LINH HỒN NỔI LOẠN

Chương 01

trước
tiếp

LINH HỒN NỔI LOẠN

Tác giả: Phi Thiên Dạ Tường

Người dịch: Tàng Thư Quán

Năm 2065 dương lịch, tại trạm xe lửa Hồng Kiều ở Thượng Hải.

Triển Hành đeo một cái ba lô thể thao, đứng ở sân ga, liên tục liếc trộm chàng trai bên cạnh.

Cái túi du lịch mà người đó đang đeo xem chừng còn lớn gấp ba lần của Triển Hành, trông anh ta khá giống dân du lịch bụi, nhưng dường như trên người lại toát ra cái chất gì đó khác với những người hoạt động ngoài trời.

Chàng thanh niên đó cao một mét tám, vóc người cao lớn, da ngăm khỏe mạnh, cùng lắm mới ngoài hai mươi, mặt nghiêng gầy rất đẹp, hai hàng lông mày khí khái tôn lên sống mũi cao thẳng, cực kỳ đẹp trai.

Anh chàng đó mặc áo khoác quân đội, quần dài thể thao, đi giày lính, hai mắt nhìn thẳng thất thần, hồi lâu không chớp.

Hai bàn tay anh ta đeo găng hở ngón, ngón cái lơ đãng móc vào túi quần dài, ngón áp út và ngón út gập lại, chỉ để hở ra ngón trỏ và ngón giữa.

Triển Hành chuyển từ nhìn trộm sang nghiêng hẳn đầu qua, giả vờ nhìn xe lửa để ngắm cho rõ, sau đó lại xoay người, hơi nhếch miệng, nhìn tròng trọc luôn, vậy mà chàng thanh niên đó vẫn không có vẻ gì là khó chịu cả.

Cứ như anh ta đứng ở đây là để cho Triển Hành ngắm nghía, hết sức đón nhận việc bị người khác nhòm ngó vậy.

Triển Hành thực sự không nhịn được nữa, chủ động bắt chuyện: “Hi! Anh bạn! Chào anh!”.

Chàng trai liếc mắt khinh thường, không thèm đáp lại Triển Hành.

Triển Hành lại hỏi: “Anh đi đâu? Chúng ta kết bạn nhé?”.

Chàng thanh niên vẫn chẳng buồn để ý, Triển Hành cẩn thận tới gần nửa bước, rồi thêm nửa bước nữa. Cậu nhìn thấy một miếng ngọc bội màu trắng treo chỗ móc chìa khóa bên hông chàng thanh niên.

Triển Hành: “!!!”.

Chàng thanh niên: “?”.

Triển Hành: “Đây đây đây…đây là…”.

Xe lửa kéo còi chói tai chạy vào ga, mấy bà cô xô đẩy nhau, đám đàn ông tránh đường nhường cho phụ nữ lên xe trước, Triển Hành vẫn còn đắm chìm trong nỗi ngạc nhiên quá lớn, đám người như dòng nước lũ gào thét phủ kín cậu, lúc này cậu mới nhớ tới chuyện lên xe.

Đầu óc Triển Hành vẫn còn ngẩn ngơ, sau khi soát vé lên xe, đổi lấy tấm thẻ giường nằm tầng dưới, cậu tiện tay ném ba lô xuống, gối đầu lên, mặt vẫn đầy vẻ khó tin.

Thật quá kỳ lạ.

Cậu móc di động trong túi quần ra, do dự có nên mở máy nói chuyện ngọc bội cho bạn cậu biết hay không, lát sau cậu thấy người thanh niên nọ cũng lên xe, cất cái ba lô du lịch cồng kềnh xuống gầm giường, sau đó nằm xuống, đối diện Triển Hành.

Triển Hành: “…”.

Người thanh niên nằm trên giường, nhìn vạc giường trên đỉnh đầu, vẻ mặt thất thần.

Trong lòng Triển Hành như có hàng vạn con lạc đà kêu gào chạy qua.

Quả thật nhịn hết nổi rồi, cậu hỏi: “Ê, này?”.

Thanh niên nọ không trả lời.

Triển Hành mở di động, sau mười giây khởi động máy, điện thoại đổ chuông, Triển Hành chẳng nói chẳng rằng ngắt máy luôn, sau đó giơ di động lên, lén lút mở chế độ chụp ảnh hướng sang thanh niên nọ.

Di động lại reo, Triển Hành lại tắt, cứ thế đến vài lần, cuối cùng Triển Hành cũng nhấn được nút chụp, “tách” một tiếng, chụp được ảnh chàng thanh niên đang gối đầu lên cánh tay, nửa nằm trên tấm phản giường.

Chộp xong bằng chứng, cậu nhanh chóng tắt máy.

Triển Hành cất điện thoại rồi ngắm nghía thật kỹ thanh niên ấy, lòng hiếu kỳ như muốn nổ tung, xe lửa rầm rập khởi hành, Triển Hành lăn lộn trên giường, lát sau ngồi dậy.

Thanh niên nằm đó, không ngừng kéo hai ngón giữa như muốn làm cho nó dài thêm ra, liếc mắt để ý thấy Triển Hành đang nhìn lén mình, thế là không kéo nữa.

Triển Hành chỉ chỉ bên hông anh: “Anh bạn, cái dây đeo này của anh lạ ghê ha”.

Chàng trai gật nhẹ đầu, cuối cùng cũng chịu trả lời Triển Hành, cậu lập tức chớp lấy cơ hội: “Ngọc dương chỉ[1] khắc rồng đôi đời Hán, truyền thuyết kể rằng sau khi Cao Tổ Lưu Bang giết Hạng Vũ, tìm được bốn miếng ngọc bội do Hạng Vũ cất giấu, chia cho Hàn Tín, Trương Lương, Tiêu Hà mỗi người một miếng”.

Lông mày thanh niên kia khẽ giật, Triển Hành lại nói: “Đương nhiên miếng ngọc này của anh là giả, lúc tôi chờ xe không để ý, thiếu chút nữa đã tưởng ngọc thật, nếu là hàng thật phải trị giá tới mấy trăm nghìn đô la Mỹ”.

“Đây là hàng nhái vào cuối đời Thanh đầu thời Dân quốc, một trong những món đồ được sưu tập trong dân gian.”

Thanh niên kia hỏi: “Sao nhìn ra được?”.

Triển Hành như mở cờ trong bụng, ố ồ, chịu nói chuyện với tôi rồi!

Triển Hành trở mình ngồi dậy, vẽ vời như thật: “Song long bạch ngọc vân văn bội, còn được gọi là “bạch ngọc long văn bội”, là ngọc bội khắc hình hai con rồng chụm đầu vào nhau, miệng ngậm ngọc trai, Lưu Bang tặng nó cho vương hầu, với dụng ý “cùng người chung hưởng giang sơn”, hai con rồng trên ngọc thật gần như giống hệt nhau”.

“Cuối thời Mãn Thanh, để bày tỏ ý nghĩa ‘trên đời không có hai mặt trời, dân không thể thờ hai chủ’, nên thợ thủ công đã không làm cho đầu của hai con rồng trên hàng nhái chụm lại vào nhau nữa, mà là đầu đuôi nối tiếp, đến thời hiện đại, ngành đồ cổ không còn ngại ngần điều này mà cố gắng phục chế toàn bộ cổ vật, đồ tân phỏng[2] lại trở về phong cách hai rồng chụm đầu như trước đây, thành ra bạch ngọc long văn bội kiểu đầu đuôi dính liền chỉ có trong giai đoạn đầu Dân quốc thôi”.

“Biết rồi”. Người thanh niên ngắt lời.

Triển Hành lại im lặng hồi lâu rồi mới mở miệng nói: “Miếng này không phải là ngọc dương chỉ, cùng lắm chỉ là đá cẩm thạch, là loại cẩm thạch trắng thông thường, có điều hàng cựu phỏng này chạm trổ tinh xảo, cũng đáng tiền đấy, anh mua nó ở đâu vậy?”.

Thanh niên không trả lời.

Triển Hành lại tự giới thiệu: “Tôi tên Triển Hành, anh tên gì, muốn đi đâu?”.

Chàng trai: “Ờ”.

Triển Hành mất mặt, chỉ đành nằm xuống phản.

Cái cẳng dài của chàng trai kia đạp lên thang giường tầng, một lúc sau thấy có xe đẩy đi tới, Triển Hành nói: “Tôi mời anh ăn cơm!”.

Chàng thanh niên chẳng thèm đếm xỉa, lấy một hộp mì ăn liền ra, Triển Hành đành tự mua cơm ăn.

Chuyến tàu hỏa này đi từ Thượng Hải tới Tây An, lộ trình gần hai mươi tiếng, Triển Hành ăn cơm xong, buồn chán đến ngây người, mấy lần trong lúc thanh niên kia rời khỏi chỗ nằm, Triển Hành thường bất chợt liếc trộm chiếc ba lô du lịch nhét dưới gầm giường, thầm nghĩ không biết trong đó đựng cái gì.

Cậu từng nghe cha nói, ba lô này là loại bọn trộm mộ thích nhất, kể từ khi một người tên Muộn Du Bình vang danh khắp dọc ngang đất nước, thì đã nhanh chóng dẫn dắt trào lưu trộm mộ mới, trở thành trang bị được dân dã ngoại vượt thời đại vô cùng yêu thích.

Điều bực mình nhất là, trên ba lô còn cài hai chiếc huy hiệu dễ thương nữa chứ, một chiếc là cái đầu to của Muộn Du Bình, còn cái kia… hơ… không phải bên trong là một mớ công cụ trộm mộ như xẻng Lạc Dương, thừng leo núi, móng lừa đen với súng tự động các loại chứ?

Bạch ngọc long văn bội, là trộm từ trong mộ ra à?

Triển Hành càng nghĩ càng thấy ly kỳ, nỗi tò mò như muốn nổ tung, mấy lần muốn lén mở ba lô ra nhòm thử, nhưng người thanh niên nọ mỗi lần đi khỏi thì chẳng bao lâu lại trở về, khiến cậu không thể hành động được.

Trời tối dần, toa giường nằm sáng đèn, nổi nhạc. Ngoài cửa sổ chẳng có gì đáng ngắm, giường đối diện lại trống không, thanh niên nọ không biết đã đi đâu, Triển Hành duỗi người, chuẩn bị đi tiểu rồi đánh một giấc.

Trong nhà vệ sinh có người xếp hàng, Triển Hành đứng đợi bên ngoài một lúc, đi tới phòng hút thuốc giữa hai toa xe, thấy chàng trai kia đang ngẩn ra ở đó.

Ngón cái anh ta móc vào túi quần, ánh mắt ngẩn ngơ mờ mịt, nhìn màn trời tối đen ngoài cửa sổ xe.

Triển Hành cười thân thiện, đi tới trước mặt anh, dựa lưng vào tường nghiêng đầu nói: “Hello!”.

Chàng thanh niên lạnh nhạt nhìn Triển Hành, lát sau móc một điếu thuốc từ trong túi áo hoodie ra, lạnh lùng ngậm vào miệng.

Triển Hành nghĩ ra cái gì đó, lấy bật lửa, đưa đến châm thuốc cho anh ta.

Chàng thanh niên lên tiếng: “Ờ, tôi tên Lâm Cảnh Phong”.

Triển Hành gật đầu, rồi tự lấy một điếu thuốc châm lên, lại hỏi: “Có phải anh còn một tấm thẻ căn cước, tên… Trương Khởi Linh?”.

Lâm Cảnh Phong gẩy tàn thuốc, nhả khói, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, không trả lời, chỉ gật đầu với Triển Hành: “Sao cậu biết bạch ngọc long văn bội?”.

Rốt cuộc Triển Hành cũng tán gẫu được với gã này rồi, cậu bật cười thân thiện: “Cha tôi làm ở viện bảo tàng”.

Lâm Cảnh Phong khẽ cau mày: “Viện bảo tàng nào?”.

Triển Hành: “Viện bảo tàng thế giới ở New York”.

Lâm Cảnh Phong cười khẩy không tin, nhìn Triển Hành đầy nghiền ngẫm, Triển Hành nói: “Từ nhỏ tôi đã tiếp xúc với đồ cổ rồi, đặc biệt hứng thú với văn hóa Trung Quốc, hàng nhái của anh lấy từ đâu thế?”.

Lâm Cảnh Phong không đáp mà móc một cục sắt nhỏ ra, kẹp lấy quơ quơ trước mặt Triển Hành: “Cái này thì sao? Là thứ gì?”.

Triển Hành nhìn một cái, đáp luôn: “Đây là bộ phận của một vật, tên là ‘giáp trụ bọc sắt’, là áo giáp lót bên trong của các võ sư thời Dân quốc, chẳng phải thứ gì hiếm cả”.

Lần này đến lượt Lâm Cảnh Phong ngạc nhiên.

“Anh xuống xe ở đâu?”. Triển Hành nói: “Tôi vất vả lắm mới về được nước một chuyến, muốn đi du lịch các nơi, hay là anh làm… hướng dẫn viên cho tôi đi? Tôi có thể trả tiền”.

Lâm Cảnh Phong lại lấy một vật ra, đắn đo nhìn Triển Hành.

Đó là miếng ngọc bội màu xanh, ngọc bội tinh xảo sáng rõ, khắc hình phượng hoàng, mặt ngoài ánh lớp hào quang bóng bẩy, giữa miếng ngọc trong suốt, phần đuôi lại hằn rất nhiều tơ đỏ, xem chừng quý giá vô cùng.

Khóe miệng Triển Hành khẽ giật: “Cái này… cái này chắc là hàng thủ công mỹ nghệ, không có niên đại”.

Ánh mắt Lâm Cảnh Phong lóe lên vẻ trào phúng: “Đây gọi là ngọc tơ máu[3], hiểu không?”.

Triển Hành cười đến gập người: “Ngọc tơ máu? Đây chỉ là đá thô trộn lẫn với sắt cho ra màu xanh thông thường, chạm trổ xong đun nóng phần đuôi, ngâm vào dung dịch Fe3+, nóng nở ra lạnh co vào, dẫn đến xuất hiện vết rạn trên bề mặt, thế là nhuộm màu thành công”.

Lâm Cảnh Phong chẳng nói chẳng rằng, cất ngọc bội, ra khỏi phòng hút thuốc, Triển Hành vội đuổi theo, nói: “Đồng nghiệp, anh là trộm… anh là nhà khảo cổ hả? Anh định xuống tàu ở thành phố nào? Tôi…”.

Lâm Cảnh Phong vẫn không trả lời, Triển Hành líu lo cả nửa ngày vẫn chẳng lay chuyển được gì, đành quay về ngủ.

Ban đêm, xe lửa ghé vào vài trạm, ánh đèn vàng ấm áp trên sân ga xuyên qua cửa sổ xe rọi vào.

Triển Hành ôm chăn, đột nhiên cảm thấy bất an.

Cậu chạy trốn tới đây, nói đúng hơn, Triển Hành là thằng nhóc nổi loạn bỏ nhà đi bụi.

Cậu lăn lộn trên giường, nhớ đến ông già và em gái bên kia bờ đại dương xa xôi, lại nhớ đến căn phòng mình đã ngủ quen, trong lòng thoáng lên cơn phiền muộn.

Cứ đi thăm thú các nơi cái đã, chơi bời một năm rồi về, không, chơi đủ ba tháng rồi về là được… hay là một tháng thôi nhỉ?

 Triển Hành miên man suy nghĩ, buồn ngủ quá, cậu dần thiếp đi trong tiếng ma sát rầm rập giữa bánh tàu hỏa và đường ray.

Hôm sau, trời còn chưa sáng, tiếng loa trên tàu đã vang inh ỏi.

Đèn ở hành lang được bật lên, ánh sáng chói mắt khiến Triển Hành mơ màng tỉnh lại.

Lâm Cảnh Phong ngồi trên ghế xoay trước lối đi, đầu tựa vào cửa sổ xe, đăm chiêu nhìn ra ngoài như có điều ngẫm nghĩ.

Triển Hành không mở di động nên không cả biết thời gian, đầu bù tóc rối ngáp một cái, nhân viên phục vụ tới đổi vé xe, Triển Hành lục lọi tấm thẻ sắt trong ba lô, lập tức sét đánh ngang tai, mặt mày tối sầm, nhận ra một chuyện hết sức nghiêm trọng.

Không thấy ví tiền đâu.

Thế là cậu tức khắc xù lông, mất ví tiền rồi làm sao bây giờ? Đương nhiên là báo cảnh sát!

Bác gái phục vụ cũng thật nhiệt tình, hành khách nằm ở bốn chiếc giường trên dưới đều hết sức tự giác, nhao nhao nói: “Tôi có việc gấp, tôi có thể chủ động mở hành lý cho cậu ấy kiểm tra!”.

Thế là một người chủ động, người người hưởng ứng, đều mở hành lý để Triển Hành soi, chỉ có Lâm Cảnh Phong là vẫn bất động.

Bác gái nhân viên lạnh lùng nhìn Lâm Cảnh Phong: “Không phải là cậu chứ?”.

Triển Hành lạnh lùng nhìn Lâm Cảnh Phong: “Chắc không phải đâu ạ, nhìn anh ta không giống”.

Bác gái lạnh lùng nói với Lâm Cảnh Phong: “Chàng trai, không phối hợp kiểm tra sẽ phải đến đồn công an đấy nhé!”.

 

Chú thích:

[1] Ngọc dương chỉ, hay còn gọi là bạch ngọc, là một loại ngọc thạch có màu trắng đục gần như mỡ dê (dương chỉ).

[2] Thuật ngữ của dân sưu tầm đồ cổ, lấy thời kỳ Dân quốc làm mốc, cựu phỏng là hàng mô phỏng trước thời kỳ Dân quốc, tân phỏng là hàng mô phỏng sau thời kỳ Dân quốc.

[3] Ngọc tơ máu thuộc họ ngọc Lam Điền, nên còn có tên Lam Điền tơ máu, có màu đỏ như chu sa, được phát hiện vào những năm 90 dưới một mỏ quặng nơi giao nhau giữa núi ngọc và trấn Võng Xuyên thuộc huyện Lam Điền tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Do kỹ thuật lạc hậu và kiến thức còn hạn chế, người ta không hề tiến hành khai thác chính thức loại ngọc này, mãi cho đến những năm 2000 ngọc tơ máu mới bắt đầu được coi trọng và tìm kiếm.


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp