LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương cuối

trước
tiếp

Hôn lễ của tôi và Dạ Mặc được tổ chức vô cùng hoành tráng rầm rộ, những người có máu mặt hay không có máu mặt, có thể tới hay không thể tới cũng đều tới cả, nói chung xem ra khá là hòa hợp yên ấm.

Mà thiên đình cũng khá là nể mặt, phái cả thiên thần tư pháp mà ngay Ngọc Đế cũng phải nhường nhịn ba phần đến góp vui với chúng tôi.

Tiệc rượu kết thúc, khách khứa lục tục từ biệt ra về, đương nhiên những vị khách quan trọng phải do phu thê chúng tôi tự mình đưa tiễn mới hợp lễ nghĩa.

Đến lúc phải tiễn thiên thần tư pháp, Dạ Mặc bỗng nhiên nói say rượu đau đầu phải về phòng nghỉ tạm, bảo tôi tự mình tiễn y.

Buổi tối ở Mặc Dao giới rất đẹp, ánh sáng bảy màu bức xạ lung linh dưới kết giới trong suốt giữa trời sao.

Bản tính yêu quái vốn đơn thuần nghịch ngợm, lúc này càng nhân tiệc vui mà ca hát tưng bừng nhảy nhót khắp nơi, thỉnh thoảng lại có vài cặp yêu quái tình đầu ý hợp ngay tại chỗ mà kéo nhau vào rừng cây hẹn ước chung thân.

Tôi đưa thiên thần tư pháp vừa đi vừa thuận miệng giới thiệu cảnh vật xung quanh, y rất chuyên chú lắng nghe.

Tới chỗ y phải đi, tôi áy náy: “Dạ Mặc không có ý gì đâu, huynh đừng để bụng”.

“Ồ, ta đương nhiên không để bụng rồi. Có điều nếu như cậu ấy ghen, thì phiền nàng chuyển lời giúp ta một cái, ta cũng không có ý gì đâu”.

“… Ít lâu không gặp, huynh đã biết nói giỡn rồi ha”.

“Ngày tháng còn dài, chung quy cũng phải nghĩ cách làm mình vui vẻ chút mà”.

Tôi tỏ ý đồng tình: “Rất có lý”.

Y dừng một chút, nói: “Nếu như Lục Áp tới, chắc chắn sẽ uống say không biết trời trăng gì nữa”.

Tôi cười gật đầu: “Nếu như Thông Thiên ở đây, e là ông ta cũng khó mà chạy đi đâu được”.

Y cũng cười khẽ vài tiếng, sau đó xoay người rời đi.

Giống như rất nhiều lần trước đây, không do dự không lưu luyến.

Thiên địa ẩn chứa đầy họa hoạn này thật ra vốn không thể chịu được sự chấn động bổ chẻ để tạo thành thế giới thứ tư.

Trừ phi dùng một nửa linh khí của địa mạch Côn Lôn để lấp lại, mà nếu làm như vậy, ngọn Côn Lôn sừng sững giữa thiên địa kia chắc chắn sẽ lung lay, dần dần, vẫn khó tránh khỏi trời long đất lở.

Cho nên, cần phải có ai đó mang pháp lực ngang ngửa đất trời dùng nguyên thần của chính mình giữ ổn định cho thiên địa trong thời khắc kết giới mới được tạo thành. Từ đó về sau, sẽ cùng lặng lẽ trấn giữ thế gian này cùng với Côn Lôn sơn trên chạm tới trời xanh dưới xuyên qua âm phủ.

Chuyện này, vốn phải do Liễm Trần thực hiện, nhưng không ngờ vào giây phút cuối cùng, lại bị Lục Áp đạo nhân giành trước một bước.

Trước đây, mỗi khi Tên Nát Rượu nhìn thấy loài người cầu thần bái Phật mong được trường sinh bất lão thì thường khinh khỉnh nói, đợi đến khi nhận ra tất cả đều chết sạch chỉ chừa lại chính mình, thì xem đám người đó muốn sống hay muốn chết.

Hắn cũng đã từng nói, Liễm Trần là ông bạn già duy nhất của hắn.

Cho nên, Tên Nát Rượu không muốn nhìn người bạn duy nhất ấy chết đi.

Vì vậy, chỉ có thể để Liễm Trần trở thành người sống sót sau cùng, một người duy nhất.

Ngày đó Liễm Trần bị nhốt trong chuông Đông Hoàng đã không nghĩ mình còn có thể ra ngoài được nữa, nhưng rốt cuộc vẫn cứ thoát ra.

Đợi đến khi nhập thế, y đã quyết định lấy mạng mình đổi lấy sự bình an lâu dài của chúng sinh, nhưng cuối cùng vẫn không chết được.

Không cần biết là đối với yêu vương trước đây, hay Tiêu Dao sau này, hay tôi của hiện tại, Liễm Trần đều vì đủ thứ nguyên do này nọ mà không thể yêu.

Yêu không được, chết không được, chỉ có thể một mình sống tiếp.

Từ nay về sau, giữa vòng xoáy quyền lực, ngồi trên vị trí cao, đồng thọ cùng thiên địa.

Không biết tại sao, tôi bỗng nhiên nhớ tới đêm đó tại Quán Giang Khẩu, tôi từng một lần xúc động nhất thời mà nói với Liễm Trần – Nếu như có cơ hội, thật muốn nhìn xem cái gọi là chết có ý nghĩa của huynh.

Mà hiện tại, tôi nhìn bóng lưng xa dần của thiên thần tư pháp, bạch y tóc bạc lẻ bóng cô đơn.

Tôi rốt cuộc đã hiểu, thì ra, đây chính là chết có ý nghĩa của y.

Sống mà như chết.

Tôi trở lại động phòng, hoa chúc đã cháy quá nửa.

Dạ Mặc vẫn mặc áo tân lang đỏ rực, cầm chén rượu, mắt lờ đờ men say nghiêng người dựa vào đầu giường.

Hiện tại, chàng đã không còn cả ngày đen từ đầu đến chân nữa, mà sẽ tùy theo tâm trạng vui vẻ mà muốn mặc gì thì mặc.

Tôi cũng không phải vì chàng mà thích bất cứ màu sắc gì, mà bởi vì thích chàng nên cảm thấy chàng mặc màu gì cũng đẹp.

Thật ra, yêu một người rất đơn giản. Chẳng qua là gặp nhau đúng lúc.

Tựa như tại thuở hồng hoang loạn thế khói lửa bốn bề, kẻ mạnh sẽ thống trị. Yêu vương nắm thế lực một phương lại càng thêm ngang tàng kiêu hãnh ngạo thị quần hùng, cho nên chỉ có thể rung động trước một người có khả năng cùng mình sánh vai mà đứng.

Tựa như không cần biết là con yêu quái vô dụng ăn no chờ chết trước đây hay kẻ dũng mãnh xưng hùng xưng bá hôm nay, thứ tôi mong muốn và chờ đợi, trước sau chưa hề thay đổi – nếu có ai đó tình nguyện hi sinh vì tôi, tôi sẽ cùng người đó làm bạn hết đời.

Tình yêu nóng cháy sánh cùng thiên địa là yêu, tình yêu bình dị lăn tăn như gợn sóng chẳng lẽ không phải là yêu?

Trong cuộc đời dài dằng dặc không có điểm dừng, thứ tôi cần, là một thứ tình cảm giản đơn bình lặng, một người chồng thật lòng thật dạ có thể cho tôi yên tâm tin tưởng dựa vào. Không có quá khứ phức tạp nặng nề, không có ân oán dây dưa không rõ, cũng không có yêu hận thiếu nợ lẫn nhau.

Thấy tôi đẩy cửa đi vào, Dạ Mặc buông chén, nheo mắt nhìn tôi: “Tiễn xong rồi à?”.

Tôi ngồi xuống bên giường, nhéo mặt chàng: “Ghen hả?”.

Chàng bĩu môi khinh thường: “Thứ có thể làm nàng đều làm với ta trước rồi, còn có gì để ghen tuông nữa chứ?”.

Tôi nghẹn họng, chỉ có thể giận dỗi cắn một cái vào môi dưới của chàng, hỏi: “Phải rồi, ta vẫn chưa hỏi chàng, rốt cuộc chàng vì sao mà yêu ta?”.

Chàng nhăn nhó vì đau, kiêu ngạo quay đi, tức giận đáp: “Bởi vì ta đui chột!”.

“Thế nhưng, hình như lúc ai đó còn là đứa bé thì đã củ cải tháng chạp động lòng[1] với ta mà nhỉ!”.

“… Từ nhỏ mắt đã chột rồi!”.

Tôi cười lớn bổ tới ôm lấy chàng, hôn lên môi chàng, tháo màn che, dùng đoạn gấm đeo bên hông mà che kín mắt chàng, để trong đường nhìn của chàng chỉ còn là một màu đỏ vô biên.

Dạ Mặc, chàng đã vì ta mà thành Yêu, vì ta mà thành Ma, vì ta mà tạo ra một thế giới xây một cái nhà.

Ta sẽ vì chàng mà mặc áo cưới, vì chàng mà sinh con đẻ cái, vì chàng mà giữ lấy tháng ngày bên nhau đến cùng trời cuối đất của chúng ta.

Ngày đó, mặc dù Đại Tế Ti đã tan thành tro bụi, nhưng nhờ có sức mạnh thề nguyền của yêu vương mà giữ lại được một tia tàn phách mong manh, quẩn quanh vất vưởng giữa thiên địa suốt từ thuở hồng hoang đến cả ngàn năm. Sau đó, lại tình cờ nhập vào vòng luân hồi mới hình thành, trải qua luân hồi lục đạo. Ký ức đau thương cùng tình cảm sâu nặng cuối cùng đã hóa thành cát bụi sau khi uống chén Mạnh Bà thang bước lên Nại Hà kiều. Nhưng mặc dù phải chịu đựng thiên kiếp muôn đời, trước sau vẫn còn một đường chấp niệm tựa như vô luận thế nào cũng vĩnh viễn không tan.

Mãi cho đến một ngày, ngọn núi tuyết đó…

Vì một đường chấp niệm đó, cậu nhóc loài người không nhớ được gì cũng không hiểu cái gì đã tìm kiếm tôi rất nhiều năm. Sau đó, lại biến lời nói vu vơ bông đùa của tôi trở thành lời hứa hẹn mà thực hiện cho được suốt bao tháng năm dài đằng đẵng, khiến cho chút rung động mơ hồ không thuộc về chính mình trở thành ngàn vạn sợi dây tình cảm giăng mắc trong xương tủy.

Một đường chấp niệm, cuối cùng trở thành cả đời chấp nhất.

“Ta tìm được nàng rồi, chúng ta trở lại thôi”.

“Được”.

 

Chú thích:

[1] Vào mùa đông nếu như không bảo quản củ cải đúng cách thì nó sẽ bị xốp và hỏng, chính là hiện tượng trong ruột của cải có những lỗ thủng nhỏ li ti, lúc đó ăn không ngon nữa. Cho nên mới có câu “củ cải tháng Chạp rét lòng” (冻了心), lợi dụng hiện tượng đồng âm mà câu đó được chuyển thành “Củ cái tháng Chạp động lòng” (动了心).

 

Hoàn chính văn


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp