LẬP THỆ THÀNH YÊU

Chương 47

trước
tiếp

Lập Thệ Thành Yêu – Chương 47

“Ê, chớ có đi vội như vậy. Không phải huynh rất giỏi chuyện suy đoán lòng dạ người khác hay sao? Vậy huynh đoán xem, hiện tại ta muốn làm cái gì?”.

Liễm Trần khựng lại, nhưng không xoay người.

Tôi chạy tới, chuyển lên trước mặt y: “Nể mặt ta đoán cái đi mà”.

Y nhìn tôi đầy khó hiểu, lộ ra một chút mờ mịt hiếm thấy.

Tôi khoanh tay, hùng hồn nhìn y từ trên xuống dưới: “Mặc dù chung quy ta cũng coi như sống lại một đời, nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, nếu như có một số việc đời trước không giải quyết dứt khoát, thì thật sự là không yên lòng đâu”.

Y nhíu mày, vẻ mặt càng hoang mang không hiểu.

Tôi sờ mũi cười nghiêng ngả, cười đến thổ thiển: “Ví dụ như, y phục bên trong của huynh, rốt cuộc là màu gì?”.

Y sửng sốt, khuôn mặt đỏ bừng lên, quả thực giống hệt như phản ứng của y ngày xưa.

Tôi thở dài: “Toi rồi, xem ra chỉ có thể trở thành câu đố ngàn đời rồi”.

Y quay mặt đi, cúi đầu ho một tiếng: “Nếu không còn chuyện gì khác…”.

“Có”. Tôi chấm dứt trò đùa cợt nhả, mặt mày nghiêm túc: “Chỉ có một việc”.

“Chuyện gì?”.

“Huynh có thể làm tuyết ở đây rơi nhiều hơn không?”.

“Vì sao?.

“Ta muốn thử mang tâm tình vì huynh mà thích màu trắng, cùng huynh ngắm tuyết rơi, một lần cuối cùng”. Tôi nhìn y, nhẹ giọng: “Tựa như, tại bờ biển chỉ có mùa đông kia”.

Thần sắc Liễm Trần nhất thời trống rỗng, rủ mi im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi rời bước nghiêng người, đứng sóng vai bên cạnh tôi, đồng thời phất tay áo không một tiếng động ngay trước mắt tôi”.

Phong cảnh bốn phía đột nhiên biến đổi, mảnh sân nhỏ trong nông trại Giang Nam được thay thế bằng bờ biển mênh mông băng tuyết.

Đây là, ảo giác tạo thành bởi ký ức của y.

Thật lâu thật lâu trước đây, tại thời khắc này toàn bộ nguyện vọng của nàng chỉ đơn giản là được ở bên y, mãi mãi không xa rời.

Tôi nín lặng cảm thán: “Đẹp thật”.

Liễm Trần đáp khẽ: “Ừm”.

“Huynh thích ngắm tuyết không?”.

“Ừm”.

“Huynh thích…”.

“Ta thích nàng”.

“Hả…”.

Tôi ngẩn ngơ, quay sang nhìn phía Liễm Trần không biết từ bao giờ đã nghiêng đầu nhìn tôi: “Huynh đừng có lúc nào cũng cướp lời như vậy, ta còn chưa đọc xong lời thoại đâu…”.

Y nở nụ cười, quay nhìn ra biển tuyết trắng vô ngần, tựa như tâm nguyện ngàn vạn năm đã được đền đáp: “Còn lời thoại của ta, đã đọc xong rồi”.

Tôi nhìn y giây lát, cũng bật cười: “Nếu như vậy, nhất định còn phải làm lại một chuyện”.

Y mím môi: “Tùy nàng”.

Tôi lấy trong lòng ra hai chén rượu đầy.

Liễm Trần lặng thinh, hồi lâu không nói.

“Chỉ chơi một pháp thuật nhỏ mà thôi, cái này thì ta biết đó”. Tôi đưa một chén rượu qua cho y, nhướng mi: “Vẫn không vui lòng nhận hả?”.

Y nhìn chén rượu, hơi chần chừ.

Tôi chỉ có thể biến đổi pháp thuật khác.

Liễm Trần bỗng nhiên giương mắt.

Tôi bật cười, đội chiến khăn đỏ lên đầu mình, sau đó nhìn màu sắc ánh lên dưới nền tuyết trắng.

Giống như ngày đó tôi đưa Liễm Trần đi xem quang cảnh náo nhiệt trong lễ cưới của người trần, trên đường trở về mắc mưa, y đi sau che ô cho tôi, nhưng phản chiếu trên mặt vũng nước trên tảng đá bên cạnh, tôi vô ý nhìn thấy một mạt hồng chợt lóe. Cũng vào một ngày khác, tôi từng trêu đùa nói với y, thời khắc quang trọng nhất đáng giá ngàn vàng của đêm động phòng hoa chúc, chính là khi tân lang vén chiến khăn đỏ che mặt tân nương lên, nến đỏ chiếu hồng nhan.

Tôi giương mắt, nhìn xuyên qua tấm khăn gấm che mặt, thấy bóng dáng nhàn nhạt của Liễm Trần, nghĩ tới ngày đó yêu vương tự hủy diệt linh hồn và ký ức, cuối cùng lọt vào tấm mắt, cũng giống như vậy, bạch y tẩm huyết hỏa…

Tôi không muốn nhìn cũng không dám nghĩ lại, nhắm hai mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Huynh chưa từng được xem đêm động phòng hoa chúc của con người, cho nên cũng không biết, trong lúc tân lang vén chiến khăn đỏ che mặt của tân nương lên, thì nhất định phải uống rượu”.

Người trước mặt như trúng phải Định Thân Chú, không hề nhúc nhích.

Tôi giả vờ nản lòng: “Ta vốn muốn dạy huynh tập tục của nhân gian, nếu huynh không có hứng thú, thì thôi vậy”.

Tôi làm điệu bộ lấy tay vén khăn, đúng như dự đoán, tay tôi bị Liễm Trần nhẹ nhàng nắm lấy. Một tay kia cầm lấy hai chén rượu, cũng coi như chừa lại một chiếc bóng cô đơn.

Lại qua một lúc lâu, trước mắt mới sáng rõ trở lại, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi, chính là con ngươi tựa như chất chứa vô số tinh quang vỡ nát của Liễm Trần. Đáy hồ sâu lặng lẽ suốt ngàn vạn năm, như nộ hải đột nhiên hòa vào băng tuyết, khơi dậy ngàn đợt sóng lớn sục sôi.

Tiếp theo, toàn bộ lãnh tĩnh tự giữ ẩn nhẫn áp lực, trong một chớp mắt, tan vỡ hầu như không còn.

Cũng trong một chớp mắt, toàn bộ ảo giác vừa rồi vụt biến, nơi tôi đang đứng vẫn là khoảnh sân nho nhỏ.

Ở chỗ này, tôi cùng y cũng coi như đã làm bạn sớm chiều, cũng coi như từng bình thản sống qua ngày tháng.

Sợ rằng, trong khoảng thời gian ấy hai bên ít nhiều từng có một tia ý niệm hiện lên trong đầu, nếu như có thể giống như cặp phu thê bình thường, mối mai cưới hỏi động phòng hoa chúc, sinh con đẻ cái bên nhau đến bạc đầu, kể cũng không tệ.

Lúc này, trời xanh mây trắng mặt trời nhô cao, nhưng tuyết vẫn rơi thật dày.

Liễm Trần uống một hơi cạn sạch chén rượu, sau đó ném chén đi, tiến lên nửa bước, ôm tôi vào lòng.

Vạn năm của y, hai kiếp của tôi, giữa tôi và y, đây là cái ôm duy nhất.

Thật ra, yêu vương năm đó nắm lấy bàn tay y, dựa vào đầu vai y, đã từng âm thầm chờ đợi, nếu hiện tại y có thể ôm mình lâu một chút, dù cho chỉ là nhẹ nhàng trong chốc lát, thì tốt đẹp biết bao nhiêu…

Tuyết ngày càng lớn, đổ rào rào xuống như gắn liền thiên địa thành một mảnh.

Tôi mở to hai mắt, chỉ thấy một màu trắng mênh mang choáng ngợp trước mặt.

Tôi đặt trán vào hõm vai Liễm Trần, cười khẽ: “Thật đáng tiếc, huynh luôn giỏi đoán lòng người như vậy, nhưng vì sao luôn không đoán đúng lòng ta? Trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy. Yêu vương của trước đây, Tiêu Dao của hiện tại, đều là ta. Nếu không, ta còn có thể là gì?”.

Cả người y nhất thời cứng ngắc.

“Không lâu trước đây ta mới hiểu ra được một đạo lý, không cần biết phải đứng trước bao nhiêu lựa chọn, cũng không cần biết sẽ lặp lại bao nhiêu lần, kết quả cuối cùng mãi mãi chỉ có một. Cho nên cho dù lặp lại, huynh vẫn sẽ vì đại cục mà giết ta. Mà ta cho dù sống lại, đến cuối cùng, cũng vẫn làm ra những chuyện y như cũ”.

Người y cứng đờ đến bắt đầu mơ hồ run rẩy, nhưng lại không hề động đậy chút nào.

“Tuy rằng không muốn, nhưng ta lại không thể phủ nhận lời nói lúc trước của huynh. Mọi chuyện xảy ra ngày đó là đúng hay sai, tạm thời không cần bình luận. Nhưng cứ nhìn vào tam giới hôm nay, quả thực còn loạn lạc rối ren mạnh được yếu thua hơn ngày xưa nhiều lắm. Hơn nữa ta không thể không thừa nhận, so với yêu tộc quen thói ngẫu hứng lười nhác mỗi người một phách thì thần tộc các huynh thích hợp làm kẻ thống trị hơn… Còn ta, chưa bao giờ là một vị vua tốt. Ta không hề có khả năng chiến tranh cướp đoạt mở mang bờ cõi, cũng không có lòng chăm lo việc nước ổn định lòng dân, không chỉ không thể bảo vệ con dân, mà bản thân còn vì tình riêng mà liên lụy đến cả tộc rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nhưng dù vậy… cho dù pháp lực và ký ức của ta đều mất hết, cũng không thể nào an dạ yên lòng mà nối lại tình xưa với kẻ thù diệt tộc của mình, sau đó nhìn y vì con dân của ta mà bôn ba trù tính. Huynh quên rồi sao, ta từng nói, yêu tộc tuyệt đối không nhận của bố thí của kẻ thù”.

Nói liền một hơi dài như vậy, tôi dừng lại thở một nhịp, sau đó gỡ chuỗi ngọc trai trên cổ xuống, nắm trong lòng bàn tay, sau đó lại ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua cảnh tuyết vô ngần: “Hiện tại, ta trả lại cho huynh thứ thuộc về huynh. Ta biết, có huynh nắm quyền tại thiên đình, cuộc sống của yêu tộc chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn, nhưng linh khí có hạn rốt cuộc vẫn không thể thay đổi được thế cục. Ta cũng biết, huynh từ lâu đã dự định mở ra một thời không độc lập cho yêu tộc có chỗ dung thân, nhưng tiền đề cơ bản nhất là phải đạt tới tu vi cường thịnh nhất. Ta còn biết, huynh sẽ có cách khôi phục lại pháp lực, hoặc sẽ tìm một con đường khác, nói chung huynh chắc chắn sẽ có cách… Nhưng bất luận thế nào, đều cần một khoảng thời gian rất dài rất dài, mà ta lại không muốn để yêu tộc phải đợi một vạn năm nữa, cũng, không có mặt mũi tiếp tục chờ đợi…”.

Liễm Trần bắt đầu ho dữ dội, ho ra rất nhiều máu, có chất lỏng ấm áp chậm rãi chạy dọc theo vai tôi chảy xuống.

“Dừng lại đi, đừng lãng phí sức lực bức độc ra nữa, ta đã giở trò trong rượu rồi. Bằng không, huynh sao chịu nghiêm chỉnh nghe ta nói hết làm hết chứ? Tuy rằng ta chẳng có bản lĩnh đường hoàng gì, nhưng mấy trò ma lanh mưu mẹo thì đã học được không ít từ Dạ Mặc. Để cho lòng huynh xao động đến nỗi uống hết chén rượu mà không nhận ra điều gì bất thường, ta đã tốn không biết bao nhiêu tâm tư công sức đấy… À phải rồi, thuốc này chỉ khống chế được huynh trong thời gian nửa nén hương thôi, cho nên ta không tốn hơi với huynh nữa, cần phải tranh thủ thời gian…”.

Chấm dứt mấy lời lải nhải, tôi nhón tay thành một pháp quyết, biến chiếc vòng ngọc trai thành một thanh trường kiếm sắc bén, đâm từng nhát từng nhát vào giữa lưng Liễm Trần, máu tươi nhuốm đầy tay tôi.

Cuối cùng y đau đớn mà tràn ra vài tiếng rên rỉ nhỏ vụn không thể nghe thấy, còn tôi thì nhìn chằm chằm nhìn vào làn ánh sáng trắng ngần đang tràn ra xung quanh, gần như cùng đại tuyết hòa thành một thể. Đó là lực lượng bảo vệ tôi đằng đẵng cả vạn năm, còn có toàn bộ ký ức mà tôi đã mất: “Nếu như tính mạng huynh bị đe dọa, nguyên thần cùng pháp lực bị phong bế trong Nữ Oa thạch sẽ trở lại che chở bản thể cho huynh. Mà một khi Nữ Oa thạch bị hủy, ta vô hồn vô phách lại không có chỗ nào nương tựa cũng sẽ tan biến hoàn toàn… Cứ như vậy đi, từ nay về sau, huynh và ta cuối cùng cũng có thể không ai thiếu nợ ai, cũng sẽ không dính dáng gì đến nhau nữa… Nếu huynh hổ thẹn với ta, thì hãy thành toàn cho nỗi hổ thẹn của ta đối với dân tộc. Về phần tình cảm của huynh đối với ta… Huynh cũng đã từng nói, bị người chí thân chí ái phản bội mới là nỗi đau trí mạng. Cho nên tình yêu đã từng ấp ủ, hãy để nó chết hẳn khi nàng tan thành tro bụi. Mà nỗi hận đã từng ám ảnh trong lòng, cũng theo ta hồn phi phách tán mà cùng kết thúc…”.

Huyết mạch linh hồn như rơi thẳng xuống núi đao biển lửa chịu đựng nỗi đau đớn như bị lăng trì, tôi vẫn nhịn không được mà cười rộ lên: “Cho nên Liễm Trần à, cho dù huynh thích ta, vậy thì thế nào. A…”.

Khi một tia ý thức cuối cùng của tôi bắt đầu tan rã.

Tôi đột nhiên giống như nghe được âm thanh gương vỡ, tựa hồ, còn loáng thoáng có một bóng đen nhào về phía tôi.

Tôi gắng gượng tập trung lại đường nhìn đang vô cùng rối loạn, tôi nhìn thấy được trong vô số mảnh kính vỡ, mỗi mảnh đều là kiếp trước của một người.

Luân hồi trăm kiếp, đều không có quan hệ gì với tôi.

Chỉ có duy nhất một đường chấp niệm.

Dạ Mặc à Dạ Mặc, cậu quả nhiên là một tên nhân loại ngu xuẩn.

Ta vẫn không thể thuần túy một lòng như cậu đối với ta, đợi đến khi rốt cuộc cũng có thể, thì lại không kịp nữa rồi…

Vấn đề mà cậu vẫn luôn quấn lấy ta hỏi cho bằng được, giờ thì cuối cùng ta cũng có đáp án.

Chỉ là, cũng đã không còn cách nào khác chính miệng nói với cậu…

Phải rồi còn có, vì câu nói của cậu, mà ta đã rớt bao nhiêu nước mắt.

Đáng tiếc chúng ta không có kiếp sau, bằng không, ta nhất định ngày ngày khóc trước mặt cậu.

Chỉ khóc trước mặt cậu mà thôi…


Vui lòng click vào dấu mũi tên để lùi hoặc sang chương kế tiếp