần trước cầm hai cái bình vớ vẩn đến tiệm tôi bán, tưởng mắt tôi đui chắc”.

Triển Hành nói: “Rồi chị có mua không?”.

Chị Bân: “Tôi bảo thằng cha ấy cút cho nhanh”.

Triển Hành bật cười kết thúc bản tường trình, chị Bân dựa vào tủ trưng bày, cười nhạo: “Quá mất mặt, để cho lũ cớm đuổi hụt hơi”.

Lâm Cảnh Phong uống trà xong, thản nhiên đứng dậy: “Tôi dẫn theo người, nên không dám mạo hiểm, chị xuất hàng giúp tôi đi, cứ theo quy tắc cũ”.

Chị Bân nhỏ giọng: “Không cần, anh em trong nhà cả…”.

Lâm Cảnh Phong đi lên phía trước, nói mấy câu gì đấy với chị Bân, Triển Hành nghe loáng thoáng thấy có chữ “tìm vài người”.

Chị Bân chẳng nói chẳng rằng, lấy một tờ giấy và một cục đồng hình vuông từ dưới tủ trưng bày đưa cho anh, rồi phất tay ra hiệu “lượn đi”.

“Đi đâu?”.

“Mua đồ, đổi quần áo cho cậu”. Lâm Cảnh Phong dẫn Triển Hành tới một tiệm bán đồ du lịch, mua hai cái ba lô và sắm lại những thứ đã vứt lại ở cánh đồng hoang ngày trước.

Triển Hành thay áo khoác quân đội và quần thể thao, Lâm Cảnh Phong giải thích: “Chồng chị ấy trước kia từng cưu mang tôi, là mối quan hệ vào sinh ra tử”.

Triển Hành hiếu kỳ hỏi: “Anh ta là anh Bân sao? Anh ta là sư phụ anh à?”.

Lâm Cảnh Phong: “Không phải, sư phụ tôi là một ông già sáu mươi tuổi, anh Bân là sư huynh của tôi”.

Triển Hành hỏi: “Sau này anh Bân thế nào? Chạy rồi à?”.

Lâm Cảnh Phong thản nhiên đáp: “Chết rồi”.

Lâm Cảnh Phong rút ví trả tiền, mặc cả rành rọt, cho thấy rất thân quen với ông chủ, sau đó bảo Triển Hành thay quần áo.

Triển Hành trang bị đầy đủ gần như giống hệt Lâm Cảnh Phong, giống hai anh em, càng giống người yêu, Triển Hành nhìn hai người trong gương chiều cao xấp xỉ, áo khoác du lịch, quần lính, giày lính, ba lô leo núi như nhau.

Lâm Cảnh Phong cò kè thành công đòi ông chủ khuyến mại thêm hai cái kính râm, đưa cho Triển Hành một cái, rồi đeo kính của mình lên, trông chẳng khác nào cặp đôi hành động – trộm mộ trong phim Mỹ.

Triển Hành muốn nói lại thôi, Lâm Cảnh Phong lúi húi lấy một tờ giấy ra, vừa đọc vừa nói: “Có gì cứ hỏi”.

Triển Hành: “Hình chụp trong ví tiền là ai? Anh Bân hả?”.

Lâm Cảnh Phong không trả lời, cất giấy vào, nói: “Không phải, ngày mốt chúng ta đi huyện Giao Châu ở Sơn Đông, trong tay Chị Bân có một chiếc chìa khóa… cậu nhìn vật này xem”.

Lòng hiếu kỳ của Triển Hành lại trỗi dậy: “Anh trả lời tôi trước đã, cái cậu nhóc trông trẻ măng kia rốt cuộc là ai?”.

Lâm Cảnh Phong thờ ơ đáp: “Cậu cảm thấy có thể là ai?”.

Triển Hành hỏi dai như đỉa, Lâm Cảnh Phong đành phải nói: “Là đồ đệ của anh Bân, sư điệt của tôi, tên là Tiểu Song”.

Triển Hành bừng tỉnh, nhìn Lâm Cảnh Phong đầy nghi ngờ, Lâm Cảnh Phong hơi cáu: “Sắm quần áo trang bị cho cậu, không phải để cậu ăn không ngồi rồi đâu”.

Triển Hành nhận lầy cục đồng, ước lượng trong tay, thấy nặng trình trịch.

“Đây là một vật đời Hán, tên là Giáo”. Triển Hành nói: “Thường được dùng để cố định cửa mật thất, giúp xoay tròn, mở cơ quan, giống như tay nắm cửa, không có nó thì rất nhiều thứ sẽ trở nên vô dụng”.

Lâm Cảnh Phong chậm rãi gật đầu, Triển Hành lại ngờ hoặc hỏi tiếp: “Đồ đệ của anh Bân, tại sao lại chụp hình chung với anh?”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Là tôi đã hại chết cậu ấy”.

Triển Hành: “Tôi xin lỗi”.

Lâm Cảnh Phong: “Không sao, chuyện đã qua nhiều năm rồi, lúc tôi cỡ tuổi cậu, trong một lần cùng anh Bân xuống lăng Tần Thủy Hoàng, anh ấy không màng đến tính mạng, để tôi mang đồ đệ của anh ấy trốn ra, kết quả tôi phán đoán sai lầm…”.

Triển Hành đột nhiên cắt ngang lời Lâm Cảnh Phong: “Ấy, bên kia có hạt dẻ rang kìa”. Nói xong chẳng buồn quay đầu đã sải bước chạy vèo qua bên kia đường mua hạt dẻ.

Chiều thu, Triển Hành đứng trước quán hạt dẻ, ánh mắt sau lớp kính râm của Lâm Cảnh Phong nhìn cậu hết sức phức tạp.

Có đôi khi Lâm Cảnh Phong thậm chí có cảm giác, Triển Hành chính là kẻ tới đòi nợ anh, món nợ của bảy năm về trước. Đương nhiên, đối với bất kỳ người nào, Triển Hành cũng đều là một cục nợ, nhất là trong mắt người nhà cậu.

Lâm Cảnh Phong đứng dưới ánh mặt trời mùa thu, gần như tin rằng cậu nhóc kia đã sống lại.

Ba ngày sau, trong Tranh Vanh Tuế Nguyệt.

Trong sảnh chính, chị Bân đang loay hoay với một chiếc đồng hồ đeo tay, Triển Hành bám lên quầy tò mò nhìn ngó.

Lâm Cảnh Phong đứng ngoài sân hút thuốc, lần này tới Sơn Đông không chỉ có anh và Triển Hành, thông qua mối quan hệ ngầm của chị Bân lúc trước, anh đã mời tới vài người hỗ trợ hành động.

Cộng thêm anh và Triển Hành, cả thảy có năm người, đây là lần đầu tiên anh đi theo nhóm, trong lòng không khỏi có chút căng thẳng.

“Đồ trong cửa tiệm này đều là do chồng chị mang về à?”. Triển Hành tò mò hỏi.

Chị Bân dùng một cây nhíp nhét pin vào đồng hồ, một tiếng cạch vang lên, chị đáp: “Có món do Tiểu Song mang về, có món là Lâm tam”.

Triển Hành: “Chị bán đồ cổ ở chỗ này có đủ ăn không?”.

Chị Bân thờ ơ: “Đều nhờ bằng hữu trong nghề nể mặt cả”.

Triển Hành: “Bọn họ giao hàng cho chị, chị bán giúp à?”.

Chị Bân nhíu đôi mày liễu: “Không, trước giờ tôi không giúp người ta tiêu thụ tang vật đổi hàng, Lâm tam là ngoại lệ”.

Triển Hành: “Vậy không phải… càng bán càng ít sao”.

Chị Bân mỉm cười: “Càng bán càng ít, bán xong dọn dẹp cửa hàng rồi đi thôi”.

Triển Hành: “Đi đâu?”

Chị Bân không trả lời, lắp xong đồng hồ đeo tay: “Đưa cho sư phụ cậu”.

Triển Hành: “Tiểu Song là đồ đệ của anh chị đúng không? Tại sao lại gọi là Tiểu Song?”.

Chị Bân nói: “Nó tự đặt biệt hiệu cho mình”.

“Nói cho tôi biết đi nói cho tôi biết đi, tại sao?”. Triển Hành đột nhiên tò mò không chịu được, vung vẩy muốn ôm cánh tay trắng trẻo ngọc ngà của chị Bân thì bị chị né đi gắt gỏng: “Nhố nhăng”.

“Nó là đứa “song tính”, vừa thích nam vừa thích nữ”. Chị Bân thản nhiên nói: “Là thế đó, sư phụ cậu không nói cho cậu biết à?”.

Triển Hành há hốc miệng, chĩa hai ngón tay, phẩy phẩy trên đầu, làm cái tai thỏ: “Cảnh… sư phụ tôi cũng vậy hả? Anh ấy thẳng hay cong? Hay là song tính?”.

Chị Bân phụt cả nước, không trả lời, Triển Hành lập tức hiểu ra: “Anh anh anh… anh ta thích cái cậu Tiểu Song kia?”.

Chị Bân vung tay tát Triển Hành một cái không vang lắm, Triển Hành nghẹn họng nhìn trân trối, mắt kính trượt xuống chóp mũi.

“Cút, chuyện của sư phụ đồ đệ dám phán xét hả?”. Chị Bân lơ đãng, dường như đang nhớ tới chuyện trước kia.

Triển Hành đi ra ngoài sân, lòng cuộn trào cảm xúc, không ngờ Lâm Cảnh Phong “cũng” có xu hướng giống mình! Thế mà kín kẽ như vậy, con bà nó… cậu để ý tới ba người ngồi trên bàn trong sân, là hai nam một nữ.

“Nè, sư phụ thân thương ơi, chị Bân cho anh này”. Triển Hành đưa đồng hồ cho Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong cầm lấy đeo vào tay, Triển Hành chớp chớp mắt với anh đầy mờ ám.

Lâm Cảnh Phong: “?”.

Triển Hành lập tức ngoan ngoãn đứng ra sau lưng Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong nói với ba người kia: “Giới thiệu với mọi người, đây là Triển Tiểu Tiện đồ đệ tôi”.

Triển Hành móc kính xuống chút, làm cái mặt quỷ trêu ngươi.

Mọi người: “…”

Lâm Cảnh Phong quay đầu nhìn: “?”.

Triển Hành nghiêm túc lại: “Chào… chào mọi người… xin các anh em trong nghề quan tâm giúp đỡ, chúng ta núi xanh còn đó nước biếc chảy dài…”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Toàn bộ sự chú ý của Triển Hành đều tập trung vào vấn đề xu hướng giới tính của Lâm Cảnh Phong, đầu óc hoạt động liên tục, anh ta cong sao? Thảo nào không chê bai mình, anh ta sẽ thích mình chứ? Vóc dáng anh ta đẹp đấy, nhưng tính tình đứng đắn quá, không, là do mình quá dở hơi hay do anh ta quá đứng đắn nhỉ?

Triển Hành chìm trong hoang tưởng, Lâm Cảnh Phong chẳng rõ sự tình, thản nhiên nói: “Năm người, lấy được đồ thì chia đều, tôi không quen các vị, có điều bề trên trong nhà các vị hẳn đã nghe qua cái tên Lâm tam này”.

Mỗi khi Lâm Cảnh Phong nói một câu, Triển Hành đều có động tác phối hợp, khoa chân múa tay sau lưng Lâm Cảnh Phong, sau cùng hai ngón tay còn ngoắc ngoắc dấu tai thỏ trên đầu Lâm Cảnh Phong.

Mọi người: “…”

Lâm Cảnh Phong: “?”

Lâm Cảnh Phong quay đầu nhìn, Triển Hành lập tức đứng đắn trở lại.

Ba thành viên bắt đầu tự giới thiệu, Triển Hành để ý thấy một nam một nữ liếc nhìn nhau, chứng tỏ bọn họ có quen biết.

“Tôi tên là Lệ Lệ”. Cô gái mở miệng đầu tiên, nhìn cỡ khoảng mười tám mười chín tuổi, tóc xù, kẻ mắt đậm, son môi đỏ chót.

Lâm Cảnh Phong: “Tôi biết cô, nghe nói cô rất thành thạo mở khóa?”.

Cô bé thản nhiên đáp: “Chắc vậy, tôi cũng không biết nữa”.

Một cậu con trai mở miệng: “Tôi họ Trương”.

Cậu ta đứng dậy bắt tay Lâm Cảnh Phong: “Tôi tên Trương Soái, đã từng được nghe tên tuổi Tam gia”.

Triển Hành càng nhìn cái bộ dạng ông cụ non của Lâm Cảnh Phong càng muốn trêu đùa anh, không nhịn được bắt đầu làm trò lố, cô gái kia hết nhịn nổi cười ầm lên.

Lâm Cảnh Phong nói: “Anh… sư môn là…”. Anh nghiêng cổ tay, nhờ mặt kính đồng hồ phản chiếu mà thấy rõ động tác của Triển Hành sau lưng, lập tức đứng bật dậy, túm cổ áo Triển Hành, lôi cậu vào một góc tẩn cho trận.

“Ối chao, ối chao”. Triển Hành la oai oái.

“Mời nói tiếp”. Lâm Cảnh Phong ngồi lại chỗ cũ.

Trương Soái khoảng chừng ba mươi tuổi, thành thật nói: “Tôi từng xuống đấu nhiều lần, nhưng phần lớn là theo sư phụ, đây là lần đầu tiên đi một mình, xin Tam gia chiếu cố thêm”. Trương Soái nói xong thì chắp tay.

Lâm Cảnh Phong gật đầu: “Có kinh nghiệm là được, tôi không kén chọn đâu, còn cậu thì sao?”. Nói xong hất cằm về phía cậu thanh niên cuối cùng.

Lệ Lệ giũa móng tay, thờ ơ nói: “Anh cứ gọi cậu ta Đại Tiện là được”.

Chàng trai cuối cùng lơ mơ lắc đầu: “Tôi… tôi, ừm, tôi đi chung với Lệ Lệ, tôi tên Kiến Vỹ. Lệ Lệ đi đâu tôi theo đó…”.

Triển Hành: “Chào anh Vỹ!”.

Lâm Cảnh Phong: “Cậu biết làm gì?”.

Lệ Lệ nói: “Tôi cũng không rõ cậu ta biết làm gì nữa, có thể để cậu ta canh chừng”.

Kiến Vỹ bất an nhìn Lệ Lệ: “Đúng vậy”.

Triển Hành bật ngón cái, nhe hàm răng trắng đều: “Quá tốt rồi! Tôi thích nhất là canh chừng! Cậu đúng là tài năng chuyên nghiệp!”.

Cứ như vậy, Triển Hành không cần phải chôn chân bên ngoài nữa mà đã có thể theo Lâm Cảnh Phong xuống mộ rồi.

Lâm Cảnh Phong hơi nhíu mày, cực kỳ không hài lòng về các thành viên lần này, nhưng chung quy vẫn không nói gì, đeo kính râm lên nói: “Thu xếp nhanh gọn chút, cơm trưa tự lo, hai giờ rưỡi lên xe xuất phát”.

 

Chú thích:

[1] Hang Mạc Cao là một hệ thống gồm 492 ngôi đền cách trung tâm thành phố Đôn Hoàng, tỉnh Cam Túc, Trung Quốc 25 km về phía Đông Nam, đây cũng được gọi là động Thiên Phật, hay hang Đôn Hoàng.

[2] Tiếng Pháp là “La Vie en rose” (tạm dịch: Cuộc đời màu hồng) là một bản tình ca trứ danh của nữ danh ca huyền thoại người Pháp, Édith Piaf. Đây là ca khúc đem tên tuổi của Edith đến với thế giới. Ca khúc đạt ngưỡng một triệu bản ở Hoa Kỳ và là đĩa đơn bán chạy nhất vào năm 1948 tại Ý.

[3] Ngô Đạo Tử là họa sĩ lớn của Trung Quốc thời nhà Đường, người Dương Cù thuộc huyện Vũ, Hà Nam, Trung Quốc.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp