LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 48

trước
tiếp

Rốt cuộc tôi cũng thấm thía một cách sâu sắc hàm nghĩa của một từ.

Lão bất tử – chính là già cũng không chết.

Tôi thở dài nửa buồn bã nửa khoái trá, nhìn mấy tầng kết giới gần như trong suốt trên bầu trời mà đờ ra.

Trong khoảng trăm năm tôi chết đi sống lại lần này, bên ngoài đã xảy ra không ít đại sự.

Nói một cách khái quát chính là…

Thông Thiên giáo chủ dùng thân tế kiếm, tạo ra một thanh kiếm mạnh mẽ vô cùng, tên là Nghịch Thiên kiếm.

Ma Tôn dùng thanh kiếm này bổ ra thế giới thứ tư bên ngoài tam giới, tên là Mặc Dao giới.

Từ đó, bố cục thiên địa lại phân chia lần nữa.

Tiên có thiên đình, người có nhân gian, quỷ có u minh, mà toàn bộ tinh hồn yêu quái thì đã có Mặc Dao.

Ma Tôn của Mặc Dao giới cùng Ngọc Đế của thiên đình mỗi bên cai quản một phương, tạo thành cục diện vừa độc lập vừa khắc chế lẫn nhau.

Từ đó, trật tự mới của thế giới được thành lập.

Trong mấy lời đồn đại trước đây, “Ma” là một loại sinh vật gì đó rất đáng sợ, ví như pháp lực cực cao tướng mạo xấu xí tính tình bạo ngược khát máu giết bừa vân vân… Trên thực tế, tất cả chỉ là nhảm nhí.

Bởi vì trước đây, căn bản chưa bao giờ có “Ma”.

Mà hôm nay, giống loài kiểu mới chưa từng có hoặc đã tuyệt diệt từ lâu suốt từ thuở hỗn độn sơ khai cho đến bây giờ, lại đang ngồi chình ình ngay trước mắt tôi.

Mắt đen mày xếch đầy sinh động nhìn chằm chằm vào tôi, chiếc mũi cao thẳng đôi môi trơn bóng mê người, vai rộng eo nhỏ mông cong chân dài, ngay cả tóc cũng vừa thẳng vừa mượt vừa đen vừa dài như vậy.

Dáng dấp ấy thân thể ấy, tìm đâu ra chỗ nào xấu chứ?

Có điều về phần tính cách thì…

Tôi chống cằm, thở dài đánh thượt: “Ta tỉnh lại đã hơn chục ngày rồi, cậu cứ trông chừng ở đây không rời nửa bước, nhưng lại chẳng chịu nói với ta một lời nào. Đại nhân à suy cho cùng ngài muốn thế nào đây hả đại nhân ngài nói gì đi đại nhân ngài không nói làm sao ta biết ngài muốn gì hả đại nhân…”.

Ma Tôn đại nhân từ đầu đến cuối vẫn cực kỳ bình tĩnh nhìn tôi, khép chặt miệng, sau đó chậm rãi vươn một ngón tay ra.

“Có ý gì, định chiến tranh lạnh một tháng với ta sao?”.

Cậu ấy gật đầu, lại lắc đầu.

Tôi ngẫm nghĩ một chút: “Chiến tranh lạnh một năm?”.

Cậu ấy lại lắc đầu.

“… Chẳng lẽ một trăm năm?!”.

Cậu ấy dùng đầu ngón tay chọt chọt vào cái cổ trống rỗng của tôi, trừng mắt oán hận nhìn tôi.

Cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra, tuyệt vọng hò hét: “Một vạn năm lâu lắm, chỉ trong sớm chiều thôi đi mà đại nhân!…”.

Cậu ấy hừ một tiếng, quay đầu xoay người, để lại cho tôi một bóng lưng tiêu hồn mà bỏ đi.

Tôi nghẹn họng không nói được gì.

Thông Thiên xả thân đúc kiếm, Côn Lôn kính trên người tôi cũng lập tức vỡ vụn.

Dạ Mặc cầm kiếm mở lại thông đạo Côn Lôn, ra ngoài đi tìm tôi, vừa vặn thấy cảnh tượng tôi hồn phi phách tán.

Mà dưới pháp lực cuối cùng còn sót lại của Côn Lôn kính, trong chớp mắt tôi nhìn thấy mọi kiếp luân hồi của Dạ Mặc cùng với tôi.

Trong nháy mắt đó, tôi bỗng nhiên cảm nhận được sự tuyệt vọng thảm thiết chưa từng trải qua.

Cậu nhóc này, chỉ vì một lời nói đùa của tôi mà thành yêu, không thể chuyển thế sống một cuộc đời mới, vậy mà tôi lại muốn bỏ lại cậu ấy lẻ loi đối mặt với sinh mệnh dài dằng dặc không có đầu cùng, con mẹ nó tôi thật khốn nạn.

Cho nên tôi muốn sống tiếp, vì cậu ấy mà sống, chỉ vì một mình cậu ấy thôi.

Nhưng lúc ấy tôi đã không còn sức làm bất cứ chuyện gì, chỉ có thể trong phút chốc cậu ấy xông tới ôm chặt lấy tôi, gào khóc bạt mạng.

Sau đó, quả nhiên đã khóc xong luôn cái mạng…

Mọi chuyện xảy ra sau đó, đều là tin đồn do tôi nghe được từ mấy con sẻ tinh chăm sóc tôi mấy ngày nay.

Về tiết mục Ma Tôn đến trái đất, đủ kiểu bàn tán được đưa ra, cường điệu đến mức kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu phong vân biến sắc.

Sau đó tôi tự mình chắt lọc tinh túy từ những giả thiết lằng nhằng đó mà đúc kết lại, thật ra rất đơn giản, chính là một câu nói…

Tôi vừa chết, cậu ấy liền kích động, biến thành ma luôn…

Đương nhiên, tuyệt đối không phải bất cứ loại chó mèo nào tùy tiện kích động cũng có thể thành ma được.

Đầu tiên phải có bản lĩnh cực kỳ lợi hại.

Tiếp đến phải có một trái tim cố chấp đến điên cuồng.

Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, bên cạnh phải có cao nhân chỉ điểm.

Tỷ như Lục Áp đạo nhân, tỷ như Địa Tạng Bồ Tát.

Rốt cuộc hai vị này đã nói gì đến mức lừa được một nam yêu quái đường hoàng như Dạ Mặc thành đại Ma Tôn, tôi không thể nào điều tra được.

Có điều xem ra, chữ “niệm” trong “nhất niệm thành Phật nhất niệm thành Ma”, cũng không hẳn không thể lý giải bằng chấp niệm đối với một người.

Mà cái gọi là “Phật” và “Ma”, cũng chẳng qua phân biệt bởi mọi hành động của mình là vì ai mà thôi.

Vì chúng sinh là Phật, vì một người là Ma.

Nhưng cũng giống như câu hỏi tôi đưa ra tại địa ngục Hồng Liên ngày ấy, nếu vì một người nhưng lại bảo vệ chúng sinh, thì phải tính thế nào?

Hôm nay xem ra, Địa Tạng Vương Bồ Tát đã giúp Dạ Mặc thành Ma, như vậy, hẳn đã có đáp án rồi.

Nói tóm lại, Dạ Mặc đã có trong tay sức mạnh có thể diệt thế cũng có thể lập thế.

Sau đó, cậu ấy vung kiếm bổ ra một thời không khác, lại được sự trợ giúp của Tên Nát Rượu, phóng xuất toàn bộ lệ khí bị áp chế dưới Mắt Bắc Hải.

Mối thù hận do linh hồn cùng pháp lực của yêu vương ngưng tụ thành, sau vạn năm, cuối cùng cũng có thể dẹp yên nhờ sự hồi sinh trùng kiến của yêu tộc.

Pháp lực cùng linh hồn được Địa Tạng Vương Bồ Tát từ bi vô tận tinh lọc sau vạn năm, lại trở về trên người tôi khi ấy đã thành một cỗ thi thể, Liễm Trần lập tức cởi bỏ phong ấn ký ức, cuối cùng dựng lại được một yêu vương hoàn chỉnh.

Mọi chuyện xảy ra đại khái là như vậy, tuy rằng nói nghe có vẻ đơn giản, thật ra ngoài sức tưởng tượng đến thế nào cơ chứ?

Chỉ là những nổi cực nhọc khó khăn trong đó, người trong cuộc không nhắc đến mà thôi.

Cũng may mặc kệ thế nào, cuối cùng cũng vẫn là một kết cục tất cả cùng vui vẻ.

Ngoại trừ chiến tranh lạnh giữa tôi và Dạ Mặc, thở dài…

Tôi đập bàn gào to: “Ê, nếu cậu không chịu nghe ta nói ta khóc cho cậu xem!”.

Dạ Mặc lập tức xoay người, nhướn mày, trợn mắt, bày ra bộ dạng vô cùng chờ mong mà quan sát tôi.

Tôi dồn khí trong đan điền cả nửa ngày, nhưng chỉ bứt ra được mồ hôi đầm đìa khắp trán.

Cho nên có những lúc, thật sự không thể ăn nói lung tung đâu, kể cả lời hấp hối lúc sắp chết cũng không được.

Ngày nào cũng khóc cho cậu ấy xem các kiểu, rõ ràng không bằng ngày ngày đều chết cho cậu ấy xem, đã thế còn đơn giản hơn nhiều…

Tôi lau mồ hôi, cười gượng: “Cuộc sống hiện tại thật sự quá hạnh phúc đi, khóc lóc sướt mướt chẳng thích hợp gì cả mà, đúng không?”.

Cậu ấy bĩu môi, tiếp tục cao ngạo lạnh lùng không để ý đến tôi.

Hơn mười ngày rồi, vì muốn chọc cho cậu ấy nói chuyện, mà tôi thực sự đã khóc lóc om sòm bày trò xỏ lá lăn lộn đầy đất và bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào khác, nhưng kết quả đều thất bại thảm hại, tình hình tác chiến phải nói là vô cùng thê thảm. Nhớ trước đây chỉ có tôi giận dỗi không thèm để ý tới cậu ấy, chứ cậu ấy làm sao dám cáu bẳn gì mấy trò trêu chọc của tôi? Thực sự nhớ lại mà đau đớn lòng, gió đổi chiều sông đổi dòng rồi sao…

Tôi thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng lý để cậu ấy hiểu rõ dùng tình để cậu ấy cảm động, nhã nhặn nói: “Ta biết cậu vì sao bực bội với ta, nhưng không phải ta đã nhận sai rồi sao? Lần sau ta không dám nữa, vậy còn không được sao…”.

Dạ Mặc căm tức nhìn tôi.

“… Nói sai rồi nói sai rồi, tuyệt đối không có lần sau”. Tôi vội vàng lướt đến bên người cậu ấy, đưa tay chọt chọt vào ngực cậu ấy: “Có điều ta thật muốn nói lại, cũng tại cậu không tốt. Nếu như cậu đến sớm một chút, có thể ta không cần chết lần đó đâu”.

Cậu ấy thoáng sửng sốt, sau đó tức sùi bọt mép tròng mắt muốn nứt ra.

Tôi cười sờ sờ đầu cậu ấy, tiện thể vỗ về: “Bởi vì chỉ cần nhìn thấy cậu, ta nhất định không cam lòng chịu chết. Cậu không biết, trước đây có một lần, ta đã đi tới trước cửa động tuyết, nhưng cuối cùng vẫn không dám vào. Chính là vì ta sợ nhìn thấy cậu, thì mọi dũng khí đều mất toi luôn”.

Ấn đường cậu ấy khẽ nhăn lại, sắc mặt hòa hoãn một chút, nhưng vẫn u ám như cũ.

Tôi tiếp tục kiên trì: “Hơn nữa sở dĩ ta làm như vậy, là vì muốn làm rõ mọi chuyện trong quá khứ, sau đó giải quyết dứt khoát một lần cho xong, như vậy mới có thể toàn tâm toàn ý ở bên cậu đó”.

Cậu ấy lại hòa hoãn hơn chút nữa, nhưng lập tức lại nghiêm túc nhìn vào hai mắt tôi, hừ mạnh một tiếng.

“Phải phải phải, tuy rằng hậu quả hơi nghiêm trọng xíu, nhưng ngay từ đầu ta cũng không ngờ rằng sẽ đùa với cái mạng như vậy mà…”. Tôi nắm lấy thời cơ tiến sát vào trong lòng Dạ Mặc, ôm cổ cậu ấy, tận dụng hết sở trường nịnh nọt của mình: “Dù không muốn làm thì cũng đã làm rồi, ngài là đại nhân ngài phải có tấm lòng rộng lớn đi Ma Tôn đại nhân! Nào, ôm một cái!”.

Mặt mày tuấn tú của cậu ấy rốt cuộc dãn hẳn ra, lòng tôi thì mừng rơn.

Quả nhiên cái gì tình cái gì lý tất cả đều là phù vân, dùng sắc dụ dỗ mới là chân lý!

Nhưng mà giây tiếp theo, dường như Dạ Mặc đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt vốn dĩ chỉ là u ám đột nhiên biến thành đen thui như cái đít nồi.

Tôi ù ù cạc cạc ngẩn ra, sau đó lập tức tỉnh ngộ.

Khi cậu ấy xông tới ngày đó, đúng lúc nhìn thấy cảnh tôi và Liễm Trần ôm nhau…

“Ôi, thật sự không giống như cậu nhìn thấy đâu, không không, phải nói là không giống như cậu nghĩ trong đầu đâu… Chuyện này ta có thể giải thích, đại nhân cho ta một cơ hội giải thích đi mà đại nhân…”.

Cơn ghen khủng khiếp của Dạ Mặc đã dâng lên tận não, cái mặt gần như phát cuồng, không thèm để ý gì đến tiếng kêu gào khóc lóc đầy thành ý của tôi, thở hồng hộc làm bộ đứng thẳng, xem ra sắp bỏ đi đến nơi rồi.

Mấy lần ra quân thất bại khiến tôi phát cáu lên rồi, bèn cắn răng hạ quyết tâm, không thèm giữ thể diện gì nữa!

Mẹ nó mi tưởng ta đây chỉ là con yêu quái bỏ đi hay sao? Tiểu thư đây không tin không trị được mi?

Tôi chớp thời cơ như hổ đói rình mồi mà đè Dạ Mặc xuống, sau đó dùng hai tay ôm lấy mặt cậu ấy, như mãnh hổ hạ sơn mà lao thẳng xuống đôi môi vì kinh ngạc mà hơi hé mở của cậu ấy.

Hai mắt tối sầm, hai tiếng gào thét.

Tôi vân vê đôi môi vừa tê vừa đau, lau máu mũi vì đụng nhau mà tuôn ra như nước, thái độ hung hăng như muốn giết người: “Chuyện này, chưa từng làm với y!”.

Dạ Mặc ngửa mặt lên trời, máu mũi cũng chảy dài không dứt, nhìn tôi nước mắt lưng tròng.

Tôi tiếp tục nổi khùng: “Chuyện này, cũng chưa từng làm với y!”.

Dạ Mặc mù mịt chớp mắt.

Tôi cáu bẳn: “Cậu muốn làm gì cùng ta chứ?”.

Dạ Mặc chớp chớp mắt liên tục mấy cái, sau đó giống như bị kích động quá độ mà ngây ra như con vật nhỏ, không động đậy gì nữa.

Tôi xé vạt áo cậu ấy, lộ ra khuôn ngực rắn chắc, lập tức hít sâu một hơi, gào lên: “Mẹ nó bà đây chưa bao giờ làm không có kinh nghiệm, cho nên không biết sẽ làm ra cái gì đâu, tiểu tử mi có gan thì đừng mở miệng!”.

Một lát sau…

Khắp bầu trời tẩm cung vang vọng tiếng kêu la thảm thiết của của Ma Tôn đại nhân: “A a tay nàng chạy đi đâu đó!… A a chỗ đó không vần vê được đâu đau lắm!… A a Tiêu Dao nàng là cái đồ lưu manh ăn hiếp người ta hu hu hu…”.

Đêm đó, tin tức nóng hổi yêu vương dùng thủ đoạn bạo lực cưỡng bức Ma Tôn đã truyền đi khắp tứ giới.

Từ đó về sau, mấy vấn đề kiểu như trong Mặc Dao giới ai có pháp lực cao nhất ai là người to nhất ai nói là phải nghe đều không đáng bàn nữa…


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp