LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 03

trước
tiếp

LINH HỒN NỔI LOẠN

Tác giả: Phi Thiên Dạ Tường

Người dịch: Tàng Thư Quán

Mặc dù Lâm Cảnh Phong rất sùng bái Muộn Du Bình, nhưng thật lòng anh chẳng muốn mang theo một đứa con ghẻ như vậy.

Mà biết làm sao, có rất nhiều chuyện anh không biết, ví dụ như câu chuyện phía sau mấy món đồ cổ, hay mối liên hệ giữa văn hóa cổ và đồ tùy táng.

Buôn bán đồ cổ là vua của mọi ngành nghề, làm trộm mộ không ít thì nhiều cũng là một nửa chuyên gia đồ cổ, nhưng chỉ vẻn vẹn một nửa mà thôi.

Họ thường không biết thứ mình đào lên là cái gì, có câu chuyện gì phía sau, cùng lắm là dựa vào kinh nghiệm để ra một cái giá xấp xỉ. Dù sao phần nhiều đồ cổ đều không có mức giá chính xác, mấy thứ tùy táng như vàng ngọc còn đỡ, chứ đồ gốm sứ, bia đồng thì khó nói lắm.

Có rất nhiều kẻ trộm mộ không đưa ra nổi cái giá đúng, đành phải trông chờ việc quan sát sắc mặt, dò xét tâm tính chủ tiệm để cò kè bớt một thêm hai.

Những tên trộm càng nhiều kinh nghiệm thì kiến thức càng rộng rãi, bọn họ có thể thuận miệng nói rõ gốc gác và đưa ra mức giá của món hàng, thậm chí nói được trên thế giới có bao nhiêu món như thế, do ai nắm giữ, hiện ở nơi nào.

Những tên trộm này vừa khôn lanh vừa xảo quyệt, lúc vào mộ thì chỉ lo trù tính cho riêng mình, sau khi ra ngoài thì muốn được chia chác nhiều hơn, nhưng trong mỗi nhóm xúc đất đều không thể thiếu sự dẫn dắt của những kẻ này, vì chỉ có họ mới quen đường quen nẻo.

Lâm Cảnh Phong lăn lộn trong nghề suốt hai mươi năm, nói không chừng còn có thể làm tốt hơn họ, biết nhiều hơn họ, chiếm nhiều lợi thế hơn, đương nhiên, điều kiện đầu tiên là không được bỏ mình trong một cái mộ nào đó.

Nhưng hiện tại Lâm Cảnh Phong vẫn chưa đạt tới chuẩn mực đó, hơn nữa, anh đang cần tiền gấp.

Trước khi về Tây An, Lâm Cảnh Phong nghe được một tin tức, một mình mò vào ngôi mộ cổ nghe nói là có từ đời nhà Thanh ở Phúc Kiến, muốn đào chút gì đó, nhưng người cung cấp tin tức đã nhầm lẫn, chỗ đó chỉ là mộ tổ của một gia tộc nhỏ thời đầu Dân quốc mà thôi, khiến cho Lâm Cảnh Phong cực khổ nửa ngày mà chỉ được có hai ngàn đồng, còn chưa đủ trả tiền xăng xe.

Hiểu biết của Triển Hành đối với cổ mộ không nhiều hơn Lâm Cảnh Phong, nhưng cậu hơn hẳn ở hiểu biết về văn hóa, lịch sử, cậu cố ý khoe khoang trước mặt Lâm Cảnh Phong, luôn miệng nói đến tận trưa, Lâm Cảnh Phong biết cho dù không mở nắp quan tài, Triển Hành vẫn có thể đoán được giá trị của rất nhiều thứ.

Vậy cũng đủ rồi, Lâm Cảnh Phong quyết định mang cậu theo thử, tốt nhất là có thể kiếm nhiều tiền một chút, tránh bị trắng tay như trước.

Còn tình huống xấu nhất thì, dù sao cậu nhóc này cũng mất hộ chiếu rồi, cơ bản là đang ở Trung Quốc trái phép, có chết thì cùng lắm thắp ba nén nhang là xong, cứ thử cũng chẳng mất gì.

Ít nhất Triển Hành cũng biết lúc nào thì nên câm miệng giả ngu trước mặt người ngoài, điều này khiến Lâm Cảnh Phong hết sức vui mừng.

Triển Hành đang ăn bánh trứng sữa đóng gói, nhìn cái bình sứ nhỏ không chớp mắt.

“Món đồ cậu đang nhìn là bình Quan Dao thời Tống, chân sắt miệng tím”. Lâm Cảnh Phong nói: “Do tôi đào được khi đi cùng một đội lẻ lúc trước, bán lỗ cho tiệm này”.

Triển Hành nói: “Đồ sứ Quan Dao thời Tống chưa bao giờ được dùng làm đồ bồi táng cả, rõ ràng là hàng giả, ông chủ chịu bỏ ra chút tiền công cho anh cũng coi như nhiều rồi”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Lâm Cảnh Phong phản bác: “Cho dù là hàng giả, ông ta sửa sang lần nữa, cũng bán được bằng giá hàng thật”.

Triển Hành nói: “Thế cũng là tiền làm công thôi”.

Triển Hành cười cợt xoa đầu Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong cáu kỉnh tránh né, có cảm giác thằng nhãi này được đằng chân lân đằng đầu, buồn bực nói: “Biết rồi, câm miệng”.

Hai người làm thuê chuyển mấy món đồ sứ đầy màu trộm cắp vào trong sân, dùng dung dịch KMnO4 trong bình thuốc dưới chân trộn cùng đất sét rồi bọc kín lại, vùi trong máng gỗ đặc chế.

Hai người đứng ngoài sân sau một lúc thì đối tượng Lâm Cảnh Phong đang chờ đi tới, là một đội trưởng mà ông chủ tiệm Lưu Kim lúc trước giới thiệu cho Lâm Cảnh Phong.

Đó là một ông chú trung niên da sạm đen, ăn mặc rất gọn gàng, quần bò, áo khoác quân đội, khi cười lộ ra hàm răng trắng muốt.

“Lâm tam, rốt cuộc cậu cũng chịu theo nhóm rồi”. Người trung niên nói.

Lâm Cảnh Phong lạnh lùng đáp: “Đừng có gọi tôi như vậy”.

Triển Hành ngạc nhiên hỏi: “Hai người biết nhau à?”.

Lâm Cảnh Phong: “Lần này chú Tiêu nắm được tin tức gì? Không phải lại chui xuống cái hố không đấy chứ?”.

Người trung niên được gọi là chú Tiêu cười ha ha, không hề giấu diếm mà tếu táo trả lời: “Lần trước chỉ là sơ suất thôi”.

Triển Hành lễ phép khom người thật nhẹ: “Thì ra là vậy! Nếu hai người quen nhau thì dễ rồi!”. Nói xong bước lên chân thành bắt tay chú Tiêu: “Chào chú chào chú”.

Chú Tiêu chẳng hiểu mô tê gì.

Lâm Cảnh Phong: “Không cần để ý tới cậu ta, cứ nói đi”.

“Ngồi xuống đã nào!”. Người trung niên tiếp đón, ông chủ tiệm Lưu Kim hiểu chuyện tránh đi. Triển Hành liếc nhìn ông chủ, biết ông ta hành nghề môi giới chắc kiếm được kha khá tiền giới thiệu.

Câu chuyện của ông chú đó cũng hết sức đơn giản: “Đài Chọi Gà, bến Lý Gia, có đi hay không?”.

Triển Hành lập tức hít phải một hơi lạnh.

Lâm Cảnh Phong bẻ đốt ngón tay, phát ra tiếng rắc khẽ, hẳn là đang suy nghĩ.

Chú Tiêu quan sát Triển Hành một lúc, nheo mắt lại rồi quay sang nhìn Lâm Cảnh Phong.

Thời gian trôi nhanh, vật đổi sao dời, trộm mộ đã không còn dễ dàng như thế kỷ trước nữa; trộm mộ theo kiểu truyền thống thường ít người, bí mật, dùng các công cụ như dây thừng, xẻng Lạc Dương, dùng sức người đào ra một cái hang rồi trực tiếp hành động, thậm chí có cả những tên trộm mộ mua nguyên một mảnh ruộng trồng đủ loại cây, mùa hè đào đục, mất mấy tháng mới trộm được vật bồi táng mang đi.

Cũng có kẻ mướn một căn phòng, lén lút không ai biết mà đào một đường hầm thông thẳng xuống mộ huyệt.

Nhưng kể từ khi chính phủ Trung Quốc siết chặt kiểm soát với hành vi trộm mộ, thì thời gian lại trở thành yếu tố quan trọng nhất mà đám trộm mộ cần phải suy tính.

Công cụ đơn giản đã rút khỏi vũ đài lịch sử, phương thức mà trộm mộ kiểu mới áp dụng là hành động theo nhóm, phân công hợp tác, dùng xẻng Lạc Dương xác định vị trí mộ huyệt, cộng thêm cho nổ kíp mìn, rất dễ dàng đạt được mục đích, đánh nhanh diệt gọn rồi chuồn êm trước khi cảnh sát phát hiện.

Trước khi làm nghề này, chú Tiêu chính là một chuyên gia phá dỡ công trình.

Triển Hành từng nghe không ít chuyện liên quan tới trộm mộ từ cha mình, rất nhiều năm trước, bọn trộm mộ thường chỉ có một người hoặc hai người hợp tác hành động, phải là người thân, hoặc bạn bè chí cốt, chứ không có chuyện đi tìm một kẻ chẳng quen biết tới hỗ trợ, một là phòng thấy tiền tài mà hại nhau, hai là tránh lộ chuyện.

Rất có thể Lâm Cảnh Phong cũng bị ảnh hưởng bởi quan niệm truyền thống, nhưng một thân một mình cho dù có bản lĩnh thế nào thì cũng chỉ có hai bàn tay, không thể nhanh như cả nhóm được.

Triển Hành tò mò nhìn Lâm Cảnh Phong, vừa nãy chú Tiêu gọi anh ta là “Lâm tam”, nói cách khác anh ta là một người có quá khứ.

Có Lâm lão tam, đương nhiên cũng sẽ có lão nhị rồi lão đại nào đó, anh ta học trộm mộ từ đâu?

Lâm Cảnh Phong hỏi: “Mấy người?”.

Chú Tiêu giơ tay ra hiệu, bốn người.

Lâm Cảnh Phong thản nhiên nói: “Tôi dẫn theo một người”.

Chú Tiêu nhíu mày hồi lâu, sau đó tuyên bố: “Bốn, hai, hai, hai”.

Ý của chú Tiêu rất rõ ràng, sau khi trộm được vật tùy táng ra, người cầm đầu được bốn phần, sáu phần còn lại chia đều cho ba đội viên, Triển Hành không có phần, đây đã là nể mặt lắm rồi, Lâm Cảnh Phong mang theo một ma mới mà chẳng ai quen biết, đóng góp cụ thể bao nhiêu, sẽ do ông ta lựa chia sau, rất công bằng.

Nhưng hiển nhiên Lâm Cảnh Phong không có ý định làm ăn lỗ vốn, hất cằm nói: “Nói cho chú ta biết, đài Chọi Gà có những gì?”.

Triển Hành hơi giật khóe miệng, lục lọi trí nhớ về văn cổ vùng Thiểm Tây, dè dặt trả lời: “Là… cổ mộ Chiến quốc?”.

Chú Tiêu mỉm cười, chẳng nói chẳng rằng.

Triển Hành lại thăm dò: “Thời vua Chu?”.

Chú Tiêu ngẫm ngợi nhìn Triển Hành, Triển Hành biết có hy vọng, nghĩ thêm rồi nói tiếp: “Những năm ba mươi của thế kỷ trước, Trung Hoa Dân quốc có một vị quân phiệt tên là Đảng Ngọc Côn, ông ta chuyển ra không ít cổ vật từ đài Chọi Gà, trong đó nổi tiếng nhất là cái đỉnh vuông vân mun hình thú cổ sáu đầu, hiện giờ đang ở viện bảo tàng New York…”.

Lâm Cảnh Phong dùng ánh mắt ra hiệu đủ rồi, im miệng đi.

Triển Hành: “Lần này chúng ta hành động, thứ lấy được có lẽ không giống vàng bạc trang sức quý giá dễ bán nào đó, chú cũng biết đấy, niên đại càng sớm thì đồ vật càng sơ sài, như đồ cổ hai triều Chu, Tần, giá trị lịch sử cao hơn nhiều giá trị thực tế, nhưng trong nước có rất nhiều người… Cháu nói này chú Tiêu, không phải chú sẽ đem đồ bán cho người nước ngoài chứ, trông chú đâu giống người như thế, ha ha ha, mặc dù cháu cũng là người nước ngoài…”.

Lâm Cảnh Phong phất tay, ý bảo dừng lại.

Triển Hành vẫn chưa nhận ra: “Cháu có thể phân biệt sơ sơ chữ đại triện, loại chữ đó rất khó đọc, hay có thể…”.

Lâm Cảnh Phong nhịn hết nổi, đạp vào cái cẳng của Triển Hành dưới bàn một cú.

Mặt chú Tiêu đông cứng lại.

Triển Hành: “?”

Chú Tiêu: “Lâm tam, cậu đá tôi làm gì?”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Triển Hành kịp hiểu ra, phì một tiếng đầy cường điệu, sau đó bật cười ha hả.

Chú Tiêu nhìn Triển Hành, hỏi: “Cậu là sinh viên đại học à?”.

Triển Hành ý thức được có những chuyện không thể nói, bèn gật đầu, nhích qua bên cạnh Lâm Triển Phong để lấy lòng.

Chú Tiêu ngẫm nghĩ rồi đứng dậy bảo: “Thằng nhóc này thú vị đấy, được, chú nhường một phần, hai đứa hưởng ba”.

Chú Tiêu đi, Lâm Cảnh Phong đập cho Triển Hành một phát vào gáy.

Triển Hành lập tức giống như Hoàng Hà trút lũ, bắt đầu thao thao bất tuyệt, theo sau Lâm Cảnh Phong luôn miệng hỏi.

“Tại sao người ta gọi anh là Lâm tam? Lão đại lão nhị là ai?”.

“Anh quen chú Tiêu hả? Quen thế nào vậy? Trước kia đã từng đào mộ tổ nhà nào đấy?”.

“Tại sao chú ta nhờ anh giúp? Anh là cao thủ à?”.

“Tại sao lần này chịu làm chung với chú ấy?”.

“Sao anh đạp tôi?”.

“Tại sao anh lại…”.

“Tại sao anh…”.

“Tại sao…”.

“Tại…”.

Cuối cùng Lâm Triển Phong cũng bị Triển Hành làm cho phát điên, gào ầm lên: “Đếch tại sao hết…”.

Sáu giờ sáng hôm sau.

“Mỗi lần cậu nói cho tôi biết một chuyện, tôi sẽ trả lời cậu một câu hỏi”. Lâm Cảnh Phong tuyên bố: “Tôi không hỏi cậu, thì cậu cũng đừng hỏi tôi”.

Triển Hành cười hì hì nghe Walkman, đứng ở đầu hẻm giữa lúc trời tờ mờ sáng, thật khó có được một ngày không khí trong lành như vậy. Phần lớn các cửa hàng đều chưa mở cửa, trong nắng mai, chỉ có vài quán súp cay nhỏ ven đường mở hàng.

“Lát nữa không được nói năng lung tung, làm theo những gì tôi dặn… nghe chưa?”. Lâm Cảnh Phong gằn giọng dọa dẫm, anh thuận tay tháo một bên headphone của Triển Hành xuống, Triển Hành gật đầu tanh tách, ý bảo hiểu rồi. Lâm Cảnh Phong tiện thể lấy một đầu dây nghe nhét vào tai trái mình, hai thiếu niên sóng vai cùng đứng nghe Walkman, nhưng tâm trạng lại khác biệt, như đang chờ xe của trường học tới đón đi chơi xuân vậy.

Một chiếc xe địa hình dừng tại đầu ngõ.

Triển Hành kêu “ấy ấy ấy…” rồi vội vàng chạy lạch bạch theo sau Lâm Cảnh Phong.

Một tay Triển Hành tự giác khoác lên vai Lâm Cảnh Phong, sóng đôi bị anh lôi đi, trong khi trên lưng Lâm Cảnh Phong vẫn còn đeo cái ba lô leo núi cồng kềnh, thật hết cách.

“Chào mọi người”. Triển Hành chui lên xe, cười chào hỏi, Lâm Cảnh Phong lườm cho cái.

Trên xe đều là đàn ông, ngoại trừ chú Tiêu mới quen hôm qua còn có một thanh niên đeo kính cùng một lão già đan chặt mười ngón tay vào nhau, nằm ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Đây là tiến sĩ nhỏ”. Chú Tiêu giới thiệu.

Triển Hành lập tức phối hợp, tươi cười tự giới thiệu: “Cháu tên Triển Hành”.

Ông lão ừm một tiếng, hé nửa mắt khoan thai hỏi: “Lâm tam đấy ư?”.

Lâm Cảnh Phong gật đầu lấy lệ, cởi dây ba lô buộc ngang hông ra, nói: “Chào anh Tạ”.

Triển Hành tròn miệng như nói chữ “Ồ”, thì ra đều quen nhau cả, xem chừng lão già này không đơn giản, nhất định là một tay lọc lõi.

Lâm Cảnh Phong nhìn người trẻ tuổi đeo kính, lão già họ Tạ giới thiệu: “Đây là đồ đệ Phương Trác của anh, gọi nó tiểu Phương là được, trên đường kính mong cậu em Lâm tam quan tâm giúp đỡ”.

Lâm Cảnh Phong chẳng hề bất ngờ trước sự xuất hiện của lão già họ Tạ, nhưng lão lại cực kỳ để ý, Lâm Cảnh Phong thản nhiên nói: “Tôi cũng thế, đây là đồ đệ của tôi”.

Lâm Cảnh Phong liếc Triển Hành một cái, Triển Hành lập tức ngồi thẳng, Lâm Cảnh Phong hài lòng gật đầu.

Chú Tiêu từ ghế lái đưa một xấp thẻ qua: “Mỗi người một cái”.

Triển Hành nhận lấy, thấy đó là thẻ học sinh ngành kiến trúc của Đại Học Giao Thông Tây An.

Triển Hành đã hiểu, phải giả vờ đo vẽ bản đồ để che tai mắt mọi người, áp lực rất lớn.

Chú Tiêu lái xe, đồng thời giải thích mục đích chuyến đi lần này, mũ cũng đã phát xong, mỗi người đội một cái mũ màu đỏ, trên đó có in tên trường học, trong ba lô của chú Tiêu còn có dụng cụ đo đạc, giá ba chân, máy định vị các kiểu như thật.

Nơi mà họ đang hướng tới lần này là đài Chọi Gà ở thành phố Bửu Kê, thời xưa được gọi là Trần Thương, năm ngoái chú Tiêu xác định được mục tiêu ở bến Lý Gia, bởi vì chú cũng có mặt ở sảnh sau một tiệm đồ cổ Bắc Kinh đúng thời điểm vài tên trộm mộ đang tiêu thụ tang vật.

Thế là chú Tiêu nhanh chóng núp vào sau cánh cửa tiệm đồ cổ, nghe được đại khái, sau đó mất thêm vài tháng tự mình tới Tây An thăm dò một chuyến, phát hiện địa hình chỗ nào cũng phức tạp, chỉ dựa vào sức một người thì hết sức gian nan.

“Khoáng sản ở Bửu Kê rất phong phú”. Lão già họ Tạ híp mắt nói.

Lâm Cảnh Phong đang mải sửa soạn lại đồ đạc trong ba lô, đúng lúc ấy thì lên tiếng hỏi: “Mấy món được mang ra mua bán ấy là gì, anh Tiêu có nghe rõ không?”.

Triển Hành nhạy bén phát hiện ra cách xưng hô của Lâm Cảnh Phong chứng tỏ anh ta có cùng vai vế với người trung niên và lão già kia, lai lịch anh ta oách xà lách như vậy sao?

Chú Tiêu chuyển hướng đề tài, cười nói: “Cái gì cũng có, năm ngoái trời vào thu đổ một trận mưa to, rửa trôi hết đất trên cao nên mới phát hiện được”.

Lâm Cảnh Phong đeo găng tay hở ngón vào, ngồi lại cho ngay ngắn, nắm nắm ngón tay dài mảnh, trong mắt lộ vẻ không tin.

Từ Tây An tới Bảo Kê chỉ mất khoảng một tiếng đi xe, dọc đường hạn hán bão cát mịt mù, gò đất san sát phía xa, chiếc xe địa hình dừng bánh ở ngoại ô, chú Tiêu xuống xe hỏi đường, cười nói: “Xuống xe được rồi!”.

Lâm Cảnh Phong quan sát thôn dân bản địa, bọn họ cần đi bộ thêm vài giờ nữa mới tới được sau núi bến Lý Gia, trong đáy mắt bà lão bị hỏi đường thoáng nỗi sợ hãi ngập ngừng.

Mọi người sửa soạn lại dụng cụ, Triển Hành nhìn ra nỗi ngờ vực của Lâm Cảnh Phong, tiến lên hỏi: “Cụ ơi, nơi này có kiêng kỵ gì không?”.

Bà lão thở dài, run rẩy nói: “Cậu trai trẻ, không lên núi được đâu!”.

“Sao ạ?”. Triển Hành không hiểu lắm, mờ mịt thắc mắc.

Ánh mắt bà lão sáng lên, tránh né không đáp.

Triển Hành cho tay vào trong túi áo khoác của Lâm Cảnh Phong khua khoắng, lấy ra tờ tiền giấy một trăm đồng.

Bà lão vừa thấy kiếm được tiền, bèn dùng tiếng địa phương nói chuyện, Triển Hành loáng thoáng hiểu vài từ, Lâm Cảnh Phong nghe hết thì dịch lại: “Bà ta nói trên núi có ma, cháu của bà đã chết ở trên đó, trước đấy vài ngày trong thôn cũng có một nhóm người tới, sau khi lên núi thì không một ai trở về”.

“Ồ”. Triển Hành lại nhét tờ giấy bạc một trăm đồng kia về túi áo của Lâm Cảnh Phong.

Bà lão: “…”.

Chàng trai lịch thiệp với phụ nữ như Lâm Cảnh Phong thấy không vừa mắt, bèn lấy năm đồng ra đưa cho bà, bà lão nhận tiền xong, tức tối nhổ toẹt một bãi xuống đất, bỏ đi không thèm quay đầu lại.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp