LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 04

trước
tiếp

LINH HỒN NỔI LOẠN

Tác giả: Phi Thiên Dạ Tường

Người dịch: Tàng Thư Quán

Triển Hành đi giày thể thao, Lâm Cảnh Phong mang giày lính, chẳng mấy chốc Triển Hành đã thấy buồn bực.

Mặc dù trên núi không nhiều nước, nhưng bước thấp bước cao vẫn rất dễ dính bùn, Lâm Cảnh Phong mặt lạnh như tiền đi đầu hàng, Triển Hành liếc nhìn thanh niên đeo kính, gã đeo một cái ba lô to đùng, xem ra trang bị còn nặng hơn cả Lâm Cảnh Phong.

Còn lão giặc già họ Tạ thì tay không nên rất thoải mái, cùng chú Tiêu đi tuốt đằng trước, bước chân cứ thoăn thoắt, thỉnh thoảng còn tán gẫu mấy câu.

“Này! Tiểu Phương”. Triển Hành thân thiện nói: “Tôi vác giúp cậu lát nhé?”.

Họ Phương mồ hôi đàm đìa, khoát tay nhìn lên Lâm Cảnh Phong, thắc mắc: “Cậu, sao không vác giúp anh ta?”.

Triển Hành: “À! Đúng há!”.

Vừa lúc cậu cũng hơi mệt rồi, thế là bám dính cả người lên ba lô leo núi của Lâm Cảnh Phong, để anh tha đi từng bước nhích về phía trước.

Phương Trác: “…”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Phương Trác nói: “Sư phụ cậu tốt thật đấy”.

Triển Hành nghiêng đầu, đánh trống lảng: “Cậu học lịch sử à?”.

Phương Trác trả lời: “Học y, sau khi tốt nghiệp không tìm được việc làm, chú Tạ là bạn của ba tôi…”.

Lão giặc già quay lại lườm đồ đệ mình một cái, Phương Trác hiểu ra không lên tiếng nữa.

Lâm Cảnh Phong trầm giọng bảo: “Qua đây”.

Lâm Cảnh Phong khoác vai Triển Hành, lôi cậu đến trước người ôm chặt, nhét một cái tai nghe vào lỗ tai phía ngoài cậu, nhưng không mở nhạc, lại cố ý đi sau cùng, thoạt nhìn như thể quan hệ thầy trò hai người rất tốt, khoác vai bá cổ cười đùa vui vẻ.

“Có thể đào được cái gì ở đây? Nói tỉ mỉ một chút”. Lâm Cảnh Phong gần như dán môi vào tai Triển Hành, hết sức nhỏ giọng.

Triển Hành ngẫm nghĩ, trả lời: “Chắc là mấy món đồ thanh đồng, nếu đúng là thời nhà Chu và Xuân Thu Chiến Quốc thì sẽ có cốc ba chân, chén uống rượu, be các loại.

Lâm Cảnh Phong: “Cái… cái gì?”.

Triển Hành: “Be, món đồ chơi người cổ đại dùng để uống rượu, hai câu hỏi rồi nhé, giờ đến tôi hỏi anh. Anh có bạn gái không? Nếu không có, vậy anh có bạn trai không?”.

Lâm Cảnh Phong tự động bỏ qua thắc mắc của Triển Hành: “Nếu chủ yếu là đồ thanh đồng, vậy sao mới vừa rồi lão nói chuyện lại giấu giấu diếm diếm như thế, người bán đồ đồng, ván quan tài cũng đâu có thiếu… Cậu có chắc chỉ có mấy thứ này đáng tiền không?”.

Triển Hành: “Còn cái gì bán được nữa chứ? Thời đó vàng bạc vẫn chưa phổ biến, các tác phẩm nghệ thuật cơ bản đều được làm bằng thanh đồng, trong mắt các nhà khảo cổ thì quan tài đá hết sức quý giá, chứ để mà làm đồ cổ sưu tầm thì giá trị không cao, ngoại trừ mấy thứ này thì…”.

Lâm Cảnh Phong: “Nhỏ giọng chút”.

Triển Hành ra vẻ thần bí: “Chỉ còn lại người chết!”.

Lâm Cảnh Phong thờ ơ nhún vai, nhưng Triển Hành lại cực kỳ nghiêm túc: “Người chết cũng có thể bán lấy tiền”.

Lâm Cảnh Phong: “Chỉ hiến cho viện bảo tàng được thôi”.

Triển Hành nói: “Kẻ có tiền cũng sẽ mua về sưu tầm, tôi từng thấy xác ướp Lâu Lan rồi, bảo quản rất tốt, là một anh đẹp trai tóc nâu mi dài, cao một thước chín, lúc đó tại buổi đấu giá văn vật cấp thế giới bán được giá rất cao, hơn nữa anh biết không, xác cổ còn có thể dùng làm thuốc”.

Lâm Cảnh Phong nói chuyện trở lại bằng âm lượng bình thường: “Xác cổ làm thuốc thì tôi có nghe qua rồi”.

Đúng lúc này chú Tiêu quay đầu lại hỏi: “Cậu nghe từ đâu vậy?”.

Triển Hành đáp: “Trong ‘Bản thảo cương mục’[1] của Lý Thời Trân, quyển cuối cùng tức quyển thứ năm mươi hai bộ Nhân, viết rằng ở nước Thiên Phương[2] có một người bảy mươi tám tuổi, nguyện xả thân tế chúng…” .

Mọi người đều dừng bước, nghe Triển Hành giải thích.

“Ăn xác cổ thì những chỗ thân thể bị tổn thương sẽ được bù đắp lại”. Triển Hành giải thích xong lại thêm câu: “Nhưng thật ra tôi không tin cái này lắm”.

Chú Tiêu gật gật đầu, Lâm Cảnh Phong gần như có thể đoán ra.

Phương Trác đầy vẻ sợ hãi, lão giặc già quay đầu lại hỏi: “Cậu học ngành y mà không biết chuyện này à?”.

Phương Trác: “Cháu… không có học Trung y, Trung y chỉ dựa theo kinh nghiệm, không chính xác lắm”.

Triển Hành đồng cảm gật gật đầu.

Phương Trác vác nặng đến nỗi thở hổn hển, xung quanh bắt đầu xuất hiện hang động đào trộm, cây cối trên núi rất thưa thớt, phần lớn là các loại cây thích nghi được với khí hậu ôn đới khô hạn.

Đến xế chiều, lão giặc già bắt đầu lấy xẻng Lạc Dương thử đất.

Triển Hành quan sát từng động tác của lão, chỉ thấy lão giặc già họ Tạ cắm cái xẻng hình mũi dùi xuống đất, chú Tiêu thì mở giá ba chân, nối vào bình ắc quy của động cơ điều khiển, làm thành mũi khoan mà đào xuống nền đất, trên đầu nhọn của xẻng Lạc Dương cũng có bu lông hình mũi dùi, rất dễ dàng cho việc đào móc.

Thì ra giá ba chân được dùng như vậy, thời nay trộm mộ đều áp dụng công cụ gây án công nghệ cao cả.

Lão giặc già vặn cái cán phía ngoài của xẻng Lạc Dương, cơ quan bên trong khép lại, gom hết đất ở đuôi xẻng đi.

Giá ba chân xoay ngược về, lôi xẻng Lạc Dương ra khỏi mặt đất, Phương Trác, Lâm Cảnh Phong và chú Tiêu bu lên xem.

Lâm Cảnh Phong nhặt một nắm đất, ngửi ngửi, còn chú Tiêu thì nhìn hai người họ.

Chú Tiêu nói: “Quanh đây có không ít hang trộm, nếu thấy xài được thì khỏi phải đào”.

Lâm Cảnh Phong không lên tiếng mà đi tìm chỗ nghỉ, chỉ còn ba người chú Tiêu nhỏ giọng bàn bạc với nhau.

Lão giặc già bóp vụn nắm đất, cho vào miệng nếm thử, Triển Hành thì thầm: “Anh có làm giống ông ta không? Ngửi được cái gì thế?”.

Lâm Cảnh Phong không trả lời.

Triển Hành: “Anh đang làm bộ đúng không, đúng không nào, tưởng giả vờ giỏi lắm đấy? Tôi cảm thấy ngửi đất vốn không thể nào phát hiện ra niên đại… ít nhất cũng phải ăn mới biết được”.

Lâm Cảnh Phong co chân đạp Triển Hành một cú, Triển Hành im bặt.

Lát sau ba người chú Tiêu đi đến thống nhất, thu dọn đồ vòng ra sau núi, chú Tiêu tìm được một cái hang trộm.

“Quả nhiên là ở đây”. Chú Tiêu hớn hở nói.

Lâm Cảnh Phong: “Bên trong chết bao nhiêu người rồi?”.

Chú Tiêu rùng mình, vội khoát tay: “Không thể nào, chú em Lâm tam cứ nói đùa”.

Triển Hành lập tức nghĩ, có lẽ đây chính là hang trộm mà chú Tiêu đã nói, do bọn trộm mộ mua bán cổ vật ở Bắc Kinh đào ra, phải chăng bọn trộm mộ chết ở trong núi mà bà lão kia nhắc đến có nằm trong nhóm người chú Tiêu từng gặp khi đó?

 “Xuống xem thử đi”. Chú Tiêu nói, sau đó nhìn về phía Lâm Cảnh Phong và lão giặc già họ Tạ bằng ánh mắt dò hỏi: “Lính mới mà hai vị mang theo ở lại trên mặt đất chứ?”.

Triển Hành giãy nảy ngay, ngàn dặm xa xôi leo lên núi, vất vả lắm mới có thể đi vào thế giới bí ẩn dưới lòng đất, không dưng lại bị bắt ở bên ngoài canh chừng?!

“Làm thế sao được!”. Triển Hành bi tráng cất tiếng: “Xông pha khói lửa quyết không từ nan, sư phụ đi đâu tôi theo đó!”.

Lâm Cảnh Phong: “Vậy tôi và Triển Hành ở lại”.

Lão giặc già hài lòng gật đầu, Triển Hành trợn tròn mắt phản đối: “Thế này… cũng không được”.

Lão giặc già họ Tạ nói: “Có Lâm tam canh chừng thì yên tâm rồi, thăm dò cho rõ ràng cái đã, tối tính tiếp”.

Chú Tiêu lấy dây thừng tới, buộc chặt trên một thân cây, Phương Trác lắp bắp: “Cháu… cháu cũng vào sao?”.

Sắc mặt Phương Trác trắng bệch, Triển Hành thì lại cực kì buồn bực, dùng công phu bám dính không buông mà khua khoắng liên hồi: “Bạn Phương nè, hay tôi và cậu đổi chỗ…”. Cậu còn chưa dứt lời thì đã bị Lâm Cảnh Phong đạp cho lảo đảo.

Dây thừng được thả xuống, ba người đi vào hang trộm, Triển Hành đành phải kéo ghế xếp qua ngồi, lôi điện thoại ra bắt đầu chơi điện tử.

Dù gì cũng chỉ là dò đường, vẫn còn cơ hội vào mà.

Lâm Cảnh Phong nhóm lửa, đun một ấm nước: “Cậu xem nhiều phim Mỹ rồi đấy, trộm mộ cũng không phải việc gì cũng mạo hiểm, ví như làm nhiệm vụ trông chừng này đây”.

Điện thoại của Triển Hành phát ra tiếng kêu kỳ quặc, cậu chơi đến quên trời quên đất, thuận miệng ừ hử mấy câu.

Người khác trộm mộ đều là thám hiểm kinh tâm động phách, đủ loại chủ nghĩa anh hùng đủ loại hào quang chói sáng, còn mình đi trộm mộ lại phải ngồi xổm trước cửa hang dòm dây thừng, đúng là thời thế đổi thay.

 Lâm Cảnh Phong ngồi xuống, không ngừng kéo hai ngón giữa vốn đã rất dài của mình, hình như muốn nó dài thêm nữa, híp hai mắt lại, lát sau lên tiếng: “Cậu còn biết gì nữa? Chuyện về Dân quốc? Cậu đang chơi gì vậy? Đừng chơi nữa”.

Triển Hành không ngẩng đầu, đáp: “Một đàn lợn thở hồng hộc, ăn trộm trứng của một con chim, đám chim tức giận kêu cu đa cu đa…”.

Lâm Cảnh Phong: “Đủ rồi”.

Triển Hành cất điện thoại, nghiêm chỉnh nói: “Anh không giữ lời”.

Lâm Cảnh Phong đau đầu nhức óc, đáp: “Không có bạn gái”.

Triển Hành chớp chớp hai mắt, Lâm Cảnh Phong lại tiếp: “Cũng… không có bạn trai! Tới lượt tôi hỏi cậu!”.

Triển Hành nói: “Đảng Ngọc Côn là quân phiệt thời kỳ Dân quốc, trộm được một lượng lớn văn vật ở bến Lý Gia gần đài Chọi Gà, có đến vài món đồ cổ giá trị bị đưa ra nước ngoài, nghe nói tổng giá trị của đống hàng thanh đồng bị quật lên khi đó lên đến vài tỉ đô la Mỹ”.

Lâm Cảnh Phong không tỏ thái độ gì, chỉ bảo: “Nếu bán trong nước thì không thể lên tới mức giá đó được, về sau gã thế nào?”.

Triển Hành đáp: “Chẳng bao lâu thì ngỏm rồi”.

Lâm Cảnh Phong nhíu mày, Triển Hành nói: “Nghe đồn trong đó có một cây trâm đồng rất đẹp, gã tặng lại cho bà vợ tư, đêm đó vợ tư của gã bị ma nhập, tự tay bóp chết Đảng Ngọc Côn. Sau đó thì bảo vật rơi vào tay Phùng Ngọc Tường[3]…”

Lâm Cảnh Phong: “Chuyện vớ vẩn”.

Triển Hành lấy đi động ra tiếp tục chơi điện tử: “Anh không tin những chuyện này à? Bình thường anh học những gì?”.

Lâm Cảnh Phong: “Một mạng hai vận ba phong thủy, bốn tích công đức năm đọc sách”.

Triển Hành cười hì hì nói: “Trộm mộ tổn hại công đức lắm đó”.

Lâm Cảnh Phong không thèm trả lời.

Triển Hành rót một cốc cà phê hòa tan uống cạn, thời gian dần trôi qua, hai người canh chừng chán chết, Lâm Cảnh Phong bắt đầu luyện đấm đá với một thân cây, còn Triển Hành thì mở dao găm Thụy Sĩ của Lâm Cảnh Phong ra chơi phóng phi tiêu.

Lâm Cảnh Phong cởi áo khoác, bên trong là chiếc áo ba lỗ màu xanh lá mạ, để lộ cánh tay tráng kiện cân xứng, dáng dấp tuy cao gầy nhưng bắp thịt đầy đủ.

Triển Hành ném phi đao cắm phập vào cây, Lâm Cảnh Phong nghiêng bàn tay chém ngang thân cây, phập một tiếng, phi đao xuyên qua giữa cánh tay anh, Lâm Cảnh Phong nghiêng đầu sang.

Hai người cùng lúc nghe được một tiếng trầm đục từ sâu trong hang trộm truyền ra.

Triển Hành thắc mắc: “Chú Tiêu đang cho nổ thứ gì sao?”.

Lâm Cảnh Phong nhíu mày không đáp, lắc đầu, bước nhanh tới trước cửa hang, quát: “Nghe thấy không?”.

Lâm Cảnh Phong kéo dây thừng, đầu kia nhẹ bẫng, Lâm Cảnh Phong lại hô: “Anh Tiêu?”.

Hang động tối om như thú dữ cắn người, sắc trời dần tối, nắng chiều len chút tàn dư yếu ớt qua những ngọn cây nhấp nhô.

Triển Hành hiếu kỳ nhìn dáo dát, lấy điện thoại ra, hỏi: “Số điện thoại của họ là bao nhiêu? Gọi hỏi thử xem?”.

Lâm Cảnh Phong không nói năng gì, lấy một cái túi đeo hông buộc vào eo, nhún người nhảy một cái, đôi giày lính kẹp chặt dây thừng, trượt người xuống hang động.

“Cậu ở trên đó chờ…”. Lâm Cảnh Phong còn chưa nói hết câu, Triển hành đã hớn hở la lên: “Cuối cùng cũng có thể bắt đầu thám hiểm rồi!”.

Nói xong Triểu Hành tuột vèo xuống, đè uỵch lên người Lâm Cảnh Phong, khiến anh bẹp dí dưới đất.

“Chúng ta cần phải kiếm mấy món như máy bộ đàm…”.

“Máy con em bây [4], câm mồm”. Lâm Cảnh Phong mắng.

“Dây thừng trên cây rất chắc, không cần lo lắng…”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

“Tôi có mang đèn pin đây…”.

Lâm Cảnh Phong trỏ ngón tay vào mặt Triển Hành, tức điên lên được, Triển Hành cười xấu xa tay chạm tay với Lâm Cảnh Phong, tiện đà đan năm ngón tay mình vào tay người kia.

Triển Hành: “Tôi và anh bên nhau”.

Vải ni lông ở đầu bao tay hở ngón của Lâm Cảnh Phong khá thô ráp, nhưng các ngón tay lại ấm áp vô cùng.

“Cậu theo sau tôi, không được hé răng nữa”. Lâm Cảnh Phong rút tay ra, dặn dò.

Triển Hành gật đầu, Lâm Cảnh Phong nói: “Đeo tai nghe của cậu vào đi”.

Triển Hành chăm chú kết nối điện thoại, phát hiện vẫn có sóng, rụt rè mở đèn pin, ngó nghiêng nhìn vào trong hỏi: “Có ai không?”.

Trong đường hầm tối đen, Lâm Cảnh Phong chụp lấy đèn pin cầm sang một tay, sau đó cúi người thò tay kia rút con dao găm giắt bên ống giày lính ra, động tác giống như một con báo hoang nhanh nhẹn.

Trong tai nghe của Triển Hành truyền đến tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc.

Lâm Cảnh Phong lần theo sợi dây thừng đi tới, một cuộn dây leo núi chỉ dài bảy mươi ba mét, trong đường hầm tối thui, đèn pin chiếu rõ đống đất còn mới trong hang, chứng tỏ chỉ mới bị đào lên cách đây vài tháng.

Hang trộm không sâu, trên mặt đất có khá nhiều dấu chân chồng chéo, hai tay Triển Hành đút trong túi áo khoác, nhìn đông ngó tây, còn rảnh tay vân vê cái túi nhỏ sau mông Lâm Cảnh Phong, sờ phải món đồ khá cứng, nhận ra đó là một khẩu súng.

“Đừng sờ mó lung tung”. Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói.

Triển Hành không nghe thấy, cứ sờ tới sờ lui, sờ tới cái mông… ví tiền ở sau mông Lâm Cảnh Phong, lại nhéo mông anh một cái, Lâm Cảnh Phong xù lông, mắng: “Cấm sờ mó lung tung!”.

Mặt Triển Hành nghệt ra, đầu đầy dấu chấm hỏi, nhạc rock mở quá lớn, cậu chỉ vào mình, rồi sau đó chỉ chỉ Lâm Cảnh Phong.

Triển Hành: “?”

Lâm Cảnh Phong: “…”

Lâm Cảnh Phong dừng trước một cánh cửa đá, ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên cửa đá đầy những con chữ màu đỏ thẫm ghê người.

Triển Hành há hốc miệng, phát hiện đoạn cuối của dây leo núi bị kẹt trong cửa đá.

Lâm Cảnh Phong lộn ngược chuôi dao gõ lên cửa đá, nghiêng đầu áp tai vào nghe ngóng, nghe thấy ca sĩ Mỹ nào đó đang khản giọng rống như quỷ trong mộ huyệt.

Lâm Cảnh Phong khó hiểu, quay đầu lại nhìn thì thấy Triển Hành cũng bắt chước mình áp tai vào nghe, tai nghe dán lên cánh cửa làm tiếng nhạc rock dội ra ầm ầm.

Lâm Cảnh Phong nói: “Cậu có hiểu mấy chữ trên tường không?”.

Triển Hành: “?”

Lâm Cảnh Phong giật nút tai nghe của Triển Hành xuống, lấy đèn pin chiếu lên tường, nói: “Dịch đi!”.

Trên vách tường khắc đầy chữ trống đá[5], niên đại rất xưa, giống như bức di thư tẩm máu.

Triển Hành chỉ về phía cuối của sợi dây thừng: “Cánh cửa này vốn dĩ không đóng, chắc bọn họ đã động chạm vào cơ quan nào đó trong mộ mới khiến nó đóng lại”.

Lâm Cảnh Phong ngước đầu cân nhắc: “Ừm, quan trọng là phải làm thế nào mới mở được nó ra”.

Triển Hành: “Một ngôi mộ vương tộc triều Chu”.

Lâm Cảnh Phong: “Vua nào?”.

Triển Hành: “Không biết, đời Chu kéo dài tám trăm năm, làm sao nhận ra nổi, chữ cũng không giống đại triện cho lắm, à… tôi hiểu được đại khái rồi”.

Triển Hành lấy điện thoại ra, tìm trong thẻ nhớ, đối chiếu với một bản dịch chữ trống đá.

“Ông ta… có một vương phi, đây chắc là mộ của vương phi, thấy vương phi đổ bệnh sắp chết đến nơi, ông ta đau khổ lắm, mới cho xây một cái mộ xa hoa, tính đến lúc bà nhập liệm thì chết theo, đợi ông ta đi vào rồi, cánh cửa này sẽ đóng chặt lại, để ông ta được chết vì tình…”.

Triển Hành sụt sịt: “Nhưng tại sao lúc họ tới cửa lại không đóng? Nói không chừng vương phi chưa chết mà vị công tử vương tộc này đã ngỏm rồi”.

Lâm Cảnh Phong nhướng mày: “Là trước khi ông ta vào đây tự tử đã tìm được vợ khác thì có”.

Triển Hành chốt lại: “Quan niệm tình yêu của anh thật là có vấn đề”.

Lâm Cảnh Phong: “Cậu đeo tai nghe lên được rồi đấy”.

Triển Hành: “Tôi có thể làm một bản dập của loại văn tự này không?”.

Lâm Cảnh Phong: “Giải quyết hết mọi chuyện rồi tính, bây giờ không được”.

Lâm Cảnh Phong khom người kiểm tra chỗ tiếp xúc trên cánh cửa, vẫn chẳng hề nhúc nhích, anh lấy ví, rút ra một tờ giấy hai lớp mỏng, nhét vào trong khe cửa, bảo Triển Hành lùi lại.

Trước cánh cửa, Triển Hành không ngừng lắc lư theo điệu nhạc, Lâm Cảnh Phong làm bộ muốn đạp, Triển Hành vội vàng né đi, Lâm Cảnh Phong rút một kíp nổ từ trong tờ giấy kép ra, càng kéo càng dài, Triển Hành há hốc miệng nhìn.

Lâm Cảnh Phong sờ tới sờ lui trên người, Triển Hành lập tức hiểu ý, lấy bật lửa, bấm tạch một tiếng, đốm lửa chạy dọc theo kíp nổ, tiện đà bắn khói ra bốn phía.

Triển Hành gần như có thể cảm nhận được một trận chấn động ầm ầm trong lối đi.

Trận nổ đó tạo nên một lỗ hổng nhỏ trên cánh cửa, Lâm Cảnh Phong lại lấy ra một lưỡi lê cầm tay bằng hợp kim, móc vào trong cửa đá, kéo tay cầm ra, dùng cờ lê quay mạnh đĩa quay trên chóp hợp kim.

Hai mắt Triển Hành sáng quắc, sùng bái chết đi được, Lâm Cảnh Phong đúng là chuyên nghiệp quá.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Lâm Cảnh Phong đã cạy cánh cửa đá nặng ngàn cân ra thành một cái khe nhỏ đủ cho một người lách qua.

“Cậu ở ngoài tiếp ứng”. Lâm Cảnh Phong cúi người chui xuống ngôi mộ bên dưới cái đỉnh nặng ngàn cân, quay đầu lại đã thấy Triển Hành lắc lư cái mông chui vào theo.

Lâm Cảnh Phong từ bỏ ý định đôi co với cậu, cũng chẳng ngờ đùi mình đã bị cậu ôm chặt mà lôi xềnh xệch đi, đành phải khoát tay, ra hiệu cậu núp sau lưng mình.

Người đeo tai nghe thường không ý thức được rằng mình nói chuyện rất lớn, vì thế giọng của Triển Hành vang vọng khắp cả hầm mộ: “Chừng nào chúng ta mới đi trộm lăng Tần Thủy Hoàng?”.

Lâm Cảnh Phong đành phải giật tai nghe của Triển Hành xuống, mắng: “Muốn chết cứ việc đi”.

“Lăng Tần Hoàng đến Hạng Vũ còn không vào được”. Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói.

Chắc trong mộ không có nguy hiểm gì, anh cất dao găm, mang theo Triển Hành dò dẫm đi tiếp, lần theo dấu chân, Triển Hành vừa hồi hộp vừa phấn khích.

Trong bóng tối, họ phát hiện ra một thứ gì đó đen ngòm.

Lâm Cảnh Phong soi đèn pin vào trong góc, thấy một cái hình mặt người nổi trên vách tường.

Triển Hành khịt mũi, nhạy bén ngửi ra được mùi thối, chính là mùi thối của xác thịt bị rữa nát, Lâm Cảnh Phong nhấc chân lên, phát hiện đế giày dính một lớp máu thịt sền sệt.

Triển Hành: “Có người chết ở đây…”.

Lâm Cảnh Phong: “Câm miệng, nhìn cái là biết ngay rồi, hơn nữa còn là mới chết, thi thể bị người ta kéo vào không lâu, bọn họ muốn làm cái gì?”.

Lâm Cảnh Phong có nói nhỏ giọng, loáng thoáng có thể khẳng định được một chuyện.

Triển Hành phán đoán: “Tôi cảm thấy rất có khả năng chú Tiêu đã qua đây một lần, còn có đồng bọn…”.

“Suỵt”. Lâm Cảnh Phong đặt ngón tay lên môi lắc lắc, ý bảo chớ nói nhiều.

Bọn họ men theo mật đạo đi tiếp, lối đi vào lúc trước là cửa chính của ngôi mộ, trên vách đá ven đường đầy những bức vẽ cổ đại, Triển Hành cứ như phát hiện được vật báu, dọc đường dùng điện thoại chiếu sáng, chụp lại không sót một bức nào.

“Mấy thứ này có tích sự gì?”. Lâm Cảnh Phong xem thường: “Có câu chuyện gì không?”.

Triển Hành đáp: “Là cảnh săn thú thời cổ đại, còn có tranh vẽ lúc hiến tế nữa, có giá trị lịch sử rất lớn”.

Lâm Cảnh Phong: “Có bán được tiền không?”.

Triển Hành thẳng thừng: “Đương nhiên không”.

Lâm Cảnh Phong khịt mũi khinh bỉ hành động của Triển Hành, Triển Hành cũng khịt mũi khinh bỉ tư tưởng của Lâm Cảnh Phong, trong lòng mỗi người đều cật lực phỉ nhổ lẫn nhau.

Có tiếng người phát ra từ sâu trong ngôi mộ, chính là tiếng cãi vã của chú Tiêu và lão giặc già họ Tạ. Lâm Cảnh Phong cảnh giác ý thức được có chuyện xảy ra, bèn túm lấy Triển Hành, nghiêm túc dặn: “Trừ khi tôi gọi cậu, bằng không cấm có mò vào”. Nói xong nhét tai nghe vào lỗ tai Triển Hành như cũ.

Triển Hành biết lần này Lâm Cảnh Phong nghiêm túc thật rồi, vội vàng gật đầu lia lịa, lấy một cái máy tính xách tay từ trong ba lô ra, dựa theo bức tranh trên vách đá bắt đầu viết viết vẽ vẽ.

Lâm Cảnh Phong cất tiếng: “Chuyện gì vậy?!”.

Trong căn phòng đá rộng lớn giữa trung tâm ngôi mộ bày hai cỗ quan tài song song, một cỗ mở rộng, bên trong lộn xộn những mảnh vải trắng, cho thấy đã từng bị trộm mộ quật lên, thi thể của mấy tên trộm mộ vẫn còn nằm ngổn ngang trong góc.

Lão giặc già họ Tạ đang lớn tiếng mắng chú Tiêu, nhưng khi thấy Lâm Cảnh Phong vào phòng thì cả hai đều ăn ý im bặt.

Lòng Lâm Cảnh Phong lại càng thêm cảnh giác, thông thường khi kẻ đến sau nhập cuộc mà xảy ra tình huống thế này, thì khả năng duy nhất chỉ có một: bàn bạc chia của.

Phương Trác tức tối dùng khăn ướt lau tay, dựa vào vách tường thở hổn hển không ngừng, giống như vừa bị nôn một trận.

Tử thi bị cậu ta chuyển vào đã thối rữa đến nỗi không nhìn ra nổi ngũ quan, Lâm Cảnh Phong vỗ vỗ đỉnh đầu Phương Trác, năm ngón tay bóp nặn huyệt Phong Phủ[6] sau ót cậu, lúc ấy Phương Trác mới gật đầu thấy dễ chịu hơn được chút.

“Các người xuống lâu quá, đụng tới cái gì rồi?”. Lâm Cảnh Phong thản nhiên hỏi.

Chú Tiêu dường như khá e dè Lâm Cảnh Phong, đáp: “Anh Tạ kêu tôi mở quan tài, tôi nói cho nổ phòng ngách trước đã, sao cậu vào đây thế?”.

Lâm Cảnh Phong đi lên, đưa tay chùi đi lớp bụi trên hòm, thấy một hàng chữ đại triện.

Anh kiểm tra xung quanh, thấy trong hầm mộ sáng rực, hai cây đèn đồng trong góc đã được thắp lên, anh nhíu mày hỏi: “Các người thắp đèn hả?”.

Lão già họ Tạ lấy một cây ba-toong gõ xuống nền đất, khàn giọng bảo: “Anh Tiêu, dựa theo quy tắc xưa nay thì không được mở phòng ngách trước, rốt cuộc anh muốn làm gì?”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Cứ theo quy tắc của anh Tạ đi”.

Chú Tiêu bực bội hừ một tiếng, lão giặc già tiến lên, Lâm Cảnh Phong lại bảo: “Chờ đã”.

Anh lấy một vật to bằng bàn tay từ trong túi đeo hông ra, ném vào lối đi.

Triển Hành đang xem tranh nghe nhạc, không dưng bị một vật bay vèo ra đập trúng, kêu lên một tiếng “a” rõ to, dọa Phương Trác sợ tới nỗi vội vàng dựa vào vách tường đứng bật dậy.

Chú Tiêu không vui: “Xuống cả rồi à?”.

Lâm Cảnh Phong: “Bên ngoài không có chuyện gì, đã chín giờ tối rồi, các người không nhận ra sao?”.

Triển Hành tháo tai nghe xuống, nhặt lấy cái thứ Lâm Cảnh Phong vừa ném, rồi lúc lắc chạy vào.

Vừa vào trong mộ, Triển Hành đã òa lên, dùng điện thoại liên tục chụp hình.

Mọi người dở khóc dở cười, Triển Hành chụp quan tài đá xong thì để ý đến xác người trong góc, lại xoay ngang điện thoại, điều chỉnh tiêu cự.

“Đủ rồi!”. Lâm Cảnh Phong tức giận mắng: “Đứng yên, trật tự đi!”.

Triển Hành qua đứng bên cạnh Lâm Cảnh Phong, vẫn không thôi quan sát người trong góc tường, lão giặc già họ Tạ dựng thẳng ba-toong, gõ gõ vào quan tài đá.

Triển Hành: “Đây là cái gì?”.

Lâm Cảnh Phong: “Móng lừa đen”.

Triển Hành: “Cái này tôi biết! Dùng để phòng bánh tông!”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu, ra hiệu nói ít thôi.

Triển Hành: “Tại sao lại dùng móng lừa đen mà không phải là móng lừa trắng hay móng lừa xám? Bánh tông phân biệt được lừa nào là…”.

Lâm Cảnh Phong: “Còn hỏi thêm câu nào nữa, tôi sẽ gói cậu thả vào đó”. Nói xong hất cắm về phía cỗ quan tài trống.

Trong không gian yên tĩnh, lão giặc già họ Tạ lẩm bẩm mấy câu, nghe như tiếng địa phương An Huy, tương tự kiểu nói lúc bái đường của người giang hồ.

Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng giải thích: “Màn trời chiếu đất, không tiền không thế, chỉ có cái miệng, hôm nay ghé qua đất lành, xin ban cho kẻ hèn chút cơm thừa canh cặn”.

Phương Trác hít sâu một hơi, Triển Hành hiểu ra, gật đầu, ý của lão giặc già là kẻ trộm mộ bần cùng khốn khó, muốn xin ít đồ bồi táng trong mộ để xài thôi, lại nhìn cây ba-toong trong tay lão giặc già kia, đó là một cây gậy bằng đồng vàng óng, đầu gậy khắc một con tỳ hưu trừ tà, vừa loại bỏ ô uế, lại thu được tiền tài.

Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng bảo: “Đây là quy tắc của Thiết Quải môn Ngô phái, vào mộ phải gõ quan tài”.

Triển Hành: “Gõ xong sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ?”.

Lâm Cảnh Phong: “Trước giờ tôi không mấy…”.

Đây là một câu hỏi ngu, suýt nữa thì Lâm Cảnh Phong đã phun ra mấy lời cục cằn, may mà nuốt lại được.

Triển Hành cười hì hì, Lâm Cảnh Phong lấy ngón tay chọc đầu Triển Hành.

Chú Tiêu nói: “Mở phòng ngách được rồi chứ?”.

Lão giặc già họ Tạ đáp: “Mở đi”.

Lão giặc già chống gậy dựa vào quan tài đá hút thuốc, chú Tiêu đi lên lấy mấy ống đồng ra, chuẩn bị cho nổ cánh cửa đá phòng ngách, Lâm Cảnh Phong đi tới trước bức tường ngay chính giữa ngôi mộ, nhờ ánh đèn quan sát bức vẽ trên đó.

Có lẽ đèn dầu hai bên chính là cơ quan, sau khi đốt đèn, cửa xoay ngoài hầm mộ mới có thể đóng lại, Lâm Cảnh Phong khẽ xoay tròn chân đèn, dù khá rít nhưng vẫn có thể nhích từ từ, thế là đoán được tình hình.

Nhưng anh không nói cho chú Tiêu biết chuyện này.

Phương Trác dựa lưng vào quan tài đá, vẫn thở hổn hển không ngừng, lòng hoang mang tột độ, đây là lần đầu cậu ta xuống đấu, khó tránh bị yếu thần kinh.

Giữa không gian im lìm, Phương Trác cảm giác được cái cổ mình bị một bàn tay lạnh lẽo sờ lên.

“Má ơi!!!”. Phương Trác vừa quay đầu lại đã thấy một khuôn mặt trắng bệch, hoảng sợ hét ầm lên.

 

Chú thích:

[1] Một từ điển bách khoa của Trung Quốc về dược vật học được thầy thuốc Lý Thời Trân biên soạn vào thế kỷ 16 đầu thời nhà Minh, có tổng cộng 52 quyển tập hợp 1892 chủng loại cây, con, vật thuốc khác nhau trong đó có 374 loại do đích thân Lý Thời Trân tìm ra.

[2] Chỉ các nước Ả Rập thời xưa.

[3] Một tướng lĩnh thời Dân Quốc và là một trong số những nhà lãnh đạo của Quốc Dân Đảng.

[4] Nguyên văn tiếng Trung “你妹” là một từ chửi thề được sử dụng khá phổ biến trên mạng, gần nghĩa với “fuck you” trong tiếng Anh.

[5] Một loại văn tự rất cổ, được khắc trên phiến đá có hình dạng chiếc trống nên được gọi là chữ trống đá.

[6] Huyệt được coi là nơi (phủ) gió (phong) tập trung vào, vì vậy gọi là Phong Phủ, vị trí nằm ở chỗ lõm giữa gáy và ở trên chân tóc gáy một thốn, giữa khe của xương chẩm và đốt sống cổ thứ nhất.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp