LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 02

trước
tiếp

­LINH HỒN NỔI LOẠN

Tác giả: Phi Thiên Dạ Tường

Người dịch: Tàng Thư Quán

Đồn công an ga Tây An.

Anh cảnh sát trẻ mới ngoài hai mươi tuổi, trông rất đẹp trai, là cán bộ cốt cán của đồn công an nhà ga.

Triển Hành như quả cà héo, còn Lâm Cảnh Phong thì như chậu xương rồng trơ như đá.

Anh cảnh sát: “Bao nhiêu tuổi?”.

Triển Hành: “Mười bảy”.

Anh cảnh sát: “Giới tính”.

Triển Hành: “…”.

Anh cảnh sát: “Trong ví tiền có cái gì?”.

Triển Hành: “Có hai cái thẻ, một tấm là thẻ vàng Vista, một tấm là thẻ thường Mastar, trong thẻ có…”.

Anh cảnh sát: “Ngừng. Còn gì nữa không?”.

Triển Hành: “Có ảnh chụp chung ba người đàn ông và một bé gái…”.

Anh cảnh sát: “Miêu tả cụ thể chút”.

Triển Hành: “Ảnh chụp hai người đàn ông trưởng thành, tôi, và một bé gái, bé gái là em tôi, ví tiền rất to, trong ví còn có hộ chiếu của tôi, mấy trăm đồng nhân dân tệ, một ít đô la Mỹ…”.

Triển Hành tự dưng nổi điên: “Trời ơi! Tôi phải làm sao bây giờ! Hộ chiếu của tôi mất rồi! Làm sao xuất cảnh? Tôi muốn về nhà!”.

Anh cảnh sát: “…”

Triển Hành: “…”

Triển Hành: “Chó đẻ[1] mẹ kiếp sao lại gặp phải chuyện như vậy, tổ sư[2] chúng nó chứ!”.

Anh cảnh sát: “Ồ, nhóc con nói giọng Bắc Kinh chuẩn ghê! Quốc tịch Mỹ à? Sinh ra ở Mỹ, lớn lên ở Mỹ? Cha mẹ cậu đều di cư tới đó sao?”.

Triển Hành uể oải đáp: “Cậu hai tôi là người Bắc Kinh, còn dì út ở Đông Bắc Canada… bỏ đi bỏ đi không nói nữa!”.

“Đều tại anh ta!”. Triển Hành nóng máu chỉ trỏ, ở cạnh chiếc bàn khác, Lâm Cảnh Phong vẫn ngồi im re.

Lâm Cảnh Phong có vẻ hơi mất kiên nhẫn, nhưng phục vụ tàu là một bác gái nhiệt tình, căn cứ theo đúng nguyên tắc tận tình trách nhiệm đối với bạn bè quốc tế – mặc dù Triển Hành nhìn thế nào cũng chẳng giống người Mỹ, nhưng cậu năm lần bảy lượt nhai đi nhai lại, ví tiền mất rồi hộ chiếu mất rồi, phải nhờ đại sứ quán Mỹ ra mặt giải quyết thôi.

Thành thử bác gái phục vụ tàu bèn tóm luôn Lâm Cảnh Phong tống đến đồn cảnh sát nhà ga, mà Lâm Cảnh Phong lại là người lịch thiệp với phụ nữ, đương nhiên không dám động tay động chân với bác gái.

Hơn nữa, ai kêu lúc đầu mặt mũi anh đáng nghi làm chi (?), vừa hay có người gánh trách nhiệm.

Anh cảnh sát hỏi Lâm Cảnh Phong vài câu, Lâm Cảnh Phong dùng giọng Tây An trả lời: “Tau[3] không biết”.

Anh cảnh sát thấy Lâm Cảnh Phong nói được giọng Tây An, bèn đăng nhập thẻ căn cước của Lâm Cảnh Phong, ghi chép lại, xong nói: “Được rồi”.

Triển Hành: “…”

Triển Hành: “Cái gì được rồi?! Thế là ý gì?”.

Anh cảnh sát: “Cậu nhóc, chúng tôi đã lập hồ sơ rồi, có tin tức sẽ thông báo cho cậu biết, xin hãy giữ cho di động luôn mở máy”.

Triển Hành gào ầm lên: “Vậy ví tiền của tôi thì sao? Ví tiền phải làm sao bây giờ?!”.

Anh cảnh sát: “Haiz, ngài Triển ạ, bảng thông báo trên tàu nhắc nhở ngài những gì? ‘Xin quý khách lưu ý tiền bạc và tư trang cá thân’, ở Mỹ lâu quá nên không hiểu tiếng Trung nữa hả? Sao tôi nhớ vấn đề trị an bên Mỹ cũng lộn xộn lắm mà, vẫn không quen cất kỹ ví tiền khi ra ngoài ngồi tàu điện ngầm à? Nghe nói…”.

Triển Hành đập bàn: “Nói thật cho anh biết, cậu ấm đây chưa từng ngồi tàu điện ngầm đấy, thế nào, làm sao hở?”.

Viên cảnh sát đập bàn: “Ma ni ma ni, không xổ được phương ngữ Bắc Kinh nữa à? Duỗi thẳng lưỡi ra mà nói chuyện[4]! Từng ngồi hay chưa chẳng liên quan gì đến tôi, không hiểu cha mẹ cậu dạy dỗ con cái kiểu gì nữa?”.

Triển Hành sợ nhũn cả người, gục xuống bàn, gào khóc ầm ĩ: “Vậy phải làm sao giờ hơ?!”.

Viên cảnh sát: “Tôi liên hệ đại sứ quán cho cậu được chưa?”.

Triển Hành lắc đầu như trống bỏi: “Không không không! Vất vả lắm tôi mới tới được đây, liên hệ với đại sứ quán kiểu gì cũng bị tống trở về! Tôi ngàn dặm xa xôi ngồi xe lửa tới đây mà!”.

Viên cảnh sát: “Vậy về chờ tin tức đi…”.

Triển Hành tiếp tục gào khóc: “Về đâu chứ! Anh kêu tôi phải về đâu đây!”.

Viên cảnh sát trẻ tuổi đứng dậy, cầm cặp lồng inox đi lấy cơm.

Triển Hành ôm eo anh ta kêu gào ầm ĩ: “Tôi một thân một mình trôi dạt bên ngoài, trên người không một xu dính túi, anh kêu tôi quay về đâu đây ây ây ây, ít ra cũng cho tôi một bữa cơm đi mà à à à…”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Hết chuyện của tôi rồi?”.

Viên cảnh sát: “Anh có thể đi”.

Lâm Cảnh Phong vác ba lô du lịch, sải bước ra cửa cục cảnh sát, Triển Hành ngẫm nghĩ, buông tha hộp cơm của viên cảnh sát, chạy theo Lâm Cảnh Phong.

Triển Hành giữ đúng khoảng cách hai mét mà đi theo Lâm Cảnh Phong, đã tính kỹ khi nào Lâm Cảnh Phong bắt xe thì sẽ vọt về phía trước, chui vào cửa xe giả bộ đáng thương.

Nhưng Lâm Cảnh Phong vốn không định bắt xe, anh nhìn đường cái, tiếp tục cuốc bộ, Triển Hành nhắm mắt theo đuôi ngay phía sau anh, lát sau, Lâm Cảnh Phong leo lên một chiếc xe buýt.

Triển Hành lập tức chen lên, Lâm Cảnh Phong rất lịch thiệp, nhường phái nữ lên trước, Triển Hành đu vào cái ba lô to đùng của Lâm Cảnh Phong, bị kéo thẳng lên luôn.

Đúng giờ tan tầm buổi trưa, rất nhiều người chen chúc trên xe, hộp thu tiền kêu leng keng, máy đọc thẻ kêu tít tít, Lâm Cảnh Phong đưa tay ra sau vai như làm ảo thuật mà lấy ra một cái bao thẻ quơ trước máy đọc thẻ, nghe tít một tiếng, lại cất về chỗ cũ.

Người chen chúc ầm ĩ, cái khó ló cái khôn, Triển Hành cũng lấy đồ trên vai xuống, đưa tới gần máy đọc thẻ quơ quơ, miệng bắt chước tiếng máy, kêu:

“Tít”.

Tài xế: “…”

Lâm Cảnh Phong: “…”

Lâm Cảnh Phong chỉ muốn đạp Triển Hành bay xuống xe, nhưng trên xe buýt mà ôm chân kéo tay ầm ĩ thế này thì mất mặt quá, nên đành cà thẻ cho Triển Hành.

Triển Hành vui vẻ ra mặt, cảm động nói: “Tôi không quen anh, nhưng cảm ơn anh nha!”.

Lâm Cảnh Phong suýt nữa không khống chế được biểu cảm của mình.

Xe buýt ghé trạm, người xuống người lên làm Triển Hành bị chen qua chen lại, cả người đổ lên mình Lâm Cảnh Phong.

“Rốt cuộc cậu định đi đâu, theo tôi làm cái gì?”.

Đây là câu đầu tiên Lâm Cảnh Phong nói với Triển Hành kể từ lúc rời khỏi ga tàu.

Triển Hành buồn bã nói: “Không biết, tôi mất hết rồi, tóm lại anh phải chịu trách nhiệm với tôi”.

Lâm Cảnh Phong quyết định không bao giờ nói chuyện với Triển Hành ở nơi công cộng nữa, ít nhất cho đến khi xuống xe buýt sẽ không mở miệng.

Lần này Lâm Cảnh Phong không nhìn mui xe mà nhìn ra cửa sổ, người trong xe đã ít đi, anh và Triển Hành đứng sóng vai, trên cửa kính phản chiếu hai chiếc bóng.

 Triển Hành trông đẹp trai trắng trẻo, mày rậm mắt to, vừa thô tục vừa hèn mọn, nhưng không khiến người ta chén ghét, Lâm Cảnh Phong đã từng gặp không ít người, nhưng lại không nhìn rõ Triển Hành. Quần áo cậu mặc rất đúng mực, không màu mè, sơ mi kẻ sọc, áo khoác quần tây, vừa khéo tôn lên vẻ nhanh nhẹn hoạt bát.

So với Triển Hành, Lâm Cảnh Phong như một tên lính đào ngũ, may mà vóc dáng Lâm Cảnh Phong cũng chuẩn, mặt mày tuấn tú, là một anh lính đẹp trai.

Nhưng so với quân nhân, thì Lâm Cảnh Phong lại có thêm chút vẻ u ám.

Trạm cuối, tất cả đều xuống xe.

Triển Hành hấp ta hấp tấp theo phía sau Lâm Cảnh Phong, nhìn trái nhìn phải, nhận ra đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, cậu gần như đã xui tận mạng rồi, tự lấy thân làm bằng chứng sống, chứng minh cho kiểu vụ án “ra khỏi nhà bị bán lúc nào không hay”.

Lâm Cảnh Phong rẽ qua vài con phố, mùa xuân khắp nơi đều là bụi, Triển Hành vẫn lẽo đẽo theo sau, đến một rưỡi trưa, mùi thịt dê hấp và mì thịt bò bên đường làm cậu thèm nhỏ dãi.

 Bàn tính trong đầu Triển Hành gõ lạch cạch, tính toán xong xuôi chuyện tiếp theo: Khi Lâm Cảnh Phong ngồi xuống trước cái tiệm kia, cậu sẽ bám càng ngồi theo, Lâm Cảnh Phong ăn gì, cậu sẽ gọi cái đó.

Nhưng Lâm Cảnh Phong không có ăn mà quẹo vào một con hẻm nhỏ vắng tanh.

Từ trong hẻm nhỏ rẽ ra ngoài là một khu buôn bán dài cả trăm mét.

“Ồ!”. Triển Hành rất đỗi ngạc nhiên, cậu ngó nghiêng nhìn mấy lần.

Khắp khu chợ đều là đồ cổ, có đỏ có xanh, có vân có màu, lớn có bình trấn môn Quan Dao màu xanh da trời, nhỏ có ngọc khắc xương trạm hoa lung linh; tinh xảo có gốm màu thời Đường khắc hoa xem ngũ mã, thô sơ có bình thú dữ chim bay hai đầu; cổ có chậu gốm nặn ngói không nung, mới có… mới có loa cầm tay rao hàng công suất lớn, rực rỡ muôn màu, cần gì có nấy, những kẻ lỡ bước dạo qua đều không thể làm ngơ.

Triển Hành mấy lần xém lạc luôn trong đó, may mà cái ba lô của Lâm Cảnh Phong đủ nổi bật.

Triển Hành bỏ đồng tiền giả thời Khai Nguyên[5] gỉ xanh xuống, vội vàng đuổi theo.

Chợ đồ cổ này tên là “Phố Gốm Xanh”, là nơi giao dịch đồ cổ khá nổi tiếng trong vùng, hàng hóa khắp phố phần nhiều là giả, lẫn lộn khó phân biệt, kẻ lành nghề thật sự đương nhiên sẽ không tới mấy sạp này bán đồ, mà chủ yếu là dùng lư hương tiền đồng[6] để dụ kẻ ngoài nghề. Lâm Cảnh Phong lại quẹo vào một con ngõ vắng, Triển Hành từng nghe ông già bảo rằng, những nơi thế này mới thường bán đồ cổ thật.

Trông Lâm Cảnh Phong có vẻ rất quen thuộc với cửa tiệm này, vừa vào cửa đã cởi ba lô, gọi: “Ông chủ”.

Người làm thuê trong tiệm vào gọi ông chủ rồi mời hai người Lâm Cảnh Phong vào, ngồi ở phòng khách, có người bưng trà lên, Triển Hành đi theo ngồi vào một chiếc ghế khác, nhìn ngang ngó dọc, người làm không biết Triển Hành là ai, nhưng cũng rót cho cậu một tách trà.

Lần đầu Triển Hành tới một nơi thế này nên không dám mở miệng bừa bãi.

Chủ tiệm đi ra, đó là một người đàn ông bốn mươi mấy tuổi, nghe giọng không giống người miền Bắc, mà như dân phương Nam hơn, ông ta hỏi ngay: “Em trai này là bạn cùng nghề à?”.

Lâm Cảnh Phong nói: “Khỏi cần để ý tới cậu ta, xem hàng trước đi”.

Lâm Cảnh Phong lấy vài món đồ ra, quẳng lên bàn, thoải mái uống trà.

“Tiệm của chú trông hay thật đấy”. Triển Hành cười hề hề: “Trà cũng ngon nữa chứ”.

Chủ tiệm không biết Triển Hành từ đâu chui ra, chỉ đành cười khì: “Nhờ bạn bè giúp thôi”.

Chủ tiệm làm lơ miếng ngọc bội phượng hoàng mà nhìn chiếc khóa tay liên hoàn ban nãy Lâm Cảnh Phong lấy ra, cầm kính lúp lên, quan sát cẩn thận bạch ngọc long văn bội, không ngẩng đầu hỏi luôn: “Tiếp theo ngài Lâm tính đi đâu?”.

Lâm Cảnh Phong không buồn trả lời, chỉ bảo: “Xem hàng trước đi”.

Ông chủ ra giá, khóa liên hoàn không đáng bao nhiêu, ba trăm, bạch ngọc long văn bội hàng nhái hai ngàn.

Lâm Cảnh Phong hỏi: “Đúng giá không?”.

Chủ tiệm bỏ kính xuống: “Không đúng cũng chịu, lần trước cậu mang cái ván đến…”.

Lâm Cảnh Phong: “Tôi không hỏi ông”.

Triển Hành đần mặt nhìn Lâm Cảnh Phong.

“Tôi… tôi không biết giá đâu”. Triển Hành nói: “Tôi chỉ nhìn được hàng thật hay giả thôi, chứ không biết bán được bao nhiêu tiền…”.

Lâm Cảnh Phong chốt: “Coi như làm chuyến tay không vậy, ông chủ Vương, mấy thứ này để tạm chỗ ông, kết toán sòng phẳng rồi tôi sẽ quay lại lấy sau”.

Ông chủ nhận trà, hớt lá trôi nổi, thong thả đáp: “Ngài Lâm, cho phép tôi nói thẳng, đầu xuân Tây Bắc chính là mùa vụ tốt, có đến vài tay xúc đất tới tiệm tôi tuyển người rồi, ngài cũng đã trắng tay mấy lần, chi bằng…”.

Lâm Cảnh Phong uống trà, xua tay ý bảo không cần nói nữa, người làm thuê lấy một bì thư đặt lên bàn, Triển Hành lờ mờ đoán được ít nhiều, nhưng không mở miệng hỏi.

Lâm Cảnh Phong lật bì thư thấy một xấp nhỏ nhân dân tệ, bèn lấy ngón tay dài ngoằng nhấp nước trà, cẩn thận đếm lại.

Lần này tới lượt Triển Hành đơ mặt ngồi nhìn, thầm nghĩ đầu ngón tay dài như vậy, đương nhiên đếm tiền phải nhanh rồi.

“Đổi tờ này”. Lâm Cảnh Phong phát hiện có tờ tiền bị rách, rút lấy giơ lên, ông chủ Vương đành móc ví ra đổi, Triển Hành nói: “Cho tôi mượn vài trăm”.

Lâm Cảnh Phong cất kỹ cả xấp tiền, đút hai tay vào túi quần đứng dậy bỏ đi.

Triển Hành đành phải đuổi theo.

“Cửa hàng đó là nơi mua bán tang vật, đúng không?”.

“Sao dáng vẻ anh giống Muộn Du Bình, hành động cũng giống Muộn Du Bình luôn vậy?”.

“Ông chủ quen thuộc với anh lắm sao? Hai người biết nhau thế nào?”.

“Ông chủ nhắc đến ‘xúc đất’, chính là đội trộm mộ à?”.

“Bạch ngọc long văn bội hàng nhái chỉ bán được có hai ngàn á? Tôi thấy chiếc khóa liên hoàn kia bán lỗ rồi!”.

“Anh trộm từ chỗ nào ra vậy?”.

“Cho bát mì trộn”.

Lâm Cảnh Phong gọi món, Triển Hành lập tức biết điều im bặt.

Triển Hành: “Hai bát thì tôi không hỏi nữa”.

Lâm Cảnh Phong gõ ngón tay lên mặt bàn: “Thêm bát nữa”.

Không lâu sau, mì được bưng lên, Triển Hành nước mắt lưng tròng, thân thương quá!

Triển Hành ăn sạch mì, chùi mép: “Kế tiếp làm gì đây?”.

Lâm Cảnh Phong đáp: “Nếu còn muốn ăn cơm tối thì bớt hỏi ‘cái gì’ với ‘tại sao’ đi”.

Triển Hành nghĩ đến còn có cơm tối để ăn, nên đành im miệng.

“Hay tôi dẫn anh đi Bắc Kinh chơi nha…? Để tôi dẫn anh tới Bắc Kinh chơi, tôi có người nhà ở đó”. Triển Hành nhớ ra không thể đặt câu hỏi, bèn tức khắc sửa thành câu trần thuật.

Lâm Cảnh Phong không thèm để ý tới Triển Hành, anh đi tới đâu, Triển Hành lại lẽo đẽo theo tới đó, Lâm Cảnh Phong dừng lại trước đường cái, nói: “Trong cửa hàng vừa nãy, tôi thấy cậu ngó nghiêng tứ phía, nhìn thấy những thứ gì, nói một lần thôi”.

Triển Hành ngẫm nghĩ: “Mấy cái khác thì quên rồi, còn cái giá đặt chậu hoa trong sảnh chính có tên Thu Sang Hương Muộn, là gỗ lim thời Minh; mỗi phòng đều đặt một cái bình Thính Phong, trên tường treo tranh Sơn Lâm Hổ Gầm…”.

Lâm Cảnh Phong: “Chúng có gốc tích thế nào, nói một lần thôi”.

Triển Hành gãi đầu: “Chỉ có Thu Sang Hương Muộn là thật, còn lại đều là hàng nhái trước thời Dân quốc… Gốc tích cũng chẳng rõ lắm, đúng rồi, chỗ góc tủ có để dựa một ván ngọc”.

Lâm Cảnh Phong: “Ván ngọc?”.

Triển Hành: “Là một tấm ván quan tài”.

Lâm Cảnh Phong: “Triều nào?”.

Triển Hành: “Minh”

Lâm Cảnh Phong: “Sao nhìn ra được?”.

Triển Hành: “Đinh đóng bên ngoài quan tài đời Minh là đinh đóng bên sườn, cho nên mặt sườn của tấm quách sẽ có một vết đinh. Trên miếng ván kia có dấu…”.

Lâm Cảnh Phong: “Ngoại trừ nhìn đồ cổ, cậu còn biết gì nữa?”.

Triển Hành bừng bừng khí thế: “Tôi biết ném bóng rổ”.

Triển Hành: “Tôi còn là tuyển thủ bóng chày đạt huy chương vàng toàn trường, quán quân đội phi tiêu cấp trường. Thiếu gia đây ném phi tiêu phát nào ăn phát đấy, véo véo véo…”.

Lâm Cảnh Phong: “Cậu ngậm miệng được rồi”.

Ban đêm, trong nhà tắm.

Nhà tắm này có phòng nghỉ cho khách, vừa tiện nghi vừa thiết thực, hai mươi lăm đồng một người, có thể qua đêm, chỉ là quá nhiều giường, giống như căn phòng lớn không vách vậy.

Được cái hôm nay người không nhiều, chỉ có vài cụ ông tán gẫu hút thuốc trên mấy cái giường trong góc.

Lâm Cảnh Phong để Triển Hành trong nhà tắm, còn mình đi ra ngoài một chuyến, Triển Hành tắm rửa xong, khịt khịt mũi, nằm lên chiếc giường hẹp, cầm di động lên, do dự trước nút mở nguồn.

Lâm Cảnh Phong tắm xong đi qua, nằm vật xuống, mệt mỏi thở dài, mở quyển vở nhỏ ra ghi ghi tính tính, sau đó lấy điện thoại mở chức năng tính toán.

Triển Hành: “Anh bắt đầu làm nghề này lúc bao nhiêu tuổi?”.

Lâm Cảnh Phong: “Lúc lớn cỡ cậu vậy”.

Triển Hành nghiêng người sang, trong mắt ngập tràng ánh sáng mơ ước: “Anh sùng bái Muộn Du Bình lắm hả! Tôi hiểu mà!”.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Triển Hành: “Ai chẳng có ước mơ, tôi hiểu rõ chuyện này, cũng vì vậy mà tôi mới bỏ nhà đi, về Trung Quốc, tôi biết anh làm nghề này không thể tùy tiện nói với người ngoài… tôi…”.

Lâm Cảnh Phong bấm điện thoại: “Cậu bỏ nhà đi?”.

Triển Hành sụt sịt nói: “Trong nhà không có ai hiểu tôi hết, tôi rất cô đơn!”.

Lâm Cảnh Phong không đáp, Triển Hành bắt đầu ai oán: “Ba nhỏ còn đỡ, chứ ba lớn suốt ngày nổi giận mắng người, không cho tôi học cái này, bắt tôi học cái kia, kêu tôi học kinh doanh, không cho tôi ném phi tiêu…”.

Lâm Cảnh Phong vốn chẳng nghe lọt mấy chữ “ba nhỏ” “ba lớn” mà Triển Hành nói nghĩa là gì, thờ ơ bảo: “Nghe lời cha mẹ không bao giờ sai đâu, họ cũng muốn tốt cho cậu thôi, muốn cậu đỡ phải đi đường vòng”.

Triển Hành: “Không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác thì không hiểu được đâu, anh làm nghề này có nói cho ba mẹ biết không?”.

Lâm Cảnh Phong thờ ơ, Triển Hành lại thở dài thườn thượt: “Cứ ru rú trong nhà tôi chịu không nổi nữa, hằng ngày chỉ có đi học rồi về nhà, sau này có tốt nghiệp thì Triển Dương cũng sẽ bắt tôi kinh doanh…”.

Lâm Cảnh Phong nói lấy lệ: “Ờ, ba cậu tên Triển Dương”.

Triển Hành nói: “Ừm, tôi và ông ấy cãi nhau, tôi bỏ học rồi”.

Lâm Cảnh Phong: “Cậu không biết xã hội này rối ren lắm”.

Triển Hành: “Giống như Thiếu Dung nói, trên thế giới này còn rất nhiều người tốt đúng không, anh chính là người tốt, ví tiền của tôi mất rồi, anh mời tôi ăn cơm, còn…”.

Lâm Cảnh Phong giễu cợt: “Ba mẹ cậu nuôi cậu ngày ba bữa, cho cậu nơi ở suốt mười bảy năm, tôi chỉ mời cậu một bữa cơm, tắm một lần, mà đã cảm kích như vậy?”.

Triển Hành: “…”

Lâm Cảnh Phong cất điện thoại và bút vở rồi đi ngủ, Triển Hành trằn trọc trở mình, có vẻ nghĩ ngợi về câu nói kia, chốc lát sau, cậu hạ quyết tâm, dứt khoát mở điện thoại.

Bốn mươi bảy cuộc gọi nhỡ.

Cậu đắn đo hồi lâu, đang định nhắn tin về nhà thì điện thoại đổ chuông, màn hình chớp sáng.

Triển Hành cắn răng nhận điện thoại.

Đầu bên kia, giọng của ba Triển Hành gần như muốn nổ tung điện thoại, Lâm Cảnh Phong trên chiếc giường khác cũng có thể nghe rõ mồn một tiếng quát tháo ầm ĩ đó.

“Triển, Tiểu, Tiện! Tại sao mày khóa điện thoại? Còn khóa liên tục ba ngày? Mày giải thích rõ ràng cho tao, chuyện ở trường là thế nào, người ta tìm đến tận nhà ông già tao tức ông nội mày kia kìa, nếu mày còn không quay về, đêm nay cứ việc lăn lộn đầu đường xó chợ đi! Sau mười hai giờ tao khóa cửa! Hở? Mày đừng tưởng Tiểu Mao sẽ thả cho mày vào, tao mua chó mới rồi! Hừ, chó nghiệp vụ Đức…”.

Triển Hành: “Ông già mắc dịch! Tôi nói cho ông biết, ông không bắt tôi về được đâu, tôi đã ở…”.

Đầu bên kia lại quát ầm lên: “Rốt cuộc mày đang ở đâu? Mày muốn tao phải dùng định vị điện thoại tìm mày hả? Lục Diêu cảm phiền con đừng đàn khúc giao hưởng Định Mệnh vào lúc này…”.

Triển Hành lập tức cúp điện thoại.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Triển Hành: “Hì hì”.

Điện thoại lại đổ chuông, Triển Hành lặng thinh nhìn màn hình hồi lâu mới nhấn nút nghe: “A lô, hí hí, cậu hai, nào, đoán xem con đang ở đâu?”.

Đầu bên kia cũng bắt đầu công phá với một câu “đù má” vô cùng rõ ràng, chẳng qua độ vang không mạnh bằng Triển Dương lúc nãy, Triển Hành kể khổ: “Con chỉ ra ngoài giải sầu chút thôi… Dạ rồi dạ rồi, nhất định về nhà”.

Lâm Cảnh Phong nghe ra khẩu ngữ Bắc Kinh của Triển Hành, sau cùng lại loáng thoáng nghe được gì mà: “Gọi điện thoại cho ba mày, có gì thì cứ gọi điện cho cậu, fuck thằng ba nhỏ nhà mày, nhớ mở máy đấy! Tiểu Tiện!”.

Triển Hành cúp máy, nhếch miệng cười, nhấn vài nút, gọi điện lần nữa.

“A lô, Lục Thiếu Dung”. Triển Hành nhỏ giọng: “Con đang ở Trung Quốc”.

Đầu bên kia không có tiếng quát, giọng nói rất bình thường.

Lâm Cảnh Phong: “???”

Lâm Cảnh Phong ù ù cạc cạc, sao lại thêm một người cha nữa rồi?

Triển Hành: “Vâng, con đang ở Tây An Trung Quốc, qua đây tham thăm thú tượng binh mã và viện bảo tàng, con… dạ, không sao đâu, con có thể tự chăm sóc tốt cho mình! Không cần tiền, nếu cần con sẽ tìm cậu hai… Vâng ạ! Vâng ạ!”.

Đầu bên kia nói rất lâu, Triển Hành chỉ im lặng nghe, sau cùng đáp: “Rõ rồi rõ rồi, con biết rồi”.

Trong điện thoại thoáng truyền tới tiếng hầm hè, Triển Hành nghiến răng nghiến lợi: “Ba kêu ông già đừng la lối nữa được không, trời ạ, cậu hai bảo con gọi điện thoại cho ba, vừa rồi ổng làm ồn tới bạn con luôn… Con ngủ đây!”.

“Được rồi, cứ vậy nhé”. Triển Hành đáp: “Con biết rồi, con sẽ cẩn thận”.

Lâm Cảnh Phong nhìn Triển Hành đầy thắc mắc, hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Cậu có mấy người cha?”.

Triển Hành thành thật trả lời: “Hai”.

Khóe miệng Lâm Cảnh Phong giật giật, sốc nặng luôn, sau đó gật đầu ra vẻ hiểu rõ.

Triển Hành vội khoát tay: “Không không, không phải như anh nghĩ đâu, không phải kiểu cha dượng với cha ruột, hai người họ… ờm, hai người họ là đôi vợ chồng, à không, chồng chồng đồng tính”.

Vào khoảnh khắc đó, vẻ mặt của Lâm Cảnh Phong hết sức đặc sắc.

Triển Hành: “Chuyện này, về sau sẽ từ từ nói cho anh biết”.

Lâm Cảnh Phong nhìn Triển Hành bằng ánh mắt e dè: “Không phải cậu cũng…”.

Triển Hành đĩnh đạc đáp: “Đương nhiên không phải! Đồng tính luyến ái đâu có di truyền!”.

Lâm Cảnh Phong bán tín bán nghi gật gật đầu.

Cùng lúc đó, bên kia bờ đại dương, mười giờ sáng, tại thành phố New York của nước Mỹ.

Triển Dương mặt nặng mày nhẹ, ngồi trước bàn ăn, chỉ muốn vừa phun lửa vừa đuổi qua Thái Bình dương, vọt tới Tây An san bằng toàn bộ nhà cửa, tóm cổ thằng con trốn nhà về.

Lục Thiếu Dung chột dạ cười nói: “Để nó ra ngoài chơi chút, nói không chừng sẽ hiểu chuyện hơn, năm em mười bảy tuổi… đã đi làm rồi mà”.

Triển Dương: “Còn không phải bị em chiều hư sao”.

Lục Thiếu Dung: “Thật ra nó rất thông minh, mười sáu tuổi đã thi được lên đại học, vậy thì em tin nó về nước cũng sẽ hòa nhập nhanh thôi… anh cả và anh hai đều ở trong nước, có gì bảo họ trông nom nó là…”.

Chuông cửa reo, người giúp việc ra mở, một thiếu niên da trắng choai choai mười tám mười chín tuổi đi vào.

Triển Dương nhìn người nọ: “Tìm ai?”.

Thiếu niên lễ phép hỏi: “Xin hỏi đây có phải nhà Vikko không ạ? A ha! Cháu đã từng nghe nhắc đến ngài, ngài là Mr. Triển”.

Lục Thiếu Dung nói: “Nó về Trung Quốc thăm cậu rồi, vị này, cậu là bạn học của nó sao?”.

Thiếu niên đáp: “Cháu là bạn trai cậu ấy, đã hẹn trước sẽ cùng cậu ấy đi du lịch Trung Quốc rồi”.

Lục Thiếu Dung: “…”

Sắc mặt Triển Dương lập tức xanh lét.

Lục Thiếu Dung suýt nữa đứng không vững: “Cậu cậu cậu… sao tôi chưa từng nghe Tiểu Tiện nói qua? Hai đứa từ lúc nào… cậu là bạn, bạn trai nó?!”.

Thiếu niên mỉm cười đáp: “Hiện giờ vẫn chưa phải, có điều chẳng mấy chốc nữa thôi, xin cho cháu cơ hội này, ở tập đoàn Michael Lofty cha cháu là…”.

Triển Dương rốt cuộc nhịn hết nổi.

“Trước giờ tao không có con trai, cũng chẳng quen biết thằng Vikko nào hết!”.

Triển Dương gào ầm lên rồi sập cửa, gần như chảy máu não đến nơi.

Dậy thì gặp phải mãn kinh, đúng là đại bi kịch.

 

Chú thích:

[1] Nguyên văn “丫的我”, là phương ngữ Bắc Kinh, nói tắt của “con sen nuôi”, với hàm nghĩa là con riêng, con ghẻ. Đây là một câu chửi thề, đương nhiên người bị mắng không nhất định phải là con ghẻ, cụm từ này gần nghĩa với “son of bitch” trong tiếng Anh.

[2] Nguyên văn là “去他大爷的”, cũng là một câu chửi trong phương ngữ Bắc Kinh, gần nghĩa với “fuck your grandfather” trong tiếng Anh.

[3] Lâm Cảnh Phong trả lời là “tôi không biết”, nhưng dùng giọng địa phương Tây An.

[4] Người Bắc Kinh nói chuyện có thói quen thêm âm “er”, uốn lưỡi hàng loạt ở cuối vần.

[5] Niên hiệu của vua Đường Huyền Tông (713-741).

[6] Tiền đồng ngày xưa ngoài hình tròn, chỉ trời, trong hình vuông, chỉ đất, như trời tròn đất vuông. Người ta thường bỏ tiền đồng vào trong lư hương, tượng trưng cho quan niệm thiên địa hợp nhất mà người tu tiên theo đuổi.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp